Cảm Giác Bị Người Theo Dõi

CHƯƠNG 14
Bạch Vương điện hạ trong một phút bốc đồng chạy đến Tiêu phủ, nhưng thời điểm đứng trước đại môn, lại cảm thấy hoảng hốt.
Cứ như vậy mà vào sao…
Cái tên Tiêu Vị Ương kia sẽ không cho rằng Bạch Vương y lại tới cầu mình chứ?
Chân mày Bạch Vương chau lại.
Nói như thế nào đây…
Trưa hôm nay, thời điểm Văn Hà Tốn bị áp giải tới, Bạch Nhược Thủy nghi hoặc nhiều hơn là kinh ngạc. Mà thời điểm Văn Hà Tốn ở trước mặt y, vừa nhận tiểu nhân đáng chết, vừa tự vả miệng chính mình, trong lòng y không khỏi cảm thấy dễ chịu phần nào.
Ừm, cho nên ——
Một cước đạp mở đại môn mà bước vào, hùng dũng oai vệ, hiên ngang tới trước mặt Tiêu Vị Ương, nói một tiếng “Bổn vương cảm ơn ngươi”, sau đó xoay người rời đi sao?
Không được, không được, Tiêu Vị Ương có thể nào cho rằng y đến đây để giương oai giễu võ không?
Nếu dọa sợ hắn, chính là lộng xảo thành chuyên. (làm chuyện tốt lại thành ra phá hoại)
Vậy nên làm thế nào bây giờ? Dịu dàng ôn nhã, từ từ tiến đến, “Tiêu lang a! Chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn chàng…”
Phi phi phi!
Bạch Vương điện hạ sao có thể làm mấy hành động của nữ nhân ẻo lả kia.
Nào có phải Bạch Y Y đâu!
Bạch Nhược Thủy đứng trước phủ Tiêu Vị Ương nghĩ tới nghĩ lui, nửa muốn nhấc chân đá mở cánh cửa đối diện, nửa lại tự nhủ chỉ nên đưa tay gõ nhẹ, đến cuối cùng lại nghĩ thôi, cúi đầu, thì thầm tự hỏi, chuẩn bị rút lui.
Kỳ thực, Bạch Vương căn bản không nghĩ đến, Tiêu Vị Ương chỉ là một viên quan tứ phẩm, bản thân thay Bạch Vương xử lý chút chuyện nhỏ, mới không cần y tự mình thân chinh đến nhà nói lời cảm ơn.
Vin vào một cái cớ nho nhỏ để ghé qua Thượng thư phủ, Bạch Nhược Thủy lập tức nóng lòng lao đi. Y tự nhiên cho rằng, Tiêu Vị Ương làm việc này, chẳng qua vì trông mong Bạch Vương ghé thăm.
Đang do dự, chợt nghe đại môn Tiêu phủ kẹt—— một tiếng mở ra, dường như là người hầu trong phủ có việc cần ra ngoài. Bạch Vương điện hạ vốn đang chột dạ, lần này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mà đối phương cũng không nghĩ tới Bạch Vương đang đứng chờ bên ngoài. Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, ngu ngơ đứng một chỗ hồi lâu.
Cũng may, Bạch Nhược Thủy kịp thời phản ứng lại trước, tức giận phất tay, “Đi đi a! Chưa từng thấy bổn vương đến tìm người à!”
Hạ nhân kia phục hồi tinh thần xong, sợ đến mức trốn nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, ngay cả hành lễ quỳ lạy gì đó cũng quên sạch sành sanh.
“Vì cái gì lại sợ bổn vương như vậy?” Bạch Nhược Thủy nhìn cánh cửa còn đang lay động, cất bước tiến vào, trong lòng thắc mắc, “Bổn vương lớn lên diện mạo đáng sợ lắm sao, nhìn thấy bổn vương liền bị dọa thất kinh?”
Chẳng lẽ nói bổn vương không đủ dịu dàng cũng chính vì bộ dạng hung thần ác sát?
Bạch Nhược Thủy vừa nghĩ ngợi vừa lững thững tiến vào, bắt gặp trong đại đường chỉ có vài hạ nhân đang lau dọn bàn ghế. Mà bọn họ vừa trông thấy Bạch Vương, liền sợ tới mức quẳng luôn giẻ lau trong tay, quỳ rạp trên mặt đất, “Tham kiến Bạch Vương.”
“Miễn lễ, miễn lễ.” Lần này, Bạch Nhược Thủy lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Toàn bộ cao thấp trong Tiêu phủ này làm sao vậy chứ?

