Không cần ra ngoài cũng được uống món trà sữa mình thích nhất, Tri Nhạc hô lên một cách ngọt ngào, vô cùng thỏa mãn.
“Nhưng đừng có mà tự chiều hư bản thân, vẫn nên bớt làm phiền anh Thẩm Trình của con đi, cậu ấy bận việc.” Giang Thiện Nguyên trong điện thoại dặn dò Tri Nhạc: “Chuyện có thể làm thì cố gắng tự làm, hiểu không.”
Giang Thiện Nguyên đã phẫu thuật xong, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Tri Nhạc, biết hai người chung sống hòa thuận, ông rất vui.
Tri Nhạc bảo con hiểu rồi, sau đó cậu hỏi bao giờ Giang Thiện Nguyên xuất viện để cậu tới đón ông.
Giang Thiện Nguyên nói sắp rồi.
Tri Nhạc bèn nói: “Đến lúc đó con sẽ tới nhà ga, tự mình đón ông.”
Giang Thiện Nguyên cười nói: “Ôi, giờ đã có thể đến nhà ga đón người rồi, Tri Nhạc có tiền đồ đấy.”
Tri Nhạc cười he he.
Giang Thiện Nguyên lại nói:”Con làm tốt lắm, nhưng vẫn phải nhớ kỹ, ra ngoài thì nhất định không được chạy loạn, phải nghe lời, biết chưa?”
Hai ông cháu nói chuyện xong, Tri Nhạc đi tắm, chuyển điện thoại sang cho Thẩm Trình cầm, chuyển sang chế độ gọi video.
Từ sau khi phẫu thuật xong, Giang Thiện Nguyên chưa từng gọi video cùng Tri Nhạc, ông luôn lấy đủ lý do, chỉ gọi điện thoại, nhắn tin, hoặc gửi tin nhắn thoại với Tri Nhạc, Tri Nhạc biết Giang Thiện Nguyên bình an là được, chưa bao giờ nghi ngờ.
Thẩm Trình lên phòng làm việc ở tầng hai, tránh không cho Tri Nhạc thấy, lễ phép chào Giang Thiện Nguyên, trong điện thoại là khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Giang Thiện Nguyên, cùng cái đầu trọc lốc do phải cạo tóc khi làm hóa trị.
Tinh thần của Giang Thiện Nguyên đã tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, cười nói: “Thẩm Trình, cảm ơn cậu.”
Thẩm Trình nói: “Ngài khách khí rồi.”
Giang Thiện Nguyên nói: “Đưa Tri Nhạc ra ngoài không phải việc dễ dàng gì, dù nhiều hay ít thì cũng phải để ý trông chừng… Cậu vất vả rồi.
Dạo gần đây có thể nghe ra Tri Nhạc rất vui vẻ.”
Thẩm Trình khẽ gật đầu, nói đó là điều nên làm.
Hắn nghĩ đoạn, nói: “Trước mắt chưa có gì phiền toái, bản thân cậu ấy cũng rất tốt.
Nếu có chỗ nào cần đặc biệt chú ý thì ngài cứ nói thẳng ạ.”
Giang Thiện Nguyên đáp: “Cũng không có gì cần đặc biệt chú ý, bây giờ nó đã khá hơn lúc nhỏ rất nhiều, về cơ bản thì có thể giao tiếp với người xa lạ, nhưng tạm thời có lẽ còn chưa thể đối mặt với người lạ một mình được, cố gắng đừng để nó đi một mình.
Trừ cái này ra thì cũng không cần nhìn nó chằm chằm đâu, đừng căng thẳng quá.”
Điều này không khác lắm với những gì Thẩm Trình đã quan sát được trong mấy ngày nay, Thẩm Trình gật đầu, không nói thêm nữa.
Dù Giang Thiện Nguyên không dặn dò thêm thì trước mắt Thẩm Trình cũng sẽ không để Tri Nhạc một mình, trước kia hắn không rảnh để tâm đến loại chuyện này, sau đó thì cũng một phần do chuyện của A Kiện ảnh hưởng, nhưng chủ yếu là ở chung với nhau nhiều hơn, nó dần trở thành một loại trách nhiệm trong vô thức.
Không thể nào mặc kệ cậu được, giống như mỗi giờ mỗi phút phải biết cậu đang làm gì thì mới yên tâm.
Ở trong khuôn viên Thẩm gia thì thôi, ra bên ngoài thì đa số thời gian Thẩm Trình và Tri Nhạc đều cùng ra ngoài, nếu có việc gì thì cũng có tài xế ở cạnh, đi theo mọi lúc.
Mà những nơi họ thường đến cũng chỉ là mấy chỗ quen thuộc, cũng không ở lại quá lâu, từ trước đến giờ đều bình an không có chuyện gì.
Ấy vậy mà, không lâu sau lại xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới.
Hôm đó, Thẩm Trình chưa họp xong, Tri Nhạc tới điểm hẹn chờ trước.
Hôm nay sắc trời âm u, mây mù đầy trời, gần đây trời hay đổ mưa, có vẻ như đêm nay sẽ lại có một trận mưa không lớn không nhỏ.
Vốn dĩ trời mưa thì không nên ra ngoài, nhưng tuần này quá bận nên Tri Nhạc chưa ra ngoài hôm nào, khó khăn lắm mới có một hôm rảnh rỗi.
Xe dừng ở chỗ rẽ gần trung tâm thương mại, Tri Nhạc ngồi trong xe nhìn đường phố âm u ngoài cửa sổ.
“Cậu vào trong tiệm bánh ngọt trong kia ăn chút gì đó đi.” Thẩm Trình nói qua ra điện thoại.
Tri Nhạc không muốn ăn, muốn chờ Thẩm Trình đi cùng.
Thẩm Trình liền nói: “Khoảng nửa giờ nữa tôi sẽ đến.”
Tri Nhạc nói được rồi chợt như nhớ tới điều gì, nói tiếp: “Em muốn ra, quảng trường, xem trượt ván.”
“Sắp mưa rồi, chắc hôm nay họ không ở đấy đâu.”
“Có mà.” Lúc đi qua quảng trường Tri Nhạc có nhìn thấy bóng dáng mấy cậu thiếu niên trượt ván, có lẽ vì lý do thời tiết nên người đi đường đã giảm bớt, ngược lại còn cho nhóm thiếu niên nhiều không gian hơn, càng dễ dàng trổ tài hơn, người ra đó trượt ván cũng nhiều hơn.
“Được,” Thẩm Trình nói: “Đến lúc đó đi thẳng ra đó.
Trước hết cậu cứ chờ tôi ở chỗ rẽ đó đi.”
Chỗ này cách quảng trường không đến 10 phút đi xe, thời gian còn sớm, chưa cần vội đi qua đó.
Tri Nhạc đặt điện thoại xuống chỗ ghế cạnh mình, tài xế Tiểu Lưu ngáp một cái, quay đầu lại nói với cậu: “Tôi đi mua ly cà phê, Tiểu Giang tiên sinh có muốn uống gì không?”
Tri Nhạc lắc đầu, Tiểu Lưu bèn nói: “Vậy tôi đi một lát rồi về.”
Tiểu Lưu mở cửa xuống xe, Tri Nhạc nhìn bóng lưng anh ta đi vào trung tâm thương mại rồi quay đầu về, nhìn ra ngoài cửa sổ, kiên nhẫn chờ.
Tuy thời tiết không tốt nhưng người trong tiệm cà phê lại không ít chút nào, Tiểu Lưu gọi đồ, đang chờ đến mình thì bỗng nhiên bên cạnh lại truyền tới tiếng reo hò náo nhiệt, ra là một hãng điện thoại di động đang làm hoạt động tuyên truyền, quảng cáo rất cuốn hút, vừa hay Tiểu Lưu đang muốn đổi điện thoại nên lập tức thấy hứng thú.
Tiểu Lưu nhìn thời gian, nghĩ chốc lát, đi vào cửa hàng bán điện thoại.
Tri Nhạc ngồi trong xe, hai mắt đen nhánh yên lặng chăm chú nhìn ngắm đường phố.
Sắc trời dần chuyển tối, mưa chưa rơi mà gió đã nổi lên, bầu trời trở nên âm u, tràn đầy khí thế của núi rừng, người trên đường giảm xuống, ai nấy đều dợm bước nhanh hơn, vội vã đi trên đường.
Một chú cún bỗng xâm nhập vào tầm mắt của Tri Nhạc.
Một chú cún màu nâu, mặc bộ đồ xinh xắn, chân sau hơi khập khiễng, không biết là bị chủ vứt bỏ hay tự đi lạc, run rẩy loanh quanh nơi đầu đường, nhìn trái nhìn phải, nó nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lại dừng lại, nhìn người đi đường, kêu ư ử.
Người đi đường vội vàng, không rảnh quan tâm đến nó.
Tri Nhạc nhìn nó, bất an dịch người.
Cún con dừng chân chỗ ngã tư đường, muốn qua đường nhưng lại bị xe cộ gào thét qua lại dọa sợ.
Có một lần còn suýt nữa đụng phải bánh xe.
“Cẩn thận!”
Tri Nhạc ngồi trong xe nhìn mà thấy nôn nóng, cậu không nghe được tiếng kêu của cún con nhưng có thể thấy nó đang bất lực và cầu cứu.
Tri Nhạc quay đầu nhìn cổng trung tâm thương mại, Tiểu Lưu còn chưa trở lại.
Chân sau của cún con không thể chạm đất, quơ quơ trên không, kẹt nơi đầu đường, một người đàn ông cao lớn vừa gọi điện vừa bước nhanh tới, suýt thì dẫm phải nó.
Tri Nhạc ngồi không yên, mở cửa xe bước xuống, đi về phía cún con.
Tri Nhạc khom người, bế cún con lên, đôi mắt đen bóng của nó nhìn thẳng vào cậu, liếm liếm mu bàn tay cậu, trong họng truyền ra tiếng nức nở.
“Lạc đường rồi hả.” Tri Nhạc vuốt ve lưng nó, khẽ nói.
Cậu đứng ở đầu đường, cũng bất an như chú cún, nhìn khắp nơi xem có ai đang tìm chó không.
Kết quả lại khiến người ta thất vọng.
Vẻ mặt Tri Nhạc mờ mịt, tự nhiên không biết nên làm sao, nghĩ một hồi thì quyết định về xe rồi tính.
Cậu đang định quay người thì cún con lại sủa về phía bên kia đường.
Bên kia nhà mọc san sát, khu dân cư kiến trúc kiểu mới đan xen cùng khu kiến trúc cổ điển, đường tắt uốn lượn chồng chéo.
“Nhà mày, ở đó hả?” Tri Nhạc nhìn sang bên đối diện.
Cũng không xa lắm.
Tri Nhạc do dự quay đầu lại nhìn vế xe đang đỗ, Tiểu Lưu còn chưa về.
Cún con không ngừng liếm tay Tri Nhạc, ngẩng đầu lên nhìn cậu, miệng nức nở không ngừng.
Khi đèn cho người qua đường chuyển xanh, Tri Nhạc chần chờ một lát, lại quay đầu nhìn ra sau lần nữa, sau đó hít sâu, ôm cún con băng qua đường.
Tiểu Lưu không tìm được mẫu điện thoại nào mình thích, quyết định để sau, anh ta đi lấy cà phê rồi trở lại xe.
Nhưng cửa xe mở toang, bên trong lại trống không, không thấy Tri Nhạc đau cả.
Tiểu Lưu giật thót, lập tức tìm xung quanh xe.
“Tiểu Giang tiên sinh?!”
Không nghe thấy tiếng đáp.
Tiểu Lưu vội gọi điện thoại, tiếng chuông lại truyền từ trong xe ra —— điện thoại của Tri Nhạc hẵng còn để ở ghế sau.
Tiểu Lưu luống cuống, cúp điện thoại, nhanh chóng tìm xung quanh đó một lượt rồi lại chạy vào trung tâm thương mại tìm khắp nơi, rồi lại chạy ra ngoài —— bình thường Tri Nhạc sẽ không vào đó một mình.
Sắc mặt Tiểu Lưu trắng bệch, bây giờ sắp đến giờ hẹn rồi, có lẽ Tri Nhạc chờ chán quá nên xuống xe đi bộ sang bên kia trước, dù sao lúc trước Tri Nhạc đã từng đi bộ qua đó cùng Thẩm Trình rồi mà —— tuy xác suất này vô cùng nhỏ bé nhưng biết đâu.
Tiểu Lưu do dự hồi lâu, không dám báo cáo chuyện này, cuối cùng cắn răng gửi hy vọng vào quảng trường, nhanh chóng khởi động xe đi về hướng quảng trường.
Tri Nhạc băng qua đường cái, đi thêm một đoạn nữa, cún con sủa về phía một con hẻm, Tri Nhạc xoa đầu nó, chuyển hướng đi vào con hẻm đó.
Đây là lần đầu tiên cậu đi trên phố một mình, may mà hôm nay dòng người bớt đông, trong hẻm cũng ít người qua lại, Tri Nhạc vừa đi vừa nhìn, tiếng chó sủa càng ngày càng thường xuyên và hưng phấn hơn, cậu rẽ một cái thì gặp hai mẹ con đang đi tới, vẻ mặt họ vội vàng.
Đúng là tìm được chủ của cún con rồi.
Tri Nhạc buông tay ra, cún con và chủ nhân đều vui sướng chạy về phía đối phương, cún con trở về với vòng tay ôm ấp của chủ nhân điên cuồng dụi đầu vào lòng ngực chủ nhân, gâu gâu làm nũng, hai mẹ con cười rộ lên.
Thấy một màn như vậy, Tri Nhạc cũng không khỏi cười rộ lên.
“Cảm ơn cậu quá, chúng tôi lo gần chết.”
Hai mẹ con cảm kích vô cùng, liên tục cảm ơn cậu, lại nói nhà họ gần đây, mời Tri Nhạc ghé vào uống chút gì đó.
Tri Nhạc không sợ họ lắm nhưng khi phải tự mình đối mặt với người lạ thì trong lòng vẫn thấy bất an, vô cùng câu nệ thấp thỏm.
Cậu âm thầm nắm tay lại, cố gắng bảo trì sự lễ phép, “Không được, tôi, còn có việc.”
“Cậu muốn đi đâu sao? Trời sắp mưa rồi.” Mẹ con nọ hỏi.
Tri Nhạc nghĩ chốc lát, nói lát nữa mình sẽ đi ra quảng trường.
Hai người kia nói: ‘Vậy vừa lúc, cậu đi xuyên qua cái ngõ này, quẹo một cái là đến, dễ đi hơn đi ngoài đường chính nhiều.
Thấy cậu có vẻ chưa từng tới bên này, nếu không thì để chúng tôi đưa cậu qua đó đi.”
Vừa nhiệt tình nói vừa tiến một bước về phía Tri Nhạc.
Tri Nhạc chợt lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách, vội vàng nói không cần, cảm ơn, sau đó cậu quay người chạy khỏi đó.
Tri Nhạc đi ngược lại đường cũ, đợi đèn chuyển xanh thì đi qua đường, trở lại nơi đỗ xe.
Nhưng lại không thấy xe đâu.
Tri Nhạc tại chỗ đứng trong chốc lát, chầm chậm đi về phía trung tâm thương mại, đứng ngoài cửa ngó vào trong.
Cậu biết quán cà phê kia, cố gắng nhìn vào bên trong, thấy trong đó ngồi rất nhiều người nhưng từ quầy bar đến cái bàn ở góc trong cùng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Lưu đâu.
Tri Nhạc đi đến bên đường, nhìn mấy chiếc xe đỗ dọc bên đường nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Cậu đứng đầu đường, trên người không có balo cũng chẳng có điện thoại, nhất thời mờ mịt nhìn xung quanh, mất phương hướng.
Cậu nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ hẹn gặp Thẩm Trình rồi, lập tức lộ vẻ nôn nóng.
Làm sao bây giờ?
Tri Nhạc nhìn đường chính dẫn ra quảng trường rồi lại nhìn hẻm nhỏ đối diện, nghĩ một lát rồi nâng chân đi về phía đối diện.
Hy vọng của Tiểu Lưu khi nhìn thấy quảng trường trống rỗng cuối cùng cũng vỡ vụn, anh ta nhanh chóng tìm một vòng rồi mồ hôi mướt mải trở lại xe, cố gắng bình tĩnh lấy điện thoại ra, suy nghĩ xem nên gọi cho Thẩm Trình trước hay cho Chu Huy trước…
Điện thoại ở ghế sau chợt đổ chuông.
“Hơi kẹt xe một chút, tôi sẽ đến muộn mấy phút.
Cậu đến nơi thì đứng tại chỗ chờ tôi.” giọng Thẩm Trình có chút mỏi mệt nhưng rất bình tĩnh ôn hòa, không nhanh không chậm.
“Thẩm, Thẩm tiên sinh, Tiểu Giang tiên sinh…… không thấy đâu nữa.” Tiểu Lưu run giọng nói.
“Cái gì?” Giọng Thẩm Trình trầm xuống.
“Tôi chỉ đi mua cốc cà phê, ra ngoài đã không thấy Tiểu Giang tiên sinh đâu nữa, tôi tưởng Tiểu Giang tiên sinh đi bộ sang bên quảng trường, nhưng tìm khắp nơi, cũng, cũng không thấy Tiểu Giang tiên sinh đâu.”
Vài phút sau, một chiếc xe đỗ gấp lại trước lối vào quảng trường.
Thẩm Trình xuống xe, mặt trầm như nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...