Cẩm Đường Xuân


Dạo bước về lại viện, thấy Đường Ngọc còn ngủ trên giường, an ổn như hài tử
Trần Thúc nhẹ giọng than thở, mới vừa rồi là hắn ghen
Trước nay nàng không chủ động với hắn như vậy bao giờ, lần đầu chủ động, lại vì để Triệu Văn Vực chạy thoát, nhưng dù biết rõ như thế, hắn vẫn toàn tâm tiếp nhận
Ai bảo nàng là Đường Ngọc! !
Đổi người khác, có lẽ bình dấm chua đã sớm đổ
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Nàng không sợ phu quân của nàng tức giận? Sinh ra ngăn cách với nàng sao?"
Nhưng Đường Ngọc ngủ, lông mi thon dài lật úp, vẻ mặt khi ngủ an tĩnh lại đẹp đẽ, hắn nhịn không được cúi người hôn trán nàng
Đường Ngọc hơi hơi tỉnh, "Trường Doãn?"
"Ngủ đi.

" Trần Thúc không ngờ nàng bỗng nhiên tỉnh.

Đường Ngọc chống tay ngồi dậy, mơ mơ màng màng xoa xoa đôi mắt, "Giờ nào rồi?"
Trần Thúc nhìn nhìn đồng hồ nước bên cạnh, "Vừa qua giờ Tý nửa canh giờ, mau ngủ đi.

"
Qua giờ Tý?
Đường Ngọc lại dường như càng thanh tỉnh, vốn đang chống tay ngồi dậy, còn buồn ngủ, bây giờ lập tức tiến lên, hôn gương mặt hắn, "Sinh nhật vui vẻ, Trường Doãn, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có ngày này.

"
Âm thanh nàng thường ngày uyển chuyển, hiện tại giữa đêm nghe được, ôn nhu mà động lòng người.

Hắn ấm giọng, "Nàng biết?"
Đường Ngọc đáp, "Nghe Phạm Cù nói, sinh nhật vui vẻ, mọi việc như ý.

"
Trần Thúc duỗi tay phất qua tóc nàng, "Vừa rồi mới như ý! !.

"
Đường Ngọc hơi ngây người, hắn hôn lên khóe miệng nàng, "Còn muốn như ý tiếp"
Đường Ngọc còn chưa kịp phản ứng, chợt bị hắn bế lên, dưới chân trống không, nàng chỉ có thể ôm chặt cổ hắn, "Đi đâu?"
Hắn ôm nàng đi nhĩ phòng.

Vừa rồi mới thấy trong nhĩ phòng có một gương đồng, hắn đặt nàng trên giường nhỏ trước gương đồng thân cận, Đường Ngọc mặt đỏ tai hồng, hắn ở một bên, ánh mắt nàng chỉ có thể thỉnh thoảng liếc về một góc khác của gương đồng
Hình ảnh bên trong gương đồng tươi đẹp đến nỗi làm người không dám nhìn thẳng
Nhất định là hắn cố ý.

Nàng không mở mắt ra nổi, trong cực hạn thân cận, hắn giữ đôi tay trên đỉnh đầu, đến cuối cùng, cả người nàng kiều nhuyễn trong ngực hắn, hắn như ý.

Hắn hôn nàng, nàng mệt đến mức không muốn lên tiếng
*** Truyện chỉ đăng tại .

wattpad.

com/user/nhamy111***
Hôm sau thức dậy hơi muộn, cùng Trần Thúc đi đến viện tổ mẫu và mợ, từ xa Mậu Chi đã lên tiếng kêu, tỷ tỷ, tỷ phu.

Đường Ngọc mới biết Mậu Chi cũng cùng theo tới.

Tối hôm qua Trần Thúc ngoại trừ lăn lộn, cái gì cũng chưa nói với nàng
Trần Thúc cũng nhìn về phía lão thái thái cùng Dương thị, thăm hỏi nói, "Tổ mẫu, mợ, vừa lúc về sớm hơn một ngày, con cùng Mậu Chi tới đón mọi ngươi, trên đường cũng tiện chút.


"
Lão thái thái cùng Dương thị thấy hắn đặc biệt đến sớm hơn một ngày đón Đường Ngọc, biết được phu thê hai người bọn họ gắn bó keo sơn.

"Trên đường thuận lợi không ạ?" Trần Thúc lễ phép hỏi.

Dương thị đỡ lão thái thái nói, "Cũng còn tính thuận lợi, chỉ là trên đường cũng xảy ra một lần kinh hồn.

"
Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều biết mợ nói chính là lần ở Nguyên thành
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Không có việc gì đâu, vài con sâu bọ chuột nhắt thôi, không cần sợ.

"
Dư quang khóe mắt Đường Ngọc liếc về hắn, không có lên tiếng.

"Các con thì sao, cũng thuận lợi chứ?" Lão thái thái cũng hỏi.

Trần Thúc cười nói, "Thuận lợi, các nơi muốn đi đều đã đi, người muốn gặp cũng đều gặp, còn về Giang thành sớm hơn dự kiến một ngày, nên con lại tới nơi này đón tổ mẫu, mợ cùng A Ngọc.

"
Mậu Chi cũng vừa cười, vừa gật đầu.

Trần Thúc nói xong, Trần Hoặc tiến lên, để nói đều chuẩn bị thỏa đáng.

Trần Thúc vừa lúc nói, "Tổ mẫu, mợ, lên xe ngựa trước đi.

"
Còn phải đi từ Hoa thành đến Giang thành, gần hoàng hôn mới đến.

"Đệ muốn đi xe ngựa cùng tỷ tỷ, tỷ phu.

" Mậu Chi bỗng nhiên nói.

Dương thị nhắc nhở Mậu Chi, "Nghe lời.

"
Hai người bọn họ đã lâu không gặp, chí ít cũng có không ít lời thân mật muốn nói, hắn đi cùng sao được?
Dương thị mới nói xong, Đường Ngọc lại nói, "Không có việc gì, vừa lúc có thể nói chuyện.

"
Nàng là sợ.

Tiểu biệt thắng tân hôn, tối hôm qua so với tân hôn còn dọa người hơn, hắn suýt nữa hủy mất nàng, bây giờ chân nàng vẫn còn mềm, nàng mới không muốn ở riêng một chỗ với hắn
Đường Ngọc duỗi tay ôm lấy bả vai Mậu Chi, nhẹ giọng nói, "Lát nữa kể cho tỷ nghe, các đệ đi nơi nào, gặp được người nào.

"
Mậu Chi vội không ngừng nói được.

Dưới sự kiên trì của Đường Ngọc, Mậu Chi cùng bọn họ đi chung một chiếc xe ngựa.

Trong lòng Trần Thúc biết rõ ràng, nhưng cũng không vạch trần, đoạn đường này quả nhiên Mậu Chi nói cùng Đường Ngọc đã gặp những ai, vốn trước mặt Đường Ngọc, Trần Thúc cũng không chuẩn bị kiêng dè, thật ra còn có thể nghe một chút đoạn đường này Mậu Chi nghe được bao nhiêu, nhớ được bao nhiêu, không đúng hắn sửa lại cho đúng, có sót hắn sẽ bổ sung.


Đại khái, đều có thể nói rõ ràng
Đường Ngọc cũng mới biết bọn họ gặp nhiều người như vậy, khó trách muốn rời đi trước, nếu đi cùng các nàng, chỉ sợ ngay cả một phần ba người cũng đều gặp không được đầy đủ.

Mậu Chi thở dài, "Mỗi người bọn họ đều nói, muốn tỷ phu nhất định dẫn tỷ tỷ đi gặp bọn họ, không ai ngoại lệ.

"
Trần Thúc nắm tay ho nhẹ, "Hết cách, bọn họ đều quan tâm hôn sự của ta"
Đường Ngọc biết hắn đang nói lời trêu ghẹo
Chỉ là ngay cả chó Đường Đường cũng nghe không nổi nữa, sủa "Gâu gâu gâu" một đống, Trần Thúc bế nó lên, "Mới bao lâu không gặp, ngươi đã đối xử với cha ngươi như vậy rồi hả?"
Đường Ngọc khó xử cười cười.

Mậu Chi lại nói, "Chờ đến Giang thành, tỷ phu còn dẫn đệ cùng đi mua mứt cho tỷ tỷ! ! "
Lời còn chưa dứt, Trần Thúc đã đánh gãy, "Ai ai ai, được rồi được rồi, kinh hỉ này đều bị đệ nói đến không còn! ! "
Mậu Chi nhanh chóng che miệng, hắn quên mất
Đường Ngọc cười, "Không có việc gì, tỷ chỉ nghe được hai chữ mua mứt.

"
Trần Thúc ôm nàng, "Phu nhân thích, đương nhiên cần đích thân đi mua mới có thành ý.

"
Có lẽ bởi vì có Trần Thúc ở đây, đoạn đường trên xe ngựa này đều cảm thấy có ý tứ hơn rất nhiều, rất khác trước đây.

Lại thấy Trần Thúc duỗi tay ôm bả vai Mậu Chi, hai người đang nói cái gì, một bức tranh nhẹ nhàng, tín nhiệm, nhàn nhã, lại hòa thuận, trong lòng Đường Ngọc nặng nề, nàng có nên nói với Trần Thúc chuyện tiểu hầu tử hay không?
Đường Ngọc có chút khó xử.

Cuối cùng, Đường Ngọc vẫn không có mở miệng.

! !
Gần đến hoàng hôn, xe ngựa tới được Giang thành.

Vén mành lên, Trần Thúc gần như có thể thấy hầu như quan viên Giang thành đều đã tới.

"Tới đây, cùng ta đi gặp quan viên Vạn Châu, chờ một chút ta sẽ nói với nàng ai là ai, nàng đi theo ta là được, đừng sợ.

" Hắn xuống xe ngựa trước, rồi sau đó duỗi tay dắt nàng.

Cố trường sử cầm đầu quan lại đều chờ đón ở cửa thành, thấy Trần Thúc dắt Đường Ngọc tiến lên, đều sôi nổi cung kính chắp tay, một mảnh đen nghìn nghịt người khom lưng, "Gặp qua hầu gia, phu nhân.

"
Trần Thúc kêu một tiếng "Miễn lễ", Đường Ngọc cũng hợp lễ nghĩa gật đầu thăm hỏi.

Khó trách Phạm Cù nói nàng mọi việc đều có thể an bài thỏa đáng, ngay cả thái độ lộ diện, nàng đã đắn đo rất khá, Cố Tới tiến lên, nhìn Đường Ngọc chắp tay, "Phu nhân không biết, trên dưới Vạn Châu đều ngóng trông phu nhân tới, phu nhân rốt cuộc cũng đã tới.

"
Không chỉ là Cố Tới.

Mấy quan viên thân cận khác đều sôi nổi tiến lên nói vài câu, đủ thấy thân thiết
Trần Thúc giới thiệu từng người cho nàng, Đường Ngọc cũng đều nhớ kỹ tên của bọn họ.


Lại có quan lại thở dài, "Phu nhân trở về Giang thành thật đúng lúc, Kính Bình Hầu phủ có nữ chủ nhân, tiệc mùng một đã ngừng từ lâu, cuối cùng cũng có thể mở lại.

"
Trần Thúc tiến lên nói vào lỗ tai Đường Ngọc, "Lát nữa sẽ nói với nàng chuyện tiệc mùng một"
Đường Ngọc nói được.

Vào đông khí hậu Yến Hàn lạnh lẽo, phu nhân đã lộ diện, mọi người đều đã gặp mặt, lại qua hai ngày nữa cũng có thể gặp lại, Cố Tới sợ Trần Thúc nhiễm phong hàn, cho nên nhìn Trần Thúc cùng Đường Ngọc nói, "Hầu gia, phu nhân, trời giá rét, về sớm chút đi, ngày mai lại ôn chuyện.

"
Trần Thúc đáp ứng, lúc này mới đỡ Đường Ngọc lên xe ngựa, thấy Đường Ngọc vẫn còn bình thường, cũng không luống cuống.

Trần Thúc bỗng nhiên nhớ tới trước đây nàng làm việc ở trong cung, cũng giữ chức cô cô, thấy được nhiều trường hợp, ứng phó tự nhiên sẽ như ngựa quen đường cũ.

Chuyện này hắn vẫn chưa nói cùng Phạm Cù, cho nên Phạm Cù cứ nói phu nhân đặc biệt tốt, phu nhân đặc biệt biết lễ nghĩa
Khó khăn mới từ cửa thành đến được Kính Bình Hầu phủ, Trần Thúc dắt nàng xuống xe ngựa, bọn người Lê ma ma ngẩng cổ ngóng trông.

Thấy hầu gia đỡ phu nhân xuống, dáng người yểu điệu, sóng mắt dịu dàng, tướng mạo cực kỳ đẹp.

Lê ma ma bỗng nhiên hiểu ra, khó trách, hầu gia một hai phải vội vàng nhanh chóng làm xong hôn sự, bây giờ xem ra, thật là đúng đắn
"A Ngọc, đây là Lê ma ma, cuộc sống hàng ngày của ta vẫn luôn do Lê ma ma chiếu cố.

" Trần Thúc giới thiệu.

Lê ma ma hướng về Đường Ngọc hành lễ, "Gặp qua phu nhân.

"
"Lê ma ma khách khí.

" Đường Ngọc duỗi tay đỡ nàng.

Vừa lúc Trần Lỗi cùng Trần Nguyên cũng đỡ lão phu nhân xuống dưới, Trần Thúc nhanh chóng đi đón
Lê ma ma thăm hỏi nói, "Lão phu nhân khỏe, cữu phu nhân khỏe.

"
Trên đường đi vào Kính Bình Hầu phủ, Lê ma ma vẫn luôn giới thiệu cho lão thái thái cùng Dương thị tình huống trong phủ, Trần Thúc bỗng nhiên cảm thấy, trong nhà thật sự nhiều người, cũng náo nhiệt hẳn lên.

Chờ sắp xếp cho tổ mẫu và mợ xong, sắc trời cũng đã tối, khi trở về chủ viện, Trần Thúc bỗng nhiên bế Đường Ngọc lên
Đường Ngọc kinh hãi, "Trường Doãn?"
Trần Thúc nói, "Tổng cộng chỉ còn vài bước, tối hôm qua mệt mỏi, hôm nay ôm nàng trở về.

"
Sắc mặt Đường Ngọc bỗng nhiên đỏ lên, nhanh chóng nhìn nhìn quanh mình, may mắn chung quanh không có người nhìn được nghe được.

Đường Ngọc thở dài, "Trần Thúc! ! "
Trần Thúc cười, "Sợ cái gì, ta trong nhà mình, ôm phu nhân của mình! ! "
Đường Ngọc bỗng nhiên nghẹn lời, sắc mặt lại đỏ thêm vài phần.

Đường đi kỳ thật không dài, nhưng vài nha hoàn cùng gã sai vặt bên đường gặp được, thấy hầu gia ôm phu nhân, mỗi người đều giấu mặt sau tay áo cười cười, có một khắc Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, hắn chính là đang cố ý lừa gạt trong phủ, làm người khác nhìn thấy! !
Khó khăn lắm rốt cuộc cũng tới trong viện, bên trong viện nô bộc đang đợi.

Trần Thúc cho gọi hai nha hoàn nhất đẳng Tiểu Mễ cùng Bình Á, còn có bốn nha hoàn nhị đẳng mấy ngày trước Lê ma ma phái tới hầu hạ, còn có bà tử thô sử, tiểu nha hoàn cùng gã sai vặt, sơ sơ mấy chục người.

Đều tới trước mặt Đường Ngọc thỉnh an, cũng tốn không ít thời gian, rồi sau đó Đường Ngọc mới vào trong phòng.

Kính Bình Hầu phủ thực rộng rãi, đặc biệt là chủ viện
Nhưng nhìn đến sắp xếp nhà chính cùng với đồ trang trí, Đường Ngọc lại hơi hơi sửng sốt, lát sau trước mắt sáng ngời, "Đây không không phải đồ của nhà ở Miểu thành sao? Mang đến khi nào?"
Là đồ trang trí nàng thích.


Trần Thúc nói, "Không phải chuyển từ nhà đến, là ta thấy nàng thích, theo đó mà vẽ ra, cho người đi làm.

"
Đường Ngọc bỗng nhiên kịp phản ứng, một cái, hai cái, ba cái! ! Nhiều đồ vật như vậy đều là trực tiếp vẽ lại, sau đó làm theo, là hắn có tâm, cũng không cho nàng có cảm giác xa lạ
Đường Ngọc nhìn hắn, ánh mắt đều là ấm áp, "Thiếp rất thích.

"
Trần Thúc duỗi tay ôm eo nàng, tấm tắc thở dài, "Nếu không thì phu nhân lấy thân báo đáp đi.

"
Đường Ngọc bất đắc dĩ, không cho phép thì có được không?
Trần Thúc thì thầm bên lỗ tai, sắc mặt Đường Ngọc chợt đỏ.

Nhưng ngày thứ hai thức dậy, khi thay xiêm y, Trần Thúc hôn khóe môi nàng, thấp giọng nói, "Để cho ta chết cũng đều nguyện ý.

"
Đường Ngọc tranh thủ thời gian xuống giường
Hôm qua trời tối chút thì tuyết rơi, hôm nay thời tiết lạnh hơn, Đường Ngọc tìm khăn choàng cổ nàng làm từ trong rương
Trần Thúc cảm thán, "Sao nàng biết ta vẫn luôn muốn có!"
Đường Ngọc biết hắn lại đang nịnh nọt, nhẹ giọng nói, "Mang ở trong nhà đi.

"
Mang ra ngoài, nhìn trước nhìn sau đều không thấy đẹp.

Trần Thúc lại nói, "Như vậy sao được, loại đồ này đương nhiên cần mang lúc ra bên ngoài, để mỗi người đều biết là do phu nhân ta làm.

"
Đường Ngọc bực bội, "Vậy chàng mau gỡ xuống.

"
Hắn bế nàng lên, "Chọc nàng chơi thôi!"
Đường Ngọc bị hắn chọc đến giận không được, nhưng thấy mắt hắn đầy ý cười, kỳ thật Đường Ngọc vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hắn trong lòng, "Trường Doãn, thiếp có việc muốn nói với chàng"
Trần Thúc kỳ thật đã đoán được, "Được a, ta nghe.

"
Đường Ngọc ậm ừ nói, "Trước đây tại dịch quán ở Hoa thành!.

.

"
"Ừm.

" Hắn gật đầu.

Đường Ngọc tiếp tục nói, "Kỳ thật khi chàng tới, có người! ! "
"Ừm.

" Hắn cười.

Đường Ngọc bỗng nhiên hiểu ý, "Chàng biết?"
Trần Thúc đáp, "Ừm, ta đã chém một bàn tay, một cái chân của hắn.

"
Đường Ngọc cứng đờ.

Hắn thở dài, "Ta hẳn nên chém luôn hai chân hắn.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận