Xe ô tô đen chạy băng băng trên đường cái.
Trên trời mây đen cuồn cuộn, cơn mưa sắp kéo đến rồi, trời càng thêm u ám.
Tuy bên trong xe có mở điều hòa nhưng áp suất trong xe vẫn thấp như bên ngoài, không khí nặng nề.
Tri Nhạc ngồi trong xe nhìn biển chỉ dẫn và cây cối tụt lại sau ngoài cửa sổ, cậu khó hiểu mà lộ vẻ mặt đầy nôn nóng.
“Ông ơi, chúng ta, đi đâu thế ạ?”
“Về nhà.” Giang Thiện Nguyên nói.
Đôi tay đầy nếp nhăn của Giang Thiện Nguyên còn đang phát run, những chuyện trong nhật ký đó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt ông.
Ngay lúc ấy ông đã không thể tin vào mắt mình.
Nhưng đó là chữ của Tri Nhạc, cậu chưa bao giờ bịa chuyện, chỉ viết đúng sự thật thôi, có gì viết nấy.
Ông biết Tri Nhạc có thói quen tách nhật ký thành hai phần trước sau, ông lật đến mặt sau nhưng lại trống trơn.
Tri Nhạc mang nước lên, phát hiện ông không ổn lắm, cậu hỏi ông làm sao.
Giang Thiện Nguyên nhanh chóng xem nốt nhật ký rồi kéo Tri Nhạc ngồi xuống.
“Tri Nhạc, nói cho ông nghe, mấy chuyện này là thế nào?” Giang Thiện Nguyên đặt tay lên vai Tri Nhạc, trầm giọng nói: “Đều là thật sao, con nói thật đi.
Không cần nói dối, cũng không cần sợ hãi.”
Vẻ mặt nghiêm túc mà trầm trọng của Giang Thiện Nguyên khiến Tri Nhạc hơi sợ, cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Giang Thiện Nguyên hỏi tới A Kiện, hỏi chuyện lạc đường trong mưa cùng mấy chuyện khác.
Tri Nhạc hơi mờ mịt nhưng vẫn phối hợp nhớ lại, nghiêm túc lại hơi bất an trả lời từng câu một.
“A Kiện, nói đưa con ra ngoài chơi… Con không muốn, gã cố kéo đi… Sau đó, bị anh đánh.”
“Vâng, lạc đường… Chờ anh ở quảng trường… Trời mưa, đợi rất lâu… Sau đó anh tìm được con…”
“Bọn họ bảo con nói bậy……”
“Đúng vậy, anh nói, bọn con không phải đối tượng… Con theo đuổi anh ấy…”
Tri Nhạc không rõ vì sao sắc mặt Giang Thiện Nguyên càng ngày càng xấu, cậu cũng không hiểu tại sao Giang Thiện Nguyên lại hỏi mấy cái này, cuối cùng cậu càng nói càng lí nhí, không biết nên làm sao.
Sắc mặt Giang Thiện Nguyên xám xịt, ông thở dốc dồn dập, cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Trình, không ai nghe máy, lại gọi cho Thẩm Thái Viễn, cũng không có ai bắt máy.
Ông gọi liên tiếp mấy cuộc, vẫn không có ai trả lời.
Giang Thiện Nguyên đi tới đi lui trong phòng rồi ngồi xuống một lúc, ông thấy mình như bị nhốt trong lồng, cảm thấy tức tức ngực khó thở.
Ông nhẫn nhịn một lát thì đứng bật dậy, mở rương hành lý của Tri Nhạc ra, nhanh tay xếp đồ của Tri Nhạc vào rồi kéo cậu đi.
Chị Lưu không kịp trở tay, lúc phát hiện ra thì Giang Thiện Nguyên đã ra đến giao lộ, giơ tay cản lại một chiếc xe rồi chạy ra bến xe rồi.
Chị Lưu cuống quýt gọi điện cho Giang Thiện Nguyên định thuyết phục ông quay lại nhưng không thành công, chị đành gọi ngay cho Thẩm Trình, bên kia đang cử hành hội nghị quan trọng, tách biệt khỏi hết thảy mọi thứ, không liên lạc được.
Giang Thiện Nguyên không mua được vé xe cùng ngày, có người qua đường tốt bụng giúp họ thuê một chiếc xe tư nhân tiện đường.
Hai ông cháu lên xe, đi được hai tiếng thì hội nghị chỗ Thẩm Trình mới kết thúc, lúc này Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên đã lên xe lao vun vút trên đường cao tốc rồi.
Điện thoại của Giang Thiện Nguyên và Tri Nhạc đều đang rung lên không ngừng.
Tri Nhạc muốn bắt máy nhưng lại bị Giang Thiện Nguyên ngăn lại.
Điện thoại đổ chuông không ngừng.
Giang Thiện Nguyên hít sâu một hơi rồi bắt máy.
“Lão Giang! Sao lại nói đi là đi thế? Giờ ông đang ở đâu?” Thẩm Thái Viễn ở đầu kia khẽ thở phào.
Giang Thiện Nguyên trầm giọng nói: “Tôi không thể không đi, nghĩ đến mấy chuyện kia… Lão Thẩm, ông có biết mấy chuyện đó không?”
“Chuyện A Kiện thì tôi biết, những chuyện khác thì tôi cũng vừa mới hay thôi.”
Sau khi hội nghị kết thúc, Thẩm Trình nghe chị Lưu thuật lại, thông qua những việc Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên làm sáng nay, rất nhanh hắn đã đoán ra, hẳn Giang Thiện Nguyên đã đọc được cuốn nhật ký trong phòng Tri Nhạc rồi —— Thẩm Trình chưa từng xem cụ thể Tri Nhạc đã viết những gì vào nhật ký, nhưng nhớ lại cách hai người ở cùng nhau lúc ban đầu thì cũng không khó đoán nội dung bên trong là gì, rồi ông lại nghe được gì từ Tri Nhạc.
Có thể khiến Giang Thiện Nguyên tức giận đến mức bỏ đi chắc chắn là chuyện liên quan đến Tri Nhạc.
Thẩm Thái Viễn hỏi, Thẩm Trình không giấu giếm.
“Tôi cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra.
Không nói cho ông là sợ ông đang bị bệnh, tránh để ông lo lắng.
Dù là gạt ông hay chăm sóc cho Tri Nhạc không chu toàn thì đều là Thẩm Trình sai.
Lão Giang, tốt xấu gì cũng để thằng bé giải thích, không, cho nó cơ hội xin lỗi, ông cứ đi như vậy là không cho chút đường sống nào sao?”
Đương nhiên Thẩm Thái Viễn biết chuyện Thẩm Trình làm là không ổn, nhưng bây giờ không phải lúc trách cứ, quan trọng nhất là phải giữ Giang Thiện Nguyên lại cái đã
Giang Thiện Nguyên cũng rất muốn ở lại, gặp nhau ba mặt một lời mấy chuyện đã xảy ra… Không, Giang Thiện Nguyên không có cách nào thuyết phục chính mình, dù là nguyên nhân gì thì sự cũng đã rồi.
Nghĩ đến những chuyện Tri Nhạc đã phải trải qua, sống lưng Giang Thiện Nguyên lạnh toát, máu dồn lên não.
Tuy Tri Nhạc ngốc, lúc bé từng bị bắt nạt, phải chịu khổ, chịu tội, nhưng nói chung cậu vẫn được ông đặt trong tay cưng chiều nuôi cậu lớn, sau khi rời khỏi ông đến gia đình mà ông tin tưởng thì suýt nữa đã bị…, còn suýt nữa đã đi lạc…
Tuy Tri Nhạc không chịu tổn thương thực chất nào, nhưng nếu lúc ấy Thẩm Trình về muộn một chút, nếu lúc ấy không tìm được Tri Nhạc… Hậu quả ấy Giang Thiện Nguyên không dám nghĩ đến.
Người ngoài đứng nhìn đều có thể bâng quơ dửng dưng, có lẽ còn nói ‘cuối cùng vẫn bình an là được rồi còn gì?’ Nhưng Giang Thiện Nguyên không thể không nghĩ tới hậu quả xấu nhất của mấy chuyện đó cùng với dáng vẻ Tri Nhạc khi bị người ta cưỡng ép kéo đi, ở nơi xa lạ trong đám người xa lạ, dưới màn mưa to tầm tã, sợ hãi tìm kiếm, mòn mỏi chờ đợi, ông thấy mình cũng như phải chịu đựng chúng, đau lòng vô cùng.
Thật ra Giang Thiện Nguyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù là bản thân ông thì cũng có lúc không thể chu toàn huống chi là người khác.
Ông nghĩ có lẽ sẽ có chút xung đột, có lẽ Tri Nhạc sẽ phải chịu chút khổ, cũng có thể sẽ gặp phải mấy chuyện không hay, những cái đó thì không sao, ông có thể chấp nhận đươc, đó là những chuyện Tri Nhạc phải đối mặt.
Nhưng ông không tài nào ngờ tới lại xảy ra những chuyện nặng đô như vậy.
Nếu thật sự để tâm thì sao lại để loại chuyện này xảy ra chứ?
Con nhà người ta bị người khác mắng một câu, người lớn trong nhà đã hận không thể sống mái một trận, mà rất lâu sau này ông mới biết Tri Nhạc đã phải trải qua những gì, thật sự là…
Điều khiến ông đau lòng không chỉ có một mình chuyện này.
“Lão Thẩm, chuyện đính hôn lúc trước, có phải Thẩm Trình không tự nguyện hay không?” Giang Thiện Nguyên hỏi.
Điện thoại Tri Nhạc vẫn lóe sáng tên của Thẩm Trình, tay Tri Nhạc bất an đan vào nhau, ánh mắt nhìn Giang Thiện Nguyên đầy mong ngóng, Giang Thiện Nguyên không để ý tới, mặc cho điện thoại đổ chuông.
Tri Nhạc nghe đến tên Thẩm Trình thì ngồi thẳng dậy, khẩn trương giương lỗ tay nghe cuộc nói chuyện của hai ông
Thẩm Thái Viễn im lặng một lúc.
“Có phải Thẩm Trình chẳng hề đồng ý, là do ông “vừa đe dọa vừa dụ dỗ” đúng không?”
Thẩm Thái Viễn không thể không thừa nhận: “Đúng, lúc trước là tôi ép buộc nó, không nói với ông vì sợ ông nghĩ nhiều.
Quan trọng là trước hết cho hai đứa ở chung với nhau, cho chúng một cơ hội như vậy, phải không? Ông xem, không phải bây giờ hai đứa đang rất tốt sao, tâm đầu ý hợp.”
Giang Thiện Nguyên cười khổ lắc đầu.
Lúc trước ông bàn bạc chuyện này với Thẩm Thái Viễn, thái độ Thẩm Thái Viễn chắc chắn, Giang Thiện Nguyên mới cho rằng Thẩm Trình cũng nguyện ý.
Bây giờ nghĩ lại, thái độ kỳ lạ lúc đó của Thẩm Trình khi tới nhà ông, thậm chí còn nói hôm sau phải đi… Đủ mọi hành vi đều để lộ lỗ hổng.
Chỉ trách ông không đủ cẩn thận, không nhìn ra.
Nếu lúc ấy biết Thẩm Trình không muốn, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý để Tri Nhạc đến Thẩm gia.
Bây giờ bọn họ tâm đầu ý hợp sao? Thẩm Trình đổi ý rồi sao?
Tri Nhạc không hiểu gì cả, bị người ghét bỏ có khi còn không nhìn ra.
Bị người ta từ chối, bị người ta “sỉ nhục”, nhưng chỉ cần đối xử với cậu tốt một chút là cậu đã quên cái xấu của người ta, chỉ nhớ cái tốt đẹp của họ thôi.
Tri Nhạc nói mình từng theo đuổi Thẩm Trình, Giang Thiện Nguyên không biết cậu đã theo đuổi thế nào, nhưng ông có thể tưởng tượng ra bộ dáng lấy lòng người khác của cậu.
Hiện tại Thẩm Trình có tâm tư thế nào với Tri Nhạc?
Trải qua hai ngày nay, ông có thể thấy hình như tình cảm của hai người không tệ, sự săn sóc Thẩm Trình dành cho Tri Nhạc không giống giả vờ, nhưng lúc đầu khi Thẩm Trình bị cưỡng ép cũng không thể nhìn ra tâm tư chân thật của hắn…
Giang Thiện Nguyên không có hy vọng xa vời rằng người ta sẽ một lòng một dạ với Tri Nhạc vân vân, nhưng nếu không phải thật lòng tiếp nhận thì sau này sẽ càng không ổn.
Giang Thiện Nguyên thực sự cảm kích Thẩm gia, dù là bệnh của ông hay sự chăm sóc họ dành cho Tri Nhạc.
Ở một mức độ nào đó mà nói, Tri Nhạc trèo cao vào Thẩm gia, có lẽ bây giờ ông không nên có ý kiến gì nhưng việc nào ra việc đó, dù thế nào thì cũng không thể để Tri Nhạc chịu tổn thương hay chịu ủy khuất.
Đủ loại chuyện xảy ra, Giang Thiện Nguyên cảm thấy mình không thể trách Thẩm gia, không thể trách Thẩm Trình được, nhưng ông vẫn không kiềm lòng được.
Đột nhiên phát hiện nhiều chuyện như vậy, ông không thể giữ vững lý trí và sự bình tĩnh tuyệt đối, ông không thể ở lại đối mặt với họ được.
Tri Nhạc là mạng của Giang Thiện Nguyên, nếu không phải vì cậu thì nhiều năm trước ông đã xuống suối vàng rồi.
Nếu biết Tri Nhạc sẽ gặp phải những chuyện này thì hà cớ gì phải làm phẫu thuật, chật vật tìm đường sống chứ? Cứ chết quách đi cho xong.
“Tôi đưa Tri Nhạc về nhà, chuyện của Tri Nhạc và Thẩm Trình sau này hẵng nói.”
Cuối cùng Giang Thiện Nguyên nói vậy.
Tri Nhạc vẫn luôn dán mắt nhìn Giang Thiện Nguyên, cậu nghe đến đó thì như chợt hiểu ra điều gì, cậu bỗng trợn tròn hai mắt, ánh mắt nôn nóng, cậu kêu lên: “Ông, có ý gì ạ?”
Giang Thiện Nguyên không trả lời.
Thẩm Thái Viễn vội gọi: “Lão Giang, nói qua điện thoại không rõ được, trước hết ông cứ dừng lại đã, về đây rồi chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”
“Một thời gian nữa rồi hẵng liên lạc.” Giang Thiện Nguyên thở hắt ra, nói đầy mệt mỏi.
“Tôi hiểu, ông cần có thời gian để bình tĩnh lại.” Thẩm Thái Viễn có chút trầm ngâm, nói: “Thẩm Trình đang lái xe đuổi theo hai người rồi.
Có lẽ ông nên nhận điện thoại của nó, ít nhất hãy để nó nói mấy câu, cũng nói với Tri Nhạc mấy câu.”
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, vẻ mặt Tri Nhạc nôn nóng.
Giang Thiện Nguyên cúp điện thoại, vẫn ngồi im hồi lâu, tài xế ngồi phía trước nghe câu được câu không, lưỡng lự hỏi: “Hai người muốn xuống xe à?”
Giang Thiện Nguyên xua tay, nói không.
“Ông ơi, chúng ta về nhà ạ?” Tri Nhạc đợi hồi lâu, cuối cùng cũng có thể hỏi: “Không quay lại ạ?”
Giang Thiện Nguyên dừng một chút rồi gật đầu, “Ừ.”
Rõ ràng Tri Nhạc đang bối rối: “Vậy sẽ không gặp, anh trai nữa ạ?”
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, hỏi: “Con còn muốn gặp cậu ta nữa sao?”
Tri Nhạc a một tiếng, ý khẳng định.
“Vì sao lại muốn gặp cậu ta?” Giang Thiện Nguyên yêu thương Tri Nhạc nhưng không thể không tàn nhẫn nói: “Cậu ta có thích con đâu.”
“Thích!” Tri Nhạc nói: “Anh có, thích con.”
“Cậu ta nói thế với con ư?”
Tri Nhạc gật đầu thật mạnh, cậu nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: “Con cũng, thích anh nữa.”
“Thế hả?” Giang Thiện Nguyên bình tĩnh nói: “Con có biết rõ cái gì gọi là thích không?”
Chỉ cần đối xử với Tri Nhạc tốt một chút thì Tri Nhạc sẽ thích người đó, cái thích của cậu có nghĩ rất rộng, cũng rất nông, rất bình thường, đối với ai cũng vậy.
Tri Nhạc lại như hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thích.
Không muốn phải tách ra.”
Nói tới đây cậu như chợt hiểu ra điều gì, có chút nóng nảy, cậu nói: “Không muốn, tách khỏi Thẩm Trình.
Ông ơi, chúng ta trở về đi ạ.”
“Tối nay còn phải đợi, anh ấy về cùng nhau ăn cơm.” Tri Nhạc nghiêng người, nôn nóng nói với Giang Thiện Nguyên: “Chưa nói tạm biệt, là không đúng.
Anh ấy sẽ giận đấy.”
Ánh mắt Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc trở nên phức tạp, suy nghĩ của ông càng thêm hỗn loạn.
“Tri Nhạc, ngồi tử tế, đừng quấy, chúng ta về đến nhà rồi nói sau.”
“Không, về!” Tri Nhạc lớn tiếng nói.
Giang Thiện Nguyên có chút kinh ngạc, từ trước đến giờ Tri Nhạc luôn nghe lời, rất ít khi cáu giận, bây giờ lại bắt đầu giận dỗi quấy nhiễu.
Giang Thiện Nguyên trầm giọng nói: “Không được hồ nháo.
Không phải lúc để con quấy nhiễu.”
Trong mắt Tri Nhạc lộ vẻ căm giận, cậu còn duỗi tay kéo cửa xe ra, may mà đã khóa từ trước rồi, dưới lúc cấp bách, Giang Thiện Nguyên giơ tay vỗ Tri Nhạc một cái: “Con làm gì đấy!”
Tài xế cũng hoảng sợ, vội khuyên giải: “Không sao không sao, có gì thì từ từ nói.”
Tri Nhạc ý thức được mình làm sai, dựa lên cửa sổ ngây người.
Điện thoại vẫn đang rung lên.
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, thở dài, bắt máy.
“Ông nội Giang, cháu là Thẩm Trình.” giọng Thẩm Trình truyền tới.
“Anh ơi!” Tri Nhạc nghe được tiếng Thẩm Trình thì vội hô lên.
Giang Thiện Nguyên thoáng nhìn Tri Nhạc, Tri Nhạc ngồi dịch qua, dán lại gần điện thoại hơn chút
“Ừ, anh đây.” Thẩm Trình nghe được tiếng Tri Nhạc, “Tri Nhạc…”
Giọng Thẩm Trình hơi khàn, có vẻ hắn đã ngồi họp rất lâu, xen lẫn chút nặng nề và trầm mặc, hắn tạm dừng rồi nói: “Ông nội Giang, xin lỗi, cháu nói với Tri Nhạc mấy câu đã kẻo em ấy lo lắng.”
Giang Thiện Nguyên không nhiều lời, ông đưa điện thoại cho Tri Nhạc.
“Anh ơi.”
Tri Nhạc cầm điện thoại, gọi một tiếng, mắt bỗng rơm rớm.
Đến tận bây giờ vẫn không có ai giải thích với cậu đã xảy ra chuyện gì, một phút trước còn đang vui vẻ, đột nhiên Giang Thiện Nguyên lại trầm mặt dọn dẹp hành lý, chẳng nói chẳng rằng, ông cứ thế kéo cậu rời khỏi Thẩm gia.
Vì sao? Đi đâu? Cậu có cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng nhưng cậu lại không thể biết mọi chuyện từ đầu đến cuối được.
Nói đi là đi, đến chào tạm biệt cũng không, dọc đường Tri Nhạc cứ thấp thỏm, hoảng sợ, không biết nên làm sao, cứ đi theo một cách bị động, đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình thì cảm xúc chợt ùa tới, mũi hơi chua xót.
“Tri Nhạc, đừng khóc,” Thẩm Trình bình tĩnh, lời nói bị cảm xúc nào đó đè nặng, hắn nói: “Không sao hết, đừng sợ.”
“Không khóc,” Tri Nhạc hít hít, nói: “Em phải về nhà rồi, anh ơi, về sau, không thể gặp nhau nữa.”
“Sẽ gặp mà,” Thẩm Trình nói: “Giang Tri Nhạc, không được nói bậy.”
“Ông nội bảo thế.” Tri Nhạc nói, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Giang Thiện Nguyên vẫn ngồi cạnh nhìn Tri Nhạc, ông cũng nghe được đoạn đối thoại của họ.
“Ông nội dọa em thôi.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Trình có tác dụng an ủi, “Dù em và ông có về nhà thì chúng ta cũng có thể gặp nhau mà.
Em quên rồi sao, có mấy giờ đường xe thôi, muốn gặp nhau lúc nào cũng được hết.”
Tri Nhạc mím môi, “Thật ạ?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa.” Thẩm Trình nói: “Bây giờ tới gặp em ngay đây.”
“Thật không ạ?!”
Thẩm Trình ừ một tiếng, nói: “Có lẽ không đuổi kịp hai ông cháu, tối sẽ đến nhà em ăn cơm, được không?”
Tri Nhạc cười rộ lên, nước mắt đã biến thành nụ cười xán lạn: “Được chứ! Nấu canh gà, hầm nấm, cho anh ăn.”
Thẩm Trình lại ừ một tiếng, sau đó để cậu chuyển điện thoại cho Giang Thiện Nguyên.
Tri Nhạc cười đưa điện thoại cho Giang Thiện Nguyên, cậu dựa lại gần ông, giận dỗi buồn bã đã biến mất gần như không còn.
“Ông nội Giang,” Thẩm Trình vẫn khiêm tốn: “Cháu xin lỗi, những chuyện đó không phải cố ý gạt ngài, dù ngài có tin hay không thì vốn cháu định tối nay sẽ nói với ngài…”
Sắc mặt Thẩm Trình lạnh lùng, ca ra vát bị hắn bực bội kéo ra, môi mím chặt, người vừa rồi còn bày mưu tính kế trong hội nghị, khống chế toàn cục giờ đã mất đi vẻ thong dong bình tĩnh, hắn cố gắng lái xe ổn định, sau khi ra khỏi nội thành thì đánh tay lái, đạp chân ga lao nhanh như bay về phía trước.
Cảnh vật ven đường lao qua vun vút.
“Không chăm sóc chu đáo cho Tri Nhạc là lỗi của cháu, ngài muốn đánh muốn mắng thì cũng tùy ngài.” Thẩm Trình đeo tai nghe bluetooth, mắt nhìn phía trước, hắn cố giữ cho giọng mình vững vàng, “Nhưng cháu thực sự nghiêm túc với Tri Nhạc.”
“Lúc trước cậu cũng không tự nguyện.” Giang Thiện Nguyên nói.
“Ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau này… Mấy tháng gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, mong ngài cho phép cháu được gặp mặt nói rõ với ngài, để ngài tự mình xét xử.”
Giang Thiện Nguyên không nói gì.
“Cháu với Tri Nhạc là nghiêm túc, Tri Nhạc với cháu… Tri Nhạc cũng đang thử tiếp nhận cháu.”
“Tri Nhạc còn một quyển nhật ký nữa, không biết ngài đã xem chưa, có lẽ ngài có thể nhận ra tình cảm của em ấy thông qua nó.”
“Nếu bây giờ ngài không muốn về Thẩm gia thì mong ngài cho chép cháu được tới tận nơi —— cháu đang trên đường rồi, muộn chút nữa mới tới nơi được.
Hẳn hôm nay Tri Nhạc đã sợ lắm, cháu cũng muốn gặp em ấy.”
Nghe giọng thì có vẻ Thẩm Trình vẫn khiêm tốn lễ phép, bình tĩnh thong dong như cũ, nhưng không khó để Giang Thiện Nguyên nhận ra sự nôn nóng cố gắng kìm xuống của hắn.
Ánh mắt Giang Thiện Nguyên phức tạp nhìn Tri Nhạc, lòng có dao động, phần tình cảm này không giống giả bộ lắm, nhất là Tri Nhạc, cậu sẽ không giả vờ, vừa nãy cậu nói chuyện cùng Thẩm Trình đã lộ vẻ tin tưởng, lưu luyến không muốn xa rời với hắn, Giang Thiện Nguyên đã giật mình.
Tri Nhạc chưa từng như vậy với bất kỳ ai.
Còn Thẩm Trình, trước khi giải thích với ông thì lại muốn an ủi Tri Nhạc trước…
Có lẽ đúng là nên mặt đối mặt nói chuyện với nhau, hỏi cho rõ.
Giang Thiện Nguyên hơi trầm ngâm, ông đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng vang rất lớn, rầm một cái, chấn động màng tai…
Chương 63.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...