Cấm Hôn Môi


“Anh ơi, em bắt đầu, theo đuổi anh đây, anh sẵn sàng chưa?”
Tri Nhạc rất nghiêm túc, giống như đang tuyên bố một chuyện lớn quan trọng.
Trong lòng Thẩm Trình giật thót, ban đầu là ngẩn ra, sau đó hắn nhướng mày, nghiêm túc thông báo trước sẽ theo đuổi người thế này đúng là hiếm gặp, Thẩm Trình khoanh tay, hỏi: “Tôi phải chuẩn bị gì đây?”
“Chuẩn bị, thích em đó.” Tri Nhạc trả lời, cậu nghĩ đoạn rồi nói tiếp: “Anh sẽ thích em.”
Thẩm Trình nhìn cậu, không nói gì.
Mà Tri Nhạc cũng chẳng đợi Thẩm Trình nói gì, lập tức tự nói tiếp: “Anh không nói gì, chính là đồng ý rồi.” Cậu giống như sợ bị từ chối, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Em bắt đầu, theo đuổi anh đây.”
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Trình gặp được kiểu “theo đuổi” đầy tính nghi thức và ranh giới này, rất hứng thú, hắn muốn nhìn xem sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo, xem cậu muốn theo đuổi như thế nào.
Chỉ thấy Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình từ đầu đến chân, nghiêm túc nói: “Anh trai, anh rất là đẹp trai nha.”
Thẩm Trình:……
Tri Nhạc: “Thật sự rất đẹp trai luôn.”
Thẩm Trình:……
Ban đêm ở Thẩm gia luôn vô cùng yên ắng, ánh đèn trắng sữa dịu dàng chiếu xuống người cả hai, trong nhà lặng thinh, không khí khiến người ta không thể thở nổi.
Tri Nhạc và Thẩm Trình đứng đối diện nhau, cùng giữ im lặng.
Hình như có chút không hợp nhỉ, Tri Nhạc sờ mũi.

Nhưng hẳn là không sai mà ——
Mấy ngày nay cậu xem mấy bài viết và video đó, Tri Nhạc đã nghiêm túc ghi chép, dưới sự trợ giúp của Phương Mộc, kết hợp với sự chỉ bảo của các chuyên gia trên mạng, bỏ bã lấy tinh hoa, cậu đã tổng kết ra phương pháp theo đuổi người khác vạn năng tối ưu cụ thể nhất.
Trong đó điều thứ nhất là biểu đạt tình yêu.
Thích một người, nhất định phải khiến đối phương biết được tấm lòng của mình.

Mà khi biểu đạt lòng mình, quá trắng trợn thì không thú vị, quá uyển chuyển thì dễ dàng bị chuyển thành bi kịch, chỉ có thổ lộ đúng mức mới có thể khiến đối phương cảm nhận được cũng không thấy chán ghét.
Không có ai ghét được khen hết.
Ban đầu, ca ngợi anh ấy nhiều hơn, ca ngợi chân thành, để anh ấy có ấn tượng sâu sắc mà tốt đẹp, đồng thời cũng cảm nhận được tình yêu của bạn.
Tri Nhạc vô cùng chân thành, nhưng hiệu quả có vẻ không đạt yêu cầu lắm, cứ sai sai…
Nhưng mà không sao, trong sách nói, vạn sự khởi đầu nan, dù là chuyện gì thì ban đầu cũng chẳng dễ dàng, cứ tiến tới dần dần thôi.
Tri Nhạc không có nản lòng, quyết định cố gắng không ngừng.
“Anh ơi, vóc dáng anh thật đẹp, là người cao nhất, mà em từng gặp đó.”
Tri Nhạc đứng cạnh Thầm Trình, duỗi tay so vai của hai người, Tri Nhạc không lùn nhưng so với Thẩm Trình thì vai cậu lại thấp hơn một khoảng.
“Vai anh, rất rộng, eo rất mỏng.”
Tri Nhạc cất lời khen ngợi, Thẩm Trình là điển hình của người mặc đồ vào thì có vẻ gầy, cởi đồ ra thì có da có thịt, bản thân tỉ lệ cơ thể vô cùng cân xứng, lại thêm rèn luyện vừa phải giúp hắn hoàn thiện đường cong chỉnh thể thêm một bước nữa, so với vẻ mảnh khảnh thiên về cơ thể thiếu niên của Tri Nhạc thì của Thẩm Trình là vẻ đẹp của một người đàn ông đã trưởng thành.
“Anh ơi, chân của anh, thật là dài.”

Tri Nhạc cũng có một cặp chân dài xinh đẹp, chân Thẩm Trình còn dài hơn, vừa dài vừa thẳng, dù là mặc quần tây hay quần thể thao đều rất phong độ.
“Tay cũng rất đẹp.”
Tay Thẩm Trình là bàn tay đẹp nhất mà Tri Nhạc từng thấy, đốt tay thon dài, trắng nõn lại có lực, móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, đầu móng tay cong thành hình vầng trăng khuyết xinh đẹp, dù có làm gì thì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tri Nhạc là một đứa trẻ thành thật, muốn ca ngợi chân thành thì sẽ cố gắng tìm kiếm ưu điểm của Thẩm Trình, nói được làm được, vô cùng chân thành.
Vẻ ngoài thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, mà qua việc cẩn thận quan sát và tìm tòi, Tri Nhạc còn phát hiện ra rất nhiều thứ bình thường mình không để ý đến.
Ví dụ như, lễ nghi trên bàn cơm, dù chỉ có hai người nhưng Thẩm Trình cũng không lơ là.

Ăn chậm nhai kỹ, không chút vồn vã, vừa ưu nhã lại tự nhiên, không hề gượng ép.

Tri Nhạc ăn chậm chút thì Thẩm Trình cũng sẽ thả chậm tốc độ tương ứng, gần như là ăn cùng cậu đến cuối cùng, không để Tri Nhạc ăn cơm một mình.
Hay là, thỉnh thoảng Thẩm Trình tự mình lái xe đưa Tri Nhạc ra ngoài thì hắn lái xe rất vững, lúc kẹt xe, dừng xe thì dáng vẻ hắn gác một tay lên tay lái vô cùng đẹp.
Còn nữa, Thẩm Trình không chơi đùa cùng Tiểu Trình Tiểu Nhạc, giống như không thích chúng nó, nhưng nếu chúng nó nghịch ngợm đụng hỏng đồ đạc trong nhà thì hắn cũng không trách mắng mà còn kiểm tra xem chúng có bị thương hay không trước.
Hoặc là, dáng vẻ nghiêm túc làm việc thì khỏi phải nói, hắn chơi game cũng rất giỏi, rõ ràng bình thường chẳng mấy khi chơi mà lại có trình độ dân chuyên, đứng đầu toàn sân.
Còn cả các loại vận động thể thao, hắn đều là cao thủ.

Thậm chí hắn còn biết sửa chữa đồ linh tinh —— lần trước có một món đồ trong nhà tự nhiên gặp trục trặc, vừa hay Thẩm Trình đang rảnh tay, gắn xắn tay áo lên, hai ba phút là đã sửa xong rồi…
Trên đời này còn cái gì anh ấy không biết làm sao?
À, có chứ, bắt gà thì anh ấy không biết.
Nhưng không thể coi đó là tỳ vết được.

Tri Nhạc cảm thấy, chỉ cần Thẩm Trình muốn thì không gì là hắn không thể làm.

Dù là trong hay ngoài, từ chỉnh thể đến chi tiết, Thẩm Trình đều như một tòa bảo tàng, cất giấu vô số ưu điểm đếm không xuể, khiến người ta nhìn vào mà sùng bái, cũng chẳng thiếu khía cạnh cuộc sống đời thường, quả thực có thể nói là hoàn hảo.
“Ông nội, tìm cho em vợ…” Tri Nhạc càng đào sâu càng thấy hắn lợi hại, cảm thán từ đáy lòng, bỗng cậu cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Trình, vội vã sửa miệng “… đối tượng tầm cỡ gì thế này.”
Thẩm Trình nhàn nhạt nhìn cậu một cái, thu mắt lại
Thẩm Trình không đáp lại, nhưng cũng chẳng ngăn cản, nếu hỏi cảm nghĩ của hắn… Hắn nghĩ thế nào không quan trọng, Tri Nhạc vui là được.
Mà những lời ca ngợi sặc mùi phim truyền hình ấy, ban đầu hắn thờ ơ, thậm chí còn thấy buồn cười, Tri Nhạc như đang hoàn thành bài tập thầy cô giao cho ấy, nhưng thái độ của cậu quá mức nghiêm túc, nói bằng cả tấm lòng, tình cảm chân thực, cũng chẳng phải chỉ là khen suông.
Không thể không nói, sức mạnh của lời khen rất mạnh mẽ.
“Anh ơi, sao anh lại, giỏi giang thế?!”
Thẩm Trình cúi đầu rũ mắt, sắc mặt vẫn như thường, một lát sau, khóe miệng lại khẽ cong lên.
Điều thứ hai trong kế hoạch tác chiến vạn năng: Gia tăng cảm giác tồn tại.
Điểm này thì Tri Nhạc rất có lợi, hai người vốn đang chung sống dưới một mái nhà, buổi tối còn “cùng chăn cùng gối”, so với những người khác thì đây là đã điều kiện ưu ái rồi, không cần cố hết sức để tạo cơ hội ở gặp nhau.

Nhưng ban ngày Thẩm Trình đến công ty, có ít nhất 8 giờ đồng hồ không thấy mặt, trước đây 8 tiếng này không đáng là bao, hiện giờ lại không thể xem nhẹ.
“Anh ơi, anh đến công ty chưa? Bắt đầu làm việc rồi chứ? Em vừa đi tản bộ xong, chuẩn bị đọc sách đây.”
Tri Nhạc nghiêm túc đọc sách, biết lúc nào Thẩm Trình cũng thể thấy nên thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn camera nở nụ cười thật tươi.
Biết gọi video hay gọi điện sẽ quấy rầy Thẩm Trình làm việc, Tri Nhạc bèn áp dụng phương thức truyền thống, cậu chụp ảnh rồi nhắn cho Thẩm Trình, đợi hắn rảnh thì xem là được.
“Đoán xem trưa nay em ăn gì? Nè, cho anh xem, siêu ngon luôn, để phần cho anh một ít, tối về ăn.”
“Hôm nay Tiểu Nhạc và Tiểu Trình đánh nhau, Tiểu Nhạc thắng.

Tiểu Trình buồn cả một buổi trưa.”
“Anh trai đã bận xong chưa ạ, có nhớ Tiểu Nhạc không —— là cún Tiểu Nhạc, không phải Giang Tiểu Nhạc.”
Trước kia Tri Nhạc cũng chia sẻ cuộc sống thường ngày với Thẩm Trình, nhưng không lẻ tẻ, thường xuyên như vậy.

Tri Nhạc bất chấp, nhất định phải nỗ lực kiếm cảm giác tồn tại nhiều hơn, dần dần chui vào cuộc sống sinh hoạt của đối phương.
Như như vậy cũng có hạn chế.
Tri Nhạc phát hiện hiệu suất học tập của mình giảm xuống rõ rệt.
“Trước kia mỗi ngày tôi, có thể đọc được mười trang sách, hiện tại mỗi ngày, chỉ đọc được năm trang thôi.” Tri Nhạc gọi điện cho Phương Mộc, gần đây Phương Mộc hơi bận, không có thời gian tới Thẩm gia nhưng vẫn giữ liên lạc với Tri Nhạc.
“Thảo nào, trường học, cấm yêu sớm.

Yêu đương thực sự, làm trễ việc học mà.” Tri Nhạc cảm thán, “Thật là tốn thời gian mà.”
“Nếu tình yêu có thể tùy tiện lấy được thì quá rẻ mạt rồi.” Phương Mộc ở bên kia điện thoại nói, “Đa số tình yêu trên đời này đều phải trả giá bằng nhiều công sức và thời gian thì mới có thể đạt được như mong muốn.

Mà cậu bây giờ ấy, lại thiếu nhẫn nại, theo đuổi một cách tùy tiện, trong thời gian ngắn chưa đạt được kết quả đã thấy mệt mỏi, thôi, không xum xoe nữa, không lãng phí thời gian nữa… loại người này ấy, xứng đáng cô độc cả đời.”
Tri Nhạc:……
Tri Nhạc vội nói: “Tôi không thôi, còn muốn, theo đuổi.”
“Nhạc Tử cố lên.”
“Cảm ơn Mộc Tử.”
Sáng sớm ánh nắng ôn hòa sáng rỡ, bao trùm nơi nơi.
“Anh ơi, hôm nay anh có chút lạ.”
Ăn sáng xong, Thẩm Trình chỉnh lại tay áo, chuẩn bị đi làm, Tri Nhạc đưa hắn tới cửa, nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Trình rồi chợt nói.
“Lạ chỗ nào?” Thẩm Trình thuận miệng hỏi tiếp.
“Đẹp đến lạ.”
Thẩm Trình:……

Thẩm Trình đứng dưới bậc thang, vẻ mặt khó tả.
Tri Nhạc cười rộ lên, ánh mặt trời nhảy nhót trên vẻ mặt đắc ý của cậu.
Điều thứ ba: Làm lung lay lòng người.
Có bước khen ngợi và tăng cảm giác tồn tại làm bước đệm, bước thứ ba này thuận lý thành chương lên sàn, cố gắng tạo nhiều hiệu ứng thúc đẩy hơn.
“Tuy mấy lời âu yếm ấy…, nhưng cũng phải xem ai nói, nói thế nào.” Bản thân Phương Mộc sẽ không đời nào nói mấy lời này ra, chủ yếu là sợ nói ra thì Tần Việt hóa điên, “Nhưng cậu có thể thử xem, dù sao cậu cũng chẳng làm được cái gì khác, có khi vừa hay lại có tác dụng với Thẩm Trình.”
“Anh ơi, hôm nay anh có mệt không ạ?”
“Không mệt.

Làm sao thế?”
“Tại vì anh, đã chạy cả ngày trong tim em đó.”
……
“Anh ơi, anh hết bận rồi sao?”
“Ừm.”
Thẩm Trình ngồi trước bàn làm việc, ký nốt mấy văn kiện còn lại, hắn đeo tai nghe Bluetooth, trong tai là giọng Tri Nhạc.
“Vậy anh có thể giặt một món đồ giúp em không?”
* giặt là 洗, đọc là [xǐ]
Ngòi bút Thẩm Trình khựng lại, mấy ngày nay hắn đã quen nghe Tri Nhạc thường nói mấy lời kịch kiểu này, vừa nghe đã biết cậu lại sắp nói tiếp.
Chỉ là nhóc ngốc này ngốc quá, chọn “kịch bản” cũng không nhìn xem nên áp dụng vào trường hợp nào, một người ở nhà, một người ở văn phòng, hai nơi cách xa nhau, có thể giặt giúp cậu cái gì chứ.
“Giặt cái gì.” Thẩm Trình vẫn tiếp lời.
“Thích anh.”*
*thích anh là 喜欢你, đọc là [Xǐhuān nǐ]
Thẩm Trình:……
Chu Huy đứng trước bàn làm việc, đằng sau là hai nhân viên tới báo cáo công việc, bọn họ đều đang lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
“Trời ạ, vừa nãy Thẩm tổng đang cười đấy hả?”
Ra khỏi văn phòng, hai người vẫn không thể tin những gì mình vừa chứng kiến.
“Chưa thấy Thẩm tổng cười bao giờ sao?” Chu Huy tình tĩnh.
“Nhưng không giống nhau.” Hai nữ nhân viên lập tức phản bác, “Nụ cười hôm nay rõ ràng không giống trước, giống như…” hai cô liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ, lại nhớ đến chuyện lúc trước, không nên bàn tán chuyện của cấp trên, cả hai đều trong lòng đã rõ mà không nói ra lời, cười cười, hai mắt sáng lên: “Thẩm tổng cười rộ lên như vậy quá là đẹp trai a a a a, nếu được nhìn thấy gương mặt tươi cười ấy mỗi ngày thì tôi nguyện ý làm việc ba năm không tăng lương.”
Chu Huy lắc đầu, bất ngờ chưa, gần đây Thẩm tổng của chúng ta cười như vậy mỗi ngày đấy.
Bóng đêm trầm như nước, đèn đuốc rực rỡ sáng lên.
Một chiếc xe màu đen chậm rãi lái vào sân Thẩm gia, Thẩm Trình xuống xe, đi qua đài phun nước, chậm rãi bước về phía trước.

Căn nhà đèn đuốc sáng trưng, bên cửa có một người đang đứng, bên cạnh là hai chú cún, cún con chạy tới chạy lui đùa giỡn nhau, người nọ cũng đi tới đi lui theo, cái bóng trên mặt đất như tinh linh trong phim hoạt hình, vô cùng vui vẻ.
“Anh ơi!”
Tri Nhạc phát hiện ra Thẩm Trình, lập tức chạy về phía hắn, Tiểu Nhạc và Tiểu Trình cũng nhảy nhót ở phía sau, cũng giống chủ nhân của mình, nghênh đón một vị chủ nhân khác.
“Hôm nay anh, về sớm quá đi.”
Tri Nhạc chạy đến cạnh Thẩm Trình, sóng vai hắn cùng đi về nhà, cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Trình, cười.
Tri Nhạc như vậy luôn khiến Thẩm Trình nhớ lại chút chuyện cũ.


Đó là khi hắn còn nhỏ, mẹ cũng thường đứng ở cổng lớn, chờ Thẩm Trình Thẩm Minh tan học.

Thỉnh thoảng cha tan tầm sớm cũng sẽ cùng mẹ dắt tay hai anh em, dẫn họ về nhà.
Có khi họ được nghỉ thì sẽ làm bạn với mẹ, chờ cha tan tầm về muộn.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cảnh tượng này cũng trôi đi theo, một đi không trở lại.
“Hôm nay có mệt không?”
Tri Nhạc đi theo sau Thẩm Trình, thuần thục giúp hắn lấy khăn lau tay, lại thuần thục đưa hắn ly nước.
Thẩm Trình còn trẻ, trong sự nghiệp cũng có dã tâm và dự tính, đúng là hắn rất bận, dù tinh lực dư thừa thì qua một ngày cũng thấy mệt, lúc trước hắn dựa vào vận động, chơi game, hoặc hút thuốc để giải sầu, điều chỉnh.
Hiện giờ không cần phiền phức như vậy nữa, Tri Nhạc cười một cái là bao mỏi mệt đều biến mất không thấy tăm hơi.
“Anh ơi, hôm nay anh, có thích em hơn chút không?”
Tối đó khi ngồi trong phòng làm việc, Tri Nhạc viết xong nhật ký, nhịn không được mà hỏi Thẩm Trình.
Thời tiết dần nóng lên, Tri Nhạc vẫn kiên trì mặc bộ ngủ hình Pikachu kia, hai tay cậu nhéo tai Pikachu trên cái túi trước bụng, hai mắt nhìn Thẩm Trình đầy mong đợi.
Thẩm Trình ngả ra sau, dựa lên lưng ghế xoay bằng da màu lam, hắn hơi híp mắt lại, nhìn Tri Nhạc.
“Giờ mới được mấy ngày? Thiếu kiên nhẫn vậy sao?” Thẩm Trình nói không nhanh không chậm.
Tri Nhạc nhớ tới lời kia của Phương Mộc, vội đáo: “Không không.

Có kiên nhẫn mà.” Tri Nhạc lập tức từ bỏ việc dò hỏi, sửa lời: “Thì, thời gian còn nhiều, không vội, không vội.”
Qua một lát, cậu lại nghiêm túc nói: “Ngày mai em lại, nỗ lực hơn một chút.”
Tri Nhạc đã viết nhật ký xong nên ngồi xuống thảm ôm Tiểu Trình Tiểu Nhạc xem TV, đợi Thẩm Trình.
Thẩm Trình ngồi im hồi lâu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tri Nhạc.

Như vậy không đúng, Thẩm Trình thầm nghĩ, đây không phải tác phong làm việc của hắn.

Thẩm Trình hẳn phải dùng dao sắc chặt đứt dây rối, cho người ta một nhát thật dứt khoát, không nên lưỡng lự để người ta không cần phải lãng phí thời gian.

Chứ không phải như bây giờ, cái gì mà ‘gấp cái gì, thiếu kiên nhẫn’, loại lời nói ba phải thế nào cũng được này, không đứng đắn, lời nói lưu manh giống như cố tình câu người ta vậy.
Nhưng Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, không có cách nào mở miệng bảo ngừng.
Mấy năm nay, có không ít người thổ lộ với Thẩm Trình, nam nữ đủ cả, dù là ai thì thủ đoạn theo đuổi cũng cao tay hơn Tri Nhạc.

Dù là lời nịnh nọt hay lời âu yếm thì đều không vụng về như của Tri Nhạc, cũng không khiến lòng Thẩm Trình sung sướng như của Tri Nhạc.
Thế cho nên hắn còn muốn nghe thêm một chút.
Có lẽ ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, ban ngày nghĩ tới cha mẹ, đêm nay Thẩm Trình lại mơ thấy Thẩm gia khi xưa và cha mẹ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tri Nhạc: Chiêu nói lời âu yếm dân dã!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui