Từ sau khi nhìn ra Khiết Tây Tạp đúng là sử dụng bí pháp cấm kỵ của Hắc Ám hệ "Tử hồn diệt linh" thì Dịch Vân hoàn toàn bỏ qua ý niệm tiến công mà lấy tốc độ nhanh nhất của mình bay ngược ra bên ngoài. Tiếng cười khàn khàn đầy khoái ý trước khi chết của Khiết Tây Tạp vẫn còn ở bên tai thì tiếng nổ mạnh kịch liệt cũng đã truyền đến.
"Trời ạ! Đúng là uy lực của thất tinh cấp bậc. Lấy thực lực lục tinh trước mắt cảu ngươi nếu bị dư chấn đập đến thì khẳng định ngay cả cặn bã cũng không lưu lại. Mau chạy ra khỏi phạm vi nổ mạnh! Mau a!" Môn La kinh hoàng rống to. Từ sau khi Dịch Vân thăng cấp lục tinh lĩnh vực, đây là lần đầu tiên hắn biểu hiện ra sự hoảng sợ như vậy.
Nhất thời, tất cả không khí trong khu rừng rậm này đều bị mãnh liệt khí xoáy tụ này cuốn tới điểm trung tâm, tập trung hấp thu sau đó trong nháy mắt lập tức đánh mở ra bốn phía xung quanh, giống như một tảng đá lớn rơi xuống biển tạo nên từng vòng chấn động lan ra bên ngoài. Toàn bộ cát đá dưới đất đều bay lên không trung, toàn bộ cây to trong vòng một trăm mét bị nhổ tận gốc vỡ thành phấn vụn. Ngay cả một con kiến, một gốc cỏ xanh cũng không chạy thoát khỏi kết cục thi cốt vô tồn. (Xương cốt không còn)
Dịch Vân lúc này đã đem Phần kiếp tử diễm đấu khí vận chuyển, ngay cả hô hấp cũng gạt bỏ mới có thể trong nháy mắt từ điểm trung tâm nổ mạnh Khiết Tây Tạp vọt ra bên ngoài 80 thước. Bây giờ mau lẹ như thế đã là cực hạn của hắn. Chỉ là hắn dù nhanh nhưng làm thể nào có thể so đươc với dư chấn.
"Trùng kích thật mạnh mẽ. Uy áp bốn phía, không khí nóng rực tiếp xúc thân thể buốt như bị đao cắt. Lực trùng kích còn chưa thực sự đánh tới đã có uy thế bá đạo mãnh liệt như vậy. Nếu thật sự bị chạm đến ta hẳn là bị tan xương nát thịt!" Dịch Vân cảm thấy hoảng sợ.
Dịch Vân vẫn đang chạy như điên nhưng mà sau lưng truyền đến dao động khủng bố, kình khí mãnh liệt chưa tới thì sau lưng hắn đã bị gió xoáy quét qua đến mức máu tươi đầm đìa. Một màng đại lượng máu tươi vừa phun ra đã bị nhiệt độ cực cao xung quanh đun thành khí đỏ tươi rồi tiêu tán.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể không chết. Không được! Liều mạng!"
Dịch Vân cắn chặt hàm răng, đại lượng đấu khí trong cơ thể toàn bộ mãnh liệt rót vào thanh tam phẩm ma binh trên tay. Chỉ thoáng chốc thanh ma binh trên tay quang mang hỏa hồng đại thịnh, giống như một mặt trời thứ hai vừa mới dâng lên khỏi mặt đất. Đây chính là thức mở đầu của Luyện kiếm quỷ ngục, kiếm kỹ đứng đầu của Tư Đạt Đặc bộ tộc.
"Luyện kiếm quỷ ngục?" Môn La thấy thể liền hoảng loạn rống to: "Mau dừng lại! Ngươi làm như thế sẽ chỉ khiến bản thân bị chết nhanh hơn mà thôi! Mau dừng lại!"
Dịch Vân nghe thanh âm rung động liền lập tức ngừng đấu khí đang điên cuồng quán thấu vào ma binh. Hỏa hồng hào quang đang chói lọi như mặt trời lập tức ảm đạm. Dịch Vân lại một lần nữa chạy như điên.
Lúc này, tiếng mắng chửi của Môn La truyền đến: "Ngươi ngốc a! Trận dư chấn này có uy lực cỡ Thất tinh lĩnh vực. Mà Luyện kiếm quỷ ngục chính là thất tinh kiếm kỹ. Lấy cường độ thân thể chỉ có lục tinh trung giai của ngươi bây giờ, nếu ngươi mạnh mẽ sử dụng kiếm kỹ để ngăn cản Tử hồn diệt linh, đến lúc đó ngươi sẽ bị kẹp ở giữa hai cỗ năng lượng cấp bậc thất tinh. Như vậy ngươi còn có thể sống được sao? Chỉ cần hai cỗ lực đạo đụng vào nhau, căn bản là không cần chờ đến lúc phân ra thắng bạo thì ngươi đã bị ép thành thịt nát, chết còn thảm hại hơn. Hiểu chưa? Vì vậy chạy mau lên. Hiện tại điều duy nhất ngươi có thể làm chính là trốn chạy cho mau a!"
Dịch Vân nghe xong, mồ hôi lạnh đã chảy đầy toàn thân. Nếu không có Môn La lên tiếng ngăn lại thì hiện tại hắn sẽ không hề giữ lại mà đem thi triển ra Luyện kiếm quỷ ngục. Nếu thật sự là như vậy… Nghĩ đến đây hắn không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp, chỉ dùng toàn bộ khí lực để chạy như điên về phía trước. Hắn biết sống chết chỉ vẻn vẹn ở giữa một đường.
"Tới rồi!" Môn La rống to. Bản thân Dịch Vân đang ở trong lúc sống chết. Lúc này hắn cấp bách như kiến bò trên chảo nóng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể giúp được gì. Thật giống như hắn từng tự chế giễu hắn chính là một cái cường giả Tinh Vực yếu ớt nhất từ trước cho tới nay. Cảm thụ được uy áp của năng lực khổng lồ đang mãnh liệt đánh sâu vào phía sau lưng, Dịch Vân tự biết căn bản là không có khả năng tiếp tục tránh đi. Trong lúc nguy cấp, trong lòng hắn bỗng hiện lên một tia linh quang, buông thanh tam phẩm ma binh trên tay mặc kệ cho nó rơi xuống đất. Sau đó hai tay nâng lên vận chuyển Thủy Hỏa ma lực cùng cấp bậc cùng một lượng như nhau, hợp kích tại trước ngực.
"Ba!"
Ma lực tương khắc cùng một bậc, cùng chất lượng thủy hỏa giao nhau!
Ngay lúc đó, phạm vi một thước xung quanh Dịch vân phát sinh một cái khí tràng lấy hình tiểu cầu bao phủ xung quanh hắn. Tất cả dư chấn chạm đến khí tràng này đều bị hóa giải vô hình giống như lá nhỏ giữa sóng to trùng điệp. Tuy cảnh tượng nguy hiểm nhưng lại vẫn an toàn. "Cấm ma pháp tắc? Tiểu tử, thật sự là nhờ ngươi có thể nghĩ đến phương pháp này. Thật tốt quá!" Môn La thấy thế thở dài một hơi, chỉ là hắn cao hứng quá sớm.
Cấm ma lực vực khí tràng hình cầu mới xuất hiện không đến nửa giây thì ngay lập tức đã bị khổng lồ dư chấn ở bốn phía mãnh liệt kéo đến, đè lui đến không còn nửa thước. Qua nháy mắt toàn bộ viên cầu cũng ngay lập tức bị ép biến hình, sắp bị phá vỡ. "Tại sao lại phát sinh loại sự tình này?" Môn La kinh hãi rống to, thiếu chút nữa liền muốn khóc lên. Giờ phút này mà thiếu đi sự bảo hộ của Cấm ma lĩnh vực thì chỉ có một kết quả có khả năng xảy ra, đó là Dịch Vân chết chắc rồi!
Khiết Tây Tạp không tiếc đem bản thân bồi vào để thi triển ra cấm kị bí pháp Tử hồn diệt linh, uy lực quả thật đã đạt tới Thất tinh giai vị. Trước mắt thực lực của Dịch Vân là Lục tinh trung giai, sử dụng ra cấm ma lĩnh vực cũng chỉ chống đỡ hóa giải được ma pháp cao nhất là từ Lục tinh đỉnh phong trở xuống. Tuyệt đối chênh lệch tinh cấp, xuất hiện kết quả như vậy là điều đương nhiên.
Cảm thụ được khí tràng viên cầu bị đè ép biến hình, cấm ma lĩnh vực sẽ bị phá vỡ trong nháy mắt. Một cỗ cảm giác âm hàn cực độ, lạnh như băng bỗng dưng nảy lên toàn thân. Dịch Vân đã đoán được kết quả hắn sẽ chết!
Khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, trong phút chốc hồi ức như cưỡi ngựa lướt qua trong đầu. Một khu nhà tổ, một mảnh quang ảnh màu trắng Tế đàn, đó là giấc mơ vĩnh hằng trong lòng hắn. Năm ấy, hắn ba tuổi thì bị gia tộc gắn cho cái tên Phế vật. Từ đó hắn cùng mẫu thân bị Lam Duy Nhĩ gia tộc lạnh nhạt. Một gian trạch viên rách nát cùng với mẫu thân buồn bã không vui chính là toàn bộ thế giới của hắn.
Thời điểm sáu tuổi, mẫu thân đau buồn qua đời, hắn được ông ngoại Phổ Tu Tư nhận về Ái Đạt Trấn. Ở Tư Đạt Đặc trang viên nơi đó có ông ngoại, cậu mợ cùng tiểu Hán Khắc rồi một tên lão Đại thích nghe chuyện xưa đầu giường. Rốt cục hắn đã tìm được ngôi nhà đầu tiên ở kiếp này. Hắn nguyện ý vì những người này, vì cái nơi này mà dùng hết thảy mọi thứ đến thủ hộ.
Chỉ là ngay lúc đó hắn quá nhỏ tuồi còn không biết tại sao khi con người sống, sung sướng hiện ra rồi lại biến mất, đi rất nhanh chóng. Cuối cùng ba năm thời gian đẹp nhất kia trở thành hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Sau ngày nào đó, hắn bỏ qua dòng họ vốn có, chỉ có một cái mục tiêu duy nhất là hoàn thành mục tiêu báo thù sau đó phục hưng Tư Đạt Đặc gia tộc.
Sau đó, hắn bắt đầu lưu lạc.
Đầu tiên là Đa Ni Tạp học viện. Ở nơi đó hắn gặp một số người, đụng tới một số việc. Trải qua những ngày bình tĩnh như mặt nước êm. Sau đó rời đi không có một tia tưởng niệm.
Sau đó lại đến Thiên Phong thành cùng Thiên Phong học viện, đồng dạng là một số người một số việc. Hắn kiến thức đến những cường giả trên đại lục Mễ Nặc, Bối Lợi Mỗ, Tạp Lỗ Tư. Nhìn bọn hắn rồi ngẫm lại bản thân, hắn cảm thấy chính mình có cơ hội đứng trên một cái võ đài đồng dạng với bọn họ.
Hắn hy vọng như thế!
Một từ thích hợp nhất để hình dung chính là: Hy vọng đẹp. Người khác khiêu chiến với Thần, hắn chỉ muốn khiêu chiến với chính bản thân hắn.
Ở trên lôi đài ngày đó, hoàn toàn đánh bại Phụ Á, hắn cảm thấy được tự hào. "Cuối cùng ta đã không còn là phế vật của ngày xưa." Trong giây phút đó hắn tự nhủ với chính mình như vậy.
Từ trước đến nay, thế gian chỉ nhìn kết quả mà không hỏi quá trình. Kết quả thật sự để hắn có thể tự hào nói với chính mình như vậy. Những lời này hắn đợi chờ khổ sở mười bốn năm cuối cùng cũng có thể nói ra miệng.
Cuối cùng hắn cũng có thể chứng minh sự hiện hữu của mình! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mười năm khổ tu, tám năm lưu lạc, một đường từng bước đi từng vết máu là cầu mong cái gì?
Huyết cừu chưa báo, gia tộc chưa hưng, Hán Khắc chưa tìm, hiện giờ lại phải chết ở chỗ này. Hắn cam tâm sao…?
Không!
"Không! Ở trước khi bắt Lam Duy Nhĩ tộc nhân trả đủ món nợ, tại trước khi tận tay giết sạch đám Hắc y nhân kia, ta tuyệt đối không cam tâm chịu chết! Không muốn chết! Không thể chết được!
Hai mắt Dịch Vân mạnh mẽ mở to, đôi mắt đỏ sẫm như màu máu, khuôn mặt dữ tợn điên cuồng. Mỗt cỗ khí phách điên cuồng từ trên người hắn bùng lên, mà Phần kiếp tử diễm đấu khí trong nháy mắt vận chuyển đến nơi sâu nhất trong lòng hắn, nơi ngọn lửa kia đang cuồng đốt.
"Ba ca!" Đồng thời cấm ma lĩnh vực cuối cùng cũng không chịu nổi dư chấn ập tới, như lúc mặt băng bị phá, toàn bộ tan nát.
"Chết? Chết? Không thể chết! Không! Không!"
Một tích tắc trong lúc đó, tâm cảnh Dịch Vân tiến nhập vào một trạng thái cực kỳ thần diệu. Toàn bộ không gian dường như dừng lại. Hắn rõ ràng nhìn đến quá trình Cấm ma khí tràng vỡ vụn, cũng cảm ứng rõ ràng được dư chấn từ bốn phía kéo đến. Thân thể dường như là nhẹ đi không ít, tốc độ di chuyển cũng càng nhanh một chút. Loại cảm giác này làm cho hắn ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu được vì sao.
Rất kỳ quái! Rất quỷ dị! Cũng thật là thần kỳ!
Dị biến như vậy chỉ là một cái ý niệm lướt qua. Trong lúc đó Cấm ma khí tràng mới vừa bị phá cùng dư chấn mới đến gần. Thời gian cơ hồ không có trôi qua.
Một tia ánh sáng sống sót hiện ra. Trong tích tắc này, Dịch Vân căn bản không dám nghĩ nhiều, vận dụng tiềm lực lớn nhất toàn thân, Phần kiếp tử diễm đấu khí không hề giữ lại nhập vào cơ thể, co chân lên chạy như điên về phía trước. Vầng sáng đấu khí màu tím nhạt như hoa ly nở rộ, ở giữa rừng rậm phóng ra một đóa mây tím chói lọi như lưu tinh.
Vừa rồi hắn đã rời khỏi trung tâm của bạo tạc chín mươi mét. Hiện tại thân thể như thiểm điện bôn lôi lập tức lao ra ngoài phạm vi nổ tung hơn một trăm mét nữa. Trạng thái tâm lý thần diệu dị thường vừa biến mất, trong khoảnh khắc dòng xoáy cường đại từ phía sau không ngừng lôi kéo như muốn tiếp tục đem hắn kéo vào trong dư chấn tuyệt cảnh tử vong.
Thật không dễ dàng mới có thể thoát chết, Dịch Vân làm sao có thể cam tâm tình nguyện tiếp tục bị kéo vào. Không hề quay đầu lại, hướng đến phía trước chạy thêm vài trăm mét. Cảm giác đã thấy an toàn, trong lòng thả lỏng, hai chân lập tức mềm nhũn, cứ như vậy ngã xuống nằm dưới một cây đại thụ, thở hổn hển thật mạnh. Lúc này Môn La đi đến bên người, vẻ mặt kinh hỉ: "Tiểu tử, vừa rồi ở trong nháy mắt kia ta còn tưởng rằng không còn cơ hội. Vậy mà người thật sự lại có thể làm được, trốn ra từ bên trong cái tử cảnh kia! Thật sự là quá tốt rồi!"
Dừng lại một chút, thanh âm Môn La bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo: "Khiết Tây Tạp nữ nhân xấu xa kia thật sự quá độc ác!"
Cư nhiên dùng cấm kỵ bí pháp khủng bố như vậy đến diệt sát ngươi. Nói đến cùng nguyên nhân còn không phải là do lúc trước ngươi bỏ qua cho nàng. Đáng chết mà không giết chính là tội lớn mà ngươi phạm phải đối với bản thân. Hôm nay ngươi sa vào bên trong tử vong tuyệt cảnh, cửu tử nhất sinh thật sự là không trách được ai. Đây là do ngươi tự chuốc lấy!"
Dịch Vân thở dài nói: "Khiết Tây Tạp tàn nhẫn. Nhưng đối với chính mình cô ta còn ác hơn. Chỉ vì giết một mình ta mà có thể bỏ ra tất cả, cam tâm tình nguyện tan xương nát thịt. Bỏ qua lập trường của địch nhân thì tính tình cương liệt như thế của nàng cũng là làm cho người ta bội phục cùng sợ hãi. Cho địch nhân có cơ hội tiếp tục giết ta, loại sai sót này tất nhiên ta sẽ không phạm phải lần thứ hai!"
Môn La gật gật đầu, vừa lòng nói: "Ờ! Ngươi hiểu được thì tốt rồi! Đối tốt với cừu địch chính là đem mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn. Trường hợp vừa rồi thật sự là rất hung hiểm. Dư chấn của Thất tinh uy lực cùng cấp với một kích toàn lực của Thất tinh sơ giai cường giả. Nếu bị quét đến, ngươi tuyệt đối không có may mắn. Vừa vặn hôm nay ngươi không mang con rắn phá sản kia trên người. Nếu không trận chiến đấu này tuyệt đối sẽ không phát triển đến mức ác liệt như vậy."
Hôm nay Dịch Vân ra ngoài vốn nghĩ là nửa ngày sẽ trở về. Bởi vậy liền đem Cầu Cầu để ở chỗ Ma trận tu luyện. Chỉ là một ngày không đem theo bên người, hắn liền thiếu chút nữa chết ở trong này. Thật sự quá bất ngờ!
Nhìn động tĩnh trong phạm vi nổ mạnh dần dần đều bình phục. Dịch Vân thật cẩn thận trở lại hiện trường, ném vào vài nhánh cây khô, sau khi xác định không có vấn đề mới dám tiếp tục đi vào lấy lại Ma binh bị rơi xuống đất. Đồng thời ở dưới đất chỗ trung tâm cũng tìm được một viên tinh thạch kỳ dị lộ ra ánh sáng màu đen sâu kín.
Khỏa tinh thạch này chon ở dưới tầng bụi đất thật dày nhưng lại không ngừng tản ra Hắc ám thuộc tính nguyên tố, dễ dàng để cho Dịch Vân đào móc ra.
"Khỏa tinh thạch này rất kỳ lạ, chắc là ma khí mà Khiết Tây Tạp mang trên người đi?" Dịch Vân cầm trên tay cẩn thận nhìn
Tinh thạch màu đen không lớn, tròn tròn, cỡ khoảng một nắm tay, cầm trong lòng bàn tay có cảm xúc âm hàn.
Quan sát một hồi, trên mặt Dịch Vân hiện lên chút biểu tình thất vọng. "Lấy biểu hiện chiến đấu vừa rồi của Khiết Tây Tạp mà xem, công dụng của khỏa tinh thạch này hẳn là có thể trên diện rộng đề cao thi triển ma pháp cùng với tốc độ hồi phục ma lực. Có hai hạng diệu dụng này có thể nói là nghịch thiên. Đáng tiếc dường như nó chỉ có phản ứng đối với ma lực Hắc Ám hệ. Đối với thuộc tính thủy hỏa của ta căn bản là không có một chút tác dụng." Môn La lúc này cũng nói: "Ma khí đều là trân bảo cực kỳ khó tìm, công dụng cũng không giống nhau,chỉ cần có tác dụng đối với thuộc tính của bản thân thì giá trị có thể nói là báu vật vô giá. Lấy thân phận của Khiết Tây Tạp là không thể nào có được cái ma khí này mới đúng. Hẳn là cũng không có quan hệ với Lam Duy Nhĩ gia tộc. Không biết là nàng từ chỗ nào có được vậy?"
"Cũng không sai biệt lắm. Dù sao Khiết Tây Tạp cũng đã chết, cái ma khí này đối với ta cũng không có công dụng gì. Cứ thu vậy!" Dứt lời, Dịch Vân đem Ma binh cùng Ma khí thu vào bên trong Hồng Liên. Sau đó tiếp tục xem xét xung quanh, thấy không có quên bất kỳ điều gì liền lập tức rời khỏi nơi này.
Trên đường trở về, Dịch Vân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. "Đúng rồi! Lão Đại, vừa rồi ở lúc cấm ma lĩnh vực vỡ vụn, trong chớp mắt ta đột nhiên tiến vào bên trong một loại tâm cảnh thật kỳ diệu. Ở nơi đó bốn phía đều không ngừng sinh ra biến hóa không rõ mà không cách nào ta được. Mặc dù thời gian duy trì cực kỳ ngắn ngủi nhưng ta chính là nhờ vào biến hóa trong nháy mắt ngắn ngủi đó mới có thể chạy ra khỏi phạm vi nổ mạnh của Tử hồn diệt linh."
Trên mặt lộ ra một chút ý cười thần bí, Môn La cười nói: "Rốt cục ngươi cũng chủ động nhắc đến vấn đề này sao? Lão Đại ta chính là chờ ngươi đến hỏi a!"
"Di? Ta cũng mới nhắc đến một chút mà lão Đại ngươi cư nhiên biết được nguyên nhân?" Dịch Vân kinh ngạc nói.
"Làm sao có thể không biết!" Liếc nhìn Dịch Vân một cái thật sâu, Môn La cười to. "Bởi vì đó chính là lĩnh vực! Chúc mừng ngươi, lĩnh vực pháp tắc của người đã thức tỉnh rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...