Vừa trông thấy Bạch Vương y đến, đám tôi tớ lập tức sợ đến mất mật, nhưng từ thần thái đến bộ dạng đều vô cùng không được tự nhiên.
“Đại nhân nhà các ngươi đâu rồi?”
“Lão gia… Lão gia hắn đang tắm rửa trong phòng ——”
Hai trong mắt Bạch Nhược Thủy tức khắc sáng lòe lòe, “Thật sao? Bổn vương liền đi nhìn một chút!”
“Khoan đã, từ từ —— lão gia có lệnh, không cho phép người khác quấy rầy!” Một tên nô tài vội vàng bổ sung.
Nhưng Bạch Vương đã sớm rời khỏi đại đường, hướng phòng riêng của Tiêu Vị Ương chạy đi.
Đám hạ nhân bị bỏ lại trong đại đường thì thầm to nhỏ, “Này… Nhìn thấy chứ?”
“Quản gia nói, y có thể là phu nhân tương lại của chúng ta đó?”
“Má tôi ơi… Bộ dạng thật sự khó hầu hạ nha…”
“Nhà ngươi nhìn xem trong phục của y đi, trên đai lưng khảm một mớ châu báu, bảo xem đại nhân nhà chúng ta nuôi kiểu gì mới tốt đây?”
“Quản gia có khi nào lầm rồi không? Nghe nói ông ta trước đây cũng vì chán ghét chủ tử kiêu căng mà bỏ đi, nếu chủ tử thật sự cưới vị Bạch Vương này, lão quản gia sẽ không lại cao bay xa chạy sao?”
“Ông ấy không chạy đâu… Vì lão gia là người tốt mà, không phải sao?”
Bạch Vương điện hạ nhiệt huyết sôi trào.
Rón ra rón rén mở cửa, tiến vào phòng, y lập tức cảm giác được bầu không khí ẩm ướt lan tràn.
Bạch Nhước Thủy tức khắc miệng lưỡi khô nóng.
Nhìn phải ngó trái, sau làn hơi nước mù mít, lại vẫn chưa tìm được nhân ảnh muốn gặp, Bạch Vương điện hạ nhìn đến bức bình phong thêu khung cảnh nước đổ từ trên núi xuống, đặt ngay giữa gian phòng. Y vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên, liền nghe được tiếng cười của nam nhân từ bên trong truyền ra, “Bạch Vương điện hạ vì cớ gì lại gấp gáp như thế?”
Thanh âm nọ, dịu dàng như ngọc, khác với ngữ điệu ngày thường của Tiêu Vị Ương, nếu không phải mỉa mai thì cũng là gay gắt đối chọi, hoặc phản kháng. Tựa hồ vì mang theo sự ẩm ướt của hơi nước, giọng người nọ đã nhẹ đi vài phần, gần như là nhu mì, mà lọt vào trong tai Bạch Vương, lại thêm mấy phần mị hoặc.
Bạch Vương trong nháy mặt, lại không biết phải phản ứng thế nào.
Người sau bình phong đứng thẳng lên, vai rộng mông săn, thân thể thon dài như ngọc, mà kiện áo vắt trên bình phong liền bị một bàn tay kéo xuống. Một hồi sau, Tiêu Vị Ương lững thững bước ra, vừa bắt gặp bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Bạch Nhược Thủy, thì không khỏi mỉm cười, “Bạch Vương điện hạ.”
Bạch Nhược Thủy khi nào liền thấy qua cảnh tượng xinh đẹp cỡ này.
Dạo trước, Tiêu Vị Ương bệnh nặng, y dựa vào thân phận Bạch Y Y mà nhào vào lòng Tiêu Vị Ương trái sờ phải sờ, nhưng lại luôn bị đối phương tỏ ý kháng cự. Chớ nói, với Bạch Vương ngày thường, cách ba tầng y phục, ngay cả chút xíu da thịt hắn cũng không lộ ra cho xem. Mà những tình huống chạm mặt nhau nhiều nhất, đều là ở trong cung, toàn thân là triều phục nặng nề, Bạch Nhược Thủy đời nào được ngắm Tiêu Vị Ương mê người, gợi cảm như thế.
