Ánh trăng bị tầng mây thật dày che khuất, dưới bầu trời đêm là những ngọn đèn lưu lệ của thành phố.
Trình Tô Nhiên ngồi ở trên xe taxi đang hướng sân bay đi đến, cả người cứng đờ, dại ra như một pho tượng, trong đầu giống như có ruồi bọ đang bay, không ngừng phát ra thanh âm ong ong, thần kinh bản thân đều bị tiếng kêu này làm cho tê mỏi.
Trước mắt chỉ hiện lên khuôn mặt của Giang Ngu, bên tai chỉ có thanh âm của Giang Ngu.....
Sau khi bước lên máy bay, cô đã khôi phục chút cảm giác, bỗng nhiên phản ứng lại, tình huống bản thân như thế nào đều không rõ ràng lắm, cứ như vậy bay qua, như thế nào tìm người?
Đại não hỗn loạn trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Thừa dịp còn chưa cất cánh, cô lại lần nữa gọi điện thoại cho Điền Lâm, lúc này đối phương tiếp máy rất chậm, còn không đợi cô mở miệng, liền nói: "Trình tiểu thư cô yên tâm, tôi sẽ cùng Tiểu Chu các nàng bảo trì liên lạc, có tin tức nhất định....."
"Em đang ở trên máy bay đến Lăng Châu, còn vài phút nữa sẽ cất cánh, phiền toái chị đem số điện thoại của Tiểu Chu cùng số điện thoại của chị ấy gửi qua cho em, được không?" Trình Tô Nhiên sâu kín mà đánh gãy lời nàng.
Điền Lâm cả kinh không nói nên lời, sau một lúc lâu sửng sốt, mới nói: "Trình tiểu thư.....Cho dù cô là người Lăng Châu, đã trễ thế này còn bay đến đó cũng không tiện, không an toàn, huống chi đó còn là ở trong núi, cô đi cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ thêm phiền toái, Tiểu Chu các nàng đã suy nghĩ biện pháp, có nhiều người như vậy ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì, cô không cần xúc động như vậy có được không?"
Ngữ khí của nàng có chút nôn nóng, như là đang giáo huấn hùng hài tử không nghe lời.
"Em biết," Trình Tô Nhiên thấp giọng nói, "Nhưng em chính là muốn đi......"
"Cho dù giúp không được gì, em cũng muốn trước tiên biết được tin tức của chị ấy.
Sự tình liên quan đến chị ấy, em không muốn nghe người khác thuật lại."
Nói xong, cô chậm rãi hít một hơi, bình tĩnh nói: "Cảm ơn ý tốt của chị, trợ lý Điền, em sẽ chú ý an toàn, đem số điện thoại của Tiểu Chu cho em đi, tới nơi em lại liên hệ nàng."
Điền Lâm trầm mặc một lát, "Được."
Cúp điện thoại, Trình Tô Nhiên rất nhanh đã nhận được số Điền Lâm gửi qua, cô ý đồ muốn gọi qua, nhưng lúc này máy bay bắt đầu trượt trên đường băng, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm thông báo của tiếp viên hàng không, nghĩ nghĩ, vẫn là đánh mất ý niệm.
Hai ngàn km, mất khoảng ba giờ.
Đại đa số hàng khách đã ngủ, bởi vì là chuyến bay khuya, cho nên không phục vụ thức ăn, tiếp viên hàng không cũng rất ít đi lại, toàn bộ khoang hành khách chỉ nghe thấy tiếng động cơ ong ong gầm rú.
Trình Tô Nhiên trừng mắt, không có chút nào buồn ngủ, toàn bộ đầu óc đều là hối hận.
Nếu thời điểm chị ấy gửi ảnh chụp đến, cô nhìn thấy, liền nhất định sẽ kịp thời trả lời, nói cho chị ấy biết đừng đi.
Nhưng lúc ấy cô đang ở trường.....
Sau đó nhìn thấy tin nhắn, cũng chỉ nghĩ là một bức ảnh mà thôi, không nghĩ tới khả năng chị ấy sẽ tự mình đi hái----- cô minh bạch bản thân là chim hoàng yến, không thể đem lời thuận miệng nói ra của kim chủ xem là thật được.
Nhưng mà chị ấy lại nghe lọt được lời cô nói.
Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, khó chịu đến không nói nên lời, vốn là một chuyện cũng đủ làm cho cô cao hứng thật lâu, nhưng hiện tại lại biến thành cái dạng này.
Nếu có thể biết trước được kết quả, cô tình nguyện bị làm lơ.
Hoa tiên nữ cũng chỉ là hoa, ở trong lòng cô, cũng không quan trọng bằng một phần vạn của Giang Ngu.
...........
Thời điểm hạ cánh là rạng sáng hơn 1 giờ, Trình Tô Nhiên đi ra khỏi sân bay trống trải quạnh quẽ, nhìn ra bên ngoài là bóng đêm nồng đượm, không khỏi có chút sợ hãi.
Lúc này giao thông công cộng đã thu ban, xe buýt cũng dừng hoạt động, muốn đi vào nội thành chỉ có thể ngồi taxi.
Sân bay nhỏ lưu lượng khách cũng nhỏ, một lưu xe taxi xếp thành hàng dài chờ khách, không có mấy người ngồi, tài xế liền dựa vào bên cửa xe vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Trước tiên Trình Tô Nhiên gọi điện thoại cho Tiểu Chu hỏi địa chỉ, phản ứng của đối phương cùng với Điền Lâm không sai biệt lắm, nhưng cũng không nói thêm cái gì, báo thôn danh cho cô.
"Mỹ nữ, tìm xe sao?" Một cái nam nhân thân hình chắc nịch hướng cô thét to.
Cô đem điện thoại bỏ vào trong túi, theo bản năng hướng bên cạnh dịch nửa bước, bỗng nhiên nhớ tới tin tức nữ sinh nửa đêm gọi xe bị ngộ hại, nhưng nghĩ đến Giang Ngu vẫn còn bị nhốt ở trong núi, cũng không rảnh lại lo nhiều như vậy.
Đi qua, lỡ đáng thoáng nhìn thấy chiếc xe phía sau kia, duy độc chỉ có nó không mở cửa, bên trong hình như là một nữ tài xế.
Trước mắt Trình Tô Nhiên sáng ngời, bước nhanh lướt qua người nam nhân kia, kéo ra cửa ghế sau.
Quả nhiên là nữ tài xế.
"Em gái, đi nơi nào a?" Là một a di ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo hiền lành, nói một câu tiếng phổ thông địa phương.
Trình Tô Nhiên thoáng yên tâm, dùng phương ngôn nói: "Ngô gia thôn."
"Được rồi."
Xa hơn mười hai km, cuộc sống của thành phố nhỏ về đêm cũng không phong phú, tuy rằng nội thành đèn đuốc sáng trưng, nhưng trên đường lại không có mấy người qua lại, đường cái trống trãi, hiu quạnh hoang vắng.
Nửa giờ sau, đã tới Ngô gia thôn.
Trình Tô Nhiên thanh toán tiền xuống xe, một bên vội vàng hướng trong đi vào một bên móc ra điện thoại gọi đi.
Bốn phía yên tĩnh đen nhánh, gió đêm thổi tới trên người lạnh căm căm, trong thôn có mấy hộ nhà đèn vẫn sáng, mấy con chó bởi vì bị tiếng bước chân làm bừng tỉnh mà sủa lớn, ở đây đường thẳng tắp được lát đá đến cuối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của núi Lăng Bạch dung vào trong bóng đêm.
Cúp điện thoại không bao lâu, Tiểu Chu liền tới tiếp.
Nàng không ngủ.
Bùi Sơ Đồng cùng Nguyễn Mộ cũng không ngủ, hai người mệt mỏi dựa ngồi ở trên sô pha.
"Có thể nói cho em biết tình huống cụ thể không?" Trình Tô Nhiên được mang vào phòng, đứng ở trước mặt các nàng, tóc hơi loạn, biểu tình nôn nóng.
Cũng không rảnh lo câu nệ gì.
Ánh mắt của Bùi Sơ Đồng nhìn cô mang theo điểm ý vị tìm tòi nghiên cứu.
Biết cô nương này muốn tới, nàng liền lập tức nghĩ đến nhóm chim hoàng yến được bao dưỡng trong vòng kia, mỗi một người kỹ thuật diễn xuất đều rất tốt, phàm là kim chủ có chuyện gì, quan tâm cùng thăm hỏi đều diễn đến giống mô giống dạng, chuyên nghiệp lại thư thái, quay đầu lại kim chủ cao hứng, bàn tay vung lên, thưởng chút tiền tiêu vặt, mục đích cứ như vậy mà đạt thành.
Chim hoàng yến trước mắt này có phải cũng giống như vậy hay không?
Thời gian làm việc, còn phải đi học, suốt đêm bay tới đây, có giúp được hay không không quan trọng, quan trọng là ở trước mặt kim chủ biểu hiện thật tốt.
