Cám Dỗ Khó Cưỡng


Đối với vấn đề này, Dịch Phàm luôn trước sau như một:
“Anh không quan trọng chuyện tìm lại gia đình nữa, có thể quên thì quên đi.”
“Vậy à…”
Yến Thư thấy anh ghét bỏ họ thế thì trong lòng có chút xót xa, quá khứ anh phải trải qua chuyện gì mới khiến anh từ luôn cả cha mẹ mình như thế, không còn cần họ nữa.

Cô vốn muốn cho anh biết sự thật này, nhưng anh nói không cần, vậy thì thôi.
Mi mắt cô rũ xuống, biểu tình hơi thất vọng.
Dịch Phìm nhìn ra tấm lòng của cô, đưa tay sờ tóc cô rồi nói:
“Cảm ơn em.”
“Anh không muốn tìm về gia đình cũng được, nhưng sau này anh đừng tự ti nữa nhé? Trong lòng em, anh cực kỳ cực kỳ đặc biệt và cực kỳ giỏi.”
Ngẩng đầu, cô nhìn thấy Dịch Phàm đang mỉm cười, trong mắt anh là sự ấm áp vô hạn.

Dù anh không nói, nhưng sau hôm nay, chắc hẳn anh sẽ không còn trốn tránh tình cảm của bản thân nữa rồi.

Sân bay quốc tế thành phố S, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp yêu kiều đi giữa sự bảo hộ của hai vệ sĩ cao lớn, dáng vẻ vội vàng rời khỏi đó.

Lên xe, bà liền gọi điện thoại ra ngoài và chất vấn:
“Sao đến giờ vẫn chưa bắt được thằng nhóc đó, các người nhận tiền rồi làm việc như thế à?”
“Doãn phu nhân thông cảm, thằng nhóc kia làm việc cho Nam Cung gia, lần trước còn đi cùng Nam Cung tiểu thư, chúng tôi suýt chút nữa bị bứng cả gốc rễ lên vì dám gây nguy hiểm cho cô gái đó, bây giờ thật sự rất khốn đốn!”
Đối với sự việc lần này, bà Doãn vô cùng không hài lòng:
“Câm miệng! Cút hết đi!”
Bà ta tức giận ngắt máy rồi gọi cho anh họ của mình.

Một người làm trong quân đội, một thượng tá có quyền hành không nhỏ và vừa vặn sống ở thành phố S.

Khi đối phương vừa nghe máy, bà đã nói nhanh:
“Em về rồi.”
“Về? Về đâu?”
“Em đang trên đường đến chỗ Patrick, anh có thời gian không, giúp em làm một việc quan trọng.”
“Có, em nói đi.”
“Chờ một lát về đến nơi em sẽ gọi lại cho anh.” Bà Doãn ngước mắt nhìn tài xế, trong xe còn có cả vệ sĩ, không tiện cho bà nói ra kế hoạch của bản thân.
Đèn đóm bên ngoài sáng trưng, thành phố về đêm vô cùng tráng lệ.

Ánh sáng rực rỡ từ các tòa nhà cao tầng chiếu rọi xung quanh, khuôn mặt bà Doãn thấp thoáng nét dữ tợn.
Patrick nhận được tin mẹ mình cũng về nước thì sốt sắng ra đón.

Trước đây mỗi lần muốn bà về không biết phải dùng bao nhiêu thứ dụ dỗ, bây giờ con người ghét cay ghét đắng thành phố S đã chủ động trở lại.
Trong phòng riêng, bà Doãn không ngừng nói về chuyện của Dịch Phàm, kể hết tất cả cho anh của mình nghe.
“Anh cảm thấy làm vậy không ổn lắm.”
Trước lời từ chối kín kẽ của anh họ, bà Doãn khóc lóc:
“Anh nhẫn tâm để em và cháu của anh bị thằng nhóc đó cướp hết mọi thứ hay sao?”
Bà Doãn dây dưa không dứt, liên tiếp kể khổ rồi dọa sẽ tự tử nếu anh họ không giúp, khiến ông mềm lòng:
“Được rồi.”
“Cảm ơn anh…” Bà Doãn khóc khàn cả giọng, đương lúc quan trọng định đổ thêm dầu vào lửa, cửa phòng vang lên giọng của con trai làm bà vội vàng ngắt liên lạc với anh họ.

Patrick mang theo trái cây vào thăm bà.
“Mẹ đi máy bay cả ngày có mệt không?”
“Thằng nhóc này, con còn biết lo cho mẹ à?”
Hắn định trêu mẹ mình vài câu, nào ngờ nhìn thấy mắt bà sưng đỏ thì hoảng loạn.

Đáy lòng lo lắng, Patrick hỏi:
“Sao mẹ khóc?”
Mẹ hắn luôn mạnh mẽ kiên cường, có bao giờ bày ra dáng vẻ yếu ớt như vậy trước mặt hắn đâu chứ?
Vì để con trai không tham dự quá sâu vào kế hoạch của mình, bà Doãn giả vờ nói:
“Mẹ vừa nói chuyện với cậu của con, hơi xúc động một chút thôi.
“Vậy mà làm con tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm.”
Patrick ngồi xuống đối diện bà, đặt đĩa trái cây lên bàn rồi do dự một lát mới dám mở miệng nói:
“Mẹ, con thích một cô gái.”
Lúc đầu hắn chỉ muốn trêu đùa với Yến Thư, tán đổ cô rồi liền đá, chờ cô quỵ lụy khóc lóc dưới chân hắn như mấy người bạn gái cũ, nhưng hắn tính sai.

Hắn không biết được bây giờ mình lại rung động với cô nàng chẳng có chút nữ tính nào kia.
Bà Doãn đang dùng khăn giấy lau nước mắt hơi khựng lại, nhìn con trai trịnh trọng tuyên bố như thế, bà không những không tỏ ra ngạc nhiên, còn cười trêu:
“Chơi đùa ít thôi, dù gì cũng lớn rồi.

Chẳng lẽ con không nhớ lý do ba con tức giận đuổi con về nước hả?”

Lần trước ở Mỹ, Patrick chơi đùa con gái của một viên cảnh sát làm cô bé đó nhớ mãi không quên, đòi cắt cổ tay tự sát nếu hắn dám chia tay với cô ta, khiến ông Doãn phải rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Bí quá, ông đành đuổi cổ thằng con trai hư hỏng của mình về nước với hy vọng nó sẽ ngoan ngoãn hơn.

Nào ngờ, bây giờ về chưa lâu nó liền có mục tiêu mới.
Bà Doãn dặn dò:
“Làm gì thì làm, nhưng phải có chừng mực.”
Patrick siết chặt nắm tay, chân thành đáp:
“Mẹ, lần này con nghiêm túc.”
“Ồ? Là ai?”
Bà Doãn không cho rằng con trai thật sự đã rơi vào lưới tình, thái độ vẫn tương đối thờ ơ, mà khi nghe được thằng bé đáp:
“Cô ấy tên Yến Thư.”
Sắc mặt bà Doãn bỗng chốc tối sầm lại, như mưa gió vần vũ.

Ai cũng được, trừ con bé đó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui