Đường Ngọc vốn muốn nhân cơ hội trước khi hắn trở về, tìm hiểu xong sở thích của hắn, nhưng nhìn thấy thư hồi âm của Trần Thúc, Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, thôi cứ bình thường đi
Vô dụng.
Hắn chỉ biết biến đổi cách dùng từ ngữ trau chuốt khác nhau nói hắn thích nàng, hoặc là ái mộ nàng, hoặc là dùng từ ngữ càng làm cho người ta tê đầu hơn
Đường Ngọc nghĩ nghĩ, dù sao nhiều nhất cũng chỉ có nửa tháng, từ từ chờ hắn trở về cũng như nhau.
Tuy rằng người thật cũng rất biết cách làm ầm ĩ, nhưng nhìn chung còn tốt hơn hồng nhạn truyền thư, chờ vài ngày, chỉ chờ được một câu nói
Đường Ngọc đành phải tạm trì hoãn tìm hiểu sở thích của Trần Thúc lại trước
Kỳ thật cũng không phải trì hoãn trước, mà là đổi một cách khác, thí dụ như, lúc lơ đãng sẽ hỏi Lê ma ma, Tiểu Mễ cùng Bình Á.
Các nàng đều là người hầu hạ Trần Thúc lâu năm, Đường Ngọc tự nhiên hỏi vậy mà hỏi ra được chút manh mối, không tính việc khó.
Thí dụ như, trà Trần Thúc thích là trà bạch mẫu đơn cùng Vân Châu phách lạc.
Hoa Trần Thúc thích là hoa hải đường.
Tiên Hiệp Hay
Trần Thúc thích màu xanh biếc.
Trần Thúc thích......
Nàng bảo người làm cho tiểu Sơ Lục vài món đồ trong màu xanh biếc
Tóm lại, từ khi nhận được tin tức, nói Trần Thúc đã xuân tuần xong đang trên đường trở về thì ngày tháng dường như trôi qua nhanh hơn, dường như thật sự hắn có thể trở về bất kỳ lúc nào
Thời điểm đầu tháng ba, tiểu Sơ Lục năm tháng tuổi
Ôm ngồi đã không thành vấn đề, khi Đường Ngọc ôm bé, cũng sẽ cẩn thận dùng lòng bàn tay bám vào cổ tiểu Sơ Lục, làm tiểu Sơ Lục an ổn hơn
Tiểu Sơ Lục năm tháng tuổi hoàn toàn không giống trước đây
Mỗi ngày đôi mắt đều có thể nhìn khắp nơi rất lâu, linh hoạt hơn rất nhiều, dường như có thể nghe hiểu không ít lời mẫu thân nói, thời điểm cười cũng bắt đầu nhiều hơn, hơn nữa cũng bắt đầu trao đổi qua lại với người khác nhiều hơn
Tự nhiên, cũng bắt đầu tương tác với chó Đường Đường
Chó Đường Đường dường như cũng biết bé là tiểu chủ nhân, luôn rất thân thiết mỗi khi nhìn thấy tiểu Sơ Lục
Có đôi khi tiểu Sơ Lục ngủ trong lòng Đường Ngọc, chó Đường Đường sẽ đặt hai móng vuốt nhỏ đứng lên, ý đồ muốn nhìn xem tiểu Sơ Lục
Đường Ngọc dứt khoát hào phóng để nó xem.
Còn nghiêm túc nói cùng nó, "Đường Đường, đây là tiểu Sơ Lục, em còn nhỏ, ngày sau con cần chăm sóc em nhiều hơn nga ~"
Chó Đường Đường kêu lên gâu gâu
Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ đầu chó Đường Đường
Có Đường Đường chơi cùng tiểu Sơ Lục, là tiểu tổ tông, tiểu bảo bối của toàn bộ Kính Bình Hầu phủ~
Có tiểu Sơ Lục, lão thái thái dường như mỗi ngày cũng đều có mong đợi.
Mỗi buổi sáng đều chờ đợi, còn Đường Ngọc đều cố định mang theo tiểu Sơ Lục đến chỗ tổ mẫu
Tiểu Sơ Lục sẽ chơi cùng tổ mẫu một thời gian.
Đường Ngọc cũng sẽ mang tiểu Sơ Lục tản bộ, phơi nắng, hóng gió trong Trường Nhạc uyển của tổ mẫu
Khí hậu tháng ba hợp lòng người nhất, thời gian tiểu Sơ Lục ở bên ngoài dài hơn so với trước đây rất nhiều.
Mỗi buổi trưa nhân lúc thời gian nóng nhất trong ngày, Đường Ngọc cùng Lê ma ma sẽ tắm rửa cho tiểu Sơ Lục, mới đầu tiểu Sơ Lục rất sợ tắm rửa, nhưng về sau liền từ từ quen dần, cũng thích thú, chỉ là thời gian tắm rửa mỗi ngày cho tiểu Sơ Lục không thể quá dài, cũng đều ở trong nhĩ phòng, sợ bé bị nhiễm phong hàn.
Ban đêm, Trần Thúc không ở nhà, tiểu Sơ Lục lại lớn hơn rồi, nên có khi Đường Ngọc sẽ để tiểu Sơ Lục cùng ngủ trên giường
Khi chợt tỉnh giấc, đều có thể nhìn thấy không biết sao tiểu Sơ Lục đã dựa vào bên người nàng rồi
Tiểu Sơ Lục ba bốn tháng đã có thể xoay người, hẳn là đã lăn qua lộn lại một phen
Đường Ngọc ôn hòa cười cười, hôn lên giữa mày bé......
Cứ như vậy, tiểu Sơ Lục dưới sự chăm sóc của Đường Ngọc cùng cả nhà, lớn lên từng ngày
Đường Ngọc dường như cũng hơi quen những ngày Trần Thúc không ở bên cạnh, Vạn Châu lớn như vậy, hắn sẽ luôn có thời điểm cần ra ngoài, chờ khi hắn trở về, nàng hẳn nên quý trọng thời gian bên cạnh hắn
Đường Ngọc nghĩ như thế.
......
Mùng tám tháng ba, Đường Ngọc mang tiểu Sơ Lục đến viện tổ mẫu chơi.
Bình thường lúc này mợ đều đã ở đây, nhưng hôm nay không có tới, Đường Ngọc cảm thấy có chút kỳ quái, liền bảo Tiểu Quả đi xem.
Tiểu Quả trở về, có chút hoảng, "Cữu phu nhân có chút không ổn, hình như ngã bệnh, đã mời đại phu.
Nhưng cữu phu nhân nói, phu nhân bận việc, bảo nha hoàn trong phủ đừng nói với phu nhân, cho nên bây giờ chúng ta vẫn còn chưa biết tin."
Đường Ngọc do dự trong lòng, để tiểu Sơ Lục cho tổ mẫu chăm sóc, tự mình mang theo Tiểu Quả cùng Thảo Diên đến phủ của mợ
Tòa nhà Dương thị ở cách Kính Bình Hầu phủ không xa, chỉ cách hai con hẻm, lúc trước chọn tòa nhà này chính là vì tiện đi lại cùng chăm sóc.
Đường Ngọc không có ngồi xe ngựa, khi đi trong lòng nôn nóng, đi có chút nhanh.
Trước khi đi, Đường Ngọc cho Tiểu Mễ gọi đại phu cùng đến phủ của mợ
Lúc Đường Ngọc đến, Dương thị còn nằm trên giường, nói trước đây đã có đại phu tới xem qua.
Đường Ngọc không yên tâm, vẫn kiên trì để đại phu Kính Bình Hầu phủ đến xem.
Dương thị nằm trên giường, nhẹ giọng nói, "Không có việc gì, Ngọc nhi, chỉ là bệnh tim đập nhanh tái phát, đừng lo lắng."
Đường Ngọc biết mợ có chứng bệnh tim đập nhanh, hơn nữa đại phu trước đây cũng đã xem qua, nói bệnh này trị không hết, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều, nghỉ ngơi tốt, mới có thể duy trì thêm mấy năm, nghỉ ngơi không tốt, hoặc vẫn luôn làm lụng vất vả, có lẽ chỉ là chuyện một hai năm.
Trước đây mợ còn khỏe, bây giờ bỗng nhiên té xỉu, nhìn mợ nằm trên giường bệnh, trong lòng Đường Ngọc khổ sở không nói nên lời
Nhưng Dương thị dường như trầm ổn hơn nàng, cũng duỗi tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng thở dài, "Ngọc nhi, đây là bệnh cũ của mợ, trong lòng mợ hiểu rõ, trị không hết, luôn có thời điểm sẽ tái phát bệnh.
