Câm Đinh

Cuối cùng Thái Bình cầm thi văn về tới Thừa Khánh Điện, đem thi văn đưa cho Lý Hiền. Lý Hiền ngẩn người, liền nhận lấy. Mở ra trang đầu tiên, nét chữ đẹp đẽ của Uyển Nhi ánh vào mi mắt, Lý Hiền tự giễu cười cười, khàn giọng nói: “Thái Bình, cảm ơn.”

“Hai quyển thi văn này là ta mượn từ chỗ Thượng Quan đại nhân, vẫn còn phải trả lại, nhị ca đừng làm hư.” Thái Bình nói, cố ý liếc nhìn mảnh bầu rượu vỡ trên mặt đất, “Đến lúc đó ta lại không tiện bàn giao.”

Lý Hiền không nghĩ tới lúc mình tồi tệ nhất, cô nương kia còn trao cho hắn ấm áp sau cùng của nàng. Khi mọi người trong cung đều kiêng kị hắn, người muội muội mà lúc trước hắn muốn mưu hại lại là người quan tâm hắn nhất.

Mỉa mai.

Thật đáng mỉa mai.

Lý Hiền không có trả lời Thái Bình, Thái Bình cũng không thể ở chỗ này lâu. Nàng ra khỏi Thừa Khánh Điện, sau khi hỏi ý thái y, xác nhận nhị ca cũng không phải thật sự điên rồi, liền phân phó đám nội thị bên cạnh chú tâm hầu hạ.

“Lại có biến cố, lập tức tới báo.” Thái Bình nhỏ giọng dặn dò, Bùi thị mới vừa rồi còn chờ ở chỗ này đã đi rồi.

Bùi thị nơm nớp lo sợ trở lại Hàm Nguyên Điện, nhìn thấy Nhị Thánh cùng bách quan rượu tiệc say sưa, liền biết công chúa khẳng định không có tới đây bẩm báo với Võ Hậu chuyện bên Thừa Khánh Điện.

Nàng chậm rãi đến gần Võ Hậu, không đợi nàng ghé vào tai bẩm báo, Võ Hậu liền đỡ thái dương của mình rồi từ từ đứng lên.

“Bệ hạ, ta uống không được nữa, nếu uống tiếp, thật sự sẽ say.”

Nghe thấy Mị Nương nói như vậy, Lý Trị cười nói: “Vậy Mị Nương về trước nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Võ Hậu xoa xoa thái dương, đưa tay cho Bùi thị.

Bùi thị thuận thế đỡ Võ Hậu, cúi đầu đỡ nàng một đường ra khỏi Hàm Nguyên Điện, lên loan kiệu.

“Khởi kiệu, về Tử Thần Điện.” Bùi thị phân phó nội thị nâng kiệu.

“Chậm đã, đến Thanh Huy Các.” Võ Hậu cảm thấy, Thái Bình luôn hồ nháo như vậy cũng không phải ý kiến hay, hôm nay cần phải nghiêm khắc giáo huấn Thái Bình một phen, miễn cho luôn không có việc gì lại chạy đến Tử Thần Điện.

“Vâng.”


Nhóm nội thị đáp lời, liền nâng loan kiệu, hướng về Thanh Huy Các.

“Bùi thị, hôm nay Thái Bình lại hồ nháo cái gì?” Võ Hậu đỡ trán, hôm nay xác thật uống nhiều mấy ly, lúc này hơi rượu bốc lên, thực không thoải mái.

Bùi thị nhìn nhìn trái phải, xác nhận mấy nội thị nâng kiệu đều là tâm phúc quen mặt, thấp giọng nói: “Bẩm Thiên Hậu, hôm nay bên Thừa Khánh Điện xảy ra chuyện, công chúa đến đó trước.”

“Phế Thái Tử làm sao?” Ánh mắt Võ Hậu ánh hơi trầm xuống.

Bùi thị đúng sự thật đáp: “Hôm nay uống rượu xong, đã lên cơn say, nội thị trông coi cho rằng hắn điên rồi, liền tới thông báo cho công chúa.” Hơi dừng lại, thanh âm Bùi thị càng nhỏ đi, “Điện hạ tới xem qua, đầu tiên là truyền thái y, sau đó……”

“Sau đó?” Võ Hậu thấy bộ dáng Bùi thị chần chờ, liền biết Thái Bình nhân cơ hội này chạy tới nơi nào, lạnh lùng nói: “Lại đến Tử Thần Điện.”

