Kia món đồ chơi nhỏ màu tím, bất quá Giang Ngu lại vô cùng quen thuộc, nhưng rất nhanh màn hình đung đưa một cái lại không nhìn thấy nữa.
Cô ấy khiếp sợ.
Chẳng lẽ bạn nhỏ tự mình..........
Ý niệm này hiện lên trong đầu, trong thoáng chốc ngực Giang Ngu nóng lên, sinh ra một loại cảm giác bí ẩn kích thích, ngăn không được tưởng tượng đến hình ảnh kia.
"Chị?" Trình Tô Nhiên nhẹ giọng gọi cô ấy.
Giang Ngu thu hồi suy nghĩ, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, cười nói: "Bạn nhỏ giống như rất mệt, mệt nhọc sao?"
"Không có không có," Trình Tô Nhiên liên tục lắc đầu, "Không phải vậy, em muốn cùng chị nói chuyện phiếm."
Nói xong liền ngáp một cái.
Cô cuống quýt che miệng lại.
Phốc.
Giang Ngu cười đến không khép miệng được, nhìn thấy khuôn mặt cô gái nhỏ trong màn hình đỏ lên, bộ dạng u oán, mới ngừng lại, "Tại sao chiều nay lại lâu như vậy mới trả lời?"
"Em...." Trình Tô Nhiên nghẹn lời, ấp úng, "Em ở trường học....!Điện thoại cũng quên sạc pin."
Giang Ngu nhẹ nhàng gật đầu.
Lại là cô ấy nghĩ nhiều.
Không biết tại sao, gần đây càng ngày càng nghi thần nghi quỷ, luôn có một loại cảm giác muốn đem thứ gì đó gấp gáp nắm chặt trong tay, dục vọng khống chế của cô ấy càng ngày càng mạnh mẽ, càng để ý một người càng muốn khống chế đối phương....
"Chị, các chị quay chụp ở nơi nào của Lăng Châu vậy?" Trình Tô Nhiên giả vờ bình tĩnh nói sang chuyện khác.
Giang Ngu lại lần nữa lấy lại tinh thần, đạm đạm cười, "Thôn bên hồ Lăng Bạch."
"A, hồ Lăng Bạch, em biết em biết, bên cạnh còn có núi Lăng Bạch, khi em còn nhỏ thường xuyên đi đến trên núi bên hồ chơi, em nhớ rõ trên núi có một loại hoa đặc biệt đẹp, cánh hoa thay đổi dần từ màu lam nhạt sang màu trắng sữa, không biết tên khoa học là gì, người dân bản xứ chúng em ở đây đều gọi nó là 'hoa tiên nữ', thời gian nở hoa rất dài, đến tháng giêng thời tiết đặc biệt lạnh mới héo tàn, mùa này vẫn còn có thể nhìn thấy, có thể làm tiêu bản như thẻ kẹp sách, nhưng mà đáng tiếc lại rất ít, có đôi khi ở trong núi tìm nửa ngày cũng tìm không thấy, cũng rất lâu rồi em chưa thấy qua...."
Cô vui vẻ mà cười rộ lên, đôi con ngươi trong trẻo tràn đầy ánh sáng, khóe môi câu lấy độ cung ngọt nị, giống như một đóa kiều hoa ngâm mình trong mật ngọt.
Giang Ngu nhìn cô chăm chú, ánh mắt thật sâu, tươi cười cũng càng sâu hơn, "Nhà em ở nơi nào?"
"Ở....Khu phố cũ bên kia."
"Vậy tại sao lại thường xuyên đến trên núi chơi?"
Trình Tô Nhiên tươi cười đọng lại, tựa hồ có chút khó xử, do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Khi còn nhỏ em cùng ba ba và bà nội ở tại nông thôn, cách núi Lăng Bạch không xa...."
Tám tuổi trước kia, cô ở nông thôn sinh hoạt, ngày thường yêu nhất là cùng tiểu đồng bọn đi đến trên núi chơi đùa.
Sau khi ba ba qua đời, cô dọn về nhà cô cô ở khu phố cũ, trong lúc đó có hai ba năm không trở về, lại sau đó nữa, ngày lễ ngày tết mới theo cô cô trở về xem bà nội, lúc đó tổng không thể thiếu bị mắng, tâm tình không tốt, liền một người đi dạo quanh hồ hoặc trong núi.
Những thứ đó đều là chuyện cũ mà cô không muốn để người khác biết được.
"Khi còn nhỏ tôi cũng từng ở nông thôn sinh hoạt qua." Cách một cái màn hình, Giang Ngu nhạy bén đã nhận ra cảm xúc của cô, mạc dạnh có một loại cảm giác đồng minh vi diệu.
Nhắc tới chuyện cũ đều không mấy vui vẻ.
"Hôm nay nhìn đến áp giếng nước trong nhà nông hộ, cảm giác rất quen thuộc, một số người ở đây vẫn dùng bếp củi để nấu cơm, tôi cũng không thể nghĩ đến, có một ngày còn có thể dùng tới loại kỹ năng này."
"Ai, em cũng sẽ! Em nấu cơm ăn siêu ngon!"
"Vậy khi nào thì em làm cho tôi ăn?"
Cô gái nhỏ trên màn hình ngượng ngùng cười, cắn môi dưới, "Chị muốn khi nào ăn đều có thể......"
Nhìn khuôn mặt cô ửng hồng chưa lui, thèn thùng tươi cười, Giang Ngu không khỏi lại nghĩ tới món đồ chơi nhỏ mới vừa rồi nhìn thấy, lời này làm người miên man bất định, vì thế trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh.
Ăn cơm, hay là ăn bạn nhỏ......
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, đảo mắt một cái hàn huyên đã nhiều giờ, Giang Ngu hồn nhiên không phát giác, thẳng đến khi Trình Tô Nhiên nhịn không được nhắc nhở cô: "Chị, rất nhanh đã 9 giờ rưỡi, chị cần nghỉ ngơi rồi."
"Không quan hệ, tôi 10 giờ mới ngủ." Giang Ngu làm cái động tác thân thân.
"Đúng rồi, trước tiên nửa giờ phải buông điện thoại, như vậy tới đúng 10 giờ là có thể rất nhanh đi vào giấc ngủ, thời gian ngủ được tính bắt đầu từ khi tiến vào giấc ngủ sâu, chị thật ngốc a."
Trình Tô Nhiên nói đến vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt lại tràn ngập lưu luyến.
Giang Ngu lại muốn trêu cô, nhướng mày nói: "A, thật sự muốn tắt máy sao? Không nghĩ lại bồi tôi trò chuyện à?"
"....." Cái miệng nhỏ vểnh lên.
"Được được, ngoan, tôi đây liền đi ngủ."
"Chị ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
"Chị tắt trước." Trình Tô Nhiên rầu rĩ nói.
Giang Ngu chần chờ một lát, tắt video.
Khuôn mặt cô gái nhỏ trước mắt biến mất, trong nháy mắt kia, tâm cũng vắng vẻ theo, cô ấy ngẩn người, than nhẹ một hơi, bò dậy uy bản thân uống hai viên melatonin.
Điện thoại lại rung lên, hiển thị bạn nhỏ gửi tin nhắn tới.
Là một cái văn kiện âm tần.
[ Để thanh âm của em bồi chị đi vào giấc ngủ đi.
]
Giang Ngu điểm vào download, truyền phát tin, trong loa truyền ra thanh âm ngọt thanh ôn nhuận của cô gái nhỏ, là một ca khúc có âm điệu thấp nhu tiếng Pháp, cơ hồ không có tạp âm.
Giọng hát tựa như một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua đáy lòng cô ấy.
Nghe xong hai lần, Giang Ngu đem văn kiện dẫn vào trình phát nhạc, lựa chọn chế độ lặp lại một bài, sau đó gửi tin nhắn trả lời bạn nhỏ:
[ Phải tiết chế, đồ chơi nhỏ không thể dùng quá thường xuyên, nếu không sẽ dễ dàng hạ thấp độ mẫn cảm, đến lúc đó....!Tôi liền không vui.
]
Bên kia chậm chạp không trả lời.
Nhất định là xấu hổ đến đem bản thân vùi vào ổ chăn rồi.
Giang Ngu nhấp miệng cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, điểm vào lịch sử trò chuyện tìm "Định vị", tìm được ước chừng hai tháng trước Trình Tô Nhiên về nhà có chia sẻ tin nhắn định vị cho bản thân.
Trình gia thôn......
Khoảng cách hơn một km.
...........
Trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại.
Nguyễn Mộ ôm chậu đi ra, đi đến ban công, một kiện lại một kiện quần áo treo lên, có của bản thân cô, cũng có của Bùi Sơ Đồng.
Cuối cùng là một kiện nội y ren thuần đen thập phần chói mắt.
Cô từ trong chậu xách lên, biểu tình cứng lại, khuôn mặt vốn dĩ đã nóng nay lại càng nóng hơn, vội vàng treo lên, xoay người về phòng của mình.
Đẩy cửa ra, Nguyễn Mộ sửng sốt.
Bùi Sơ Đồng mặc một thân áo ngủ đai đeo ghé ở trên giường, cánh tay ngó sen phấn bạch, hai chân thon dài, tóc đẹp rối tung hỗn độn, từ trên cao có thể tinh tường nhìn thấy hai nửa hình cung bị đè ép, bóng mờ dưới khe rãnh sâu hút.
Giống như một con mèo lười biếng.
"Cậu không ngủ được sao?" Nguyễn Mộ nhíu mày.
Bùi Sơ Đồng liêu chút tóc, không chút để ý nói: "Ngủ nơi này của cậu."
Nguyễn Mộ rũ mắt không nói, yên lặng đi qua, ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía nàng.
Cô sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Trừ bỏ....
Bùi Sơ Đồng bò dậy, ôm chặt cô, "Đầu gỗ------"
Đầu óc Nguyễn Mộ ong một cái, cả người cứng đờ.
Một cánh tay mảnh khảnh luồn qua dưới nách cô, hoành ở bên hông, một cái tay khác xoa mặt cô, ôn nhu thi lực, khiến cho cô nghiêng đầu, môi mềm mại dán lên.
"......"
Nguyễn Mộ giật mình một cái thật mạnh, theo bản năng giãy giụa, đồng thời bắt lấy hai tay nàng, nhưng lại không dám dùng sức.
Đã từng có ngày cũng là như thế này, Bùi Sơ Đồng đột nhiên ôm lấy cô, hôn cô, lúc ấy các cô đang đứng ở cạnh thang lầu lộ thiên trong nhà, cô phản ứng theo bản năng, không cẩn thận một cái đem người đẩy xuống sáu bậc thang, trán của Bùi Sơ Đồng bị đập trúng sưng lên, chân bị trật không thể đi lại được hai tuần, để cô vừa đau lòng vừa hối hận rất lâu.
Từ đó về sau, vô luận Bùi Sơ Đồng đối với cô làm cái gì, cô đều kiên quyết không đáp trả.
Giống như hiện tại vậy cô chỉ bắt lấy tay nàng.
"A Mộ....." Bùi Sơ Đồng biết cô sẽ không phản kháng, càng thêm không kiêng nể gì, dễ như trở bàn tay tránh thoát kiềm chế, dùng sức một cái đem người ấn ở trên giường.
Hơi thở ngang ngược quét lược qua, ở giữa răng môi lưu luyến trằn trọc, một chút rồi lại một chút chậm rãi thâm nhập vào.
Nguyễn Mộ phản xạ có điều kiện muốn cắn.
Răng còn chưa cắn xuống, Bùi Sơ Đồng thật giống như đoán trước được phản ứng của cô, kiều thanh nhẹ kêu: "Đau, cậu cắn đau tôi."
Tức khắc sức lực Nguyễn Mộ tan mất, nửa giương môi tùy ý nàng làm càn.
"Ưm----"
Hôn giống như đang phát tiết, mang theo lửa giận, không cam lòng, cùng ủy khuất, giống như muốn đem cô nuốt trọn, nhưng sau đó lại chậm lại, trở nên ôn nhu, cẩn thận, tràn ngập thương tiếc.
Nguyễn Mộ bị hôn đến đầu óc ngất đi, dần dần có chút thất thần.
"Cậu rõ ràng rất để ý, có đúng hay không?" Bùi Sơ Đồng dừng lại, ôm cô thở dốc, từng đợt chua xót nổi lên trong lòng.
"......"
"Trả lời tôi."
Nguyễn Mộ nhắm hai mắt, ý thức lại khôi phục thanh tỉnh, bình tĩnh mở miệng: "Đó là chức trách của tôi."
"Chức trách gì?"
"Bảo hộ cậu, một tấc cũng không rời."
"Cũng bao gồm không chuẩn cho tôi cùng bằng hữu dắt tay sao?"
"......"
Cô chỉ nhắm mắt không nói.
Bùi Sơ Đồng khó thở, đôi tay áp lên mặt cô, thanh âm run rẩy: "Ngày đó cậu chỉ nói không thể có lỗi với ông nội, nhưng căn bản không phủ nhận cậu cũng thích tôi, cậu để ý! Vì cái gì? Vì cái gì cậu lại yếu đuối như vậy?!"
"Nhưng mà người tôi thích không thể yếu đuối!"
"Nếu cậu không dám thừa nhận, vậy thì ít tới quản chuyện của tôi!" Nàng cắn răng, hốc mắt phiếm hồng.
Nguyễn Mộ thống khổ mà ninh chặt mi, nhưng trước sau vẫn nhắm hai mắt, không rên một tiếng, ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng bệch của cô, giống như một khối gỗ không biết tức giận.
"Tôi hận cậu, Nguyễn Mộ, tôi hận cậu, cậu cho rằng cậu là ai....." Bùi Sơ Đồng rốt cuộc cũng chịu không nổi cô trốn tránh, thất thanh khóc rống.
Nguyễn Mộ thoáng chốc luống cuống, đột nhiên mở mắt ra, động thân một cái ngồi dậy ôm người vào trong lòng ngực, "Đồng Đồng...."
Nhất thời muốn nói cái gì đều không thể nói nên lời.
Từ nhỏ miệng lưỡi cô đã vụng về, cũng không biết dỗ dành người khác, hiện tại cũng giống như vậy, chỉ biết luống cuống tay chân lau nước mắt cho người ta.
Đột nhiên, Bùi Sơ Đồng gạt tay cô ra, nhào lên trước, đem cô ấn trở về, một bên ngang ngược hôn lên phiến môi kia, một bên cởi ra cúc nhỏ trên áo ngủ.
"Không được, Đồng Đồng...." Nguyễn Mộ bắt lấy tay nàng, khuôn mặt vạn năm không biểu tình rốt cuộc cũng lộ ra một tia kinh hoảng.
Bùi Sơ Đồng cười lạnh một tiếng, ngậm nước mắt, ngực kịch liệt mà phập phồng: "Vậy cậu phản kháng a! Bản lĩnh một chân đem người đá đến xuất huyết của cậu đâu rồi? Đánh tôi a!"
Nàng há miệng thở dốc, gần như cuồng loạn, cúi người dán ở bên tai Nguyễn Mộ, từng câu từng chữ mà nói:
"Nguyễn Mộ, tôi nói cho cậu biết, trừ phi hôm nay cậu đem tôi đánh thành tàn phế, nếu không tôi sẽ không dừng tay, đến-----"
Hai năm trước, lần nọ Bùi Sơ Đồng tham dự hoạt động, đột nhiên có một fan nam điên cuồng xông lên đài muốn ôm nàng, lúc ấy Nguyễn Mộ đứng ở bên người nàng, mắt xem sáu phía, tai nghe tám hướng, vẫn luôn duy trì cảnh giác, vừa thấy người này xông tới, không nói hai lời một chân đem hắn đá văng hai mét, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.
Người được đưa đi bệnh viện, nội tạng xuất huyết, cứu chữa kịp thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau đó Bùi gia cho chút tiền, truyền thông không người dám đưa tin, Bùi gia lén đối với Nguyễn Mộ cũng không có ý trách cứ, việc này không giải quyết được gì,
Cúc áo nho nhỏ mở ra một cúc rồi lại một cúc
Nguyễn Mộ dần dần từ bỏ giãy giụa.
Cô sẽ không động thủ, nắm đấm của cô, vĩnh viễn chỉ biết nhắm vào người bên ngoài Bùi gia, vĩnh viễn sẽ không dùng để tổn thương Bùi Sơ Đồng.
"Nếu như vậy có thể làm cậu dễ chịu....." Nguyễn Mộ nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, bản thân còn chủ động mở ra cúc áo còn thừa lại.
Bùi Sơ Đồng chợt dừng lại, mắt lạnh nhìn cô.
- ----- chát!
Một cái tát vang dội.
Trên mặt Nguyễn Mộ thoảng chốc đỏ một mảng lớn, động tác trong tay dừng lại, cũng buồn không hé răng.
Chính là không phản kháng.
Chính là để nàng khi dễ.
Cả người Bùi Sơ Đồng run rẩy, nhất thời vừa hối hận vừa đau lòng, ôm lấy mặt cô cẩn thân hôn lên môi, "Thực xin lỗi......A Mộ......!Thực xin lỗi......"
"Không có việc gì, không đau," Nguyễn Mộ ôm lấy nàng trở mình, khinh thanh tế ngữ an ủi, "Là tôi sai, đừng khóc, Đồng Đồng."
Bùi Sơ Đồng không nói chuyện, vùi ở trong lòng ngực cô nức nở.
Nàng rất mệt.
......
Thời gian bảy ngày rất nhanh đã trôi qua một nửa.
Quay chụp chương trình bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi tổ khách mời mỗi ngày đều phải hoàn thành một nhiệm vụ được giao, từ bên trong nhiệm vụ đó lấy được manh mối, thu thập đủ manh mối rồi mới có thể ở ngày cuối cùng tham gia nhiệm vụ chung cuộc, có cơ hội nhận được phần quà thần bí.
Nhiệm vụ có rất nhiều dạng, thí dụ như đến chợ bán đồ ăn, đi vườn hái trái cây chế biến thành một món ăn, đến một nhà nông hộ giúp làm việc.
Đến ngày thứ tư, mọi người cùng nhau tiến vào núi Lăng Bạch, căn cứ dựa trên "Tàng bảo đồ" tìm manh mối ngày hôm nay.
Khách mời không được phép mang theo trợ lí, duy độc chỉ có Bùi Sơ Đồng là ngoại lệ, bên người nàng cần thiết có Nguyễn Mộ làm bạn 24 giờ, đây là yêu cầu duy nhất của ông nội cùng cha mẹ đối với nàng.
Vị đại nhân vật lão làng kia, nhân xưng một tiếng Bùi lão sư, tự nhiên không ai dám có ý kiến.
Hai giờ chiều, đoàn người xuất phát lên núi.
Núi Lăng Bạch cao hơn so với mực nước biển khoảng 1300 mét, nhìn về nơi xa có thể thấy những dãy đồi xanh mướt liên miên, đến gần nhìn xem nguy nga đĩnh bạt, cây cối sinh sôi cao lớn thô tráng, cành lá rậm rạp, bởi vì thiếu khai phá, sinh thái được bảo hộ rất khá.
Lúc sau sau khi vào núi, mọi người tản ra, mỗi tổ đi cùng hai camera.
Giang Ngu cùng Bùi Sơ Đồng mặc quần áo xung phong, quần túi hộp, mỗi người trên lưng mang một cái balo nhỏ, bên trong là nước uống, đồ ăn cùng dược phẩm đơn giản, trên cổ Nguyễn Mộ còn treo một cái máy ảnh ống kính đơn.
Các nàng vừa tìm manh mối vừa chụp ảnh, phong cảnh trong núi này không tồi, dễ dàng có thể chụp được rất nhiều ảnh đẹp.
"Hình trên bản vẽ có điểm giống như cây nấm." Bùi Sơ Đồng cầm bản vẽ nhìn nửa ngày, dừng ở cửa thứ nhất, không có đầu mối.
"Có thể là.....nấm dài địa phương hay không, chính là loại nhập khẩu?"
Giang Ngu đang ở đó gửi tin nhắn cho Trình Tô Nhiên, nghe tiếng, thò lại gần, nhìn kỹ xem, nói: "Mùa này ở trên núi không có nấm dại, hẳn là một loại thực vật lớn lên trông có chút giống nấm thôi, hay là trước tiên nhìn xem đạo cụ, không chừng trong đó có nói cách tìm được cửa thứ nhất."
"Hửm? Vậy khi nào mới có nấm dại?"
"Cuối xuân đầu hạ."
Bùi Sơ Đồng gật gật đầu, nhìn xung quanh khắp nơi, "Lại đi về phía trước tìm xem, chú ý trái phải hai bên."
Giang Ngu một bên đi một bên xem điện thoại.
[ Bọn tôi mới vừa tiến vào núi Lăng Bạch.
]
Bạn nhỏ: [ À à, chị nhớ chú ý an toàn, nói không chừng vận khí tốt có thể nhìn thấy hoa tiên nữ.
]
Giang Ngu: [ Nếu thấy liền hái một ít mang về cho em.
]
Bạn nhỏ: [ Bảo bảo ngoan ngoãn.jpg ]
......
Giang Thành cách nơi đo hơn hai ngàn km, ánh mặt trời chậm rãi chìm vào đường chân trời.
6 giờ rưỡi, Trình Tô Nhiên từ trường học trở về khách sạn, gọi một phần bữa tối, hấp tấp vọt vào phòng tắm tắm rửa, mười phút sau đã trở ra, lại giành giật từng giây mà ăn cơm.
Rất nhanh là có thể cùng chị ấy mở video rồi.
Từ sau khi Giang Ngu đi, cô mỗi ngày đều dùng đầu ngón tay đếm ngày cuối cùng, chỉ cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm.
Thời gian phảng phất đột nhiên biến chậm hơn, thật vất vả mới trôi qua một nửa, tới được ngày thứ tư.
Mỗi đêm 7 giờ cùng chị ấy mở video nói chuyện phiếm, là phần an ủi duy nhất bên trong gian nan tưởng niệm này.
Còn có ba ngày nữa, Giang Ngu liền đã trở lại, nhưng chuyện này cũng ý nghĩ cách thời gian kết thúc hiệp ước không còn mấy ngày, thời gian vừa đến, cô nhất định phải từ bên người Giang Ngu cút đi, về sau rất khó gặp lại nhau.
Tưởng tượng đến ngày đó, tâm của cô đau đớn giống như bị dao cắt, làm cái gì cũng không nhấc nổi tinh thần, lâm vào bên trong mâu thuẫn "Hy vọng chị ấy trở về lại hy vọng chị ấy không trở về".
Cho nên cô quyết định---
Ngày đó rời đi sẽ thổ lộ với chị ấy.
Dù sao cũng phải đi, cùng với chuyện nghẹn ở trong lòng lưu lại tiếc nuối, không bằng thống khoái nói ra.
Chỉ là.....
Về sau cô khả năng sẽ rất khó lại thích một người khác.
Không có người nào giống như Giang Ngu vậy.
Trình Tô Nhiên ôm điện thoại ngồi ở trên giường, một bên chờ cuộc gọi video lúc 7 giờ, một bên ở trong đầu luyện tập lúc đó phải nói như thế nào, bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua 7 giờ.
Di?
Hôm nay chị ấy rất bận sao?
Cô kiện nhẫn chờ đợi đại khái mười lăm phút, nhịn không được gửi tin nhắn qua: [ Chị? Chị đang bận sao? ]
Năm phút sau, không có trả lời, cô lại mời gọi video trò chuyện.
Không ai tiếp.
Lại đợi trong chốc lát, 7 giờ 40 phút, tin nhắn như cũ vẫn không trả lời, mời trò chuyện vẫn như cũ không ai tiếp.
Trình Tô Nhiên mạc danh thấp thỏm, không biết vì cái gì có một loại dự cảm không tốt.
7 giờ 50, cô thật sự chờ không được nữa, mới mở điện thoại gọi cho Điền Lâm.
"Trình tiểu thư? Có chuyện gì sao?"
Đầu bên kia điện thoại ngữ khí có chút nôn nóng, nghe thấy như vậy tâm Trình Tô Nhiên sinh ra hối hận, tự giác không nên gọi đến quấy rầy, nhưng vẫn căng da đầu hỏi: "Trợ lí Điền, chị có thể gọi điện thoại cho chị ấy không? Bọn em hẹn nhau 7 giờ mở video, nhưng hiện tại chị ấy lại không online, có phải ở đó có chuyện gì bận rộn hay không....."
Điền Lâm dừng một chút, ngữ tốc càng mau, "Tôi cũng không liên lạc được với chị ấy."
"A?"
"Vừa rồi Tiểu Chu có gọi cho tôi, nói chị Ngu các nàng buổi chiều vào núi làm nhiệm vụ, những tổ đội khác trước khi trời tối đều đã trở lại, chỉ có chị Ngu các nàng vẫn còn chưa trở ra, điện thoại cũng gọi không thông.....Ai, bên này tôi có điện thoại gọi đến, trước không nói nữa."
Điện thoại bị cắt đứt.
Trong đầu Trình Tô Nhiên ầm ầm vang lên, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Còn ở trong núi?
Cô cuống quýt mở Wechat ra xem, nhìn vào lịch sử trò chuyện, đái khái bốn giờ trước, chị ấy gửi cho cô một tấm ảnh chụp, nói thấy được hoa tiên nữ.
Trên ảnh chụp là rừng cây giữa sườn núi, bên cạnh có một hồ nước nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh lam bạch sắc.
Cô nhớ rõ hồ nước này nằm ở chỗ sâu bên trong núi Lăng Bạch, đứng ở một bên đường lên núi phía sườn bắc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, người không quen thuộc địa hình nơi này, sẽ cảm thấy khoảng cách giữa hai nơi này rất gần, nhưng kỳ thật cách rất xa nhau, tùy tiện chui vào trong rừng rất dễ bị lạc đường.
Chị ấy sẽ không phải vì hái hoa tiên nữ chứ......
Trình Tô Nhiên thở hốc vì kinh ngạc, tay chân thoáng chốc lạnh lẽo, da đầu tê dại, một cổ nhiệt huyết mãnh liệt nhắm thẳng vào đỉnh đầu.
Vội vàng tìm kiếm vé máy bay đến Lăng Châu, chuyến bay gần nhất đêm nay chỉ còn một chuyến 10 giờ 5 phút cất cánh, còn dư hai ghế.
Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức mua vé, hấp tấp bò dậy thay quần áo, thu thập đồ đạc, chạy ra khỏi cửa phòng.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...