Trình Tô Nhiên có một tất xấu, đó là khó lòng cự tuyệt yêu cầu của người khác, đặc biệt là khi đối phương lớn lên xinh đẹp, ngữ khí nho nhã lễ độ yêu cầu cô, càng khó lòng cự tuyệt, tình nguyện để cho bản thân khó chịu cũng muốn đáp ứng người khác.
Nhưng hôm nay cô lại không nghĩ sẽ nhượng bộ.
Cô nhìn nhìn Giang Ngu, tầm mắt quay lại trên mặt Bạch Lộ, tích lấy dũng khí, lúc này, Giang Ngu mở miệng: "Ngồi ở đâu cũng giống nhau, hai giờ liền đến."
Nói xong liền muốn rút cánh tay ra.
Trong lòng Trình Tô Nhiên vui vẻ, chỉ là tươi cười còn chưa kịp tràn ra thì phân vui sướng đã bị cưỡng ép bóp tắt.
"Chúng ta đã rất nhiều ngày không gặp nhau, vừa lúc có thể ở trên đường trò chuyện." Bạch Lộ kiên trì nói, vãn trụ cánh tay không buông, ánh mắt trưng cầu nhìn cô ấy.
Giang Ngu suy tư một lát, đối với Trình Tô Nhiên nói: "Đến ghế sau ngồi đi."
"....."
Trình Tô Nhiên nhấp khẩn môi, không nhúc nhích, cô còn muốn lại tranh thủ một chút nhưng lại bị Bạch Lộ đoạt trước: "Em gái nhỏ, mau đi lên đi, sắp xuất phát rồi."
Chỉ có thể thỏa hiệp.
Cô rũ mắt xuống, yên lặng chui vào trong xe, ngồi xuống bên người Điền Lâm ở ghế sau.
Điền Lâm nhìn thấy hết thảy: "........."
Chiếc xe chính giữa có hai chỗ ngồi, Bạch Lộ cùng Giang Ngu ngồi ở hàng trước, Giang Ngu ngồi vị trí bên trái phía trước Điền Lâm, bản thân nàng theo sau đi lên, ngồi ở vị trí bên phải phía trước Trình Tô Nhiên.
Trình Tô Nhiên trơ mắt nhìn Giang Ngu ngồi xuống vị trí nghiêng phía trước mình.....!
Đóng cửa lại, xe chậm rãi di chuyển.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ thứ 4, lượng người trên đường so với ba ngày trước ít hơn một chút, mặt đường cũng không gập ghềnh, ba chiếc xe xếp thành một hàng vững vàng mà chạy.
Bạch Lộ cùng Giang Ngu trò chuyện về mấy ngày nay.
"Là Kỳ Ngôn mời em đi?" Giang Ngu quay đầu lại hỏi, dư quang thoáng nhìn về phía bạn nhỏ đang nhìn mình.
Bạch Lộ nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: "Xem như vậy đi, Kỳ Ngôn đến từng bộ phận kéo người, vừa lúc mấy ngày nay em cũng không có việc gì liền theo cùng.
Vốn dĩ hôm nay có một tạp chí cần chụp, em còn đang luyến tiếc không thể đi được, kết quả nhiếp ảnh gia có việc đột xuất cho nên thời gian được thay đổi lại."
"Hơn nữa....." Nàng hướng Giang Ngu chớp chớp mắt, ấp a ấp úng.
"Hửm?"
"Chị cũng tham gia hoạt động, em đương nhiên cũng muốn tham gia."
Giang Ngu tưởng là cái gì, khẽ cười một tiếng: "Dính tôi như vậy sao?"
"Ai bảo chị Ngu là đại bá nhạc*của em, đại ân nhân, đại thần tượng." Bạch lộ dựng thẳng ngón tay thon dài, cong xuống ba ngón, tươi cười lộ ra một tia vũ mị.
*Bá nhạc: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.
Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương.
Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa.
Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm.
Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.
Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
"Còn có, lần trước còn nhờ có chị mà ký được một hợp đồng tốt, em còn chưa cảm ơn chị thật tốt."
Ngày đó sau khi show biểu diễn lớn kết thúc, Giang Ngu mang theo Bạch Lộ cùng người phụ trách bên phía nhãn hàng ăn cơm, hai bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thuận lợi ký được hợp đồng điều chuyển người mẫu ba năm, đối phương cũng rất vừa ý Bạch Lộ, lại cùng nàng ký tiếp hợp đồng hai năm.
Tiểu hồ ly vô vùng vui vẻ đắc ý.
Giang Ngu giống như mẹ già từ ái tươi cười đầy mặt nhìn nàng, "Em làm việc thật tốt chính là đã cảm tạ tôi."
Hàn huyên vài câu, Bạch Lộ mở ra ảnh chụp bên trong điện thoại đưa cho Giang Ngu xem, nói là bộ ảnh bản thân mới chụp, còn có một ít tạp chí vẫn chưa công bố, chỉ mới có động thái nhỏ.
"A, này là hai bộ look mà chính em đã đáp ứng, muốn thử qua chút phong chút mới."
"Phong cách cá nhân không ổn định thời điểm thử qua những phong cách mới dễ dàng hỗn loạn."
"Ừm, em biết, chỉ là lén lút chụp thử thôi......Đúng rồi, cái này là người bên C mà chị đưa em, không thể tưởng tượng được có thể mặt như vậy đi? Ha ha ha."
"Cái này là hai show biểu diễn cách nhau nửa tháng, điệu bộ khi diễn của em rất tốt nhưng trạng thái lại rất nhanh, lực vai lưng không đủ, em xem chỗ này, cổ lại lay động....."
Hai người hứng thú bừng bừng thảo luận, đầu dựa vào nhau ở một chỗ, tóc dài đen thẳng cùng tóc đen hơi xoăn đan lấy nhau.
Mùi hương dầu gội khác biệt kỳ dị dung hợp lẫn nhau,
Trình Tô Nhiên ngồi ở phía sau im lặng, trong lòng vô cùng hụt hẫng, không khỏi nhớ tới một màn nhìn thấy trong văn phòng hôm đó.
- ----- cửa sổ sát đất trong vắt, hai người thân mật ôm nhau.
Hôn môi nhau.
Là tình nhân của chị ấy đi.....còn có người kêu là "Đồng Đồng" nữa.
Kim chủ không có khả năng chỉ có một tình nhân, cô bất quả chỉ là một con chim hoàng yến bé nhỏ không đáng kể đến trong đông đảo những con chim khác.
Trình Tô Nhiên rũ mắt xuống, lẳng lặng nghe các nàng trò chuyện, bỗng nhiên phát giác được gì đó không thích hơp.
A?
Kim chủ cùng tình nhân có thể ở chung như thế này sao? Như thế nào càng nghe càng giống như quan hệ thầy trò tốt?
Nói đến đồ vật chuyên nghiệp, Trình Tô Nhiên không hiểu, còn có mấy từ đơn nghe rất kỳ quái, thí dụ như "look", ở trong cuộc đối thoại của các chị ấy, cái từ này tựa hồ không phải nguyên bản ý tứ của nó.
Cùng với các từ như "sittings", "shoot", "investment"------- kết hợp với nội dung các chị ấy nói chuyện có thể đoán được đây hẳn là danh từ đặc trưng cho một ngành sản xuất nào đó.
Trình Tô Nhiên lấy điện thoại ra, tò mò mà tìm tòi một chút.
"Look" ở đây là chỉ hình tượng cùng bề ngoài, "sittings" là phụ trách về mảng quay chụp biên tập, "shoot" là mảng thời thượng, còn "investment" là chỉ những đơn hàng lớn.
Cô bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đem những từ đó ghi vào ghi chú điện thoại, có lẽ trong tương lai phiên dịch cho văn kiện liên quan đến ngành sản xuất thời thượng có thể sẽ phải dùng đến.
Một bên ghi chú một bên lắng nghe hai người nói chuyện, đột nhiên trong tâm sinh ra cảm giác thất bại.
Khi chị ấy nhắc đến công việc ngữ khi hưng phấn không giống bình thường, nếu cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của chị ấy lúc này, tin chắc rằng có thể nhìn thấy bên trong cặp mắt kia có ánh sáng lập lòe.
Nhưng mấy thứ này cô đều không hiểu, không chung đề tài với chị ấy, lẫn nhau cũng chỉ có thể là chuyện bên gối.
Trình Tô Nhiên âm thầm thở dài, ấn vào Weibo của Giang Ngu.
Mới nhất vẫn là mấy tấm ảnh ở biển kia.
Cô lướt xuống dưới, tiếp tục quan sát, từ năm nay lướt đến bài đăng đầu tiên của năm trước, từ mấy vạn lượt thích đến mấy chục lượt thích, bất tri bất giác lướt đến xuất thần.
Điền Lâm lơ đã thoáng nhìn qua, ánh mắt ý vị thâm trường......!
Tên của khu nghỉ phép là "Trấn nhỏ Thanh Sơn", ở ngoại thành Giang Thành, xung quanh có núi xanh cùng hồ rộng làm bạn, cho nên mới có cái tên này.
Trấn nhỏ chiếm diện tích phi thường lớn, dưới chân núi là phố văn hóa buôn bán, du khách như dệt, vô cùng náo nhiệt, còn lại ở trên núi là khu VIP, có suối nước nóng, trại nuôi ngựa, sân golf, bình thường cấm không cho du khách đi vào.
Ba chiếc xe trước sau dừng ở cửa khách sạn.
Mảng lớn tường kính trong suốt phía trên có nước trong lưu động róc rách, bên ngoài trang trí đầy cây xanh, dòng nước chảy từ trên xuống thấm vào bùn đất, giống như một dòng suối nhỏ, một đường tuần hoàn lặp lại dọc theo các phiến đá vận chuyển nước lên xuống.
Một nam nhân trung niên mặc tây trang giày da tiến ra nghênh đón, Kỳ Ngôn xuống xe cùng anh ta hàn huyên vài câu, sau đó mang mọi người đến trước quầy lễ tân đăng ký, nhận thẻ phòng, phát cho mỗi người một tấm bản đồ.
"Tốt, phòng thì tự do tổ đội, hiện tại mọi người có thể tự do hoạt động, trên núi dưới núi cùng sau hồ đều có thể tùy tiện đến chơi, giữa trưa thứ 7 thì tập hợp ở chỗ này."
Đoàn người lục tục tiến vào thang máy lên lầu.
Trình Tô Nhiên nắm lấy tay Giang Ngu, trước một khắc khi hai người sóng vai bước vào thang máy Bạch Lộ hậu tri hậu giác ở phía sau vãn trụ Giansg Ngu lại, cường ngạnh kéo cô ấy đi ra ngoài.
Cửa thang máy đang muốn đóng lại, Trình Tô Nhiên trọng tâm không vững bả vai lập tức bị cửa kẹp lại, sau đó cửa lại hướng lui về hai bên.
"Ai, thật ngại quá em gái nhỏ, tôi không chú ý đến em....." Bạch Lộ xấu hổ mà nhìn cô.
Trình Tô Nhiên che lại bả vai, đau đến nước mắt đều ứa ra, đang muốn nói không có việc gì, Giang Ngu liền duỗi tay kéo cô đi vào, giây tiếp theo cửa thang máy lần nữa đóng lại.
"Đụng trúng nơi nào?" Giang Ngu nhăn lại mi, hơi hơi cúi đầu.
rút cánh tay đang ôm cô ra.
Trình Tô Nhiên lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, không đau."
Giang Ngu liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái.
Bạch Lộ rụt cổ, kéo thấp vành nón.