Trước đây mợ luôn lo lắng, nếu ta đi rồi, Mậu Chi sẽ không có nơi nương tựa, ngày sau nó phải làm sao đây; nhưng bây giờ không giống, đã có các con rồi, cho dù mợ có đi, cũng rất yên lòng."
Mắt Đường Ngọc mờ mịt, "Mợ, chúng con đối đãi với Mậu Chi như thế nào, cũng không sánh bằng người ở cạnh Mậu Chi một ngày.
Vì Mậu Chi, người cũng cần chăm sóc tốt cho mình, Mậu Chi sắp trưởng thành rồi, người không muốn nhìn thấy bộ dạng Mậu Chi lớn lên sao?"
Những lời này của Đường Ngọc bỗng nhiên chọc trúng chỗ mềm mại trong lòng Dương thị
Những lời đã nói trước đây, Dương thị bỗng nhiên không nói nữa.
Đường Ngọc tiếp tục nói, "Mậu Chi rất giống cữu cữu, chờ Mậu Chi lớn lên, mợ có thể nhìn xem có phải thật giống cữu cữu như khuôn đúc ra không? Thời gian sau này còn dài, mợ, người phải thật khỏe mạnh."
Dương thị bỗng nhiên rưng rưng gật đầu.
Đường Ngọc tiến lên ôm nàng.
Dương thị nức nở nói, "Ta sẽ quý trọng thời gian ở cạnh Mậu Chi, còn có các con, ta cũng muốn nhìn thấy Mậu Chi lớn lên."
Đường Ngọc gật đầu.
Dương thị lại nói, "A Ngọc, con biết không? Nhìn thấy Trường Doãn đối xử tốt với con, ta luôn nhớ tới cữu cữu con, ta chưa bao giờ hối hận khi ở bên ông ấy, chỉ là bây giờ rời khỏi Miểu thành đã lâu, càng có chút nhớ khi đó ở cùng một nhà với cữu cữu con."
Đường Ngọc nhịn nước mắt xuống, ấm giọng nói, "Mợ, chúng ta sẽ về Miểu thành, nhanh thôi mợ, mợ sắp có thể về nhà rồi."
Trong mắt Dương thị đầy mong chờ, gật đầu nói, "Được."
Từ trong phủ của mợ ra ngoài, Đường Ngọc càng thêm cảm thán trong lòng
Sinh lão bệnh tử của đời người kỳ thật rất vô thường, chỉ nên quý trọng trước mắt.
Đường Ngọc nhớ tới lời cuối cùng mợ nói cùng nàng -- Ngọc nhi, mợ thực hâm mộ con, con còn trẻ, có Trường Doãn cùng Sơ Lục bên cạnh, con còn có nhân sinh rất tốt, hãy nhớ sống tốt mỗi ngày
Đường Ngọc gật đầu.
Rời khỏi phủ của mợ hồi lâu, Đường Ngọc vẫn còn đang suy nghĩ lời mợ nói.
Mậu Chi không ở nhà, Đường Ngọc cũng không nói cho tổ mẫu biết chuyện của mợ, sợ bà lo lắng.
Khi đến viện tổ mẫu đón tiểu Sơ Lục, khi nhìn thấy tiểu Sơ Lục nhìn nàng cười, muốn nàng ôm, trong lòng Đường Ngọc đều là cảm khái.
......
Trở lại trong phòng, dỗ tiểu Sơ Lục ngủ.
Lê ma ma canh chừng tiểu Sơ Lục, Đường Ngọc bỗng nhiên muốn viết thư cho Trần Thúc
Cầm lấy bút, kỳ thật nàng viết rất nhiều.
Rồi vò đi
Rồi lại viết
Nhiều lúc, lưu loát viết một hơi, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vò đi.
Rồi cuối cùng, chỉ còn một câu đơn giản nhất, sau khi hong khô, bỏ giấy viết thư vào phong thư, gọi người đưa đến cho Trần Thúc
......
Trên đường về, Trần Thúc nhận được thư
Lần trước hắn hồi âm một phong thư, sau khi chờ nàng rất lâu, nàng cũng không hồi âm cho hắn.
Hắn cho rằng nàng đang thẹn thùng.
Hôm nay bỗng nhiên lại nhận được thư nàng gửi, Trần Thúc có chút kinh hỉ, cũng hơi đoán không được nội dung thư
- - thiếp rất nhớ chàng.
Thư chỉ có ngắn ngủn bốn chữ, Trần Thúc hơi hơi ngơ ngẩn.
"Hầu gia sao vậy?" Phạm Cù cho rằng hầu gia nhận được thư phu nhân gửi hẳn sẽ bắt đầu không bình thường mới đúng, thí dụ như một hồi trước nhận được thư phu nhân, hầu gia liền cười một mình rất lâu, đến lúc hồi âm, vẫn còn ngồi cười một mình.
Phạm Cù nhìn ra, đây mới là thái độ bình thường của hầu gia khi nhận được thư phu nhân
Nhưng bây giờ, biểu tình của hầu gia dường như tràn ngập lo lắng.
"Còn bao lâu nữa mới về đến phủ?" Trần Thúc hỏi.
Phạm Cù nói, "Chắc còn khoảng 13-14 ngày"
Trần Thúc phân phó, đi nhanh chút, nhanh về phủ chút
Phạm Cù kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, thấy Trần Thúc xuất thần nhìn giấy viết thư phu nhân đưa tới
Nàng sẽ không vô duyên vô cớ muốn viết thư như vậy cho hắn, nhất định nàng đã gặp chuyện không cao hứng......
Trong lòng hắn càng thêm có chút lo lắng, muốn về phủ nhanh hơn
Qua mấy ngày, khi Đường Ngọc còn đang ở viện tổ mẫu cùng chăm sóc tiểu Sơ Lục, Tiểu Quả bước nhanh chân chạy tới Trường Nhạc uyển, "Phu nhân phu nhân! Hầu gia đã trở lại!"
Đường Ngọc hơi giật mình, Trần Thúc đã trở lại?
Không phải cần hạ tuần tháng ba đến đầu tháng tư mới về đến à......
Bây giờ mới trung tuần tháng ba, sao hắn đã trở về?
Đường Ngọc nhất thời không sao phản ứng kịp, nhưng vui sướng trên mặt lại không kiềm được, ngược lại là lão thái thái nhắc nhở, "Nhanh đi nhìn chút xem sao."
Đường Ngọc khẽ dạ một tiếng.
Để tiểu Sơ Lục cho tổ mẫu chiếu cố, Đường Ngọc xách váy lên, bước nhanh chạy tới cửa lớn hầu phủ, trong lòng nhảy nhót.
Khi sắp đến cổng lớn, Trần Thúc vừa lúc bước từ xe ngựa xuống, vừa nói chuyện cùng Cố Tới và Phùng Vân, vừa bước vào cửa lớn hầu phủ, nhìn thấy thân ảnh trước mắt, hẳn là một đường chạy chậm từ trong viện lại đây, nhìn thấy hắn, hai người đều hơi hơi giật mình.
Nàng nhào vào trong lòng ngực hắn, "Trường Doãn!"
Trần Thúc thuận thế ôm nàng, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn đè nén kích động trong lòng xuống, nhẹ giọng nói, "Gầy."
Đường Ngọc cười nhìn hắn.
Hắn cũng cười khanh khách nhìn nàng, ánh mắt ấm áp cùng vui mừng, dường như tham lam, muốn đem thời gian hơn hai tháng xa cách này bù đắp tại thời điểm bốn mắt giao nhau ngắn ngủi
Phạm Cù nắm tay ho nhẹ hai tiếng.
Lúc này Trần Thúc mới hoàn hồn, "Tới rồi sao?"
Hắn luyến tiếc buông nàng ra, nhưng rốt cuộc trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng Kính Bình Hầu phủ chính là nhà hắn, hắn muốn ôm phu nhân mình như thế nào thì cứ ôm như thế ấy, đây là chuyện đương nhiên, nhưng hắn vẫn cần suy tính đến Cố bá cùng Phùng thúc
Đường Ngọc cười cười, thẹn thùng nói, "Ừm."
Cố Tới cùng Phùng Vân đều cười cười, không có lên tiếng.
Trần Thúc vừa dắt tay nàng, vừa hướng về Cố Tới và Phùng Vân nói, "Cố bá, Phùng thúc, ngày mai rồi nói sau."
Cố Tới cùng Phùng Vân đều đáp lời
Lúc này Trần Thúc mới dắt tay nàng vào phủ, nhưng bộ dạng vừa rồi nàng mới nhào vào hắn, hắn sẽ vẫn luôn nhớ rõ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...