Có Thái Bình trợ lực, Lý Hiển ngược lại mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng. Thật vất vả thu liễm tâm tư vui đùa, hai ngày nay cơ hồ lộ ra nguyên hình. Bùi Viêm bất đắc dĩ, khuyên nhủ không có kết quả, chỉ đành cáo với Thiên Tử đúng y sự thật.
Thái Bình bên ngoài lấy danh nghĩa Đông Cung, bôn ba khắp nơi, lần này xử trí lời đồn thỏa đáng, lưu lại ấn tượng không tồi trong lòng triều thần. Uyển Nhi không có chiếu lệnh, không thể xuất cung, ngày thường ở trong thiên điện Tử Thần Điện sao chép kinh văn, nếu đã nói ra rồi, việc này nhất định phải làm tốt, miễn cho Thiên Hậu truy vấn, lại không đưa ra được bất kỳ thứ gì.
Để tránh hiềm nghi, Thái Bình hiếm khi hồi cung, phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi tại Đông Cung. Chỉ có Xuân Hạ thường xuyên bị tống cổ trở về, trợ giúp truyền lại thư từ. Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy gần đây đã quen, các cung nhân nhìn thấy hai người sóng vai ngồi ở ven hồ trò chuyện, cũng cảm thấy cực kỳ tầm thường. Mới đầu tai mắt của Võ Hậu còn nhìn chằm chằm hai người, nhưng hai người truyền thư từ thật sự cẩn thận, thường thường chỉ xích lại gần cười nói hai câu, thư từ liền đưa qua ống tay áo, người khác nhìn thấy, cũng chỉ cảm giác tình cảm hai cung nhân như tỷ muội, cho dù dựng tai lên nghe, cũng chỉ là mấy lời dặn dò tầm thường, cũng không có chỗ nào kỳ quái.
Tai mắt nhìn chằm chằm lâu rồi, liền cảm giác không thú vị. Tin tức truyền đến bên Võ Hậu, Võ Hậu cũng nghe đến không thú vị. Thêm Võ Du Kỵ hồi báo, cũng đã hỏi qua tùy hầu của Võ Du Kỵ, tuy biết Thái Bình cùng Uyển Nhi có gặp mặt một lần, cũng không có cử chỉ khác người gì. Thậm chí, ngày ấy Vũ Lâm tướng sĩ còn nhìn thấy công chúa cùng Võ Du Kỵ thân cận, Võ Hậu chỉ cảm thấy xác thật là mình đã suy nghĩ nhiều.
Thái Bình chỉ là cô nương mười bảy tuổi, Uyển Nhi chẳng qua cũng mới mười tám mà thôi, sao có thể giống với những cung nhân quãng đời còn lại không thể thoát khỏi thâm cung, vì cầu an ủi, hai nữ tử mới thành đôi? Ở trong ấn tượng của Võ Hậu, Uyển Nhi là người cẩn thận, sẽ không liều lĩnh mà làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tháng ba cùng năm, tuyết ở ngoại ô đã tan rã, các công việc ở Trường An cũng được xử lý thỏa đáng.
Thiên Tử Lý Trị hạ lệnh, Nhị Thánh trở về Trường An. Kỳ thật Lý Trị đã sớm có ý trở về Trường An, chiết tử của Bùi Viêm hắn không ngừng nhận một quyển lại một quyển, mỗi một quyển đều trần thuật Thái Tử ham chơi cùng công chúa làm việc thỏa đáng. Lý Trị nghĩ, Thái Tử ham chơi như thế, phải nên trở về giáo huấn nghiêm khắc một phen.
Đoạn thời gian này, trên dưới thành Trường An khen ngợi công chúa không dứt miệng. Ngoài việc công chúa an trí cho lưu dân, nàng còn yêu thương huynh trưởng. Phế Thái Tử Lý Hiền từ trước đến nay là thứ dân ai cũng muốn tránh, dù sao triều chính từ trên xuống dưới đều biết hắn từng cùng Võ Hậu đấu đá nhiều năm, Võ Hậu thật sự không thích hắn. Tuy hiện tại hắn là tội nhân bị giam cầm, nhưng triều thần đều hiểu, hắn chỉ là kẻ đấu tranh thất bại mà thôi. Đêm đó nếu chính biến thành công, hiện giờ người bị giam cầm hẳn là Võ Hậu, hắn đã là tân Thiên Tử Đại Đường.
Bách quan tuy rằng kiêng kị Võ Hậu, nhưng Lý Hiền đã từng là Thái Tử, ít nhiều vẫn tiếc hận. Rốt cuộc, hắn đã từng rực rỡ như vậy, các triều thần cũng từng vì Đại Đường có Thái Tử như hắn mà kiêu ngạo. Triều thần không dám quan tâm, chỉ bo bo giữ mình, cũng chỉ là bản chất của con người.
Cho nên, Thái Bình dám đi thăm Lý Hiền, các triều thần một mặt cảm thấy công chúa nguy hiểm, một mặt cảm thấy công chúa trọng tình. Thiên hạ chưa bao giờ có chuyện công chúa kế vị, cho nên công chúa làm chuyện này, ai nấy đều nghĩ huynh muội coi trọng huynh tình nghĩa, nếu đổi thành hoàng tử, người khác chỉ cảm thấy ra vẻ tình thâm, có tính toán khác.
Mới đầu Lý Hiền cũng cảm thấy Thái Bình chỉ làm bộ làm tịch quan tâm hắn, nhưng Thái Bình tới càng nhiều, Lý Hiền không thể không nhìn kỹ muội muội này một lần nữa. Có lẽ từ lúc bắt đầu hắn đã nhìn lầm nàng, có lẽ từ lúc bắt đầu hắn không nên nổi sát tâm với nàng, suýt nữa ném đi một tia ấm áp cuối cùng trong cung.
“Cạnh.”
Tay Thái Bình cầm cờ đen, đặt ở trên bàn cờ, đắc ý cười nói: “Nhị ca, quân trắng trong góc của ngươi, đều đã chết.”
Lý Hiền phục hồi tinh thần, nhìn kỹ bàn cờ, cười nói: “Mấy ngày không gặp, cờ nghệ của ngươi lại tiến bộ.”
“Đều nhờ lão hồ ly kia dạy!” Thái Bình thuận miệng đáp.
Lý Hiền giật mình, “Lão hồ ly?”
“Địch Nhân Kiệt!” Thái Bình nhắc tới người này, ánh mắt sáng ngời, “Nhị ca là chưa đánh cờ cùng hắn đó, không cẩn thận một chút, liền giết ngươi trở tay không kịp, quá tàn nhẫn!”
Lý Hiền nhàn nhạt cười nói: “Thủ hạ của mẫu hậu, có ai không tàn nhẫn chứ?”
Thái Bình sững một chút, không biết nên đáp gì.
Lý Hiền thở dài, “Thái Bình, chờ Nhị Thánh trở về, ngươi có thể không tới nơi này, liền đừng tới nơi này.”
“Vì sao?” Thái Bình biết rõ cố hỏi.
Lý Hiền tự giễu, “Ta dù sao cũng là thứ dân bị hạch tội mưu phản, ngươi tới chỗ ta thường xuyên, ác quan bên mẫu hậu liền có thể ấn cho ngươi một đống tội danh, đến lúc đó……” Lý Hiền nhìn Thái Bình càng ngày càng tươi đẹp, “Ngươi sẽ còn thảm hơn so với cảnh ngộ của nhị ca.” Vì để người trong thiên hạ hiểu rõ, người trái nghịch với Thiên Hậu sẽ không có kết cục tốt, Lý Hiền biết mẫu thân nhất định sẽ không mềm lòng.
“Ta chỉ tới thăm nhị ca, ta cũng chỉ là công chúa, hoàn toàn không quyền không thế, mẫu hậu có tàn nhẫn, cũng không đến mức hạ thủ với ta.” Thái Bình cười mỉa, “Nhị ca yên tâm, người có giết ta cũng vô dụng.”
Lý Hiền trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Thái Bình.
Thái Bình không hiểu vì sao nhị ca nhìn mình như vậy, sờ sờ mặt của mình, “Trang dung của ta…… có vấn đề?”
Đáy mắt Lý Hiền dâng trào ánh sáng phức tạp, không lập tức trả lời Thái Bình.
Thái Bình bị Lý Hiền nhìn đến mức trong lòng phát run, “Nhị ca, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Thái Bình, ngươi họ gì?” Lý Hiền đột nhiên hỏi.
Thái Bình nghiêm túc đáp: “Lý.”
“Đại Đường của chúng ta, là thiên hạ của nhà Lý.” Lý Hiền duỗi tay phủ lên mu bàn tay Thái Bình, ngữ khí nhiệt liệt, “Nhớ kỹ những lời này.”
“Nhị ca?” Thái Bình khó hiểu.
Lý Hiền nhìn nhìn trái phải, tuy trong điện cũng không có người khác, nhưng hắn vẫn đứng lên, từ cửa điện đến cửa sổ, toàn bộ đều tra xét một lần, lúc này mới đi trở về bên cạnh Thái Bình.
Chỉ thấy hắn ghé vào bên tai Thái Bình, thấp giọng nói: “Ta ngăn cản không được dã tâm của mẫu hậu, ta hy vọng ngươi có thể giúp nhị ca hoàn thành việc này. Đại Đường lập quốc không dễ, đó là một thành một hồ, là giang sơn mà Hoàng gia gia cùng bề tôi dùng mệnh để đánh đổi, không thể đổi chủ giữa chừng, thành thiên hạ của kẻ khác.”
Thái Bình ra vẻ kinh ngạc, “Ý của nhị ca là…… Mẫu hậu muốn……”
“Xuỵt!” Lý Hiền cũng là người có dã tâm, có thể ngửi được hương vị tương tự ở trên người đối thủ, “Phụ hoàng một mực sủng tín người, ta tạo phản cũng là do không còn lựa chọn nào khác.”
Thứ hắn muốn bảo vệ chính là giang sơn Đại Đường của họ Lý, muốn gắn bó chính là thời đại hoàng tộc Lý thị kéo dài.
Lý Hiền nhìn chằm chằm vào mắt Thái Bình, “Ngươi là công chúa, xác thật như lời ngươi nói, ngươi có ngỗ nghịch, mẫu hậu cũng sẽ không coi ngươi là địch thủ để đối phó. Nguyên nhân chính là như thế, cũng chỉ có ngươi mới có cơ hội đánh gãy mẫu hậu!”
Nỗi lòng Thái Bình phức tạp, hơi hơi hé miệng, lại không biết có thể nói cái gì.
Phụ hoàng kiêng kị a nương, nhưng sẽ không giống nhị ca hiện hết rõ ràng trên mặt như vậy. Nàng bỗng nhiên hiểu vì sao a nương nhất định phải phế nhị ca, cũng nhất định phải buộc nhị ca mưu phản, nếu không như vậy, một khi nhị ca thuận lý thành chương ngồi lên long ỷ, người hắn muốn giết đầu tiên chính là a nương.
Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc.
Đế vương gia làm sao có hơi ấm tình người thật sự?
Cho dù đã bị cầm tù, trong lòng nhị ca vẫn muốn báo thù, người hắn tính kế vẫn là a nương. Ba chữ “không cam lòng”, giống như dây leo cắm thật sâu trong tim hắn, chém đi không hết, đốt lại sinh ra, lặp đi lặp lại, không thể thoát khỏi.
“Thái Bình, ngươi đang chần chờ cái gì?” Lý Hiền hiển nhiên không hài lòng với sự do dự này của Thái Bình.
Thái Bình rũ mắt, không muốn bị hắn nhìn ra manh mối, “Ta cũng không có quyền lực thật sự, mẫu hậu cũng sẽ không cho ta. Nhị ca có điều không biết, mẫu hậu quyết tâm muốn ta gả cho Võ Du Kỵ, lần này ta về Trường An, người còn để Võ Du Kỵ một đường hộ tống.”
Lý Hiền cười lạnh, “Quả nhiên là người!”
“Ta dù sao cũng phải gả…… Phò mã cũng không phải do ta chọn……” Thanh âm Thái Bình trầm thấp, từng câu từng chữ đều lộ ra bất đắc dĩ cùng chua xót, “Đến lúc đó, ta cũng chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi.”
“Thái Bình, kỳ thật chuyện này còn có đường cứu vãn.” Lý Hiền sở dĩ còn có tia hy vọng, là bởi vì khi Thái Bình xử trí án Đông Cung cũng không chém hết tay chân của hắn, với tầm mắt của Thái Bình, Lý Hiền chắc chắn nàng không có khả năng ra chiêu thức ấy, hơn phân nửa là phụ hoàng bày mưu tính kế. Phụ hoàng cũng không muốn thế lực của mẫu hậu phát triển thuận lợi, cho nên khi thanh tẩy thế lực Đông Cung, nhất định sẽ không hoàn toàn xuống tay, không làm thật sạch sẽ. Người khác thấy chính là công chúa thiện tâm, không đuổi tận giết tuyệt, hắn thấy chính là phụ hoàng mưu tính sâu xa, tiếp tục khống chế thế lực triều đình.
Thái Bình có phần hiếu kỳ, vị nhị ca này còn ẩn giấu hậu chiêu gì.
Lý Hiền hít sâu một hơi, “Thế lực Đông Cung của ta vẫn còn, là ngươi cứu bọn họ.” Sau khi chỉ ra yếu điểm này, Lý Hiền trịnh trọng nói, “Ta có một quyển danh sách, bên trên ghi lại danh sách hạ thần trước kia của ta, còn ghi chú một ít chuyện sai phạm của bọn họ. Ngươi có ân với bọn họ, lại nắm trong tay danh sách này, bọn họ sẽ nghe theo ngươi mà làm việc.”
Sắc mặt Thái Bình trắng bệch, “Còn có danh sách?” Vốn tưởng rằng khi đó a nương dặn dò chỉ là đạo dùng người, không nghĩ tới a nương mưu tính chính là thế lực Đông Cung sau lưng Lý Hiền.
Lúc trước không giết những người đó, lại dặn dò Thái Bình đến thăm Lý Hiền, đều là vì Thái Bình.
Võ Hậu tính toán vô cùng chính xác, chỉ cần Lý Hiền còn không cam lòng, sớm hay muộn cũng sẽ đưa ra át chủ bài cuối cùng này, hai tay dâng tặng Thái Bình. Bắt đầu từ không có gì rất khó, đặc biệt là lấy thân phận công chúa phát triển thế lực trong triều. Võ Hậu biết nếu làm từng bước, Thái Bình chỉ sợ phải mất mấy chục năm, cho nên thủ đoạn tốt nhất đó là lấy từ trong tay người khác, còn muốn người đó phải cam tâm tình nguyện dâng lên.
Lý Hiền gật đầu thật mạnh, “Có! Ngay tại Đông Cung.”
Thái Bình hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc cảm thán vì khổ tâm của a nương, cũng kinh ngạc cảm thán vì thủ đoạn của a nương. Nàng không thể không thừa nhận, mặc dù sống lại một đời, nàng muốn trở thành người như a nương, còn phải càng nỗ lực hơn nữa.
Nóng bỏng tràn đầy trong lòng.
Thái Bình khắc chế đáy lòng kích động, khẽ hỏi: “Giấu ở nơi nào?”
“Đưa tai đây, ta nói cho ngươi.” Lý Hiền ở bên tai Thái Bình nhanh chóng nói ra chỗ giấu danh sách, hắn đã đem tất cả những gì cuối cùng đè nặng lên người Thái Bình.
Người trọng tình, thường thường cũng là người dễ bị khống chế nhất.
Lý Hiền chỉ có thể thấy thiên chân trên người Thái Bình, nửa điểm hương vị dã tâm cũng ngửi không ra, đồng minh như vậy, so với bất luận kẻ nào cũng làm hắn yên tâm hơn.
Thái Bình run rẩy, “Nhị ca, ta chỉ sợ……”
“Ai nắm giữ thiên hạ cũng được, chỉ cần là họ Lý.” Tay Lý Hiền dừng trên đầu vai Thái Bình, vỗ mạnh ba cái, “Năm đó Bình Dương Chiêu công chúa có thể mang ba ngàn quân nữ bảo vệ giang sơn Đại Đường, nhị ca hy vọng ngươi có thể lợi dụng tám trăm phụ tá mà nhị ca để lại, bảo hộ thật tốt giang sơn Lý Đường của chúng ta.”
Trừ gật đầu, Thái Bình không biết lúc này nên nói cái gì mới thỏa đáng.
Sau khi từ biệt Lý Hiền, Thái Bình vốn nên thừa dịp cửa cung còn chưa đóng, chạy đến Đông Cung, buổi tối lặng lẽ đào ra danh sách mà nhị ca chôn giấu.
Nhưng lúc này toàn thân nàng phát lạnh, chỉ muốn tìm đến một chỗ ấm áp, một khắc từ khi nàng ra khỏi Thừa Khánh Điện, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm.
Tìm Uyển Nhi.
“Xuân Hạ, thỉnh Thượng Quan đại nhân đến hồ Thái Dịch, đêm nay bổn cung muốn lên thuyền ngắm trăng.”
“Vâng.”
Tử Thần Điện tuyệt đối không phải là địa phương để nói chuyện, cho dù là Thanh Huy Các, chỉ cần đóng cửa điện, liền sẽ làm tai mắt của a nương phỏng đoán. Nàng muốn gặp Uyển Nhi, nhưng vẫn phải bảo vệ Uyển Nhi. Dứt khoát chọn du thuyền rộng rãi, mặt hồ mênh mang cũng không ẩn núp được, nàng cũng ít phải phân tâm cố kỵ chỗ tối.
Liễu ngày Xuân như sương mù, mọc dày đặt dọc theo bờ hồ Thái Dịch.
Gió hoàng hôn nhẹ nhàng thổi quét qua cành liễu mảnh, liễu rũ trên mặt hồ khẽ phất, làm nổi lên gợn sóng dập dìu, lăn tăn đi xa.
Thái Bình đứng ở bên bờ, nhìn về nơi xa, cung điện chằng chịt cùng mây núi trập trùng, đắm mình trong ánh chiều tà.
Vốn là Đại Minh Cung tráng lệ huy hoàng, lúc này Thái Bình nhìn thấy, lại lộ ra một mùi máu tươi nồng đậm, mùi máu tươi do hoàng thất gà nhà bôi mặt đá nhau.
Muốn thành Phật, trước phải vào địa ngục.
Muốn ngồi lên long ỷ, trước phải nâng đồ đao.
Thái Bình đã bước lên con đường này, đã chú định không thể không nhuốm máu.
Nhóm nội thị chờ Thái Bình ở cách đó ba bước, nhìn công chúa điện hạ ngây ngẩn đã lâu, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể an tĩnh mà đứng cùng. Chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, nhóm nội thị liếc mắt nhìn lại một cái, nhìn thấy người đến là ai, liền cung kính hơi hơi cúi đầu với Uyển Nhi.
“Thượng Quan đại nhân tới.”
Thái Bình nghe thấy xưng hô này, chỉ cảm thấy trái tim được ấm áp ấn lên. Nàng đứng ở bên sóng nước, đứng ở giữa trời chiều, quay đầu lại mỉm cười, ôn nhu nói: “Nghe nói Thượng Quan đại nhân tài tình nhạy bén, hôm nay chèo thuyền du ngoạn, thỉnh Thượng Quan đại nhân làm một đầu thơ, ghi lại cảnh hồ Thái Dịch Đại Minh Cung này.”
“Thần tuân chỉ.” Uyển Nhi lĩnh mệnh.
Nhóm nội thị cẩn thật đặt ván lên thuyền, dẫm dẫm, xác nhận vững chắc, mới mời Thái Bình cùng Uyển Nhi bước lên.
Hai người mang theo cung tì bên người lên thuyền, cung nhân phụ trách động mái chèo, thuyền liền rời bờ, hướng vào chỗ sâu trong hồ Thái Dịch.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đem trái cây cùng rượu nho vào trong khoang thuyền, hai người biết điều mà rời khỏi khoang thuyền, chờ ở bên ngoài, chờ đợi chủ tử phân phó, cũng coi như là giúp hai vị chủ tử theo dõi. Bình thường mà nói, cung nhân chèo thuyền ở đuôi thuyền sẽ không chạy đến bên khoang nghe lén gì đó, chỉ vì phòng bất trắc, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy cần phải cẩn thận như vậy.
Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên kỷ án.
Thái Bình dẫn Uyển Nhi cùng nhau ngồi xuống, nàng trải rộng giấy Tuyên Thành, dùng thước chặn giấy đè lên, mỉm cười nhìn về Uyển Nhi, “Uyển Nhi, hôm nay ta nhìn nàng viết chữ.”
Uyển Nhi cười khẽ, “Sao bỗng nhiên hôm nay điện hạ lại có hứng thú ngắm trăng?” Nàng biết Thái Bình khác thường, nhất định có nguyên nhân.
Thái Bình vốn cũng không giấu nàng, “Hôm nay đến thăm nhị ca, muốn……” Nàng nhìn Uyển Nhi, trong giọng nói nhiều thêm một tia làm nũng, “Tìm một người sưởi ấm cho ta, xua đi hàn ý.” Vừa nói, nàng chỉ chỉ vào vị trí trái tim mình.
Trong mắt Uyển Nhi đều là nghi hoặc.
Thái Bình nhìn về phía cửa khoang, “A nương thật sự rất lợi hại, ta chỉ sợ hai đời cũng không đuổi kịp người.”
“Sao điện hạ lại có cảm khái như vậy?” Uyển Nhi càng thêm hiếu kỳ.
Thái Bình cười mà không nói, bỗng nhiên nằm xuống, gối lên đầu gối Uyển Nhi, kéo tay Uyển Nhi, dán lên ngực mình, “Ấm một lát là tốt rồi.”
Lòng bàn tay điện hạ thực lạnh.
Uyển Nhi rất nhanh đã nhận ra, không khỏi ôn nhu nói: “Thần sẽ bồi điện hạ.”
“Uyển Nhi, chỉ cần có nàng.” Thái Bình nhìn khuôn mặt Uyển Nhi, ôn nhu trước sau như một, ý cười ấm áp cũng trước sau như một, “Nếu có một ngày, ta bị mất phương hướng bởi quyền lực, nàng có nguyện dẫn dắt ta?”
Uyển Nhi gật đầu, phủ lên mu bàn tay Thái Bình, “Thần vẫn luôn nắm tay điện hạ, nếu không dắt được, thần sẽ đi cùng điện hạ.”
Thái Bình nhịn không được cười, “Ta lại không nỡ.”
Uyển Nhi cũng cười, “Thần cũng không nỡ.”
Thái Bình nghe được trong tim liền ấm áp, xoay người ngồi dậy, chỉ chỉ vào má phải của mình, “Bổn cung sao lại không biết Thượng Quan đại nhân không nỡ chứ?”
Uyển Nhi vội vàng nhìn thoáng qua cửa khoang, thấp giọng hờn dỗi: “Nơi này không thể càn rỡ.”
“À.” Thái Bình ra vẻ không vui.
Uyển Nhi than nhẹ, Thái Bình đã biết tính nàng như vậy, ngược lại cũng sẽ không bức nàng, nào biết đột nhiên có một nụ hôn in lên mặt, kinh hỉ không kịp phòng ngừa lại làm tim Thái Bình khẽ run lên.
Uyển Nhi thấp giọng hỏi: “Có đủ hay không?”
Thái Bình khẽ cười không nói.
Uyển Nhi liền biết nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, bỗng nhiên giương giọng: “Hồng Nhụy, vòng thuyền đi một vòng, nhìn xem ánh trăng đã lên chưa?”
“Vâng.” Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ nhìn nhau cười, loại ám hiệu này của đại nhân cùng điện hạ, trong lòng hai người các nàng đều biết rõ ràng. Cái gọi là vòng thuyền, chính là muốn hai người các nàng canh gác hai bên, đừng để cho người khác làm hỏng chuyện tốt.
Khi hai người ngoan ngoãn đi đến bên cửa sổ nhỏ khoang thuyền canh gác, Xuân Hạ xấu hổ thoáng nhìn trộm vào bên trong một cái, lập tức đỏ hết cả mặt ——
Đại nhân nắm lấy vạt áo của điện hạ, một ngụm hôn tới với bên tai đỏ bừng.
Xuân Hạ vội vàng quay đầu lại, tim đập cuồng loạn vô cùng.
“Điện hạ muốn cái gì, thần đều nguyện ý dâng cho điện hạ.” Uyển Nhi cũng không sợ chết, điều nàng sợ chính là không thể cùng điện hạ một đường đi đến cuối. Biết rõ không thể, chỉ cần là điện hạ muốn, nàng đều cam tâm dâng lên.
Không biết sao, Xuân Hạ nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy bên tai cũng nóng. Nàng vội vàng che lại hai má, thuận thế che lại hai tai, không nghĩ tới từ trước đến nay Thượng Quan đại nhân thanh lãnh ổn trọng, lúc nói lời âu yếm lại nhiệt liệt thẳng thắn như thế.
Đừng nói điện hạ chịu không nổi, tỳ nữ như nàng nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ đến hoảng rồi. Thậm chí, nàng thầm nghĩ Hồng Nhụy mưa dầm thấm đất nhiều năm, lỡ như ngày nào đó cũng nói với nàng như vậy, nàng nên làm thế nào cho phải?
Xuân Hạ có tâm tư như vậy, Hồng Nhụy kỳ thật cũng có tâm tư như vậy.
Lúc này, bên tai nàng cũng nóng đến lợi hại, trong đầu đều là tò mò, hai nữ nhân tương duyệt, hai làn môi tương dán, rốt cuộc là tư vị gì? Nàng nhịn không được trộm nhìn vào trong cửa sổ, chỉ thấy đại nhân nhà mình đột nhiên đè điện hạ lên kỷ án, tùy ý quấn quýt hôn môi.
Nàng vội vàng quay đầu lại, tim đập như sấm. Bàn tay gắt gao đè lên ngực, há miệng hô hấp, thầm nghĩ: “Lá gan đại nhân thật lớn, dám khinh bạc điện hạ như thế.”
Dư quang đột nhiên thoáng nhìn thấy cung nhân ở đuôi thuyền buông mái chèo, dường như muốn lại đây, Hồng Nhụy vội vàng lớn tiếng: “Đại nhân! Ánh trăng bên kia đã xuất hiện!”
Hai người trong khoang thuyền nghe tiếng tách ra.
Cánh môi Thái Bình hơi sưng, nàng chỉ muốn trêu chọc Uyển Nhi một chút, lại không nghĩ bị Uyển Nhi hôn làm tâm hồn đều loạn, suýt chút nữa ở trong này hướng Uyển Nhi cầu hoan.
Nàng xấu hổ thấp giọng giận dỗi: “Nàng chờ đó!”
Uyển Nhi làm chính mình nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cười nói: “Đây không phải là điện hạ muốn sao?”
Thái Bình chợt nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nóng rực, thanh âm khàn khàn, “Thượng Quan đại nhân miệng lưỡi như hoa sen, bổn cung đã lĩnh giáo, đêm nay…… bổn cung muốn thưởng thức…… chữ viết của Uyển Nhi.”
Tâm niệm Uyển Nhi vừa động, “Lỡ như điện hạ cảm thấy tâm đắc, nhịn không được mở miệng khen ngợi, kinh động người khác……”
“Bổn cung có thể nhịn.”
“Thật sao?”
Uyển Nhi lại không tin điện hạ có thể nhẫn nhịn, “Điện hạ không ngại để thần thử vài nét bút, mới nói có thể nhịn hay không?”
Lúc đầu ngón tay Uyển Nhi chạm đến ướt át, vẽ ra nét bút đầu tiên, Thái Bình căng chặt thân mình, lại hung hăng tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn Uyển Nhi một cái, “Nàng là đang muốn lấy mạng bổn cung!”
_____
Chú giải
Gà nhà bôi mặt đá nhau: gà ở chung lâu ngày sẽ không đá lẫn nhau, nên người ta dùng nhọ nồi bôi lên mặt chúng để chúng gây chiến
Duyệt: vui vẻ, yêu thích. Thành duyệt, tương duyệt: yêu thích lẫn nhau, thành đôi thành cặp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...