"Chúc mừng phu nhân, thai nhi này đã được bốn tuần rồi."
Chứng kiến tận mắt sự thật này, Liễu Như Ý trong lòng như đứt ruột đứt gan.
Ở trước mặt bác sĩ, bà ta không dám làm càn, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo.
Tới khi cả ba đều rời khỏi phòng khám, sắc mặt của bà liền thay đổi đột ngột.
"Phá nó đi."
"Mẹ đang nói cái gì vậy?" Lục Sở Ngạo vừa nghe đã đi tới chỗ của Chu Linh Vân, anh không muốn ai làm hại cô.
"Nó là nghiệt chủng, không thể giữ."
Chu Linh Vân cũng không thể ngờ được Liễu Như Ý lại nói ra được những lời cay đắng như vậy.
Giả sử là thật, đứa con này cũng là cốt nhục của Lục Sở Ngạo, cô với Lục Sở Viêm chưa từng có quan hệ nào khác ngoại trừ danh phận vợ chồng, ấy vậy mà Liễu Như Ý lại nói nó là nghiệt chủng?
Cô tiến lên gần phía bà, hàng lông mày nhíu chặt lại bất mãn.
"Nghiệt chủng? Thử hỏi Lục Sở Viêm từ khi tôi bước chân vào Lục gia, anh ta có từng nhìn tôi một cái không? Thử hỏi từ khi tôi làm con dâu họ Lục, anh ta có động vào người tôi lần nào không? Ngoại trừ danh phận thiếu phu nhân, tôi với anh ta đâu khác gì người dưng nước lã? Ngay cả hôn lễ dang dở ấy cũng là làm qua loa cho có lệ.
Đứa bé này mang dòng máu của Lục gia, là dòng máu trong sạch, bà lại nói nó là nghiệt chủng? Rốt cuộc bà có trái tim không?"
Liễu Như Ý như lặng điếng người khi nghe từng câu từng chữ của Chu Linh Vân.
Bà không thể phản kháng được gì ngoài việc run người tức giận.
"Lục Sở Ngạo."
"Mẹ, con nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.
Chuyện này con tự mình giải quyết, không làm ảnh hưởng đến danh dự của Lục gia."
Bà ta chỉ tay về phía của anh, khóe môi mấp máy nhưng lại không nói lên lời.
Liễu Như Ý chỉ biết tức giận rời đi, còn không quên mắng mỏ.
"Thằng nghịch tử!"
Lục Sở Viêm lúc này cũng chỉ được coi như kẻ thừa thãi, căn bản không có chút giá trị khi đứng cùng hai người.
Lời nói của Chu Linh Vân khi nãy hắn cũng đã nghe qua, bây giờ cũng chẳng còn mặt mũi để ở lại, hắn đành ngậm ngùi rời đi.
Khi chỉ còn có hai người, Chu Linh Vân mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lục Sở Ngạo lúc này lại ân cần nắm lấy tay cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói.
"Linh Vân, sau này tôi hứa sẽ không chọc ghẹo em nữa.
Tôi sẽ chăm sóc cho em, cho con của chúng ta thật tốt."
Chu Linh Vân nhìn anh, nét mặt ủy khuất buồn bực khi nãy đều biến mất sạch, thay vào đó là sự lạnh lùng mà hằng ngày cô hay nhìn anh.
"Còn dám đứng đây nói những lời này?"
"Ồ, đúng rồi, để tôi đưa em về!"
Trên cả một đoạn đường, Lục Sở Ngạo vô cùng vui vẻ vì bản thân sắp được làm cha.
Tuy có hơi đột ngột nhưng suy cho cùng đây cũng là kết quả mà anh muốn.
Đợi cho mọi chuyện dần ổn định, anh sẽ làm rõ quan hệ của hai người, đường đường chính chính lấy cô làm vợ.
"Linh Vân, mọi chuyện xảy ra như này...!em có hận tôi không?"
"Hận, tôi vô cùng muốn hận anh, nhưng không thể, bởi đứa bé trong bụng tôi mang cốt nhục của anh."
Lục Sở Ngạo chỉ gượng cười, cô không hận anh là đã quá tốt rồi.
Có điều, sau lần nói dối trắng trợn này, Chu Linh Vân ngược lại còn phát hiện ra Lục Sở Ngạo vốn biết chuyện hai người đã ngủ với nhau, nhưng anh lại chưa từng nói.
Không chỉ có vậy, anh còn mặc kệ để cho cô kết hôn với Lục Sở Viêm.
Nếu không phải vì lần nói dối này, Chu Linh Vân sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết Lục Sở Ngạo rốt cuộc bí hiểm đến mức nào.
Anh tận tâm đưa cô về đến tận nhà, còn cẩn thận đỡ tay cô một cách ân cần.
Biệt thự của Chu gia nằm ở một nơi khá khuất trung tâm thành phố cho nên người qua lại không nhiều, cũng có thể coi là không gian thoải mái cho cả hai.
Hứa quản gia vừa mở cửa, đón nhận Lục Sở Ngạo chính là một cú đấm bất ngờ khiến anh lảo đảo ngã xuống đất, chân còn chưa kịp bước vào trong nhà.
"Thằng khốn!"
"Cậu hai..."
Phùng Khải cúi người kéo lấy cổ áo của Lục Sở Ngạo, khí thế vô cùng hung tợn mà đánh cho anh thêm mấy cái nữa.
Thế nhưng anh lại không hề phản kháng, cứ cố chịu trận đòn liên tiếp.
"Mày là thằng khốn nạn! Không có nhân tính!"
"Cậu hai, cậu hai, có gì vào trong nhà nói."
Chu Linh Vân khuyên can Phùng Khải mãi một hồi mới khiến anh ta nương tay.
Cả ba người ngồi đối diện nhau, vì để không xảy ra tranh cãi xô xát, Chu Linh Vân đã ngồi bên cạnh Lục Sở Ngạo để bảo vệ anh.
"Cậu hai, cậu...!đều biết rồi à?"
"Còn có chuyện gì con giấu cậu nữa không? Linh Vân, gan con đúng là to bằng trời rồi! Trước kia náo loạn thì không nói, nhưng lần này cháu có biết mọi chuyện lớn đến mức nào không?"
"Cậu nghe cháu giải thích đã..."
Hứa Ngụy lúc này đi tới phía sau ghế, ghé vào tai cô nói nhỏ.
"Tôi đã thuật lại mọi chuyện cho Phùng thiếu rồi."
"Hả? Vậy...!cậu biết rồi sao còn đánh anh ta?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...