Tay Đường Du Nhiên run lên lẩy bẩy, càng mở càng rối, bàn tay nhỏ nhắn trong lúc vô ý sờ phải vào chỗ hiểm của Thời Ngọc Thao, càng khiến cho ngọn lửa trong lòng Thời Ngọc Thao bốc cao lên mấy phần, cuối cùng Thời Ngọc Thao thiệt sự là sắp hết chịu nổi rồi, chủ động nắm lấy tay Đường Du Nhiên, phải như vậy mới thuận lợi mà gỡ được sợi dây nịt ra.
Một đêm xuân sắc vô tận, tiếng r3n rỉ bị kìm nén của Đường Du Nhiên đôi lúc lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh hòa lẫn với hơi thở nặng nề của Thời Ngọc Thao.
Điều đáng để ăn mừng là cũng còn may đây không phải là biệt thự Đế Đình, Thời Ngọc Thao còn giữ lại được chút chừng mực, chỉ cần nhìn thấy Đường Du Niên mệt mỏi một lần là kìm nổi h am muốn lại ngay, không tiếp tục nữa.
Ân cần ôm lấy Đường Du Nhiên, cả hai cùng nhau vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Thời Ngọc Thao cẩn thận tắm rửa lau mình cho Đường Du Nhiên rồi mới lấy một cái khăn lông sạch cuộn cả người Đường Du Nhiên lại, bế cô ra khỏi nhà tắm.
Đường Du Nhiên được tắm nước ấm, cả người cũng thoải mái hơn được một chút, vừa mới được Thời Ngọc Thao đặt xuống giường là cơn buồn ngủ ập đến, ngủ thẳng một giấc.
Thời Ngọc Thao trông thấy Đường Du Nhiên ngủ mau như vậy, anh nhoẻn miệng cười, vẻ mặt vô cùng bất lực, trong đôi mắt thâm sâu khó dò lộ ra nụ cười yêu chiều.
Anh khom người hôn lên trán Đường Du Nhiên một cái, rồi cúi đầu nhìn vào phần hạ bộ đang hưng phấn của mình, Thời Ngọc Thao cười bất lực, vỗ trán bước xuống giường.
Haizz, tốt hơn hết là phải đi tắm trước cho nước lạnh dập cho em nó tắt hứng đi chứ, nếu không chắc đêm nay anh đừng mong mà ngủ ngon được.
Nghĩ vậy, Thời Ngọc Thao rời giường đi vào nhà tắm, đợi đến khi cơn h am muốn trong máu huyết dần mất đi rồi Thời Ngọc Thao mới khoác khăn tắm bước ra khỏi nhà tắm.
Dù đang là ngày hè nóng bức nhưng trong phòng có mở máy lạnh, nhiệt độ vừa phải, nhưng Thời Ngọc Thao không nằm xuống giường ngay, anh sợ hơi thở lạnh trong cơ thể lạnh lẽo của mình sẽ làm Đường Du Nhiên bị lạnh, cho nên mới đứng ở cạnh giường một lúc, đợi đến khi nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường rồi mới nhẹ tay nhẹ chân vén mền lên, nằm xuống bên cạnh Đường Du Nhiên.
Advertisement
Vừa mới nằm xuống là Thời Ngọc Thao đã dang rộng cánh tay dài của mình ra ôm chặt cả người Đường Du Nhiên vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Đường Du Nhiên một cái, đột nhiên cất giọng nói ngọt ngào đã cố đè thấp xuống mấy phần mà thì thầm vào bên tai Đường Du Nhiên: “Ngủ ngon.”
Một đêm ngon giấc.
Buổi đấu giá từ thiện được tiến hành vào buổi chiều ngày hôm sau, mới sáng sớm là Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đã tỉnh dậy rồi.
Mẹ Thời còn dậy sớm hơn cả Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên, đợi đến khi Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đi xuống lầu thì mẹ Thời đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi cả rồi.
Mẹ Thời biết Đường Du Nhiên thích ăn hải sản cho nên vừa mới sáng sớm đã gói sủi cảo cá thu cho Đường Du Nhiên.
Cái nào cái nấy vỏ mỏng nhân nhiều, mùi vị tươi ngon.
Advertisement
Ba người cùng nhau ăn bữa sáng xong, mẹ Thời liền gọi điện thoại kêu nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến.
Nửa tiếng sau, hai nhà tạo mẫu một nam một nữ ăn mặc vô cùng thời thượng mang theo hai cái rương lớn rất tinh xảo đi đến.
Mẹ Thời dắt Đường Du Nhiên đến tiếp đón hai nhà tạo mẫu đó rồi mời họ đi thẳng vào phòng quần áo trên lầu hai.
Phòng quần áo của mẹ Thời rất lớn, to không kém gì căn phòng ngủ chính của Thời Ngọc Thao ở lầu trên.
Mẹ Thời dẫn Đường Du Nhiên ngồi xuống trước bàn trang điểm, hai người tạo mẫu một nam một nữ lập tức vội vàng bắt đầu làm việc.
Mở hai cái rương lớn tinh xảo kia ra mới phát hiện ra, trong một cái rương để toàn là lễ phục cao cấp đắt tiền, cái rương còn lại thì để đủ loại mỹ phẩm trang điểm và dụng cụ trang điểm.
Trước tiên, hai nhà tạo mẫu giúp mẹ Thời chọn cho Đường Du Nhiên một bộ lễ phục thích hợp để tham dự buổi tiệc.
Hai nhà tạo mẫu này là hai nhà tạo mẫu mà mẹ Thời đã tín dụng nhiều năm, cho nên rất hiểu phong cách của mẹ Thời, họ mau chóng chọn cho mẹ Thời một bộ đầm trễ vai màu vàng nhạt, sang trọng và không kém phần tao nhã, rất phù hợp với khí chất toát ra từ trong cốt cách của mẹ Thời.
Còn về phần Đường Du Nhiên, họ thận trọng chọn lựa gần nửa tiếng đồng hồ mới chọn ra được cho Đường Du Nhiên một bộ lễ phục màu xanh ngọc lam bằng voan mỏng.
Vải voan rất có cảm giác tự nhiên và linh hoạt, màu xanh ngọc lam lại rất phù hợp với khí chất của Đường Du Nhiên, cũng không quá mức bắt mắt, Đường Du Nhiên mặc lên người trông vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả Thời Ngọc Thao đứng bên cạnh nhìn xong cũng không nhịn được mà gật gật đầu với Đường Du Nhiên, khóe miệng nhếch lên, anh cười đầy vẻ gian tà, nói với Đường Du Nhiên: “Ừm, bộ đồ này mặc lên đẹp thật, cứ lấy bộ này đi.”
Nghe Thời Ngọc Thao khen ngợi không chút kiêng dè, gương mặt trắng trẻo của Đường Du Nhiên nhất thời đỏ ửng lên, ngại ngùng trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao.
Mẹ Thời đứng bên cạnh nghe thấy trái lại vô cùng vui vẻ, nhìn thấy hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao cứ ngầm đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt bà càng tươi hơn mấy phần, cũng vội cười nói: “Ừm, quả thật Du Nhiên của chúng ta người đã xinh, vóc dáng lại đẹp, đương nhiên là mặc gì nhìn cũng thấy đẹp.”
Bị mẹ Thời nói như vậy, mặt Đường Du Nhiên càng đỏ hơn mấy phần.
Hai nhà tạo mẫu bận rộn gần hai tiếng đồng hồ mới tạo kiểu xong cho mẹ Thời và Đường Du Nhiên.
Đã sắp đến bữa trưa, mẹ Thời sợ lát nữa trong buổi tiệc Đường Du Nhiên sẽ bị đói nên liền kêu giúp việc làm trước bữa trưa tại nhà.
Ba người cùng nhau ăn cơm trưa rồi mới kêu tài xế lái chiếc Maybach độc quyền của Thời Ngọc Thao chở thẳng đến khách sạn năm sao nơi tổ chức buổi tiệc.
