Cấm Hôn Môi


“Anh, thân thể của anh, không ổn lắm đâu.”
Ai cũng không ngờ được là, Tri Nhạc bị mưa xối lâu thì lại hoàn toàn không sao, mà Thẩm Trình tự xưng có thân thể khỏe mạnh lại dính bệnh, kết quả là bị Tri Nhạc vô tội mà vô tình cười nhạo.
Thẩm Trình nằm trên giường, mặt vô cảm, trầm mặc không nói gì.
“Không phải sốt virus, không nghiêm trọng, hạ sốt là không sao nữa.” Bác sĩ tư nhân đo nhiệt độ cho Thẩm Trình, cười nói.
Vị bác sĩ tư nhân này là do hôm qua Thẩm Trình sợ Tri Nhạc bị ốm nên gọi tới, sắp xếp cho ông ngủ lại trong phòng cho khách để gọi tới lúc cần thiết, nhưng không ngờ cuối cùng lại dùng cho mình.
Thẩm Trình bình tĩnh gật đầu, nói cảm ơn.
Đã sang ngày mới, bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý xong thì rời đi.

Chị Lưu lấy thuốc theo lời dặn của bác sĩ, rót nước rồi cũng rời khỏi phòng ngủ.
Thẩm Trình uống thuốc hạ sốt, nằm một lát, ngoài cửa sổ chim ca líu lo, ánh mặt trời chói chang.

Thẩm Trình đang định rời giường.
“Không được.”
Tri Nhạc ngồi bên mép giường, lập tức đè Thẩm Trình lại.
Thẩm Trình nhướng mày nhìn Tri Nhạc.
“Anh còn chưa hạ sốt đâu.” Tri Nhạc nghiêm túc nói: “Bị ốm, phải nằm.”
Chuyện hôm qua đã sớm bị Tri Nhạc vứt ra sau đầu rồi, chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh, chuyện này gần như không để lại bóng ma gì, hoặc là cậu đã tự lọc bỏ nó, mặt trời mọc, đêm tối rút đi, một ngày mới bắt đầu thì lại là một Tri Nhạc vui vẻ và tràn đầy năng lượng.
Thẩm Trình: “Tôi phải làm việc!”
Tri Nhạc: “Anh đang bị ốm!”
Thẩm Trình: “Tôi là tổng giám đốc!!”
Tri Nhạc: “Anh đang bị ốm!!”
Thẩm Trình: “Chỉ là bị cảm thôi!!!”
Bỗng Tri Nhạc khựng lại, nhíu mày, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc: “Cảm mạo, phát sốt, rất đáng sợ.”.

Truyện Đông Phương
Cậu nhìn vào mắt Thẩm Trình, giọng điệu có chút khẩn cầu: “Không được, phát sốt.

Anh, không được phát sốt, nghe em, được không?”
Thẩm Trình yên lặng.
Hắn không cứng đầu nữa, thuận thế nằm xuống.

Tri Nhạc thở phào, nở nụ cười tươi, cậu đắp chăn đàng hoàng cho Thẩm Trình, “Em sẽ trông anh.”
Chị Lưu đem bữa sáng lên phòng ngủ, đặt đồ ăn lên chiếc bàn có bánh xe, Tri Nhạc và Thẩm Trình tự ăn một chút.

Tri Nhạc lấy sách ra, vừa trông người bệnh vừa đọc sách.
Cuốn sách hôm nay cậu đọc là “Hoàng tử bé”.
Ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa, ánh mặt trời xán lạn, trong phòng, thân hình cao lớn của Thẩm Trình nằm thẳng tắp như cương thi, lẳng lặng nhìn chăm chú lên trần nhà, hai mắt đờ đẫn.
“Còn chưa đọc xong?” Thẩm Trình nói.
Hắn nhớ rõ là từ rất lâu trước đây hắn đã thấy Tri Nhạc đọc “Hoàng tử bé” rồi.
“Đọc xong rồi ạ.” Tri Nhạc trả lời, cậu nghĩ rồi nói tiếp: “Đây là sách, mà em thích nhất.”
Thẩm Trình không tỏ ý kiến.

“Em đọc cho, anh nghe nhé?” Tri Nhạc ngỏ lời.
“Cảm ơn.

Không cần.” Thẩm Trình lạnh lùng từ chối.
“Không cần trông tôi đâu,” Thẩm Trình nói, “trời đẹp, cậu ra ngoài chơi đi.”
Tri Nhạc lắc đầu: “Phải trông.”
Thẩm Trình: “Tôi sẽ không lén làm việc đâu.”
“Ồ?” vốn Tri Nhạc không nghĩ đến đấy, giờ lại được nhắc nhở, cậu tỉnh ngộ: “Vậy càng phải, trông, nhỡ anh lén làm việc thì sao.”
Thẩm Trình nhắm mắt, nhẫn nhịn nói: “Tôi không phải trẻ con, đã nói thì sẽ giữ lời.”
“À.” Tri Nhạc mỉm cười: “Người trưởng thành mới, thích nói dối.”
Thẩm Trình:……
Tri Nhạc nói tiếp: “Đợi anh ngủ, em sẽ đi ra ngoài.”
Thẩm Trình hiếm khi được nằm trên giường vào giờ này, huống chi bên cạnh còn có một người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, sao hắn ngủ được.

Kế hoạch dỗ người đi để lén làm việc cũng bị phá hủy, tự nhiên chẳng có gì để nói, hắn cạn lời rồi.
Điện thoại đổ chuông.
Điện thoại vẫn thuộc phạm vi cho phép của Tri Nhạc, Tri Nhạc đưa điện thoại cho Thẩm Trình.
“Chào buổi sáng, Thẩm tổng,” Giọng Chu Huy không chắc chắn lắm: “Cuộc họp 10 phút nữa có bắt đầu như thường không ạ… tôi xin phép hỏi, bây giờ ngài đang ở đâu ạ, trên đường bị kẹt xe sao?”
Từ sau khi Thẩm Trình nhận chức, trừ lần chậm trễ mấy ngày vì chuyện của Tri Nhạc ra, bình thường hắn chưa bao giờ đến trễ hay vắng mặt lúc họp.

Sáng nay thấy hắn không tới văn phòng, Chu Huy có chút bất ngờ.

Nghĩ mãi, hôm qua Tri Nhạc bị dọa, có thể hôm nay sẽ cần an ủi, nhưng dù sao lần trước còn được báo trước, hôm nay lại chẳng có tin tức gì, Chu Huy không dám phỏng đoán lung tung nên đành thử hỏi.
“Ở nhà.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Trình truyền đến, “Có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hôm nay tôi không thể đến công ty, công việc không khẩn cấp thì để sang ngày mai.

Chuyện nào phải xử lý trong ngày hôm nay thì gửi vào hòm thư của tôi, chiều hoặc tối…”
Nói đến đây, Thẩm Trình liếc mắt nhìn Tri Nhạc một cái.
Tri Nhạc nghiêm túc nhìn Thẩm Trình.
Môi mỏng của Thẩm Trình khẽ mím, chậm rãi nói: “Chiều hoặc tối, chờ sau khi hết bệnh tôi sẽ xử lý.”
Tri Nhạc hài lòng gật đầu.
“Ngài bị bệnh ạ?” Chu Huy kinh ngạc hỏi: “Bệnh gì? Rất nghiêm trọng sao ạ?”
Với tính cách của Thẩm Trình, nếu phải ở nhà tĩnh dưỡng, đến công việc cũng không thể làm thì hẳn là bệnh không hề nhẹ, Chu Huy vội vàng thể hiện sự quan tâm.
Đầu bên kia im lặng chốc lát rồi mới tiếp tục có giọng của Thẩm Trình truyền tới: “Cảm mạo.”
“… Ồ.” Không biết có phải ảo giác hay không mà Chu Huy cảm thấy khi mình đề cập đến chuyện xử lý công việc thì giọng điệu của Thẩm Trình có chút trầm xuống tựa như đang cố kìm nén cái gì đó.
“Khụ khụ, cảm mạo không phải việc nhỏ, không thể lơ là,” Giọng Chu Huy rất thành khẩn: “Vậy, chúc Thẩm tổng sớm khỏe.

Công việc bên này cứ để tôi sắp xếp, ngài không cần lo.

Dưỡng bệnh quan trọng mà.”

Thẩm Trình không nói cảm ơn, im lặng.
Chu Huy yên lặng cúp điện thoại.
Tít ——
Tri Nhạc cầm nhiệt kế ra, giơ lên trước trán Thẩm Trình bấm một cái, máy kêu tít một tiếng, Tri Nhạc cười rộ lên.
Lần đầu tiên cậu thấy loại nhiệt kế này, cảm thấy rất mới lạ, cứ vài phút lại lấy nó ra, bấm tít một cái trên trán Thẩm Trình, chơi đến là vui.
Ban đầu Thẩm Trình không nói gì, lúc sau thì đã từ bỏ việc giãy giụa, mặt vô cảm, sống không còn gì luyến tiếc.

Từ sau khi Tri Nhạc tới, Thẩm Trình càng ngày càng trưng vẻ mặt này thường xuyên hơn.

Đứa con của trời trăm trận trăm thắng của giới tinh anh cuối cùng cũng gặp được đối thủ chân chính, Thẩm Trình luôn bó tay trước Tri Nhạc.
Dù sao cũng sốt cao, thêm cả tác dụng của thuốc, sau khi cố cả buổi sáng thì cuối cùng Thẩm Trình cũng ngủ.

Tri Nhạc cẩn thận đóng kỹ cửa, buông rèm cửa, sau đó cậu định bò lên giường, nhưng nghĩ một lát, sợ quấy rầy đến người bệnh nên vẫn quyết định ra ghế sofa ngủ.
Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoáng qua, thời gian ngủ trưa tĩnh lặng kết thúc sau một giờ.
“Anh ơi! Anh!”
Thẩm Trình mở bừng mắt, há mồm thở dốc, trong mắt vẫn còn lưu lại cảnh tượng đỏ tươi trong mơ.
“Lại gặp ác mộng ạ?”
Vẫn là Tri Nhạc phát hiện thấy hắn không ổn, kéo Thẩm Trình ra khỏi mộng, Tri Nhạc đi chân trần ra mở rèm, ánh nắng tươi đẹp lập tức tiến vào trong phòng, căn phòng tức khắc sáng bừng lên.
Tri Nhạc lấy cốc nước trên đầu giường đưa cho Thẩm Trình, nhìn hắn đầy lo lắng.
Trên trán Thẩm Trình toát một lớp mồ hôi mỏng, uống nước, bình ổn nhịp thở rồi ngồi dậy tựa lên đầu giường.
“Anh thường xuyên gặp ác mộng ạ?” Tri Nhạc cất cái cốc rỗng đi, đứng cạnh giường hỏi Thẩm Trình.
Thẩm Trình bóp vùng giữa hai bên chân mày, không nói gì.
Tri Nhạc không hiểu đây là biểu hiện của việc không muốn trả lời, vẫn đi theo tiết tấu tư duy của mình, hỏi tiếp: “Buổi tối anh ngủ không tốt, là bởi vì, ác mộng ạ?”
Không biết lúc trước đã nhắc đến đề tài giấc ngủ khi nào, Thẩm Trình chỉ lơ đãng nhắc tới mà không ngờ Tri Nhạc còn nhớ.
Vốn Thẩm Trình không muốn trả lời vấn đề, cũng chưa từng có ai hỏi nhưng không hiểu sao, giờ phút này hắn đối mặt với Tri Nhạc lại không bài xích như trước, giống như có nói ra cũng không sao cả.
Có lẽ do ánh mắt của Tri Nhạc quá mức chân thành tha thiết.

Việc cậu không biết kiêng dè, không hiểu riêng tư là thật, sự quan tâm của cậu cũng là thật.
Thẩm Trình trả lời: “Ừm.”
Tri Nhạc: “Mơ thấy, cái gì ạ?”
“Tai nạn xe cộ, máu tươi.” Thẩm Trình bình tĩnh nói.
“A, có người đã chết ạ?”
“Ừ.”
Hai mắt Tri Nhạc hơi mở to hơn, mang theo chút đồng tình: “Vậy đúng là, có chút đáng sợ.”
Thẩm Trình không nói gì.
“Nhưng mà, mơ đều là giả thôi.” Tri Nhạc vụng về an ủi: “Mơ đẹp, có thể trở thành sự thật, mơ xấu, thì đều là giả.”
“Là thật.” Thẩm Trình thấp giọng đáp, ánh mắt bình tĩnh mà thâm trầm: “Đó là thật.”
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình đầy khó hiểu, cậu không hiểu lắm nên hỏi tiếp: “Anh thường xuyên, mơ thấy ác mộng ạ?”
“Còn tốt.”

Thẩm Trình mắc chứng mất ngủ theo thói quen*.

Lúc trước hắn dùng việc học, giờ hắn dùng công việc, lại thêm việc tiêu hao tinh lực vào ban đêm, thân thể mệt mỏi thì có thể dễ chìm vào giấc ngủ hơn.

Đến nỗi giấc mơ kia cũng không xuất hiện thường xuyên nữa, hai ngày nay hắn lại thường xuyên mơ thấy, có thể là do ảnh hưởng của việc bị bệnh.

*习惯性失眠综合: insomnia, hay còn chỉ tình trạng khó chìm vào giấc ngủ, ngủ chập chờn, ngủ không yên và sâu, hay thức dậy nhiều lần trong khi ngủ, cơ thể mệt mỏi và uể oải sau khi thức dậy.

Thường đi kèm với nhiều triệu chứng khó chịu vào ban ngày do bị thiếu ngủ gây ra như khó tập trung, dễ kích thích hay tâm trạng cáu gắt.
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, cuối cùng nói: “Anh đừng sợ, em ở cùng anh.”
“Hạ sốt rồi!”
Tri Nhạc tít một cái cho Thẩm Trình, vui sướng khi phát hiện nhiệt độ đã giảm.
Ơn trời, cuối cùng cơn sốt cũng lui, Thẩm Trình toát mồ hôi nhễ nhại, cả người không thoải mái, hắn vừa định xuống giường đi tắm thì đã bị Tri Nhạc cản lại.
Lý do là có thể lại phát sốt tiết, cần phải chờ khỏi hoàn toàn thì mới được tắm.
Thẩm Trình vỗ một tay lên trán, xoa huyệt thái dương, im lặng không nói gì.
“Lại nhịn một chút nha, ngoan.”
Tri Nhạc ra vẻ dỗ dành trẻ con bị bệnh, nhẫn nại mà kiên quyết chấp hành chức trách chăm sóc người bệnh của mình.
Thẩm Trình nói một không nói hai lại đụng phải Tri Nhạc “ngoan cố”, cuối cùng đành chịu thất bại, nằm cứng đờ người trên giường.
May mà Tri Nhạc là “người đẹp tốt bụng” lại còn “thấu hiểu”, cậu vẫn nhớ dù sao người bệnh này cũng là tổng giám đốc, lại “tít” thêm hai lần nữa, sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể đã ổn định, Tri Nhạc tự mình lấy máy tính bảng đến, cũng đặt một cái bàn nhỏ lên giường, cho phép Thẩm Trình làm việc một cách vừa phải.
Thẩm Trình:……
… Không biết có nên nói cảm ơn hay không.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Trình đã hết sốt hoàn toàn, cũng đã có khẩu vị, bữa tối hắn chủ động ăn không ít.

Tri Nhạc nhìn thấy vậy thì yên lòng.

Người là sắt, cơm là thép, ăn được ngủ được là tiêu chí khỏi bệnh chân chính.
Thẩm Trình đi tắm rồi vào phòng làm việc xử lý một số công việc.

Hắn trở lại phòng ngủ, chăn nệm đã được thay mới, Thẩm Trình xốc chăn, lên giường, giây tiếp theo cả người hắn chợt cứng đờ.
Trong chăn có người.
“He he!” Tri Nhạc nằm trong chăn, chăn bị xốc lên thì lộ ra mái đầu lộn xộn, trên mặt viết “Vui không ~ bất ngờ không ~”!
Bất ngờ thì có, còn vui thì… Thẩm Trình híp mắt lại, hắn đứng bên mép giường, nhàn nhạt hỏi: “Làm gì đây?”
Tri Nhạc nói một cách hiển nhiên: “Ở cùng anh đó.”
Thẩm Trình dừng một lúc: “Tôi đã khỏe rồi, cảm ơn.”
Tri Nhạc giải thích: “Em quyết định rồi, về sau em sẽ đều tới, ngủ cùng anh, đến khi, anh không còn gặp ác mộng nữa.”
Thẩm Trình: “…… Không cần, cảm ơn.”
Tri Nhạc: “Cần chứ.

Anh ngủ không ngon, bận rộn công việc, thân thể, sẽ không chịu được.”
Thẩm Trình: “Thật sự không cần, cảm ơn.”
Hắn vươn tay xốc chăn lên, Tri Nhạc lập tức đè chăn lại, cậu có chút gấp gáp, lớn tiếng nói: “Đừng đuổi em đi mà! Có người ở cùng, nhiều dương khí, thì sẽ không có, ác mộng nữa!”
Thẩm Trình:……
“Dương khí? Nghe ở đâu ra đấy.”
“Các ông bà trong thôn nói, còn cả, trên TV nữa.” Tri Nhạc giải thích: “Bác sĩ, cũng nói thế.” Tri Nhạc giữ chặt góc chăn, che kín thân thể mình như một con sâu lông, nghiêm túc nói: “Em có thể đánh thức anh, khỏi ác mộng, giống như hai lần trước ấy, anh trai, đừng đuổi em đi mà, thật đấy, em cũng muốn giúp anh.”
Dưới ánh đèn treo tường sắc lạnh, trong mắt Tri Nhạc như đong đầy ánh nước, nhìn Thẩm Trình đầy trông mong.
Từ lời Tri Nhạc nói, có thể thấy cậu cho rằng Thẩm Trình đã giúp cậu rất nhiều, hắn lại không biết mình đã biết bản thân đã giúp cậu cái gì.

Nhưng Thẩm Trình không hỏi.


Nhóc ngốc này, cậu luôn giỏi nhớ kỹ thiện ý cùng cái đẹp trên đời hơn cả.

Thẩm Trình vốn chẳng thích ngủ cùng giường với người khác, hắn có rất nhiều cách và lời nói để đuổi người ra khỏi phòng, nhưng không hiểu sao hắn lại không dùng.
Hắn chỉ nói: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Tri Nhạc bày vẻ mặt mờ mịt, giống như không hiểu sao Thẩm Trình lại hỏi như vậy, nhưng đáp án của cậu vẫn rất chắc chắn: “Biết ạ.”
Quan hệ của hai người, tính hướng của họ, hai người chung chăn chung gối có ý nghĩa gì vân vân đều không nằm trong phạm vi suy xét của Tri Nhạc.
Thẩm Trình nghe câu trả lời của Tri Nhạc, không nói gì nữa.
Qua một trận cảm mạo nhỏ ngoài ý muốn, người thì nhận được sự chăm sóc bất ngờ nhưng lại trả một cái giá đắt, người chân thành cống hiến thì lại chẳng cần nhận lại…cứ thế hạ màn
Hôm sau Tri Nhạc liền chuyển chăn và gối của mình sang, chính thức “chung giường”.
Tri Nhạc làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngoài việc lúc ngủ thích dựa vào gần người khác ra thì không còn tật xấu gì, quá trình Thẩm Trình thích ứng còn ngắn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Dù có ngủ cùng trên một chiếc giường, một người tự khắc chế giữ lễ, một người ngây thơ hồn nhiên, cũng yên bình không xảy ra chuyện gì.
Hết sốt được hai ngày, Thẩm Trình quay trở lại với hành trình công việc hằng ngày, quay về công ty đi làm.

Tri Nhạc vẫn chưa rũ bỏ trách nhiệm “bảo hộ”, tận chức tận trách nhắc nhở Thẩm Trình uống thuốc đúng giờ, thẳng đến khi hắn khỏi hẳn, trình độ đúng giờ này còn hơn cả đồng hồ báo thức.
“8 giờ rồi, nên uống thuốc thôi.”
“Giữa trưa rồi, uống thuốc uống thuốc.”
Tri Nhạc thông qua camera của Thẩm gia, hoặc điện thoại để giám sát Thẩm Trình từ xa.
Chị Lưu đứng cạnh tình cờ thấy được, không nhịn được cười.

Từ góc nhìn của người đứng xem, với tính nết của Thẩm Trình, nếu đã không còn gì nghiêm trọng thì có uống thuốc hay không cũng chẳng quan trọng.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của chị Lưu, dù sắc mặt Thẩm Trình vẫn nhàn nhạt nhưng đều nghe theo sự “chỉ dẫn” mà uống thuốc.
“Anh ơi, uống thuốc thuốc ~”
Buổi chiều Tri Nhạc xem được một cái video ngắn, thấy rất thú vị, đợi Thẩm Trình về tới nhà, cậu lập tức cầm thuốc đưa tới trước mặt hắn, vụng về bắt chước theo.
Thẩm Trình:……
“Uống thuốc thuốc ~” Tri Nhạc không nhịn cười được cười, cố diễn nốt: “hay không uống thuốc thuốc ~ ha ha ha ha.”
Đó là một video ngắn lưu hành gần đây, là tiếng trẻ con rất đáng yêu, được nhiều người dùng để quay video, có mấy anh bạn trai còn dùng ngữ điệu này để nói chuyện với bạn gái, rất buồn cười nên người ta hoan nghênh.

Người ta thường nói, dù người đàn ông đã bao nhiêu tuổi hay chỉ số thông minh cao thế nào đi nữa thì trước mặt người yêu cũng đều trở nên thật trẻ con, quả nhiên điều đó không hề sai.
Thẩm Trinh bận bịu cả ngày, tự nhiên về đến nhà lại được dỗ “Uống thuốc thuốc ~”, cái cảm giác ấy rất khó tả.
“Ngốc à?” Thẩm Trình cười nhạo, trong mắt lại có ý cười.
Tri Nhạc cười ha hả, cầm thuốc đi theo sau Thẩm Trình, điện thoại vẫn đang phát đi phát lại cái video “Uống thuốc thuốc, hay không uống thuốc thuốc ~” trong một vòng lặp đầy ám ảnh, thẳng đến khi Thẩm Trình không thể nhịn được nữa mà phải nuốt thuốc xuống rồi hung hăng ấn tắt điện thoại.
Tri Nhạc vui vẻ cả một buổi tối.
Ba ngày sau, trải qua sự đánh giá nghiêm túc, cẩn thận của Tri Nhạc, cuối cùng Thẩm Trình cũng khỏi bệnh, không cần phải uống thuốc nữa.
Vài ngày sau, một lô quần áo hàng hiệu theo mùa được gửi tới cửa.
“Chọn vài món ưa thích đi.” Thẩm Trình nói với Tri Nhạc.
Thời tiết ấm dần, đã sang đầu hè, quần áo Tri Nhạc mang theo không nhiều lắm, chỉ có vài món mặc hè, cậu chưa kịp mua thêm.

Tri Nhạc và Thẩm Trình mỗi người chọn mấy bộ.
“Cái này hợp để ngày kia mặc.” Cuối cùng Thẩm Trình lại để Tri Nhạc giữ một cái áo hoodie mỏng, rất thích hợp với thời tiết mấy ngày nay.
“Ngày kia, phải đi ra ngoài ạ?” Tri Nhạc thuận miệng hỏi.

Gần đây Tri Nhạc cũng chưa ra ngoài.
“Ừ, đưa em đi gặp mấy người bạn.” Thẩm Trình nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui