Thái Bình cũng không nghĩ tới, một chuyện hỏa hoạn tại Thanh Huy Các lại làm thế lực khắp nơi sinh ra nhiều phỏng đoán như vậy.
Võ Hậu xem như là người đoán được gần nhất, biết là cố tình gây sự, ý đồ gây náo loạn Thanh Huy Các rồi trốn đi. Sau khi để Bùi thị đến Hàm Quang Điện hỏi thăm, kết quả nhận được lại là không có gặp qua Thái Bình. Nàng nghĩ, Uyển Nhi hẳn không dám giở trò ở trước mặt nàng, lại đến hỏi Vũ Lâm tướng sĩ canh giữ Thanh Huy Các, bọn họ cũng nói không thấy công chúa ra ngoài. Có lẽ đốm lửa này bùng lên chưa đủ lớn, cho nên Thái Bình không thể nhân hỗn loạn mà chuồn đi.
Tất cả đều ổn thỏa, chỉ sợ Thái Bình đột nhiên có chuyện xấu.
Võ Hậu không thể gọi Thái Bình tới trước mặt dạy bảo, liền để Bùi thị đi đưa kinh văn, nghiêm lệnh Thái Bình ở Thanh Huy Các nghiêm túc sao chép, chín ngày sau phải có chép được ngàn lần kinh văn.
Đông Cung bên kia nhận được tin tức này, trái lại là đại hỉ, công chúa không an phận như thế, một chuyện hỏa hoạn tại Thanh Huy Các thế nhưng lại có thể lợi dụng được.
Sự tình truyền đến bên tai Lý Trị, Lý Trị lấy ra một quân trắng từ trong hộp cờ, vuốt ve giữa đầu ngón tay. Thái Bình kiêu căng, trở về phóng hỏa thiêu các, hơn phân nửa là muốn kháng nghị lệnh cấm túc của Võ Hậu rồi.
"Đức An, việc này Mị Nương xử trí như thế nào?" Lý Trị chầm chậm hỏi.
Đức An đúng sự thật trả lời, "Bẩm bệ hạ, Thiên Hậu hạ lệnh, để công chúa sao chép kinh văn."
"Muốn Thái Bình tĩnh tâm nhẫn nhịn sao?" Lý Trị cười lạnh, thật sự chỉ cần có một chút phản kháng, Mị Nương đều phải áp xuống.
Đức An không dám trả lời.
Lý Trị buông quân cờ trắng, trầm giọng nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, Thanh Huy Các hỏa hoạn có tổn hại, công chúa cấm túc ở đó có phần không ổn, mệnh công chúa tạm thời dọn đến......" Đột nhiên dừng lại, Lý Trị ngẫm nghĩ cẩn thận một lát, nghĩ tới một địa phương có thể an bài tốt, "Hàm Quang Điện cấm túc." Bên ngoài Hàm Quang Điện là nơi xảy ra chuyện mã cầu, cấm túc ngay tại tơi xảy ra chuyện, cũng coi như hợp tình.
Đức An thấp giọng nhắc nhở, "Bệ hạ, Thiên Hậu an trí Thượng Quan tài tử ở Hàm Quang Điện."
Lý Trị nhớ lại lúc trước, năm đó Thượng Quan Nghi cũng coi như bởi vì hắn mà bị hạch tội, bởi vì hắn mà chết, Thượng Quan Uyển Nhi từ nhỏ đã bị sung nhập Dịch Đình làm nô, theo lẽ thường hẳn phải hận Mị Nương mới đúng. Ngày ấy vì cứu Mị Nương, thế nhưng lấy thân chắn cầu, Lý Trị thận trọng nghĩ lại việc này, có chút không minh bạch.
Tiểu nha đầu này là muốn xả thân để mưu tính chuyện khác, tìm thời cơ trả thù? Hay là muốn lấy lòng Mị Nương, để sống ở trong cung được an ổn chút?
Nhưng mà, nàng cứu Mị Nương, rồi lại vì Thái Bình mà phản bác Mị Nương...... Nàng chẳng qua chỉ là thư đồng hơn một năm, lại không màng chính mình mà cầu tình cho Thái Bình, nói thẳng Thái Bình vô tội.
Trên thân Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra một mạt mâu thuẫn không thể biện minh, nếu có thể sử dụng người này, nếu Thái Bình có thể thành đao, có lẽ có thể đâm Mị Nương một nhát không kịp trở tay.
Trong triều đình dù có đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng căn bản không xoay chuyển được Mị Nương, mấy năm nay nàng ở trên triều đã sớm dệt ra một lá chắn không gì phá nổi. Thái Tử liên tiếp ra chiêu, đều thảm bại, lấy hiểu biết của Lý Trị đối với Mị Nương, nàng tuyệt đối sẽ không để Lý Hiền ngồi yên trên ngôi vị Thái Tử này.
Lý Trị có thể bảo hộ Lý Hiền một lần, hai lần, ba lần, lại không nhất định có thể bảo vệ hắn lần thứ tư. Nhưng Thái Bình không giống vậy, nàng chỉ là công chúa, trong tay không binh không quyền, cho dù Mị Nương từ từ chán ghét, cũng sẽ không phòng bị nàng quá nhiều.
Phong tật càng nặng, Lý Trị bỗng nhiên cảm thấy não như bị kim châm, không nhịn được bưng trán, chậm lại một lúc lâu. Hắn không đơn thuần chỉ là già rồi, còn bị bệnh lâu năm, mưu tính lâu dài, sẽ chỉ làm hắn cảm thấy đầu càng đau.
Đức An vội vàng bưng chén thuốc giảm đau đến, quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ, trước uống chén thuốc này đi."
Lý Trị xua tay, nhịn đau nói: "Để cho Thái Bình đến Hàm Quang Điện cấm túc." Hắn liền mượn một án mã cầu này nhìn xem, tâm Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc hướng về ai?
Là thật sự có tình có nghĩa, vì Thái Bình, hay vẫn là hư tình giả ý, vì báo thù?
Cũng mặc kệ kết quả là loại nào, Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mị Nương còn cách nhau một mối hận diệt môn, cho dù như thế nào cũng không thể chân chính thần phục Mị Nương.
"Vâng." Đức An buông chén thuốc xuống, lĩnh mệnh lui ra.
Lý Trị cầm lấy quân cờ trắng kia, ánh mắt hơi trầm xuống, với cục diện hiện giờ hắn chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Sau khi Võ Hậu biết Lý Trị hạ lệnh để cho Thái Bình đến ở tại Hàm Quang Điện, nàng lập tức tăng thêm Vũ Lâm Quân canh giữ Hàm Quang Điện, vẫn là làm bộ cho Lý Trị xem.
Lý Trị tín nhiệm người nào, nàng liền nghi ngờ người đó, thiên hạ đều có người suy đoán tâm ý của nhị thánh, cũng sẽ có người vì nhị thánh bày mưu tính kế. Bọn họ hiện giờ như hai cực âm dương bên này giảm bên kia tăng, ai lui một bước, liền sẽ thua hết cả bàn cờ, bị đối phương bóp chặt yết hầu, không thể động đậy.
Thái Bình vô tâm cắm liễu, lại được kết quả mà nàng mong muốn nhất.
Lần này nàng tuân theo hoàng mệnh mà cấm túc ở Hàm Quang Điện, không cần phải tìm mọi cách để đi thăm Uyển Nhi, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Hoàng hôn buông xuống, Thái Bình quang minh chính đại dọn vào Hàm Quang Điện.
"Xuân Hạ, ngươi đi thu thập tẩm điện trước, ta đi nhìn Uyển Nhi một cái!" Thái Bình vừa mới bước vào tẩm điện, đã không dằn nổi mà xoay người liền đi.
Xuân Hạ gấp giọng nói: "Điện hạ, sáng mai người của Thiên Hậu sẽ đến thu kinh Phật."
"Cái này dễ mà!" Thái Bình mỉm cười vòng vèo trở lại, cầm một quyển kinh Phật rồi đi, "Đêm nay ta không trở lại, ta lưu lại bên Uyển Nhi sao chép kinh Phật!"
Chỉ cần có thể ở cùng Uyển Nhi, đừng nói là chép một ngàn lần, chép một vạn lần nàng cũng nguyện ý!
"Điện......" Xuân Hạ nôn nóng đuổi theo ra khỏi tẩm điện, nhưng Thái Bình đã đi xa, "Ai."
Ban ngày nghe tin tức mà Hồng Nhụy tìm hiểu được, Uyển Nhi còn vì Thái Bình mà lo lắng, nào biết hoàng hôn vừa tới, bên ngoài liền vang lên một tràng thanh âm vũ khí, theo sau liền nghe nói Thiên Tử hạ lệnh để Thái Bình tới đây cấm túc.
Nàng nhất thời cũng không biết nên cao hứng, hay là nên lo lắng, đúng lúc này, Thái Bình đã đẩy cửa bước vào.
"Hồng Nhụy, Xuân Hạ chân tay vụng về, bổn cung lo lắng nàng ta không thu thập tẩm điện ổn thỏa, ngươi đi giúp nàng đi." Thái Bình vừa tiến vào điện liền hạ lệnh cho Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy chần chờ một chút, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Uyển Nhi.
"Đi đi." Uyển Nhi ôn thanh trả lời.
Hồng Nhụy lĩnh mệnh nhất bái, liền rời khỏi hậu điện.
Thái Bình bước nhanh đến gần bên giường, đè lại Uyển Nhi đang muốn đứng lên, ôn nhu nói: "Nằm yên, đừng lộn xộn, làm bị thương Uyển Nhi nhà ta, bổn cung sẽ phạt!"
"Đang êm đẹp nàng phóng hỏa làm gì?" Uyển Nhi nhíu mày, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Thái Bình nhướng mày, "Ta hóa trang thành tiểu nội thị chạy ra ngoài, nếu ngọn lửa kia không nổi lên, ta khẳng định không thể trở về." Hơi dừng lại, ý cười nở rộ, "Ta lại không nghĩ rằng, trong họa lại có phúc, bị phụ hoàng tống cổ tới đây cấm túc sao kinh." Nói, nàng đem kinh Phật trong tay đặt qua bên cạnh, "Đêm nay ta liền ở chỗ này một bên sao kinh, một bên trông coi nàng."
Uyển Nhi luôn cảm thấy việc này có điểm kỳ quặc, Đại Minh Cung có nhiều cung uyển như vậy, vì sao Thiên Tử nhất định phải an bài Thái Bình tới đây? Là đề phòng Võ Hậu nhân cơ hội này thi ân thu nạp nàng sao?
Thái Bình ở lại đây nhiều ngày, Võ Hậu vốn dĩ nhìn thấy Thái Bình thì không vừa mắt, tự nhiên số lần tới chỗ này cũng sẽ giảm bớt.
Thế nhân đều cho rằng nhị thánh kiêm điệp tình thâm, đồng lòng lập nên Đại Đường với lãnh thổ được mở mang nhất. Đời trước Uyển Nhi cũng từng cho rằng như vậy, chỉ là nàng làm bạn với Võ Hậu nhiều năm, trong những đêm khi Võ Hậu đã trở thành Võ Hoàng, Võ Hoàng lúc say từng nói qua hai câu, đến bây giờ vẫn còn rất rõ ràng trong ký ức của Uyển Nhi.
"Trên đời này nào có thâm tình tựa hải, mãi không thay đổi?"
Uyển Nhi biết có. Điện hạ của nàng chính là một kẻ si tình, chính nàng cũng là một kẻ si tình.
"Nếu thực sự có, cũng là vì không đề cập quyền thế, không đề cập ích lợi mà thôi."
Khi đó, Võ Hoàng chuyển mắt nhìn ngọc tỷ trên bàn, ánh mắt phức tạp, có cô tịch, có đắc ý, có tiếc nuối, có kiên quyết. Cuối cùng nàng cười cười, dựa vào long ỷ, khép mắt nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau đã ngủ.
Trùng sinh một đời, giờ này ngày này Uyển Nhi một lần nữa nhớ lại hai câu nói này, bỗng nhiên đã hiểu ra thâm ý của Võ Hậu.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy có chút hàn ý kéo đến, "Điện hạ......" Nàng chỉ hy vọng suốt cuộc đời, sẽ không cần cùng Thái Bình đề cập tranh quyền đoạt thế, đề cập ích lợi được hay mất, nàng cùng nàng ấy cùng đi trên một con đường, vĩnh viễn không cần trở thành địch thủ.
Thái Bình thấy nàng muốn nói lại thôi, thanh âm càng dịu dàng vài phần, "Miệng vết thương lại đau sao?"
Uyển Nhi nắm lấy ống tay áo của Thái Bình, nàng vẫn không dám chủ động nắm tay nàng ấy, "Thiếp cũng có thể giúp điện hạ sao chép."
"Không cho phép." Thái Bình lạnh giọng phủ quyết.
Uyển Nhi nhíu mày, chỉ cảm thấy mu bàn tay ấm áp, Thái Bình đã phủ lên tay nàng.
"Uyển Nhi dưỡng thương thật tốt, sớm chút khỏe lại đã là giúp ta rồi." Thái Bình nghiêng người tới gần, nhìn đôi mắt hơi sưng của nàng, liền có vài phần hiểu rõ, "Khóc?"
Uyển Nhi hơi cắn môi dưới, rõ ràng công chúa biết rõ trong lòng, lại còn muốn hỏi nàng!
"Ta chính là khóc ba năm." Thái Bình ra vẻ ủy khuất, tuy đời trước nàng ấy làm nàng thống khổ nhiều năm như vậy, nhưng đời này nàng ấy đáp lại nàng, những ủy khuất đó tựa hồ cũng đáng giá.
"Thiếp......" Đáy mắt Uyển Nhi hiện lên đau lòng, nghẹn ngào nói ra câu áy náy đã cách một thế, "Thực xin lỗi."
Khóe môi Thái Bình cong lên, "Chỉ một câu này?" Nói, nàng nghiêng mặt đến, chỉ chỉ gương mặt chính mình.
Uyển Nhi nghiêm túc nhắc nhở, "Nơi này không phải là Thanh Huy Các."
"À, trở về Thanh Huy Các là được sao?" Thái Bình bắt được mấu chốt, mỉm cười, "Vậy một cái đêm nay, ta sẽ ghi nhớ, chờ trở lại Thanh Huy Các lại thanh toán một lần!"
"Điện hạ!" Uyển Nhi nhẹ mắng một câu, mà Thái Bình nghe được, càng như là xấu hổ giận dỗi.
Thái Bình nghe được cao hứng cực kỳ, nếu không phải niệm tình Uyển Nhi có thương tích, nàng cần phải bắt Uyển Nhi gọi nàng thêm hai tiếng như vậy.
Uyển Nhi nhìn thấy bộ dáng thực hiện được chuyện xấu của nàng, vừa thẹn vừa giận, nhưng Hàm Quang Điện hiện giờ tai mắt đông đảo, thật sự không phải là nơi để nói những chuyện này, vội la lên: "Điện hạ hiện giờ vẫn là người mang tội, có những lời không nên nói thì đừng nói."
Thái Bình ngồi xổm xuống ở mép giường, hai tay khoanh lại ghé vào mép giường, cười cười mà nhìn Uyển Nhi, "Vậy thì ta chỉ nhìn nàng thật kỹ."
Uyển Nhi bị Thái Bình nhìn đến tai cũng nóng lên, nhịn đau quay mặt qua chỗ khác, nói dỗi: "Càn rỡ!"
"Nhìn nàng đã là càn rỡ?" Thái Bình nhỏ giọng thì thầm, "Nếu như về sau......"
"Còn không sao kinh?" Uyển Nhi sợ nàng lại nói ra lời xấu hổ gì, vội vàng đánh gãy nàng.
Thái Bình ra vẻ bất đắc dĩ mà thở dài thật lâu, đứng dậy, lắc lắc đầu: "Không có lương tâm, đời trước khi dễ người khác như vậy, đời này đôi ba chữ liền đuổi bổn cung đi rồi."
"Sang năm xuân đến......" Uyển Nhi không dám nhìn nàng, nói một nửa, thanh âm càng nhỏ vài phần, "Điện hạ còn nguyện ý...... mang thiếp đi chiết liễu không?"
Trái tim Thái Bình như bị cái gì nhẹ nhàng rung động, nhịn cười nói: "Ta nhớ rõ lúc trước Uyển Nhi đã hỏi ta, có biết ý nghĩa của việc chiết liễu hay không?"
Uyển Nhi có chút hoảng loạn, chưa trả lời, liền cảm thấy ngón tay của Thái Bình dừng ở trên lưng nàng.
"Điện hạ......"
"Nàng không phải lo lắng tai vách mạch rừng sao?"
Đầu ngón tay Thái Bình ở trên lưng nàng vẽ ra nét đầu tiên, đó là nét "phiệt" trong chữ "xả", thanh âm nàng ấy hơi khàn, "Ta viết cho nàng, phải nhớ thật kỹ."
Miệng vết thương đau, Thái Bình chạm nhẹ lại cực kỳ ngứa ngáy.
Lưng là vị trí mẫn cảm của Uyển Nhi, khi Thái Bình giáo huấn nàng, cũng là địa phương mà nàng ấy lưu luyến ưa thích nhất.
Tư vị như vậy rất gian nan, Uyển Nhi như đang chịu đựng, lại như đang thừa nhận trêu chọc đã lâu của nàng ấy, nếu là ngày thường nàng đã sớm hất tay nàng ấy đi, nhưng hiện giờ nàng không nỡ đánh vỡ thời khắc ôn nhu này, cũng không nỡ lại đem nàng ấy cách ở ngàn dặm.
Đầu ngón tay của Thái Bình cảm nhận được nàng run rẩy, những khát vọng nóng bỏng tụ lại trên đầu quả tim, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, Thái Bình sao có thể từ bỏ chuyện khi dễ nàng ngay lúc này.
Viết xong nét cuối cùng của chữ "đắc", Thái Bình cúi xuống, một nụ hôn mang theo đau lòng dừng ở trên lưng.
Thật cẩn thận.
Sợ hôn quá mạnh, sẽ liên lụy đến miệng vết thương, làm Uyển Nhi của nàng phải chịu đau đớn không nên có.
Ngón tay Uyển Nhi đột nhiên co lại, nắm chặt một góc gối đầu, chỉ cảm thấy nụ hôn này mang theo hơi ấm thấm vào sâu trong thân thể nàng.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế.
Nàng chưa bao giờ chân chính thần phục ai, chỉ có Thái Bình, vĩnh viễn là ngoại lệ của nàng.
"Bổn cung nghe tài tử dạy bảo, đi sao kinh." Thái Bình cũng ý thức được tâm mình bốc lửa, nàng sợ nếu lại cùng Uyển Nhi đụng chạm, sẽ cầm lòng không đậu mà muốn càng nhiều.
Hiện giờ Uyển Nhi có thương tích, nàng không thể như vậy, nàng chỉ có thể đi sao chép kinh văn, có lẽ có thể làm chính mình bình tĩnh lại, ít nhất không giống như bây giờ mang theo một bụng nóng bỏng vô cùng.
Hai má Uyển Nhi đã đỏ bừng, nghe thấy tiếng chân Thái Bình đi xa, nàng nhịn không được vùi đầu vào gối, chỉ nghĩ làm chính mình nhanh nhanh trầm tĩnh lại.
_____
Chú giải
Kiêm điệp tình thâm: tình nghĩa vợ chồng ân ái sâu nặng
Thâm tình tựa hải: tình cảm sâu đậm như biển cả
Ngọc tỷ: con dấu, ấn của hoàng đế
Tai vách mạch rừng: tường dù kín thì vẫn sẽ có người nghe thấy, rừng dù nhiều cây thì vẫn có lối đi
Nét phiệt (丿) là nét đầu tiên của chữ xả (舍). Thái Bình viết xả bất đắc (舍不得) nghĩa là luyến tiếc, không nỡ
Chiết liễu: Bá Kiều nằm ở phía Đông Trường An, khi đi ngang qua cầu này, người ta thường bẻ một nhành liễu tặng nhau, tỏ ý quyến luyến không nỡ chia xa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...