Sáng hôm sau.
Dịch Vân chậm rãi đi dọc theo ngoại vi của u cốc. Cầu Cầu vẫn cuộn trên đầu hắn, hiếu kì nhìn ngó xung quanh, không lâu sau khi tới được u cốc, nuốt chửng hài cốt của Tinh Vực cường giả thế nên rơi vào giấc ngủ say để tiêu hóa năng lượng khổng lồ trong đó, mãi tới tối hôm qua mới tỉnh lại. Lúc trước vẫn chưa kịp xem xét diệu cảnh nơi đây, thế nên hiện giờ thấy nhiều điều mới như vậy thì hưng phấn không ngớt.
Cầu Cầu rời bỏ đỉnh đầu của Dịch Vân nhảy về phía trước, kêu lên "tê tê" vui mừng, nhất là khi thấy dã trư, sơn lộc, … các loại dã thú béo mập trong sơn cốc thì sớm đã nước miếng đầy miệng.
"Cầu Cầu, ngươi cũng không nên ăn chúng nó. Ba tháng qua, ta cũng đã làm thịt không ít, hiện giờ cũng phải cho chúng thời gian sinh sản trở lại, chứ không với sức ăn của ngươi thì bọn chúng đều sẽ tuyệt diệt mất". Dịch Vân căn dặn.
"Tê tê tê!" Cầu Cầu bất mãn kháng nghị, trong ba tháng ngủ say nó cũng không có ăn cái gì, sớm đã đói gần chết. Dịch Vân cười nói: "Yên tâm, ta cũng sẽ không để ngươi phải đói, đợi lát nữa ly khai nơi này ta sẽ làm thịt một đầu sơn lộc cho ngươi. Trước hết cứ hảo hảo thưởng thức diệu cảnh ở đây trước đã, từ từ rồi hãy trở về. Cũng không biết là khi nào mới có thể trở lại, huống chi, chúng ta cũng không nhất định có cơ hội đó".
Ba tháng vừa qua, Dịch Vân không lúc nào không muốn ly khai nơi này, hiện giờ rốt cuộc cũng đợi được Cầu Cầu tỉnh lại, thế nhưng nghĩ lại thì thấy có chút không muốn. Mang theo Cầu Cầu vờn quanh một chút, quay lại liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy sương khói vô định, tràn ngập linh khí, thực giống chốn tiên cảnh, thế giới bên ngoài tay lớn nhưng chưa chắc đã có được một chỗ ở tuyệt vời thế này.
Môn La hiện ra bên người, cười nói: "Đã muốn đi lại còn ngoái đầu lại, luyến tiếc sao?".
Dịch Vân lắc đầu: "Nơi này cách biệt với thế giới bên ngoài, thật là đẹp đến hút hồn người,là một nơi dưỡng lão lý tưởng, nhưng cũng không phải là nơi hiện tại ta sở cầu. Sở dĩ lúc cuối cùng ta liếc mắt một cái là để cho Cầu Cầu nhìn, dù sao nếu không có nó thì ta cũng không tìm được địa phương này".
Môn La gật đầu nói: "Thứ quá tốt sẽ khiến người ta chìm đắm trong đó, quên mất chí tiến thủ. Tu rằng nơi đây cũng là địa phương tuyệt hảo cho tu luyện, nhưng lại không thích hợp cho một thiếu niên như ngươi ở lại. Thứ một thiếu niên cần không phải là sự an nhàn, mà là máu, nước mắt cùng với kiếm. Phải thử kiếm, chỉ có máu tươi mới có thể khai quang cho kiếm, mà chỉ thế giới bên ngoài mới có máu ngươi cần, thế nên, phải đi!".
Môn La có thể coi như là một kẻ si kiếm, đối với hắn, kiếm cốt như nhân, phải dùng máu luyện kiếm mới có thể có được linh khí, mới có thể đạt tới cảnh giới vô kiên bất tồi.
Đi tới trước cửa thạch động bên dưới vách núi, Dịch Vân yên lặng đứng ngoài động, bỗng nhiên hạ thấp thắt lưng, khom người tạo thành một góc chín mươi độ, lớn tiếng nói: "Tinh Vực tiền bối, chúng ta dù chưa từng gặp mặt, thế nhưng u cốc này cùng ma pháp thư đối với ta có trợ giúp rất lớn, Dịch Vân xin được cảm tạ!".
Khom người hành lễ đúng một khắc, Dịch Vân đứng thẳng dậy xoay người rời đi.
Sau khi làm thịt một con sơn lộc cho Cầu Cầu, Dịch Vân đi đến trung ương của u cốc, đối mặt cự đại phong hệ tinh quáng, một kiếm chặt bỏ một góc khoảng chừng hai ba trăm cân, tương đương lượng thủy hỏa song hệ tinh quáng đang tàng trữ trong Hồng Liên, số còn lại hắn vẫn để im chỗ cũ không hề động đến.
Môn La đối với hành động này của Dịch Vân không thể giải thích được, kì quái hỏi:"Sao lại chỉ lấy có chút đó, sao không lấy hết luôn đi?".
Dịch Vân cười nói: "U cốc này có thể tráng lệ như vậy có một phần nguyên do rất lớn là do phong hệ tinh quáng này. Nếu ta mang đi hết thì nơi này cũng không thể giữ được mĩ cảnh như hiện giờ nữa rồi, ta không muốn như vậy".
"Hơn nữa, phong hệ phách thạch ngoại trừ có thể dùng để luyện chế Phong hệ ma binh, thì đối với ta cũng không có tác dụng gì nữa. Ta lấy chừng này chẳng qua muốn cho Cầu Cầu ăn mà thôi, chừng này hẳn là cũng đủ rồi".
Còn có một nguyên do khác mà Dịch Vân chưa nói, tuy rằng sau này không biết có thể có cơ hội quay lại nơi này hay không, nhưng Dịch Vân vẫn mong muốn, một khi trở lại thì nơi này vẫn có thể giữ được mĩ cảnh như hiện giờ, trường tồn bất diệt.
Đi tới địa đạo rời khỏi u cốc, nhìn thủy đàm, Dịch Vân hít sâu một hơi liền cùng Cầu Cầu nhảy xuống, lao qua thông đạo hẹp dài một hồi tựu nhìn thấy một cái động khẩu, trở lại thủy đàm cũ đáy sâu ngàn mét.
Thoát ra cái cửa động, dưới sức nổi nâng thân thể hắn dập dền, tuy ở đáy nước sâu, nhưng xung quanh vẫn thấy được khá rõ ràng, đưa mắt nhìn khung cảnh màu xanh lam, trong đó hoàn toàn có thể thấy được các loài cá đang bơi lội.
Dịch Vân biết đây là ánh sáng từ phía trên lớp băng thẩm thấu xuống dưới, tay chân cùng động, rất nhanh hướng phía trước bơi đi. Càng lên cao, chu vi lam quang lại càng sáng ngời. Bơi tới ngay phía dưới lớp băng, sâm lâm u quang phảng phất như một lớp màng mỏng bao bọc lấy hắn, phảng phất như một người trong lớp lam sắc mê vụ ảo cảnh.
Bơi bên dưới lớp băng một lúc vẫn không tìm được cái động khẩu Cầu Cầu tạo ra lúc trước, Dịch Vân thầm nghĩ hẳn là cái động khẩu kia lại một lần nữa đông kết lại rồi.
Xuất ra trường kiếm, Dịch Vân tựu phá ra một cái động khẩu lao vào thì phát hiện phía trên dĩ nhiên còn một tầng huyền băng nữa. Thế nên hắn vừa phá băng vừa tiến tới, chỉ cảm thấy ma binh trên tay dùng không được tốt cho lắm, cho dù hắn có gia tăng lực đạo thì nhiều lắm cũng chỉ có thể phá được nửa thước băng, điểm ấy khiến hắn cảm thấy không thể giải thích được.
Cho dù huyền băng có cứng rắn thế nào đi nữa thì cũng không thể nào sánh bằng nham thạch được, thanh ma binh này tuy rằng chỉ là hàng thứ phẩm nhưng cũng là một thanh Nhị phẩm đỉnh giai ma binh hàng thật giá thật, khai phá nham thạch cũng vô cùng dễ dàng, vậy mà đụng phải tầng huyền băng này lại khiến hắn phi thường tốn sức, rất là kì quái!
Lúc này Môn La mới nói: "Bình thường thì huyền băng đều ở sâu dưới nước, ở trong nước thì độ cứng rắn hoàn toàn có thể sáng ngang với nham thạch. Mà thanh ma binh này vừa vặn lại là hỏa thuộc tính, thủy hỏa tương khắc, ở trong nước tất nhiên là uy năng bị giảm đi đáng kể ".
Dịch Vân yên lặng một lát, nghĩ thầm:"Tuy rằng sớm đã biết nguyên tố thuộc tính có sự tương khắc, nhưng không nghĩ tới lại có sự ảnh hưởng lớn đến uy năng của ma binh đến vậy. Ta trước giờ đều chế luyện ma binh hỏa thuộc tính, sau này nhất định phải làm một thanh ma binh thủy thuộc tính mới được".
Cầu Cầu vẫn theo sát phía sau Dịch Vân, tuy rằng nó có thể dễ dàng phá khai lớp huyền băng này, nhưng nếu Dịch Vân đang động thủ thì nó cũng sẽ không nhúng tay vào, đó là sự ăn ý có được sau khi sống cùng nhau của bọn họ. mới nhất ở TruyenFull.vn
Một lúc sau, Dịch Vân đã phá được khoảng mười xích, rất nhanh lấy tốc độ thần tốc bơi lên phía trên.
Lang Lang rất là buồn chán ghé vào bờ của thủy đàm, ngửa mặt lên trời ngáp một cái lớn.
Từ khi Dịch Vân nhảy xuống đến nay đã được hơn ba tháng, từ đó đến nay nó đều túc trực bên thủy đàm chờ hắn trở lại.
Lấy cái thủy đàm này làm trung tâm, phạm vi phương viên ước chừng năm mươi lý nguyên bản là địa bàn của một đầu Tứ giai ma thú khác. Đối với ma thú thì ý thức lãnh địa là rất mạnh, một lãnh địa tuyệt không thể chứa cùng lúc hai đầu ma thú.
Ma thú chủ nhân của phiến lãnh địa này, từ hai tháng trước đã bị cái tên khách không mời Lang Lang này đuổi đi, từ đó nó cũng không dám trở về nữa, thế nên từ đó về sau nơi đây trở thành lãnh địa của Lang Lang.
Lang Lang sỡ dĩ dám lớn gan như vậy bởi vì hiện tại nó đã không để Tứ giai ma thú vào trong mắt.
Tại lúc Dịch Vân cùng Cầu Cầu nhảy vào thủy đàm, trong lúc chờ đợi nó cũng lấy ra ba khỏa hỏa phách tinh thạch cho nó lúc trước mà hấp thu luyện hóa. Hỏa phách tinh thạch đối với hỏa hệ ma thú thì chẳng khác nào dị bảo vô giá, đối với quá trình tu luyện có sự trợ giúp không có thể đánh giá được, Lang Lang mặc dù là ma thú nhưng cũng không hề ngu ngốc, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội nghìn năm khó gặp như vậy.
Ngày đêm không ngừng luyện hóa tinh thuần năng lượng trong hỏa phách tinh thạch, một tháng sau nó đã thuận lợi đột phá tấn giai lên ngũ giai, trở thành Ngũ Giai Thiết Cốt Viêm Lang.
Ma thú muốn tấn giai so với nhân loại còn muốn khó khăn hơn rất nhiều, Lang Lang muốn được thế phải mất hơn 10 năm,nayrốt cuộc hoàn hảo đạt thành mục tiêu. Nếu không có ba khỏa hỏa phách tinh thạch thì chỉ sợ nó phải tiêu tốn hơn mười năm mới có thể, thế nên nó vô cùng cảm kích Dịch Vân. Ai nói lang đều có dã tâm? Đây đều chỉ là giải thích của nhân loại đối với ma lang mà thôi, bản tính của nó kì thực cũng không phải là xấu, cũng ngày đêm hy vọng Dịch Vân mau mau trở về.
Có thể Dịch Vân còn có thể cho nó một ít hỏa phách tinh thạch nữa a…Lang Lang nghĩ thầm.
Nhìn thủy đàm yên ả không hề có chút sóng gợn nào, Lang Lang lại ngáp một cái, đang muốn đứng lên đi tìm cái gì ăn thì bỗng nhiên từ mặt nước truyền đến một trận lay động kịch liệt. "Ba ba" hai tiếng, lưỡng đạo xạ ảnh từ thủy đàm lao ra.
"Vù vù vù hô…".
Dịch Vân một mặt tiến vào mặt biên của thủy đàm, một bên đưa mắt quan sát sự vật xung quanh, cảnh sắc so với lúc trước cũng không có gì khác biệt cho lắm. Bỗng nhiên, hắn nhìn thoáng qua một gốc cây đại thụ bên cạnh thủy đàm, một đạo hỏa hồng thân ảnh đang đứng ở đó, bộ dáng kinh ngạc đến ngây người, đang trừng trừng nhìn hắn.
"Lang Lang?".
Dịch Vân khá là kinh ngạc, trong ba tháng thời gian hắn ở tại u cốc hắn sớm đã nhận định đầu Thiết Cốt Viêm Lang bị hắn điều khiển lúc trước tuyệt sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà đợi ở đây. Ấy vậy mà sự vật đầu tiên hắn gặp được sau khi rời khỏi u cốc lại là nó.
"A ô ~ ~!".
Lang Lang nghe được tiếng kêu to của Dịch Vân, ngây người ngẩn ngơ, lập tức phi thân đến trước mặt hắn, không ngừng dùng cái lưỡi lớn của mình liếm liếm khuôn mặt hắn.
"Đúng thật là Lang Lang! Ba tháng qua ngươi đều chờ ở chỗ này? Quả thật hiếm thấy ma thú nào như ngươi, quả thật là làm ta phải kinh ngạc rồi!". Dịch Vân đẩy cái đầu to của Lang Lang ra, bơi nổi trên mặt thủy đàm, cười nói.
"Di?". Nhìn Lang Lang trước mặt, Dịch Vân phát hiện có chút điểm không đúng.
Kích thước thân thể cũng không có gì thay đổi, chỉ là da lông có đậm hơn một chút. Nhớ lúc trước nguyên bản là mà hồng nhạt, nhưng nay đã biến thành ám hồng sắc, uy áp phát ra cũng có sự khác biệt, khiến cho Dịch Vân có cảm giác kinh hãi.
Môn La lúc này đột nhiên nói: "Dịch Vân, đầu Viêm Lang này đã tấn giai lên ngũ giai! Lúc trước ngươi dùng thực lực cùng dụ dỗ mới có thể khiến nó khuất phục, nay thực lực đại tăng, khó có thể bảo đảm là thái độ vẫn như trước, cẩn thận một chút vẫn hơn".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...