Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều ngập tràn mùi thuốc súng.
Ở bãi đậu xe ngoài trời này rất yên tĩnh, không có người nào khác.
Thời Ngọc Thao nặng nề nhìn chằm chằm vào Aker, lên tiếng: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Aker nghe người kia nói xong cũng không hề giấu giếm mục đích của mình, khẽ mỉm cười nhìn Thời Ngọc Thao mà nói: “Muốn lấy lại những thức thuộc về tao, dù sao trong người tao cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Thời, tập đoàn Thời Thị tao cũng nên phải có một phần chứ hả.”
Nói tới đây, Aker nhìn thấy sắc mặt của Thời Ngọc Thao càng u ám thêm mấy phần, nụ cười bên khóe môi anh ta lại càng thêm sâu, ánh mắt nham hiểm bỗng trở nên nghiêm nghị.
Đề tài câu chuyện bỗng được đổi, giọng nói trầm thấp bẩm sinh kia lại chậm rãi vang lên: “Dĩ nhiên còn nhiều hơn thế, mấy năm nay có ân sẽ báo ân, có oán dĩ nhiên cũng sẽ báo oán.”
Aker vừa dứt lời, đôi mắt của Thời Ngọc Thao lại càng u ám nặng nề hơn, ngay lập tức duỗi tay gắt gao tóm chặt lấy cổ áo của anh ta.
Âm thanh cảnh cáo vang lên từng chữ vô cùng rõ rệt: “Aker! Tôi mặc kệ là anh muốn báo thù cái gì, nhưng mà tôi với mẹ tôi không có nợ nần gì anh cả.
Muốn báo thù thì tìm người khác mà báo!”
“Nếu như anh dám đụng tới người bên cạnh tôi, tôi cho anh biết, Thời Ngọc Thao tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu.”
Advertisement
Aker bị người kia tóm chặt cổ áo, hô hấp có chút khó khăn, suýt chút đã thở không nổi.
Nhưng mà trên mặt anh ta vẫn là một biểu cảm vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có ý khiêu khích nhìn về phía Thời Ngọc Thao mà mỉm cười: “Em trai tốt của anh, bây giờ chỉ mới là mở màn thôi mà đã thiếu kiên nhẫn vậy rồi à?”
“Anh còn muốn dành thời gian chơi đùa cùng với em một chút cơ mà.” Vừa nói, Aker vừa duỗi tay tóm lấy hai tay đang bấu chặt cổ áo mình của Thời Ngọc Thao ra, dù chật vật nhưng vẫn ung dung mỉm cười nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Huống chi, sao mày lại dám nói là mày với mẹ mày không nợ gì tao chứ?”
“Nếu như không có sự tồn tại của mẹ mày, người đàn ông đáng chết đó sẽ vứt bỏ mẹ tao và tao à?”
“Nếu không có sự tồn tại của mày, gã đàn ông chết tiệt đó sẽ ngó lơ tao không quan tâm à?”
Aker nghiến răng nghiến lợi mà nói, bên trong ánh mắt nham hiểm đó đều lấp lóe một nỗi hận thù sâu sắc.
Advertisement
Aker nói, trong đầu lại không ngừng hiện ra hình ảnh mà những năm anh ta đã trải qua từ khi trốn khỏi trại mồ côi.
Lúc đó Aker đã mười tuổi, vô cùng thông minh, toàn bộ những chuyện xảy ra trước đây đều nhớ rõ.
Anh ta nhớ cha của mình tên là gì, cũng nhớ người mẹ vô trách nhiệm của mình nói chỗ ở của cha mình.
Cho nên lúc đó Aker tới bên xe buýt mua một tấm vé ô tô không cần căn cước, bỏ ra hơn mười tiếng để tới Diệu Thành.
Aker tới Diệu Thành thì trời đã là đêm khuya, cho đến cuối cùng vẫn chỉ là một đứa bé mười tuổi, anh ta vẫn luôn nhớ cha mình đã che chở cho mình như thế nào, đã yêu thương mình như thế nào.
Hai năm qua anh ta đã chịu đựng quá nhiều uất ức, lúc bấy giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm được cha mình, sau đó ôm lấy cha mà khóc một trận, nói hết những uất ức của mình đã chịu đựng, muốn cha ôm mình vào lòng, dỗ dành mình.
Cha anh ta yêu thương anh ta như thế, nhất định sẽ không nỡ đánh anh ta, cũng sợ anh ta chịu đói.
Thế là, lúc đó Aker đã từ trong đêm khuya, sau khi xuống xe đã dựa theo cột mốc chỉ đường mà tìm tới chỗ ở mới của cha mình.
Anh ta đi nhầm hết mấy con phố, từ mười hai giờ khuya đến sáu giờ sáng mới tìm thấy địa chỉ mà mẹ của anh ta đã nói.
Là một căn nhà rất xinh đẹp, xung quanh đều là tường vây cao ngút, ở cổng còn có hai người đàn ông mặt lạnh băng cầm súng, ăn mặc trang phục quân nhân.
Akerr đi tới cổng muốn vào trong, anh ta nói cho hai người gác cổng đó là mình tới tìm cha, còn nói ra tên của cha mình.
Nhưng mà hai người đàn ông mặc đồ quân nhân đó lại không để cho anh ta vào, còn hung ác đuổi anh ta mau chóng rời đi.
Aker không vào được lại không cam tâm bỏ đi, anh ta biết nhất định là cha của mình ở trong đó, cho nên Aker không thể làm gì khác ngoài co ro ở một nơi gần đó mà chờ.
Khoảnh khắc đó, Aker chờ đến cả người đều tê dại, cơn đói bụng truyền tới đến độ quặn thắt, cuối cùng cũng nhìn thấy được người cha vô cùng quen thuộc trong trí nhớ của mình đang dắt tay một người con trai dáng vẻ anh tuấn, mặc bộ đồ vest nhỏ, tuổi tác cũng xấp xỉ như mình.
Aker chết đứng tại chỗ, trong đầu vô cùng hỗn loạn, đến mức bản thân anh ta tự mình xuất hiện ra ngoài chỗ nấp từ lúc nào cũng không biết.
Ánh mắt của anh ta sững sờ liếc nhìn bộ trang phục tinh tế lại đắt tiền trên người đứa bé trai đó, lại ngây ngốc nhìn bộ quần áo bẩn thỉu nhăn nhúm dính đầy bùn đất trên người mình.
Anh ta đang mặc là quần áo được người khác quyên tặng cho trại mồ côi, vì Aker quá gầy lại lùn, nên mặc rất rộng, còn thừa ra cả một đoạn vải dài.
Cả người Aker cứng ngắc, ánh mắt ngơ ngác nhìn cha mình đang nắm chặt tay đứa trẻ kia, trong ánh mắt của ông cũng tràn ngập sự yêu thương mà trước giờ Aker chưa từng nhìn thấy.
Cha anh ta còn duỗi tay chỉnh lại cổ áo cho đứa bé kia, thậm chí lúc giày của đứa bé đó rơi xuống cũng lập tức cúi người nhặt lên rồi buộc lại cho đứa bé đó.
Aker có thể nhìn ra, đứa bé trai đó rất không thích những chuyện mà cha anh ta đã làm cho mình, rất hạn chế tiếp xúc với cha anh ta.
Aker lại chưa từng có cảm giác tức giận như vậy, bởi vì cha anh ta từ trước tới giờ đều chưa từng làm mấy chuyện đó cho anh ta.
Anh ta vẫn luôn cho rằng cha của mình đã rất tốt với mình rồi, trước đây thỉnh thoảng sẽ đón anh ta tan học, sẽ nói với anh rằng học giỏi đi sẽ mua cho anh ta đồ chơi.
Nhưng mà lúc bấy giờ Aker mới biết những thứ đó chưa đủ! Người đàn ông đó từ trước đến nay chưa từng nắm tay của anh ta, cũng chưa từng giúp anh ta chỉnh lại cổ áo, càng sẽ không ở bên ngoài trực tiếp cúi người xuống buộc giày cho anh ta.
Aker giận đến toàn thân đều run lên, thế là anh ta liều mạng xông về phía cha mình.
Sau đó, cha của Aker cuối cùng cũng nhìn thấy anh ta.
Khoảnh khắc đứng đối diện với ánh mắt của cha mình, lửa giận trong lòng Aker lập tức bị dập tắc.
Thậm chí anh ta còn vô cùng mừng rỡ vì đã gặp được cha, chân cũng không tự chủ được mà chạy vội tới.
Anh ta muốn nhào vào lồ ng ngực của cha mình, nói cho cha biết những thiệt thòi mình đã chịu đựng hai năm qua.
Nhưng mà sau đó, Aker cũng cảm thấy mình như rơi vào trong địa ngục.
Bởi vì cha anh ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn, cứ như thể chưa từng quen biết anh ta, cũng có thể là nhận ra rồi nhưng lại coi như không quen biết.
Sau đó, cha anh ta còn lạnh lùng quát về phía hai người gác cổng, chỉ vào anh ta mà nói: “Đây là chuyện gì thế này? Sao lại có một thằng nhóc ăn mày xuất hiện ở đây? Lập tức đuổi đi, đừng có dọa sợ Ngọc Thao.”
Cha anh ta nói anh ta là thằng nhóc ăn mày, còn bảo người khác đánh đuổi anh ta đi, chỉ bởi vì sợ sẽ làm sợ đứa bé mà ông đang nắm tay kia.
Đúng rồi, Aker vừa nãy cũng nghe thấy đứa bé đó cũng gọi cha anh ta là cha.
Hóa ra cha anh ta không chỉ có một đứa con trai là anh ta.
Hai chân Aker như bị người khác giữ chặt, cả người cứng nhắc, nhìn chằm chằm vào người kia muốn lớn tiếng gọi cha.
Nhưng mà, ánh mắt của người kia cũng không tiếp tục hướng về phía anh ta nữa.
Bởi vì cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen lái tới, dừng lại ở trước mặt cha anh ta và đứa bé kia.
Sau đó, một người phụ nữ dáng vẻ còn xinh đẹp hơn mẹ anh ta gấp nhiều lần bước xuống xe, bà nở nụ cười đầy cưng chiều với đứa bé trai kia, sau đó dắt người lên xe.
Theo sau chiếc xe con màu đen đó rời đi, Aker nhìn thấy cha anh ta bần thần ngóng nhìn theo hướng chiếc xe kia rời đi.
Đó là vẻ mặt mà Aker chưa từng nhìn thấy ở cha mình.
Sau đó thì hai người gác cổng mặc quân trang hung dữ đó tới kéo anh ta đi, anh ta điên cuồng giãy giụa, cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc lớn lên, hướng về người đàn ông kia gọi cha.
Cha anh ta cuối cùng cũng quay lại nhìn anh ta, chỉ có điều ánh mắt ấy lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Thả nó ra đi.” Cha anh ta đi tới trước mặt anh ta, ra lệnh cho hai người đàn ông kia thả anh ta ra.
Aker hào hứng lập tức nhào tới muốn ôm lấy cha, kết quả lại bị người kia không chút do dự mà nghiêng mình né đi.
Aker ngây ngốc tại chỗ, sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ trên cao của cha mình truyền tới, gằn lên từng chữ: “Tao đã không phải là cha của mày nữa rồi, sau này đừng gọi tao là cha nữa, cũng đừng tới tìm tao, mày ở đâu tới thì về lại chỗ đó đi.”
Aker lúc đó mới biết, hóa ra cha anh ta đã nhận ra anh ta từ lâu rồi, chẳng qua là không muốn nhận anh ta mà thôi.
Aker nghe thấy giọng nói của mình cũng nghẹn ngào: “Cha là cha của con mà.
Cha ơi, mẹ mất rồi, chỉ còn lại mình con thôi, cha đừng xua đuổi con mà.”
“Đứa bé khi nãy cũng là con trai của cha sao? Vậy là em trai của con rồi, cha yên tâm, con sẽ không giành bất cứ thứ gì với em hết…”
“Nó là con trai của tao, nhưng mà không phải là em trai của mày!” Aker còn chưa nói xong đã bị cha mình trực tiếp cướp lời nói tới.
“Tiền thì tao cũng đã sớm cho mẹ con tụi bây rồi, tao với mày đã không có bất cứ quan hệ gì nữa.”
Nói xong, người đàn ông đó lấy từ trong bóp ra mười mấy tờ năm trăm vứt xuống trước mặt Aker, giống như thật sự đang bố thí cho một đứa ăn mày vậy, lại lạnh lùng nói: “Từ chỗ nào tới thì trở về chỗ đó đi.”
Sau đó, còn không liếc nhìn anh ta lấy một cái đã trực tiếp kêu một người đàn ông mặc quân trang lái xe tới đưa anh ta đi.
Sau khi xe chạy đi một đoạn, người đàn ông mặc quân trang đó cũng trực tiếp ném Aker xuống đường lớn rồi quay trở về.
Aker ngơ ngác nắm chặt mười mấy tờ năm trăm nghìn trong tay, cả người thẫn thờ đi trên vỉa hè.
Một đứa nhóc mười tuổi vốn không có bất cứ lực đe dọa nào, trong tay lại cầm số tiền hơn cả triệu, lại còn bần thần ngơ ngác đi như xác không hồn cũng nhanh chóng kéo theo tai họa/
Hai gã côn đồ đạp xe đi ngang qua nhìn thấy tiền trong tay Aker lại dừng xe lại, đoạn đường này hẻo lánh rất ít người qua lại.
Hai gã trực tiếp bao vây Aker lại, muốn cướp tiền của anh ta.
Aker lại nắm chắc không buông, sau đó chọc giận hai gã côn đồ đó, cả hai cứ thế mà đánh đập Aker túi bụi.
Aker mới mười tuổi, làm sao có thể là đối thủ của hai tên côn đồ đó được, còn chưa tới mấy cú đã trực tiếp bị đánh nằm lăn ra đất, không bò dậy nổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...