Giang Ngu lại mơ thấy dãy hành lang thật dài kia.
Không có ánh sáng, không có thanh âm, một mình cô ấy đi lại ở bên trong bóng tối yên tĩnh, tựa như lạc đường, mờ mịt, bàng hoàng, bất lực....!Đi tới rồi lại đi tới, trước mắt xuất hiện bóng dáng của rất nhiều người, từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên quay chung quanh cô ấy, từ 0 tuổi cho đến 38 tuổi.
Những chuyện trọng đại trong cuộc đời, khắc sâu vào trong ký ức, tựa như cưỡi ngựa xem hoa lóe lên ở trước mắt.
Cô ấy cảm giác được bản thân đang bay lên, tựa như một mảnh lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng.
Bay rồi lại bay.
Nơi nào cũng đều phỉ nhổ cô ấy, nơi nào cũng đều không cần cô ấy, lưu lạc bay đi, bay qua rất nhiều người cùng chuyện, thẳng đến khi kiệt sức rồi.
Cô ấy muốn dừng lại, muốn dừng lại tại một nơi nào đó.
Cuối dãy hành lang dài kia xuất hiện ánh sáng.
Ở phía trước quang mang sáng chói, khuôn mặt ôn nhu của nữ nhân mang theo nụ cười rạng rỡ, vươn tay về phía cô ấy, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào như ẩn như hiện, "Chị, em ở đây."
Cô ấy chậm rãi đáp xuống lòng bàn tay cô.
Quang mang dần dần biến mất....
Giang Ngu mở mắt ra.
Là màu trắng chói mắt, màu trắng lạnh băng, nơi nơi đều là trắng tinh, tựa như ánh sáng của cảnh trông mơ.
Cô ấy cảm nhận bản thân được ấm áp vây quanh, ý thức cũng chậm rãi thanh tỉnh.
Bên tai truyền đến tiếng nức nở nhẹ tế, cô ấy gian nan mà chuyển động cổ, tầm mắt hạ xuống.
Trình Tô Nhiên đang ghé vào bên mép giường, nắm tay cô ấy, khóc đến áp lực.
Là cô gái nhỏ của cô ấy.
Nhiên Nhiên.....
Cô ấy muốn gọi, nhưng yết hầu lại đau đớn tựa như bị hỏa thiêu, phát không ra tiếng.
Cô ấy lại giật giật ngón tay, tiếng nức nở đột nhiên im bặt.
Trình Tô Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hỉ nhìn cô ấy, "Chị?"
Lưỡng đạo ánh mắt không tiếng động giao hội lẫn nhau.
Giang Ngu cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười suy yếu vô lực, nhưng theo sau bụng cũng truyền đến từng trận bén nhọn đau đớn, cô ấy nhíu mày, biểu tình cực kỳ thống khổ.
Vui vẻ cũng không tiếp diễn lâu, tâm Trình Tô Nhiên lại bị nắm lên, khẩn trương mà thấu tiến lên.
"Làm sao vậy?"
Yết hầu Giang Ngu phát ra một chút khí âm khàn khàn: "Đau...."
"Em đi gọi hộ sĩ." Trình Tô Nhiên lau sạch nước mắt, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Hiện tại đã hơn 10 giờ tối.
Hộ sĩ và bác sĩ trực ban cùng nhau lại đây kiểm tra, dò hỏi cùng công đạo vài câu.
Miệng vết thương trên bụng Giang Ngu nói sâu cũng không sâu nói cạn cũng không cạn, chỉ kém một chút nữa là đâm trúng ruột, trong bất hạnh lại có vạn hạnh, vết thương trên cánh tay chỉ là thương da thịt, không sâu nhưng lại dài, cơ hồ toàn bộ khuỷu tay phải đều phải quấn băng gạc.
Tiết trời đang vào khoảng cuối xuân đầu hạ, chỉ cần miệng vết thương không bị nhiễm trùng, lúc khỏi hẳn sẽ không lưu lại di chứng gì.
Nhưng mà Giang Ngu vô cùng đau đớn, hiện tại còn chưa thể uống nước, phải uống không ít thuốc giảm đau, cô ấy chỉ có thể nhờ đó ngạnh chống đỡ.
Loại đau đớn này khiến cô ấy nhất biến biến nhớ lại một màn ở bãi đỗ xe kia, nhớ tới lời nói điên cuồng, nụ cười dữ tợn của Bạch Lộ...
Cô ấy sợ Trình Tô Nhiên lo lắng, cật lực khắc chế không biểu hiện ra ngoài, nhưng mồ hôi tế tế mật mật trên trán lại bán đứng cô ấy.
"Chị cũng đã ra nhiều mồ hôi như vậy rồi...." Trình Tô Nhiên hồng con mắt nói, rút lấy một tờ khăn giấy, cẩn thận thay cô ấy lau mồ hôi trên trán.
"Có phải rất đau hay không?"
Giang Ngu nhẹ nhàng hít thở, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không....!Không có việc gì....."
Nói xong lại cắn chặt khớp hàm.
Trình Tô Nhiên nhìn bộ dáng cô ấy cố nén thống khổ, phảng phất như một dao kia cũng đâm lên người mình, tâm cũng vì thế mà đau đớn theo.
Cô lại đi tìm bác sĩ, để bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cô ấy.
Thẳng đến khi đau đớn giảm bớt, Giang Ngu nhẫn nhịn đến nỗi đôi mắt phiếm hồng mới chậm rãi phai nhạt bớt.
Cô ấy nổ lực giương lên nụ cười.
"Nhiên Nhiên....."
"Ừm, em ở đây." Trình Tô Nhiên nắm chặt tay cô ấy.
"Đừng lo lắng.....!Tôi không sao..." Giang Ngu đứt quãng nói, giọng nói khàn khàn phát âm gian nan, phiến môi khô khốc.
Nghe nửa câu sau, tim Trình Tô Nhiên như bị dao cắt, thật sự không sao sao? Một người đang tốt tại sao lại phải nằm ở bệnh viện, tại sao lại biến thành cái dạng này? Hốc mắt cô phiếm toan, lệ ý lại nhịn không được chảy xuống, nhưng nghĩ đến Giang Ngu đang suy yếu như vậy còn phải lo lắng cô khổ sở, cho nên cũng chỉ có thể nghẹn trở về, nặn ra một nụ cười trấn an.
"Ừm, em biết," cô cúi người hôn hôn lên trán cô ấy, "Chị Điền Lâm đã báo cảnh sát rồi, súc sinh kia nhất định là trốn không thoát được, chị cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, có em ở đây, em ở cạnh chị."
"Đừng khóc....."
"Được, em không khóc, chị cũng đừng nói chuyện, mau ngủ đi, qua thêm mấy giờ nữa là có thể uống nước rồi."
Yết hầu Giang Ngu có chút chuyển động, nhìn cô thật sâu, luyến tiếc nhắm mắt lại.
Nhiều năm như vậy, quá lóa mắt, quá mất mát, lịch tẫn thiên phàm, rốt cuộc trái tim cô ấy cũng có thể bình yên đáp xuống, không còn phiêu bạc lưu lạc nữa.
Cô ấy có nhà, có người mình yêu, cũng không còn là cô gái nhỏ bị ghét bỏ nữa.
Quá khứ, hết thảy đều không còn quan trọng.
*Lịch tẫn thiên phàm hay Thiên phàm quá tẫn 千帆过尽: Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua.
So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.
"Nhắm mắt lại đi." Trình Tô Nhiên vươn tay, ôn nhu cẩn thận mà phất qua mí mắt cô ấy.
Giang Ngu thuận theo nhắm mắt lại.
Trình Tô Nhiên nhỏ giọng thì thầm bên tai cô ấy: "Lần sau khi chị mở mắt ra nhìn thấy vẫn là em." Thoáng dùng sức nắm lấy tay cô ấy, để cô ấy an tâm hơn.
Đôi môi khô khốc của Giang Ngu hơi hơi giương lên.
Cho đến khi hô hấp cô ấy dần dần đều đặn vững càng, Trình Tô Nhiên mới quay mặt đi, vẫn không thể nhịn xuống rơi nước mắt, một bên lau một bên cầm lấy cái ly đứng dậy, rót một ít nước vào, lại hỏi hộ sĩ xin mấy cây tăm bông.
Cô dùng tăm bông chấm nước, tiểu tâm điểm lên trên môi Giang Ngu, da môi khô cạn chậm rãi dễ chịu trở lại, có chút ánh sáng.
Đêm dần sâu.
Tiểu Chu lấy quần áo tắm rửa và đồ dùng sinh hoạt đến cho Trình Tô Nhiên, Trình Tô Nhiên để nàng trở về, ngày mai lại đến, bản thân ở lại bệnh viện bồi đêm.
Giường bệnh bên cạnh trống không, chỉ cần không có người người bệnh vào ở cô liền có thể ngủ ở đó.
Chỉ ngắn ngủi mấy giờ, cảm xúc lại thay đổi liên tục, lúc này vừa mới bình tĩnh lại, cô mới liên hệ với trợ lý và Văn Nhược Huyền, an bày tốt chuyện công việc.
Cho đến rạng sáng 1 giờ thì nằm xuống.
Tắt đèn, ánh sáng ám nhược ngoài hành lang thấu tiến vào phòng bệnh, bốn phía là một mảnh yên tĩnh.
Trình Tô Nhiên mở to mắt nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, người ở bên cạnh hô hấp thật sâu rõ ràng có thể nghe thấy.
Dù thân thể rất mệt nhưng đại não lại không có cách nào yên tĩnh lại.
Cô nhớ tới mấy năm trước bản thân cũng nằm trong bệnh viện....
Khi đó Giang Ngu cũng giống như cô của hiện tại hàng đêm canh giữ ở bên mép giường cô.
Cô theo bản năng sờ sờ đùi trái của mình, tuy rằng mắt thường nhìn thấy vết sẹo kia đã rất phai nhạt, nhưng đầu ngón tay vẫn có thể chạm đến một chút nhô lên.
Cô còn nhớ rõ, lúc đó Giang Ngu đã có bao nhiêu tự trách, để ý nhiều đến bao nhiêu, cô còn nhớ rõ, hôm nay bản thân chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu có bao nhiêu sợ hãi.
Sợ hãi nhiều nhất chính là mất đi Giang Ngu.
Văn tự bên trong bản ghi chú chuyển động trước mắt cô....
Thân thể Trình Tô Nhiên có chút run rẩy, hé miệng, hít vào một hơi thật sâu, lại có nhiệt lệ từ khóe mắt trượt xuống.
Cô không có không thích ăn bánh hoa phu.
Là lúc ấy cô cho rằng Giang Ngu vẫn như cũ xem cô như chim hoàng yến hèn mọn, vẫy tay là tới, phất tay là đi, cũng không muốn có bất luận quan hệ gì với Giang Ngu nữa.
Cô nói người yêu thích cũng khẩu vị sẽ thay đổi, nhưng mà đã trôi qua nhiều năm như vậy, người cô yêu vẫn luôn không thay đổi.
Sau khi lẫn nhau gặp lại, cô ở bên trong mâu thuẫn bồi hồi, cũng từng nghĩ tới cả đời này sẽ không qua lại, nhưng cuối cùng vẫn bại bởi trái tim của mình.
Nguyên lai không chừng ở thời điểm cô đang mâu thuận, Giang Ngu cũng đã lặng lẽ vì cô mà thay đổi.
Hôm nay cô thiếu chút nữa đã vĩnh viễn mất đi cô ấy....
Mấy năm trước là sinh ly, vài năm sau suýt chút nữa đã là tử biệt, về sau sẽ không còn cái gì có thể đem các cô tách ra nữa.
.........
Buổi sáng ngày hôm sau, cảnh sát tới hỏi chút tình huống, đơn giản ghi chép lại, cũng tỏ vẻ là đã lập án.
Giang Ngu cũng đã tỉnh, suy yếu an tĩnh nằm ở trên giường, Trình Tô Nhiên dùng ống hút nhỏ đút cô ấy uống nước, bởi vì không tiện động đậy, Trình Tô Nhiên đút đến thập phần cẩn thận, sợ làm cô ấy sặc.
"Chậm một chút, uống chậm một chút....."
"Ưm."
Nhìn bộ dáng cô ấy gian nan uống nước, Trình Tô Nhiên vừa đau lòng vừa bực bội, chỉ hận không thể đem Bạch Lộ ra đánh một trận tơi bời, lại thọc toàn thân trên dưới của người ta thêm mấy cái lỗ, làm cho súc sinh kia cũng cảm nhận được loại tư vị này.
Đút nước xong rồi, cô ấy dỗ dành Giang Ngu ngủ, Điền Lâm đi tiễn cảnh sát đã trở lại.
"Chị Ngu ngủ rồi sao?"
"Ừm."
Trình Tô Nhiên gật gật đầu, phất khai mấy sợi tóc trên trán Giang Ngu, sau đó liếc mắt một cái nhìn Điền Lâm, đứng lên, "Chị Điền Lâm, chị ra đây một chút."
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Điền Lâm thuận tay đóng cửa lại, nhìn nhìn trái phải, phóng thấp thanh âm: "Làm sao vậy?"
"Em muốn xem camera theo dõi ở bãi đổ xe." Trình Tô Nhiên nhàn nhạt nói.
"......"
Điền Lâm nhíu mày, hơi có chút chần chờ nói: "Hay là đừng có xem, cô....."
"Em là người nhà của Giang Ngu, em có quyền được biết.
Trước mặt người ngoài chúng em vô pháp công khai mối quan hệ, nhưng chị cái gì cũng đều biết, em nghĩ chị hẳn là có thể hiểu được tâm trạng của em lúc này." Trình Tô Nhiên nói đến nghiêm túc.
Điền Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Do dự một lát vẫn lấy điện thoại ra.
Buổi sáng hôm nay nàng đã cùng cảnh sát xem qua, lại riêng một phần trong điện thoại, nàng mở video ra, đưa điện thoại cho Trình Tô Nhiên.
Hình ảnh từ camera theo dõi mà ảnh màu rực rỡ, thời gian hiển thị là 4 giờ 35 phút chiều ngày hôm qua, từ góc độ này có thể nhìn thấy đỉnh đầu xe của Giang Ngu.
Có thể nhìn thấy Bạch Lộ lén lút từ thang máy đi đến cạnh xe Giang Ngu, nhìn khắp nơi xung quanh rồi sau đó rồi xổm xuống, còn cúi đầu nhìn dao nhỏ mà bản thân đang giấu ở bên người.
Sau đó không bao lâu, Giang Ngu từ hướng thang máy đi lại đây, xuất hiện bên trong hình ảnh của camera theo dõi.
Hai người chạm mặt, nói nói mấy câu, trước sau cũng chưa đến năm phút Bạch Lộ đã đâm dao về phía Giang Ngu.
Trình Tô Nhiên ấn tạm dừng, lùi lại mười mấy giây, lại nhìn một lần nữa.
Cô lặp đi lặp lại xem ba lần, rốt cuộc có thể xác định----
Mục tiêu ban đầu của Bạch Lộ là yết hầu của Giang Ngu.
Muốn một kích trí mạng.
Cô ta không phải đang đe dọa, cũng không phải chỉ là vui đùa, là thật sự muốn mạng của Giang Ngu!
"!"
May mà Giang Ngu phản ứng nhanh, giơ một tay lên chắn lấy, nếu không con dao kia đã đâm vào yết hầu, thứ mà ngày hôm qua cô thấy cũng sẽ không phải là Giang Ngu nữa mà là một khối thi thể.
Trình Tô Nhiên siết chặt nắm tay, bả vai hơi hơi phát run.
"Đại khái khoảng bao lâu nữa thì cảnh sát có thể bắt được Bạch Lộ?" Xem xong đoạn camera theo dõi, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Tôi cũng không biết....."
"Nếu như bắt được có thể cho em gặp cô ta không? Em có lời muốn nói với cô ta."
"Cô không phải là có chuyện muốn nói, là có nắm tay muốn động đi?"
"....."
Điền Lâm nhìn thấu tâm tư cô, thở dài, an ủi nói: "Bình tĩnh, đừng xúc động, tôi có thể lý giải được tâm tình của cô, tôi cũng hận không thể đem Bạch Lộ thiên đao vạn quả, nhưng mà cô và tôi đều không có quyền làm như vậy, nếu không đến lúc đó vạn nhất quá mức xúc động cuốn theo bản thân vào đó, chị Ngu phải làm sao bây giờ? Chị ấy hiện tại cần tĩnh dưỡng, không thể lại nhọc lòng."
Trình Tô Nhiên trừng thẳng mắt, đột nhiên, nắm tay dần lơi lỏng, "Có thể khiến cô ta ngồi tù mấy năm?"
"Phải xem thương thế của chị Ngu cùng động cơ của Bạch Lộ, có khả năng là dưới ba năm, cũng có thể từ ba đến mười năm, không nói cụ thể được."
"Ha hả."
"Bạch Lộ đã không còn đường cứu nữa," Điền Lâm vỗ vỗ bả vai cô trấn an, "Thua kiện, bút số trên trời kia khẳng định là phải bồi thường, không bồi thường cũng sẽ bị cưỡng chế chấp hành, hiện tại lại thêm tội cố ý gây thương tích, sau khi ngồi tù xong ra ngoài cũng không còn tiền, khi đó đã sớm không còn người nào nhớ mặt cô ta, ai lại đi nâng đỡ một người từng có tiền án chứ? Mặt khác công việc có thể kiếm ra tiền cũng không dễ tìm, nửa đời sau cơ bản chính là sống trong những ngày vay nợ, trừ phi cô ta tự sát."
"Đây là những gì cô ta xứng đáng nhận được, chết đi mới tốt." Trình Tô Nhiên cười lạnh một tiếng.
Điền Lâm gật đầu: "Đúng vậy, cho nên không cần làm ô uế tay của chúng ta."
Trình Tô Nhiên nhắm mắt, chậm rãi phun ra một hơi.
Không thể xúc động.
Không thể lại làm Giang Ngu nhọc lòng.
......
Không quá hai ngày cảnh sát đã bắt được Bạch Lộ.
Nghe nói Bạch Lộ bị bắt lúc đang đi dọc theo đường nhỏ cạnh cao tốc, ý đồ muốn đi bộ xuyên qua giao giới hai tỉnh, trên người chỉ có hai cái túi đeo vai, chật vật lại nghèo túng.
Cách một ngày đã trở thành tin tức đầu đề.
Giang Ngu vẫn nằm ở phòng bệnh bệnh viện.
Tuổi tác đã cao, cơ năng thân thể cũng không thể so được với thời điểm còn trẻ, thương thế khôi phục cũng có chút chậm.
Hiện tại cô ấy đã có thể ăn thức ăn lỏng, Trình Tô Nhiên nhờ dì giúp việc trong nhà nấu cháo, từng muỗng từng muỗng đút cô ấy.
Cách xa nhau mấy năm, đồng dạng đều nằm trong bệnh viện, đồng dạng vẫn là đút cơm, nhưng quan hệ lẫn nhau đã thay đổi, thân phận cũng đã thay đổi.
"No rồi sao? Có muốn ăn thêm chút nữa không?"
"No rồi."
Ván giường được nâng lên 120 độ, Giang Ngu mềm mại dựa vào, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, khóe môi lại là ý cười nhàn nhạt.
Trình Tô Nhiên nhìn nhìn hộp giữ nhiệt còn thừa lại một nửa cháo, đóng nắp lại, đặt sang một bên, "Vậy thì ủ ấm trước, đợi chút nữa chị đói bụng lại ăn." Cô một mặt nói một mặt rút một tờ khăn giấy, cẩn thận thay Giang ngu xoa xoa khóe miệng, lại dùng khăn ướt lau lại một lần nữa, cuối cùng lại dùng khăn giấy lau.
Bỗng nhiên, cô nghĩ tới cái gì, ảo não nói: "Vẫn không được, buổi tối để dì nấu cái mới đi."
"Nhiên Nhiên....." Giang Ngu bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi cũng không có yếu ớt như vậy."
"Chính chị tin sao?" Trình Tô Nhiên nhìn bụng cô ấy, đôi mắt lại có chút hồng.
Hai ngày nay không biết đã trộm khóc bao nhiêu lần.
Giang Ngu rũ mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngữ khí nhu hòa: "Rất nhanh sẽ tốt lên, chỉ cần còn sống, tôi vẫn là tôi."
Trình Tô Nhiên giận cười, nhanh chóng chớp chớp mắt, bắt lấy cái tay kia đưa đến bên môi hôn một cái, "Đại nạn không chết tất có hậu phúc."
"Đúng vậy...."
Ánh mắt Giang Ngu sáng quắc chăm chú nhìn cô, "Nhiên Nhiên, em chính là phúc khí của tôi."
- --------
Editor:
Mình đã edit thô xong rồi chỉ còn beta lại cho mượt mà tí là hoàn thành nhé ヽ(∀°)人( °∀)ノ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...