Cẩm Đường Xuân


Đường Ngọc dựa vào bả vai hắn, “Hiện tại đã là an ổn bình an”
Trần Thúc đang muốn mở miệng, Đường Ngọc lại nói, “Có chàng ở đây, chính là bình an……”
Đáy lòng Trần Thúc ấm áp, những lời trước đây muốn nói, đều ẩn trong cổ họng
“Để thiếp xuống đi.

” Đường Ngọc thấy hắn cõng thật lâu.

Hắn nhẹ giọng, “Lập tức đã đến nhà rồi”
Đường Ngọc kệ hắn.

“A Ngọc, thay ta giữ nhà thật tốt, có nàng ở nhà, lòng ta rất vững vàng, ta sẽ nhanh chóng trở về nhà.

” Hắn lại ấm giọng nói.

Đường Ngọc khẽ ừ một tiếng, không có nói gì khác
Sắp đến hầu phủ, hắn thả nàng xuống.

Nàng thấy trán hắn ròng ròng mồ hôi, “Trở về đổi xiêm y khác đi, đừng để cảm lạnh.


Một tay nàng xách theo hoa đăng, một tay lau mồ hôi cho hắn
……
Nhĩ phòng, nàng gội đầu cho hắn
Nàng đột nhiên hỏi, “Nếu lúc ấy ở dịch quán là người khác……”
Trần Thúc vùi đầu trong lòng nàng, “Có ngốc không đây? Ta là đi tạo phản, muốn cung nữ thử hôn để làm gì?”
Đường Ngọc đỏ mặt
Trần Thúc ôm chặt nàng, “Ta không muốn, không ai có thể ép buộc ta; nếu ta muốn, nàng cũng không ra được dịch quán.


Lúc ấy có một khắc Đường Ngọc đã cảm giác, hắn không muốn để nàng đi……
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Lúc ấy trong kinh chưa an ổn, ta chưa chắc có thể bận tâm đến nàng được, nếu giữ nàng ở lại với ta cũng không ổn, không bằng để nàng về Bình Nam trước, có người nhìn chằm chằm cũng an toàn.


Trần Thúc nhận khăn lông từ trong tay nàng, “Ta vốn cho Trần Phong đi cùng nàng, kết quả hắn nói trong bốn hộ vệ, rõ ràng chỉ có hắn nhìn đáng tin cậy nhất, nhưng nàng lại chọn tên bôi hương phấn kia……”
Đường Ngọc bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có bốn hộ vệ tới, cũng nhớ tới người thoạt nhìn lợi hại nhất, hắn chính là Trần Phong mà Trần Thúc nhắc tới
“Vì sao lại vậy?” Hắn tò mò.

Đường Ngọc thở dài, “Hắn quá gây chú ý, có một thị vệ gây chú ý như vậy đi theo thiếp, vậy đoạn đường thiếp đi có vẻ quá chói mắt”
Trần Thúc cười nói: “…… Có đạo lý.


Hôm sau dậy sớm, Phạm Cù đã chuẩn bị thỏa đáng xe ngựa cùng hành lý đi Phong Châu
Có Phạm Cù ở đây, mọi việc đều không cần nhọc lòng nhiều
Chuyến này đi Phong Châu, sau đó Trần Thúc lại còn muốn đi một chuyến vào kinh, chờ quay trở lại đã phải là sau tháng sáu, Cố trưởng sử cùng các quan lại khác đều tới đưa, Trần Thúc dặn dò vài câu.


Cố Tới lo lắng nói, “Hầu gia nhất định không thể chủ quan”
Trần Thúc trấn an nói, “Yên tâm đi, ta đi cùng nhị ca, sẽ không có việc gì.


Thiên tử quả quyết sẽ không động tâm tư với hắn và nhị ca cùng một lúc
Trong lòng Cố Tới hơi nhẹ nhõm, đi cùng Kiến Bình Hầu thế tử, trong lòng Cố tới hơi yên tâm.

Trần Thúc sờ sờ đầu Mậu Chi, “Cố bá bá, thay ta chăm sóc Mậu Chi, ngày thường khi ta không ở đây, dạy hắn thêm vài thứ.


Cố Tới biết rõ, hầu gia là muốn cho Mậu Chi đi theo hắn.

“Lão thần biết.

” Cố Tới lên tiếng.

Trần Thúc nhìn Mậu Chi nói, “Mậu Chi, gọi lão sư.


Mậu Chi kinh ngạc, thấy Trần Thúc cười gật đầu, Mậu Chi liền tiến lên, “Lão sư.


Cố Tới gật đầu.

Một chỗ khác, Đường Ngọc đang ở cùng lão thái thái và Dương thị
“Trên đường tự chăm sóc mình cho tốt, ta và mợ ở chỗ này, không có chuyện gì đâu.

” Lão thái thái sợ nàng lo lắng.

Dương thị cũng nói, “Không cần lo lắng cho chúng ta.


Cho dù Đường Ngọc không cần cùng đi theo vào kinh, nhưng đi tới đi lui Phong Châu thành cần thời gian, hơn nữa theo Trần Thúc nói, nàng cũng cần ở lại chỗ thái nãi nãi thêm chút thời gian, chỉ sợ sẽ không trở về nhanh như vậy
Mắt Đường Ngọc hơi có chút hồng, “Tổ mẫu, mợ, mọi người cần chú ý thân thể.


“Đã biết,” lão thái thái cầm tay nàng.

Vừa lúc Trần Thúc tiến lên, “A Ngọc, ta đã nói với Lê ma ma, Lê ma ma sẽ chăm sóc tốt cho tổ mẫu cùng mợ.


Đường Ngọc chớp chớp mắt, hắn đã chu toàn mọi việc
Lúc lên xe ngựa, Đường Ngọc vẫn có chút không nỡ
Mậu Chi xung phong nhận việc, “Yên tâm đi tỷ, còn có đệ ở đây mà!”
Đường Ngọc mỉm cười.


Xe ngựa rời khỏi Kính Bình Hầu phủ, Đường Ngọc ở trước cửa sổ xe ngựa nhìn hồi lâu, cho đến khi xe ngựa đi xa.

Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi về nhà, nàng không ở gần tổ mẫu thời gian dài như vậy.

“Không có việc gì, A Ngọc, ở chỗ thái nãi nãi một ít thời gian liền trở về” Trần Thúc trấn an.

Đường Ngọc dựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

……
Vạn Châu cùng Bình Nam, Phong Châu, Thái Châu kỳ thật đều cách nhau thật sự gần.

Từ Giang thành đến Phong Châu thành ước chừng chưa đến hai mươi ngày đường
Hai người ở cùng nhau, thời gian trôi qua cũng mau, mỗi ngày Trần Thúc đều nhận được báo cáo đưa tới từ Vạn Châu, cũng sẽ có chuyện quan trọng cần hắn quyết định; Đường Ngọc thì ở trong xe ngựa an tâm đọc sách có quan hệ đến Vạn Châu, thí dụ như sách tìm hiểu phong thổ cùng du ký
Hiểu biết của nàng đối với Vạn Châu rất ít, ngoại trừ nghe mấy người Trần Thúc cùng Tiểu Mễ, Bình Á nói cho nàng biết, thì đọc sách cũng là một con đường.

Lần này Phạm Cù cùng đi theo tới Phong Châu, bởi vì Trần Thúc muốn từ Phong Châu về kinh thành, Phạm Cù là trưởng sử Kính Bình Hầu phủ, chuyến này Trần Thúc nhập kinh, Phạm Cù cần đi theo cùng, có việc có thể giúp đỡ xử lý.

Mặt khác, mấy người Tiểu Mễ, Bình Á cũng cùng đi, Lê ma ma ở lại trong phủ, chỗ Đường Ngọc phải có người chiếu cố.

Mới đầu trên đường còn tốt, trước một ngày đến Phong Châu thành, Đường Ngọc bắt đầu có chút không thoải mái.

Nằm mê man trên xe ngựa, lại tựa như nhiễm phong hàn, uể oải không có quá nhiều tinh thần.

Trần Thúc sợ nàng hai ngày trước cảm lạnh, Đường Ngọc nói, có thể do hôm qua tham ăn ăn hỏng bụng rồi, còn có chút ghê tởm muốn ói, chờ đến Phong Châu thành nghỉ hai ngày.

Trần Thúc hơi giật mình, “Bao lâu rồi không có nguyệt sự?”
Thời gian này, hắn thường quấn lấy nàng nháo, hình như đã lâu không thấy nàng có……
Đường Ngọc nói, “Nguyệt sự của thiếp không được chuẩn.


Hắn duỗi tay xoa tóc nàng, “Cứ nghỉ ngơi, chờ đến Phong Châu thành tìm đại phu nhìn xem.


Đường Ngọc gật đầu.

……
Đến Phong Châu thành là mùng năm tháng hai, Trần Lỗi từ xa đã nhìn thấy Kiến Bình Hầu thế tử đang chờ đón ở cửa thành, “Hầu gia, Kiến Bình Hầu thế tử ở đây.


Lúc này Trần Thúc mới vén mành trên cửa sổ xe lên, thấy người đang chờ ở cửa thành không phải Thịnh Liên Húc thì là ai?
“A Ngọc, nhị ca tới.


” Trong lời nói Trần Thúc đều là thân thiết.

Trước đây ở chỗ thái nãi nãi, Đường Ngọc đã nghe Đồng bà nói đến mấy người bọn họ, nhị ca Trần Thúc đang nói, chính là Kiến Bình Hầu thế tử Thịnh Liên Húc, cũng chính là cháu cố của thái nãi nãi
Có thể thấy được thường ngày rất thân cận với Trần Thúc
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trần Thúc vén mành lên, vừa dắt Đường Ngọc xuống xe ngựa, vừa nhìn Thịnh Liên Húc nói, “Nhị ca!”
Thịnh Liên Húc đợi hồi lâu, huynh đệ hai người ôm nhau.

Trần Thúc mới lại dắt Đường Ngọc, “Nhị ca, đây A Ngọc.


Đây chính là Đường Ngọc, thái nãi nãi đã nói với Thịnh Liên Húc từ trước
“Nhị ca……” Đường Ngọc hành lễ.

Thịnh Liên Húc duỗi tay, xa xa đỡ lấy, “A Ngọc, thường nghe thái nãi nãi nhắc tới muội, các ngươi lần này tới, không thể nói thái nãi nãi có bao nhiêu cao hứng, hôm nay thức dậy từ rất sớm, ngóng trông các ngươi nhập phủ.


“Đi thôi, đừng để thái nãi nãi đợi lâu.

” Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc ở chung cũng không khách khí.

Thịnh Liên Húc lên xe ngựa cùng hai người bọn họ, đi cùng Trần Thúc và Đường Ngọc, vừa nói chuyện, vừa đi về Kiến Bình Hầu phủ
Tuy rằng lần đầu tiên gặp Thịnh Liên Húc, nhưng Đường Ngọc nhìn ra được, quan hệ hai người bọn họ thực hòa hợp.

Cũng tựa như Trần Thúc và Lục Miện Thành trước đây, thân như huynh đệ.

Bên ngoài mành xe ngựa, ánh vào đôi mắt đều là cảnh tượng phồn hoa, có đôi khi sẽ làm Đường Ngọc sinh ra một chút kinh ngạc, Giang thành cũng tốt, Phong Châu thành cũng tốt, đều phồn hoa giàu có và đông đúc hơn cả kinh thành
Trong kinh đã suy sụp, so ra còn kém hơn cả hai thủ phủ Vạn Châu cùng Phong Châu
Vương triều hưng suy phảng phất như trong nháy mắt, làm lòng người cảm thán……
Trong lúc suy nghĩ, xe ngựa đã chậm rãi ngừng lại, hẳn là đã tới rồi.

Đường Ngọc thu hồi ánh mắt, nhưng vừa rồi mới nhìn thấy bên ngoài Kiến Bình Hầu phủ có người đang đợi chờ.

Thịnh Liên Húc xuống xe ngựa trước, Trần Thúc cũng đỡ Đường Ngọc xuống, vừa rồi Đường Ngọc mới từ cửa sổ xe ngựa nhìn thấy thân ảnh đang đứng cùng Thịnh Liên Húc.

Trần Thúc bên cạnh cười nói, “Nhị tẩu.


Là phu nhân Kiến Bình Hầu phủ thế tử Viên Liễu, Đường Ngọc đi tới hành lễ, “Nhị tẩu.


Viên Liễu tiến lên đỡ nàng, “Là A Ngọc sao? Vừa rồi thái nãi nãi còn mới nhắc đến muội, nói muốn gặp muội”
Viên Liễu nhiệt tình, Đường Ngọc dịu dàng, Viên Liễu vừa dắt tay nàng, vừa đi vào trong phủ, “Tới, cùng ta đi gặp thái nãi nãi đi.


Tính tình Viên Liễu thoải mái, bây giờ, đã hoàn toàn quăng Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc ra sau đầu, chỉ cùng Đường Ngọc nói chuyện, “Tới nơi này rồi, cứ xem như nhà mình, ngàn vạn đừng câu nệ.

Trường Doãn biết rõ nhất, có phải không?”
Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc nhìn nhau cười, Trần Thúc nghe được Viên Liễu gọi hắn, nhanh chóng nói, “Đúng, nhị tẩu nói đều đúng!”
Viên Liễu lại nhìn Đường Ngọc nói, “Nhạ, thấy chưa, người này cứ như vậy, muội ngàn vạn đừng để hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa……”
Nói xong, lại nắm tay nàng, đi trước hai người bọn họ.


Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc đều cúi đầu cười cười.

Chờ đến trước mặt lão thái thái, Đường Ngọc hành lễ, “Thái nãi nãi ~”
Trước đây đã gặp qua, bây giờ liền không có câu nệ cùng tiểu tiết, Lạc lão phu nhân gọi nàng tiến lên.

“Sao lại gầy như vậy?” Lạc lão phu nhân thấy nàng có chút gầy hơn lần trước
Trần Thúc nói, “A Ngọc đã nhiều ngày có chút không thoải mái, ăn uống không được, đúng là gầy rồi.


“Không có việc gì, hẳn là hôm qua ăn hỏng bụng.

” Đường Ngọc sợ thái nãi nãi lo lắng.

“Lát nữa cho đại phu đến xem.

” Lạc lão phu nhân mới mở miệng, Viên Liễu nhiệt tình nói, "Con đi an bài.


Đường Ngọc nhìn ra được lão phu nhân rất thích Viên Liễu, tính tình như Viên Liễu thực dễ lấy được niềm vui của trưởng bối
“Tới chỗ thái nãi nãi ngồi đi.

” Lạc lão phu nhân cũng thấy sắc mặt nàng không được tốt, sợ nàng đứng lâu mệt
“Đi thôi.

” Trần Thúc ấm giọng
Đường Ngọc liền ngồi bên cạnh lão phu nhân, lão phu nhân hỏi đến Vạn Châu còn có đã quen thuộc mọi thứ chưa, Đường Ngọc nhất nhất trả lời, lão phu nhân lại trò chuyện cùng Trần Thúc một lát, chờ Viên Liễu quay trở lại, Lạc lão phu nhân nói cùng Viên Liễu, “Dẫn A Ngọc đi dạo trong phủ trước, ta cùng Liên Húc và Trường Doãn nói chuyện một lát.


Viên Liễu vâng lời, rồi sau đó lại dắt tay Đường Ngọc, dẫn nàng đi xem Kiến Bình Hầu phủ.

Viên Liễu cùng Đường Ngọc rời đi, Lạc lão phu nhân hỏi vài câu về chuyện nhập kinh, Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc lên tiếng, xác thật đều nói là dẫn phu nhân vào kinh đón xuân yến.

Lạc lão phu nhân nói, “Là muốn thăm dò thật hư của hai người các con.


Vừa lúc trong phủ có gã sai vặt tới tìm Thịnh Liên Húc, hiện giờ việc ở hầu phủ đều do Thịnh Liên Húc tiếp quản, có chút việc, Thịnh Liên Húc tạm thời rời đi.

Bây giờ, chỉ để lại Lạc lão phu nhân cùng Trần Thúc một chỗ.

Trần Thúc cũng không giấu giếm, “Thái nãi nãi, con dẫn A Ngọc lại đây, là không muốn để nàng nhập kinh, sợ sinh thêm việc gì nữa……”
Lạc lão phu nhân gật đầu, “Ta cũng có ý này, Viên Liễu cùng Đường Ngọc, ta đều không muốn các nàng đi lần này, các con nói cùng thiên tử, ta bệnh hồ đồ, muốn cho các nàng ở trước mặt chiếu cố, không cho đi, lần này cứ có lệ qua trước như vậy đi, chờ thăm dò được thật hư trong kinh ra sao lại nói tiếp.

Mặc dù thật muốn nhập kinh, cũng là chuyện sau đó, không cần gấp gáp ngay lúc này.


Giữa lông mày Trần Thúc hơi giãn, “Con biết, thái nãi nãi.


Bên trong Triều Dương Điện, Ngụy Chiêu Đình chắp tay nhìn tân đế nói, “Bệ hạ, có người đang hỏi thăm việc An thành.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui