Cấm Kỵ

Cả hội trường khi này đều chìm vào náo loạn, tiếng nhạc du dương trong buổi lễ bị lấn át tất thảy bởi tiếng còi xe của cảnh sát. Trình Thiếu Khanh nắm chặt lấy bàn tay của Chu Linh Vân, ánh mắt tràn ngập sự hoảng hốt khi cả một đoàn cảnh sát ập đến.

Cùng với mọi sự bất ngờ liên tục giáng xuống, Trình Thiếu Khanh hệt như một thằng ngốc bị người ta bắt tại trận. Mà Chu Linh Vân đứng ở bên cạnh một chút cũng không có biểu cảm khác lạ nào.

Đi đầu đoàn cảnh sát là viên điều tra Phó Quân Sơn, anh cùng với những bằng chứng sắt thép mà Chu Linh Vân cung cấp đứng trước mặt tất cả mọi người, báo chí, truyền thông luận tội Trình Thiếu Khanh.

“Xin chào, sau một thời gian dài điều tra và thu thập chứng cứ, chúng tôi phát hiện ra nhiều hành vi phạm tội của anh. Trình Thiếu Khanh, giam giữ người trái phép, giết người vô số độ, coi thường pháp luật, coi khinh luân thường đạo lý. Tang chứng, vật chứng đều đã được xác minh, mời anh hợp tác với chúng tôi.”

Những ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi hướng về phía của Trình Thiếu Khanh, cánh báo đài không ngớt chụp lại thông tin béo bở này. Vốn dĩ hôm nay Vãn Nghiên Tuyết sẽ đến để thực hiện nhiệm vụ lớn, nhưng cô lại nhận được một yêu cầu khác.

Tòa soạn của Vãn Nghiên Tuyết hôm nay đặc biệt yên hơi lặng tiếng.

Trình Thiếu Khanh lùi bước trước còng sắt mà Phó Quân Sơn đưa ra. Vào ngay khoảnh khắc này hắn mới thực sự nếm trải mùi vị của sợ hãi. Rõ ràng hạnh phúc, thành công ở ngay trước mắt nhưng chỉ trong một chỗ đã hóa thành tro.

Hắn đưa ánh mắt đáng thương không giống mọi ngày nhìn Chu Linh Vân như khẩn khoản xin cô một lời nói thương hại. Nét mặt của người con gái xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh khiết bất chợt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Cô im lặng, không một câu hỏi, không một lời níu kéo. Cứ như thể Chu Linh Vân đã biết được hết mọi chuyện, và cũng chẳng còn cách nào để bào chữa cho mọi tội ác mà hắn gây ra.

Trình Thiếu Khanh không can tân với kết quả này, chỉ thiếu một chút nữa thôi hắn liền hoàn thành tâm nguyện của mình, đó chính là cùng Chu Linh Vân trở thành vợ chồng hợp pháp.

Hắn nắm lấy tay của cô, không còn có bất cứ một tia hy vọng nào cho những chuyện mà mình đã gây ra, hắn chỉ muốn cũng cô hoàn thành nốt hôn lễ này.

“Linh Vân… trước khi đi, em có thể cùng anh… hoàn thành nốt hôn lễ hay không?”

Ngay khi này, Lục Sở Ngạo đã siết chặt tay rời đi. Anh hy vọng rằng cô sẽ ngay lập tức chạy đến bên anh, nhưng chẳng thể ngờ cô vẫn luôn ở cạnh hắn, không một chút động thái nào.

Bây giờ anh ta mới nhận ra… những gì cô nói có khi lại là thật.


Chu Linh Vân nhìn hắn, đáy mắt lộ ra vẻ coi khinh ghê tởm. Cô gạt tay Trình Thiếu Khanh ra, từng động tác tháo nhẫn rõ mồn một trước mặt hắn, ném xuống nền cỏ không thương tiếc.

“Anh nghĩ trong suốt hơn một tháng qua, tôi thực sự đã yêu anh rồi sao?”

Lời nói nhẹ nhàng buông xuống lại như sấm đánh ngang tai. Hắn không nghĩ tới trường hợp cô sẽ trả lời thế này. Rồi, Trình Thiếu Khanh bỗng chốc nhận ra mọi chuyện. Từ việc đột ngột biến thành một Chu Linh Vân ngoan ngoãn hay nói hay cười, từ việc cô tỏ ta thờ ơ với cái tên Lục Sở Ngạo, và cả những lần cô tiếp cận hắn đều chỉ là một vỏ vọc. Vỏ bọc ấy hoàn hảo đến mức một tên cáo già như Trình Thiếu Khanh cũng không nhìn thấu.

Hoặc là nói, hắn quá tin tưởng vào người mình yêu, một chút phòng bị với cô cũng không có.

Chu Linh Vân nhếch khóe miệng, nở một nụ cười vừa chua chát, vừa chế giễu hắn.

“Tội ác của anh với tôi, với Lục Sở Ngạo, với dì An tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên. Cho tới khi… anh chết.”

Rõ ràng một lời nói lí nhí nhưng lại đem đến cho Trình Thiếu Khanh cảm giác đau thấu xương thịt. Hắn lừa cô, ép cô, tổn hại cô bao nhiêu cũng không nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại bị cô chơi một vố.

Hai bàn tay run rẩy của hắn bị trói lại bởi còng sắt lạnh buốt, lạnh hệt như trái tim của Chu Linh Vân lúc này.

Sau khi Trình Thiếu Khanh bị đưa đi, Chu Linh Vân mới thả lỏng được cơ thể. Cô đã phải gồng mình trong suốt một tháng trời để tạo ra một vở kịch hoàn hảo, che mắt Trình Thiếu Khanh và ngấm ngầm cùng người bên ngoài lên kế hoạch.

Tất cả đều nằm theo đúng trong dự tính, chỉ có duy nhất một điều cô không ngờ tới…

Lục Sở Ngạo vẫn còn sống.

Dương Mỹ An từ khi tiếp ứng cùng với dì An đã đưa Nhiên Tuyết rời khỏi biệt thự của Trình Thiếu Khanh một cách trót lọt. Vốn dĩ bọn họ không nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy, ai ngờ thời khắc quan trọng nhất, Âu quản gia lại đột ngột giúp đỡ.

Trình Thiếu Khanh vạn vạn không nghĩ tới người của mình, tâm phúc của mình tất cả lại đều phải bội mình. So với đáng chết, hắn càng đáng thương hơn.

“Linh Vân, con ổn chứ?” Phùng Khải vội cởi áo bên ngoài của mình khoác cho Chu Linh Vân, ôm chặt lấy cô để an ủi.


Thời khắc thoát khỏi vòng tay của ác ma Trình Thiếu Khanh đã khiến cho cô nhẹ lòng đến mức suýt ngất đi.

“Cậu hai… cậu hai ơi… con thoát rồi…”

“Ừ, thoát rồi, hắn ta bị bắt rồi, không ai có thể giam cầm con được nữa. Nhiên Tuyết, con bé cũng an toàn. Mọi chuyện ổn rồi…”

“Vậy Nhiên Tuyết… Dì An với Nhiên Tuyết đã an toàn chưa?”

“Vừa đủ thời gian để đám vệ sĩ ấy đến đây, cả hai đều an toàn, đợi con ở nhà rồi.”

Chu Linh Vân nằm gục trong lồng ngực của Phùng Khải suốt một lúc lâu mới có thể ổn định tinh thần. Cô chợt nhớ ngay đến Lục Sở Ngạo, vội nhìn xung quanh để tìm kiếm.

“Cậu hai, Sở Ngạo… Sở Ngạo anh ấy đâu rồi?”

Phùng Khải khi tới đây cũng khá bất ngờ vì Lục Sở Ngạo xuất hiện, nhưng bởi mải lo cho cháu gái của mình nên anh cũng không để ý.

“Cậu ta… cũng không biết rời đi từ lúc nào nữa.”

“Sở Ngạo anh ấy còn sống, mọi người đều đã biết rồi, tại sao không một ai nói với con? Chuyện xảy ra từ khi nào?”

“Nửa tháng trước…”

Phó Quân Sơn quay lại, anh ngồi xuống cạnh họ, vừa nói vừa thở dài.

“Nửa tháng trước, Lục Sở Ngạo bỗng chốc xuất hiện khiến chúng tôi ai nấy cũng đều kinh ngạc. Cậu ta không nói bất cứ điều gì về cái chết hụt của mình, và bắt đầu cùng chúng tôi thu thập được những dữ liệu quan trọng của công ty mà Trình Thiếu Khanh nắm giữ.”


“Mọi người không nói vì sợ con lung lay, nhất là vào thời gian nhạy cảm ấy. Bây giờ mọi chuyện ổn rồi, con có thể tìm gặp cậu ta.”

Chu Linh Vân chợt nghĩ đến những lời tổn thương mà mình vừa nói với Lục Sở Ngạo. Có phải vì vậy nên anh mới hiểu lầm mà rời đi luôn không? Cô gấp gáp cởi bỏ bộ váy cưới đang mặc, lập tức chạy đi tìm Lục Sở Ngạo.

Trời đã tối, Chu Linh Vân vẫn không thể tìm ra được tung tích của anh. Lục Sở Ngạo từ khi rời khỏi hôn lễ đã rất suy sụp. Anh sống lại trong cái chết hụt thần kỳ biết bao nhiêu, vậy mà nhận lại chính là sự lạnh lùng của Chu Linh Vân.

Những lời nói ấy của cô khiến anh cảm thấy tủi thân vô cùng, giống như chỉ cần anh chết đi, cô liền rất nhanh thay lòng đổi dạ, một chút cũng không tiếc thương gì anh.

Ngay sau khi bị vệ sĩ của Trình Thiếu Khanh ném đến một nơi xa xôi, Lục Sở Ngạo phát hiện mình vẫn còn sống, bởi một viên đạn chí mạng đã bắn trúng chiếc bùa hộ mệnh mà Chu Linh Vân cho anh.

Lục Sở Ngạo đã dùng toàn bộ sức lực của mình để lết thân ra đường lớn, kết quả đã gặp được vị cứu tinh của đời mình.

Điều mà anh không ngờ rằng ân nhân đã cứu mình một mạng lại là Trình Diễn Khương - cha ruột của Trình Thiếu Khanh.

Vốn dĩ anh không hề biết thân phận của ông, cho tới khi…

“Tôi có một thỉnh cầu…”

“Tôi cứu anh một mạng, tôi giúp anh lấy lại công ty, đồng thời cũng sẽ để cho thằng nghịch tử kia có bài học thích đáng. Nhưng tôi chỉ cầu xin anh… để cho nó một con đường sống.”

Trình Thiếu Khanh toàn thân chằng chịt những vết thương, anh kích động nói.

“Hắn giam giữ người trái phép, giết người, cướp của, còn lý do nào để pháp luật tha cho hắn?”

“Với tư cách là một người cha… tôi thay Trình Thiếu Khanh tạ lỗi với cậu. Nó làm nhiều chuyện ác, người cha như tôi cũng có một phần trách nhiệm. Tôi không cần nó được tự do, chỉ cần… tha cho nó không chết. Tôi biết, anh làm được.”

Lục Sở Ngạo im lặng với sự tức giận tràn ngập. Tuy rằng anh căm hận Trình Thiếu Khanh đến tận xương tủy, nhưng đồng thời cũng nể phục Trình Diễn Khương. Làm gì có một người cha nào dũng cảm tự đưa con mình ra đầu thú, làm gì có người cha nào chịu giúp cho kẻ thù muốn hại con mình?

Suy cho cùng… Lục Sở Ngạo đây là coi trọng Trình Diễn Khương.

“Được, tôi đồng ý với ông. Trình Thiếu Khanh sẽ không chết, nhưng hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”


Một tiếng còi xe vang lên, Lục Sở Ngạo như tỉnh khỏi cơn mê man. Anh đã uống rất nhiều rượu để giải sầu, còn say đến mức không biết xe của mình để đâu mà chạy ra đường lớn.

Chu Linh Vân vẫn đi khắp nơi tìm anh, thật may rằng cô nhận ra bóng dáng say khướt quen thuộc. Khi chỉ còn cách Lục Sở Ngạo một con đường, người phụ nữ khác bỗng chốc xuất hiện kéo anh dậy, cẩn thận phủi đi bụi bẩn trên áo anh.

Chu Linh Vân sững người khi nhận ra đó là em gái của mình, Chu Ninh Sương.

Cô ta chẳng phải vẫn đang trong thời gian ở tù hay sao?

Đối diện với sự thật khó tin trước mắt của mình, Chu Linh Vân chùn chân không dám bước tiếp. Trùng hợp tay, cô em gái thân thương của mình lại sớm phát hiện ra cô, hơn thế nữa còn chủ động đưa Lục Sở Ngạo đi tới.

“Chà, chị gái, lâu rồi không gặp?”

Chu Linh Vân lập tức thu lại bộ dạng đau khổ của mình, giọng nói từ đáy họng phát ra một cách lạnh lùng.

“Sao cô lại ở đây?”

“Không thấy sao? Đưa Sở Ngạo về nhà.”

“…”

“À quên mất, nửa tháng trước là anh ấy đích thân đưa tôi ra khỏi tù ngục, cũng chính tôi đã giúp anh ấy giải quyết được vấn đề về công ty. Quan hệ hiện tại khá tốt, cho nên chị à, cũng đừng cảm thấy khó hiểu làm gì.”

Chu Linh Vân lén giấu đi bàn tay đang run rẩy của mình, cố tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh.

“Vậy sao… chúc mừng.”

Cô khó khăn vẽ ra một nụ cười miễn cưỡng, sau đó quay lưng rời đi, không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Chu Ninh Sương nhìn xuống Lục Sở Ngạo đang say khướt, lại nhìn lên bóng lưng cô quạnh của Chu Linh Vân trước mặt, không có một chút hả hê nào cả.

Đáy mắt cô ta hiện rõ lên một nỗi buồn khó tả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận