Hôm sau, Trần Thúc vẫn dẫn Mậu Chi đi phòng nghị sự như cũ
Bây giờ Mậu Chi nghe cũng không hiểu được bao nhiêu, nhưng Trần Thúc dẫn hắn theo làm quen lỗ tai, hắn cũng biết khi ở phòng nghị sự không được mở miệng quấy rầy, yên lặng ghi nhớ, trên đường trở về hỏi lại tỷ phu.
Đường Ngọc cũng theo Phạm Cù đi nhìn phủ kho khác
Lần này bởi vì đã làm luyện tập trước, cho nên khi đi xem phủ kho liền thuần thục hơn so với lần đi xem đầu tiên rất nhiều.
Tối hôm qua tuy rằng bị Trần Thúc làm ầm ĩ, nhưng trước khi Trần Thúc làm ầm ĩ, nàng đã nhìn không ít.
Hơn nữa sáng hôm nay cũng cố ý rút ra thời gian nhìn trước, cho nên lần này khi lại xem phủ kho, rất nhiều đồ vật đều có thể nhìn được, xem sổ sách có gì nghi hoặc, cũng có thể hỏi Phạm Cù.
Phạm Cù vui mừng, “Phu nhân để bụng.”
Ý ngoài lời, hầu gia không để bụng.
Đường Ngọc nói, “Có ngươi lo lắng, Trường Doãn mới không cần nhọc lòng.”
Phu nhân thực biết nói chuyện, Phạm Cù như đắm mình trong gió xuân.
Đường Ngọc lại nói, “Còn kém quá xa, cần phải học từ từ”
Phạm Cù cảm thán, “Phu nhân, có ngài tới phủ thật tốt.”
Phạm Cù không phải thổi phồng, từ tháng chạp vừa rồi tới bây giờ, chỉ có một khoảng thời gian ngắn, nhưng Phạm Cù rất tin cậy nàng.
Trong lòng Đường Ngọc lại thổn thức, trước đây Trần Thúc có bao nhiêu không quan tâm đến việc của Phạm Cù, mà oán niệm của Phạm Cù dường như cũng không phải chỉ có sâu không thôi đâu
Đường Ngọc cười cười.
Chuyến đi xem phủ kho này, Phạm Cù có thể cẩn thận nói cùng Đường Ngọc các trướng mục của phủ kho, còn có chỗ đặc thù.
Tuy rằng Vạn Châu phủ có kho, cũng có kho quan chuyên môn, nhưng thời điểm khẩn cấp, kho của Kính Bình Hầu phủ cũng là một trong số đó.
Chuyến đi xem phủ kho này, Đường Ngọc thu hoạch được rất nhiều.
Không ít thứ, đều trở về cân nhắc một lần.
Từ đầu năm đến nay, liên tiếp mấy ngày, Trần Thúc và Đường Ngọc đều có việc riêng của từng người
Thời gian mấy ngày trôi qua thực mau
Trần Thúc ra ngoài một năm, dùng nhiều ngày đã cơ bản nắm rõ tình hình Vạn Châu
Đường Ngọc cũng gần như đã xem xong sổ sách cùng đồ vật trong phủ kho, thuận tiện, còn có khế đất cùng điền sản ruộng đất của Kính Bình Hầu phủ, Đường Ngọc sau khi xem xong, có chút ngây ngốc, Vạn Châu thực giàu có, Trần Thúc đặc biệt giàu có……
Nhưng cảm giác lại giống như lần đầu xem sổ sách phủ kho, Vạn Châu như là một khối thịt mỡ, nếu không có Trần Thúc, không có quân đội Vạn Châu, chỉ sợ mỗi người đều muốn mơ ước.
Đường Ngọc có chút lo lắng……
Rốt cuộc cũng đến mùng mười tháng giêng, những thứ cần xem Đường Ngọc đã xem gần như hoàn chỉnh
Ở trong cung, có thể làm được quản sự cô cô, nhất định khôn khéo, mấy thứ này, trước đây trong lòng Đường Ngọc đã hiểu, học cũng rất nhanh
Phạm Cù lại cầm một chìa khóa cuối cùng cho nàng.
“Đây là?” Đã nhiều ngày qua, chìa khóa phủ kho, Phạm Cù đều đã đưa cho nàng, nếu là phải đưa hẳn đều đã đưa hết
Phạm Cù nói, “Phu nhân, đây không phải chìa khóa phủ kho, là chìa khóa tủ cất đồ tại thông bảo tiền trang, đây là do tổ mẫu của hầu gia lưu lại, nhưng vẫn luôn không có động tới, lão phu nhân từng nói cứu cấp hẳn dùng, nhưng cũng không biết đó là vật gì, xin phu nhân giữ kĩ.”
Vậy hẳn là đồ vật cực kỳ quý trọng, Đường Ngọc hỏi, “Không để ở chỗ hầu gia?”
Phạm Cù cười nói, “Đã là cứu cấp, tự nhiên không thể đặt ở hầu gia chỗ.”
Đường Ngọc hiểu ý.
“Phu nhân giữ lại.” Phạm Cù đưa cho nàng, “Không thể dùng tới, là tốt nhất.”
Đường Ngọc gật đầu.
Ngoại trừ làm việc với Phạm Cù, chuyện chủ trì nội trợ trong phủ, Đường Ngọc cũng đi theo Lê ma ma nhìn mấy ngày, cơ bản cũng đã quen tay quen chân
So với trong cung lục đục với nhau, như đi trên băng mỏng, nhân sự bên trong Kính Bình Hầu lại rất đơn giản, tự mình Đường Ngọc có thể xử trí thích đáng, so với Lê ma ma còn muốn lão luyện hơn một chút.
Lê ma ma chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Trần Thúc, nhưng muốn quản lý trên dưới hầu phủ, có chút lực bất tòng tâm.
Nhưng Đường Ngọc cũng không sốt ruột.
Ngoại trừ bớt chút thời giờ giúp đỡ Lê ma ma chăm sóc chuyện trong phủ, đại đa số thời gian vẫn đi cùng Phạm Cù, ngoại trừ phủ kho, cùng sổ sách, mỗi ngày cũng sẽ có nữ quyến quan lại của Vạn Châu phủ tới bái kiến, Đường Ngọc cũng dần quen thuộc mỗi người.
Việc này cũng không tính là chuyện khó khăn lắm.
……
Ban ngày bận việc của từng người, thời điểm ban đêm, Trần Thúc thường xuyên nằm trong lòng Đường Ngọc xem sách; có đôi khi, vị trí của hắn sẽ bị chó Đường Đường độc chiếm.
Đường Ngọc dường như dần dần quen thuộc nếp sinh hoạt như vậy, cũng sẽ theo Phạm Cù, Lê ma ma, còn có mấy người Tiểu Mễ và Bình Á, học vài câu địa phương Vạn Châu
Vô luận nói cái gì, Trần Thúc đều nói giống.
Nàng nói rõ ràng không giống, nhưng hắn liền nói những lời này bản thân hắn không đặt tiêu chuẩn.
Đường Ngọc cười không thể ngừng được.
Rất nhanh đã tới mười ba tháng giêng, Trần Thúc nằm trong lòng Đường Ngọc đọc sách, bỗng nhiên buông quyển sách, ôm chặt nàng, “A Ngọc, ta có việc muốn nói với nàng”
Đường Ngọc đã không bận rộn như mấy ngày trước đây, Phạm Cù giao chuyện cho nàng, nàng đại khái thăm dò gần xong, Trần Thúc vừa nói, Đường Ngọc ngừng việc trong tay, “Sao vậy?”
Trần Thúc nghiêm túc nói, “Qua Tết nguyên tiêu, chúng ta cần đến chỗ thái nãi nãi, còn bây giờ, chỗ tổ mẫu còn có việc, chúng ta cần cùng thương lượng.”
Đường Ngọc khẩn trương, “Tổ mẫu sao vậy?”
Mấy ngày này, nàng vẫn luôn bận rộn chuyện trong phủ, mỗi ngày chỉ đến trước mặt tổ mẫu cùng mợ báo danh một cái, Đường Ngọc sợ mình sơ sót.
Trần Thúc cười nói, “Không phải chuyện xấu…… Là tổ mẫu muốn cùng mợ dọn ra ngoài”
Dọn ra ngoài?
Đường Ngọc ngoài ý muốn, nhưng không có sốt ruột hỏi cái gì, “Không quen sao?”
Trần Thúc cười nói, “Không phải, là tổ mẫu nghĩ nàng vừa đến Kính Bình Hầu phủ, có một đống lớn chuyện trong phủ cần tiếp nhận, sợ nàng mỗi ngày lo lắng cho bà, không được nhàn rỗi.
Tâm ý lão nhân gia, là sợ gây thêm phiền toái cho chúng ta, muốn ở chỗ gần gần đây là được.
Mặt khác, lại cảm thấy ở tại Kính Bình Hầu phủ không thích hợp lắm, mới đầu ta cũng không hiểu lắm, sau đó tổ mẫu nhắc tới, ta nghĩ cũng đúng, nếu các nàng không ở hầu phủ, xác thật không cần câu nệ khắp nơi.
Tổ mẫu nói với ta, ta cảm thấy tôn trọng tâm ý của lão nhân gia cũng không sai, nên tìm tòa nhà ở sát đường cũng tiện.”
Đường Ngọc nhìn hắn, không có lên tiếng.
Hắn duỗi tay xoa tóc nàng, “Lão nhân gia tự tại một chút, chúng ta mỗi ngày cứ đi gặp như cũ thì tốt rồi, các nàng cũng cao hứng, không cần lại làm trái ý tổ mẫu”
Đường Ngọc biết hắn nói không sai, “Có chút luyến tiếc.”
Trần Thúc dán lên bên tai nàng, “Không sợ, chờ chúng ta có hài tử thì được thôi, tổ mẫu ngóng trông chắt như vậy, chờ có hài tử, bà liền không nỡ ở bên ngoài, bây giờ cũng không cần làm tổ mẫu khó xử.”
Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Trần Thúc cho Phạm Cù đi lo chuyện tòa nhà, Phạm Cù đắc lực, liên tiếp 2-3 ngày đi nhìn tòa nhà, cuối cùng cũng định ra mấy chỗ.
Trần Thúc dẫn Đường Ngọc đi nhìn qua, cuối cùng chọn một nơi trong ngõ nhỏ
Lão thái thái cùng Dương thị đều rất thích, chờ qua hết tháng giêng liền có thể dọn qua
Mậu Chi mới đầu có chút luyến tiếc Trần Thúc cùng Đường Ngọc, Trần Thúc nói hai bên đều có phòng của đệ, đệ thích ở đâu đều được, Mậu Chi nhìn nhìn Dương thị, Dương thị gật đầu, Mậu Chi vui vẻ trở lại
……
Chuyện tòa nhà đã định xong, thực nhanh đã đến mười lăm tháng giêng
Mười lăm tháng giêng ngắm hoa đăng, khi đến chợ đêm, Vạn Châu là một mảnh phồn hoa
Trần Thúc dìu tổ mẫu.
Đường Ngọc liền đi cùng mợ còn có Mậu Chi
Khi đón năm mới mọi người đều ở trong nhà, Tết nguyên tiêu liền náo nhiệt hẳn lên, ngày này, có Trần Thúc và Đường Ngọc đi cùng, tổ mẫu, mợ và Mậu Chi đều thật cao hứng.
Bên đường, bá tánh đều nhiệt tình nhìn Trần Thúc chào đón —— hầu gia hảo, phu nhân hảo.
Bá tánh Vạn Châu hẳn là ngày thường gặp Trần Thúc nhiều, ngược lại cũng không hiếm lạ Trần Thúc, lại cùng Trần Thúc thân thiết, nhìn thấy Trần Thúc giống như chào đón công tử nhà hàng xóm, Đường Ngọc không hiểu được hắn chung sống với bá tánh Giang thành như thế nào, thân thiết lại không chán ngấy……
Thêm chút thời gian, lão thái thái có chút mệt mỏi, “Người trẻ tuổi các con tự mình đi chơi thôi.”
Dương thị nâng đỡ lão thái thái về hầu phủ nghỉ ngơi trước, để lại mấy người Trần Thúc, Đường Ngọc cùng Mậu Chi ở lại
Mậu Chi thích đi cùng Trần Nguyên, vóc dáng Trần Nguyên cao, khi ôm hắn, hắn có thể nhìn thấy nơi xa, cho nên đa số thời gian Mậu Chi đều đi cùng Trần Nguyên
Trần Thúc liền đi cùng Đường Ngọc
Ngày hội nguyên tiêu, được chú ý nhất chính là hoa đăng.
Đẹp nhất chính là đèn bốn mùa như ý kia, nhưng cần phải đoán trúng câu đố mới có thể lấy được nó
Trần Thúc thấy nàng nhìn chăm chú, “Phu nhân chờ ta.”
Đường Ngọc kinh ngạc, nhưng rất nhanh, liền thấy hắn xách theo đèn bốn mùa như ý kia trở về.
Đường Ngọc kinh hỉ, “Chàng thật sự đoán trúng?”
Đèn bốn mùa như ý này, bốn mặt đều vẽ hải đường, nàng rất thích……
Trần Thúc nắm tay ho nhẹ hai tiếng, nói nhỏ, “Nói giỡn, phu nhân ta thích, còn cần đoán sao?”
“……” Đường Ngọc sửng sốt, “Chàng trực tiếp lấy?”
Trần Thúc da mặt dày, “Không có a, ta nói, phu nhân ta thích, ngươi có cho không, hắn liền đưa cho ta.”
Đường Ngọc: “……”
Trần Thúc: “……”
Đường Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, “Chàng lấy việc công làm việc tư.”
Trần Thúc cười, “Vậy có thể thuyết minh phu nhân ta phẩm tính tốt"
Đường Ngọc: “……”
Trần Thúc nói, “Nàng xem, người khác vì lấy được nụ cười của mỹ nhân, phóng hỏa gạt chư hầu, ta vì lấy được nụ cười của phu nhân ta, lấy có một cái hoa đăng của người ta, nói ra cũng coi như câu chuyện được mọi người ca tụng.”
Đường Ngọc buồn cười.
Hắn duỗi tay dắt nàng, trong tay nàng cầm đèn bốn mùa như ý kia, hai người dạo bước trong lễ hội nguyên tiêu, giống như một đôi bích nhân.
“Phu nhân!”
“Phu nhân hảo!”
“Gặp qua phu nhân!”
Nhưng thật ra càng ngày càng nhiều người đều đến chào hỏi Đường Ngọc, Đường Ngọc thân thiết cười cười.
Dần dà, cũng có người nói, “Hầu gia, ngài sao có thể để phu nhân cầm đèn vậy, ngài hẳn nên cầm dùm phu nhân chứ”
“Hầu gia, phu nhân đi lâu như vậy rồi, mệt mỏi……”
“Hầu gia……”
Trần Thúc bực bội, “Được, được hết, ta biết rồi.”
Đường Ngọc không biết nên khóc hay nên cười.
Trần Thúc nhất định là người thứ nhất bị bá tánh trên đường bức cho phải cõng nàng
Hắn cõng nàng, trong tay nàng xách theo đèn bốn mùa như ý, ánh đèn nhu hòa chiếu vào góc nghiêgng gương mặt hắn, cắt ra một hình ảnh tinh xảo tuyệt luân, giống như hình dáng điêu khắc
Đường Ngọc nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Đẹp không?” Có người luôn da mặt dày.
“Cũng được.” Đường Ngọc cười.
Trần Thúc thở dài, “Làm khó phu nhân.”
Đường Ngọc lại lần nữa bật cười, lại nói, “So với bôi hương phấn đẹp hơn……”
Mặt Trần Thúc đều tái rồi.
Ngẫu nhiên trêu cợt hắn một chút cảm giác khá tốt……
“Đúng rồi, A Ngọc, còn có một việc.” Ngữ khí Trần Thúc bỗng nhiên trầm xuống, “Đến chỗ thái nãi nãi xong, có khả năng ta phải đi vào kinh một chuyến.”
Trước đây hắn cũng không có nói với nàng việc này, Đường Ngọc hơi giật mình, “Làm sao vậy?”
Trần Thúc đúng sự thật nói, “Thiên tử muốn gặp nàng, nhưng ta không nghĩ để nàng đi.”
Đường Ngọc hơi khựng lại, “Vì sao…… lại muốn gặp thiếp?”
Trần Thúc ngắn ngủi trầm mặc, rồi sau đó nói, “Thiên tử đối với ta có nghi hoặc, nàng là phu nhân ta……”
Đường Ngọc kỳ thật không hiểu lắm, hắn khởi sự cùng thiên tử, Kính Bình Hầu phủ nhất thời cực thịnh, hắn muốn Bình Nam làm đất phong, đã né đi mũi nhọn.
Trần Thúc lại nói, “Mấy năm sau này, có khả năng sẽ không được thái bình nữa, lần này vào kinh, ta không đoán được ý đồ thiên tử, nên ta không muốn để nàng đi cùng, cho nên muốn đến chỗ thái nãi nãi, đến lúc đó, nói thái nãi nãi bị bệnh, muốn nàng ở trước mặt chăm sóc.”
Đường Ngọc đột nhiên hiểu ý.
Khó trách hắn bỗng nhiên nói sau Tết nguyên tiêu muốn đến chỗ thái nãi nãi, là bởi vì nguyên nhân này
“A Ngọc.” Trần Thúc lại nói, “Ta muốn cho nàng một đời bình an……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...