Tuy rằng bà không ở trong nước, còn chưa trực diện đối đầu với Nam Cung gia nhưng cũng có một chút kiêng dè.
Đám người mà bà thuê để xử lý Dịch Phàm bị xử gọn, thậm chí không đánh động gì tới phía cảnh sát, bà liền biết họ không dễ trêu.
Không phải bà thật sự sợ họ, mà là vì thế lực của chồng bà chủ yếu gây dựng bên Mỹ, muốn điều về đây đâu dễ dàng gì.
Trên địa bàn của người khác, hấp tấp là ngu muội.
Bà Doãn can ngăn chuyện của con trai:
“Con còn nhỏ, lo mà học hành chăm chỉ, đừng có đi lung tung tán hết cô này đến cô khác nữa.”
“Mẹ!” Patrick không vui khi mẹ hắn cho rằng hắn đang muốn giở thói cũ, chân mày cau lại.
“Không nói nhiều, mẹ mệt, con đi ra ngoài đi.”
Bà Doãn đuổi Patrick ra ngoài, đĩa trái cây trên bàn cũng bị bà ghẻ lạnh giống như cách bà đối xử với con trai.
Sự cưng chiều mà bà dành cho Patrick không thể nói là yêu thương, cũng không thể nói là ghét bỏ.
Người khác tỉ mỉ chăm sóc con cái, bà chỉ ném một cái cọc tiền cho con, bảo rằng thích cái gì mua cái đó, rất hời hợt.
Có lẽ cái bà quan tâm hơn hết là mai sau con trai có thừa hưởng được chút tài sản nào của chồng hay không.
…
Cuộc sống của Yến Thư trở lại như thường, cô đến trường cùng Dịch Phàm, công khai nói với bạn bè mình rằng đó là bạn trai của cô.
Ninh Khả Điềm bị sốc, vội lôi kéo tay Yến Thư sang chỗ khác và tra hỏi:
“Chuyện này là sao? Hôm trước vừa đi xem mắt nữa mà, hôm trước nói sẽ không yêu người đó nữa mà?”
“Thật ra thì…”
Vì để Ninh Khả Điềm hiểu rõ mọi chuyện, Yến Thư chỉ đành nói rằng anh mắc bệnh tâm lý, giải thích cặn kẽ.
Tất cả những lời mà cô nói, Patrick đều không biết được.
Sau buổi học hôm đó, hắn chỉ biết Yến Thư có bạn trai.
Cơn giận lan tràn trong máu, Patrick đột nhiên chặn đường khi Yến Thư vừa rời khỏi lớp học, túm mạnh tay cô khiến cô phát đau.
Hắn hỏi:
“Tôi nghe nói cô có bạn trai? Có phải tên vệ sĩ kia không?”
“A, đau!” Yến Thư nhăn nhó.
“Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu? Buông tay!”
Câu trả lời của cô càng khiến Patrick điên tiết, hắn không chấp nhận sự thật này, rằng tên vệ sĩ tầm thường kia dám mơ tưởng đến người con gái của hắn!
Đúng lúc ấy, một cánh tay cường tráng nhanh như chớp duỗi ra, dễ dàng hất văng tay của Patrck sang một bên.
Dịch Phàm đứng phía sau, dùng một tay ôm Yến Thư vào lòng, một tay tóm cổ áo Patrick và cảnh cáo:
“Không muốn lại nằm viện thì biết điều một chút.”
Người xung quanh đều tò mò dừng chân nhìn, không chỉ vẻ ngoài điển trai, mà thân hình của Dịch Phàm cũng rất đẹp, không phải kiểu cơ bắp thô kệch mà chỉ vừa phải, tương đối hợp khẩu vị của họ.
Họ lén lút bàn tán về anh cùng Patrick, còn có Yến Thư đang được anh bảo bọc.
“Đẹp trai quá! Chết tôi rồi!”
“Anh ấy ngầu quá đi! Yến Thư có phúc thật đó!”
Mấy câu nói có cánh không ngừng lọt vào tai Yến Thư, cô cũng không chú ý mà xoa xoa cổ tay, nhẹ giọng hỏi Patrick:
“Hôm nay cậu làm sao thế?”
Bình thường bọn họ vẫn vui vẻ với nhau, chẳng lẽ vì chuyện cô có bạn trai mà Patrick không cam tâm?
Giống như muốn chứng thực suy nghĩ của cô, Patrick đứng ở trên hành lang hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói:
“Tôi thích cô.
Yến Thư, cô không cảm thấy gã vệ sĩ kia giống như cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”
Lời cay độc ấy tuôn ra khỏi miệng, Patrick liền hối hận.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt Yến Thư đầy giận dữ, nghe thấy cô quát mình:
“Cậu nói ai là cóc ghẻ?”
Yến Thư có thể nhịn khi người khác nói xấu sau lưng cô, dù gì cũng không chết được, cùng lắm trêu lại vài câu, còn việc khiến cô thật sự nổi điên chính là có kẻ dám sỉ nhục, hạ thấp người cô yêu! Cũng chính vì những định kiến ngu ngốc này mà anh ấy phải chịu chấn thương tâm lý, là nguyên nhân chính tạo nên tính cách dễ tự ti của anh!
Chát.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Yến Thư vung tay lên, tát vào mặt Patrick một cái.
Cô nói:
“Coi như tôi nhìn nhầm cậu.”
Đám sinh viên xôn xao, Ninh Khả Điềm cũng sững sờ khi thấy Yến Thư đánh người, vội vàng xông vào can ngăn:
Dịch Phàm vốn rất bình tĩnh, anh chỉ thay đổi sắc mặt và tâm tình khi có chuyện liên quan đến Yến Thư.
Lòng bàn tay cô vì đánh Patrick mà đỏ ửng lên, còn hơi run, trên da thịt non mềm nơi cổ tay vẫn còn lưu dấu năm ngón tay đỏ hồng.
Anh đau lòng xoa xoa tay Yến Thư, nói:
“Có đau không? Sau này em muốn đánh ai thì nói một tiếng, anh đánh giúp em.”
“K-Không đau…” Yến Thư hơi xấu hổ.
Không ai chú ý đến, môi của Patrick đang mím chặt lại, ánh mắt độc đoán quan sát Yến Thư.
Tát hắn, cô dám đánh hắn trước toàn thể sinh viên của khoa? Mẹ kiếp! Vẫn bạo lực như thế! Nhưng mà, cái gì không có được mới khiến đàn ông thấy rạo rực thèm muốn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...