Khóe miệng Bùi Sơ Đồng hiện lên nụ cười lạnh, đạm thanh hỏi: "Em muốn biết cái gì?"
"Chính là sự tình phát sinh ngày hôm nay ở trên núi....!Từ từ, trợ lý Điền không phải nói, các chị cũng chưa trở về sao? Vậy chị......" Trình Tô Nhiên cảm nhận được nàng coi khinh, trong lòng cũng nghẹn lại, nhưng cũng không kịp so đo gì, hiện tại chỉ muốn biết tình huống liên quan đến chị ấy.
Bùi Sơ Đồng chăm chú nhìn cô một lát, thu hồi cảm xúc, thở dài nói: "Hai người chúng tôi hơn 9 giờ được thôn dân địa phương mang ra, nhưng mà Khả Khả....."
"Chị ấy làm sao?!" Trình Tô Nhiên một bước xông lên, "Không tìm được sao? Sao lại như vậy? Không phải hẳn là các chị nên ở cạnh nhau sao?"
Nguyễn Mộ phản ứng cực nhanh mà túm chặt cô.
Bùi Sơ Đồng nhíu mày, làm động tác buông tay, Nguyễn Mộ mới buông tay.
Nàng nhìn về phía Trình Tô Nhiên, trong mắt cô gái nhỏ hàm chứa thủy quang, tựa hồ còn có tình tố nào đó đang ở đó kích động.
"Khả Khả không ở cạnh chúng tôi."
"......"
Buổi chiều các nàng ở trong núi vừa tìm manh mối vừa chụp ảnh, chơi đến nhẹ nhàng tự tại, hơn ba giờ đã tìm ra manh mối, hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng các nàng đều muốn lại dạo trong chốc lát nữa, liền để hai vị camera đi về trước, tiếp tục ở trong núi dạo.
Đại khái bốn giờ, Giang Ngu nói muốn đi hái hoa tiên nữ, rất gần, rất nhanh là có thể trở về, để cho các nàng ở tại chỗ chờ.
Vẫn luôn chờ đến hơn 5 giờ người vẫn chưa trở lại.
Điện thoại gọi không được, Bùi Sơ Đồng cùng Nguyễn Mộ liền đi dọc theo phương hướng cô ấy rời đi mà đi tìm, không nghĩ tới lại lạc đường, ở bên trong địa phương giống nhau như đúc trong rừng đi tới đi lui, đến khi trời tối, không chỉ không tìm được người, còn đem bản thân lạc theo.
Tín hiệu điện thoại không tốt, luôn đứt quãng, các nàng lo lắng trời tối sẽ gặp phải thú dữ, không dám loạn đi lại, liền ngồi ở tại chỗ chờ đến hừng đông.
"May mắn có mang theo thức ăn cùng nước uống.
Sau đó hơn 9 giờ, chúng tôi nhìn thấy có mấy người gội đèn vừa đi vừa kêu, là nông hộ trong thôn, tới tìm chúng tôi....."
Lúc ấy trời tối, Tiểu Chu phát hiện các nàng vẫn chưa trở về, lập tức hướng tổ chương trình công tác phản ánh, để tổ chương trình hoa chút tiền mời thôn dân lên núi hỗ trợ tìm người.
Tìm hai ba tiếng đồng hồ mới tìm được các nàng, mang về đây, tiếp theo lại tìm Giang Ngu, nhưng đã đến đêm khuya cũng tìm không thấy, hơn mười một giờ, các thôn dân lục tục trở về thôn, tính toán hừng đông lại lên núi.
"Như thế nào có thể chờ đến hừng đồng? Thời gian chính là sinh mệnh a! Buổi tối ở trong núi vạn nhất gặp nguy hiểm gì....!Thú dữ, hoặc là vực đá thì sao? Các người có nghĩ tới không? Một mình chị ấy......" Cảm xúc Trình Tô Nhiên bỗng dưng kích động, thanh âm nghẹn ngào, không nói thêm gì nữa.
Bùi Sơ Đồng xoa xoa giữa chân mày, vô lực mà gục đầu xuống.
Nguyễn Mộ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, nhìn về phía Trình Tô Nhiên, ngữ điệu trầm trọng: "Đường trong đêm không dễ đi, toàn bộ đoàn đội chúng tôi lại không quen thuộc ngọn núi này, không thể tùy tiện đi vào tìm người, cho nên đã báo cảnh sát, đại khái mười hai giờ đội phòng cháy đã tới, hiện tại còn ở trên núi tìm kiếm, bọn họ càng chuyên nghiệp càng có kinh nghiệm hơn, đêm nay chỉ cần chúng ta nghỉ ngơi thật tốt chờ đợi tin tức."