“Cũng không ở lại Tử Thần Điện lâu lắm, sau khi trở về còn cầm theo hai quyển thi văn.” Bùi thị nhanh chóng giúp Thái Bình giải thích, “Nói ra cũng kỳ quái, sau khi đưa thi văn cho phế Thái Tử, phế Thái Tử thế nhưng đã an tĩnh lại.”

Đáy mắt Võ Hậu hiện lên một mạt kinh ngạt, Thái Bình hôm nay thật sự đi làm chính sự à? Nàng vừa lòng với kết quả này, nhưng vẫn cảm thấy Thái Bình đi một chuyến này, chỉ vì trấn an Lý Hiền, không khỏi có chút chuyện nhỏ lại dùng xử lý lớn.

Thậm chí, nàng càng không nghĩ tới hai quyển thi văn liền có thể trấn an Lý Hiền. Nàng vẫn luôn cho rằng Lý Hiền là một con sói con không thể dạy dỗ, lại không nghĩ rằng sói con này vẫn chỉ là một kẻ si tình.

Đứa nhỏ này quả nhiên là hài tử mà nàng chưa bao giờ để bụng quá nhiều, cho đến hôm nay cũng chưa từng chân chính hiểu hắn.

Một đường trầm mặc, loan giá của Võ Hậu đi tới bên ngoài Thanh Huy Các.

Xuân Hạ chạy nhanh tiến đến nghênh đón Thiên Hậu.

Võ Hậu không nói gì, tùy ý cung nhân Thanh Huy Các quỳ đầy đất, bước nhanh đi vào bên trong chính điện.

Thái Bình mới dùng nước ấm tẩy sạch mồ hôi trên người, chỉ kịp mặc xong nội thường, liền vội vàng từ sau bình phong đi ra, hành lễ với Võ Hậu, “Mẫu hậu, sao người lại tới đây?” Khi nói chuyện, dư quang không chút thiện ý liếc nhìn Bùi thị một cái, nhất định là nữ nhân này lại cáo trạng.

“Đi ra ngoài.”


Võ Hậu nhàn nhạt hạ lệnh, trong giọng nói không nghe ra một tia tức giận, lại làm người nghe không khỏi run sợ.

Bùi thị rời khỏi chính điện.

Thái Bình mỉm cười tiến lên, ôm lấy cánh tay Võ Hậu, không đợi nàng dò hỏi, đã mở miệng trước, “A nương, hôm nay con xác thật đã đến Tử Thần Điện một chuyến, cũng là thật sự đi làm chính sự.” Nói xong, nàng nhìn thấy trên mặt Võ Hậu có vẻ say, vội vàng đỡ Võ Hậu ngồi xuống giường, “Con mang một chén canh giải rượu tới cho a nương.”

“Đứng lại.”

Võ Hậu cũng không ngồi lâu, liền đứng lên, ôm áo choàng từ trên giá tới, tự tay phủ thêm cho Thái Bình, “Mùa đông sắp đến, trời lạnh.”

“Con liền biết a nương thương con!” Thái Bình cười hì hì ôm chặt Võ Hậu, gương mặt cọ cọ lên người Võ Hậu, nũng nịu: “Trên người a nương thật ấm……”

“Ngồi đàng hoàng cho bổn cung!” Võ Hậu lạnh giọng uốn nắn. Đam Mỹ Cổ Đại

Thái Bình biết mẫu hậu thật sự đã nổi giận, lúc này sao còn dám cùng mẫu hậu cợt nhả, lập tức liền ngồi thẳng tắp trên giường. Giống một con tiểu hoàng cẩu dựng lên hai tai, nghiêm túc lắng nghe mẫu hậu dạy bảo.

Võ Hậu bất giác hơi hơi nâng khóe miệng, lại cực lực bày ra băng sương trên mặt, “Về sau không được bổn cung cho phép, không được chạy tới Tử Thần Điện.”

“Vì sao?” Thái Bình hỏi lại.

“Lúc này, càng lạnh nhạt với Uyển Nhi, càng là bảo vệ nàng ta.” Võ Hậu nhắc nhở Thái Bình, “Ngươi còn hở ra lại chạy tới thăm nàng như vậy, chỉ đưa nàng tới tai họa.”

Thái Bình nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con cũng không có mỗi ngày đều đi mà……”

“Hôm nay phụ hoàng ngươi ở trên điện đã tuyên bố, mấy ngày nữa muốn đến Đông Đô, ở lại bên đó một đoạn thời gian, bên này để lại cho Thái Tử giám quốc.” Võ Hậu nhắc nhở nàng, “Tam ca của ngươi có mấy cân mấy lạng, chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng.”

Thái Bình tự nhiên rõ ràng, “Phụ hoàng khẳng định không hài lòng tam ca làm Thái Tử, muốn mượn cớ phế hắn, cho nên mới trực tiếp để hắn giám quốc.” Chỉ cần Lý Hiển xử lý không ổn, gây ra chuyện gì, Lý Trị liền có thể thuận lý thành chương mà phế Lý Hiển, lại đề Lý Đán lên.

Lý Đán nhìn yếu nhược, lại là người hiểu rõ bảo vệ chính mình nhất. Võ Hậu rõ ràng, Lý Trị cũng rõ ràng. Lý Hiển đã là Thái Tử trong tay Võ Hậu, ngày sau đăng cơ, chắc chắn mọi chuyện đều nghe theo Võ Hậu; Lý Đán trước mắt lại là một trương giấy trắng, Lý Trị còn kịp vẽ đường cho hắn.


Tất cả chuyện này, kỳ thật đều là Võ Hậu cố ý bày ra, chờ Lý Trị đem vị trí trữ quân xoay một vòng, phát hiện hai nhi tử kia đều không thể dựa vào, có lẽ có thể đem ánh mắt dừng ở trên người Thái Bình. Chỉ cần hắn nổi lên ý niệm này, cho dù cuối cùng vẫn không lập Thái Bình thành trữ quân, hắn cũng nhất định sẽ cho Thái Bình một quyền vị đặc biệt, để cho Thái Bình sau này có thể tiết chế Võ Hậu.

Đây mới là kết quả mà Võ Hậu muốn nhất.

“Nếu biết, vậy ngươi còn chạy đến Tử Thần Điện?” Ánh mắt Võ Hậu tàn nhẫn, “Ở trong lòng những tai mắt ngoài kia, không phải ngươi tới thăm Uyển Nhi, mà là tới cùng bổn cung bí mật mưu đồ cái gì. Nếu trong cung nổi lên tin đồn như vậy, để tuyệt hậu hoạn, bổn cung chỉ có thể giết Uyển Nhi.” Ba chữ cuối cùng, Võ Hậu đặc biệt nhấn mạnh, không mang theo một tia do dự.

“……” Thân thể Thái Bình đột nhiên run lên, bỗng nhiên không biết nên đáp lại mẫu hậu cái gì.

“Lần này đi về phía Đông, ngươi cũng đi theo, Uyển Nhi liền lưu lại trong cung tĩnh dưỡng.” Võ Hậu nói xong, vỗ vỗ đầu vai Thái Bình, “Đây là mệnh lệnh, trái lệnh chính là kháng chỉ.”

Thái Bình hơi hơi hé miệng, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xuống, nói giọng khàn khàn: “Vâng.”

“Hiểu chuyện chút.” Võ Hậu trầm giọng nói xong, xoay người đi về phía cửa đại điện vài bước, bỗng nhiên ngừng lại, “Thần tử mà con ái mộ ở chỗ bổn cung, con có thể an tâm, bởi vì nàng không chỉ là thần tử tương lai của con, mà vẫn là thần tử hiện nay của bổn cung. Nếu không có chuyện bất đắc dĩ, bổn cung sẽ không để nàng có việc.”

Thái Bình hít sâu một hơi, khom người nhất bái với Võ Hậu.

Nàng cách vị trí quân lâm thiên hạ còn rất xa, nàng còn không thể bảo đảm chính mình có thể bảo vệ Uyển Nhi chu toàn, nàng xác thật phải khắc chế chính mình, nhịn xuống tình cảm nhớ nhung trằn trọc này.

Ánh trăng thanh lãnh trải dài Đại Minh Cung, cũng dừng ở trên mặt Uyển Nhi.

Hồng Nhụy ôm tới cho nàng một kiện áo choàng, khoác lên vai Uyển Nhi, ôn thanh nói: “Đại nhân, nên nghỉ ngơi thôi.”

Uyển Nhi không đáp lại, vẫn ghé vào cửa sổ như cũ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Đại nhân?” Hồng Nhụy lo lắng cho Uyển Nhi, nhịn không được lại gọi một tiếng.

Uyển Nhi nhỏ giọng hỏi: “Nếu ngươi biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, ngươi sẽ lựa chọn thuận theo tự nhiên, hay là một lần nữa chọn một con đường khác?”

Hồng Nhụy không rõ ý tứ của Uyển Nhi, “Sao?”

Uyển Nhi quay đầu lại, mỉm cười nhìn nàng, “Giả như, ngươi biết mở cửa đi về phía trước ba bước, chờ đợi một canh giờ, liền sẽ có một thỏi vàng rơi xuống trước mặt ngươi, ngươi sẽ lựa chọn chờ đợi, hay là đơn giản đóng cửa lại, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tự mình đi kiếm một thỏi về?”

Hồng Nhụy tuy rằng không hiểu Uyển Nhi có ý tứ gì, nhưng nếu đại nhân đã hỏi, nàng tự nhiên sẽ trả lời. Chỉ thấy nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghiêm túc đáp: “Có thể chờ liền có vàng, cần gì phải tự mình vất vả kiếm chứ?”

Uyển Nhi không phán đúng sai, nàng chỉ cười cười, liền từ cửa sổ đi xuống, trở về giường nằm.


Hồng Nhụy đắp chăn cho Uyển Nhi, liền rời khỏi thiên điện. Mới vừa khép lại cửa điện, liền kinh ngạc nhận ra phía sau có người, xoay người vừa muốn kinh hô, liền nhìn rõ ràng phía sau chính là ai, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, “Tham kiến Thiên Hậu.”

Võ Hậu ý vị sâu xa mà cười cười, lời nói lại là nói cho Uyển Nhi nghe, “Hôm nay bổn cung có một chuyện không quyết định đươc, muốn hỏi Uyển Nhi một chút.”

Hồng Nhụy đứng dậy, đem cửa thiên điện mở ra.

Uyển Nhi khập khiễng đi tới, vừa muốn quỳ xuống, liền nghe Võ Hậu nói: “Miễn lễ.”

Hồng Nhụy đỡ Uyển Nhi, Uyển Nhi cúi đầu hỏi: “Không biết Thiên Hậu có chuyện gì chưa quyết?”

Võ Hậu chắp tay mà đứng, “Mới vừa rồi ngươi hỏi Hồng Nhụy câu kia, bổn cung cũng muốn hỏi ngươi.”

Uyển Nhi kinh hãi, không nghĩ tới Võ Hậu mới vừa rồi liền ở ngoài thiên điện, nghe thấy được nàng hỏi Hồng Nhụy câu kia. Nàng thu liễm kinh sợ, ra vẻ không biết là câu nào, “Thiên Hậu hỏi chính là câu nào?”

Võ Hậu biết nàng cố ý hỏi lại, nàng cũng không muốn cùng nàng ấy vòng vo, “Chuyện vàng từ trên trời rơi xuống.”

“Đây chỉ là thần nhất thời hứng khởi, thuận miệng hỏi.” Nếu Uyển Nhi nói chính mình là người trùng sinh, chỉ sợ Võ Hậu sẽ cho rằng nàng ăn nói hồ đồ.

Võ Hậu cười như không cười, “Chỉ là thuận miệng hỏi thôi sao?”

Uyển Nhi không nói tiếp, chỉ là cúi đầu càng thấp. Tuy không phủ quyết Võ Hậu, nhưng tư thế này chính là thấy thế nào cũng không muốn trả lời.

“Các ngươi đều đi ra ngoài.” Võ Hậu hơi hơi nghiêng mặt, cho lui hết cung nhân đang chờ ở cửa thiên điện.

Hồng Nhụy đột nhiên khó xử, lúc này nếu nàng không đỡ đại nhân, đại nhân nhất định không đứng được lâu. Nhưng Thiên Hậu đã nói đi ra ngoài, nàng còn đứng ở chỗ này, không thể nghi ngờ chính là kháng chỉ.

Lúc lưỡng nan, Uyển Nhi vỗ vỗ mu bàn tay Hồng Nhụy, ôn thanh nói: “Ra ngoài đi.”

Hồng Nhụy lo lắng mà nhìn nhìn Uyển Nhi, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tay, rời khỏi thiên điện.

“Hôm nay Thái Bình tới tìm ngươi, chỉ vì muốn hai quyển thi văn?” Võ Hậu từ từ mở miệng.

“Không chỉ có như thế.” Uyển Nhi đúng sự thật đáp.

Võ Hậu hiếu kỳ nhìn nàng, “Ồ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui