Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Buổi tối, Lý Dực ôm theo khuôn mặt lạnh đi khắp xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Nhiếp Bất Phàm. Hắn cuối cùng vẫn là phải bắt cóc Hoa Cô Nương, đe dọa dụ dỗ mới tìm được mục tiêu đang trốn trong chuồng gà.
Nhiếp Bất Phàm ngồi xổm ở một góc, đối diện với một con gà đen đang đứng trên đống cỏ khô, nói, “Đại Khí, ngươi quá xấu tính rồi, tại sao lại có thể ức hiếp đệ đệ muội muội của ngươi như vậy?”
Con gà đen ngẩng cao đầu, thái độ kiêu căng ngạo mạn.
Nhiếp Bất Phàm từ bên cạnh nó nâng lên một con gà nhỏ màu vàng mới sinh không bao lâu, giơ tới, ngon ngọt dụ dỗ, “Ngươi xem đệ đệ đáng yêu biết bao nhiêu!Lông tơ mềm mượt, tròn tròn nhỏ nhỏ, có thể nào lại nỡ trở mặt?”
Con gà đen mãnh liệt dang cánh, “quác” một tiếng với con gà nhỏ, khiến cho gà nhỏ bảo bảo sợ đến mức toàn thân lông tơ dựng đứng, nhảy dựng lên, chui tọt vào y phục của Nhiếp bất Phàm, run run rẩy rẩy.
Nhiếp Bất Phàm nổi giận, vỗ cho Đại Khí một cái, giáo huấn, “Ngươi a, bộ dạng đã đen sì, tính khí lại kém như thế, sau này lớn lên, làm sao có gà muội muội nào coi trọng ngươi!”
Đại Khí quay đầu đi, một bộ khinh thường.
Diện mạo của nó so với tiêu chuẩn của loài gà mà nói quả thực có chút không hợp quy cách. Lông từ đầu tới cổ thì màu trắng, còn lại tất cả các bộ phận khác đều màu đen, mỏ lại quặp xuống thành một cái móc câu, ánh mắt hung ác, trên đỉnh đầu thìi thiếu mất cái mào gà, rõ ràng là loại khuyết tật.
Nhiếp Bất Phàm có chút không đành lòng, ngữ khí hòa hoãn lại, “Không có mào cũng không phải lỗi của ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng vì thế mà căm thế hãi tục. Nhân sinh tốt đẹp như thế, hà tất phải nóng nảy cáu gắt làm gì?Vô luận ngươi trưởng thành biến ra cái dạng gì, chủ nhân như ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu. ”
Con gà đen dường như thực sự tức giận, vỗ cánh phành phạch, khiến cho rơm cỏxung quanh bay toán loạn khắp nơi.
Nhiếp Bất Phàm không thèm để ý, gạt gạt mấy cọng rơm trên đầu, đang muốn nói thêm thì lại thấy thanh âm của Lý Dực từ phía sau thản nhiên truyền đến, “Nó thực ra không phải là gà đi?”
“Ân?” Nhiếp Bất Phàm quay đầu nhìn hắn một chút, lại quay qua nhìn con gà đen, nghi hoặc nói, “Không phải gà?”
Lý Dực vạch ra chân trướng, “Nó rõ ràng là một con chim ưng non!”
“Chim ưng?” Tầm mắt của Nhiếp Bất Phàm dừng lại trên người tiểu hắc kê, không ngừng quét qua quét lại. Tiểu tử kia ưỡn ngực, ngạo khí ngút trời.
Nhiếp Bất Phàm bừng tỉnh, “Thì ra là thế, khó trách ta vẫn cảm thấy bộ dạng của ngươi có phần quái dị, còn tưởng rằng ngươi xấu xí bẩm sinh chứ?”
Hắc kê, à không, hắc ưng Đại Khí thực sự phẫn nộ rồi, phi thẳng lên đầu Nhiếp Bất Phàm liều mạng giày xéo, sau đó thở hồng hộc mà bay đi.
Nhiếp Bất Phàm vuốt vuốt tóc đứng dậy, nhún vai nói với Lý Dực, “Cho dù có là chim ưng thì cũng thể đem lí do đó ra để ngụy biện cho bản tính xấu xa của nó. ”
Lý Dực nhìn hắn, không nói gì.
Nhiếp Bất Phàm lại hỏi, “Đã trễ thế này, ngươi không đi nghỉ ngơi mà còn ở đây làm cái gì?”
“Ngươi nói xem?” Lý Dực ngữ khí thâm trầm, ánh mắt sắc bén kết hợp với vành mắt thâm xì, thực sự là thập phần oán giận.
Lý Dực không cho hắn cơ hội nói thêm mấy lời châm chọc, lập tức cắp theo hắn lôi về phòng tắm.
Nhiếp Bất Phàm có giãy giụa thế nào cũng chỉ là vô ích, giống như một con khỉ vắt vẻo trên người Lí Dực, mặc cho hắn lôi kéo.
Lý Dực lực tay kinh người, chỉ dùng một bàn tay đã có thể chống đỡ toàn bộ trọng lượng của đối phương, bước chân nhịp nhàng nện xuống, mặt không đổi sắc.
Đi tới phòng tắm, Lý Dực dùng chân đá lên cửa gỗ. Chỉ nghe cọt kẹt một tiếng, cửa phòng lần trước bị Trương Quân Thực đá hỏng nay lại thêm một lần nữa chịu sự giày vò, lung lay giữa không trung như sắp rụng.
Lý Dực thả Nhiếp Bất Phàm từ trên người mình xuống, không nói một lời liền bắt đầu giúp hắn cởi áo, tháo đai lưng.
Nhiếp Bất Phàm kéo kéo đai lưng, thân thể lùi về phía sau, ngượng ngùng nói, “Vẫn là để ta tự mình cởi đi, ngươi tự cởi của ngươi là được rồi. ”
Lý Dực hừ mũi một tiếng, động tác vẫn không ngừng lại, hai ba cái liền lột sạch đối phương, sau đó ôm lấy hắn cùng bước xuống bể tắm ngùn ngụt hơi nước.
“Ngươi còn chưa có cởi đâu. ” Nhiếp Bất Phàm kêu lên.
Lý Dực vung tay, y phục ướt đẫm trên thân thể thoáng cái đã bị ném xa ra khỏi dục trì. Nhiếp Bất Phàm cơ hồ còn không nhìn rõ được hắn cởi như thế nào.
Hai người trần trụi nhìn nhau, không nói lời nào.
Nhiếp Bất Phàm chậm rãi trầm mình xuống, đem thân thể ẩn vào trong nước, chỉ lộ ra từ phần mũi trở lên, trong miệng còn không ngừng nhả ra bọt nước.
Đột nhiên, Lý Dực vung tay, không biết từ đâu lấy ra một cái gáo, dội một gáo lên đầu Nhiếp Bất Phàm, sau đó mang xà phòng tới, bắt đầu giúp hắn gội đầu chải tóc.
Nhiếp Bất Phàm càu nhàu càu nhàu nhả bọt khí, mắt cũng bị bọt xà phòng che phủ, miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, chỉ có thể mặc cho Lý Dực vần vò.
Lúc này lại một gáo nước nữa được dội xuống, bọt xà phòng được gột rửa hoàn toàn, chảy xuống lan đầy mặt nước, một mái tóc đen ẩm ướt lộ ra trong ánh sáng mờ nhạt lúc đêm khuya.
Lý Dực gạt ra lọn tóc đang dán chặt lên hai bên mặt Nhiếp Bất Phàm, vén ra phía sau rồi buộc lại, lại thấy hắn hơi hơi khép mắt, lông mi khẽ run, những bọt nước đọng trên mặt dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh nến giống như những vệt sáng mê người, đôi môi đỏ mọng hé mở, dường như muốn nói điều gì.
Lý Dực cúi người vươn ra đầu lưỡi ướt át, chậm rãi quét một đường bên môi hắn, tiến nhập vào bên trong ngay trước khi hắn định khép miệng.
Nhiếp Bất Phàm mở mắt nhìn nam nhân gần mình ngay gang tấc, một mặt cố gắng hô hấp, một mặt rất không chuyên chú mà liếc nhìn đôi lông mày dày rậm tinh tế của đối phương.
Lý Dực rất bất mãn với sự phân tâm của hắn, hai tay liền vòng qua thắt lưng hắn, đỡ lấy mông hắn, để hắn ngồi lên đùi mình, ngón tay sau đó lập tức xâm nhập dò xét u huyệt.
Nhiếp Bất Phàm “Ô” một tiếng, nửa thân dưới giật giật, tức khắc đụng phải một vật cứng rắn nóng như lửa của người kia.
Lý Dực buông tha cánh môi của Nhiếp Bất Phàm, lại liên tục chiến đấu khắp vùng cổ và gáy hắn, sau đó chìm xuống dưới nước ngậm lấy hai điểm hồng trên ngực hắn, đầu lưỡi lưu chuyển không ngừng, rất có kỹ thuật mà cắn mút.
“Đừng… Được rồi, đừng cắn, cũng không phải đậu đỏ!” Nhiếp Bất Phàm cảm giác được sự khác thường của thân thể người kia, nhịn không được kêu lên.
Lý Dực tựa hồ như vận dụng cả phương pháp nhào nặn bột mì hàng ngày, xoa nắn, vân vê, chà xát, không chỉ lực đạo nhịp nhàng, thao tác trơn tru, mà còn như mang thêm vài phần nội lực, không ngừng kích thích từng huyệt đạo khắp thân thể đối phương, khiến cho đối phương cả người mềm nhũn, khí huyết sục sôi.
Đột nhiên, Nhiếp Bất Phàm mở to mắt, gương mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhìn sâu vào đáy nước.
Bởi vì lúc này, Lý Dực toàn thân ngập trong nước, gập người vùi đầu vào giữa hai chân hắn…
Nhiếp Bất Phàm không được tự nhiên mà giật giật người, cắn chặt môi dưới, lần đầu tiên cố gắng nhẫn nhịn không kêu lên thành tiếng.
Ai ngờ Lý Dực bất thình lình dùng sức mút một cái, Nhiếp Bất Phàm rốt cuộc nhịn không được, ngửa đầu ra sau kêu “a” một tiếng.
Lý Dực trồi lên khỏi mặt nước, không đợi Nhiếp Bất Phàm kịp phản ứng đã áp tới hôn hắn, mang theo một chút vội vàng cùng với vài phần độc chiếm bá đạo. Hô hấp cả hai càng lúc càng thêm nặng nề.
Lý Dực hai tay đỡ lấy chân hắn, mạnh mẽ động thân đâm sâu vào, khiến cho một chuỗi bọt nước bắn lên tung tóe.
“A… Đừng… chậm một chút, chậm một chút…”
Lý Dực giống như một con sói hoang đói khát, không ngừng va chạm. Mặt nước rung động từng hồi, bọt nước cũng theo đó mà bắn lên từng hạt từng hạt, nhảy múa trong không trung. Tiếng nước bắn tí tách hòa lẫn với những thanh âm lên rỉ đứt quãng trầm khàn.
Nhiếp Bất Phàm không cách nào dùng sức, chỉ có thể bám dính trên người Lý Dực. Cảm giác liên tục bị xâm chiếm dồn dập đánh vào đại não của hắn, khiến cho ý thức của hắn trở nên mơ hồ.
Bất chợt Lý Dực ghì chặt lấy hắn, ôm theo hắn trầm mình xuống, chìm giữa làn nước mà giao hoan, mỗi lần tiến nhập đều dùng khí lực lớn hơn so với bình thường, khiến cho hắn có cảm giác không thể hô hấp, dục hỏa càng thêm tích tụ, không cách nào phát tiết ra.
Nhiếp Bất Phàm không có được công phu nín thở như Lý Dực, chỉ hơn mười giây đã có chút không chịu nổi, bắt đầu giãy giụa không ngừng.
Chờ đến khi Lý Dực lôi hắn ra khỏi mặt nước thì Nhiếp Bất Phàm đã rơi vào tình trạng nửa hôn mê vì thiếu dưỡng khí.
Đây không phải làm tình, mà chính là giết người!Nhiếp Bất Phàm giữa lúc thần trí mông lung mà căm tức nảy sinh cái suy nghĩ này.
Nam nhân phía trên vẫn liên tục hoạt động, nội lực thông qua nơi kết hợp chậm rãi truyền vào cơ thể, một chút lại một chút tăng cường sinh lực cho Nhiếp Bất Phàm…
Không biết sau bao lâu, khi Nhiếp Bất Phàm từ trong mê man thanh tỉnh lại thì Lý Dực hình như cũng đã làm xong, đang yên lặng ghé sát vào người hắn, hô hấp đã hòa hoãn ít nhiều.
Nhưng là, cái của quý nóng như lửa của tên kia vẫn chưa mềm ra, hiện tại còn đang chôn trong cơ thể hắn a!
Nước trong bể tắm chỉ còn hơi âm ấm. Nếu cứ ngâm nước như thế này cả đêm, da dẻ nhăn như dưa muối thì cũng thôi đi, nhưng bệnh tình khẳng định sẽ còn nặng thêm.
Lí Dực thế mà có thể ngủ trong tình huống này, hắn thực ra chính là quá mệt đi?Đã mệt đến như thế còn muốn cùng mình làm, đây là cái loại cố chấp gì chứ?
Nhiếp Bất Phàm có chút buồn bực, cẩn thận đỡ lấy hắn, sau đó chậm rãi rút hạ thân của Lí Dực ra.
Nhưng là hắn vừa mới nhích ra một chút, Lý Dực liền giống như phản xạ có điều kiện mà động thân, một lần nữa tiến vào.
Nhiếp Bất Phàm nghiến răng, lại lui về phía sau một chút. Tiếp đó, thừa dịp Lý Dực còn chưa có phản ứng gì, hắn cấp tốc dùng tay nắm chặt lấy đoạn phân thân còn ở bên ngoài của người kia, thân thể thuận đà nâng lên, rốt cục cũng đem cái thứ kia rút ra được.
Nhiếp Bất Phàm thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy thứ kia hình như lại to thêm một chút. Hắn nhịn không được trừng lớn con mắt, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ chính là kim thương bất hoại trong truyền thuyết?Có cần phải cứng lâu như thế hay không?Hay kỳ thực cương quá lâu sẽ dẫn tới tình trạng không suy yếu nổi nữa?
Nhiếp Bất Phàm thông cảm nhìn hắn một cái, dường như đã nhìn thấy được dáng vẻ thê lương của người nọ hai – ba chục năm sau.
“Ai, dù sao thâm giao đã lâu, về sau sẽ cho ngươi ăn nhiều thứ ninh nhừ một chút. ” Nhiếp Bất Phàm rất có tình nghĩa bằng hữu mà vỗ vỗ hắn.
Đỡ lấy Lý Dực, Nhiếp Bất Phàm một tay gạt cái cầu nước, lập tức, nước trong bể theo đường thông chảy ra bên ngoài. Đây là khi hắn sửa sang phòng ốc lúc trước đã đặc biệt thiết kế một cơ quan thoát nước vô cùng tiện lợi.
Đúng lúc này, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên cảm thấy sau lưng nặng nặng. Trong nhay mắt, toàn thân liền bị trọng lượng của một vật thể nào đó đè lên.
“Lý Tứ, ngươi làm cái gì vậy?” Nhiếp Bất Phàm quay đầu trừng mắt, thấy Lý Dực vẫn còn đang khép chặt hai mắt, giống như một con chó lớn ở trên người hắn ngửi ngửi một hồi, tay cũng sờ soạng khắp nơi. Cuối cùng, như là đã tìm được cái gì đó, Lý Dực dùng đầu gối chen vào giữa hai chân hắn, nhắm chính xác mục tiêu mà mạnh mẽ đâm vào, bắt đầu vận động.
“A… ngươi…” Nhiếp Bất Phàm còn chưa nói hết câu đã cảm thấy cơ thể nóng lên, Lý Dực… bắn.
Tên kia dường như rất thoải mái mà thở dài một hơi, sau đó vẻ mặt đầy thỏa mãn mà nằm trên người Nhiếp Bất Phàm, thả lỏng toàn thân, ngủ tiếp.
Nhiếp Bất Phàm nằm úp sấp trên sàn, hai vai lắc lắc.
“Lý Tứ, cung phản xạ (*) của ngươi dài quá rồi!”(*) Cung phản xạ là đường di chuyển của xung thần kinh từ cơ quan thu nhận thông tin trở về trung ương thần kinh và từ trung ương thần kinh đến cơ quan trả lời phản ứng, đại khái là anh Tứ mãi không chịu đứng lên.
Nhiếp Bất Phàm phát hỏa, trong lòng âm thầm quyết định vứt lại Lý Dực ở trong phòng tắm, nhưng là vẫn tiện tay đắp cho hắn một kiện áo mỏng. Nếu như bệnh năng thêm, hừ, là hắn đáng đời!
Kết quả trời không chiều lòng người. Ngày hôm sau Lý Dực thế nhưng lại là tinh thần phấn chấn, bệnh tình không những không tăng mà trái lại y hệt như Trương Quân Thực, trong một đêm hoàn toàn khỏe lại!
Cả hai người đều sau một đêm ngủ cùng hắn thì liền không dược mà khỏe, Nhiếp Bất Phàm lúc này liền cảm thấy có gì không ổn. Một người thì có thể coi là trùng hợp, hai người thì còn có thể nói như vậy nữa sao?Sinh bệnh không cần uống thuốc, một người rồi lại một người nói khỏe liền khỏe.
Nếu thực sự có liên quan tới hắn, vậy… Nhiếp Bất Phàm kinh hãi ôm tay che ngực, bắt đầu lo lắng cho trinh tiết của mình – các hạ thực sự còn có cái gọi là trinh tiết sao?
Buổi chiều khi Nhiếp Bất Phàm mang thuốc tới cho Tư Thần Vũ, phát giác ánh mắt của hắn giống như… lang sói, tựa như một lão nhân gần đất xa trời đang nhìn thấy thứ thuốc tăng lực có thể trong nháy mắt giúp mình cải lão hoàn đồng, nhìn đến nỗi Nhiếp Bất Phàm toàn thân lông tơ dựng thẳng, nói cũng không dám nói đã vội hoảng sợ chuồn ra. Vì thế, hắn quyết định phải nhanh chóng tìm một chỗ để tránh sóng tó gió lớn mới được!—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...