Thời Ngọc Thao cùng Đường Du Nhiên và mẹ Thời cùng ngồi ở dãy ghế sau, sau khi xe lái đi được một đoạn rồi, mẹ Thời dường như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn sang Thời Ngọc Thao đang ngồi bên cạnh, nói với anh: “Đúng rồi Ngọc Thao, có chút chuyện mẹ muốn hỏi con một chút.”
“Chuyện gì vậy? Mẹ nói đi.”
“Là như vầy, buổi tiệc bán đấu giá từ thiện lần này, bạn của mẹ có mời một vị nhà giàu mới nổi ở Diệu Thành đến tham dự, nghe nói là mới từ Mỹ trở về, có một công ty rất lớn.
Bây giờ đang dự định mở một công ty con ở Diệu Thành, con có từng nghe về người đó chưa?”
Mấy ngày trước Đường Du Nhiên gặp phải chút sự cố nhỏ, Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều im lặng không nói cho mẹ Thời biết vì sợ bà lo lắng.
Thời Ngọc Thao nghe mẹ Thời nói vậy thì nhíu chặt mày lại, mấy ngày qua anh nào là phải điều tra chuyện Đường Du Nhiên bị bắt cóc, nào là bận rộn chuyện của công ty, thật sự là chưa nghe qua có ai đó trong giới thượng lưu ở Diệu Thành từ nước ngoài trở về.
Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao lắc lắc đầu nói với mẹ Thời: “Sao vậy mẹ? Con vẫn chưa nghe qua về người đó.”
Mẹ Thời nghe vậy, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là mẹ nghe bạn nói người đó tay trắng làm nên sự nghiệp, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã vực dậy một công ty đang bên bờ vực phá sản trở thành một công ty lớn có giá trị thị trường hàng chục tỷ đô la, hẳn là phải có vài phần mánh khóe.”
“Hơn nữa nghe nói cậu ta trở về nước lần này cũng đang có ý định kinh doanh bất động sản và khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp.”
Thời Ngọc Thao gật gật đầu, nhưng cũng không quá để tâm đến người giàu có mới về nước kia.
Sau gần một tiếng đồng hồ, xe cũng đã tới khách sạn năm sao nơi tổ chức buổi tiệc của quỹ từ thiện.
Đại sảnh lớn nơi tổ chức buổi tiệc đã sớm được mẹ Thời dặn dò kêu người bố trí xong xuôi từ ngày hôm qua.
Giờ này thì đã có không ít khách được mời đến đang lục tục bước vào đại sảnh.
Mẹ Thời cùng Thời Ngọc Thao và cả Đường Du Nhiên nữa, ba người vừa mới bước vào đại sảnh lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả khách mời đang có mặt tại đây.
Có không ít người vội kính cẩn tiến đến trước chào hỏi mẹ Thời và Thời Ngọc Thao.
Đợi sau khi chào hỏi hai người xong xuôi, ánh mắt của mọi người mới không hẹn mà gặp dời đến chỗ Đường Du Nhiên đang đứng bên cạnh Thời Ngọc Thao và nắm lấy tay anh đầy thân mật.
Bởi vì trong buổi họp báo ký giả lần trước, Thời Ngọc Thao đã trịnh trọng thẳng thắng tuyên bố cho mọi người biết Đường Du Nhiên là người mà anh muốn cùng chung sống cả đời, cho nên mọi người trong giới thượng lưu ở Diệu Thành đều biết rất rõ mối quan hệ giữa Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Mặc dù có vài người đã xem buổi họp báo ký giả lúc trước nhưng họ vẫn giữ thái độ hoài nghi, suy cho cùng thì thân phận và địa vị của Thời Ngọc Thao ở đây ai ai cũng đã rõ, dù cho gia đình của Đường Du Nhiên cũng coi như là nhà giàu có nhỏ ở Điệu Thành, nhưng thân phân và địa vị vẫn còn thua kém Thời Ngọc Thao rất xa.
Còn chưa kể Đường Du Nhiên từng kết hôn lại ly hôn rồi!
Gia tộc danh giá như Thời Ngọc Thao sao có thể chấp nhận cho người nắm quyền gia tộc như Thời Ngọc Thao đi lấy một người phụ nữ đã từng ly hôn cơ chứ!
Hơn nữa, Thời Ngọc Thao chẳng những có thân phận địa vị, còn đẹp trai ngời ngời nữa, e rằng đã có vô số phụ nữ rồi.
Nhiều người đều nghĩ rằng có thể Thời Ngọc Thao chỉ nhất thời nổi hứng nói mấy lời đó, khi cảm giác mới mẻ qua đi rồi có thể sẽ không còn như thế nữa.
Nhưng mọi người không thể nào ngờ rằng, lần này Thời Ngọc Thao lại thật sự dẫn theo Đường Du Nhiên cùng nhau tham dự buổi tiệc công khai, hơn nữa hai người còn thân mật như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết tình cảm của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên vô cùng nồng thắm.
Chưa kể, mẹ của Thời Ngọc Thao còn đang đứng bên cạnh Đường Du Nhiên, nhìn dáng vẻ thân thiết của Thao phu nhân cũng biết là bà rất thích Đường Du Nhiên.
Trong mắt mọi người đều thoáng hiện lên chút kinh ngạc, họ đưa mắt liếc nhìn nhau, thái độ thoáng chốc cũng trở nên cung kính hơn với Đường Du Nhiên.
Trong lòng mọi người đều có chung một ý nghĩ, Đường Du Nhiên này thật sự là có mấy phần thủ đoạn!
Xem ra Thời Ngọc Thao đã dẫn Đường Du Nhiên về ra mắt mẹ mình rồi, e rằng không bao lâu nữa, Đường Du Nhiên này sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Thao thị.
Thật nực cười! Phu nhân tổng giám đốc tương lai của tập đoàn Thao thị ai dám xem thường? Đắc tội?
Lúc này buổi tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng khách dự tiệc thì gần như đều đã đến hết.
Suy cho cùng thì buổi tiệc bán đấu giá từ thiện lần này cũng là do mẹ Thời chịu trách nhiệm chính, cho nên bà thanh nhã cầm ly rượu Champagne lên, dẫn theo hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đi vòng quanh hết hơn nửa vòng đại sảnh chào hỏi khách mời tham dự, thuận tiện cũng để cho Đường Du Nhiên quen biết thêm vài người.
Đi hết hơn phân nửa vòng, mẹ Thời sợ Đường Du Nhiên sẽ cảm thấy tẻ nhạt nên mỉm cười, cúi đầu nói nhỏ với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, nếu như cháu thấy mệt thì kêu Ngọc Thao dẫn cháu đến khu vực nghỉ ngơi bên kia ngồi nghỉ một chút, khu nghỉ ngơi bên đó có trà và bánh ngọt, cháu có đói thì ăn chút đi nha.”
Nói đến đây mẹ Thời lại nhìn sang Thời Ngọc Thao, đang chuẩn bị kêu Thời Ngọc Thao đưa Đường Du Nhiên đi đến khu nghỉ ngơi nghỉ một chút, Đường Du Nhiên thấy vậy không đợi mẹ Thời lên tiếng liền vội nói: “Dạ không cần đâu bác gái, cháu không mệt, không cần nghỉ ngơi đâu.”
Mẹ Thời lớn tuổi hơn Đường Du Nhiên còn không nói đi nghỉ ngơi, Đường Du Nhiên nào dám có ý bỏ lại một mình mẹ Thời mà đi nghỉ mệt với Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy một vài tiếng reo kinh ngạc ở gần cửa ra vào đại sảnh truyền đến.
Ba người Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao và mẹ Thời cùng đưa mắt nhìn sang nơi vừa phát ra tiếng động.
Chỉ cái nhìn đầu tiên, Đường Du Nhiên đã nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu quen thuộc.
Người này mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm nhấn eo, tôn lên dáng người đầy đặn quyến rũ, gương mặt trang điểm xinh đẹp, người đến không ai xa lạ chính là đại minh tinh An Lâm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...