Khi Lạc Vũ mở mắt ra thì đã là 6 giờ sáng rồi.
Doãn Trừng không chỉ ôm cậu về nhà mà trước khi đi anh còn đặt đồng hồ báo thức cho cậu nữa.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên không ngừng, Lạc Vũ giơ tay ấn tắt, xoay người thì đụng phải một vật cứng.
Cậu híp mắt bắt lấy nó đưa lên trước mắt, là một cái vỏ sò.
Vỏ sò đã được lau khô, trong những hoa văn trên vỏ sò còn vương hạt cát, rất đẹp.
Tâm tình Lạc Vũ rất tốt, cậu cất vỏ sò vào túi rồi đến sân huấn luyện.
Giang Phàm đang chờ cậu trên sân tập bắn ở phía xa, ánh mắt có chút phức tạp.
Lạc Vũ đeo bịt tai, lên đạn cho súng tập bắn rồi bắn tám phát liền.
“Lạc Vũ.” Giang Phàm mặt ủ mày ê gọi tên cậu, “Sao cậu chưa bao giờ nói với tôi rằng cậu là con trai của cố vấn mà tổ chức quốc tế đặc biệt mời về nhỉ.”
Lạc Vũ sửng sốt, cậu tháo bịt tai xuống.
“Cố vấn quốc tế gì?”
“Giáo sư Lạc Lâm ấy.” Giang Phàm có chút kinh ngạc, “Trời ơi, hai người giống nhau quá thể.
Cậu không biết bà ấy làm cố vấn cho tổ chức quốc tế à? Hôm qua chúng tôi bị gọi đi họp, bà ấy còn phát biểu cơ.”
Lạc Vũ nghe vậy thì nhíu mày.
Lần cuối cùng cậu liên hệ với Lạc Lâm là khi Đan Hi Thanh đưa cậu về căn cứ.
Lúc ấy trong đầu cậu chỉ toàn ý nghĩ về Doãn Trừng học trưởng mà mình vừa có được đã đánh mất, không nói được với Lạc Lâm mấy câu.
“Tôi không biết bà ấy làm cố vấn.” Lạc Vũ nhớ ra mình và mẹ không ở chung với nhau nhiều lắm, thở dài, “Cơ hội để chúng tôi nói chuyện với nhau không nhiều.”
“Hôm qua bà ấy đã nói về rất nhiều tiến triển trong việc nghiên cứu.” Giang Phàm nói tiếp, “Tang thi biến dị bị biến dị do ảnh hưởng của thiên thạch, chúng đang bị thứ gì đó kêu gọi, chúng đang di chuyển về phía Thái Bình Dương.”
“Kêu gọi?” Lạc Vũ nghĩ một lát, “Giống cách những người bị nhiễm bình thường giao lưu với nhau á?”
“Đúng vậy.”
“…Bà ấy còn nói gì nữa?” Lạc Vũ hỏi.
“Bà ấy còn nói, kiến nghị đừng giết những tang thi bình thường.” Giang Phàm nói, đoạn nâng súng bắn 8 phát liên tiếp, “Viện nghiên cứu của quốc tế cho rằng virus tang thi có thể được chữa khỏi.”
Cái kiến nghị này có ý nghĩa đổi mới định nghĩa của toàn thế giới về “tang thi”.
Nhưng định nghĩa mới là như thế nào thì Lạc Vũ nghĩ hết cả một buổi sáng mà cũng không thể nghĩ thông.
Giữa trưa vừa ra khỏi quân doanh cậu đã bị cô gái của viện nghiên cứu chặn ở cửa.
Lạc Vũ lập tức thấy khẩn trương: “Học trưởng lại xảy ra chuyện à?”
“Không phải.” cô gái nọ đạp xe đến, mồ hôi đầm đìa, viện nghiên cứu keo kiệt không chịu phân xe cho, “Là giáo sư Lạc Lâm muốn nói chuyện với cậu.”
Lạc Vũ vào viện nghiên cứu, khi cậu đi qua, rất nhiều người đều lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu, mọi người đều muốn biết cố vấn quốc tế và con trai có giống nhau không.
Lạc Vũ không thích bị người khác nhìn chằm chằm, cậu lấy cái mũ mình mang theo ra đội lên rồi cúi đầu xuống, nhìn qua có vẻ cố ý tạo cảm giác cool ngầu.
Trong phòng Đan Hi Thanh không có ai, Lạc Vũ đành lên tầng 3.
Vào phòng bệnh của Doãn Trừng, cậu thấy Đan Hi Thanh đặt máy tính trên bàn, đối diện với máy tính nói nói cười cười.
Mà Doãn Trừng bên cạnh cô thì ngồi thẳng lưng, mái tóc dài vốn rối bời giờ lại ngoan ngoãn nằm trên vai, trên người mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần dài màu đen, khóe miệng cứng đờ giãn sang hai bên, coi như là nở một nụ cười thân thiện.
Sau đó Lạc Vũ nghe được giọng nói truyền ra từ máy tính.
“Ha ha…… Lớn lên đẹp trai thế này, thảo nào Lạc Vũ thích cháu.
Trước kia cô có hỏi nó có muốn học một năm rồi về bên này với cô không, nói thế nào nó cũng không chịu, hóa ra là vì cháu…”
Đan Hi Thanh ngồi cạnh phụ họa: “Đúng vậy, chị không biết đâu, khi Lạc Vũ mới tới căn cứ, cả ngày nó cứ nửa chết nửa sống, tôi nhìn mà sốt ruột muốn chết.”
“Nó là thế đấy.
Tiểu soái ca, sau này cháu phải yêu nó thật nhiều nhé.”
Giọng Lạc Lâm lúc này tràn đầy sức sống vì vui sướng, lọt vào tai Lạc Vũ lại như tiếng sấm.
Gì đây! Gặp mặt phụ huynh à?
Để ngăn mẹ mình kể hết chuyện xấu hổ của mình ra, Lạc Vũ lắc mình vọt vào phòng bệnh, ấp úng gọi: “Mẹ… con con con tới rồi! Mẹ đừng nói mấy cái đó với họ nữa, gần đây mẹ mẹ mẹ thế nào ạ?”
Cậu ngồi vào chỗ mà Đan Hi Thanh nhường ra cho mình, ngồi vững rồi nâng mắt nhìn người trên máy tinh, đột nhiên không nói gì nữa.
Mới một năm không gặp mà Lạc Lâm đã lại già thêm rồi.
Không phải chỉ vì da không đẹp hay nếp nhăn trên khóe mắt, chỉ là cả người có vẻ không còn trẻ trung nữa.
Bà và Lạc Vũ đều có một mái tóc vàng kim nhàn nhạt, nhưng da bà trắng hơn, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, hoàn toàn là vẻ phong tình của một người phụ nữ ngoại quốc.
Lạc Vũ cảm thấy bà vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng cậu nghĩ ra cũng không thể chỉ ra chỗ nào đã khiến bà trở nên già hơn.
Doãn Trừng ngồi một bên không nhìn ra cảm xúc của cậu.
Anh thấy cậu tới thì lập tức nắm lấy tay cậu.
Lạc Vũ: “……”
Lạc Lâm nhìn thấy, chống cằm nở nụ cười, mái tóc buộc đuôi ngựa rũ sang một bên.
“Bảo bối, con tới muộn quá, mẹ với Doãn Trừng đã nói chuyện với nhau được một lúc lâu rồi.”
Lạc Vũ liếc liếc mắt nhìn Doãn Trừng đang cười đến là ngoan ngoãn, nhớ tới vẻ mặt hài hước của anh khi chơi với mình, trong lòng thầm trợn trắng mắt.
“Nói chuyện gì ạ? Giờ anh ấy nói chuyện thôi còn khó, sao mà tán gẫu với mẹ được?”
“Nói về con đó, việc nói chuyện của bạn học Doãn Trừng vẫn còn nhiều không gian phát triển lắm, bình thường con phải luyện tập cùng cậu ấy nhiều chút.”
Nói tới đây, vẻ mặt của hai người đều nghiêm túc hơn không ít.
Lạc Vũ do dự hỏi: “Khả năng chữa khỏi có lớn không ạ?”
