“A. . . . . .” trong ngôi biệt thự trang nhã yên tĩnh, bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét thê thảm, thành công làm cho chim chóc sợ hãi bay đi hết.
Miên Miên xoa xoa cái mông đáng thương của mình, hai mắt rưng rưng, nhìn người trước mặt ủy khuất nói: “Bác sĩ Lữ, không phải chỉ cần em ngoan ngoãn chịu tiêm thuốc là được sao? Tại sao mỗi lần đều là đánh đòn em, hơn nữa. . . . . . Còn dùng sức như vậy. . . . . .”
Lữ Yên lên tiếng, âm thanh khàn khàn, nhưng lại rất gợi cảm, “Em có thể lựa chọn Diệp tiên sinh ra tay mà, chị tin tưởng rằng so với chị anh ấy càng thêm. . . . . . Chăm sóc em tốt hơn.” Nói đến ba chữ ”Chăm sóc em” còn cố ý nhấn mạnh và hạ giọng nói.
Miên Miên ngẫm nghĩ, cái mông tròn tròn của cô mà gặp phải ánh mắt lạnh như băng của anh…loại cảm giác đó… ách… vẫn thật là kinh khủng.
“Haha.. bác sĩ Lữ, em rất khỏe, không có đau gì hết, em có thể đi học được chưa ạ?”
Bởi vì lần bị thương này, cô phải ở nhà suốt nửa tháng, cảm giác toàn thân buồn chán đến mốc meo lên rồi. Nữu Nữu nhiều lần gọi điện thoại tới than khóc với cô rằng rất là nhớ cô.
Lữ Yên nhìn cô cười cười, chỉ chỉ xuống lầu dưới , “Tự em xuống cho Diệp tiên sinh kiểm tra đi,nếu cơ thể đã khỏe hoàn toàn thì có thể đi học.”
Miên Miên lắc đầu, nếu như vậy thì vẫn là thôi đi, cô ở nhà cũng ổn, dù sao đến trường thì cũng là nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, so với ở nhà cũng không khác biệt là mấy. Còn hơn là ở trước mặt anh hai cởi đồ ra hết, thật là mắc cỡ chết người. . . . . .
Cô không khỏi nhớ lại ngày hôm đó ở trên xe,dáng vẻ của anh xem xét kĩ lưỡng vết thương của cô, đôi mắt thâm thúy mờ mờ sương, ánh mắt bén nhọn mang mười phần là ý muốn muốn ăn cô sạch sẽ. Hô, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn có chút sợ hãi, loại cảm giác trần truồng bị người khác nhìn không sót chỗ nào như thế cô không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
Đi xuống lầu, nhìn thấy vú Lâm xách theo một con vịt đi về phía phòng bếp, con vịt giãy giụa quyết liệt trong tay vú Lâm, giống như muốn kháng chiến đến giây phút cuối cùng mới có thể từ bỏ ý chí.
“Lâm mẹ, con vịt này để làm gì vậy ạ?” Cô chỉ chỉ vào con vịt nhỏ đang vùng vẫn chiến đấu sinh tồn hỏi.
Lâm mẹ tay dùng sức đập vào cái đầu nho nhỏ của con vịt, con vịt ngẹo đầu, cư nhiên hôn mê, “Thiếu gia mấy ngày nay thân thể bị nhiệt, tôi đặc biệt mua con vịt này về hầm cách thủy làm canh cho thiếu gia.”
Gần đây thân thể anh hai không tốt sao?
Trong khoảng thời gian này, anh thường đi sớm về trễ, loay hoay ngay cả cơm trưa cũng không có về nhà ăn, thỉnh thoảng cô buổi sáng dậy trễ, nguyên một ngày cũng không có thấy mặt anh lấy một lần,là việc ở công ty rất bận rộn sao? Cô thầm mắng anh người lớn rồi mà cũng không biết cách tự chăm sóc bản thân, suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định tận lực giúp Lâm mẹ nấu món canh giải nhiệt bồi bổ cho anh.
Vì vậy,cô thân thiết chạy tới khoác tay Lâm mẹ: “Lâm mẹ, con giúp người!”
Trước kia, vì bận rộn công việc mà anh không có thời gian để ý cô, mà cô cũng tự nhận là cô cùng Lữ Yên đề tài nói chuyện cũng không nhiều, cộng thêm cô trên thực tế là không có người bạn nào để đi dạo phố cùng, người bạn duy nhất của cô Nữu Nữu lại là một trạch nữ điển hình,tình nguyện đói đến xỉu cũng không ra khỏi nhà một bước. Cho nên một đoạn thời gian rất dài trong,cô điên cuồng si mê học nấu ăn.
Lâm mẹ nói, con gái nấu ăn ngon thì có thể nắm bắt được dạ dày của người đàn ông, đồng nghĩa với việc nắm bắt được tâm của người đó, đây chính là kinh nghiệm từ thời cha ông để lại.
Thật ra thì cô không có nghĩ được nhiều như thế, chỉ là cô rất thích ăn uống, có lúc không có ai nấu cho ăn thì tự mình nấu, dù sao thì nhìn những món ăn đủ sắc màu và hương vị do chính tay mình làm ra, cô cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút thành tựu.
Lâm mẹ cười híp mắt bước về phía trước,để con vịt xuống, giơ tay chém một nhát, làm con vịt không kịp mở mắt nhìn thế giới một lần cuối, liền tiêu thất ngay tức khắc. (haha chết cười với tác giả)
Cô rửa tay, lau thật khô, quay đầu lại đã thấy Lâm mẹ làm sạch lông con vịt. Cô cười hỏi Lâm mẹ bây giờ mình nên làm cái gì.
Lâm mẹ chỉ chỉ trên bếp lò chuyên dụng để hầm canh, “Rồi, điều cơ bản đầu tiên, con nhóm lửa lên đi.”
Cô nhìn con vịt tràn đầy máu, có chút ghê tởm, “Món súp vịt này thực sự có chức năng thanh nhiệt hạ hoả sao?”
Lâm mẹ cầm con vịt trong tay bắt đầu nhúng vào nồi nước sôi”Thịt vịt , có tính hàn, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, bổ trợ dạ dày, thích hợp giảm cân mùa hè hoặc dành cho những người đang nóng nhiệt quá độ. Trong súp them củ sen cũng vài món gia vị mát dịu bổ dưỡng. Dù sao là trăm lợi không một hại! Miên Miên, đem miếng gừng đưa cho tôi.”
Cô đưa miếng gừng qua, Lâm mẹ giơ dao lên cao đập manh làm miêng gững vỡ nát, sau đó băm nhuyễn, rồi ướp vào vịt.
Xoa xoa tay, Lâm mẹ mặt mũi hiền lành, mắt nhìn cô, giống như lâm vào cảnh giới một mảnh hư vô, “Thật ra thì, tiểu thư trước kia cũng rất thích theo tôi học nấu ăn .”
“Tiểu thư?” Chỉ là dì nhỏ hay mẹ?
Lâm mẹ từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, cười giải đáp thắc mắc của cô, là mẹ của cô đó Miên Miên. Khi đó lão gia thường không ở nhà, hai tiểu thưcùng Sơ thiếu gia cũng còn n, nếu tiểu thư không chơi cùng các em thì cũng chạy đến nhà bếp học này nọ, Tôi còn nhớ lão gia đặc biệt thích món Khổ qua hầm cùng với cháo thập cẩm mà tiểu thư nấu mỗi lần đều là khen không dứt miệng. Ai, chẳng qua là đáng tiếc. . . . . .”
Lực chú ý của cô dừng ở từ Sơ thiếu gia từ trong miệng Lâm mẹ chẳng lẽ, Tần Nhật Sơ đó thực sự là cậu út của cô?
“Lâm mẹ? Bà biết người nào tên Tần Nhật Sơ khoonh?”
Nghe đến tên đó, Lâm mẹ sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, kích động nắm lấy bả vai của cô, “Sơ thiếu gia? Sơ thiếu gia trở lại sao? Miên Miên tiểu thư nhìn thấy sơ thiếu gia sao?” Cô xoa bả vai có chút thấy đau, thầm nghĩ: thì ra là anh ta không hề gạt mình, anh ta thật sự là cậu út của mình, Lâm mẹ nói, cậu út trước kia là cô nhi, năm lên tám, đã được ông ngoại nhận về Tần gia thu làm con nuôi. Sauk hi dì nhỏ xảy ra chuyện đã đến nước Mỹ du học, bảy năm không hề tin tức.
Nhớ lại chàng trai với nụ cười dịu dàng, thanh âm thanh nhã đó, một người nhìn qua đầy lý trí như vậy cũng sẽ làm ra chuyện bốc đồng ra đi bảy năm không hề có tin tức như vậy, thật sự là không thể nhìn bề ngoài mà.
“Oa. . . . . . Thơm quá a, kẹo đường, em lại nấu gì đó?” Ngoài cửa lớn thật xa liền truyền đến thanh âm cao vút yêu mị của Lăng Thịnh
Lăng Thịnh vọt tới phòng ăn, theo thói quen nhào về hướng cô, dĩ nhiên cô cũng theo thói quen né sang một bên.
“Đại ca, anh về rồi à?” Né tránh Lăng Thịnh thường hay bổ nhào như sói đói, hướng về phía chàng trai vẻ mặt mệt mỏi phía sau nói, “Em và Lâm mẹ đang nấu súp vịt, đợi chút, em múc ra ngay.”
Xoay người chạy về hướng phòng bếp, phía sau còn mơ hồ truyền đến tiếng yêu nghiệt nói của Lăng Thịnh, “Kẹo đường, cho anh một chén với, thịt nhiều nhé!”
Trên bàn ăn cô có chút mong đợi nhìn anh hai đem chén súp đó uống đến sạch trơn. Không tự chủ liếm liếm miệng, cô hỏi” Anh hai buông chén xuống , nhìn cô một cái, không trả lời thẳng vấn đề của cô, chỉ nói: “Là em nấu sao?”
Lăng Thịnh ở bên cạnh âm dương quái khí tiếp miệng, “Nếu như là kẹo đường của chúng ta nấu, cho dù là độc dược, có người cũng uống mà như đang uống cam lộ mật ong.”
Anh hai trừng mắt Lăng Thịnh, “Không muốn uống thì cút ra khỏi nhà chúng ta!”
“Đúng, đúng, hiểu hiểu, ngại tôi làm chướng ngại giữa các người chứ gì, tôi đi là được.” Khác thường , Lăng Thịnh buông chén xuống liền đi ra ngoài.
Cô có chút hoài nghi nhìn thân ảnh Lăng Thịnh bước ra đi, người này hôm nay sao lại khác thường, trước kia cũng sẽ mặt dày mày dạn trơ mặt ra nói ra những lời đáng ghê tởm, hôm nay sao lại biết điều mà đi như thế, lại nghe Lăng Thịnh lớn tiếng kêu Lâm mẹ ở phòng bếp, “Lâm mẹ, cho con một bình súp vịt đem về nhà Uống….uố…ng!”
Ách, cũng biết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.
Ngược lại nhìn anh hai trên bàn ăn lại bắt đầu múc một chén khác cô mở miệng, ” Anh hai, em khỏe nhiều rồi, có thể đi học hay không.”
Anh hai giương mắt, “Em muốn đi?”
Cô nặng nề gật đầu một cái, “Muốn đi!” Mặc dù trường học luôn là có người không đúng lúc khi dễ người, nhưng mà cô vẫn muốn đến trường, cô muốn sống hòa nhịp cùng mọi người, cô muốn tham gia thi tốt nghiệp trung học lên đại học, cô không muốn sống đơn độc một mình trong săn nhà rộng lớn, , đếm cô độc cùng tịch mịch.
Anh hai nhìn cô, không ngờ không có phản đối, “Em muốn đi thì đi, chỉ là ——”
“Chỉ là cái gì?”
“Tối nay đến phòng anh, anh muốn kiểm tra vết thương.”
Cô gắp nấm hương rơi xuống lên, cũng biết là không có đơn giản như vậy mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...