Tại phía nam thành phố C, một cửa tiệm mới khai trương ở ngay đối diện cao ốc của Thẩm thị.
Tiệm có tổng cộng ba tầng, tầng một bán bánh mì đồ ngọt, tầng hai là cafe thú cưng, tầng ba là một vườn hoa nhỏ.
Mặt tiền là tường kính, trang trí theo phong cách hiện đại, từ trong ra ngoài đều tỏa mùi tiền —— ngay trung tâm thương nghiệp tấc đất tấc vàng của thành phố C mà cửa hàng to như thế, trang hoàng còn bắt mắt như vậy, quả thật rất nổi tiếng.
Dưới ánh mặt trời, nó như một khu vườn trên mây, buổi tối sáng đèn thì lại là tòa lâu đài thủy tinh, chói mù mắt người ta.
Nhưng nó lại có một cái tên rất là giản dị:
Vui là được.
“Nhất định là kẻ điên nào có tiền mở ra chơi rồi, đúng là tiền nhiều không có chỗ tiêu.”
“Vừa động vật vừa thực vật lại còn đồ ăn, hoa hòe hoa sói, tôi chống mắt lên xem, không đến nửa tháng là dẹp tiệm.”
Mọi thuyết đồn đoán đều chỉ đúng có một nửa, còn lại sai hết.
Cái tiệm mà kẻ điên có tiền mở —— “Vui là được” là Thẩm Trình và Tần Việt cùng nhau đầu tư, mở theo mong muốn của Tri Nhạc và Phương Mộc, cũng giao cho hai người toàn quyền kinh doanh và quản lý.
Ở góc độ nào đó mà nói thì đúng là mở ra để chơi.
Nhưng mà đâu có bị dẹp tiệm.
Ngược lại, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã bùng nổ doanh thu, phải đặt lịch trước mới được vào.
Ngoài cửa xếp hàng dài, mọi người cầm phiếu hẹn trước trong tay, vào tiệm theo đúng thứ tự.
“Oa, soái ca số 1.”
Tầng một tràn đầy hương thơm ngọt ngào, trên kệ thủy tinh và giác gỗ bày đầy bánh kem và điểm tâm sặc sỡ xinh đẹp.
Đằng sau là gian bếp mở, bên trái là phòng bếp nhỏ, thi thoảng lại mở cửa để khách đến tự làm bánh ngọt.
Phương Mộc đứng sau quầy thu ngân, thuần thục quét mã, tính tiền cho khách.
Hàng ngày sau khi vẽ vời thì y sẽ đến tiệm hỗ trợ.
Nhân viên của “Vui là được” đa số đều là soái ca mỹ nữ, nổi tiếng nhất vẫn là mấy người trong tiệm.
Vì Phương Mộc hay đứng ở tầng một nên được phong làm soái ca số 1.
“Quả nhiên rất đẹp trai.”
Phương Mộc tết tóc, tóc xoăn nhẹ tự nhiên, vài sợi rũ trước trán, vẻ mặt và giọng nói đều nhạt nhẽo, gần đây lại thức đêm, dưới mắt có bọng mắt xanh xanh, làn da tái nhợt, mang theo cảm giác mỹ nhân ốm yếu nản lòng, khiến người ta không thể rời mắt.
“Cảm ơn.
Người tiếp theo.”
Thân phận chủ tiệm khiến Phương Mộc thu bớt tính tình lạnh lùng cao ngạo của mình, dù sao cũng là mặt mũi của tiệm mình mở, ít nhiều gì cũng phải chú ý, không thể vứt hết mặt mũi của khách được, Phương Mộc sẽ buông bớt thể diện, học cách giao tiếp cùng người khác.
Nhưng ngoài lễ phép và lễ nghi cơ bản ra thì đừng hòng y nhiệt tình hơn.
“Soái ca, có thể xin chữ ký không?”
“Không có thời gian.”
“Có thể chụp một tấm?”
“Không thể.”
“Chị gái đừng giận, chị để lại tên và chữ ký ở đây, chủ tiệm Phương của chúng tôi sẽ dành thời gian ký chung, tuần sau quý khách quay lại là lấy được thôi.” Lập tức có nhân viên đứng ra giải vây, đưa khách sang một bên: “Muốn chụp hai vị chủ tiệm thì có thể chụp lén, nhưng mà ảnh chụp chính diện thì không được đưa lên bất cứ phương tiện truyền thông nào nha.
Những nhân viên khác trong tiệm thì tùy quý khách chà đạp, hoan nghênh chà đạp!”
Dần dà, mọi người cũng quen.
Lạnh lùng thì cứ lạnh lùng đi, mỹ nhân lạnh lùng chút cũng chẳng sao.
Phương Mộc vẫn được đứng top 3 người nổi tiếng nhất trên bảng xếp hạng nhân viên của “Vui là được”.
Khách dạo một vòng, chọn xong bánh thì lên tầng hai.
Tri Nhạc đang ôm một bé mèo, nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn qua, cậu thấy khách mới tới thì cười với họ.
Những ai lần đầu thấy Tri Nhạc thì đều bị khuôn mặt và nụ cười của cậu làm cho choáng ngợp.
Tóc Tri Nhạc đen bóng xõa tung bị Phương Mộc túm đi nhuộm mấy lọn vàng kim, phối cùng làn da trắng nõn, đôi mắt đen bóng và bờ môi hồng nhuận, quả thực như một hoàng tử nhỏ.
Ánh mắt cậu sáng ngời mà trong veo, thân thiện với mọi người, dù là ai thì cậu cũng cười tươi đón chào.
Cậu nói chuyện hơi chậm, nhưng lại như gió xuân khiến người ta nguyện ý lắng nghe cậu nói, cũng nguyện ý nói chuyện cùng cậu.
“Xin chào, mời đi bên này.”
Nhân viên kiểm tra đối chiếu phiếu của họ, dựa theo dãy số mà đưa họ tới chỗ ngồi, mang cà phê lên.
Mỗi ngày trong tiệm chỉ có số lượng chỗ ngồi cố định để tránh cho người quá nhiều mà không thể tiếp đãi tốt, cũng sẽ bị ảnh hưởng đến trải nghiệm tổng thể.
Tầng hai sắp kín chỗ rồi, có rất nhiều người ngồi trên bàn, cún con mèo con nhà nhã đi tới đi lui.
Có nhóc nhảy lên bàn, có nhóc lại ghé lên đùi khách.
“Tôi muốn nhận nuôi một con mèo.
Đã hẹn trước rồi.” Một vị khách nói.
“Được ạ, mời quý khách qua bên này đăng ký với chủ tiệm.”
Nhân viên đưa khách đến trước quầy bar, Tri Nhạc đứng dậy cười rồi gật đầu.
Bây giờ Tri Nhạc không còn sợ người lạ nữa, tự mình đối đáp với người lạ cũng không có vấn đề gì.
Trong tiệm còn có các nhân viên khác hỗ trợ, càng thêm thuận lợi.
Trước mắt công việc của cậu chủ yếu là giúp khách chọn thú cưng thích hợp.
Động vật trong tiệm chủ yếu là chó và mèo, mà đa số đều là được đưa về từ các trạm cứu hộ hoặc bị lưu lạc bên ngoài được bọn Tri Nhạc nhặt được, đưa đi kiểm tra, chữa trị rồi đưa tới tiệm nuôi.
Nếu gặp được người có duyên thì có thể nhận nuôi.
Mọi người chọn lựa chúng nó, chúng nó cũng chọn lựa chủ nhân cho mình.
Tri Nhạc lắng nghe mong muốn của hai phía, tìm đối tượng thích hợp cho cả hai.
“Chị muốn, mèo con thế nào?” Tri Nhạc kiên nhẫn hỏi.
“Muốn dính người, đáng yêu một chút.”
Ban đầu mọi người còn thấy không cần thiết, mình thích đứa nào thì chọn đứa ấy, hợp mắt là được, lằng nhằng như thế làm gì.
Nhưng dần dần lại phát hiện ra, chỉ cần là thú nuôi được Tri Nhạc đề cử và “ghép đôi” thì sau khi đưa về nhà sẽ rất dễ nuôi, hơn nữa còn rất hợp tính chủ, gần như không cần có thời kỳ làm quen.
Kết quả là, tư vấn trước khi nhận nuôi của chủ tiệm đã trở thành một điểm đặc biệt khác của “Vui là được”.
“Chị cứ tùy ý, nhìn xem.
Về sau, lại đến đây vài lần, sau này nói tiếp.”
Thông thường Tri Nhạc sẽ để khách chơi đùa cùng các bé, sau khoảng ba lần, hai bên có ấn tượng và hiểu biết nhất định thì cậu sẽ kết nối cả hai.
Nói cũng kỳ, thú cưng trong tiệm đều rất nghe lời, nói đúng ra là nghe lời chủ tiệm.
Dù là cún con nghịch ngợm nhất rượt theo khách thì chỉ cần Tri Nhạc gọi một tiếng là lại ngoan ngoãn nề nếp.
Mà cún con mèo con được khách đón về nhà mà tự dưng cáu kỉnh vô cớ hoặc khó chịu thì cứ đưa đến đây, Tri Nhạc ở cùng chúng một lát, như chỉ tùy ý nhìn qua là có thể tìm được nguyên nhân.
Đương nhiên, sau khi biết được bệnh thì vẫn phải đưa đến bệnh viện thú ý, Tri Nhạc không biết chữa bệnh.
Tóm lại, cafe thú cưng của “Vui là được” là tiệm cafe thần kỳ nhất thành phố, có thể khiến người ta thấy thoải mái.
Tri Nhạc đeo tạp dề in logo của tiệm đi qua đi lại, mèo con cún con bám theo cậu chạy tới chạy lui, nghe cậu chỉ huy rồi chạy tới chơi với khách.
“Diện mạo đẹp, tính tình lại tốt, còn có thể “điều khiển” động vật nhỏ, quả thực là người đẹp nhất thế gian mà.
Hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng nhất bảng.”
Tri Nhạc với vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách tốt cùng kỹ năng độc đáo của mình đã đạt được danh hiệu đứng đầu trong bảng xếp hạng những người được chào đón nhất “Vui là được”, ngồi vững ngôi vị quán quân, trở thành “nhất bảng”.
Tri Nhạc khiêm tốn chấp nhận.
Cậu cực kỳ thích công việc này, như cá gặp nước, tận chức tận trách, cả ngày bận rộn trong tiệm từ sáng sớm đến chiều muộn, cứ như vậy lại dần chọc người nào đó bất mãn.
“Sao em còn bận hơn anh thế hả?” Thẩm Trình nói qua video, hắn hơi nhíu mày.
“Hôm nay, nhiều khách.” Tri Nhạc giải thích.
“Vậy thuê thêm mấy nhân viên nữa.” Hôm nay Thẩm Trình gọi cho Tri Nhạc hai cuộc mà cậu chẳng bắt máy.
Mãi đến khi rảnh rỗi thì cậu mới gọi lại.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Trước kia luôn là Tri Nhạc đợi Thẩm Trình có thời gian, giờ thì lại trái ngược.
Điều này làm Thẩm Trình thấy hơi khó chịu, giữa trưa họ sẽ ăn cơm cùng nhau, nhưng cả buổi sáng lẫn buổi chiều đều không nói được với nhau câu nào.
Tuy không phải lúc nào cũng nói chuyện, nhưng giống một món đồ nào đó không phải lúc nào cùng dùng nhưng khi muốn dùng thì nó đều ở đó, lúc nào cũng vậy ấy, cảm giác ấy không gì thay thế được.
“Không cần đâu.” Tri Nhạc cảm nhận được sự bất mãn của Thẩm Trình, vội vàng dỗ hắn: “Hôm nay em, tan làm sớm chút.
Chờ anh nhé.”
“Leng keng”.
Chiều đến, chuông gió trên cửa vang lên, nhân viên nhìn qua, thấy đó là một bóng người quen thuộc thì chỉ cười, cũng không ra tiếp đón mà để Tần Việt tự vào, gã vừa vào đã rẽ vào quần thu ngân.
“Tổ tông thân yêu, tan làm thôi.”
Dáng người Tần Việt cao lớn anh tuần, cười hơi lưu manh, lướt qua hàng dài đang chờ đến lượt, vẻ mặt tự nhiên cất tiếng gọi.
Phương Mộc liền tháo tạp dề ra giao cho nhân viên khác rồi ra khỏi quầy, y cũng không thèm liếc Tần Việt lấy một cái, giống như chỉ coi gã là công cụ hình người, tự mình đi ra ngoài trước.
Khách trong tiệm đều thấy cảnh đó, lập tức tìm được sự cân bằng trong lòng, hóa ra y đối xử với người yêu cũng lạnh lùng như vậy!
Tần Việt đã tập mãi thành quen, vẫn cười lắc lư đi theo phía sau.
Có lúc là xe thể thao đỗ trước cửa, đôi khi lại là xe motor ngầu lòi.
Tần Việt ngồi lên xe, kéo mạnh tay Phương Mộc để y vòng tay ôm eo mình, brừm một tiếng nổ máy rời đi.
Chạng vạng, mặt trời ngả về tây, ráng chiều nhuộm đầy trời.
Chuông gió lại vang lên, Thẩm Trình đẩy cửa tiến vào, hắn tới đón Tri Nhạc.
“Sếp lớn tới rồi.”
Nhân viên trong tiệm đã sớm quen với sự xuất hiện của Thẩm Trình, mới đầu còn hơi sợ, sau lại gặp hắn mỗi ngày, còn được thấy bộ dáng của hắn khi ở trước mặt Tri Nhạc, dần dà cũng quen.
Tổng giám đốc thì sao, còn không phải cũng phải “cúi đều nghe lời” chủ tiệm của chúng tôi hả.
Thỉnh thoảng nhân viên sẽ gọi Thẩm Trình và Tần Việt là sếp lớn, gọi Tri Nhạc và Phương Mộc là sếp nhỏ.
Cao ốc Thẩm thị và “Vui là được” chỉ cách nhau một con đường, thậm chí Thẩm Trình còn chẳng cần lái xe, tan tầm xong thì cứ đi bộ sang tiệm.
Tri Nhạc đang kiểm tra đối chiếu một tờ danh sách, cậu để Thẩm Trình đợi một lát.
Thẩm Trình liền cầm ly nước của Tri Nhạc lên ngồi một bên vừa uống vừa kiên nhẫn chờ.
Tiểu Nhạc, Tiểu Trình chạy tới, vây quanh chân Thẩm Trình.
À, Tiểu Nhạc và Tiểu Trình đã thành chó lớn rồi, mỗi buổi sáng theo Tri Nhạc đi làm, vào tiệm thì ỷ vào hình thể cường tráng, cùng với thân phận là thú cưng của chủ tiệm, thường xuyên “đè đầu cưỡi cổ” chó mèo khác, nghiễm nhiên coi mình thành hai đại ca của tiệm, thể hiện rõ thế nào là chó cậy thế chủ.
“Được rồi ạ, đi thôi.
Về nhà nào.”
Tri Nhạc xong việc, cởi tạp dề và thay quần áo, lấy túi của mình rồi cùng Thẩm Trình về nhà.
Tuy Thẩm Trình hơi khó chịu vì Tri Nhạc quá bận, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc khi làm việc và nụ cười của Tri Nhạc thì chút bất mãn ấy cũng tan thành mây khói.
Tri Nhạc là một cá thể độc lập, đương nhiên cậu sẽ có cuộc sống của mình, Thẩm Trình rất vui lòng nhìn thấy Tri Nhạc có thể đạt được những trải nghiệm tốt đẹp khác ngoài tình yêu.
Nhân viên đi qua nhận bàn giao công việc, Thẩm Trình khẽ gật đầu, một tay nhận túi của Tri Nhạc tùy ý khoác lên vai, tay kia nắm lấy tay Tri Nhạc, Tri Nhạc dắt Tiểu Nhạc —— Tiểu Trình thì khỏi cần dắt, nó sẽ tự ngậm dây của mình, tung ta tung tăng đi cạnh Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc đi đâu nó đi đó, họ đi ra ngoài, đi về nhà.
Mới đầu khi nhìn thấy hai vị chủ tiệm của “Vui là được” đều đeo nhẫn trên tay thì còn thờ dài ra chiều tiếc nuối.
Nhưng khi được gặp đối tượng của họ thì…
Được rồi, chúng tôi không còn gì để nói, rất là nice.
Nếu không chiếm được, thì đu CP, ăn đường cũng không tệ.
Có người giơ điện thoại lên, tách tách.
Thẩm Trình ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta rùng mình, người nọ vội cất điện thoại đi.
Nhân viên đi qua nhỏ giọng nhắc nhở, chụp ảnh thì được nhưng đừng đăng ảnh chụp chính diện ra ngoài, mong quý khách phối hợp.
Thẩm Trình cũng không phản đối việc bị chụp, với tình huống bên trong cửa hàng như bây giờ thì không thể cấm hoàn toàn được.
Nhưng nếu ảnh chụp chính diện không bị truyền ra ngoài thì cũng bớt đi chút phiền toái.
Dần dà, mọi người đều chọn tôn trọng, tự giác tuân thủ quy định.
Thỉnh thoảng có cá lọt lưới thì cũng có người chuyên trách xử lý, đến giờ mọi thứ vẫn ổn.
Thẩm Trình cao lớn anh tuấn, gần như mỗi lần tới tiệm đều đang mặc tây trang giày da, càng thêm phần khí phách và thần bí.
Hắn chưa từng cố ý giấu giếm thân phận của mình, chưa từng để ý đến ánh mắt của những người khác.
Ở “Vui là được”, hắn không nói chuyện công việc, không để ý tới bất kỳ người nào có ý đồ tiếp cận mình, Thẩm Trình chỉ có một mục đích: đón Tri Nhạc về nhà.
Trước mặt những người khác, hắn lễ phép mà xa cách, vẻ mặt nhàn nhạt, khi ở cùng Tri Nhạc thì ánh mắt lại mềm mại, vô cùng nhẫn nại, dù Tri Nhạc có bận đến lúc nào thì hắn cũng kiên nhẫn chờ, không hề có nửa câu oán giận, thi thoảng hắn còn xắn tay áo lên hỗ trợ Tri Nhạc nữa.
Thẩm Trình cũng không kiêng dè thân mật với Tri Nhạc trước mặt người khác, hiển nhiên rất thích nắm tay cậu, chỉ cần hai người cùng nhau ra ngoài thì hắn sẽ muốn hai người mười ngón đan nhau.
Dưới sự ảnh hưởng của hắn, Tri Nhạc cũng dần quen với làm những hành động thân mật vừa phải ở nơi công cộng.
Thỉnh thoảng cậu còn thừa lúc mọi người không chú ý để lén hôn Thẩm Trình một cái.
“Lại hôn thêm cái nữa.” Thẩm Trình nhẹ giọng dụ dỗ.
“Có người, đang nhìn kìa.” mặt Tri Nhạc nóng lên.
“Không sao cả.”
“Đừng mà.”
Thẩm Trình không nói gì.
Tri Nhạc trộm ngó sắc mặt Thẩm Trình: “Anh giận rồi à?’
Thẩm Trình rũ mắt, vẫn không nói lời nào.
Tri Nhạc nhanh chóng quét mắt nhìn khách khứa, sau đó cậu đứng dậy lấy cốc nước, bỗng lại như đứng không vững, cơ thể nghiêng một cái nhào về phía Thẩm Trình, tay vịn lên vai Thẩm Trình, môi lại vừa hay sượt qua môi hắn.
“Ôi,” ánh mắt Tri Nhạc lóe sáng, có vẻ chột dạ: “Trượt, trượt chân rồi.”
Thẩm Trình:……
Thẩm Trình đỡ lấy Tri Nhạc, thấp giọng nói: “Em học được cách diễn kịch từ bao giờ vậy, học với ai, hửm?”
Tri Nhạc nhỏ giọng: “Không, không diễn mà.”
“Còn học được cách nói dối?” môi Thẩm Trình càng thêm cong.
Tri Nhạc:……
Tri Nhạc nói: “Diễn, một chút thôi.” Trong mắt Thẩm Trình có ý cười, nhẹ giọng nói: “Anh rất thích.”
Tri Nhạc vẫn nghe hiểu sự chế nhạo trong lời hắn, cậu mím môi, không thèm so đo với Thẩm Trình nữa: “Được rồi, anh vui, là được.”
Thẩm Trình: “Tối về nhà sẽ thưởng cho em.”
Mắt Tri Nhạc sáng ngời, cậu cười rộ lên.
Thẩm Trình cũng cười.
Thẩm Trình cười, vẻ lạnh lùng hình như hóa mềm, càng thêm đẹp trai đến mê người, nụ cười của Tri Nhạc vẫn luôn tươi sáng, nụ cười của họ không giống nhau nhưng đều như hoa nở trong gió xuân, đều là cảnh đẹp ý vui, nhìn mà vui lây.
“Nếu ở công ty Thẩm tổng cũng “hòa ái dễ gần” như vậy thì tốt quá.” Một cô gái nói.
“Vậy cậu còn tâm tư nào để làm việc không?’ Một cô gái khác ghẹo: “Thỉnh thoảng được nhìn thấy thế này là đủ rồi.
Chà, ánh mắt Thẩm Trình dùng để nhìn cậu ấy, mình chết mất chết mất… Mình lại tin vào cái thứ đáng chết tên tình yêu này rồi.”
Hai cô gái này là nhân viên của Thẩm thị.
Cao ốc của Thẩm thị và “Vui là được” cách nhau không xa.
Trong công ty thì chỉ cần đứng trên hành lang hoặc cửa sổ hướng ra đường là có thể phóng mắt nhìn thấy “Vui là được”.
Sau khi tan tầm, mọi người đi qua đây mua chút đồ ngọt, vuốt mèo sờ chó, rồi lại lên tầng ba ngắm cỏ cây hoa lá, mệt mỏi cả ngày như hóa thành hư không.
Hơn nữa nhân viên của Thẩm thị đến “Vui là được” sẽ được hưởng 20% ưu đãi và những ưu tiên khác, loại đãi ngộ cho “người nhà” này quá là ngon nghẻ.
Càng khỏi nói có thể nhìn thấy một mặt khác của Thẩm tổng, thỉnh thoảng còn được thấy mấy cảnh “nóng”, tự nhiên thấy vị tổng giám đốc nghiêm túc lạnh lùng của ban ngày không đáng sợ đến vậy nữa.
Đồ ngọt, thú cưng, trai xinh gái đẹp, cái nào cũng là vũ khí lợi hại của cuộc đời, khi tụ họp lại với nhau trong một môi trường thích hợp, bầu không khí đẹp đẽ, lại thêm nhân viên nhiệt tình chuyên nghiệp, già trẻ nam nữ ai có thể chống cự nổi chứ.
“Vui là được” nhanh chóng trở nên nổi tiếng, trở thành nơi mà mọi người đến để thả lỏng thể xác và tinh thần.
Sau đó nó lại dẫn đầu xu hướng của thành phố C.
Trình độ nổi tiếng và cơ hội phát triển sau này của nó đã vượt xa suy đoán của mọi người, trong đó có cả chủ kinh doanh.
Đó là chuyện sau này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...