Cấm Kỵ

Là những ngày cuối đông. Cái lạnh ê ẩm buốt giá. Xơ xác, tiêu điều, hàng cây bên đường yếu ớt chống chọi trong gió rét với những chiếc lá ít ỏi đã vàng úa.. Chúng sẽ chịu đựng được bao lâu nữa? Chúng có khác gì số phận này?

Anh trai ôm chặt cô vào lòng, chiếc áo khoác măng tô lớn trùm lên hai cơ thể. Tay trong tay. Gia Ngọc chẳng buồn né tránh sự gần gũi quá mức này, cô để tâm trí trôi lơ đãng.

"Nếu mọi người trong dinh thự đều có mặt đông đủ rồi, quản gia tôi đây thay mặt thượng tướng thông báo một tin. Tháng giêng tới đã chọn được ngày tốt, tiểu thư Gia Ngọc và đại thiếu gia nhà họ Lê sẽ tổ chức lễ đính hôn."

...

"Tin đồn đang lan truyền khắp thủ đô, là sự thật."

...

"Chúc mừng cô, tiểu thư."

Ha. Rốt cuộc cô vẫn còn quá non nớt để đấu trí với phụ thân. Có lúc ông cho phép cô lại gần, có lúc lại đẩy cô ra xa, rất xa. Người đứng trên cao, trong lòng luôn luôn nghi kị phòng bị. Một con tốt thí như cô ban đầu có thể mới mẻ để ông vờn qua vờn lại, nhìn không thấu, cũng không còn muốn dây dưa, ông liền đá cô ra khỏi ván cờ. Sau tấm khiên phụ thân dựng lên xung quanh mình, sẽ là bản mặt gì? Phụ thân, người có bao giờ dám để bản thân điên cuồng trong tình ái?

Thật tò mò~

"Kí chủ ta bội phục ngài bình tĩnh!! Gay rồi gay rồi!!! Ngài sắp bị bán đi rồi! Cơ hội gặp đối tượng cần công lược sẽ càng hiếm hoi. Phải làm sao đây?!"

"Không cần rối. Tại sao gấp gáp muốn đẩy ta đi, còn không phải kiêng dè cái gì trong lòng? Ta còn chưa chết, còn nhiều cơ hội."

Đột nhiên xe ô tô nghiêng ngả một chút rồi phanh gấp dừng lại. Anh trai đang nhắm mắt dưỡng thần ngay lập tức thức dậy, cẩn trọng quan sát xung quanh, từ trong cặp rút ra hai khẩu súng lục, lên cò. Một chiếc đưa cho cô, một chiếc cầm tay rồi mở cửa xe.

"Yên tâm ở trong xe, anh ra ngoài xem thế nào."

Cô và anh trai vừa lên đường trở về dinh thự từ quân khu. Còn đi chưa được bao lâu, tuyến đường này luôn có quân đội tuần tra. Ám toán hai anh em cô gặp không ít, nhưng tên thiểu năng cũng sẽ biết lé nơi này ra mà phục kích. Tuy vậy cô cũng không thể không tập trung, cô sẽ không game over vì vài nhân vật qua đường ngáng chân.

Tài xế cùng anh trai ra khỏi xe xem xét, xác thực không có gì đáng ngờ, chỉ là thời tiết lạnh giá khiến động cơ xe bị hỏng không hoạt động được. Ba người lúc này mới thả lỏng người.

"Ngoan ngoan chờ sửa xe, sẽ không lâu."


Minh Sơn cầm chiếc áo khoác rồi quấn cô thành cái kén, hài lòng vỗ vỗ đầu cô dỗ dành. Anh trai đại nhân mới ấm áp làm sao ư ư ư, nhưng cô vẫn nhớ khuôn mặt anh lúc quản gia thông báo lễ đính hôn của cô có bao nhiêu đáng sợ. Chính là thân bất do kỷ. Từng ngày từng ngày trôi, anh và cô đều ăn ý không đề cập tới nó. Cảm thấy như anh trai với cô càng thêm dịu dàng nâng niu. Song anh ấy ngày đêm điên cuồng tập luyện, tính tình cũng trở lên thị huyết bạo lực, trong lúc đấu trận giả khiến đối thủ nhiều lần bị chấn thương nặng. Những mặt tối này, lại học cách giấu cô. Không phải cô đi điều tra, được người khác kể lại cô cũng không tin được anh trai thay đổi nhiều đến thế.

"Dạ. Hì."

Rõ ràng vẫn là chúng ta. Nhưng rồi đều thay đổi. Học được cách giữ bí mật của mỗi người, cũng là giữ đau khổ cho riêng mình.

"Bíp!! Bíp!!!!" - Một chiếc ô tô nhìn khá quen mắt dừng song song với xe của cô.

"Gia Ngọc! Minh Sơn. Xe bị hỏng có nghiêm trọng không? Trời lạnh lắm, mình chở hai người về dinh thự trước."

Minh Tuấn thật vui vẻ bước xuống xe. Đây là ông trời giúp hắn, bao lần gửi quà tặng hay muốn cùng hôn thê của mình hẹn hò, cô đều viện mọi lí do khước từ. Hắn thật nóng lòng muốn cùng cô rút ngắn khoảng cách. Đương tính giúp cô mở cửa xe, Minh Sơn bước đến chặn đường hắn.

Hắn ngần ngừ khựng lại, cười gượng. Trên người hắn bây giờ vẫn còn nhiều nơi thâm tím đau ê ẩm, tất cả là bạn thân ban tặng. Vì sao bây giờ hễ tập luyện liền muốn cùng hắn đấu mà không tìm người khác chứ. Không không, toàn bộ học viên và giáo viên cốt cán của trường chẳng ai muốn cùng bạn hắn "tập luyện" nữa cả, nửa buổi là không trụ được lết tới phòng y tế rồi. May là dùng tay chứ không dùng vũ khí, hắn thực sự sẽ tàn phế.

"Minh Sơn.. ừm, ý cậu thế nào?"

"Không phiền cậu, tài xế có nói xe không đáng ngại, sẽ sửa xong ngay thôi."

Hắn nhận thấy sự xa cách và khó chịu nồng đậm, nhưng vẫn cố thuyết phục. Hắn muốn cùng hôn thê gần gũi, anh trai cô vì sao khó chịu như vậy. Sau này còn không phải đều là người một nhà.

"Cậu hỏi ý Gia Ngọc nữa có được không. Để em ấy ngồi chờ sửa xe trong gió lạnh thế này mình là hôn phu của Ngọc, mình rất lo lắng. Cậu đừng cứng nhắc độc đoán như vậy..."

"Thật lải nhải."

".. Hả? Cậu nói cái gì?"

"Không có gì. Em không thấy lạnh. Em chờ được."

Cô vội mở cửa xe bước ra ngoài, hai tay lén lút nhét tay anh trai lại túi quần. Vừa rồi anh ấy thế nhưng định rút súng. Tay cô nắm chặt tay anh trai, khẽ lay lay.


"Em không lạnh?"

"Em ổn mà." - Gia Ngọc đẩy anh trai ra phía sau cô, không muốn hai người có gì xô xát. Cô không quên quay lại nhìn bản mặt cau có của anh, lắc đầu ra hiệu.

"Nhưng anh vẫn rất lo cho em."

Minh Tuấn đánh liều cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh, dùng tay mình mà sát một chút, để cô không thấy lạnh. Minh Sơn không phải luôn chăm sóc em gái rất tốt sao, điều căn bản là đeo cho cô găng tay cũng quên. Nếu là hắn, sẽ không.

Cô giật mình muốn rụt tay lại, chợt nhớ tới lời quản gia ra lệnh - "Tiểu thư nên tạo mối quan hệ tốt với vị hôn phu của mình, đừng có chút việc nhỏ này cũng làm không xong, khiến Chu gia mất mặt." Cô chần chừ.

"Phải rồi, tối nay đúng giờ anh sẽ tới dinh thự đón em."

"Đón em?"

"Hai người có hẹn?"

Khuôn mặt anh trai tối sầm. Vây quanh cả người đều là sát khí không thèm che giấu.

"Là chiều hôm trước anh có tiện đường qua thăm em, nhưng quản gia nói em đi vắng rồi. Vé xem phim bác ấy thay em nhận, nói em nhất định sẽ đi."

Lại là quản gia sao? Ông ta là cánh tay đắc lực của phụ thân. Vậy ra phụ thân còn tận tụy giúp cô xếp lịch hẹn hò cùng hôn phu, cô làm con gái người sao dám trái lời đây. Gia Ngọc tự giễu.

"Hai người đi trước đi, không muộn buổi hẹn. Anh chờ xe sửa xong sẽ về sau."

Anh hai quay lưng bước vào xe, nhìn không ra cảm xúc.

Bất đắc dĩ cô lại lên xe của Lê Minh Tuấn trở về, cô không muốn anh trai và anh Tuấn ở gần nhau quá, anh trai rất dễ mất kiểm soát.

_______


"Thiếu... thiếu gia người làm vậy.. làm vậy..."

Tài xế định quay trở lại ghế lái thông báo xe đã sửa được, lại thấy đại thiếu gia ở bên ghế phụ cầm súng ngắm bắn chiếc xe ô tô phía trước. Xe đó có tiểu thư và hôn phu, thiếu gia định bắn ai cũng sẽ gây ra án mạng động trời, ông là người chứng kiến chắc chắn sẽ liên lụy tới mạng già.

Chiếc xe đang đi xa dần, tuy khẩu súng này hắn đặc chế khiến phạm vi bắn xa hơn và giảm thanh với lớp vỏ súng lục thông thường của nó nhưng chậm hơn chút nữa sẽ không kịp. Đầu của Lê Minh Tuấn đã trong tầm ngắm.

"Thiếu gia tôi lạy cậu.. cậu không được... A!!"

Lão tài xế lập tức câm miệng khi thấy lưỡi dao cắm phập ngay sát thái dương mình. Ông cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo và sắc bén của kim loại. Sao có thể, đại thiếu gia vẫn đang ngắm bắn, còn chưa thèm liếc qua đây một giây. Nhưng ông hiểu được rằng mình cản không nổi, dứt khoát nhắm mắt giả mù.

"Đại thiếu gia nhà họ Lê đã là hôn phu của tiểu thư rồi, thiếu gia người để mắt một chút tới cậu ấy. Nếu.. nếu nhà trai xảy ra chuyện gì, chúng ta thật không xong. Thượng tướng cũng sẽ rất tức giận."

Lời của tên quản gia vẫn còn khắc sâu trong đầu Minh Sơn hắn. Đã nhún nhường, đã kiềm chế, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Chu Khải Phong ông tìm cho em gái tôi tên hôn phu nào, tôi sẽ giết tên đó. Chu Gia Ngọc em để mắt tới tên nào ngoài anh trai, anh cũng sẽ giết tên đó.

"Cạch!" - Ánh mắt hắn trừng lớn nhìn mục tiêu, vân máu ngoằn ngèo xung quanh. Ngón tay dần lơi lỏng. Khoé miệng nhếch lên. Chu Minh Sơn hắn hoàn toàn bị ác quỷ chi phối.

"Anh Minh Sơn anh đang làm gì vậy!!"

Chỉ một giây thôi, khiến hắn chệch tay, viên đạn đi lệch quỹ đạo.

Rào rào.. Mọi người bỗng thấy nền cát trên mặt đường bị xới tung lên, vật thể gì đó găm xuống lòng đường một vệt dài toé lửa rồi mọi thứ lại im lặng trong tích tắc như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn nhìn chiếc xe ô tô đi vào lối rẽ, biến mất khỏi tầm mắt mình.

Nhuyễn Linh Hương vội vàng bước xuống xe ô tô đưa đón chuyên dụng của mình. Hình như xe của anh Sơn bị trục trặc, anh ấy còn giống như không khỏe nữa. Thật may mình đến kịp lúc.

"Anh không sao chứ? Em thấy xe anh cứ đỗ bên lề đường nên giục tài xế đi nhanh tới. Trán anh còn chảy rất nhiều mồ hôi nữa này."

Nghiêng đầu tránh khỏi đụng chạm khó chịu, hắn mệt mỏi thả người dựa vào ghế. Hắn vừa bỏ lỡ cơ hội ám toán trong 1 giây, và bây giờ ả quấy rối lại quay ra sốt sắng hỏi han hắn. Mẹ kiếp!

"Không phiền tiểu thư lo lắng."

Nếu không phải ả là con gái của một nhân vật chính trị có quyền lực, hắn đã đáp trả sự quan tâm bằng viên kẹo đồng giữa trán.

______


Singapore.

"Chu thượng tướng, có bưu phẩm được gửi từ Việt Nam."

"Để trên giường ngủ ta sẽ xem sau."

Chu Khải Phong bước vào khách sạn, để lại cơn mưa nặng hạt sau lưng. Gần đây ông thực quá bận rộn. Chiến tranh đều xuất phát từ mâu thuẫn lợi ích trên bàn họp giữa các thế lực đứng đầu mỗi quốc gia. Đã qua rồi cái thời lăn xả trên chiến trường vì mục đích vinh quang hay rác rưởi của bề trên nào đó không biết tên. Ông bây giờ là bề trên, là người ngồi viết giấy nhưng lại định đoạt sống chết thắng thua hàng triệu sinh mạng. Càng dốc sức leo lên cao, càng nhìn rõ cách cuộc sống vận hành. Chúa hay thánh nhân cứu rỗi không tồn tại, nhưng sở hữu quyền lực rồi có khác gì.

"Cục bông nhỏ thật không làm ta thất vọng."

Ông mặc áo choàng tắm chỉ buộc một dây đai lỏng lẻo, vừa thưởng thức rượu vang vừa xem bưu phẩm được gửi tới. Rất nhiều ảnh. Đều là ảnh do thám tử chụp lại giữa Gia Ngọc và Minh Tuấn. Cảnh nắm tay, đi dạo phố, đi rạp chiếu bóng,... Ông cầm lấy một bức ảnh, xé đôi.

"Có thích vị hôn phu ta tìm cho?"

Ông thủ thỉ với nửa tấm ảnh còn lại. Khuôn mặt thiếu nữ cười tươi rói có biết bao nhiêu xinh đẹp.

"Reng!! Renggg!!!"

Ông chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt càng ngày càng trưởng thành, càng hoàn mỹ. Tay nhấc máy.

"Nói."

"Chu thượng tướng, chính khách Lâm có gửi "quà" cho ngài. Như mọi lần trả lại hay là?"

"Mang lên phòng ta."

______

"Cút."

Nửa đêm, một mỹ nhân không mảnh vải che thân bị đuổi khỏi phòng tổng thống mà Chu thượng tướng đặt. Dù cô ta khóc lóc sợ hãi rất thương tâm, nhưng nhân viên khách sạn ngại phiền, không muốn bị báo chí đánh hơi liền cho bộ quần áo, dẫn cửa sau khách sạn dời đi.

Bực bội buộc lại vạt áo choàng bị xô lệch, ông cầm điện thoại quay số.

"Quản gia, đặt vé máy bay về Việt Nam cho ta sớm nhất có thể."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui