Cấm Huyết Hồng Liên

"Dừng lại cho ta. Dừng lại!" Môn La mạnh mẽ thét lớn.

Giờ phút này, toàn thân Dịch Vân tràn đầy đấu khí, tử diễm quỷ dị lưu chuyển như điện xẹt, xuyên phá thùng xe, thân hình Lăng Không chậm lại, hơi xoay người. Ngay khi rơi xuống mặt đất, tiếng thở dốc ồ ồ nhưng không cách nào ức chế được. Tử diễm mãnh liệt vô cùng, mái hiên phía sau và cả cỗ xe ngựa sang trọng bốc cháy gần như cùng lúc, chỉ trong khoảnh khắc tất cả đã chìm trong biển lửa.

Phu xe cùng đi với vệ đội kinh dị khi nhìn thấy cảnh này, lại càng thấy kinh hãi hơn vì uy lực của ngọn Tử Hỏa diễm chưa từng thấy trước đây, chỉ trong chốc lát, tất cả đã cháy thành tro. So với cỗ xe ngựa bình thường, cỗ xe này còn lớn hơn gấp ba lần mấy cỗ xe của khách quý Giáo Đình, nhưng chỉ trong phút chốc đã hóa thành tro bụi bay đầy trời. Hoa lửa bùng lên chói lọi, rất hợp với bầu không khí lễ hội, bùng lên trong chớp mắt rồi hóa thành hư vô.

Cảnh tượng kinh dị. Khiến người ta kinh hãi một trận, không dám cử động, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú lên người thiếu niên đã gây chuyện, giống như cả nghìn ánh mắt chú tụ vào, thế nhưng đối với chuyện này hắn lại làm như không thấy.

"Sự xúc động rất đáng sợ, khiến con người ta thành tà ác, ngươi vẫn không rõ tình huống của bản thân sao?" Môn La thản nhiên nói.

Hai mắt của Dịch Vân đỏ ngầu. Nặng nề thở hổn hển, cố gắng áp chế bản thân không được tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Môn La, làm như bất mãn việc hắn nói bản thân mình, không thèm trả lời.

Môn La cũng không để ý, bởi vì hắn biết rõ cảm thụ trong lòng tiểu đệ nên nói thẳng: "Tên nam tử kia, theo đuôi ở phía sau ngươi, cùng ngươi một trước một sau từ trong giáo đường đi ra, ngươi hiểu được điều này nghĩa là gì không?" Chính xác, hắn chính là một thành viên của Quang Minh giáo đình. Kỳ Vũ Thành, tổng bộ của Quang Minh giáo đình, Cửu Tinh cường giả, Bạch Y giáo chủ, Quang Minh kỵ sĩ toàn bộ đều ở trong này, nếu thân phận bại lộ phải chính thức trở mặt, ngươi làm sao để có thể sống?"

Dịch Vân á khẩu ngẩn ra. Hắn cũng không phải người ngu ngốc, chỉ biết có cừu hận, làm cho đầu óc mê muội. Định thần suy nghĩ, nỗi tức giận cũng đã tiêu tán hơn một nửa, biết mình quá mức xúc động, suýt chút nữa gây họa không thể bù đắp, yên lặng trong chốc lát, chợt suy tư đến chỗ mấu chốt của vấn đề.

Đi đến bên người Dịch Vân, Môn La vẻ mặt phức tạp, trầm giọng nói: "Trồng cây liên tục một khắc nằm mộng cũng nguyện chờ, kết quả vui mừng chính là, tung tích của đám Hắc y nhân cuối cùng cũng có manh mối, không nghĩ tới là hắn và Quang Minh giáo đình không nhịn được sự sỉ nhục, khiêu khích, chỉ là kết quả cuối cùng còn không cách nào hoàn toàn khẳng định, chỉ bằng vào việc nhìn thấy hắn từ giáo đường đi ra mà nhận định thì quá mức võ đoán, lúc trước không có nắm chắc 100%, ngươi đã vội vàng hành động thiếu suy nghĩ.

"Cũng không phải sợ giết lầm người, mà là sợ ngươi nhọc công, rất vất vả mới tạo nên cục diện tốt đẹp như bây giờ, lãnh địa Ái Đạt Trấn sắp đến tay, ngươi cũng sắp được phong tước. Cũng đã thuận lợi trở thành Bạch Y giáo chủ, công thành danh toại, có thể nói đó là một chuyện tốt, với tình huống hiện tại, tuyệt đối không thể đối địch với Quang Minh giáo đình!"

Hai mắt Dịch Vân lúc này vẫn bừng bừng lửa cháy, không đồng tình hừ lạnh nói: "Lão Đại, ngươi suy nghĩ nhiều quá! Mặc kệ là hắn có hay không có liên quan với Giáo Đình, phán đoán của ngươi không thể nào sai, hắn chắc chắn là một thành viên của Hắc y nhân đội năm đó, còn là một trong hai kẻ cầm đầu, cho nên hắn phải chết! Về phần thế lực tương ứng của hắn, bắt hắn lại để hỏi rõ ràng không được sao?"

"Nếu tìm được. Không phải hắn chết, thì chính là ta vong, hai kết quả này, không có lựa chọn nào khác, ngoại trừ như vậy, ta sẽ không suy nghĩ những điều khác!"

Môn La nghe vậy ngẩn ra. Chợt im lặng.

Hiện tại Dịch Vân còn gì để mất?


Không có! Nhưng có một đống nợ nần đợi hắn thu hồi.

Vì nợ mà sống, do nợ mà tồn tại, vận mệnh bi thương ấy, cũng là do hắn tính lựa chọn con đường không thể quay đầu.

Đúng vậy, từ năm 19 tuổi, cái đêm máu tanh ấy, hắn đã quyết ý chọn con đường Tu La!

Chỉ không biết, đây có phải hay không là người thiếu niên luôn tưởng nhớ đến mẹ, là người mà Phổ Tu Tư cùng Ba Đức Lợi kỳ vọng…

Hoàng cung, ở phía ngoài quảng trường sang trọng,hừng hực Đấu khí, hỏa diễm bay đầy trời, đã sớm kéo vô số người đến, bầu không khí lễ hội vui vẻ sớm tan tành như chưa từng tồn tại, bên trong thành thủ vệ di chuyển, vương thất cấm vệ binh bao vây quanh quần chúng, thậm chí ở bên trong Thiên Phong Học Viện, tất cả mọi người đều ùa ra ngoài

Cảnh tượng đập vào mắt, không nghĩ là ngoài ý muốn, không có tranh chấp, chỉ có bầu trời đầy khói và hoa lửa bừng bừng, trong không khí lễ hội hoa lửa bùng lên sáng chói, ánh lửa đỏ rực chiếu rọi, một gã hắc y thiếu niên lặng lẽ đứng nhìn.

Yên lặng trong chốc lát, bốn phía đều có tiếng động lớn, tiếng xôn xao, ồn ào cũng theo đó mà vang lên, chỉ vì đại bộ phận mọi người đều nhận ra vị thiếu niên ở chính giữa là người phương nào, mà đấu hội mới kết thúc hôm rồi, chỉ cần là cư dân cư ngụ ở bên trong Kỳ Võ, không ai không nhận biết hắn.

Người xuất sắc nhất của đại hội, đả phá tất cả phán định của các chuyên gia, ma đấu hội đặc sắc nhất trong nhiều kỳ. Ma Vũ Tam hệ cùng tu, có thể nói là đệ nhất nhân trong vạn năm tới của Khung Vũ đại lục, lập nên chuỗi kỳ tích, tạo ra truyền kỳ sống, từng là mơ ước của tất cả bình dân, làm mọi người ngạc nhiên, chính là hắn, hắc thiếu niên.

Vô số tiếng than sợ hãi liên tiếp vang lên, mọi người đều không hắn và biến cố trước mắt có can hệ gì, xe ngựa thần thánh của Quang Minh giáo đình bốc cháy, năm tên Quang Minh kỵ sĩ đứng sững sờ ở một bên, vô số vệ đội vây quanh sít sao, những chuyện này toàn bộ bọn họ đều không để ý, trong suy nghĩ chỉ cần bình yên vô sự, bọn họ đã cảm thấy mãn nguyện.

Ba ngày sau lễ mừng kiến quốc, mỗi năm một lần, Phượng Hoàng tiết xa hoa, phong tước cấp đất, nhân vật chính cũng là hắn, làm cho tất cả bách tính bình dân như sống trong mộng đẹp dù thời gian còn chưa đến. Mộng đẹp đang kéo dài, tất cả mọi người đều cao giọng hoan hô.

Anh hùng là cần phải đắp nặn, thiếu niên thực lực phải mạnh mẽ nhưng thật ra lần này, quan trọng không phải thân phận của hắn, không phải quý tộc, không phải Vương tộc, mà bởi vì địa vị của hắn ở trong lòng bách tính bình dân, làm cho hắn nhận được nhiều dân tâm nhất từ trước tới nay, trình độ được yêu mến ấy, ngay cả Kỳ Vũ Vương Thất cùng Quang Minh giáo đình đều bất ngờ.

Thiếu niên bước một đi tới. Tàn dư của khói lửa vẫn phiêu tán, cảnh trí mờ nhạt, phảng phất như màu tà dương, tất cả được chiếu rọi thành màu hạt hồng. Bầu không khí quỷ dị, tầm mắt không dám dời đi, con mắt đỏ hồng của trẻ thơ nhìn thấy lại càng khó quên, tương lai chắc chắn đời đời đều lưu lại truyền thuyết thần kỳ, sẽ càng có thêm màu sắc thần bí thuyết phục mọi người.

"Lão sư, mấy ngày nay làm ngài lo lắng, bây giờ, ta cảm thấy rất mệt mỏi, thầm nghĩ tốt hơn hết là nên nghỉ ngơi, xin người thứ lỗi." hướng về phía Mễ Nặc và mọi người trong Thiên Phong học viện nói, mấy ngày liên tiếp đều gặp chuyện kinh hãi, tìm kiếm vốn không có kết quả thì Dịch Vân đột nhiên trở về, tất cả đều mừng như điên, nhưng thanh âm tiếp theo này lại làm tất cả kinh sợ.


Thực sự không phải ngữ khí của hắn lạnh lùng, mà là chiến ý xơ xác tiêu điều, sát khí bức người như đao, phảng phất giống như chỉ cần chạm vào cả người sẽ đầy thương tích. Loại khí thế này, trước nay chưa bao giờ mọi người thấy ở trên người đồng học ôn hòa này, cho dù ở trận chung kết ma đấu hội cũng không có.

Mấy ngày không thấy, uy thế gấp bội, như hai người khác nhau, mà ngay cả kẻ hiểu rõ hắn nhất Mễ Nặc cũng ngạc nhiên không thôi.

Giật mình sững sờ, mọi người tự động tách ra một lối đi nhỏ, trơ mắt nhìn thiếu niên từng bước một đi ra, cho đến khí bóng ảnh biến mất ở phía cửa lớn tối đen.

Ban đêm.

Mây đen đông nghịt che kín bầu trời đêm, một đêm không có ánh trăng sao.

Mà ngay cả Thiên Phong Học Viện, ở trong trạch viện cũng là một bầu không khí yên lặng, ngưng trọng cực độ, uy áp vô hình, cứ thế theo đó từ cửa ở gian phòng phía đông truyền đi, không tiếng động, nhưng rõ ràng khắp nơi tâm tình mọi người đều bị ảnh hưởng.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, An Na lo lắng nói: "Dịch Vân hắn rốt cuộc bị sao vậy? Như thế nào mà vừa về đã trở nên khác thường như vậy. Bộ dạng này của hắn thực sự đáng sợ à!"

Khắc Lý Mạn lắc lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm về một phía, không trả lời.

Bố Lạp Tác lúc này cũng đã chạy lại đây, cùng Mễ Nặc sóng vai đứng một chỗ, nặng nề nói: "Bầu không khí quỷ dị khủng khiếp, hơi thở hùng hồn thật kinh khủng, giống như cực lực khống chế sát khí bản thân bức ra! Người học sinh này như thế nào mới vừa về đã biến đổi như thế?"

Mễ Nặc mở hai tay ra, cũng bất đắc dĩ nói: "Ta cũng hoàn toàn không biết gì cả, bộ dáng này của hắn, ta cũng chưa từng thấy qua.

"Thân là Lão sư, ngươi chẳng lẽ không có một chút quan tâm nào sao?"

"Lúc đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng không thể được!" Mễ Nặc nói: "Người học sinh này ta biết rõ, ít khi tư tưởng phập phù, nếu có, chính là không thể vãn hồi được. Hắn bây giờ đích xác là gặp phải sự kiện gì khiến tâm tình rung động,bất ổn, nếu ta nhúng tay vào, khẳng định sẽ làm cho tình huống càng xấu hơn, chỉ có thể chờ hắn tự bình ổn tâm lý lại thôi."


Nhìn hai nữ tử trẻ tuổi, ở bên ngoài phòng Dịch Vân đang thong thả bước đi qua lại, vài lần muốn đưa tay đẩy cửa vào, rồi lại thôi, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, nỗi lo lắng nói không nên lời.

Mễ Nặc thấy thế, vài lần muốn bảo các nàng đẩy cửa vào, hy vọng có thể đả phá tâm tình bế tắc, kinh động của mọi người. Chỉ là đến chỗ mấu chốt, hai người lại cùng đình chỉ lui về, làm cho Mễ Nặc chỉ biết mắng thầm, khóc không được mà không biết làm thế nào.

Mễ Nặc làm sao biết được, nữ nhân họ rất nhạy cảm, bọn nàng đối với Dịch Vân hiểu rất rõ. Biết lúc này, tuyệt không thể đi vào quấy rầy, nếu không chắc chắn lộng xảo thành chuyết (chữa lợn lành thành lợn què).

Hai thiếu nữ ấy chính là La Lôi và Ny Khải. Với Mễ Nặc sống lâu đã thành tinh, sớm nhìn ra các thiếu nữ này đối với đệ tử mình có tâm ý, cũng vì Dịch Vân mà thấy cao hứng.

Hắn làm việc mặc dù thần bí, tính cách có phần cổ quái, nhưng mị lực thật không kém, ít nhất còn có hai thiếu nữ xinh như hoa, như mộng quan tâm đến hắn, cho dù chỉ có một người, nhân sinh hậu thế sẽ không cô đơn, hắn đương nhiên là vui vẻ tác thành, chỉ không biết bản thân Dịch Vân nghĩ như thế nào thôi.

Nửa đêm, rạng sáng đêm trước, cũng là thời điểm hắc ám nhất trong ngày, tất cả mọi người đang say giấc nồng, đang ngồi xếp bằng trên giường, Dịch Vân đột nhiên mở choàng hai mắt, trong đêm khuya đen tố chợt lóe lên như điện xẹt, biểu đạt nội tâm kiên quyết của hắn.

Không một tiếng động, mở cửa sổ, rồi nhảy xuống, cực nhanh trong khoảng khắc liền biến mất ở chỗ ngã tư tối đen không bóng người.

Bên trong gian phòng, hai lão giả cũng đồng thời mở mắt ra, Mễ Nặc thở dài một hơi, nói: "Ta biết là hắn nhất định sẽ nhân lúc không có người rời đi, quả nhiên đã bị ta đoán trúng, hắn lại tiếp tục không lời từ biệt bỏ đi, chỉ không biết, ý đồ của hắn rốt cuộc là cái gì, muốn đi về nơi đâu?"

Bố Lạp Tác vẻ mặt cũng ngưng trọng nói: "Người đệ tử này từ trước đến giờ vẫn thần bí, trên người quả thực có rất nhiều bí mật khiến người ngoài nhìn không thấu, nếu hành động của hắn mà bình thường như các đệ tử khác thì cái danh người xuất sắc nhất ma đấu đại hội không tới phiên hắn lấy, bởi vì bản thân hắn chính là biến số ngoài ý muốn."

"Ta còn không nghĩ ra một điều. Viện trưởng Lai Nhân học viện ngươi khi nào lại bắt đầu quan tâm đến hắn như thế? Nghe được hắn quay vừa về thì ngay lập tức chạy tới, lại nhẫn nại theo giúp ta suốt đêm chờ đợi, mà hắn cũng không phải là để tử của ngươi, quả thật không giống tác phong của ngươi."

"Bởi vì Ma Pháp Linh!" Bố Lạp Tác trầm giọng nói: "Lúc trước hắn tặng cho ta thứ thần binh kia. Ta đã tìm Tát Ma tộc trưởng tự mình giám định qua, rất khó tin khi hắn thẳng thắn nói cái vật này phẩm chất là tam phẩm Ma Pháp binh. Nhưng khi so với tất cả gia bảo luyện chế cổ xưa của các thế gia được bảo tồn còn tốt hơn!

"Trước đây chưa nhìn thấy thủ pháp luyện khí. Binh khí có đẳng cấp chất lượng cao nhất, chính là các gia bảo luyện khí cổ xưa ở các thế gia nói trên! Ta muốn biết xuất xứ của thứ thần binh này, có thể nói, ta đại biểu cho Lai Nhân học viện, cùng với đệ tử của ngươi đã từng đơn thuần giao dịch."

"Ngay cả Tát Ma tộc trưởng cũng đã thẳng thắn thừa nhận luyện không được Ma Pháp binh này, thế mà lại có sự tình này?" Mễ Nặc kinh ngạc nói.

"Cũng không phải sao?" Cho nên ta vừa nghe nói thiếu niên này xuât hiện, liền lập tức chạy đến, nhưng hắn cũng thật là…Mà cũng chỉ có ngươi loại lão sư tạp nham như thế mới không biết." Bố Lạp Tác gật đầu nói.

Trầm mặc một lúc, Mễ Nặc giận dữ nói: "Có mục đích mà đến, chuyện này không phải là chủ ý của ngươi sao? Nếu thật sự là như thế, ta sẽ không bàng quan đứng nhìn!"

Khoát khoát tay, Bố Lạc Tác nói: "Đã nói, chẳng qua chỉ là nói chuyện giao dịch, nếu hắn không muốn, ta tự nhiên sẽ không mạnh mẽ ép buộc, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn kết bạn với tên Luyện Khí tông sư phía sau hắn thôi, dù sao đi nữa, việc này đều là chuyện lúc sau, hiện nay hắn đi khá xa rồi, ngươi cái lão sư này còn muốn tiếp tục ở đây cùng ta nói chuyện phiếm sao?" nguồn TruyenFull.vn


"Mặc dù theo dõi đệ tử có chút mất mặt, loại chuyện này với lão sư như ta không phải chuyện tốt, nhưng chính vì nghi thức phong tước phía trước, thân phận của hắn rất nhạy cảm, thế lực địch nhân của hắn cũng không đơn giản, đúng là thời khắc hỗn loạn, vì muốn tốt cho hắn, nên ta cũng nguyện một lần làm kẻ theo đuôi!" Mễ Nặc cũng không biết làm sao nói.

Ngay khi hai người vừa mới đứng dậy, đang muốn đẩy cửa ra ngoài, một cỗ uy áp khổng lồ bất ngờ công tới, toàn bộ không gian nhất thời đình chỉ. Khó có thể tin được, lực lượng như sóng triều tuôn ra, phạm vi mười thước quanh mình trong khoảnh khắc hình thành một cái không gian kỳ dị, với khả năng của Mễ Nặc cùng Bố Lạc Tác mà cũng bị khốn trong đó, không thể cử động được.

"Tại sao có thể như vậy?" Chuyện gì xảy ra vậy?" trước đây chưa từng gặp loại áp lực này, hai người ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có, đồng thanh kinh hãi kêu lên.

Phanh! Phanh!

Hai tiếng trầm đục, Mễ Nặc cùng Bố Lạp Tác phía sau đầu của hai người cùng bị một đòn nghiêm trọng, lập tức hôn mê bất tỉnh

Dị biến xảy ra, trước sau không đến một giây đồng hồ đã kết thúc, hai gã Cửu Tinh đỉnh phong Pháp Tôn cường giả, mà ngay cả một chút ngăn cản cũng không có, rất đơn giản, đồng thời cùng bị một kích bắt giữ, quả thực không thể tin nổi.

Cùng lúc đó, một đạo hắc ảnh vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng, có chút ngạc nhiên nhìn hai người dưới đất, cau mày nói: "Dù nói thế nào, hắn cũng là Lão sư của thiếu niên kia, ngươi làm như vậy không thấy quá mức sao?"

Cửa sổ không gió tự mở, một gã nam tử cao gầy nhẹ nhàng tiến vào, tà áo màu lam phiêu dật, cười đầy tà khi: "Hắc hắc, có thể nào làm cho hai cái lão già ngu ngốc này trình diễn trò hay? Mặc dù không biết tên tiểu tử kia muốn làm gì, nhưng hắn phát ra sát khí lạnh thấu xương, mà chưa bao giờ thấy trên mình hắn, làm ta rất tò mò à!

"Chuyện gì, người nào, toàn bộ không sao cả, ta chỉ muốn nhìn thấy máu tươi bay tán loạn làm nên một đêm tốt đẹp, giống như ngày đó một người tận diệt trăm tên tử sĩ, thật là một trò hay, cho nên tuyệt không thể để cho hai người này đi ngăn cản thiếu niên kia, quấy rầy nhã hứng của ta, ta đối với chuyện kế tiếp rất tò mò à, quả nhiên không nhìn lầm người, hắn luôn làm cho ta vô cùng vui vẻ, chúng ta nhanh nhanh đuổi kịp đi!"

"Khá lắm, rất thú vị, tính cách ác liệt này của ngươi xem ra không chút thay đổi, chỉ là ta đối với lời của ngươi về ngày thảm kịch rất hứng thú. Sẽ không phải ngươi nói ngoa sao? Lấy kiến giải của ta, thiếu niên kia không phải loại hiếu sát, tại sao lại chuyển biến như vậy, ta thực muốn biết!"

"Vậy thì nhanh một chút đuổi kịp đi! Cam đoan có thể làm cho tà linh pháp sư ngươi hài lòng, bản tính của hắn, chỉ là thú đội lốt người, về bản chất, cùng với ta và ngươi đều là một loại, ta càng xem lại càng vui mừng, tin tưởng rằng có thể khiến ngươi mở to mắt mà nhìn, hắc hắc hắc!"

Đồng thời, cách xa mười dặm ở một phòng cao cấp trong tửu lâu, một gã nam tử từ trêm giường nhảy dựng lên: "Chết tiệt! Hắn như thế nào lại hướng phía ngoài thành rời đi mau như vậy, sao lại đúng lúc này chứ, mới ngày đầu tiên đã làm phiền giấc mộng đẹp của ta, quả thật là khốn nạn mà, không biết đến tột cùng là có chuyện gì?"

Nam tử trong lòng mặc dù bất mãn, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo.

Chưa kịp dự đoán kết quả, một lần dị biến, làm loạn tất cả toan tính của mọi người.

Đêm yên lặng, gió lạnh buông xuống. Có người vui sướng, có người mù mịt, tuy nhiên cũng chỉ có thể đi theo người thiếu niên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui