Uyển Nhi lên lầu hai, chưa kịp tháo mũ mạng xuống, liền thấy Thái Bình đưa tay phải đến. Nàng duỗi tay nắm lấy, lòng bàn tay dán chặt, độ ấm chân thật thấu vào da thịt lẫn nhau, giờ khắc này, hai người cuối cùng đã tin đây là đoàn tụ.
“Hôm nay Uyển Nhi là khách quý của ta.” Thái Bình mỉm cười lên tiếng, dẫn Uyển Nhi đi vào gian lớn lầu hai, để Uyển Nhi ngồi vào vị trí chủ tọa.
Hồ cơ nhịn không được lén nhìn Uyển Nhi, cô nương này mang mũ mạng, cách sa mỏng cũng không thể thấy rõ dung nhan của nàng. Nhưng từ ánh mắt của vị lang quân áo tím này xem ra, cô nương đó khẳng định là người trong lòng của công tử ấy. Hồ cơ thầm nghĩ đã gặp qua không ít công tử đa tình, nhưng công tử đa tình bao hết một lâu chỉ vì một người, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Nói không hâm mộ, đều là nói dối.
Hồ cơ yên lặng cười cười, sóng mắt ẩn giấu một tia phức tạp. Nàng lấy trống tới, ngồi xuống một bên, chuẩn bị gõ trống. Nàng cũng muốn nhìn xem, vị công tử này có thể đem "Khúc Chá Chi" nhảy ra phong vị gì? "Khúc Chá Chi" có nguồn gốc từ Thạch quốc Tây Vực, Hồ cơ đặc biệt am hiểu. Điệu múa này có nhiều động tác xoay tròn, nữ tử thường mặc váy rộng xoay vòng, khi múa đến đây, trông như hoa tươi nở rộ, đặc biệt loá mắt. Không ít Hồ cơ còn thích mang lục lạc trên cổ tay cổ chân, lúc xoay tròn, lục lạc đinh linh kêu vang, hòa cùng tiếng trống vô cùng dễ nghe.
Hồ cơ đã thấy qua rất nhiều người trong tộc múa "Khúc Chá Chi", nhưng một công tử nhảy điệu múa này, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy.
Nàng suy nghĩ có chút xuất thần, cho nên Thái Bình đến gần, nàng cũng không nhận ra.
“Hồ cơ, lục lạc đeo trên tay ngươi, cho ta mượn dùng một lát.” Thái Bình duỗi tay với nàng, ngữ khí ôn hòa như gió nhẹ ngày Thu.
Hồ cơ hoàn hồn, không dám lén nhìn gương mặt Thái Bình, cúi đầu cởi lục lạc trên cổ tay xuống, đỏ ửng đã lan đến bên tai. Nàng hai tay dâng lên, “Công tử, đây.”
“Chuẩn bị gõ trống đi, đánh tốt sẽ có thưởng.” Thái Bình mỉm cười, liền đeo lục lạc lên cổ tay trái, chớp mắt cười khẽ với Uyển Nhi, “Uyển Nhi, phải xem kỹ đó!”
Uyển Nhi tháo mũ mạng xuống, ý cười đầy mặt. Một thân áo bào tím đai lưng ngọc, Uyển Nhi đã đoán được nàng ấy muốn nhảy điệu múa nào. Cách một đời, tâm tình lúc này cùng khi đó khác nhau rất lớn. Đời trước là thật cẩn thận mà cố nhìn tiểu công chúa kiều mị nhất Đại Đường, đời này là bằng phẳng mà thưởng thức người trong lòng Thái Bình.
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ đóng cửa gian lớn, phòng ngừa có kẻ nghe thấy động tĩnh, lặng lẽ chạy lên nhìn lén. Sau khi hai người đóng cửa thật kỹ, một trái một phải hầu hạ bên cạnh Uyển Nhi, một người nâng bình rót rượu, một người gắp món ngon cho Uyển Nhi.
Nếu là công chúa phi, đãi ngộ như vậy cũng là bình thường, nhưng bởi vì còn không phải, cho nên Thái Bình cho nàng vinh sủng như vậy, càng lộ ra trân quý.
Uyển Nhi có chút không quen, ra hiệu cho Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy ngồi xuống làm bạn.
Đúng lúc này, tiếng trống do Hồ cơ gõ vang lên.
“Đông! Thùng thùng!”
Thái Bình đứng ở sảnh trống trước bàn tiệc, hai tay giơ lên, thân thể hơi khom, nhìn kỹ hai chân nàng, một đứng yên, một khẽ nhấc, đúng là tư thế chuẩn bị điệu múa xoay vòng.
Hồ cơ chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời còn có lang quân có thể đem "Khúc Chá Chi" nhảy ra một phong vận khác. Nàng một bên gõ trống, một bên nhìn chằm chằm Thái Bình múa xoay vòng.
Đó là một đóa Mạn Châu Sa Hoa màu tím nở rộ dưới ánh trăng đại mạc ——
Rõ ràng là bộ dáng thiếu niên, dáng múa lại uyển chuyển, rõ ràng là múa xoay vòng, lại dung hợp với điệu múa Doanh tụ chiêu triển của cung đình. Lục lạc trên cổ tay trái rung động từng tiếng, dường như có lỗ tai, theo sát tiếng trống mà kêu lên đinh linh, tuyệt diệu lại vừa khớp.
Uyển Nhi mới đầu còn có thể phân tâm cố nhìn mặt Thái Bình, nhưng khi Thái Bình nhẹ nhàng vui vẻ múa xoay tròn, toàn bộ ánh mắt Uyển Nhi đều dừng trên người Thái Bình. Nàng phảng phất nhìn thấy một con thanh tước bay ra khỏi dục hỏa của đóa Mạn Châu Sa Hoa màu tím, toàn thân rạng rỡ phát sáng.
"Khúc Chá Chi" này, Thái Bình nhảy còn động tình, còn lộng lẫy hơn so với đời trước.
Đời trước Uyển Nhi đi theo Võ Hoàng nhiều năm, gặp qua rất nhiều vũ cơ nhảy múa quên mình, nhưng chỉ có Thái Bình, làm nàng xem mà tim run động như lửa đốt.
Thái Bình múa đến gần, khóe miệng giương lên một nụ cười xán lạn.
Như một khối thiết nóng hung hăng mà đánh vào trái tim Uyển Nhi, tim Uyển Nhi đập mãnh liệt, thoáng chốc đỏ mặt. Nàng nhịn không được khẽ cắn môi dưới, nhịn xuống xúc động muốn hôn Thái Bình.
Thái Bình nhảy múa chợt xa chợt gần, tiếng trống lại càng đánh càng nhanh.
Đây là đoạn cao trào của "Khúc Chá Chi", Thái Bình xoay chuyển như con quay, vạt áo tím hoàn toàn phấp phới xoay tròn, như hoa yêu hấp thu ánh trăng, toàn thân trên dưới lộ ra một cổ mị hoặc không nói nên lời.
Uyển Nhi rõ ràng không uống rượu, chỉ thoáng ngửi thấy hương rượu nho thơm nồng trong ly, nhưng nàng đã say, trong tim trong mắt chỉ còn lại điện hạ trước mặt.
Đừng nói là Uyển Nhi say, ngay cả Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ cũng nhìn đến ngây người.
Hồng Nhụy chưa bao giờ thấy công chúa nhảy múa, Xuân Hạ tuy rằng đã nhìn thấy công chúa học múa, lại chưa từng thấy công chúa học điệu múa này. Chưa bao giờ học, thế nhưng lại nhảy thành thạo như vậy, so với vũ cơ tốt nhất trong cung còn đẹp hơn.
Xuân Hạ kinh ngạc trừng to hai mắt, thậm chí còn không thể chớp mắt.
Đây…… vẫn là điện hạ mà nàng hầu hạ nhiều năm sao?
“Thùng thùng! Đông!”
Tiếng trống của Hồ cơ cuối cùng đã dừng lại, Thái Bình thả chậm điệu múa xoay tròn, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng thở hổn hển, thâm tình mà nhìn Uyển Nhi, nhiệt liệt trong ánh mắt dường như muốn thiêu đốt Uyển Nhi.
“Có đẹp hay không?” Nàng hỏi nàng ấy.
Uyển Nhi thất thần, khóe mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn: “Đẹp.”
Thái Bình đứng dậy, bước đến.
Hồng Nhụy ho nhẹ một tiếng, vội vàng kéo kéo Xuân Hạ vẫn còn đắm chìm trong kinh ngạc giật mình.
Xuân Hạ phục hồi tinh thần, biết điều mà đưa ánh mắt với Hồng Nhụy.
Hai người cùng nhau cúi đầu lui đến bên cạnh Hồ cơ, thấp giọng nhắc nhở, “Lui ra đi.”
Hồ cơ ôm trống đứng lên, hành lễ nhất bái với Thái Bình.
“Ngươi tên là gì?” Thái Bình bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
Hồ cơ thụ sủng nhược kinh, thấp giọng đáp: “Nô gọi là a Y.”
Thái Bình cởi lục lạc trên cổ tay trái, “Trả cho ngươi.”
A Y nghe theo bước lên trước, hai tay tiếp nhận lục lạc.
Thái Bình cúi đầu gỡ ngọc bội đeo trên đai ngọc xuống, đưa cho a Y, “Thưởng ngươi!”
A Y chưa bao giờ nhận được lễ vật quý trọng như vậy, giá trị của khối ngọc bội này đủ để cho nàng chuộc thân. Nàng kinh ngạc nhìn ngọc bội, lại không dám nhận, “Quá quý giá.”
“Ngươi xứng đáng.” Thái Bình cười khẽ, đem ngọc bội đặt vào lòng bàn tay a Y, “Lui ra đi.”
A Y không nghĩ tới có thể gặp gỡ công tử tốt bụng như vậy, nàng vốn định nói một câu, nguyện làm nô tỳ cho công tử, hầu hạ công tử cả đời. Nhưng dư quang nàng thoáng nhìn thấy ánh mắt Uyển Nhi, nhịn xuống lời muốn nói, yên lặng rời khỏi gian lớn.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy cũng rời khỏi gian lớn, lại lần nữa đóng chặt cửa, chờ ở bên ngoài.
“Điện hạ múa…… Ta là lần đầu nhìn thấy đó.” Hồng Nhụy còn chìm đắm trong màn kinh diễm vừa rồi.
Xuân Hạ gật đầu, “Ta cũng vậy.”
Hai người bất giác đến gần nhau nửa bước, đầu vai chạm vào nhau, trái tim cuồng loạn nhảy lên cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Xuân Hạ lặng lẽ nhìn nhìn Hồng Nhụy, Hồng Nhụy cũng lặng lẽ nhìn nhìn Xuân Hạ.
Hai người luôn cảm thấy có thật nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng cũng không biết nên nói câu nào trước, cuối cùng chỉ đành khẽ cười, dứt khoát một câu cũng không cần nói ra.
Thái Bình ngồi xuống bên cạnh Uyển Nhi, để đầu sát vào, mềm giọng làm nũng: “Uyển Nhi nàng lau lau cho ta.”
Tuy bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, Thái Bình lại nhảy múa đến mồ hôi đầy đầu.
Uyển Nhi nhẫn cười, lấy khăn sạch ra, ôn nhu lau mồ hôi cho Thái Bình.
“Đoạn đường này điện hạ chắc hẳn đã rất vất vả phải không?”
“Đã nhiều ngày Uyển Nhi cũng mưu sự thật vất vả phải không?”
Thái Bình không trả lời Uyển Nhi, học theo ngữ khí của Uyển Nhi, cũng hỏi nàng ấy một câu.
“Là thần hỏi điện hạ trước.”
“Bổn cung là quân, nàng là thần, nàng nên trả lời bổn cung trước.”
“Nàng……”
“Như thế nào? Thấy bổn cung, cũng không hành lễ?”.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Uyển Nhi biết Thái Bình chỉ đang nói đùa, nhưng nàng lại theo lời Thái Bình mà đứng dậy, chưa kịp hành lễ, đã bị Thái Bình một tay ôm lấy eo, lôi kéo ngồi lên đùi Thái Bình.
Thái Bình ở Đông Cung đã uống hai ly rượu, nhảy xong "Khúc Chá Chi", mùi rượu cũng đã tan hết, lúc này rốt cuộc có cơ hội cùng Uyển Nhi âu yếm một hồi, sao nàng có thể bỏ lỡ?
“Ta nhớ nàng……” Thái Bình nhìn chằm chằm Uyển Nhi, trong ánh mắt dâng lên khát vọng mãnh liệt làm Uyển Nhi cảm thấy bối rối không rõ lý do.
Uyển Nhi chống lên ngực Thái Bình, nhắc nhở: “Nơi này…… Không được……”
“Uyển Nhi nghĩ đi đâu rồi? Ta chỉ muốn ôm nàng một cái, ôm một cái thôi mà.” Thái Bình cười trêu nàng nghĩ nhiều, thuận thế hôn một cái lên mặt Uyển Nhi, “Phải phạt!”
Uyển Nhi chỉ cảm thấy gương mặt nóng đến khó chịu, xấu hổ giận dỗi: “Điện hạ mỗi lần đều nói ôm một chút, nhưng mọi lần đều càn rỡ đến cùng.” Nói đến chỗ tình nồng, nàng không khỏi đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Thái Bình, “Thần đã không còn tin lời điện hạ.”
Ý cười của Thái Bình càng đậm thêm, khàn khàn hỏi: “Một câu cũng không tin sao?”
Uyển Nhi biết khi điện hạ tình ý nồng đậm, sẽ luôn không quan tâm gì cả. Nàng cũng rất nhớ Thái Bình, chỉ là ở chỗ này thật sự không được. Tuy nơi này có cửa ngăn trở, nhưng phía Đông rộng mở, chỉ có ba tấm mành trúc che lại, mặc dù toàn bộ rũ xuống, cũng không thể hoàn toàn che lấp nơi này.
Điện hạ nếu thật càn rỡ, nơi này không thể so với tiểu các xem pháo hoa năm đó, gác cao bên ngoài nếu có người muốn nhìn kỹ nơi này, cũng có thể nhìn thấy.
“Đêm nay…… Xin điện hạ……”
“Ta hiểu mà.”
Thái Bình tự nhiên hiểu rõ Uyển Nhi đang lo lắng điều gì, mặc dù rất muốn, nàng cũng phải khắc chế chính mình. Nàng cầm lấy ly rượu, đưa đến bên môi Uyển Nhi, cười nói: “Đêm nay chúng ta sẽ uống rượu cùng tán gẫu, cái gì khác cũng không làm.”
Uyển Nhi xác thật có không ít lời muốn nói với Thái Bình, nàng ôn nhu cười, “Được.” Nàng vốn định đón ly rượu Thái Bình đưa tới, nhưng Thái Bình khăng khăng muốn đút, nàng chỉ phải khẽ mở cánh môi, ngậm lấy miệng ly, uống ly rượu này.
Nhưng rốt cuộc không phải chính mình động thủ, có chút rượu từ khóe môi chảy xuống, dọc theo bên cổ, một đường chảy đến hốc nhỏ trên xương quai xanh.
Nho ủ lâu năm vốn có màu đỏ thẫm, nước rượu lộ ra một mạt màu đỏ. Hiện giờ một đường rượu đỏ, được làn da trắng như tuyết của Uyển Nhi đánh bật lên, đối với Thái Bình mà nói là một loại dụ hoặc đặc biệt.
“Đừng nhúc nhích!” Thanh âm Thái Bình khẽ run, đặt ly rượu xuống.
Uyển Nhi vốn tưởng rằng Thái Bình sẽ lấy khăn lau cho nàng, lại không nghĩ Thái Bình lại một ngụm hôn tới, từ xương quai xanh đến khóe miệng, một đường liếm láp lên trên, cuối cùng như trêu chọc mà hôn một cái lên môi Uyển Nhi.
Ánh mắt nàng thâm trầm, như một con mèo con gấp gáp muốn được an ủi, khát vọng chăm chú nhìn vào mắt Uyển Nhi, “Là Uyển Nhi dụ hoặc bổn cung, Uyển Nhi nàng nói xem có nên phạt nàng hay không?”
Thái Bình là quân, nàng là thần, quân muốn thần chết, thần sao có thể không chết?
Uyển Nhi vòng ôm lấy cổ Thái Bình, trán chống lên trán Thái Bình, kéo căng một tia lý trí cuối cùng, khàn khàn hỏi: “Điện hạ nhất định phải ở chỗ này sao?”
Màng nhĩ Thái Bình phát trướng, nhiệt liệt hỏi lại: “Uyển Nhi không nhớ ta sao?”
Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, “Điện hạ lại nói không giữ lời.”
“Ta chỉ muốn…… hôn nàng thôi mà.”
“Không được cởi xiêm y!”
Uyển Nhi tin tưởng rất nhiều lời của Thái Bình, nhưng một loại "cái gì thôi mà", nàng một chữ cũng không tin.
Thái Bình cho rằng chính mình nghe lầm, “Hả?”
“Liền ở chỗ này……” Uyển Nhi không biết là vì trản rượu kia, hay là vì lý trí vỡ đê, nàng cắn cắn môi dưới, vứt hết tất cả lễ tiết cùng kiềm chế, ghé sát vào bên tai Thái Bình. Dắt tay Thái Bình, trước khi đầu ngón tay chạm đến, nàng cuối cùng đã nói ra câu nói kia, “Điện hạ tự mình kiểm tra xem, thần có nhớ điện hạ không?”
Một điệu múa "Khúc Chá Chi", Uyển Nhi cả đời khó quên.
Ngày Thượng Nguyên đầu tiên này, với Thái Bình mà nói, cũng là cả đời khó quên.
Khi pháo hoa nở rộ rực rỡ, Uyển Nhi ở trên cao gọi Thái Bình, giống như năm ấy, khắc sâu trong pháo hoa, cũng khắc vào sâu thẳm ký ức của nhau.
Đêm tuyết Trường An, tuyết theo gió thổi bay bay.
Nhà nhà sáng đèn như đậu, được tuyết bay đầy trời vẽ thành một cuộn tranh sơn thủy.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy dựa vào lan biên nhìn về pháo hoa nở rộ nơi xa, sau khi tia sáng thưa dần, Xuân Hạ nghiêng mặt nhìn về phía Hồng Nhụy, nhẹ nhàng mà kéo kéo nàng ấy, “Chuyện kia…… Ngươi vẫn còn tìm lang quân sao?”
Hồng Nhụy kinh ngạc một chút, nhất thời không hiểu ý của Xuân Hạ.
Xuân Hạ bĩu môi, “Nếu vẫn muốn tìm, vậy…… Ta giúp ngươi nhìn một chút, miễn cho ngươi gả đi, rồi bị hắn khi dễ!”
“Xuân Hạ muốn tìm sao?” Hồng Nhụy mỉm cười hỏi.
Xuân Hạ quay mặt qua chỗ khác, “Không biết.”
“Kỳ thật…… Ta cũng không biết.” Hồng Nhụy nhìn về nơi xa, nếu không đối tốt với nàng giống như Xuân Hạ, lang quân như vậy không tìm cũng thế.
______
Chú giải
Phong vận: cốt cách phong lưu, tao nhã
Mạn Châu Sa Hoa: hoa bỉ ngạn
Doanh tụ chiêu triển: động tác múa dùng ống tay áo
Thanh tước: chim sẻ màu xanh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...