Đêm đã rất khuya, bầu trời đầy những vì sao như những điểm sáng thật là rực rỡ, chỉ là tối nay Đa Ni Tạp thành có hơi nhốn nháo.
Thành chủ của Đa Ni Tạp thành tên là Ni Tư- Tác Đa Sâm, hắn vốn xuất thân từ giới bình dân, chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi bằng vào sức của chính mình đạt được danh hiệu cường giả lục tinh Võ Cuồng, vài năm trước thụ phong quý tộc của Kỳ Võ đế quốc, cũng nhờ vậy mà trở thành thành chủ.
Hắn xuất thân từ giới bình dân, quá trình tay không quật khởi trở thành tầng lớp quý tộc vẫn được dân chúng trong Đa Ni Tạp thành trong lúc nói chuyện với nhau coi là thần tượng của dân chúng bình thường, lại là mục tiêu để những người trẻ tuổi cố gắng vượt qua.
Trước mặt vinh quang càng cao, sau lưng càng phải cố gắng thật nhiều, con đường Ni Tư đi cho tới bây giờ cũng không phải là thoải mái. Bởi vậy hắn cũng không lợi dụng quyền thế địa vị mà hắn đạt được, chỉ lấy cá tính chính trực cứng rắn mà làm, từ khi có hắn quản lý, Đa Ni Tạp thành đâu vào đấy, từ từ phồn vinh hẳn lên.
Hắn được xem là một thành chủ cai trị rất anh minh. nguồn TruyenFull.vn
Thế nhưng lúc này Ni Tư vẻ mặt xanh mét đang nhìn một thiếu niên đang bị bọn thành vệ áp giải tới.
Lúc ấy đã muộn, hắn đang chìm trong mộng đẹp thì bị một tiếng thét chói tai của nữ nhân làm cho tỉnh giấc, nghe ra được thanh âm đó đúng là do con gái mình phát ra, vì quá kinh hãi cũng không kịp thay quần áo, nửa người trên trần trụi chạy về phía phòng con gái, đã thấy con gái tức giận bắt một thiếu niên dẫn tới đây.
Ni Tư nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, chỉ thấy hắn một thân vải bố cũ nát, trên mặt tính trẻ con còn chưa hết, rõ ràng là một đứa con nít mười một mười hai tuổi. Mà dưới chân hắn đang bày la liệt những đồ vật lục soát từ trong người hắn, chính là những tài vật trong phủ của mình, thì ra là một tên trộm nhỏ, chỉ không biết hắn làm thế nào tránh được những thủ vệ dày đặc cả trong lẫn ngoài?
Nghe con gái khóc lóc kể lể dặm mắm thêm muối xong, Ni Tư lúc này mới hiểu được từ đầu đến cuối.
Vốn là tiểu tử này không chỉ đến đây lấy trộm tài vật, mà ngay cả thân thể của đứa con gái yêu quý nhất của mình cũng đã bị hắn nhìn không sót chỗ nào?
Không để ý tới sự uất ức của con gái, Ni Tư chỉ cảm thấy buồn cười, con gái La Lôi của mình nay đã mười lăm tuổi, mà tên tiểu quỷ trước mắt này giỏi lắm cũng chỉ mười một, mười hai tuổi mà thôi, rõ ràng so với La Lôi nhỏ hơn nhiều, cho dù bị hắn thấy hết thân thể thì đã sao?
Chính là hắn xuất thân bình dân, cũng không phải kiêu ngạo tự mãn như những loại quý tộc thế gia lấy mắt chó nhìn người, chuyện ngắm mỹ nữ tắm chính là một chuyện phong nhã, lúc hắn còn trẻ cũng đã trải qua không ít. Hắn trầm ngâm một chút rồi trầm giọng hỏi Dịch Vân:
- Tên trẻ ranh ăn trộm kia, không ngờ lại to gan lớn mật đến tận đây, ăn trộm mà lại ăn trộm ngay nhà thành chủ, ta cũng không làm khó dễ ngươi, sáng mai sẽ đem ngươi đến quân ti (như nha môn) xử tội ngươi là được!
Ni Tư xem ra Dịch Vân còn nhỏ nên không muốn làm khó, cho nên vô tư xử lý theo lẽ công bằng, thế nhưng con gái La Lôi lại không bằng lòng:
- Phụ thân, cha sao lại xử trí tên dâm tặc này nhẹ như vậy, sự thanh bạch của con đã bị hắn nhìn thấy hết, nhất định là phải xử hắn thật nặng mới được!
Ni Tư không thể bỏ qua bèn cười nói:
- La Lôi, con nhìn xem tiểu tặc này rõ ràng nhỏ hơn con rất nhiều, hắn không thể nào có ý xấu hay bất lương đối với con được, chỉ là hiểu lầm mà thôi, hẳn là lúc hắn trộm đi tài vật, không cẩn thận tình cờ đi ngang gặp con mà thôi!
La Lôi liếc nhìn Dịch Vân một cái, trên khuôn mặt dơ bẩn nhỏ nhắn rõ ràng chưa hết vẻ con nít, trong lòng hiển nhiên đã đồng ý với lời nói của phụ thân, thế nhưng nỗi tức giận trong lòng không cách nào tiêu tan như vậy được, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì thanh âm của Dịch Vân đã vang lên trước:
- Chuyện đó… À, thành chủ đại nhân, ta cũng không phải là tiểu tặc gì cả, cũng không phải như ngươi nói là trộm đâu!
Ni Tư lần đầu tiên nghe Dịch Vân mở miệng, không khỏi khựng lại một chút, chợt nghe La Lôi bên cạnh cả giận nói:
- Nếu không phải đến trộm, thì là cố ý đến rình coi tiểu thư ta! Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, không ngờ lại xấu xa như vậy, không ngờ lại nhìn trọn… phụ thân cha xem, hắn đã thừa nhận, cha nhất định phải trừng phạt hắn thật nặng mới được a!
- Ai, đừng nói bậy a! Ta căn bản không biết tỷ, làm sao có thể tới coi tỷ…
Dịch Vân vội vàng nói cho rõ ra:
- Ta chỉ là… Chỉ là đặc biệt tới mượn chút tiền…
Hai cha con Ni Tư và La Lôi, kể cả bọn thủ vệ bên cạnh trong nháy mắt cùng sửng sốt, sau đó lộ vẻ kỳ quái như nhau, cố nén cười nhìn Dịch Vân chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn không nói được gì….
Dịch Vân đang lấy làm lạ không hiểu vì sao mọi người đột nhiên yên lặng, bỗng nhiên nghe thanh âm Môn La gào lên trong đầu:
- Ông trời của ta ơi! Ngươi nói đây là lý do gì vậy? Cho dù ngươi nói là lạc đường không cẩn thận mới xông vào đây, hay ngươi nói trên thực tế là con riêng của thành chủ bên ngoài, lúc này là quay lại tìm cha nhận tổ quy tông, cũng còn thuyết phục hơn lý do này của ngươi gấp ngàn lần a!
Dịch Vân nghe vậy khựng lại, cách nói của Môn La đúng là hoàn hảo hơn so với hắn gấp trăm ngàn lần, chỉ là lúc này đã nói ra rồi, không thể cứu vãn được nữa!
- Mượn tiền? Ngươi nói là đến mượn tiền?
Ni Tư rốt cục nhịn không được bật cười ha hả.
Dịch Vân lúc này cũng chỉ có thể kiên trì đáp:
- Đúng vậy! Ta là vì kiếm phí tham gia trắc thí ở học viện một tháng sau, mới tìm đến nơi này mượn thành chủ chút tiền, à, chỉ là đã quên nói trước với thành chủ một tiếng mà thôi!
Dịch Vân vừa nói xong, tiếng cười trong đại sảnh vang lên càng lớn hơn khi nãy.
La Lôi thiếu chút nữa quên giận mà bật cười, nàng hỏi với vẻ nhạo báng:
- Trắc thí của học viện? Ngươi hiện tại là nhị tinh Chiến Sĩ sao?
Nàng hỏi như vậy không phải là không có đạo lý. Lúc nãy Dịch Vân có thể đỡ được một kích công tới đột ngột của nàng, nàng cũng đã nhận định Dịch Vân ít nhất cũng có trình độ nhị tinh Chiến Sĩ.
Bản thân La Lôi đã đạt tới tam tinh Chiến Sĩ, lại là học sinh của học viện Đa Ni Tạp, đối với lực lượng của mình, nàng rất là tin tưởng. Dịch Vân đã có thể ngăn chặn công kích của nàng, như vậy ít nhất trình độ sẽ không thấp hơn nhị tinh Chiến Sĩ.
Không nghĩ tới Dịch Vân lại nói ra những lời ngoài ý nghĩ của nàng:
- Không phải! Ta muốn trở thành ma pháp sư, nhưng tu luyện không đạt được đến chỗ mấu chốt, nên muốn tiến vào học viện học tập!
- Sao có thể như thế được? Ta đã là tam tinh Chiến Sĩ, ngươi vừa rồi có thể dùng tay không mà đỡ một kích toàn lực của ta, ít nhất cũng là nhị tinh Chiến Sĩ, sao lại có thể là ma pháp sư?
La Lôi kinh ngạc lên tiếng phản bác.
La Lôi không biết, một kích kia của nàng là ngưng tụ đấu khí cách không mà phát ra, uy lực đã giảm đi ba, bốn thành, hơn nữa nàng cũng chỉ muốn giữ lại tên dâm tặc nhìn lén, cũng không phải thật sự muốn giết hắn, nên Dịch Vân mới có thễ miễn cưỡng đón đỡ.
Ni Tư nghe hai người đối đáp với nhau, đột nhiên bình tĩnh lại.
Vừa rồi trong lúc vội vàng chưa hỏi rõ ràng tỉ mỉ tình huống cụ thể, lúc này mới biết, thiếu niên trước mắt còn nhỏ hơn con gái mình mấy tuổi lại có thể đỡ nổi một kích trong lúc tức giận của La Lôi, còn nói mình không phải là Chiến Sĩ mà là ma pháp sư?
Năng lực của con gái mình hắn rất rõ ràng, La Lôi lúc mười lăm tuổi đạt được tam tinh Chiến Sĩ, so với bọn trẻ cùng lứa là chưa từng có. Trong học viện nàng cũng là nhân tài được người người ngưỡng mộ, mà thiếu niên này chỉ mới bao nhiêu tuổi đó, lại…
Hắn có chút kinh nghi hỏi:
- Ngươi xác định ngươi không phải là tinh cấp Chiến Sĩ mà là ma pháp sư?
Dịch Vân sở dĩ muốn tiến vào học viện đều chỉ là muốn học tập tri thức ma pháp, hắn cũng không muốn lộ ra sự thật ngoài ra bản thân cũng có tu luyện đấu khí, vì thế trả lời:
- Ta lúc này ngay cả một cái ma pháp cũng không thể xuất ra hoàn chỉnh, còn chưa được xem là ma pháp sư, cho nên muốn tiến vào học viện học tập ma pháp. Sở dĩ có thể chống đỡ tiểu thư một kích, trừ may mắn ra, lúc ta còn nhỏ vẫn tu luyện công pháp gia truyền, bởi vậy thân thể so với người bình thường cũng mạnh hơn một chút!
Ni Tư suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Công pháp gia truyền? Ngươi thuộc gia tộc nào?
Dịch Vân thành thật đáp:
- Gia tộc Tư Đạt Đặc!
Môn La trước kia từng đề nghị Dịch Vân khoan hãy mang họ Tư Đạt Đặc, tuy rằng chỉ cần không để lộ ra rằng mình biết về sự tồn tại của bọn áo đen, sẽ không bị thế lực của bọn áo đen đuổi giết, thế nhưng sẽ khiến cho những nhân sĩ hữu tâm chú ý, đối với hắn cũng không có ích lợi gì.
Nhưng Dịch Vân lại bướng bỉnh không nghe, vẫn biết như vậy sẽ có nguy cơ đe dọa sinh tồn của mình, thế nhưng càng cảm động và nhớ nhung ân tình của Phổ Tu Tư bọn họ đối với mình, hắn lại càng muốn đổi tên mình là Dịch Vân Tư Đạt Đặc, nếu ngay cả chút dũng khí ấy cũng không có, sau này còn có năng lực gì mà báo thù cho gia tộc?
Người rụt rè sợ hãi vĩnh viễn không thể trở thành cường giả chân chính!
- Tư Đạt Đặc? Chính là gia tộc luyện ra thứ thần khí hay sao?
Ni Tư đang trầm ngâm lập tức thốt lên, đúng là kinh hãi không ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...