Có lẽ, bởi vì mới tắm rửa xong, mái tóc đen dài luôn được búi cao, hiện tại lại xõa ra sau lưng, phần đuôi tóc ẩm ướt vì bị dính nước, thấm ướt sang manh áo đơn bạc khiến nó trở nên càng thêm trong suốt. Mà thời điểm Tiêu Vị Ương đứng lên, quần áo đều là vội mặc vào, cho nên còn chưa kịp lau khô nước trên người, khiến y phục theo đó ẩm ướt liền dán chặt lên người, so với không mặc gì càng thêm mấy phần phong tao.
Tiêu Vị Ương chậm rãi buộc đai lưng.
Bạch Nhược Thủy nghẹn một cục to tướng trong ngực, suýt chút nữa ngất luôn!
Ở trước mặt bổn vương chỉ mặc độc một kiện áo đơn! Tiêu Vị Ương này là có ý gì?
Da thịt màu tiểu mạch, nhìn qua cực kỳ bình thường tự nhiên, khiến cho người ta thật muốn vươn tay chạm lên, nếu có thể vuốt ve, hẳn sẽ là cảm giác dịu dàng, trơn láng như ngọc đi? Vầng trán còn lấm tấm nước, đến cả hàng lông mày lãnh đạm, không quá dài cũng còn ẩm ướt, gương mặt ướt át, như thể một bức tranh tao nhã.

“Bạch Vương?”
Lại thêm cần cổ kia, vẫn còn vương lại vào giọt nước đọng, thật khiến người ta muốn vươn tay tới mà vạch ra, dọc theo cổ áo bán mở, lần mò đi xuống ——
Lúc này, Bạch Nhược Thủy đã sớm xuân sắc ngập não, cảnh sắc tươi đẹp khôn cùng.
Mà bàn tay Tiêu Vị Ương vẫn còn đặt nơi đai lưng. Đai lưng to bản, kiểu dáng đơn giản, chỉ duy nhất một nút kết, phần cuối nới lỏng, rũ xuống theo y phục mặc trên người. Tiêu Vị Ương ngẩng đầu, bắt gặp bộ dáng si mê của Bạch Nhược Thủy, khóe môi vẽ thành nét cười, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của đối phương, rồi nghiêng người tới trước, ở bên tai Bạch Vương thì thầm, “Có thích hạ quan như thế này không?”
“Thích…” Tầm mắt Bạch Nhược Thủy vẫn dán chặt nơi ngực Tiêu Vị Ương, bởi vì động tác vừa nãy, khiến y phục ẩm ướt càng thêm trễ xuống vài phần, dọc theo cần cổ đã có thể nhìn thấy được xương quai xanh cùng một mảnh da thịt lộ ra bên ngoài. Nếu xem làn da trắng trẻo của Nhược Thủy là thanh nhã cùng tinh xảo, thì da thịt Tiêu Vị Ương lại thêm phần săn chắc, vô cùng hoàn mỹ, cho nên thật nhìn không ra xương quai xanh có hình dạng cụ thể gì, chỉ có một chút vân da nhợt nhạt phập phồng, vậy mà tầm mắt vừa chạm đến liền như thở không nổi.
Bổn vương ——
Trong phút chốc, trong đầu liền hồi tưởng lại cảnh tượng chính mình vì kích động mà chạy đến quý phủ của Tiêu Vị Ương, cõi lòng trần ngập chờ mong, đối với người nam nhân này mà hô hoán ‘ta thích ngươi’, liền sau đó lại bị hắn hung hăng cười nhạo, Bạch Vương điện hạ ực một cái, mạnh bạo nuốt xuống một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng vuốt xuôi bản thân, cười lạnh một tiếng, phất một cái gạt đi bàn tay của Tiêu Vị Ương đang dây dưa trên mặt mình, “Bổn vương từng gặp qua mỹ nhân nhiều rồi! Tiêu Vị Ương! Ngươi không cần ra vẻ với bổn vương! Chỉ bằng thứ công phu mèo quào này của ngươi?”
Bạch Vương diện hạ thực sự tức giận.
Phẫn hận đến dục hỏa công tâm.
Hận phải tốn hơi thừa lời nói mãi, còn phải khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Thời điểm bổn vương nhìn thấy người này lần đầu tiên, đã sớm muốn hắn!
Rõ ràng đã qua lâu lắm rồi, lại vẫn chưa nuốt được vào bụng, công lực của bổn vương thực sự đã tiêu hao mấy phần!
Lại để mặc cho hắn ngày hôm nay bừa bãi đến loại tình trạng này!
Này quả thực là lộ liễu câu dẫn người ta, có kẻ nào, lại có thể cự tuyệt, loại câu dẫn như thế này chứ?
Bổn vương là thứ ngươi muốn đùa thì đùa, chơi thì chơi dễ vậy sao?
“Thật vậy chăng?” Con ngươi đen láy của Tiêu Vị Ương trong khoảnh khắc trầm xuống, khóe môi nguy hiểm cong lên, “Vậy thì, kia xin hỏi Bạch Vương điện hạ, vì cớ gì, ngài phải lén lút chạy vào trong phủ của hạ quan, hệt như tên hái hoa tặc, rình trộm hạ quan đi tắm nha?’
“Hừ ——” Bạch Vương điện hạ vươn đầu ngón tay, chọc chọc trước ngực Tiêu Vị Ương, “Bổn vương tới đây, chỉ là muốn cảnh cáo ngươi một câu, bổn vương muốn trừng trị kẻ khác, không nhọc ngươi ra tay! Chuyện của bổn vương, ngươi không cần quản nhiều!”
“Thật sự? Chẳng lẽ Bạch Vương điện hạ nghĩ, những việc hạ quan làm hôm nay, là vì lấy lòng ngài sao?” Tiêu Vị Ương mỉm cười, “Bạch Vương điện hạ không phải đánh giá bản thân quá cao chứ?”
Chẳng lẽ không đúng? Bạch Nhược Thủy vốn muốn trả lời, hiển nhiên như thế, nhưng bắt gặp vẻ đùa cợt trên mặt đối phương, bản thân không khỏi cười lạnh, “Nếu không phải lấy lòng bổn vương, Tiêu đại nhân sao không mặc quần áo tử tế mà đã bước ra, vì sao lại áo rách quần manh còn ở trước mặt bổn vương tươi cười? Bổn vương vừa nghe những lời lạnh nhạt của ngươi, lại nhìn thân thể ngươi, liền cảm thấy Tiêu Thượng thư quả nhiên trong ngoài bất nhất.”
“Ngươi ——” Tiêu Vị Ương chớp mắt chán nản.
Tiêu Vị Ương hắn, chưa từng câu dẫn kẻ khác, mà ngay lần đầu tiên thử nghiệm, không ngờ đến lại bị đối phương châm chọc như vậy. Hắn nhất thời tức giận, mím chặt môi, lập tức xoay người sang chỗ khác, vươn tay chụp lấu y phục mọi ngày vắt trên bình phong mặc vào người. Nhưng trong khoảnh khắc xoay đi ấy, khóe mắt Tiêu Vị Ương như thể bắt thấy thứ gì đó, động tác lập tức ngừng lại. Hắn chậm rãi xoay người, nụ cười trên mặt nháy mắt khiến Bạch Vương ngẩn ngơ.
“Bạch Vương điện hạ…” Trong lời nói rõ ràng mang theo hàm ý khiêu khích, nhưng mà thanh âm vừa nhả ra, lại vô cùng hòa nhã mềm mỏng tựa như muốn nhấn chìm đối phương. Đầu ngón tay thon dài mà hữu lực lướt từ vầng trán Bạch Vương xuống tới bên gò má. Bạch Nhược Thủy giật mình một cái, lùi lại ba bước, Tiêu Vị Ương cũng thu lại chất lỏng trong suốt đọng trên mu bàn tay mình, nở nụ cười, “Bạch Vương điện hạ, ngài toát mồ hôi này.”
“Bổn vương…”
Tiêu Vị Ương đem ngón tay kia đặt bên môi, nhẹ vươn đầu lưỡi, liếm đi giọt mồ hôi đọng trên đó.
“Ngươi ——” Bạch Nhược Thủy ngay tức khắc cảm giác được một nguồn nhiệt nóng chạy thẳng xuống dưới hạ thân. Y chỉ thẳng vào kẻ đang tươi cười đứng trước mặt mình, nói không nên lời.

“Bạch Vương điện hạ nói đúng rồi đó, hạ quan quả thật đang lấy lòng ngươi a.” Tiêu Vị Ương nheo nheo ánh mắt còn đong đầy ý cười, bộ dáng quả thật khiến người ta liên tưởng đến hồ ly, “Ngày đó ở quý phủ của Tả đại nhân, hạ quan đối với Bạch Vương bất kính, mong ngài đại nhân đại lượng mà thứ lỗi.”
“Bổn vương từ trước đến nay luôn khoan hồng độ lượng.” Bạch Nhược Thủy hừ một tiếng, nhưng tầm mắt lại như mọi khi bị câu mất, hiện tại đang nhìn chằm chằm nơi đầu ngón tay Tiêu Vị Ương.
Ngón tay thon dài, đường cong khung xương đều không khiến cho người ta cảm thấy đột ngột, mà ngược lại, đẹp đến tao nhã. Ngón tay như vậy, nếu có thể ở ghì chặt sàng đan màu trắng mềm mại của bổn vương, không biết sẽ tiêu hồn đến cỡ nào đây?
Hay là đem đôi bàn tay kia siết chặt, trói lại nơi đầu giường, thời điểm đặt dưới thân không ngừng tra tấn, chỉ cần một động tác thôi, nhất định sẽ khiến người ta trong chớp mắt mà điên cuồng.
“Kia… Hạ quan cùng Bạch Vương điện hạ, coi như cho qua hết những hiềm khích dạo trước?’ Tiểu Vị Ương nở nụ cười. Nét cười như hoa xuân, khiến Bạch Vương nhìn đến ngẩn ngơ, thiếu chút nữa lại mơ mơ màng màng mà gật đầu. Thế nhưng, những ký ức vô cùng nhục nhã dạo trước lại ùa về, “Không!”
“Hử? Kia Bạch Vương đối với hạ quan còn thứ gì chưa vừa lòng?” Tiêu Vị Ương chau màu, lông mày hơi rũ xuống, thật nhìn không rõ được biểu tình nơi đáy mắt hắn.
“Bang ——” một tiếng, cửa bị người đá vắng, đôi đồng tử đen láy của Tiêu Vị Ương thoáng thất vọng, nhanh tay kéo Bạch Nhược Thủy tránh sang một bên, cùng lúc y phục vắt trên bình phong tung lên, bị Tiêu Vị Ương thu vào trong tay, choàng lên người. Mà bên kia, Bạch Nhược Thủy chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy được có bóng người hấp tấp xông tới, “Bạch Vương! Đừng để trúng quỷ kế của tên kia!”
Hóa ra là Ngũ hoàng tử Hồng Diệp.
Phía đằng sau còn kéo theo một hàng nô bộc thở hổn hển chạy lại, vừa bắt gặp sắc mặt Tiêu Vị Ương lập tức rùng mình, toàn bộ đồng loạt quỳ xuống, “Đại nhận, chúng tôi thật sự ngăn không được!”
Tiêu Vị Ương quả thực tức giận đến trên trán nổi đầy gân xanh.
“Bạch Vương! Hắn rõ ràng ghét bỏ ngài không đủ dịu dàng, săn sóc. Nếu đã ghét bỏ như vậy, hiện tại vì sao lại khát khao *** đãng, mị nhãn đưa đẩy cùng ngài, này không phải trêu chọc thì là cái gì?” Ngũ hoàng tử một cước bước vào phòng, mắt trông thấy đôi gian phu *** phụ bên trong, mặt lập tức trắng bệch, chỉ vào Têu Vị Ương mà rít gào, “Bổn cung mới bị người ta kéo đi một lát! Ngươi rõ ràng liền đối với Bạch Vương vô lễ! Người đâu a ——”
“Đem bản quan lôi ra ngoài chém đầu?” Tiêu Vị Ương cười lạnh, “Bản quan khao khát *** đãng? Ngũ hoàng tử điện hạ không khỏi quá mức nhiều chuyện đi.” Lập tức cúi đầu, khẽ vươn tay vuốt ve gương mặt Bạch Nhược Thủy còn nép trong lòng mình, mềm giọng nhỏ to, “Bạch Vương điện hạ, có muốn hạ quan giúp ngài đem kẻ gây mất hứng kia đuổi đi hay không?”
Hai gò má Bạch Nhược Thủy bị Tiêu Vị Ương ôm lấy, lập tức ầm ầm đỏ rực. Mà cánh tay Tiêu Vị Ương hiện tại vẫn đang ôm chặt lấy y, thân thể hai người dán chặt vào nhau. Lại thêm Tiêu Vị Ương vốn là áo rách quần manh, Bạch Nhược Thủy chỉ cảm thấy mặt mình dán trong ngực người nào đấy còn đang ướt một mảnh, mang theo chút hơi lạnh thật sự kích thích, bất giác dấy lên một nỗi sung sướng nói không nên lời. Chỗ kề sát với ngực của người nọ, cách một lớp vải áo mỏng manh, có thể cảm giác rõ ràng nhịp tim đập dồn dập của đối phương, khiến cho con tim chính mình cũng xao động không ngừng.
Thời điểm Tiêu Vị Ương cúi đầu nói với y, hơi thở cả hai như quấn vào nhau, còn mang theo chút hơi ẩm sau khi tắm gội, mùi hương này, quả thật là mùi hương quẩn quanh bên gối bổn vương hằng đêm. Bạch Nhược Thủy từ sớm đã sung sướng đến ngẩn ngơ, còn đâu thần trí nhận biết Tiêu Vị Ương rốt cuộc nói cái gì, chỉ nghe được đối phương nhẹ giọng, ghé sát vào bên tai mình thầm thì, “Được chứ?” Sau đó, y mờ mờ mịt mịt mà gật đầu, chỉ nghe thấy Tiêu Vị Ương trong chớp mắt phá ra cười khùng khục, đề cao giọng mà rằng, “Nghe thấy không? Người đâu, còn không mau đem vị Ngũ hoàng tử này mời khỏi phủ!”
“Bạch Vương! Ngài là điếc hay choáng váng rồi!” Ngũ hoàng tử lớn giọng, hét ầm lên, “Bạch Vương, đợi xem ngài lại bị người kia trêu đùa lần nữa, cũng đừng trách bổn cung chưa nhắc nhở ngài!”
Lời nói thật sự bén nhọn, khiến Bạch Nhược Thủy trong khoảnh khắc chấn động cả người, cố gắng mở to hai mắt, liền trông thấy cảnh Hồng Diệp bị vài tên nô bộc túm lấy, định kéo ra bên ngoài. Y lập tức hô lên, “Dừng tay!”
Tiêu Vị Ương nhắm nghiền hai mắt, tay giấu ở nơi không bị kẻ khác nhìn thấy, nhẹ nhàng siết chặt thành nắm đấm.
Đáng giận!
Quả nhiên phá hỏng chuyện tốt của hắn!
“Bạch Vương! Ngài là đồ ngốc có phải không! Rõ ràng luôn miệng bảo qua đấy dạy dỗ cho Tiêu Vị Ương biết mặt! Mà hiện tại, hắn nới lỏng lưng quần, phanh lỏng áo mặc, ngài hiển nhiên choáng váng đến hồ đồ, không biết trời trăng mây nước gì, suýt chút nữa bị hắn nuốt mất vào bụng cũng không biết gì luôn nhỉ?”
Bạch Nhược Thủy bị Hồng Diệp kéo từ trong lòng Tiêu Vị Ương ra, quanh thân nhất thời phát lạnh, mà tim vẫn loạn đập từng hồi mạnh mẽ.
“Bạch Vương, ngài sáng suốt một chút đi!” Hồng Diệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Bạch Vương điện hạ của mình trở nên ngốc như vậy a? “Người ta nói ‘một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, còn ngài bị rắn cắn một cái, vừa thấy con rắn kia, lại hớn hở chạy đến mong nó cắn thêm một ngụm nữa. Ngài thật sự là bất trị mà!”
“Bản quan là rắn thật sao?” Tiêu Vị Ương vốn đang vô cùng tức giận, không ngờ đến Ngũ hoàng tử sẽ chạy tới nơi này bắt người, hiện tại nghe được mấy lời này, liền cười rộ lên, “Bạch Vương, ngài thật cảm thấy bản quan giống rắn sao?”
Thời điểm Bạch Nhược Thủy chuyển tầm mắt, liền bắt gặp đuôi lông mày Tiêu Vị Ương khẽ nhướn cao, hàm ý khiêu khích, trái tim trong nháy mắt lại bang bang gõ trống, “…Có một chút…”
“Bạch Nhược Thủy! Bạch Vương! Bạch Vương điện hạ!” Hồng Diệp gấp đến độ chụp lấu hai vai Bạch Nhược Thủy mà lay, “Ngài tỉnh táo một chút đi! Chẳng lẽ ngài muốn bị người kia xoay mòng mòng, cả đời không nhấc nổi mình lên sao?!”
Lời này quả nhiên đủ sức nặng, thật sự khiến Bạch Vương cảm thấy nên cảnh tỉnh lại bản thân.
“Bổn vương ——” Bạch Vương trong khoảnh khắc kiên quyết hắn lên, nhưng vừa nhìn đến bộ dáng mỉm cười yếu ớt của Tiêu Vị Ương, lại thoáng dao động một chút, “…Bổn vương…”
Tiêu Vị Ương người này, quá mức nguy hiểm đi!
Mặc kệ chính mình đứng trước mặt Bạch Vương vung tay múa chân, Bạch Vương căn bản không nghe lọt cảnh báo của mình đi?
Nghĩ đến đó, Hồng Diệp vội vàng lôi kéo Bạch Nhược Thủy về phía cửa trước, một cước đá cửa phòng khép lại, ngăn cản ánh mắt lưu luyến không rời của người nào đó, cùng lúc giáo huấn y, “Bạch Vương, ngài nghĩ thử xem, đời nào tự nhiên lại xuất hiện thịt vịt bày sẵn để ngài dùng? Huống chi, còn là con vịt tự động nhảy vào nồi nước sôi? Này cũng không phải quá mức tiện nghi đi! Tất thảy những điều tốt đẹp gì đấy, đều để che giấu bẫy rập —— Bạch Nhược Thủy, ngài có đang nghe không hử?”

“…”
“Bạch Vương.” Cánh cửa phía sau được Tiêu Vị Ương mở ra lần nữa, vẫn là bộ dạng quần áo không chỉnh tề khi nãy. Bạch Nhược Thủy lại nhịn không được mà dừng bước, mặc cho Hồng Diệp lay lay kéo kéo đều không hề nhúc nhích, khiến đối phương tức đến đỉnh đầu bốc khói, “Bạch Vương! Ngài thật sự là tên ngốc ngóc đầu không nổi!”
“Bạch Vương điện hạ.” Tiêu Vị Ương mỉm cười nhìn y, “Sau khi trở về, nhớ ngẫm nghĩ cho kỹ, hạ quan khi trước cự tuyệt ngài, rồi lại năm lần bảy lượt dụ dỗ ngài. Nếu hạ quan nói, này không phải vì đùa giỡn ngài, thì có thể là gì đây?”
Bạch Nhược Thủy ngây ngốc.
“Bạch Vương điện hạ thông minh như vậy, hẳn không cần đến một ngày cũng minh bạch rồi đi.” Tiêu Vị Ương nở nụ vười, cười đến hết sức thiện lương vô hại, “Đúng rồi, về phần Ngũ hoàng tử bên cạnh ngài, hạ quan có một câu thể này, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy chẳng thể không nói. Sách thánh hiền có chép một câu, ‘Gần quân tử, xa tiểu nhân’, lời lẽ của người bên cạnh, Bạch Vương phải cẩn thận suy xét. Còn có, Ngũ hoàng tử a, hạ quan cũng từng nói qua, ngài ấy cùng Bạch Vương cực kỳ giống nhau, hạ quan ngày đó say rượu, suýt chút nữa thì nhầm hắn với Bạch Vương điện hạ ngài.”
Hồng Diệp lại ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó, bản thân lập tức trừng lớn hai con mắt đỏ quạch, chỉ thẳng mặt Tiêu Vị Ương mà chửi ầm lên, “Tiêu Vị Ương! Ngươi quá nham hiểm đi ——”
Hộ bộ Thượng thư đại nhân vẫn là dáng bộ vô hại từ đầu đến chân, khẽ cười lên, “Bạch Vương điện hạ, hạ quan hiện tại có chút bất tiện, không thể cung tiễn. Ngày khác gặp lại.”
Bạch Vương điện hạ hồi phủ, một cước đá vị Hồng Diệp nào đó ra khỏi cửa.
Hồng Diệp kêu gào Bạch Nhược Thủy vô tình vô nghĩa, Tiêu Vị Ương kia đối với y thế nào, rồi thì Hồng Diệp ra sao với y. Tiêu Vị Ương kia không có hảo ý, vừa nhẹ giọng nói một câu, lại dễ dàng châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Hồng Diệp cùng Bạch Vương. Bản thân Hồng Diệp chỉ hận Bạch Vương đầu óc mê muội, tức giận đến mức đấm thẳng một quyền lên cửa phòng Bạch Nhược Thủy.
Mà Bạch Vương hiện tại, cũng bắt đầu hối hận.
“Bổn vương thế mà tin ngươi nói hươu nói vượn, còn buông tha Tiêu Vị Ương kia! Thật là ngu xuẩn vô cùng!” Bạch Nhược Thủy rúc trong phòng ai oán.
“Bạch Vương! Người ta là vì muốn tốt cho ngài! Ngài thế nào lại nghĩ ngợi lung tung thành như vậy ——” Hồng Diệp gấp đến độ trán đầy mồ hôi, “Tiêu Vị Ương là người ra sao ngài nên hiểu rõ, cho ngài chút lời ngon ngọt, sau này nhất định khiến người nhấc mình không xong. Bạch Vương a Bạch Vương, ngài như thế nào còn nghĩ không ra được a!”
“Bổn vương chỉ biết một điều! Nếu như ngươi không tới quấy rầy chuyện tốt của ta! Tiêu Vị Ương kia đã sớm bị bổn vương nuốt vào bụng!” Bạch Nhược Thủy lửa giận công tâm, “Bàn về ái tình, Tiêu Vị Ương sao so lại bổn vương? Bổn vương làm cho hắn thoải mái đến kêu meo meo, khó gì sau này hắn còn không ngoan ngoãn nghe lời bổn vương! Còn đâu mấy cái động tác võ công đẹp mắt gì gì đấy đấy được?”
“Bạch Vương…”
“Phiền chết được! Cút ngay ——” Bạch Vương điện hạ một phen đẩy cửa, “Ngũ hoàng tử điện hạ! Ngươi đừng tưởng bổn vương là tên ngốc, bổn vương nói cho ngươi biết! Tiêu Vị Ương kia chính là của bổn vương! Cho dù hiện tại còn chưa phải, nhưng sớm hay muộn rồi sẽ là như vậy! Ngươi —— mơ tưởng đến việc đánh chủ ý lên người hắn!”
“Oan uổng quá a!” Hồng Diệp hiển nhiên chết không có đường chối cãi, “Người ta nào có đánh chủ ý lên hắn! Người ta là đánh chủ ý lên Bạch Vương còn không kịp nữa là!”
Cái loại đầu gỗ đáng cười như Tiêu Vị Ương, tình thú kiểu gì được?
Như thế nào so được với Bạch Vương phong lưu, am hiểu tình thú!
Nếu là Tiêu Vị Ương kia, nghĩ tới chỉ thấy nhức óc, cả ngày rúc trong thư phòng duyệt công văn, giường ngủ đặt giữa không gian thiên kiều bá mị quá sức lãng phí. Nếu là Bạch Vương, vậy mới tốt, hàng đêm đều là xuân tiêu nhất khắc, không biết là bao nhiêu lạc thú.
“Thật vậy sao?” Bạch Vương nheo mắt, nhìn xuống Ngũ hoàng tử đang ôm ghì hai chân mình, “Cẩn thận xem xét, người quả nhiên so với bổn vương có mấy phần tương tự, không lạ khi Tiêu Vị Ương đem ngươi nhầm thành bổn vương!”
“Bạch Vương ——” Hồng Diệp mơ hồ dự cảm được điều gì đó.
“Cho dù ngươi không có tâm tư câu dẫn trái tim của Tiêu Vị Ương, nhưng nếu ta lưu ngươi lại bên mình, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện. Bổn vương tuyệt đối không thể chấp nhận phát sinh rủi ro!” Bạch Nhược Thủy mị mắt nhìn sang Hồng Diệp, ngày thường vốn không quá chú ý, nhưng hiện tại nhìn kỹ một chút, thật ra có thể phát giác được khuôn mặt tinh xảo của đối phương, lại thêm ánh mắt mang theo mị hoặc, hơi thở thoang thoảng mùi đàn hương xuất phát từ khuôn miệng ngọt ngào, cùng cử chỉ ngả ngớn, nói chung toàn thân đều toát ra vẻ yêu mị.
Bạch Nhược Thủy trầm tư, bổn vương như thế nào lại để loại nhân vật nguy hiểm kiểu này bên người mình chứ? Còn năm lần bảy lượt để đối phương xâm nhập Tiêu phủ nữa a?
Nếu như hôm nay, thời điểm Hồng Diệp xông vào Tiêu phủ, bắt gặp cảnh tượng Vị Ương cùng với ngón tay trỏ vô cùng động tình kia, chẳng thành ra lớn chuyện rồi sao?
Bạch Vương điện hạ lập tức gật gù, còn hạ quyết phải đem người nào đó mau mau tiễn về nước.
Nếu cứ giữ tên này ở trong nước, nhất định sẽ phá hư chuyện tốt của y cùng Tiêu lang!
Hồng Diệp ở bên kia, không biết vì cớ gì, đánh một cái rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên giương mặt Bạch Nhược Thủy, trong lòng không khỏi đánh lộp bộp mấy tiếng.
Chẳng lẽ, đại cuộc đã đánh mất, cho nên đất trời xoay chuyển nha? Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui