Đêm nay, Đường Ngọc và Trần Thúc cùng dỗ Sơ Lục ngủ
Buổi tối Sơ Lục ngủ không thành thật, Đường Ngọc có thai tự nhiên không thể ngủ cùng Sơ Lục, chờ Sơ Lục ngủ say, Đường Ngọc mới nắm lấy tay bé hôn hôn, ôn nhu nói, “Ngủ ngon, Sơ Lục.
”
“Phu nhân sớm nghỉ ngơi, nô gia canh tiểu thế tử.
” Lê ma ma săn sóc.
Trần Thúc đỡ Đường Ngọc đứng dậy, Đường Ngọc nhìn Lê ma ma nói, “Mấy tháng này, vất vả Lê ma ma.
”
“Nào có? Phu nhân cùng thế tử mạnh khỏe, nô gia liền an lòng.
” Lê ma ma biết không thể nói tiếp, nói tiếp sẽ chọc phu nhân rơi lệ.
“Đi thôi, về phòng.
” Trần Thúc nắm tay Đường Ngọc, Đường Ngọc nhìn Lê ma ma gật đầu chào.
Tiểu thế tử ở trong phòng, Lê ma ma không có đưa xa
Kỳ thật, phòng Sơ Lục ở chính là Đông Noãn Các của chủ viện, cách không xa, Đường Ngọc chỉ là đã lâu không gặp Sơ Lục, nên luyến tiếc……
Ngày mùa hè ve kêu, tới ban đêm cũng dần dần giảm bớt
Tính trước đây xuất phát đi Kiến Bình Hầu phủ thăm Viên Liễu cùng long phượng thai, kỳ thật rời nhà đã suốt nửa năm hơn
Trần Thúc rửa mặt, thay quần áo cho nàng, lại đỡ nàng nằm xuống.
Hiện giờ Đường Ngọc đứng dậy, nằm xuống đều cần cẩn thận, ban đêm cũng không thể ngủ tròn giấc, cơ bản đều phải dậy hai ba lần, cũng đều do Trần Thúc chăm sóc.
Trần Thúc ở cạnh nàng đi vào giấc ngủ, nhớ tới hôm nay Viên Liễu lo lắng.
Một đường này Đường Ngọc luôn có đại phu đi theo, ăm uống cùng cuộc sống hàng ngày của nàng đều có người chiếu cố, mặt đã mượt mà một vòng, nhưng vẫn không tăng ký quá nhiều, ít nhiều cũng do Lưu đại phu trước đây bắt mạch ra song thai, cho nên Đường Ngọc ăn uống đều có chú ý, đây là việc trước khi rời khỏi Đào thành Lưu đại phu luôn mãi dặn dò.
Trước mắt, trong lòng Trần Thúc kỳ thật cũng mơ hồ có lo lắng, nhưng không muốn Viên Liễu nói trước mặt Đường Ngọc
Chuyện Đường Ngọc mất trí nhớ, hắn vẫn luôn gạt người khác, cũng sợ người khác hỏi, quấy rầy an tĩnh của nàng
Chờ Đường Ngọc ngủ say, Trần Thúc mới đứng dậy.
Tiểu Mễ cùng Bình Á trực đêm ngay ở gian ngoài, Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Chăm sóc phu nhân một lát, ta đi một chút sẽ về.
”
Tiểu Mễ và Bình Á đáp lời
……
Trần Thúc đi tìm Thịnh Liên Húc.
Hôm nay hai người gặp mặt ở ngoài thành, liền biết đối phương có chuyện muốn nói, có chuyện muốn hỏi.
Bây giờ, Trần Thúc đi đến viện Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu, quả thực thấy Thịnh Liên Húc dạo bước dưới tàng cây trong viện
“Nhị ca?” Trần Thúc tiến lên, Thịnh Liên Húc nhìn về phía hắn, trong mắt mới lộ ý cười, “Đệ đã đến rồi?”
Trần Thúc gật đầu.
**
Hai người tản bộ trong Kính Bình Hầu
Kỳ thật không chỉ Đường Ngọc cùng Viên Liễu, hai huynh đệ bọn họ cũng từ biệt sáu tháng
“Kiến Minh đâu?” Thịnh Liên Húc hỏi.
Trần Thúc nói, “Hắn cùng Phùng thúc đều ở tại phế đô, tuy nói đã quyết định sơ lược công việc với Triệu Văn Vực, nhưng phế đô còn có một đống lớn việc cần trao đổi chi tiết, Kiến Minh cùng Phùng thúc ở lại”
Thịnh Liên Húc gật đầu, “Chuyến này……”
Thịnh Liên Húc muốn nói lại thôi.
Hai người không thể quen thuộc hơn, không khí cũng phảng phất đình trệ.
Trần Thúc nói, “Diệp Lan Chi chết trong tay Triệu Văn Vực.
”
Thịnh Liên Húc kỳ thật đã nghe nói.
Lúc trước Diệp Lan Chi cùng Trần Thúc khởi sự, Diệp Lan Chi vẫn không đối xử tử tế với người nhà Triệu Văn Vực, trong lòng Triệu Văn Vực có hận ý, nhưng cuối cùng, mặc dù nắm chắc thắng lợi, vẫn quyết đấu công bằng với Diệp Lan Chi!
Đối với Diệp Lan Chi mà nói, hắn sinh ra là võ tướng, mấy năm nay hoang dâm vô độ cũng được, ngồi trên long ỷ thiên tử bị ích lợi làm mờ mắt cũng được, đều làm hắn ngay cả Triệu Văn Vực cũng đấu không lại, cuối cùng lại chết trong tay Triệu Văn Vực
Đây mới là việc làm Diệp Lan Chi mất hết can đảm
Trần Thúc có một chuyện kỳ thật vẫn chưa nói trước mặt người khác, bây giờ, đôi tay đặt sau người, trầm giọng nói, “Diệp Lan Chi cho thân tín tháo chạy ra cung, đưa về cho đại tẩu một chiếc nhẫn ban chỉ, Vạn Siêu bắt được thân tín hắn…… Đệ để Vạn Siêu thả người đi, cũng không làm đối phương hoài nghi, Diệp Lan Chi tội ác tày trời, nhưng cuối cùng trước khi chết, nhớ đến chính là đại tẩu, vậy để hắn đưa nhẫn ban chỉ về An Bắc đi……”
Thịnh Liên Húc than nhẹ, “Trường Doãn, chỉ có đệ!.
”
Trần Thúc nói, “Không liên quan đến hắn, đệ chỉ niệm tình đại tẩu……”
Thịnh Liên Húc không lên tiếng nữa.
Những việc này, lưu lại niệm tưởng cũng được, vứt bỏ sạch sẽ cũng được, đều đã qua đi, hiện giờ, Yến Hàn không có tân triều, cũng không có Diệp Lan Chi, cấm quân cùng An Bắc đóng quân đã bị hợp nhất, châu quận do tân triều khống chế cũng đều bị chia cắt, hết thảy, đều là mới mẻ, cũng bắt đầu một lần nữa……
“Ngày sau có tính toán gì không?”
Trần Thúc biết Thịnh Liên Húc là hỏi chuyện xưng đế, Trần Thúc nhìn hắn, thấp giọng nói, “Triệu Văn Vực nói, hắn muốn cùng đệ chia đôi Yến Hàn, cùng nhau canh giữ.
Yến Hàn ở bên ngoài còn có không gian càng rộng lớn……”
Thịnh Liên Húc ngoài ý muốn, “Triệu Văn Vực nói như vậy?”
Trần Thúc cười khẽ, “Đúng vậy, huynh đã quên, thái nãi nãi nói hắn như thế nào sao?”
Thịnh Liên Húc cũng cười, “Sao quên được, là một dòng nước trong!”
Hai người đều nở nụ cười, rồi sau đó, Thịnh Liên Húc rũ mắt, “Xác thật là dòng nước trong, ta và đệ cũng chưa nhìn chuẩn, thái nãi nãi nhìn chuẩn……”
Trần Thúc thở dài, “Đúng vậy, thái nãi nãi nhìn chuẩn Diệp Lan Chi, cũng nhìn chuẩn Triệu Văn Vực.
”
Hình như đều nhớ tới thái nãi nãi, hai người ngắn ngủi trầm mặc, nhưng chưa dừng bước chân
Thật lâu sau, Thịnh Liên Húc lại nói, “Vậy đệ, chuẩn bị làm sao?”
Trần Thúc cười mà không đáp, hồi lâu mới nói, “Đệ a, thấy tứ hải thanh bình thì tốt rồi.
”
Thịnh Liên Húc kinh ngạc.
Trần Thúc nói, “Nhị ca, đệ không truyền tin về phủ, cũng không nói cùng huynh và Viên Liễu, khi Đường Ngọc chạy trốn khỏi cung, đập đầu quá nặng, hơn hai tháng về nhà, vẫn luôn mất trí nhớ, không nhớ được đệ, cũng không nhớ được Sơ Lục.
”
“Sao lại vậy?” Thịnh Liên Húc kinh ngạc.
Bây giờ, còn có thể nghe ra khẩn trương trong lời nói của hắn
Trần Thúc tiếp tục nói, “Khi đó đệ rất sợ, nhưng không dám nói bất luận cái gì, sợ sẽ truyền tới tai nàng…… Lúc ấy đệ không ngừng nói với mình, cho dù nàng không nhớ lại nữa, cũng có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng đệ rất sợ nàng không nhớ nổi Sơ Lục…… Cả đoạn đường trước đây, một ngày đệ cũng không ngủ an ổn…… Đệ suy nghĩ, có một số thứ trước đây không quan trọng, bây giờ cũng vẫn không quan trọng; có một số thứ quan trọng, sẽ ngày càng quan trọng hơn…… Đệ muốn dùng nhiều thời gian ở cạnh nàng cùng Sơ Lục, còn có hài tử chưa chào đời.
”
Thịnh Liên Húc gật đầu.
Gió bên hồ quất vào mặt, hai người lần thứ hai im lặng
Phảng phất như gió đêm tháng sáu, cũng mang theo một chút khô nóng
Thịnh Liên Húc nhẹ giọng nói, “Hài tử sắp chào đời rồi, nghĩ ra tên chưa?”
Nói đến hài tử, không khí chợt ấm áp lại, “Còn không có đâu ~ chờ sinh ra rồi tính, chỉ cần mấy mẹ con bình an là được rồi.
”
Thịnh Liên Húc duỗi tay ôm ôm bả vai hắn, Trần Thúc cũng vậy
“Nhoáng cái đã qua nhiều năm như vậy……” Thịnh Liên Húc cảm thán.
Trần Thúc cũng cười, “Đúng vậy, đảo mắt đã đến thế hệ của Bình An Như Ý cùng Miễn Chi, ai, nhị ca, hay là chúng ta sắp xếp chúng theo thứ tứ?”
Thịnh Liên Húc cười, “Đương nhiên được a ~ người nhiều như vậy, cũng náo nhiệt, ngày sau cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
”
“Chặc chặc! ” Trần Thúc thở dài, “Huynh xem a, Miễn Chi, Bình An, Như Ý, hơn nữa còn hai đứa nhỏ trong bụng Đường Ngọc, Kiến Minh nhanh nhất cũng là lão Lục……”
“Mà bây giờ, thân cũng chưa thành.
” Trần Thúc cười nói, “Nếu không, huynh tiếp tục lập đội đi, để cho nhi tử nữ nhi của đệ ấy ngày sau ngay cả lão Thất lão Bát cũng không làm được, tiểu Cửu thì thế nào?”
Thịnh Liên Húc bật cười, “Bỏ suy nghĩ ấy của đệ đi”
Tiếng cười hai huynh đệ quanh quẩn bên bờ hồ……
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
“Bệ hạ có nghe nói, Kính Bình Hầu cùng phu nhân đã bình an về Vạn Châu?” Công Tôn Đán nhìn về phía Triệu Văn Vực.
Triệu Văn Vực nhìn sổ con trong tay mình, vừa nhìn liền thấy đau đầu!
Trước đây hắn luôn chán ghét công khóa (bài tập), cho nên lâu lâu chuồn ra ngoài đi tìm Đường Ngọc chơi, bây giờ khen ngược, sổ con tới, trốn cũng không có nơi trốn
Công Tôn Đán nói xong, Triệu Văn Vực thở dài, “Biết a, bát tự hắn cứng, luôn có thể gặp dữ hóa lành, rõ ràng Đường Ngọc……”
Công Tôn Đán ho nhẹ hai tiếng.
Triệu Văn Vực sửa miệng, “Rõ ràng Kính Bình Hầu phu nhân đã mất trí nhớ, nghe nói khôi phục rồi, vậy còn biện pháp nào? Hắn phúc khí lớn, bát tự cứng rắn, loại người này, không nên trêu chọc, không có chỗ tốt.
”
Công Tôn Đán nghe trong miệng hắn nói lung tung rối loạn đạo lý, tận lực bình tĩnh, kết quả Triệu Văn Vực lại nói, “Người nhìn Diệp Lan Chi xem, do chính hắn làm đó!”
Công Tôn Đán nhẫn nại nghe xong, cuối cùng mở miệng, “Bệ hạ, thật sự muốn chia đôi Yến Hàn cùng Kính Bình Hầu sao?”
“A, có cái gì không tốt? Nếu cứ liên tục chinh chiến, mặc dù ta làm hoàng đế, thì có gì khác với phụ hoàng ta lúc còn sống, thanh danh suy tàn, chiến hỏa liên tục, chẳng lẽ ai làm hoàng đế, trong tay người đó càng phải nắm nhiều đất đai sao? Vậy hoàng đế này, ai cũng có thể làm.
Diệp Lan Chi không phải minh chứng rõ nhất sao? Hắn có kết cục gì tốt?”
Triệu Văn Vực nói xong, nhìn hắn chớp chớp mắt cười nói, “Có phải không tương phụ?”
Công Tôn Đán sửng sốt, dường như lần đầu, thiên tử nói trước mặt hắn, làm hắn thấy được uy nghi cùng tâm tư đế vương……
Công Tôn Đán im lặng.
Triệu Văn Vực tiếp tục cúi đầu nhìn sổ con, “Thiên hạ này a, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, chỉ cần có mạch truyền xuống, thời điểm nên hợp trước sau cũng sẽ hợp, chỉ là vấn đề thời gian, một khi đã như vậy, vì sao không cho bá tánh nghỉ ngơi lấy lại sức? Yến Hàn còn rất nhiều việc phải làm, so với chuyện đánh giặc càng trọng yếu hơn, đặt tâm tư vào chỗ này làm cái gì?”
Công Tôn Đán càng thêm kinh ngạc nhìn hắn.
Triệu Văn Vực cũng chậm rãi ngước mắt, cười cười, “Không phải tương phụ nói sao? Không người tranh, thiên hạ không thể tới tranh……”
Trong mắt Công Tôn Đán từ kinh ngạc đến kinh hỉ, chưa bao giờ từng có ý niệm, thiên tử, kỳ thật thông minh hơn so với hắn tưởng tượng
Công Tôn Đán càng ngày càng tò mò, lại hỏi, “Bệ hạ nghĩ như thế, sao biết Kính Bình Hầu sẽ nghĩ như thế nào?”
Triệu Văn Vực cười khẽ, “Tương phụ, người mới là xem thường hắn, tâm tư hắn tinh lắm đó, tương phụ người nghĩ xem, lúc trước ở kinh thành, vì sao hắn phải thả ta? Thật là động lòng trắc ẩn?”
Công Tôn Đán ngưng mắt
Triệu Văn Vực cười, “Diệp Lan Chi đấu không lại hắn, nếu hắn muốn xưng đế, Diệp Lan Chi một chút biện pháp đối phó hắn đều không có, ta cũng vậy, cùng với như thế, không bằng ngươi tốt ta tốt, còn nữa, trên đời này có thể có được mấy Trần Thúc? Trần Thúc còn, ngược lại địa bàn Vạn Châu quản lý đều an ổn, hà tất tự loạn tuyến đầu?”
Khóe miệng Công Tôn Đán hơi hơi cong lên, duỗi tay vuốt vuốt chòm râu.
Triệu Văn Vực lại khôi phục vẻ mặt u sầu, nhìn sổ con cũng nhìn không nổi, “Đường Ngọc sắp sinh đi?”
Mặt Công Tôn Đán đều tái rồi, “Bệ hạ……”
Triệu Văn Vực lại lần nữa sửa miệng, “Không phải, là lần trước ta nói cùng Trần Thúc và Đường Ngọc, ngày sau nếu hắn lại sinh thêm đứa con trai, ta liền cùng hắn kết thân.
”
Công Tôn Đán: “……”
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Cuối tháng bảy, đã là cuối mùa hè
Trần Thúc đi qua đi lại trong viện, Đường Ngọc lâm bồn, cả ngày, trán cùng lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi
Trong viện đều là người tới tới lui lui, Trần Thúc càng thêm khẩn trương.
Lần trước khi Đường Ngọc sinh Sơ Lục, hắn không ở nhà, bây giờ, mới biết lâm bồn nhiều nguy hiểm, hơn nữa lại sinh hai đứa……
Viên Liễu mang ba hài tử theo, Thịnh Liên Húc ở trong viện cùng Trần Thúc, lão phu nhân ở phòng ngoài cùng Lê ma ma
Trong viện đều là tiếng la tê tâm liệt phế truyền đến, giống như dao nhỏ cắt từng chút một ở ngực Trần Thúc, cả ngày, hắn không biết còn cần bao lâu, dường như trong cuộc đời hắn chưa từng có thời khắc nôn nóng như vậy
Rốt cuộc tới nửa đêm, một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội
Trần Thúc cứng đờ.
Vẫn là Thịnh Liên Húc phản ứng trước, “Sinh! Trường Doãn, Đường Ngọc sinh ~”
Trần Thúc còn chưa phản ứng lại, Tiểu Mễ ra khỏi phòng, “Chúc mừng hầu gia, phu nhân sinh một vị tiểu thiên kim.
”
Thiên kim? Nữ nhi?
Ý cười trên mặt Trần Thúc dường như không thể giảm xuống được, nữ nhi của hắn cùng Đường Ngọc, nhưng thực mau, Trần Thúc lần thứ hai khẩn trương, “A Ngọc đâu? A Ngọc có khỏe không?”
Tiểu Mễ nói, “Phu nhân mới sinh tiểu thư, bây giờ thân mình còn mệt, bà đỡ cho phu nhân ngậm một mảnh nhân sâm, lát nữa còn một thai, lão phu nhân đã đi nhìn, bảo hầu gia đừng lo lắng.
”
Trần Thúc gật đầu.
Kỳ thật hắn không gật đầu cũng không biết có thể làm cái gì……
Nhưng mới vừa rồi tiếng hài tử khóc nỉ non, vẫn làm hắn nước mắt tràn mi.
Đây là hài tử, Đường Ngọc thật vất vả sinh hạ, hài tử của hắn cùng nàng……
Lại qua đi một lát, tiếng hò hét trong phòng lại tiếp tục, Trần Thúc duỗi tay che miệng lại, cảm thấy cả người đều có chút run rẩy, hắn cái gì đều không thể làm.
Thời gian qua đi từng chút, ngay khi Trần Thúc lạnh cả người, Tiểu Mễ lần thứ hai ra tới, “Hầu gia, phu nhân thuận lợi sinh hạ một tiểu công tử!”
Long phượng thai?
Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc liếc nhau, trong mắt hai người đều là ý cười.
“Đi mau!” Thịnh Liên Húc biết hắn gấp không thể chờ.
Trần Thúc nhảy vào trong phòng, lão phu nhân đang ôm tỷ tỷ, cười không khép miệng được, “Trường Dõan, đây là tỷ tỷ.
”
Trần Thúc tiến lên, ánh mắt nhịn không được run rẩy, thì ra hài tử mới sinh, là cái dạng này, nhăn bèo nhèo, nhưng nhìn một cái liền thích.
“Con đi xem A Ngọc.
” Trong lòng Trần Thúc nhớ nàng.
Trần Thúc đi vào, bà đỡ cùng Lê ma ma còn đang lau dọn
Khi Trần Thúc tiến lên, toàn thân Đường Ngọc gần như bị mồ hôi tẩm ướt, cũng gần như không còn chút sức lực nào, “Sao chàng lại tới đây?”
Trần Thúc nắm lấy tay nàng, “Sao ta lại không tới? Người nên tới nhất chính là ta a……”
Đường Ngọc cười.
Bà đỡ tiến lên, “Ai da, hầu gia, sao lại không chờ, toàn là vết máu dơ bẩn còn chưa rửa sạch đâu!”
Trần Thúc cười nói, “Không có việc gì, ta ở đây, các ngươi cứ làm.
”
Bà đỡ xấu hổ.
Vừa lúc Lê ma ma ôm đệ đệ ra tới, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Trường Doãn, chàng ôm đệ đệ ra ngoài trước, chờ xong lại gọi chàng.
”
Lê ma ma cũng nhìn về phía Trần Thúc, biểu tình kiểu như, hầu gia người đừng gây thêm phiền.
Trần Thúc chỉ phải bế đệ đệ lên, nhìn nhìn, lại tiến lên hôn trán Đường Ngọc, “Ta ở ngay phòng ngoài, xong thì gọi ta.
”
Đường Ngọc khẽ ừ một tiếng.
Mới vừa sinh xong, trên người đều là mồ hôi cùng máu cần rửa sạch, cũng muốn đổi xiêm y, bao gồm chăn, mới thoải mái chút, không nhanh như Trần Thúc tưởng tượng, hắn vừa lưu ý động tĩnh trong phòng, vừa nhìn tỷ tỷ cùng đệ đệ, hai đứa bọn chúng kỳ thật cũng không giống, không như hai đứa nhỏ của Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu, gần như giống nhau như đúc.
Trần Thúc xem như thế nào cũng không đủ……
Lão phu nhân cùng hắn trao đổi hài tử trong tay……
Rốt cuộc, chờ bà đỡ trong phòng gọi hắn, Trần Thúc mới đưa tỷ tỷ cho Lê ma ma, mình đi vào trong phòng.
Trong phòng đã sạch sẽ, nên đổi đều thay đổi.
Đường Ngọc nằm trên giường, khuôn mặt mệt mỏi, nhưng vẫn mang theo ý cười, “Trường Doãn.
”
Trần Thúc tiến lên, ngồi ở mép giường, mới vừa rồi còn đỡ, bây giờ, nhịn không được đỏ hai mắt.
“Làm cái gì vậy?” Đường Ngọc thuận tay, hắn phối hợp cúi người, nàng vừa vặn có thể lau khóe mắt hắn, Đường Ngọc cười cười, “Nữ nhi cùng nhi tử khóc thì tốt rồi, chàng khóc theo làm gì?”
Trần Thúc nói, “Bọn chúng cảm thán mẫu thân cực nhọc, còn ta cảm thán phu nhân cực nhọc, bản chất cũng không khác.
”
Đường Ngọc lại nhịn không được cười.
Tính tình Trần Thúc là như thế, khi hắn muốn dỗ người, trăng sao đều theo hắn……
“Vất vả cho nàng, A Ngọc.
” Hắn nắm lấy tay nàng, đặt ở bên môi hôn hôn, “Ngoại trừ Sơ Lục, chúng ta lại có một nữ nhi cùng nhi tử.
”
Đường Ngọc gật đầu.
Trần Thúc lại nhịn không được hôn hôn tay nàng, “Nàng đặt đại danh cho hài tử, ta đặt nhũ danh, trước đó Miễn Chi tốt biết bao, bọn chúng đều cho mẫu thân đặt”
Đường Ngọc thở dài, “Thiếp đã mệt mỏi như vậy, chàng không thể đặt hết được sao?”
Trần Thúc cười, “Ta đặt nhũ danh trước, chờ khi nàng không mệt, lại đặt đại danh.
”
Đường Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười.
Trần Thúc cũng cười rộ lên theo
“Gọi nhũ danh là gì?” Đường Ngọc hỏi.
Trần Thúc không chút nghĩ ngợi, “Đinh Đinh Đang Đang.
”
Đường Ngọc: “……”
Thấy Đường Ngọc ngơ ngẩn, Trần Thúc bật cười, “Chọc nàng thôi, lại không phải nồi chén gáo bồn đâu mà kêu.
”
Đường Ngọc thổn thức.
Trần Thúc nói, “Tứ Hải cùng Thanh Bình.
”
Đường Ngọc nhắc lại, “Nữ nhi gọi Thanh Bình, nhi tử gọi Tứ Hải…… Dễ nghe……”
Trần Thúc thở dài, “Phàm là có thứ tự trước sau, hẳn nên kêu nữ nhi Tứ Hải, nhi tử gọi Thanh Bình.
”
Đường Ngọc: “……”
Trần Thúc để sát vào, “Sau khi nghe xong, có phải càng thêm xác định, đại danh vẫn nên do nàng đặt không?”
Đường Ngọc đau đầu.
……
Đường Ngọc ngủ rất sớm
Trần Thúc ôm Sơ Lục nhìn đôi long phượng thai trên giường em bé nói, “Sơ Lục, đây là muội muội, gọi là Tứ Hải, đây là đệ đệ, gọi là Thanh Bình……”
Sơ Lục thì thầm, “Tứ Hải? Thanh Bình?”
Trần Thúc gật đầu.
“Bọn chúng thật xấu.
” Mắt Sơ Lục trông mong nói.
“……” Trần Thúc giải thích, “Tiểu hài tử đều như vậy, lớn lên thì tốt rồi.
”
Sơ Lục nhìn hắn, “Cha, con có thể đi nhìn mẫu thân không?”
Trần Thúc ấm giọng nói, “Được a, chỉ là mẫu thân quá mệt mỏi, đã ngủ rồi, chúng ta có thể đi, nhưng không được đánh thức mẫu thân.
”
Sơ Lục gật đầu.
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Kỳ thật đêm đã khuya, Sơ Lục tay chân nhẹ nhàng bò lên trên giường, nhẹ nhàng dùng miệng hít hít gương mặt Đường Ngọc
Sơ Lục xoay người nhìn về phía Trần Thúc.
Trần Thúc duỗi tay, tiểu Sơ Lục cho hắn bế lên, lại nhìn nhìn mẫu thân một cái, phụ tử hai người mới rời khỏi phòng.
“Ngủ đi Sơ Lục, cha ở đây.
” Trần Thúc duỗi tay xoa xoa đầu của bé
Đã đêm đã khuya, Sơ Lục sớm đã mệt, là cố gắng xúc tinh thần.
Không bao lâu, liền nhắm mắt ngủ
Lê ma ma đi vào chăm sóc, Trần Thúc muốn đến chỗ Đường Ngọc chỗ, vừa lúc đi Tây Noãn Các nhìn nhìn đôi song thai
Lần này trong phủ mời vú nuôi, vú nuôi cùng Bình Á đang chăm sóc, Trần Thúc nhìn một chút, cũng nhìn Tứ Hải và Thanh Bình khóc cùng nhau rồi mới trở về phòng xem Đường Ngọc.
Đường Ngọc đang ngủ, cả ngày, đã sớm mệt mỏi
Trần Thúc không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ở giường nhỏ bên cạnh đi vào giấc ngủ.
Trước án kỉ đốt đèn đêm, Trần Thúc tắt đi, dưới mái hiên có ngọn đèn, ánh sáng đủ rồi.
Trần Thúc nương ánh sáng mỏng manh nhìn nàng, nàng ngủ thật sự an tĩnh, giống ngày thường, nhưng hôm nay nàng mệt mỏi, hắn ở xa canh nàng được rồi……
—— Tứ Hải nghe quá phiêu bạc, lại là nữ tử, có thể gọi là Mặc Lâm, có đất có rừng, còn có vẻ thư hương
—— Trần Mặc Lâm.
—— Tứ Hải Thanh Bình chính là gặp thời, nhi tử gọi là Niệm Thời
—— Trần Niệm Thời
Trần Thúc cười khẽ, Trần Mặc Lâm cùng Trần Niệm Thời…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...