Thang máy lên đến lầu tám, mọi người tản nhau ra, Giang Ngu thực tự nhiên nắm lấy tay Trình Tô Nhiên đi đến một phòng nghỉ, Bạch Lộ một bên nhìn trái phải xung quanh một bên đi theo phía sau, khoác lấy một cách tay khác.
"Chị Ngu, hai chúng ta ở cùng một phòng đi?"
Tâm Trình Tô Nhiên trầm xuống, tay đang nắm lấy tay Giang Ngu thoáng siết chặt.
"Tôi cùng em gái tôi ở chung." Giang Ngu nắm lại tay cô, giống như đang trấn an, nói xong liền quẹt thẻ mở cửa phòng.
Bạch Lộ ôm cánh tay cô ấy quơ quơ, không thuận theo cũng không buông tha làm nũng: "Ai nha, chị Ngu, nhiều người như vậy em chỉ có thể nói chuyện với chị, chị nhẫn tâm để em một mình sao? Hơn nữa chúng ta đều luôn bận rộn, thật vất vả mới có thể cùng nhau đi chơi một chuyến, chị cùng em gái nhỏ ngày thường thường xuyên gặp mặt a, hai chị em là người một nhà, sẽ không so đo mấy ngày này chứ."
"....."
Giang Ngu ngưng mắt trầm tư.
Quan hệ chị em có thể giấu tai mắt người ngoài, lại vô hình trở thành gông cùm xiềng xích, Bạch Lộ người này tương đối thông minh, cho dù không đáp ứng ở cùng một phòng thì buổi tối tám phần cũng sẽ chạy đến muốn chung giường với cô ấy.
Huống hồ, Bạch Lộ là hạt giống mà cô ấy vô cùng yêu thích và coi trọng, đại biểu cho sự nghiệp của cô ấy.
Tình nhân đương nhiên không quan trọng bằng sự nghiệp.
"Chị------" Trình Tô Nhiên nhìn thấy cô ấy do dự, có chút sốt ruột, lời còn lại chưa nói xong đã bị đánh gãy----- Giang Ngu vỗ vỗ tay cô, cười nói: "Nhiên Nhiên, em cùng trợ lí Điền ở chung một phòng được không?"
Nhiên Nhiên?
Cô ngưỡng tầm mắt lên, tim đập bỗng chốc lỡ một nhịp, gương mắt nóng lên, ".....Được."
Không biết như thế nào lại đáp ứng rồi.
Chờ đến khi từng người trở về phòng của mình, sửa sang lại đồ vật, Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng hồi thần mới cảm thấy hối hận.
Nếu cô có thể phản ứng nhanh hơn một chút,lại kiên trì thêm một chút, có phải hay không đã.....!
Cũng không được.
Ở trước mặt chị ấy, phản ứng của cô vĩnh viễn chậm nửa nhịp, mạnh mẽ kiên trì ở trước mặt chị ấy chính là không nghe lời.
Lúc này, cô ngược lại lại hy vọng rằng chính mình thật sự chỉ là em gái, như vậy cô có thể không cần nghe lời, có thể đúng lý hợp tình mà đưa yêu cầu.
Nhìn bộ dạng sầu khổ buồn bực của cô, trong lòng Điền Lâm lại sinh ra thêm một phân hoài nghi.
Không thể nào?
Trình Tô Nhiên lấy từ trong ba lô ra hai cái túi đựng bốn bộ đệm chăn, ngẩng đầu nói: "Trợ lí Điền, chị có dùng ga trải giường một lần không?"
Điền Lâm đang nhìn lén thiếu chút nữa là bị bắt gặp: "......"
Không đợi nàng trả lời, Trình Tô Nhiên xách theo túi đi qua, một bên lấy ra một bên nói: "Vẫn là dùng đi tương đối tốt, sạch sẽ vệ sinh, em có mang theo vài bộ, trước giúp chị đổi."
"Cảm ơn, vẫn là tôi tự mình đổi được rồi." Điền Lâm khách khí nói, bất động thanh sắc che dấu kinh ngạc nơi đáy mắt, nàng cũng không dám để tiểu tình nhân của bà chủ thay mình trải giường nệm.
"Không sao," bên môi cô gái nhỏ dạng khai nụ cười làm xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhỏ, "Em trải giường nệm rất nhanh."
Điền Lâm: "......"
Trình Tô Nhiên dọn đi ga trải giường cùng gối đầu của khách sạn, lấy ra ga trả giường dùng một lần của bản thân, trải lên, lôi kéo hai bên, lại tiếp tục thay gối đầu, tay chân nhanh nhẹn chỉ mất hai ba phút đã làm xong.
"Được rồi, em đi giúp chị ấy trải." Cô xách theo túi đi ra ngoài.
Đi đến cửa phòng cách vách, Trình Tô Nhiên ngừng thở gõ gõ, cửa thật nhanh được mở ra, trong nháy mắt kia cô cầu nguyện người ra mở cửa là Giang Ngu.
Trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh Bạch Lộ.
"........"
"Em gái nhỏ, có việc gì sao?" Bạch Lộ nghiêng người xuống, hướng cô cười, đôi mắt hẹp dài tựa như hồ ly.
Trình Tô Nhiên có chút thất vọng, giơ giơ đồ vật trong tay lên nói, "Tôi đến đưa ga trải giường một lần cho chị....."
Bạch Lộ nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
"?"
"Nga, được rồi, đưa cho tôi đi."
Bạch Lộ vươn tay ra, Trình Tô Nhiên có chút sửng sốt, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, có chút do dự, ánh mắt lướt vào trong phòng tìm kiếm.
Đáng tiếc người trước mặt quá cao, che khuất đến kín mít, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn bực vì sao bản thân chỉ cao 1 mét 65.
"Làm sao vậy?" Bạch Lộ nghi hoặc chớp chớp mắt.
Trình Tô Nhiên cắn môi dưới rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Làm phiền chị, cảm ơn." Cô đem túi giao vào tay Bạch Lộ, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này đúng lúc là thời gian cơm trưa.
Điền Lâm ngồi trên xích đu ở ban công xem bản đồ mà khách sạn đưa cho, bên trong đại khái là giới thiệu những hạng mục vui chơi của khu nhỉ phép, một số khu vực mới mẻ độc đáo, đột nhiên cửa phòng mở ra, Trình Tô Nhiên yên lặng đi vào, một câu cũng không nói ngồi ở mép giường nghịch điện thoại.
Qua vài phút sau, Điền Lâm nhận được tin nhắn Wechat của Giang Ngu: [ tôi cùng Bạch Lộ đi ăn trưa trước.
]
Chậc.
Người này sẽ tốt như vậy thông báo với nàng cái này?
Là một trợ lí tri kỉ hiểu biết về bà chủ, Điền Lâm lập tức đoán được ý tứ của Giang Ngu: Tôi thoát thân không được, thay tôi chiếu cố bạn nhỏ.
Ai da-----
Nàng thật muốn cười.
"Trình tiểu thư," Điền Lâm buông bản đồ xuống, đứng lên, "Cô có đói bụng không? Bây giờ tôi đi ăn cơm, cô muốn ăn cái gì tôi giúp cô mang lên."
Tấm lưng kia ngẩng đầu, nghiêng thân mình, sửng sốt vài giây mới nói: "Không cần, chúng ta cùng đi đi."
Sao không biết xấu hổ còn nhờ người ta mua đồ ăn cho cô chứ.
"Tôi qua phòng kế bên gọi chị ấy." Trình Tô Nhiên đứng lên, hai tròng mắt tỏa sáng.
Điền Lâm nói: "Bà chủ các cô ấy đi trước rồi."
"......"
Các cô ấy.
Ánh mắt Trình Tô nhiên ảm đạm xuống, nhẹ nhàng gật đầu, nở một nụ cười tươi có chút chua xót, "Chúng ta cũng đi thôi."
"Được."
Hoa viên bên cạnh khách sạn có một nhà hàng buffet, xung quanh bài trí tươi mát điểm nhã, đồ ăn nước uống phong phú, nguyên liệu nấu ăn vô cùng nhiều, khách ở lại báo thẻ phòng là có thể miễn phí dùng cơm.
Người có chút đông, tốp năm tốp ba một bàn nhưng lại không ồn ào, mọi người ăn cơm nói chuyện với nhau thanh âm đều rất nhỏ.
Vừa vào cửa, Trình Tô Nhiên liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía trước, là Giang Ngu cùng Bạch Lộ, các cô ấy đang ngồi đối diện nhau bên phía cửa sổ, một người đang uống nước chanh, người còn lại trong tay đang cầm dao nĩa cắt cái gì đó.
"Trình tiểu thư?" Điền Lâm thấy cô phát ngốc, theo ánh mắt cô nhìn qua.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, cười một chút nói: "Chúng ta đến phía trước tìm chỗ ngồi đi."
"Ừm."
Hai người tìm được vị trí gần bếp chính ngồi xuống, từng người đi lấy thức ăn của mình.
Buổi sáng Trình Tô Nhiên ăn rất ít, trên đường đến đây rõ ràng cảm thấy có chút đói nhưng lúc này lại không muốn ăn uống gì, chỉ lấy mấy con hàu sống cùng một chút bánh mật rán, thêm một chén canh nấm.
Điền Lâm cũng không lấy nhiều, sợ ăn không hết lại lãng phí.
Góc độ ở chỗ này có thể nhìn thấy bên cửa sổ, Trình Tô Nhiên an tĩnh ăn không nói chuyện, chốc lát lại xa xa nhìn Gang Ngu một cái----- trên dĩa cô ấy hình như là cá hồi còn có một chút thức ăn chay.
Ăn hai miếng lại nói nói mấy câu, còn cười một cái, thoạt nhìn rất vui vẻ.
"Tiểu Nhiên Nhiên-----" có người gọi cô.
Kỳ Ngôn nắm tay Lục Tri Kiều chính diện đi đến, dừng lại ở trước bàn của cô, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người cô cùng Điền Lâm, "Sao chỉ có hai người? Giang Ngu đâu?"
Điền Lâm nhìn về vị trí bên cửa sổ.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, chỉ chỉ vị trí bên cửa sổ, "Ở nơi đó."
Kỳ Ngôn theo hướng cô chỉ nhìn vọng qua.
"Hừ-------" vẻ mặt nàng biểu tình ghét bỏ, lầm bầm lầu bầu, "Đúng là cặn bã nơi nơi lưu tình."
Còn có cái người tên Bạch Lộ kia.
Chậc chậc chậc.
Trong công ty ai không biết cô ta thích dán Giang Ngu.
Lần này không phải bởi vì thiếu người cô cũng không để Bạch Lộ cùng đi, trước kia giúp cô ta chụp mấy tấm ảnh, vị Bạch đại tiểu thư này yêu cầu đặc biệt nhiều, để lại cho cô ấn tượng không tốt lắm.
Thật muốn nói cho Tiểu Nhiên Nhiên biết không cần cùng cặn bã này ở bên nhau lãng phí thời gian.
Kỳ Ngôn ý thức được chính mình đã gián tiếp làm chuyện xấu, âm thầm thở dài, đem dĩa đặt tại bên cạnh Trình Tô Nhiên, "Tiểu Nhiên Nhiên, không ngại người một nhà chúng tôi ngồi ở đây chứ?" Nói xong lại nhìn về phía Điền Lâm.
Điền Lâm tỏ vẻ tùy ý.
"Không đâu, tùy tiện ngồi đi." Trình Tô Nhiên liên tục lắc đầu.
Tầm mắt vừa chuyển nhìn đến Lục Tri Kiều.
"Lục......Lục tổng......."
"Chúng ta rất có duyên." Lục Tri Kiều ngồi xuống, hướng cô chớp chớp mắt, tươi cười như tắm mình trong gió xuân.
Trình Tô Nhiên căng da đầu cười nói, "Đúng vậy."
"Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi Lục Tri Kiều, còn đây là con gái tôi Lục Uy." Kỳ Ngôn nhiệt tình giới thiệu từng người một.
"Tiểu Nhiên Nhiên là người mẫu ảnh năm nay tôi thích nhất."
Lục Uy ngoan ngoãn gật đầu, "Chào chị Tiểu Nhiên."
Không khí bàn ăn náo nhiệt hẳn lên, mọi người một bên ăn cơm một bên nói chuyện phiếm, Kỳ Ngôn hôm nay không biết vì cái gì đặc biệt hưng phấn, giống một cái máy nói liên tục lảm nhảm, trong chốc lát thì phân tích tầm quan trọng của việc nhận thức một người, trong chốc lát lại chia sẽ chuyện bản thân từng giúp một người bạn thoát khỏi kẻ tra như thế nào.
Lục Tri Kiều liên tục đút thịt nướng vào miệng nàng.
Trình Tô Nhiên nghe được vô cùng sửng sốt.
Bất tri bất giác, Giang Ngu đã không còn ở đó nữa, chờ cô quay mặt lại, sắc mặt đã có chút thay đổi.
......!
Cơm nước xong, đi ra khỏi nhà ăn, Trình Tô Nhiên lấy hết can đảm gọi Lục Tri Kiều đến một bên.
"Lục tổng, thực xin lỗi, thời điểm em nhận chức đã lừa dối công ty, sau đó còn lừa chị, em cũng không phải là cố ý làm như vậy....." Cô thành khẩn mà xin lỗi, sau đó đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.
Lục Tri Kiều nghe xong chỉ cười cười, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ màu đen khả nhân.
Nàng vỗ vỗ bả vai cô gái nhỏ, nói: "Không sao, Tiểu Trình này, đây cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, năng lực của em cũng đủ để tôi xem nhẹ chuyện này, coi như chưa bao giờ biết là tốt nhất.
Chờ sau khi em tốt nghiệp, nếu còn nghĩ muốn đến Tân Bắc công tác thì tùy thời đều có thể liên hệ tôi."
".....Cảm ơn Lục Tổng," Trình Tô Nhiên hướng nàng cúi mình một cái, bên má tràn hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, "Hy vọng chị cùng chị Ngôn Ngôn răng long đầu bạc."
"Em cùng Giang Ngu cũng vậy." Lục Tri Kiều mỉm cười gật đầu.
Má lúm đồng tiền nhỏ cương lại một chút.
"Kiều Kiều, các chị xong chưa------" Kỳ Ngôn ở một bên thúc giục.
Một nhà ba người vội vàng cùng nhau đi ngồi khinh khí cầu, Trình Tô Nhiên cùng các nàng chào tạm biệt, theo Điền Lâm cùng nhau trở về khách sạn.
Đến trước cửa phòng cô quay đầu nhìn về phía phòng cách vách, nhịn không được đi qua gõ gõ cửa.
Một lần, hai lần, ba lần.
Không có người ra mở cửa.
Hẳn là đã cùng nhau đi chơi.
Cô yên lặng nghĩ, xoay người trở về phòng của mình.
Điền Lâm lại nhận được tin nhắn của Giang Ngu: [ khuya mới trở về.
]
- ----- tiếp tục chiếu cố bạn nhỏ.
Nàng nhấp miệng cười, trả lời một câu "Được", vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Trình Tô Nhiên chậm chạp mớt tiến vào, hơi suy tư, nâng bản đồ lên nói: "Trình tiểu thư, buổi chiều chúng ta đi ngồi trực thăng ngắm cảnh đi?"
Trình Tô Nhiên dừng lại bước chân, lắc đầu nói: "Tôi muốn tự mình đi một chút."
Nói xong từ trong ba lô lớn lấy ra một cái túi xách, đem điện thoại cùng khăn giấy bỏ vào, mang trên vai.
"Tôi đi cùng cô." Điền Lâm đứng lên.
Động tác Trình Tô Nhiên cứng lại, "Trợ lí Điền....."
"Ừm?"
"Kỳ thật, chị không cần phải thay chị ấy chiếu cố tôi, tôi có thể tự mình chăm sóc mình rất tốt, hơn nữa mọi người đều đến đây để chơi, trong lòng không có gánh nặng mới có thể chơi thật vui vẻ."
"....."
A này.
Bạn nhỏ thật sự rất thông minh.
Điền Lâm trầm mặc không nói.
"Tôi thật sự muốn ở một mình," Trình Tô Nhiên có chút cười khổ, lại cho nàng một ánh mắt trấn an, "Chỉ đi ở phụ cận, mệt mỏi tôi liền lên đây, chị cũng đi chơi đi, đã đến đâu một chuyến thì đừng để lãng phí kì nghỉ nha."
Điền Lâm do dự trong chốc lát, ánh mắt nhìn cô nhiễm một chút thâm ý, cuối cùng cũng gật đầu: "Được thôi."
Bóng đêm dần dần dày đặc, những ngọn đèn đường lãnh lót.
Đã là 9 giờ rưỡi.
"Mệt chết rồi, cảm giác xương cốt đều đã tan thành từng mảnh....." Cửa thang máy mở ra, Bạch Lộ kéo Giang Ngu nghiêng ngả lảo đảo đi ra, giống nhưng không có xương cốt dựa trên bả vai cô ấy.
Giang Ngu thả chậm bước chân, eo lưng đĩnh đạt thẳng tắp, nghe vậy cô ấy cười nhạo một tiếng, trêu chọc nói: "Thể lực không được còn muốn cưỡi ngựa, bộ dạng này của em ngày mai cũng đừng nghĩ đi đâu được."
"Không được, em còn muốn ngồi khinh khí cầu."
"Tìm người nâng em lên rồi đi."
Thân ảnh cao gầy của hai người được ánh đèn hành lang chiếu lên kéo ra thật dài.
Tới phòng rồi, mở cửa, Bạch Lộ buông lỏng Giang Ngu ra, gấp không chờ nổi nhào lên giường mình, hoàn toàn nằm liệt trên đó.
"Tôi đi tắm rửa trước." Giang Ngu ôm áo ngủ tiến vào phòng tắm.
Bạch Lộ rầm rì một tiếng.
- ---- cốc cốc cốc
Một trận tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Ngu còn chưa kịp đi đến cửa phòng tắm đã quay lại đi ra ngoài, đi đến cạnh cửa hỏi: "Ai vậy?"
"Chị Ngu, là em." Là thanh âm của Điền Lâm.
Cô ấy mở cửa ra.
"Làm sao vậy?"
"Trình tiểu thư có ở nơi này của chị không?" Điền Lâm hướng vào trong phòng nhìn xung quanh.
Giang Ngu sửng sốt, nói: "Không có ở đây, tôi cùng Bạch Lộ vừa mới trở về." Nói xong dừng lại một chút, "Em ấy không ở trong phòng?"
Điền Lâm lắc đầu, "Buổi chiều cô ấy nói muốn một mình một chút, em liền xuống phố buôn bán dưới chân núi đi dạo, vừa mới trở về thì phát hiện điện thoại hết pin, Trình tiểu thư cũng không ở trong phòng, em cho rằng cô ấy đang ở nơi này của chị."
"Em nói em ấy đến bây giờ vẫn chưa trở về?" Giang Ngu nhăn lại mi.
Điền Lâm nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Em bây giờ gọi điện thoại cho cô ấy." Xoay người trở về phòng bên cạnh.
Giang Ngu cũng cùng đi qua.
Điện thoại vừa nạp được một chút điện, có thể khởi động máy, Điền Lâm nhanh chóng mở ra danh bạ tìm được dãy số của Trình Tô Nhiên, gọi qua, ước chừng vài giây sau nghe được giọng nói nhắc nhở.
"Ngoài vùng phủ sóng?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...