Lạc Lâm cũng không đùa với cậu, chỉ cần liên quan đến công việc thì bà đều nghiêm túc.
“Lớn.
Hơn nữa việc trị liệu cho cậu ấy chỉ đơn giản là khai sáng, nếu có thể trị khỏi cho cậu ấy thì chúng ta có thể cứu được vô số mạng sống.” Bà nói, “Con có nhớ Đan Hi Thanh từng nói với con rằng trong cơ thể của cậu ấy có tế bào đặc biệt chứ? Đó là một loại tế bào đối kháng với virus tang thi, chính nó đã bảo vệ ý thức của cậu ấy.”
Lạc Vũ gật đầu: “Chuyện này con đã biết.”
“Loại này tế bào chính là mấu chốt, tổ chức quốc tế tạm gọi nó là tế bào P.” Lạc Lâm nói, “Hiện tại trên thế giới chỉ có hai quốc gia đang tiến hành trị liệu với người bị nhiễm có ý thức như các con, bọn họ đều coi tế bào P là cửa đột phá, nếu loại tế bào này có số lượng đủ nhiều thì trên lý thuyết sẽ có thể đánh bại sự khống chế của virus đối với con người.”
“Làm thế nào để nó gia tăng ạ?”
“Tái tạo tế bào.”
Lạc Vũ hít sâu một hơi.
“Đừng lo.” Lạc Lâm nói, “Các nhà khoa học trên toàn thế giới đều đang nghiên cứu và cung cấp kỹ thuật cho các con, rất nhanh thôi, việc tạo ra tế bào không phải là việc gì khó.”
Lạc Lâm tiếp tục giới thiệu những tiến triển trong việc nghiên cứu với Đan Hi Thanh, Lạc Vũ ngồi cạnh bị Doãn Trừng nắm tay, cậu không hiểu họ đang nói gì, chỉ nhớ rõ mỗi câu “Không phải việc gì khó” vừa rồi.
Trước khi cuộc trò chuyện qua video kết thúc, Lạc Vũ đồng ý với yêu cầu hàn huyên riêng với Lạc Vũ một lát.
Lạc Vũ đeo tai nghe lên, cầm máy tính đứng trên hành lang, “Gần đây mẹ thế nào ạ?”
“Bận chết đi được.” Lạc Lâm tháo kính ra, xoa nhẹ mắt, “Không thì đã không đến mức không thể liên lạc với con.
Con thì sao?”
“Gần đây con có huấn luyện cùng bên quân đội, con định gia nhập với họ.”
“Ừ… Lựa chọn này thật dũng cảm.”
Bà lại đeo kính lên, đột nhiên nở một nụ cười tinh nghịch.
“Bảo bối, mẹ hỏi con, con và bạn học kia đã phát triển đến bước nào rồi?”
Tay Lạc Vũ mềm nhũn, ấp úng đáp: “Không… thế nào cả.”
“Hôn chưa? Làm chưa?”
“Không có không có! Đều không có! Mẹ cứ hỏi cái gì ấy…”
Cậu tưởng Lạc Lâm muốn hóng hớt cuộc sống tình cảm của mình, ai ngờ sau đó Lạc Lâm lại nói: “Ừ, không được hôn môi với làm đâu nhé.”
Lạc Vũ: “……”
“Mẹ biết cậu ấy rất yêu con, nhưng nếu con không muốn gia nhập vào hàng ngũ tang thi thì phải bảo vệ bản thân thật tốt, biết không?”
“Vâng…”
“Được rồi, mẹ tin con sẽ có chừng mực.” Bức tường sau lưng Lạc Lâm xuất hiện một mảng ánh sáng loang lổ, hình như có người vừa vào phòng, “Vậy tạm biệt nhé, có thời gian sẽ liên lạc với con.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.”
Lạc Vũ vẫy tay với Lạc Lâm.
Video kết thúc, cậu ôm máy tính về phòng bệnh.
“Ái chà.” Đan Hi Thanh đứng dậy nhận máy tính, “Nói cái gì mà mặt đỏ thế này, báo cáo cuộc sống tình cảm với mẹ cậu hả.” Nói đoạn, cô đi ra ngoài, “Chị đi bận việc khác đây.
Camera trong viện nghiên cứu bị hack, còn chưa tìm được thằng khốn đó đâu.”
“Camera?” Lạc Vũ khó hiểu hỏi.
“Nhóc con đừng manh động.” Đan Hi Thanh đã ra tới cửa, “Tập trung thân thiết với nhau đi, đừng nói chị không cho hai đứa ở bên nhau.
Đợi lát nữa tiện thể đo thân nhiệt cho cậu ấy luôn, đi đây.”
Cô vừa đi, Doãn Trừng vốn đang ngồi bên mép giường giả làm bé ngoan bèn nở nụ cười ranh mãnh.
Lạc Vũ ngồi lại gần, vừa định hỏi anh đã nói gì với Lạc Lâm thì Doãn Trừng đã chủ động mở miệng, chậm rãi phun ra hai âm tiết.
“…… Bảo bối.”
Đôi mắt anh hẹp dài, môi mỏng khẽ cong lên, học theo giọng điệu của Lạc Lâm.
Mặt Lạc Vũ đỏ bừng, từ bé đến giwof cầu đều được Lạc Lâm gọi như vậy nên thấy rất tự nhiên, giờ đây cái xưng hô quen thuộc phát ra từ miệng Doãn Trừng thế mà lại khiến người ta mặt đỏ tim đập.
“Không được học theo mẹ em.” Lạc Vũ muốn ngồi dịch ra xa một chút nhưng lại bị Doãn Trừng túm được tay, “Muốn anh luyện nói chuyện nhiều hơn nhưng không phải luyện như thế đâu.”
Doãn Trừng sấn qua, không thèm để lời cảnh cáo của Lạc Vũ vào mắt, “Vậy…… Nói cái gì? Nói… “anh yêu em” một trăm lần sao?”
Đúng là anh dã tiến độ trong khoản nói chuyện, ngữ điệu nhả chữ ngày càng giống người bình thường, nhưng mấy cái tiến bộ này chỉ được áp dụng với Lạc Vũ thôi.
Lạc Vũ không để ý tới anh, nghiêng người đi lấy cái nhiệt kế để một bên.
Doãn Trừng không chịu thôi, ôm lấy cậu từ phía sau bắt đầu luyện nói chuyện.
“Bảo bối anh yêu em.”
Câu này nói đến là nhanh nhẹn.
Lạc Vũ bị lời thì thầm của anh làm cho run rẩy cả người, vành tai đỏ như nhỏ máu.
“…… Anh yêu em.”
Anh lại nói thêm một lần nữa.
Tim Lạc Vũ hoảng hốt, cậu không chịu nổi kiểu trêu chọc như vậy, bàn tay run rẩy đưa xuống gỡ tay Doãn Trừng khỏi eo mình, đỏ mặt nghiêm túc nói: “Nói hai lần là đủ rồi, nói nhiều thì mất hay.
Anh ngồi xuống đi, em đo nhiệt độ cơ thể cho anh.”
Doãn Trừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu, anh cảm thấy mỹ mãn ngậm miệng lại.
Lạc Vũ ngồi trên mép giường, cởi giúp anh ba nút áo, đưa nhiệt kế vào bên trong áo sơ mi trắng.
Doãn Trừng ngoan ngoãn nâng cánh tay lên rồi kẹp nhiệt kế dưới nách.
Đo nhiệt độ cần ba phút, Lạc Vũ cũng không buông tay, một tay đặt trong áo sơ mi lấy nhiệt độ, một tay nắm tay Doãn Trừng Cậu biết hành động này là thừa thãi nhưng cậu kiềm lòng không đặng mà muốn lại gần anh hơn một chút.
Thời gian vừa đến, Lạc Vũ lấy nhiệt kế ra, đặt nó dưới ánh đèn cẩn thận nhìn số đo.
30.7 độ C.
Doãn Trừng nghiêng đầu chờ cậu đọc số đo rồi lại nhận được một cái ôm to thật to.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Có phải quá ngọt không nhỉ… Hình như gần đây hai đứa cứ nhão nhão dính dính ở bên nhau ấy (còn gì bằng).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...