Một bữa trưa, ngoại trừ sự ngượng ngùng và kỳ lạ lúc An Lâm bước vào, bữa ăn rất thú vị.
Mẹ Thời càng nói chuyện càng thích Đường Du Nhiên hơn, khi phải tạm biệt nhau, mẹ Thời còn đặc biệt dặn dò Thời Ngọc Thao bảo Thời Ngọc Thao cuối tuần này đưa Đường Du Nhiên đến nhà ăn cơm, mẹ Thời sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn.
Đường Du Nhiên vội vàng đồng ý, cô cũng rất thích mẹ Thời, mẹ Thời thật sự rất tốt, ở bên cạnh bà ấy rất ấm áp và thoải mái.
Mẹ Thời có tài xế riêng đến đón, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao cùng nhau tiễn mẹ Thời lên xe, nhìn xe rời đi rồi, Thời Ngọc Thao mới nắm tay Đường Du Nhiên, cả hai cùng nhau lên xe.
Buổi chiều Đường Du Nhiên phải trở lại công ty làm việc, vì vậy Thời Ngọc Thao khởi động xe, lái về hướng công ty của Đường Du Nhiên, tiễn Đường Du Nhiên về công ty trước.
Trên đường đi, Đường Du Nhiên nghĩ đến việc cuối tuần này phải đến nhà của Thời Ngọc Thao, trong lòng đột nhiên lại trở nên căng thẳng.
Ban nãy khi nghe mẹ Thời nói, Đường Du Nhiên vô thức không muốn làm mẹ Thời thất vọng nên đã đồng ý.
Advertisement
Phải biết rằng bố và ông nội của Thời Ngọc Thao đều là người đứng đầu quân khu, thân phận không hề tầm thường, chỉ cần Đường Du Nhiên nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại căng thẳng muốn chết, nhưng hiện tại đã đồng ý mất rồi, nếu không giữ lời mẹ Thời nhất định sẽ rất thất vọng.
Đường Du Nhiên không muốn làm mẹ Thời thất vọng, vì vậy cô đành nhìn về phía Thời Ngọc Thao ở bên cạnh đang lái xe, rồi nói: “Cái đó… Thời Ngọc Thao à… Không biết bố và ông của anh thích gì nhỉ?”
Thời Ngọc Thao nghe câu nói này của Đường Du Nhiên, liền đoán được Đường Du Nhiên đang nghĩ gì trong lòng.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Đường Du Nhiên, khóe miệng Thời Ngọc Thao không khỏi nở nụ cười, anh giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Đường Du Nhiên, rồi mới cưng chiều nói: “Thật ra mẹ và bố anh đã ly thân nhiều năm trước rồi.”
Đường Du Nhiên nghe vậy ngay lập tức sửng sốt, hai mắt mở to, không thể tin được nhìn Thời Ngọc Thao.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao lại nói tiếp: “Bây giờ mẹ anh đang sống một mình ở vùng ngoại ô phía tây Diệu Thành.
Bố và ông anh hiện đang sống trong khu quân sự.”
Advertisement
Đường Du Nhiên nghe vậy liền khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may là tạm thời cô không cần phải gặp bố và ông nội của Thời Ngọc Thao… Nhưng đột nhiên cô lại có chút tò mò, không nhịn được nhìn về phía Thời Ngọc Thao rồi nói: “Bác gái và bác trai ly hôn với nhau sao?”
Một nụ cười bất lực thoáng qua trên mặt của Thời Ngọc Thao, anh lắc đầu với Đường Du Nhiên: “Họ không ly hôn, chỉ ly thân mà thôi.”
Một người có địa vị như của bố Thời Ngọc Thao, một khi ly hôn thì sẽ dính líu đến quá nhiều thứ.
Cho nên hồi đó, mặc dù bố và mẹ của Thời Ngọc Thao không còn tình cảm nữa, nhưng hai người lại ngầm hiểu ý nhau không hề đề cập đến chuyện ly hôn, chỉ là mẹ của Thời Ngọc Thao vẫn vô cùng kiên quyết đòi rời khỏi nhà họ Thời.
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói vậy trong lòng lại càng khó hiểu hơn… Nhưng đột nhiên cô nhớ đây là chuyện riêng tư của nhà Thời Ngọc Thao, nếu như Đường Du Nhiên cứ truy hỏi mãi như vậy sẽ thật là bất lịch sự.
Đường Du Nhiên đánh phải đè nén sự nghi ngờ trong lòng và định nói sang chủ để khác.
Giọng nói trầm ấm và dễ chịu của Thời Ngọc Thao lại ngay lập tức vang lên: “Nhà của bố và mẹ anh đã thân nhau mấy đời rồi.
Nên hai người đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
Khi họ đến tuổi kết hôn, bố mẹ hai bên làm chủ, hai người họ kết hôn như một lẽ đương nhiên.”
“Thời gian đầu hai người hòa thuận vui vẻ, kết hôn năm thứ hai thì sinh ra anh, cho đến năm anh sáu tuổi, trong lúc tình cờ mẹ anh phát hiện ra bố anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa người phụ nữ đó còn sinh cho bố anh một đứa con trai, đứa con trai ngoài giá thú đó còn lớn hơn anh tận một tuổi.”
“Mẹ anh mới biết rằng kể từ khi vừa kết hôn bố anh đã lừa dối bà.
Thực ra trước khi kết hôn bố anh đã có người yêu rồi, chẳng qua là địa vị của người yêu ông ấy rất thấp.
Ông và bà anh đều không đồng ý để bố anh lấy bà ta.”
“Ngược lại còn lấy sự sống chết của người phụ nữ đó uy hiếp bố anh, ép buộc bố anh phải chia tay với bà ta và kết hôn với mẹ anh.
Bố anh không còn cách nào khác chỉ đành phải thỏa hiệp và kết hôn với mẹ anh.”
“Khi bố anh kết hôn với mẹ anh, người phụ nữ đã mang thai rồi.”
“Sau đó, sau khi bố anh và mẹ anh kết hôn, ông ấy không chia tay với người phụ nữ đó theo lời của ông bà anh.
Mà ngược lại vẫn cứ lén lút qua lại với người phụ nữ đó mãi cho đến khi anh lên sáu tuổi bị mẹ anh vô tình tận mắt bắt gặp bố anh đến trường để đón đứa con riêng đó tan học về, thì chuyện này mới bị làm ầm ĩ lên.”
“Mẹ anh không hề cãi nhau với bố anh, mà ngay tối hôm đó bà đã thu dọn đồ đạc và đưa anh về nhà ông ngoại.”
Đường Du Nhiên nghe vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, không ngờ mẹ Thời tình cách dịu dàng lại kiên quyết trong chuyện tình cảm đến như vậy, nhưng cũng chính vì vậy mà trong lòng Đường Du Nhiên càng ngưỡng mộ mẹ Thời hơn nữa.
Thời Ngọc Thao đang lái xe, nói đến đây không khỏi nở nụ cười: “Em đừng có thấy mẹ anh nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng cực kỳ, nhưng về vấn đề nguyên tắc thì bà ấy cứng rắn hơn ai hết.”
“Ngày hôm sau mẹ anh đã nhờ luật sư soạn đơn ly hôn, sau khi ký xong bảo luật sư đưa cho bố anh.”
“Trong đơn thỏa thuận ly hôn mẹ anh không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chỉ đòi một thứ duy nhất chính là quyền nuôi dưỡng anh.”
“Ông bà anh sau khi biết chuyện này đã nổi giận đùng đùng, suýt chút nữa là đã nhập viện luôn rồi.
Ông anh lấy gậy đánh bố một trận thê thảm, nằm ở nhà suốt hai ngày mới có thể xuống giường được.
Sau khi bố anh nhận được đơn ly hôn mà luật sư gửi đến, lập tức đến nhà ông ngoại anh để xin lỗi mẹ, muốn quay lại với mẹ.”
“Sau khi xảy ra chuyện bố anh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người phụ nữ đó, đưa cho người phụ nữ đó một khoản tiền, tiễn người phụ nữ đó và đứa con ngoài giá thú ra khỏi Diệu Thành.”
“Vào lúc đó bố anh đã thực sự biết rằng mình sai rồi và muốn níu kéo mẹ anh, nhưng mẹ anh đã phải chịu sự lừa dối to lớn đến mức trái tim đã chết rồi.
Nên cho dù bố anh có xin lỗi có níu kéo thế nào đi chăng nữa thì bà cũng không chịu tha thứ cho bố anh, cũng không đồng ý quay về, nhất quyết muốn ly hôn với bố anh.”
“Thực ra lúc đó mẹ anh đã mang thai được hơn ba tháng rồi.”
“Cuối cùng sự việc ầm ĩ đến mức ông bà nội anh đích thân đến nhà ông ngoại để nói chuyện với mẹ anh, nhưng thái độ của mẹ anh rất kiên quyết, khăng khăng đòi ly hôn với bố anh.”
“Thậm chí bà còn đến bệnh viện định phá bỏ đứa trẻ đã mang thai hơn ba tháng trong bụng đi.”
“Sau khi bố anh biết chuyện đứa trẻ đã bị mẹ anh phá bỏ, đến quỳ trước cửa nhà ông ngoại anh suốt cả đêm, nhưng mẹ anh kiên quyết không đi ra mở cửa cho bố anh.”
“Mẹ anh là người rất một lòng một dạ, lúc đó anh không hiểu chuyện hỏi mẹ tại sao rõ ràng bố đã biết mình sai rồi mà mẹ vẫn không tha thứ cho ông ấy?”
“Mẹ anh nói với anh rằng tình yêu của bà không thể chấp nhận được bất kỳ vết nhơ nào.
Tình yêu của bà đã bẩn rồi thì dù có giặt sạch đến mấy bà cũng sẽ không muốn nữa.
Không phải tất cả tình cảm đều phải đợi đến khi sai lầm rồi mới muốn cứu vãn thì vẫn sẽ có thể cứu vãn lại được.
Có một số chuyện, nếu đã làm rồi thì sẽ không còn đường để quay lại được nữa.”
“Mẹ anh không bao giờ nhắc đến, nhưng anh biết rằng thật ra mẹ rất yêu bố anh, cũng chính vì điều này mà mẹ anh lại càng không tha thứ cho bố anh.
Cuộc hôn nhân và tình cảm mà mẹ anh đều đã rất cẩn thận trân trọng lâu đến như vậy, nhưng cuối cùng tất cả đều là giả đối, toàn bộ chỉ là một mình mẹ tình nguyện, chính vì vậy mà bà mới dứt khoát như vậy.”
“Ở thời đại đó, ly hôn là một chuyện rất kinh thiên động địa, đặc biệt là đối với những người có thân phận và địa vị như bố và mẹ anh.
Việc ly hôn sẽ kéo theo rất nhiều thứ.”
“Đúng lúc đó lại là thời kỳ hưng thịnh của bố anh.
Một khi nếu như thực sự ly hôn với nhau thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bố anh.”
“Cuối cùng, mẹ anh vẫn mềm lòng, không nhất quyết đòi ly hôn với bố anh nữa, nhưng đã bao nhiêu năm như vậy rồi, bà ấy vẫn chưa bao giờ gặp lại bố anh một lần nào.
Vẫn luôn là bà ấy dẫn theo anh rồi hai mẹ con cùng nhau sống.
Hai người họ như vậy thật ra không khác gì với ly hôn cả.”
Đường Du Nhiên nghe vậy trái tim của cô rất chấn động, trong lòng lại càng khâm phục mẹ Thời hơn, nếu thay đổi góc nhìn mà nghĩ lại thì nếu loại chuyện này mà rơi xuống đầu Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên cũng không dám đảm bảo rằng mình có thể kiên quyết cắt đứt quan hệ được như mẹ Thời hay không nữa.
Cho dù là bây giờ thì vẫn có rất nhiều người phụ nữ rõ ràng biết chồng mình ngoại tình nhưng vì con cái hay vì những lý do khác mà bọn họ đành chọn cách nuốt giận, nhún nhường tiếp tục sống với nhau.
Nghĩ thế, Đường Du Nhiên liền cảm thấy đau lòng cho mẹ Thời, trái tim cô ấm áp, cô vươn tay nắm lấy lòng bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao, cô rất hạnh phúc, bởi vì Thời Ngọc Thao bằng lòng nói chuyện riêng tư của gia đình anh cho cô biết, điều này có nghĩa là Thời Ngọc Thao đã thật sự xem cô như người nhà của mình.
Chủ đề này kết thúc, xe đến cửa công ty của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao ôm lấy Đường Du Nhiên, hôn lên môi Đường Du Nhiên, sau đó anh mới buông Đường Du Nhiên ra, nói: “Được rồi, em đi làm đi, chiều tan xa anh sẽ đến đón anh cùng nhau về nhà.”
“Được.” Đường Du Nhiên trả lời, khóe môi cong lên nụ cười, cúi người chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao.
Hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, vừa chạm vào đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên đã vội vàng rời đi, đẩy cửa bước xuống xe.
Thời Ngọc Thao hồi thần lại, muốn ôm Đường Du Nhiên vào trong lòng, hôn cô đến long trời lở đất nhưng đã muộn rồi, Đường Du Nhiên đã đóng cửa xe lại ngay ngắn, cười tinh nghịch, vẫy vẫy tay với Thời Ngọc Thao trong xe và cười nói: “Được rồi, em mau quay lại công ty đi, trên đường chú ý an toàn đấy, tạm biệt!”
Thời Ngọc Thao có chút dở khóc dở cười nhìn Đường Du Nhiên cong cánh môi cười nhẹ, ừm, đợi đến tối nay anh về sẽ tính toán rõ ràng với cô nhóc Đường Du Nhiên vừa giở trò trêu chọc xong đã chạy trốn đó!
Nghĩ vậy tâm trạng của Thời Ngọc Thao vô cùng tốt, rồi anh khởi động xe, từ từ lái đi.
Đêm đó Đường Du Nhiên không tránh khỏi bị ức hiếp bởi sự dịu dàng và thô bạo cùng lúc của Thời Ngọc Thao.
Tuy nhiên, Thời Ngọc Thao cũng không dám làm quá mức, anh lo lắng về lời của bác sĩ nói rằng Đường Du Nhiên đột ngột bị sốt một phần là do quá mệt mỏi.
Cho nên Thời Ngọc Thao chỉ làm một lần, mặc dù trong lòng vẫn còn hứng thú, nhưng anh đã đè nén d*c vọng dồi dào của mình xuống, ôm lấy Đường Du Nhiên đã mệt mỏi và mơ màng buồn ngủ, cưng chiều đặt lên trán Đường Du Nhiên một nụ hôn, nhắm mắt lại cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày êm đềm nhẹ nhàng trôi qua, trong hai ngày này, sáng nào Đường Du Nhiên cũng đến bệnh viện đúng giờ để đưa canh gà và bữa sáng cho Quý Viêm Phong.
Sáng sớm ngày thứ ba, một đối tác của công ty nước ngoài Thời Ngọc Thao gặp một chút sự cố và cần Thời Ngọc Thao đích thân đến Mỹ một chuyến.
Mới hửng sáng, trời còn chưa sáng tỏ Thời Ngọc Thao đã vội vã đến sân bay.
Vào buổi sáng khi Đường Du Nhiên thức dậy, chiếc máy bay mà Thời Ngọc Thao ngồi trên đó để đến New York đã cất cánh rồi.
Hôm nay là ngày làm việc, lúc Đường Du Nhiên đi ngủ, đã phát hiện mi mắt bên phải của mình co giật dữ dội.
Mắt phải co giật là điềm dữ!
Lần trước khi mí mắt phải của Đường Du Nhiên co giật dữ dội là lúc cô bị Khâu Thiếu Trạch bắt cóc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...