Cam Lai


Hải Minh lên tiếng có hơi đường đột nhưng cậu ấy nói không sai, tôi có xăm hình.

Chỉ là tôi có chút ngạc nhiên khi cậu ấy phát hiện ra tương đối trễ hơn so với dự kiến.

Trừ bỏ chỗ nhạy cảm thì Hải Minh gần như đã thấy hết cơ thể tôi rồi, ấy vậy mà cậu ấy vẫn không để ý đến hình xăm ở trên hai cánh tay tôi cơ đấy.

Hơn nữa, từ lúc bước vào Kitchen & Bar này, tôi cũng không mang áo khoác và cậu ấy vẫn như cũ, lại không phát hiện ra.
Tôi không biết mình có nên cười lớn một tiếng đầy hạnh phúc không nhưng tôi nghĩ là nên, là nên ở trong lòng ấy.

Hải Minh không phát hiện ra hình xăm của tôi thì đồng nghĩa với việc lúc cậu ấy thấy tôi, cậu ấy sẽ chẳng để tâm đến những chuyện khác ở xung quanh.

Chỉ với mỗi lý do này thôi cũng đủ khiến tôi càng thêm mê mẫn cậu ấy hơn rồi.

Tôi quay người đưa hai cánh tay về phía Hải Minh rồi nói:
“Ừ, tớ có xăm hai hình, lạ lắm sao?”.
“Không, ngầu lắm, tớ cũng muốn xăm nhưng chưa từng nghĩ là sẽ đi xăm thật bao giờ”, Hải Minh đáp, hai mắt của cậu ấy vẫn dán chặt vào hai hình xăm ở trên hai cánh tay tôi.

Bình thường ở trên trường hay ở bên ngoài, tôi thường sẽ tận lực để người khác không phải hoàn toàn thấy được chúng, bởi chúng rất lớn.
Xăm hình không phải hành động xấu, hình xăm cũng có nhiều loại khác nhau nhưng trong suy nghĩ của những người lớn tuổi, hình xăm càng lộ liễu thì con người đó càng không phải tốt đẹp gì.

Định kiến xã hội về hình xăm đến nay vẫn còn rất lớn, tôi không ngại hàng xóm lời ra tiếng vào về tôi nhưng tôi còn phải nghĩ cho bố mẹ nữa.

Huống hồ, tính hướng của tôi trong mắt xã hội cũng được xem là có vấn đề không kém đâu.
Trừ bỏ ở nhà cùng lúc ở cùng với anh chủ Kitchen & Bar lẫn Nhu Vân thì Hải Minh có thể xem là người tiếp theo có thể thấy trực diện hình xăm này của tôi.


Cậu ấy nhìn rất chăm chú, tôi có thể thấy được từng tia tinh minh rõ rệt ở trong con ngươi của cậu ấy.

Cậu ấy rất thích thú với hai hình xăm này của tôi.
“Nếu cậu thích thì có thể chạm vào, tớ không phiền đâu”, tôi đột nhiên nói.
“Tớ chạm vào được sao?”, Hải Minh ngẩng đầu hỏi.
Tôi gật đầu đáp:
“Ừ, cậu cứ thoải mái đi”.
Của cậu tất!
Tôi muốn nói trọn vẹn hết một câu đó nhưng đáng tiếc là không thể.

Tuy nhiên có thể âm thầm để cậu ấy chạm trực tiếp vào thứ trân quý như thế này thì cũng được xem là mãn nguyện rồi.
Vì đã được cho phép nên Hải Minh động chạm vào hai cánh tay tôi rất thoải mái.

Trong một khoảnh khắc ngắn, tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của cậu ấy đang truyền sang cho tôi.

Người cậu ấy rất ấm, ấm hơn bất cứ người nào tôi từng chạm qua.

Mặc dù bây giờ đang là trời hè oi bức nhưng nếu cậu ấy nguyện ý chạm vào tôi mãi thì tôi cũng sẽ không từ chối đâu.
Tôi nhìn cậu ấy đầy say mê, cậu ấy đang cúi đầu nên không thể nào phát hiện biểu cảm bây giờ trên gương mặt tôi.

Tôi cũng không biết được biểu cảm bây giờ của mình là như thế nào nhưng có lẽ là hạnh phúc cùng thỏa mãn đi.
“Tử Duy, ý nghĩa của hình xăm này là gì vậy?”, Hải Minh đột nhiên ngẩng đầu nói, tiện thể cũng chỉ tay vào hình xăm ở trên cánh tay trái của tôi.

Hình xăm đó là một lông vũ cách điệu khá đẹp mắt và được xăm vào mặt ngoài của cánh tay trái.
“Lông vũ đại diện cho cánh chim, chim luôn bay thẳng vào bầu trời bao la ở trên kia.


Lông vũ ở đây có nghĩa là sự tự do”, tôi nhẹ giọng nói.
Hải Minh gật gù tựa đã hiểu, sau đó, cậu lại chỉ vào hình xăm mawtj trong cánh tay phải rồi nói tiếp:
“Nếu bên trái đã là tự do thì bên phải này là gì?”.
Tôi nhìn vào hình xăm ở mặt trong cánh tay phải một chút rồi mỉm cười nói:
“Cậu đoán xem đây là thứ gì?”.
“Gợn sóng?”, Hải Minh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói.
“Gần đúng, là một dạng của sóng nhưng không phải sóng biển như cậu nghĩ đâu, đây là biểu tượng sóng âm hoặc cậu có thể hiểu như đó là một bản thu âm”, tôi đáp.
So với hình xăm trên cánh tay trái thì hình xăm ở cánh tay phải này có nhiều ý nghĩa hơn hẳn bởi nó không chỉ đơn giản là một hình xăm.

Ngay từ đầu khi thấy nó, tôi đã mê mẩn không cách nào dời mắt đi được.

Hiển nhiên, hình xăm đường sóng nhấp nhô như một bản ghi tưởng chừng đơn giản này lại tốn rất nhiều tiền của tôi, con số cụ thể thì tôi không thể nói được nhưng đối với một sinh viên thì con số này có thể bằng cả một tháng lương ngay khi vừa ra trường đấy.

Hải Minh không quá hiểu lời tôi nói là gì, tôi cũng cho là vậy, cho nên tôi thu tay trái lại cầm lấy điện thoại rồi mở một phần mềm quét mã đưa cho cậu ấy.
“Cậu quét vào hình xăm của tớ đi là sẽ hiểu”.
Nghe vậy, cậu ấy liền cảm thấy hứng thú rồi nhanh chóng cầm lấy điện thoại của tôi để quét.

Phần mềm đó vốn dùng trong những trường hợp đặc biệt như hình xăm này nên nó chẳng mất mấy giây là đã thành công quét xong rồi.

Ngay sau đó, một đoạn nhạc không lời lập tức được phát lên.
Mở đầu là một đoạn nhạc ngắn trong một giây tựa như tiếng điện tử, sau đó là một tràng tổ hợp âm thanh của các nhạc cụ đan xem vào nhau nhưng chủ đạo vẫn luôn là tiếng trống.

Từng tiếng trống vang lên như hoà vào từng nhịp đập của lồng ngực rồi thập thùng thập thùng liên tục không ngớt.
Càng nghe, cả tôi và Hải Minh bất giác đều tập trung lại rồi thở thật mạnh, chúng tôi cảm nhận được trong người đang có một thứ gì đó thôi thúc như muốn được nhảy ra bên ngoài, tay chân không cách nào để yên được một chỗ, tựa như thể chúng tôi phải làm một cái gì đó mới có thể dễ chịu được.

Đoạn nhạc này khá dài, cũng phải tầm trên hai phút một chút nên cả tôi cùng Hải Minh đều rơi vào một tình huống khá quái dị.

Ngay sau khi đoạn nhạc kết thúc thì cậu ấy liền nhìn tôi không nói nên lời, tôi đại khái cũng hiểu được tâm trạng của cậu ấy bây giờ bởi lần đầu nghe được, tôi cũng bồi hồi giống cậu ấy.
“Đoạn nhạc này là thế nào?”, Hải Minh cầm tách Latte lên uống cạn để giảm đi sự hưng phấn khó hiểu này rồi hỏi tôi.
Tôi lấy điện thoại thoát ứng dụng rồi mỉm cười.
“Là một đoạn nhạc tớ rất thích, vốn dĩ tớ muốn xăm cả một bài cơ nhưng vì độ dài của nó lại gấp đôi so với một bài hát thông thường nên tớ chỉ có thể lựa chọn đoạn cao trào nhất để đặt lên cơ thể mình.

Cậu nghe rồi nên cũng hiểu được nó mà, nó có thể giúp cậu tập trung tinh thần một cách tốt nhất, nghe như thôi miên nhỉ?”
Hải Minh nhìn tôi rồi lại nhìn vào hình xăm đó một chút rồi gật đầu tán thành, cậu cho tôi một ngón tay cái rồi nói:
“Đúng là nó giúp tớ tập trung thật, hơn nữa lại còn như đang thúc đẩy tớ bắt buộc phải làm một thứ gì đó, nếu không sẽ rất khó chịu”.
“Đó vốn luôn là mục đích của nó mà, truyền tải cảm hứng rồi bắt cậu phải tự mình đeo đuổi một mục tiêu không ngừng”, tôi đáp.
“Mục tiêu …”, Hải Minh lẩm bẩm hai chữ đó ở trong miệng, một lát sau, cậu ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy nói tiếp:
“Ý cậu là sự tự do?”.
Tôi nhìn cậu ấy, trong mắt lộ ra ý cười không che giấu rồi gật đầu thừa nhận.

Mỗi hình xăm đều có ý nghĩa của riêng mình, đó là câu đầu tiên mà một nghệ nhân Tattoo từng nói với tôi khi tôi lần đầu đặt chân vào cửa tiệm.

Tôi nhớ khi đó người ấy nói rất nhiều, hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa hay có cần phải thay đổi lại quyết định không.

Xăm hình là một thú vui nhưng đó cũng là một chuyện trọng đại cần phải nhìn nhận một cách nghiêm túc.

Một khi đã xăm thì không thể xoá, đấy chính là hiện thực, cho nên muốn xăm gì lên người thì phải tự hỏi xem, nó có thật sự quan trọng hay không.
Bởi vì tính hướng khác người của tôi nên từ trước đến nay, tôi luôn hành động cẩn thận, cũng luôn che giấu bản thân mình với tất cả mọi người.

Đương nhiên, tôi mệt lắm chứ, tôi muốn cho cả thế giới biết tôi là người đồng tính nhưng chuyện đó không hề dễ một chút nào, có rất nhiều thứ đã níu giữ tôi lại không cho tôi bước đến một bước đó.
Gia đình, bạn bè, xã hội, tương lai, cuộc sống, định kiến và thậm chí là chính bản thân tôi.

Tôi vướng bận quá nhiều thứ, bị vây lại trong một đống phiền phức của chính mình, tựa như một chú chim trong lồng vậy.

Chim không phải để nhốt làm cảnh, cũng không phải là thú kiểng cho mọi người chăm chút.


Chim là để bay lượn trên bầu trời bao la rộng lớn, là để tận hưởng sự tự do mà nó đáng được sở hữu.
Hai hình xăm của tôi chính là biểu thị cho câu chuyện này đây.

Không biết Hải Minh có hiểu được những gì tôi đang nghĩ không nhưng cậu ấy ngây người ra rất lâu, phải đến tận một lúc sau đó mới có thể lên tiếng lại được.

Cậu ấy có vẻ bắt đầu có hứng thú với xăm hình nên cũng hỏi khá nhiều về chúng.
Tôi không tính là biết tất nhưng chỉ cần biết được bao nhiêu thì tôi cũng đều nói cho cậu ấy.

Hải Minh đã lớn rồi, cậu ấy sẽ tự biết nên quyết định ra sao thôi, tôi cũng không thể nói gì hơn.

Chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện khá lâu, cho đến khi đồng hồ báo hiệu năm giờ thì cậu ấy liền vội vàng đứng dậy rồi trả tiền tách Latte để ra về.

Bình thường vào giờ này cậu ấy hay đi làm thêm nên không thể nán lại để trò chuyện lâu.
Tôi cũng không níu giữ Hải Minh lại, tuy rằng có chút tiếc nuối không thể ở gần cậu ấy lâu hơn nhưng năm tháng vẫn còn dài, khoảng thời gian yên bình như thế này nhất định sẽ tiếp tục, chí ít tôi có niềm tin là vậy.
“Tử Duy, mắt nhìn người của em tốt thật, anh ghen đấy”, anh chủ tì hai tay vào quầy Bar rồi cười với tôi.
Tôi nhìn anh một chút rồi cười đáp:
“Là ghen tị hay ghen tuông?”.
Nghe vậy, anh liền cười ha ha mấy tiếng lảng tránh đi câu hỏi này rồi tiến vào bên trong chuẩn bị mở quán Bar buổi tối.

Còn tôi cũng đến giờ phải đi tập gym rồi, không thể ngồi chây lười một chỗ được nữa.
Ting!
Tiếng chuông báo điện thoại đột nhiên vang lên, tôi nhìn qua một chút rồi mỉm cười, thì ra là tin nhắn trên NINE của Hải Minh.
『Quên hỏi cậu, đoạn nhạc đó tên là gì vậy?』
Tôi đeo túi lên vai, hai tay miệt mài gõ lạch cạch lên trên màn hình điện thoại rồi bấm nút gửi.

Sau đó tôi liền ngẩng đầu nhìn trời rồi huýt sáo một đoạn nhạc trên đường về.
『Chasing Inspiration – Yair Albeg』


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui