Trên chiến trường tanh máu, trong rừng rậm nhuộm máu, cường giả kéo đến vô số nhiều không đếm nổi. Gần như cường giả của mỗi một học viện lớn tham dự lần Ma đấu đại hội này cũng đều đến đây. Trong đó còn có ba đơn vị Vương tộc cấm vệ quân đóng bên ngoài thành Kỳ Vũ. Tổng số người đạt đến hơn một vạn, tất cả đều tụ tập lại trong rừng rậm vắng vẻ hoang tàn này.
"Đây rốt cuộc… rốt cuộc có chuyện gì?" Ba đơn vị Vương tộc Kỳ Vũ cấm vệ quân, đại đội thứ ba, trung tướng Mông Lý Trữ có quân chức cao nhất ở đây kinh hãi kêu lên.
Phạm vi vài trăm mét, bùn đất đỏ máu, lọt vào trong tầm mắt toàn bộ đều là máu tươi thịt nát, còn có vô số xương vỡ, chân tay đứt lẫn vào trong đó. Diện tích lớn như thế, biển máu núi thây máu chảy đầm đìa, máu thành sông giống như cảnh tượng Địa ngục. Trung tướng Mông Lý Trữ trải qua vô số chiến tranh tẩy lễ nhưng những gì trước mắt cũng khiến cho lòng sợ hãi, thấy mà kinh hoàng.
Mông Lý Trữ xanh mặt, lòng run rẩy, thân run rẩy. Nhưng uy nghiêm của tướng quân khiến hắn không thể không áp chế sự sợ hãi ở trong lòng, cũng may còn có thể mạnh mẽ bảo trì được sự trấn tĩnh. Nhưng mấy nghìn binh sĩ đi theo kia chưa từng thấy qua hình ảnh tanh máu như thế. Tình cảnh này, không thể nói là chiến trường, mà trận đồ sát sờ sờ trước mắt. Máu tươi đỏ sẫm, thịt nát chồng lên nhau, khí tức tanh hôi. Một màn kinh tâm đập vào mắt, phảng phất giống như bóng đè từ sâu trong Địa ngục buông xuống. Hơn một nửa binh lính cấm vệ quân không thể tiếp tục chịu đựng, toàn bộ quỳ trên mặt đất, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Đúng lúc này, một người từ trong đám người đi ra, đứng trước mắt Mông Lý Trữ nói: "Trung tướng các hạ, ta biết nơi này xảy ra chuyện gì. Bởi vì chúng ta tận mắt nhìn thấy trận chiến này."
Người nói chuyện chính là Đề Đạt, phó Viện trưởng của Lai Nhân học viện, một vị cường giả Bát tinh đỉnh phong.
Lời nhờ vả của thiếu niên, Bố Lạp Tác làm cho Đề Đạt cùng sáu lão sư của Lai Nhân học viện làm người chứng kiến. Những gì bọn họ nói, không chỉ có thể giải thích nghi hoặc của Mông Lý Trữ trung tướng mà còn có thể cởi bỏ chân tướng của chiến trường tanh máu tàn khốc này.
Cách đó mười dặm, trên đỉnh núi, một gã lam nhân mắt như chim ưng từ trên cao nhìn xuống, nhìn cảnh tượng vạn người ở phương xa đang loạn ầm ầm, uống một hớp rượu, cất tiếng cười to: "Cảnh tượng tanh máu như thế, thủ đoạn diệt địch khiến cho người ta sợ hãi như thế. Mưa máu nhiễm bùn đất, cảnh đẹp tráng lệ, lòng ta thật vui sướng. Quả thật đã đem giết người thăng hoa đến cảnh giới nghệ thuật. Chém giết quả quyết, thiếu niên này đúng thật là người ta xem trúng. Càng xem, càng khoái hắn a! Ha ha ha!"
"Vốn còn muốn sau khi qua nghi thức phong tước liền chém tận giết tuyệt gia tộc Lam Duy Nhĩ. Bây giờ xem ra, hẳn là không cần thiết. Con người nói chung cần phải có áp lực mới có thể phát triển, có áp lực mới có thể đi lên. Giai đoạn này, đối với hắn mà nói, gia tộc Lam Duy Nhĩ là một đối thủ không tệ, một đối thủ có thể nuôi dưỡng để từ từ chém giết. Bằng vào điểm ấy, bọn hắn còn có giá trị để sống, giá trị giống như bàn đạp, Ha ha ha!"
Ý nghĩ của Tạp Lỗ Tư, đối với một gã cường giả mà nói, có một cái đối thủ hơn mình một bậc còn hơn một đám minh hữu không có năng lực. Gia tộc Lam Duy Nhĩ, gia tộc đệ nhất của đế quốc, chênh lệch mạnh yếu cách xa, là thân tộc trên danh nghĩa. Thiếu niên kia sẽ ứng phó như thế nào, lại là một trò hay khác. Hắn vui mừng khoanh tay đứng nhìn.
Ngày này, một hồi sát kịch cực kỳ thảm tuyệt, căn cứ vào lời nói làm chứng của các giáo sư của Lai Nhân học viện. Dưới ban ngày ban mặt, vị thiếu niên, người chiến thắng cuối cùng của Ma đấu đại hội lần này gặp phải sự tập kích chém giết của quân đội. Trong vòng sáng sớm hôm sau, chuyện này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Kỳ Vũ. Dân chúng kinh hãi, vương thất tức giận, tất cả đầu mâu đều cùng chỉ về hướng của một gia tộc.
Chuyện quá đáng chưa bao giờ từng có, hết lần này tới lần khác này ở trong quốc thổ của chính mình, ngay trước ngày lễ ăn mừng lập quốc. Luật pháp của đế quốc, uy tín của vương tộc bị hung hăng chà đạp. Tất cả các gia tộc, các thế lực khắp nơi đều động. Giống như tảng đá lớn ném vào nước, một tảng đá gây ra sóng gió ngàn trượng. Nhất thời, tình hình của đế quốc Kỳ Vũ trở nên náo loạn. Ở trong mắt người có tâm thì loạn này rất phấn khích. Đến cuối cùng phải giải quyết hậu quả như thế nào, sứ giả của các quốc gia đều ngóng xem.
Bầu không khí ngưng trọng, tình thế hỗn loạn. Quyền thế giao tranh, thế lực phát triển. Tất cả, mới chỉ là bắt đầu.
"Đấu khí màu tím? Làm sao lại có loại đấu khí hình dáng như thế? Ngươi khẳng định là không nhìn lầm chứ?" Mễ Nặc thực sự kinh ngạc nói.
"Cùng là đấu khí Hỏa thuộc tính, ta làm sao có thể nhìn lầm?" Trừng mắt nhìn Mễ Nặc một cái, Bố Lạp Tác khẳng định nói: "Hoàn toàn khác hẳn với đấu khí hỏa hồng nhìn thấy trong trận đấu. Là màu tím nhạt trước đây chưa từng thấy, uy lực bày ra cũng mạnh mẽ dữ dội hơn. Nhất là uy lực cùng sự tàn độc của thức kiếm kỹ kia, xứng đáng với cái tên mãnh thú chi kiếm. Ngay cả ta cũng vì đó mà kinh hãi không thôi. Vốn tưởng rằng ngươi làm sư phụ có thể cởi bỏ được nghi hoặc của ta. Bây giờ xem ra, ta hỏi vô ích rồi."
"Ai! Ta đúng thật là không biết mà!" Mễ Nặc lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Dịch Vân người đệ tử này vẫn rất thần bí. Cho đến bây giờ ta còn không biết thân phận lai lịch của hắn. Đừng nói việc hắn kiêm tu Đấu khí mà ngay cả việc hắn tặng cho ngươi thanh cực phẩm ma binh trung giai tam phẩm này, đến tột cùng là ở đâu ra. So với ngươi ta còn kinh ngạc hơn đó!"
Giữa hai người, trên cái bàn tròn đang đặt một thanh ma binh hỏa thuộc tính tản ra ánh sáng tối sâu kín. Cực phẩm ma binh từng làm cho Bá Nạp Đốn đỏ mắt, trong toàn bộ đế quốc Kỳ Vũ gần với thần binh Hổ Phách nhất. Bố Lạp Tác đối với nó yêu thích không rời tay, chính thức đặt tên cho nó là Ma binh Hung Diễm.
"Cái thanh ma binh Hung Diễm này cả ngươi cũng không biết. Ta vẫn cứ cho rằng thiếu niên kia có được cái này từ chỗ của ngươi!" Lần này đến lượt Bố Lạp Tác kinh ngạc.
"Không có quan hệ gì với ta. Ta đã nói rồi, tên đệ tử này có nhiều chỗ làm người ta nghĩ không ra lắm. Hiểu biết của ta về hắn so với ngươi cũng không nhiều hơn được bao nhiêu."
"Lời nói gì vậy? Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt, họ của ngươi, đệ tử của ngươi, còn nói là nghĩa tử của ngươi. Làm sao ngươi có thể nói loại lời nói không chịu trách nhiệm thế này?"
"Ai! Đúng là đệ tử. Nhưng mỗi người đều có quá khứ. Hắn đã không muốn nói, ta cũng không thể lấy thân phận sư phụ buộc hắn thừa nhận đi? Hơn nữa lại là một đệ tử đặc biệt như vậy. Quan tâm là tốt! Nhưng quan tâm quá lại thành không tốt. Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Mễ Nặc bất đắc dĩ nói.
Bố Lạp Tác nghe vậy nhất thời không nói gì.
Trầm ngâm một hồi lâu, Mễ Nặc dè dặt hỏi: "Ngươi nói có thể mấy ngày nữa đứa nhỏ kia sẽ trở về. Thương thế của hắn không đáng lo đi?"
"Đúng là hắn đã nói như thế. Về phần thương thế, bị thương nặng mất nhiều máu, cũng không lạc quan. Nhưng mà hắn biểu hiện không có chút để ý nào. Bây giờ ta có chút hối hận. Lúc ấy coi như dùng sức mạnh cũng phải mang hắn về chữa thương mới đúng a!" Bố Lạp Tác thở dài, hối hận nói.
Hơi lắc đầu, Mễ Nặc nói: "Ngươi không làm sai! Đứa nhỏ kia luôn biết rõ bản thân đang làm cái gì. Chỉ cần quyết định là khó có thể sửa đổi, cũng không phải là loại ngu ngốc. Nếu hắn đã nói không có vấn đề thì chắc là đúng như thế. Không cần thiết phải lo lắng."
"Ta cũng không có tin tưởng như ngươi. Chỉ là chuyện đã đến mức này, nghĩ lại cũng vô dụng. Chỉ có thể chờ hắn tự trở lại." Bố Lạp Tác lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi! Về chuyện này, ngươi tính toán xử lý như thế nào?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Hừ!" Ánh mắt của Mễ Nặc sáng quắc, sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang âm trầm. "Mặc dù hắn đã cùng Bá Nạp Đốn nói xong giao dịch, đáp ứng việc không để ta nhúng tay vào trả thù. Nhưng gia tộc Lam Duy Nhĩ của hắn lại dám trắng trợn không kiêng nể đụng đến đệ tử thân truyền của ta như thế. Nếu không cho gia tộc bọn họ một điểm giáo huấn, bọn họ còn thật sự nghĩ Thiên Phong học viện chúng ta là dễ bắt nạt. Việc này, ta đã có quyết định."
Đêm lạnh như nước, ánh trăng màu bạc ôn nhu chiếu rọi. Nhưng bao phủ gia tộc Lam Duy Nhĩ lại là một mảnh lo lắng.
"Ông nội vừa rồi bị chiếu lệnh của vương thất gọi đi, chắc hẳn là không có việc gì đi?" Trong lương đình của vườn hoa, Phụ Á lo lắng nói.
"Ông nội ngươi là đệ nhất thượng tướng của đế quốc. Không nói đến việc đã đạt thành hiệp nghị với thiếu niên kia. Cho dù không có, vương thất cùng lắm là giáng tội, nhưng tuyệt đối cũng không động đến người. Không cần lo lắng!" Bối Cách nhàn nhạt nói, nhưng trên mặt lại không kiềm chế được mà hiện lên chút lo lắng.
Vừa rồi hội nghị cao tầng của gia tộc tiến hành được một nửa, vương thất cấm vệ quân đoàn biên chế ba trăm ngươi đột nhiên đạp cửa xông tới, truyền mệnh lênh của đại đế Áo Nhĩ Ba, yêu cầu Bá Nạp Đốn lập tức đi đến hoàng cung gặp mặt. Đêm như thế này, đạo mệnh lệnh lại cực kỳ gấp gáp, ngay cả một chút thời gian chậm trễ cũng không cho. Điều này không phù hợp lễ tiết đối đãi với thượng tướng quân của đế quốc, cũng không bình thường. Không cần nghĩ cũng biết là đến vì chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Tai hoạ A Lý bố gây ra, trong nửa ngày ngắn ngủi cũng đã kinh động toàn bộ mọi người trong đế quốc đều biết. Đối với dân chúng, trận chung kết thảm thiết của Ma đấu đại hội, Ma Đa ngã xuống, gia tộc Lam Duy Nhĩ bọn họ là nghi phạm đầu tiên. Nhưng đối với mỗi cái gia tộc lớn ở vị trí cao tầng kim tự tháp mà nói, có mười thành xác định chắc chắn là do gia tộc bọn họ làm ra. Khác biệt chỉ là có chứng cớ hay không, thiếu niên kia có đứng ra tố cáo bọn họ hay không mà thôi.
Bất luận như thế nào, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Cấm vệ quân đoàn đêm khuya đến ban bố chiếu lệnh, trước giờ chưa từng có, biểu hiện rõ ràng đại đế Áo Nhĩ Ba rất tức giận. Liền nhìn xem Bá Nạp Đốn hóa giải như thế nào.
Cũng bởi vì vậy mà hội nghị bí mật của gia tộc cũng không đưa ra được kết luận nào, không thể không vội vàng giải tán. Bối Cách chỉ cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn, cùng Phụ Á đến chỗ vườn hoa này nói chuyện, cũng suy nghĩ về kế sách ứng đối tiếp theo. Tình hình bây giờ, gia tộc Lam Duy Nhĩ đã ở vào tình thế hạ phong, các thế lực khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng khó có được này. Hắn hiểu rõ, nếu xử lý việc này không tốt sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đối với gia tộc.
"Nhị thúc." Sau khi im lặng thật lâu, Phụ Á rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Chuyện người vừa mới nói thiếu niên kia có thể là thất đệ. Mặc dù ông nội bác bỏ ngay lập lức, nhưng là… Thực sự có khả năng này sao?"
"Chuyện này cũng chỉ là đoán mà thôi. Mà sự thật chứng minh là sai. Căn cứ vào tình báo điều tra mới nhất do mật thám của gia tộc truyền về. Đứa con rơi kia cùng với thiếu niên này tuyệt đối không phải là một người. Ông nội ngươi không phải vì thế mà ra quyết định sao? Hắn không phải con cháu của gia tộc, chỉ là một kẻ đáng chết mà thôi."
"Đợi sau khi nghi thức phong đất, phong tước kết thúc. Chỉ chờ hắn rời khỏi thành Kỳ Vũ, gia tộc chúng ta đã bỏ tiền mua được tập đoàn sát thủ đứng đầu ở bên ngoài. Giết một mình hắn, năm trăm vạn kim tệ. Giá trên trời, nhưng số tiền kia chúng ta vẫn gánh được. Đến lúc đó hắn không chết không được! Đây là cái giá phải trả cho việc trở thành kẻ địch của gia tộc chúng ta." Bối Cạch lạnh lùng nói.
Phụ Á nghe vậy, kinh hãi, lắp bắp nói: "Nhưng mà, nhị thúc! Mặc dù mật thám đem kết quả điều tra rõ ràng về nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt hắn, ta đã có một cỗ cảm giác khác thường không nói lên lời. Cảm giác giống như lúc còn rất nhỏ đã gặp qua hắn. Vừa rồi nghe ngươi nói chuyện cùng ông nội, phần trực giác này lại càng mãnh liệt. Hắn chắc là không phải. Cái này rất không có khả năng. Xem như ta chưa nói gì."
Nói tới đây, suy nghĩ của Phụ Á rất hỗn loạn, cuối cùng nói không được nữa…
Lời nói không hề hợp lý, Bối Cách tất nhiên là nghe không hiểu, khó hiểu hỏi: "Ngươi rốt cục đang nói cái gì? Lần đầu tiên gặp mặt, không phải là trận chiến bách cường sao? Ngươi thua, hắn thắng, sao lại có cảm giác khác thường gì?"
"Không phải! Lần đầu tiên gặp mặt hắn sớm hơn. Là năm đó từng gặp qua tại học viện Đa Ni Tạp."
"Cái gì?" Bối Cách nghe vậy sửng sốt, kinh hãi, lập tức đứng lên.
"Ta đã từng nói qua với tam ca Ma Đa nhưng hắn không để ý." Phụ Á nói: "Năm đó, ta, tam ca Ma Đa và tứ ca A Lý Bố từng cùng Nhị thúc người đi đến thành Đa Ni Tạp. Lần đầu tiên ta nhìn thấy thiếu niên ở là ở trên lôi đài tỷ thí của học viên ở học viện Đa Ni Tạp này."
"Thành Đa Ni Tạp, thành lớn gần Ái Đạt trấn. Ngươi chắc chắn sao?" Bối Cách càng nghe càng kinh hãi.
Phụ Á gật gật đầu, khẳng định nói: "Khi gặp hắn ở trên sân đại hội, ta đã cảm thấy nhìn rất quen mắt. Cẩn thận suy nghĩ, thật không dễ dàng mới nhớ lại, hắn chính là người bị thảm bại dưới tay học viện thiên tài Kiệt Đô mà chúng ta muốn mời chào, thực lực vẻn vẹn chỉ có tam tinh lĩnh vực.
"Năm năm trước, thành Đa Ni Tap? Không đúng, không đúng a! Cái đó hoàn toàn không giống với tư liệu mà mật thám truyền về!" Trái tim Bối Cách rung động mãnh liệt, thì thào tự nói. Sau đó phẫn nộ quát: "Hỗn trướng! Chuyện trọng yếu như vậy sao ngươi không nói sớm?"
Phụ Á bị doạ sốc. Từ nhỏ, Nhị thúc đối với nàng rất sủng ái, chưa bao giờ lớn tiếng quát mắng nói với mình như thế. Nàng uỷ khuất nói: "Người ta cũng mới nhớ tới. Ngay trước trận chung kết cũng từng nói với tam ca Ma Đa. Nhưng anh ấy nói cái này không quan trọng, muốn ta ngậm miệng lại, không được nhắc lại. Bởi vậy ta mới không nói gì."
Bối Cách nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức nhớ lại. Lúc đó Ma Đa tiếp nhận mật lệnh của Bá Nạp Đốn, phải không từ thủ đoạn tiêu diệt thiếu niên kia. Trước trận chung kết, chiến ý dâng cao, tên đã lên cung cho nên mới coi thường lời nói không rõ ràng này của Phụ Á.
A Lý Bố bây giờ đang bị thương nặng hôn mê chưa tỉnh. Theo báo cáo điều tra mới nhất của mật thám, vốn tưởng rằng hắn nhận nhầm đối tượng báo thù. Nhưng bây giờ, ngay cả Phụ Á cũng nói như thế. Thời gian, địa điểm đều ăn khớp. Là trùng hợp hay là…
Đúng lúc này, Bối Cách giật mình, chợt nhớ đến nhiều năm trước, một phần báo cáo công việc về chuyện giải quyết tốt hậu quả của Ái Đạt trấn. Thân hình nhất thời run lên, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng. Hắn lập tức gọi một gã thị vệ bên người đến, ra lệnh: "Nói cho quân đội canh giữ bên ngoài Ái Đạt trấn, lập tức đào mộ chôn cất nghìn cư dân của Ái Đạt trấn, kiểm tra từng bộ thi cốt. Thời gian chậm nhất ba ngày nhất định phải có kết quả báo lại."
"Nhị thúc! Vì sao người lại ra lệnh như vậy. Nếu việc này truyền ra thì ảnh hưởng xấu đến gia tộc Lam Duy Nhĩ căn bản là không thể đo được. Đây là đại bất kính đối với người chết a!" Tên thị vệ kia sau khi nghe xong mệnh lệnh liền kinh hãi sững sờ, đứng một bên chưa đáp lại. Phụ Á đã kinh hãi kêu lên.
"Lời nói vừa rồi của ngươi đã nhắc nhở ta. Phần báo cáo nhiều năm trước, nếu như ta nhớ không lầm mà nói, có rất nhiều chỗ trùng hợp. Điềm báo trước không tốt, dự cảm cực kỳ xấu. Đứa con thứ bảy tên Dịch Vân, đứa con bị đại ca trục xuất ra khỏi nhà, có thể còn sống!"
Phụ Á nghe vậy chấn động mạnh, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
Bối Cách lau mồ hôi lạnh trên trán, mồ hôi ướt hết áo, trong lòng chấn động, thân thể run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành xanh mét. Hắn trầm giọng quát thị vệ: "Chết tiệt! Ngươi còn ngẩn ra ở đây, truyền lệnh bằng tốc độ nhanh nhất cho ta. Lập tức đào mộ nghìn người lên cho ta. Chân tướng đến tột cùng như thế nào, đào ra cho ta, tìm ra cho ta. Nếu đúng như ta dự đoán, chúng ta phải đối mặt có thể là kết quả đáng sợ nhất!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...