"Chờ? Chị biết núi Lăng Bạch phạm vi có bao nhiêu lớn không? Nếu không có định vị, khả năng ba ngày ba đêm cũng tìm không thấy, trong thời gian này, chỉ sợ tìm được liền không phải người mà là------"
Thi thể.
Hai mắt Trình Tô Nhiên phiếm hồng, ngực kịch liệt phập phồng, bỗng nhiên, cô nhớ tới cái gì đó, "Tôi biết chị ấy có khả năng ở nơi nào....."
"Có ý tứ gì?" Bùi Sơ Đồng đột nhiên mở mắt ra.
Trình Tô Nhiên run rẩy móc điện thoại ra, click mở bức ảnh kia, đưa cho nàng xem, "Chị ấy nói muốn đi hái hoa tiên nữ, hẳn là địa phương trên ảnh chụp này, các người từ sườn phía bắc lên núi, vị trí này chính là ở giữa sườn núi phía bắc, đối diện là hồ nước thoạt nhìn trông rất gần, kỳ thật lại rất xa, một khi tiến vào rừng cây liền khó xác định được phương hướng, càng đi càng sâu, rất dễ lạc đường."
"Sao em lại biết?"
"Tôi là người địa phương, trước kia thường xuyên lên núi chơi."
"......."
Bùi Sơ Đồng sửng sốt, ánh mắt trở nên phức tạp.
Trong nháy mắt kia, những ngờ vực đang có đều dần có đáp án.
Không đợi nàng nói chuyện, Trình Tô Nhiên lại hỏi: "Đội phòng cháy có phải từ sườn phía bắc đi lên hay không?"
"Đúng vậy." Nguyễn Mộ tiếp lời.
"Sườn núi phía bắc.....!Không được, rất lâu, hơn nữa bọn họ cũng không biết đại khái vị trí.....!Tôi biết có một đường nhỏ....." Trình Tô Nhiên trong miệng lẩm bẩm, nói xong xoay người, ở trong phòng khắp nơi tìm kiếm.
Giống như là nhà của mình vậy, rất nhanh đã tìm được đèn pin cầm tay, nhưng lên núi phải có gậy gỗ, cô biết mấy thứ này bình thường sẽ đặt ở nơi nào.
"Hơn nửa đêm em muốn lên núi đi tìm phiền toái sao? Đừng lại giống như chúng tôi, không tìm được Khả Khả, còn đem bản thân lạc ở đó." Biểu tình Bùi Sơ Đồng nghiêm túc mà đứng lên, bắt lấy tay cô.
Trình Tô Nhiên giật tay ra, tránh thoát kiềm chế, đôi mắt cực kỳ bình tĩnh: "Ngọn núi này, tôi so với các chị quen thuộc hơn."
Nói xong xoay người chạy xuống lầu.
"Em trở lại-----"
Đêm tối cắn nuốt thân ảnh cô gái nhỏ đi xa.
..........
Bóng đêm trong núi nùng tịch, bốn phía tối đen, từng đợt gió lạnh lay động bóng cây trong rừng, giống như quỷ mị, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng vang quái dị.
Trình Tô Nhiên chống gậy lên núi, đánh đèn pin, gian nan mà đi trên đường nhỏ.
Đường nhỏ ít người đi lại, cây cối cỏ dại không kiêng nể gì mà sinh trưởng, trải rộng đá vụn, có vô số kiến bò, còn có bẫy rập mà trước kia thợ săn bày ra vứt đi, ban ngày đi đã vô cùng gian nan, càng đừng nói là ban đêm.
Nhưng từ nơi này đi đến vị trí trên ảnh chụp chỉ mất nửa giờ.
Từ giữa sườn núi phía bắc đến phía bên kia, phạm vi cách nhau trung gian là rừng rậm rộng lớn, còn có thâm nương vách đá, tổng cộng có hai phương hướng, phân biệt nhau thông đến sườn núi phía nam cùng hồ nước.
Cho nên có ba loại khả năng-----
Ở hồ nước, ở trong rừng, hoặc là ở sườn núi phía nam.
Cánh rừng là nơi gần nhất, tiếp đến là hồ nước, riêng sườn nam lại là xa nhất.
Này ý nghĩa là ba phương hướng đều phải tìm.....
Ánh đèn pin rất mạnh, nắm trong tay giống như một thanh kiếm sắc bén, phá vỡ vô biên hắc ám.
Trong lòng Trình Tô Nhiên mặc định chị ấy nhất định không có việc gì, giống như tiêm máu gà vậy, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, ước chừng đi được hai mươi phút rồi, cái trán cùng phía sau lưng của cô đều ướt đẫm, dần dần có chút thở dốc.
Đột nhiên, dưới chân giẫm vào khoảng không-----
"A......"
Bùn đất bị sụp lún thành một lỗ hổng, nháy mắt cô mất đi trọng tâm, cả người đột nhiên không kịp phòng bị lăn hướng sườn dốc, trong tay gậy leo núi cùng đèn pin đều đồng loạt lăn xuống, đập vào thân cây.
Trên đùi chợt truyền đến bén nhọn đau đớn.
"Đau......"
Trình Tô Nhiên ninh khởi mi, chỉ cảm thấy có chất lỏng gì đó đang chảy ra, tẩm ướt quần dài, cô cúi đầu, nương theo lăn xuống đèn pin bên cạnh, nhìn thấy đùi trái của bản thân bị rách một miệng vết thương sâu, màu đỏ tươi của máu đặc sệt không ngừng chảy ra.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, đại não trống rỗng vài giây, nhanh chóng vỗ rớt cát đá bùn đất trên tay, cởi áo khoác ra, lại xé một mảnh áo dài đang mặc trên người, kéo bao lấy miệng vết thương, buột lại thật chặt.
Mặc áo khoác vào, cô bất chấp đau đớn, cắn răng bò dậy, nhặt đèn pin cùng gậy lên, khập khiễng tiếp tục đi.....
.......
Rạng sáng 2 giờ 40 phút.
Bầu trời treo một mảnh trăng tàn, phát ra ánh sáng ảm đạm, khắp núi rừng biến mất ở trong dày đặc bóng đêm, bốn phía phá lệ yên tĩnh, hàn ý dày đặc.
Giang Ngu dựa nghiêng bên một tảng đá lớn, cuộn tròn thân mình run bần bật.
Bên người là đồ ăn đóng gói rơi vãi lung tung, nửa bình nước uống còn thừa lại, còn có tràn đầy một túi trong suốt là hoa tiên nữ.
Hoa tiên nữ......
Cô ấy nhìn thấy, cũng hái được rồi, nhưng lại lạc đường.
Thời gian trôi qua từ chạng vạng cho đến rạng sáng, điện thoại từ không có tín hiệu cho đến hết pin, rất nhanh đã mười giờ trôi qua, cô ấy một mình tại đây bên trong núi sâu rừng già bọc lấy, tìm không thấy đường trở về.
Rốt cuộc, mệt mỏi, khát, đói bụng, cô ấy từ bỏ giãy giụa, ngay tại chỗ ngồi xuống chờ đợi.
Truyện Huyền Huyễn
Chờ người tới cứu, hoặc là, chờ thần chết tới thu.
Giang Ngu run rẩy đưa tay xuống cầm lấy nước khoáng, vặn ra uống một ngụm, lạnh lẽo theo yết hầu xuống bụng, tăng thêm rét lạnh, kích đến cả người cô ấy run run.
Đầu thực trầm, vừa lạnh vừa khó chịu.
Cô ấy không thể nhắm mắt.
Một khi nhắm mắt, trong đầu tất cả đều là đêm giông tố đó đan xen, bản thân cô ấy nho nhỏ bị kéo vào trong căn nhà gỗ trên núi; một khi nhắm mắt, trong đầu tất cả đều là hành lang dài đen nhánh, bản thân cô ấy bất lực bị vô số người vây quanh chửi rủa.
Sau đó liền liều mạng mà muốn bắt lấy cái gì đó, ôm lấy cái gì đó.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt cô gái nhỏ.
À, bạn nhỏ của cô ấy, chim hoàng yến của cô ấy.
Bỗng nhiên một bó sáng mạnh mẽ đảo qua----
Cô ấy nheo mắt lại.
"Chị?"
"Là chị sao? Chị....."
Từ hướng nguồn sáng truyền đến giọng nói quen thuộc, tiếp theo là một trận nửa nhẹ nửa nặng tiếng bước chân, chân trái thực nhẹ, chân phải thực nặng, đế giày đạp lên bùn đất lá khô phát ra tư thanh, thực dồn dập.
Ánh sáng kia càng ngày càng gần, bóng người càng ngày càng rõ ràng.
Bạn nhỏ?
Giang Ngu ngây ngẩn cả người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...