Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Từ Kê Oa thôn trở về vươngphủ, Tư Thần Vũ có một đoạn thời gian dài không thích ứng được. Những tiếng ồnào ầm ĩ nơi thành trấn, sự hoa lệ rực rỡ của phủ đệ, vẻ khúm núm của đám nô bộccùng với ton hót nịnh bợ của đám quyền quý… tất thảy đều khiền cho hắn có một cảmgiác bực bội không tài nào hiểu được. Ngay cả những sủng thiếp đã từng được hắnyêu thích cũng không cách nào khơi dậy được hứng thú trong lòng hắn.
Hắn không thừa nhận đây làdi chứng do Nhiếp Bất Phàm trêu chọc để lại, cũng không cho là tên kia có địa vịgì quan trọng đối với bản thân mình. Cho nên, hắn mua vài tên luyến đồng về thịtẩm. Không ai biết vì sao Tư vương gia vốn dĩ chỉ yêu thích nữ nhân sau mộtchuyến ra ngoài liền nổi lên hứng thú đối với nam tử. Cũng chính vì thế, khôngít gia nô diện mạo tuấn tú trong đầu nảy sinh suy nghĩ dùng thân thể mà trèocao.
Nhưng là sau khi Tư Thần Vũtruyền gọi luyến đồng thị tẩm thì không ai còn dám nghĩ tới cái chủ ý đó.
Ngày đầu tiên, một luyến đồngnào đó được triệu hạnh.
“Lại đây. ”
Tư Thần Vũnghiêng người nằm bên giường, ngoắc ngoắc ngón tay gọi thiếu niên. Hắn một thântrường sam hắc sắc, tóc dài buông rũ bên vai, cổ áo mở rộng lộ ra từng thớthịt rắn chắc khỏe mạnh, khắp người không chỗ nào không toát lênvẻ quý khí và mê hoặc.
Thiếu niên mặt đỏ tim đậpdè dặt bước tới gần.
Tư Thần Vũ khẽ nâng cằm đốiphương, biếng nhác hỏi, “Bao nhiêu tuổi. ”
“Hồi vương gia, tiểu nô mườilăm. ”
“Mới mười lăm?Tại sao bịbán vào chốn phong trần. ”
“Hồi vương gia, tiểu nô giacảnh bần cùng, trên có huynh trưởng, dưới có tiểu muội, trong nhà không nuôi nổinhiều người như vậy nên bị bán đi. ”
“Không nuôi nổi?Hiện naythái bình thịnh thế, hoàng thượng tài đức hơn người, nhà các ngươi có thanhniên trai tráng, tùy tiện tìm một công việc nào đó đều có thể sống qua ngày, hàtất phải đắm chìm trong trụy lạc. ”
“…. Hồi vương gia, tiểu nôsức yếu, lại không biết chữ, trừ bỏ bán mình, thực không biết có thể làm đượccái gì. ”
“Lấy cớ. ”
Tư Thần Vũ buôngtay, lạnh lùng lại thêm giận dữ nói, “Ngươi rõ ràng là không chịu cực khổ!Nhìnngươi da mỏng thịt mềm, chắc chắn không phải người từng làm việc tay chân. Sinhra trong cảnh bần hàn lại không chịu lao động, ham thích an nhàn, ngươi nói, ngươi có phải là nam nhân hay không. ”
Thiếu niên hoảng sợ quỳ xuống, thân thể có phần run rẩy, thầm nghĩ, ‘chẳng lẽ vị vương gia này thích nam tử bitình thân tàn chí kiên, trải qua nhiều gian nan cực khổ?’ Nói vậy, hắn rốt cuộcmua luyến đồng về để làm cái gì?Chẳng lẽ để thuyết giảng đạo lý, giúp người hướngthiện đi về chính đạo hay sao?Tư Thần Vũ nhìn xuống cáigáy người kia, tức giận nói, “Bản vương gia cho ngươi quỳ sao?Đứng lên!”Thiếu niên lại run rẩy đứng lên.
“Bản vương đáng sợ như thếsao?Ngẩng đầu lên nói chuyện. ”
“Hồi… hồi vương gia, tiểunô không dám. ”
“Không dám. ”
Tư Thần Vũ thấybộ dạng nhu nhược nhát gan này của hắn liền nổi giận, “Một nam nhân, tính tìnhsao lại giống tiểu tức phụ như vậy?Một câu ‘hồi vương gia’, lại một câu ‘tiểunô’ cứ như sợ người khác không biết thân phận thấp hèn của ngươi vậy. ”
Thiếu niên lại càng thêmrun rẩy.
“Đi ra, nhanh chóng đi racho bản vương, nhìn thấy liền bực mình. ”
Tư Thần Vũ không kiên nhẫn phất tay.
Thiếu niên tựa hồ như đượcđại xá, một khắc cũng không lưu luyến, thất tha thất thểu vội vã lui ra ngoài.
Ngày hôm sau, Tư Thần Vũ lạitriệu một luyến đồng khác.
Một lẫn nữa hắn cùng bọnluyến đồng ‘hữu hảo’ mà thăm hỏi việc nhà, nhưng là kết quả vẫn như cũ, đáp án thống nhất đếnlạ kỳ, vẻ mặt cũng là thấp hèn nịnh bợ y như một. Tư Thần Vũ nhìn mà lửa giận bốclên ngùn ngụt, chưa có một tên nào cho hắn cảm giác thoải mái.
Ngày sau đó, cũng vẫn ynguyên như vậy.
Những thiếu niên này, mỗingười đều diện mạo khôi ngô tuấn tú, nhưng nội tâm bên trong hệt như từ một mẫukhắc ra. Có lẽ bọn chúng cũng có sở trưởng đặc biệt nào đó, nhưng đáng tiếc trướcsau vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc của thứ bậc tôn ti, không kẻ nào dámnhìn vào mắt hắn để bộc lộ những cảm xúc từ tận đáy lòng, càng không có dũng khí đứng bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ hỉ nộ ái ố cõi nhân sinh.
Nhưng là, cái tên kia lạidám, ngay từ lần đầu gặp mặt đã chưa từng sợ hắn, còn có gan cò kè mặc cả vớihắn, có dũng khí trừng mắt nhìn hắn, có can đảm trắng trợn đùa giỡn chọc ghẹo hắn.
Hắn không thể không thừa nhận, bản thân mình chỉ là muốn từ trên người kẻ khác mà tìm thấy bóng dáng tên kia, chính là hình bóng cái tên kiêu căng càn quấy, đáng giận khó ưa, ác mồm ác miệng, lại còn không có lễ tiết ấy!“Tư Thần Vũ, ngươi xong rồi!”Tư Thần Vũ vỗ trán, thấp giọng than.
Trước kia khi ở cùng một chỗ, bản thân mình mặc dù đối với tên kia có dục vọng chiếm hữu, nhưng cũng chưa đến mứckhát khao không thể thiếu như bây giờ. Hắn vẫn coi người kia như một lạc thú đểtrêu đùa những lúc buồn tẻ, mà người nọ quả thực cũng mang đến cho hắnkhông ít niềm vui.
Nhưng hiện tại đã chia cáchhai nơi, mà sau này cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại. Nghĩ tới đây, thứ cảmgiác trống trải và nôn nóng nơi đáy lòng cơ hồ không cách nào kìm hãm, cứthể một mực dâng trào.
Hắn có được địa vị và tàiphú khiến cho bao kẻ thèm thuồng, hắn được hưởng hết thảy vinh hoa phú quý trên thếgian, thế nhưng chỉ sau khi gặp gỡ Nhiếp Bất Phàm, hắn mới cảm thụ được niềmvui sướng khi gỡ xuống hết thảy xiềng xích bó buộc trên người.
Giống như lời Vương Thi Thiệnđã nói, người nọ chính là sinh vật kỳ lạ có một không hai trên thế gian này, vềsau sẽ không thể nào tìm được một người như vậy. Làm sao hắn lại cam lòng bỏqua?Nhưng hắn không thể tiêu sái như Vương Thi Thiện hay Lý Dực, hắn thân làhoàng tộc, phải lo nghĩ cho vinh nhục hoàng gia cũng như việc duy trì hậu thế.
“Ai, phiền phức!” Mặc dù làvương gia, hắn cũng không cách nào chiếm lấy Nhiếp Bất Phàm làm của riêng. Một tên kê nông ngứa đòn, thế mà lại khiến cho đường đường vương gia như hắn nhớ mãikhông quên, thật là đáng giận!Tư Thần Vũ vẻ mặt uất ức, xửlý công vụ xong xuôi rồi lại giải quyết các loại thâm cừu đại hận. Hắn muốndùng sự bận rộn và thời gian để làm nhòa đi sức ảnh hưởng của người kia. Đángtiếc, không có tác dụng gì.
Nhịn đã hơn một năm, hắn rốtcuộc nhịn không nổi nữa. Hắn không biết mình nhẫn nhịn để làm gì, rõ ràng chỉ cầnđi tới Kê Oa thôn là có thể gặp mặt, đến lúc đó, muốn cọ như thế nào liền cọ, muốn xoa như thế nào liền xoa, vì sao lại phải nhẫn nhịn đến mức chính mình mắc nghẹn?Tư Thần Vũ thừa nhận, bảnthân chính là không chịu cúi cái đầu tôn quý của mình, không chấp nhận mở miệngnhận thua cái tên đáng ghét kia, cũng không nguyện ý mở lòng để đón nhận tâm tưtình cảm của chính mình.
Mà thôi, nhân sinh khổ đoản, hà tất đắn đo lưỡng lự làm gì?Người khác có thể bước qua ranh giới kia, hắn vìsao lại không thể?Tư Thần Vũ gạt hết công văngiấy tờ trên bàn xuống đất, hô lên, “Người đâu, chuẩn bị hành trang cho bảnvương, ngày mai xuất môn đi dạo chơi thành Khê Sơn nửa tháng!”Hắn cũng không biết, khi hắnmột lần nữa đặt chân trở lại Kê Oa thôn sẽ phải kinh ngạc phát hiện nơi này đãbị đủ loại chim muông dã thú cùng với một đám tiểu oa nhi chiếm đóng, mà hắncũng thu hoạch được hai quả trứng biến dị…—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...