Khi viên đá vừa vỡ ra, đột nhiên bay lên vài đám khói xanh, phát ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ, tả đột hữu xung ở trên không trung, dường như muốn chạy trốn.
Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, viên đá mà người đàn ông kia đưa tôi quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì. Hãy nhìn vào hình dạng của đám khói xanh kia mà xem, rõ ràng chính là mấy con âm hồn!
Sắc mặt của ông nội trở nên tái nhợt, lảo đảo nắm lấy tẩu hút thuốc trên bàn, nhanh chóng dùng khói lên để vẽ lên trong không khí, hét lớn:
- Định!
Chỉ một lát, những làn khói bay ra từ trong tẩu thuốc, phân biệt ra quấn lấy mấy đám khói xanh, đồng thời đám khói xanh muốn tiêu tán trong không trung bị định ở giữa không trung, giống như là bị đám khói trói buộc lại, tuy rằng nó cố gắng giãy giụa, nhưng không thể tránh thoát.
Ông nội múa may tẩu thuốc, sau lại hét lớn một tiếng:
- Thu!
Đột nhiên đám khói thuốc đang trói buộc lại đang hướng về tẩu thuốc, đám khói xanh kia cũng không hề có sức chống cự, cũng bị thu theo vào trong tẩu thuốc, trong sự nỗ lực phút chốc của ông nội, khói thuốc ở trong nhà đã tiêu tan, không còn lại nửa điểm dấu vết.
Thấy ông nội cầm tẩu thuốc trong tay, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, tôi cảm thấy rất hối hận, xông tới đỡ lấy ông nội hét lớn tiếng:
- Ông nội!
Ông nội chậm rãi ngồi xuống, chỉ thấy trên khuôn mặt của ông đã không còn chút máu nào, nhắm hai mắt lại, xua xua tay đối với tôi, ho khan và nói:
- Khụ khụ khụ, lợi hại.... đúng là một tà thuật lợi hại.
Tôi quỳ xuống vuốt vuốt lưng của ông nội. Lo lắng nhìn lấy ông, thấy sau khi ông vừa nói câu đấy xong, trên mặt liền hồi phục một chút hồng hào, hô hấp cũng đều đặn trở lại.
- Ông nội, người cảm thấy thế nào rồi ạ? Trước tiên ông đừng nói gì hết ạ...
Tôi nắm chặt hai tay, oán hận nói:
- Đó là lỗi của con, đáng lẽ con không nên đem thứ này trở về, con....
Ông nội hơi kinh ngạc một chút, nhưng lại lắc đầu:
- Con không cần nói nhiều như vậy, đây là tà thuật Ngũ Quỷ Xâm Hồn, mục đích của kẻ đã cho con cục đá này, là muốn đem viên đá để ở bên cạnh con, ăn mòn hồn phách của con, nếu như không phải con đem nó về cho nội xem, chỉ cần hai hoặc ba năm, con sẽ phải chịu sự khống chế của hắn, nguy hiểm, quả thật nguy hiểm.
- Ngũ Quỷ Xâm Hồn? Nhưng trong hai năm này con cũng có bị ảnh hưởng gì đâu a.
Tôi buồn bực hỏi.
- Đứa nhỏ ngốc, đó là bởi vì hắn đem ngũ quỷ ẩn giấu rất sâu, hơn nữa trong hai năm qua, con vẫn đang tu luyện lực lượng tinh thần, tạm thời có thể chống đối với sự xâm nhập của ngũ quỷ, nhưng mà trong thời gian dài liền khó nói được, pháp lực của người này rất mạnh, nếu không phải vừa nãy ông đưa ra quyết định nhanh chóng, dùng tới cấm pháp, chỉ sợ hai ông cháu mình cũng phải khốn đốn trong cuộc chiến này.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên đôi mắt cùng nụ cười quỷ dị của người mặt áo đen, không thể không rùng mình một cái, thì ra tâm cơ của người kia thâm trầm đến vậy, không chút nhíu mày đưa cho tôi viên đá mang tên đá động thiên này, nhưng lại là một viên đá đòi mạng.
Ông nội chậm rãi đứng dậy, trong tay vẫn cứ nắm chặt tẩu hút thuốc, nhìn chằm chằm viên đá bị vỡ vụn, nói với tôi:
- Ông nội hỏi con, con có biết, cái gì gọi là cấm pháp hay không?
Tôi nghĩ nghĩ nói:
- Cấm pháp? Những gì mà ông nội dạy con không phải là cấm pháp sao ạ?
Ông nội thở dài nói:
- Cái gọi là cấm pháp, tên như ý nghĩa, chỉ có những phép thuật bị cấm, mới gọi là cấm pháp, đây chính là ông nội ẩn cư nơi này trong nhiều năm mới ngộ ra được, thì ra Hàn gia của chúng ta, vẫn đang sử dụng những phép thuật đã bị cấm từ lâu, chẳng trách đã mắc phải một nguyền rủa độc ác như vậy.
- Như vậy, nếu như từ bây giờ chúng ta không vận dụng cấm pháp nữa, có phải hay không nguyền rủa của gia tộc sẽ bị phá vỡ ạ?
- Không, lời mà con nói, ông nội cũng đã từng nghĩ tới, trong vài năm trở lại đây, ông nội đã luôn nói với lòng mình là không được sử dụng những phép thuật bị cấm nữa. Nhưng mà cấm pháp từ lâu đã mọc rễ nảy mầm trên người của ông, nếu ông không sử dụng cấm pháp nữa, liền phải chịu đến nỗi đau đớn giày vò do cấm pháp mang đến, bất cứ khi nào vào đêm trăng tròn, cả người ông sẽ phải chịu thống khổ dày vò khi mạch máu gần như vỡ ra, cả người bê bếch máu, nỗi thống khổ khi cơ thể gần như bị xé rách, là những thứ con sẽ không thể hiểu được.
Tôi chợt nhận ra được, chẳng trách trong mấy năm qua, ông nội đến mấy ngày giữa tháng, liền thay đổi tính cách, đồng thời còn tự đem chính mình nhốt lại, không cho tôi tới gần gian phòng của ông, hóa ra là vì lí do này.
- Nhưng mà ông nội ơi, người đâu cần phải đi chịu những thống khổ to lớn dằn vặt như vậy ạ, không phải người đã nói, làm như thể cũng không loại được nguyền rủa của gia tộc, vậy tại sao người còn muốn làm như thế?
Bỗng nhiên ông nội xoay người lại nhìn tôi, khuôn mặt chất chứa bi thương, chậm rãi vuốt ve đầu tôi, thở dài nói:
- Bời vì trong một lần ông nội triển khai phép thuật, trong lúc vô tình đã phát hiện được, chỉ cần ông sử dụng cấm pháp, thì thân thể của con sẽ phải chịu tổn thương. Vì vậy từ khi con lên mười tuổi, ông nội đã không còn sử dụng tới cấm pháp nữa.
Tôi rất ngạc nhiên và nói:
- Đây là lí do tại vì sao mà ngày hôm đó Mã Cửu nói....
Ông nội thở dài:
- Đúng vậy, Mã Cửu nói rất đúng, từ năm con bắt đầu mười tuổi, ông nội đáng lí đã phải xuống mồ rồi, vì thế trong mấy năm này, ông nội tiêu hao trên thực tế chính là lực lượng sinh mệnh của con....
Ngực của tôi đột nhiên giống như bị cái gì chặn lại, nhưng tôi lại tiến về phía trước và vỗ ngực của mình, lớn tiếng nói:
- Đó đâu phải là điều gì quan trọng ạ, con sớm đã đoán được, hiện tại con còn trẻ tuổi, sinh mệnh còn rất dồi dào, ông nội người...
Nhưng ông nội lại ngắt lời tôi, lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ ngốc, ông nội không thể làm như vậy được, trong suốt mấy năm qua, ông nội ngày đêm lo lắng, suy nghĩ làm sao trong lúc mình còn sống có thể phá vỡ lời nguyền của gia tộc, nhưng nó không như mong muốn, ông nội không bao giờ có thể làm được điều đó. Vì thế nên ông nội không muốn làm liên lụy đến con, là do ông nội quá vô dụng, gánh nặng của Hàn gia, sau tất cả vẫn là phải đặt nặng lên đôi vai của con...
Đột nhiên tôi nhận ra cái gì, lập tức nhào vào người ông nội, lớn tiếng nói với ông:
- Không thể, ông nội không thể nói như vậy được, dù cho tính mạng con có còn sót lại mấy năm, chỉ cần có thể ở cùng với ông là tốt rồi, con không muốn đi học nữa đâu ông nội, bắt đầu từ ngày hôm nay con đều sẽ bồi tiếp bên người ông nội mỗi ngày...
Trong mắt ông nội âm thầm rơi lệ, khẽ vuốt ve đầu của tôi, ông thở dài nói:
- Con đừng nói những lời vô tri như vậy, bây giờ ông nội đã nghĩ thông suốt, nếu mà chúng ta cứ sống mãi ở trong vùng núi sâu thẳm này, như thế sẽ không thoát khỏi được nguyền rủa của gia tộc, vậy thì không bằng đi ra ngoài xông pha, dũng cảm đi đối mặt với sự khiên chiến của vận mệnh!
.....
Sau ngọn núi nhà tôi, có một rừng thông rậm rạp, rừng thông ở chỗ sâu bên trong, nơi mà có đám dây leo bao trùm, có một hang động bí mật.
Tôi chưa từng tới nơi này bao giờ, nhưng ngày hôm nay tôi đi cùng với ông nội của tôi, đứng ngay trước của hang động này.
Ông nội nói rằng người có đem vài thứ ẩn giấu ở chỗ này và muốn đưa nó cho tôi.
Trong lòng của tôi có chút hoảng loạn, máy móc đi từng bước theo bên người của ông nội của tôi, như thể sợ rằng chỉ trong chớp mất ông nội có thể biến mất mãi mãi khỏi bên cạnh tôi.
Nhưng ông nội lại không thèm để ý đến cử động của tôi, ông vươn tay ra và tách ra đám dây leo, hít một hơi thật sâu, trước tiên cất bước đi vào bên trong hang động.
Tôi đang vội vàng đi theo sát phía sau, cũng đi theo vào. Những dây leo phía sau lưng tôi lại rũ xuống một lần nữa, che đậy ánh sáng mặt trời, nhất thời bên trong hang động tối thui không thấy gì.
Đây là một hang động tương đối nhỏ hẹp, kích thước chỉ bằng khoảng một ngôi nhà tranh nhỏ ở bên trong thôn, gần với vị trí vách đá có một tấm chiếu được trải xuống, bên cạnh có một trụ đá lớn, ở trên trụ đá, có một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh sáng chiếu sáng chập chờn ở trong hang động, tuy rằng ánh sáng kia yếu ớt, nhưng cũng đủ để cho mọi người có thể thấy rõ ràng mọi đồ đạc ở bên trong hang động.
Tôi kinh ngạc mở miệng hỏi ông nội đây là nơi nào, nhưng ông nội không hề trả lời, chỉ là khẽ mỉm cười và nhìn mọi thứ bên trong hang động, từ từ đi lên phía trước và vươn tay ra chỗ trụ đá, lấy từ trên đó một cuốn sách.
Ông nội không nói gì, chỉ đưa cuốn sách này cho tôi một cách chậm rãi, tôi nhận lấy và nhìn vào nó, đây là một cuốn sách có một tấm bìa màu đen ở bên ngoài và tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa, về độ dày có thể bằng với cuốn sách ngữ văn của tôi. Thậm chí không có một chữ nào ở trên trang bìa, cũng không biết đây là sách gì nữa.
Tôi ngứa tay liền muốn đem nó mở ra, ông nội ngăn tôi lại, ông nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay tôi, ông nói:
- Cuốn sách này, ông nội vốn định chờ sau khi con học lên đại học mới đưa nó cho con, nhưng ông nội đã không còn đủ thời gian để chờ đợi nữa, sau khi con nhận lấy cuốn sách này, hãy lắng nghe lời dặn của ông nội, tuyệt đối không nên mở nó ra xem.
Tôi thắc mắc hỏi:
- Tuyệt đối không nên mở nó ra xem ạ? Nhưng mà ông nội đưa cho con cuốn sách này không phải là để cho con xem sao ạ?
- Không sai, là muốn cho con xem, nhưng cũng không phải là bây giờ, con hãy đáp ứng ông nội, nhất định phải đợi được cho đến khi con lên đại học, mới được nhìn cuốn sách này, nếu không như vậy, ông nội sợ con sẽ bị ảnh hưởng.
Tay tôi cầm chặt lấy cuốn sách, gật đầu thật mạnh, sau đó lại hỏi:
- Ông nội ơi, cuốn sách này là gì thế ạ?
Ông nội nói:
- Xác thực mà nói, đây cũng không phải là một cuốn sách, con còn nhớ ông nội đã từng nói với con, Hàn gia chúng ta không phải có một cuốn bút ký gia tộc sao. Đây là những gì mà ông muốn nói, những nội dung được ghi chép bên trong đây, tất cả đều liền quan đến các điều cấm kỵ, Hàn gia chúng ta gọi nó là, cấm kỵ bút ký.
- Cấm kỵ bút ký?
Tôi nhìn vào cuốn sách có cái bìa màu đen trong tay mình và lẩm bẩm đọc, đột nhiên tôi cảm giác được cuốn sách này dường như đang nặng dần lên.
- Hãy nhớ kỹ lời ông nói, ít nhất cũng phải chờ sau khi con thi lên đại học mới được nhìn.
Ông nội lại căn dặn một lần nữa.
Tôi gật đầu thật mạnh, đột nhiên có chút thấp thỏm mà nhìn vào ông nội và nói:
- Ông nội, cuốn bút ký đã tới tay rồi, bây giờ chúng ta về nhà chứ ạ?
Ông nội không trả lời, quay người lại và nhìn mọi thứ bên trong hang động, không biết làm sao, ngực có chút hơi chập chờn. Rồi sau đó chậm rãi quay người lại mỉm cười nhìn tôi và gật đầu.
- Đúng vậy, chúng ta mau quay về nhà thôi!
Nỗi lòng lo lắng trong tôi cuối cùng cũng coi như đã buông xuống, phải nói thật, thời điểm khi tôi nhìn thấy hang động này, trong lòng liền dâng lên một dự cảm không tốt, chỉ lo lắng ông nội sẽ không đi theo cùng tôi về nhà nữa....
Chúng tôi đang trên đường đi xuống núi, tôi cẩn thận mà đỡ lấy ông nội và đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu.
- Ông nội ơi, chỉ có hai tháng nữa là sẽ tới kỳ thi đại học, ông luôn miệng nói để con ra ngoài, nhưng con không thể nào biết được điền thế nào vào nguyện vọng thi đại học. Con phải đi đâu bây giờ ạ?
Ông nội thở hổn hển nói:
- Đây là vận mệnh của chính con, nên phải do chính bản thân con làm chủ, người họ Hàn chúng ta vốn xem bốn biển là nhà, có điều sau khi con thi xong, có thể trở về nhà một lần, đến lúc đó ông nội sẽ cho con lời khuyên....
- Dạ.
Hai tháng, còn có hai tháng nữa thôi, vận mệnh của tôi sẽ phải thay đổi một lần nữa, đến thời điểm đó, lại sẽ phát sinh điều gì đây?
Nhìn lại dáng đi tập tễnh của ông nội, tôi đột nhiên không thể tưởng tượng được.
.....
Tôi bắt đầu điên cuồng ôn tập, bản cấm kỵ bút ký khiến tôi vô cùng tò mò kia, tạm thời đặt ở nơi sâu nhất trong ngăn tủ, tôi biết được, để trở thành một cấm kỵ sư chân chính, để thực hiện sứ mệnh của gia tộc, nhất định tôi phải học được cách kiềm chế và nhẫn nại.
Hai tháng, tất cả các học sinh xung quanh tôi đều cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổi của tôi, thậm chí đến ngay cả giáo viên cũng phải nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, tôi không thèm để ý bất cứ người nào, tôi muốn nói cho họ biết, kết quả thời học sinh cấp hai của ca rất tốt, nếu không phải vì luyện tập ba chữ kia, từ lâu ca đã trở thành học sinh giỏi nhất trường rồi có biết hay không?
Thậm chí tôi còn quên đi viên đá động thiên kia, quên đi người tà ác mặc áo đen, quên đi những nguy hiểm lúc nào cũng có thể buông xuống, tôi đều nhắm mắt làm ngơ với mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng, hai tháng điên cuồng cũng trôi qua, tôi mang theo tất cả những hy vọng cùng kỳ vọng, bước chân vào phòng thi.
Không thể không nói, quá trình thi cử vẫn diễn ra rất thuận lợi, có vẻ như đề thi cũng không phải là rất khó, trừ một số câu tôi không biết, mấy câu khác tôi đều làm được hết...
Mà điều này cũng không có gì vô lý, tại vì tôi đã sớm phát hiện được rằng câu hỏi tuy rằng không nhiều, nhưng kiến thức của cả ba năm cấp ba không phải chỉ cần hai tháng liền có thể bù đắp hết lại được.
Nhưng cũng không còn cách nào, tôi đành nhắm mắt đem hết tất cả các câu hỏi trả lời hết, giống như là tự biên tự diễn vậy, đặc biệt là mấy câu trắc nghiệm, tôi toàn khoanh lụi.
Cuối cùng khi tôi đem bài thi nộp hết, lúc rời khỏi phòng thi cả người tôi bỗng nhiên đờ đẫn, tôi nhìn vào bầu trời trong xanh và mây trắng, trong lòng tôi nở một nụ cười khổ, lần này, mặc cho số phận đi.
Cái gọi là học tài thi phận, bất kể kết quả là cao hay thấp, cũng luôn muốn phải đối mặt với nó.
Cũng còn may, những ngày chờ đợi điểm số cũng không phải là rất dài, chỉ hơn mười ngày sau, điểm số liền được công bố.
Tuy nhiên khi nhìn thấy tổng điểm của mình là 420 điểm, tôi cũng phải thở phào nhẹ nhõm, điểm số này xem như cũng ổn, không cao cũng không thấp, vẫn có thể chọn được trường đại học.
Chỉ là vấn đề hệ trọng hiện tại là nguyện vọng tuyển sinh đại học, tôi nên điền vào trường nào bây giờ?
Tôi nhảy lên xe đò về nhà, vô cùng lo lắng chạy nhanh về nhà.
Ngọn núi trong xanh quen thuộc, thôm xóm nhỏ, rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi lao vào sân, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Cửa phòng đang khép hờ
Tôi thật sự rất sợ, lúc tôi về nhà sau khi kỳ thi kết thúc, ông nội đã không ở đây nữa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ở trong phòng, yên ắng không một tiếng động.
- Ông nội ơi, con đã trở về rồi đây ạ.
Tôi không nhịn được kêu lớn.
Tuy nhiên không có ai đáp lại.
Lạ thật, hay là ông nội không có ở nhà? Tôi đi hai bước chạy ba bước, tiến nhanh vào phòng của ông nội, đẩy mạnh của phòng của ông ra.
Cái bàn nhỏ quen thuộc vẫn còn ở nơi đó, mọi thứ trong phòng vẫn còn y nguyên, đồng thời còn được dọn dẹp rất ngăn nắp.
Nhưng ông nội lại không có ở đây, tẩu thuốc lá thường thấy mà ông hay cầm cũng không thấy đâu hết.
Chỉ có một lá thư chưa được xé ra đặt ở trên mặt bàn.
Tâm tình của tôi như rơi xuống từ đám mây, và chìm xuống đáy cốc.
Tôi cầm lá thư trên tay, cả người run rẩy mở ra từ từ, từng hàng chữ quen thuộc xuất hiện ở trước mắt tôi.
- Hài tử, đừng có khóc, ông nội đi rồi.
-------------------------------------
Dịch: T
Beta: T
Nhóm dịch: MBMH Translate
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...