Dưới Ứng Thiên Môn, Uyển Nhi nhanh chóng thành danh. Sau kỳ thi mùa Thu, trong ngoài Thần Đô khen ngợi Uyển Nhi nối liền không dứt. Khoa cử lần này thu được không ít lương tài, Võ Hoàng cực kỳ vui mừng, Võ Thừa Tự lại cực kỳ không vui.
Khi hắn nhậm chức Xuân Quan thượng thư, xếp không ít tâm phúc vào triều đình, tuy có mấy người làm không được mấy ngày, vì không đủ năng lực cho nên bị điều đến phương xa, nhưng tốt xấu gì cũng cho bọn họ một nửa chức quan, những người này dù thế nào cũng sẽ nhớ ơn Võ Thừa Tự. Sau đó, hắn được phong Tể Tướng, Võ Tam Tư nhậm chức Xuân Quan thượng thư, Võ thị bọn họ vẫn nắm chặt chẽ việc tuyển chọn học sĩ trong lòng bàn tay.
Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới vào tế điển vụ mùa thế nhưng sẽ xuất hiện lối rẽ, náo loạn một màn ở trên triều đình, người được lợi lại là Thái Bình.
"Đáng giận!" Mỗi lần Võ Thừa Tự nghĩ đến đây, trong lòng liền tràn đầy phẫn uất. Lúc trước ở Duyện Châu không lấy được mạng của Thái Bình, hiện giờ nàng ta đã thành họa lớn, còn muốn động vào nàng ta, đã không dễ dàng như trước nữa.
Giờ này ngày này, chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể thành công. Hắn nghĩ, chờ Võ Tam Tư dưỡng lành thương, cô cô nhất định sẽ an bài cho hắn một nhiệm vụ, nếu có thể nhậm chức Lại Bộ, mới có thể chèn ép nhuệ khí của Thái Bình.
Một ngày rồi một ngày lại trôi qua, cuối cùng cũng chờ được tin tức Võ Tam Tư xuất cung. Võ Thừa Tự đến phủ Lương Vương thăm hỏi Võ Tam Tư, thấy sắc mặt hắn ta hồng hào, nhắm mắt nghỉ ngơi, cho nên cũng không tiện đập hắn ta dậy mưu sự. Vì thế hắn kiềm chế chính mình, nghĩ lại để Võ Tam Tư tĩnh dưỡng mấy ngày. Không nghĩ tới cuối tháng Mười năm ấy, Võ Tam Tư đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong nhà.
Võ Hoàng tỏ vẻ bi thương, phong thế tử Võ Sùng Huấn thành Lương Vương, ban thưởng hậu hĩnh cho Võ Tam Tư và con cái. Phàm là quận vương, đều được phong thành quốc vương, phàm là huyện chúa, đều được phong thành quận chúa.
Võ Tam Tư đã chết, nhưng con cái của hắn được hưởng hoàng ân, thân phận đột nhiên hiển hách hơn so với ban đầu không ít.
Ngày đưa tang, "bá tánh" dọc mọi nẻo đường ở Thần Đô kêu khóc thương tiếc, không hiểu rõ, còn tưởng rằng trụ cột quốc gia vừa mới ra đi. Kỳ thật đều là con hát do Võ Thừa Tự tống cổ tới khóc tang, mục đích chính là để tạo thanh thế, làm người trong thiên hạ nhìn thấy Võ thị cũng có phần được bá tánh yêu thích.
Tiếng gió truyền tới phủ Thái Bình, lúc này Thái Bình đang sao chép kinh văn, chuẩn bị lễ vật để dâng tặng cho Võ Hoàng vào ngày sinh.
"Vẽ hổ không thành, lại thành khuyển, ha, nhàm chán." Thái Bình trào phúng một câu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Xuân Hạ đang hầu hạ ở một bên, "Xa giá của Địch công đi đến đâu rồi?"
Xuân Hạ trả lời đúng sự thật: "Chim bồ câu mới đến báo, xa giá của Địch công còn cách Thần Đô khoảng năm mươi dặm."
"Chuẩn bị ngựa." Thái Bình đặt bút lông xuống, sửa sang lại xiêm y, phát giác bộ xiêm y này thật sự không cưỡi ngựa được, "Ôm viên khâm bào sam của bổn cung đến đây, bổn cung muốn ra khỏi thành nghênh đón."
"Vâng." Xuân Hạ lĩnh mệnh.
Một khắc sau, Thái Bình thay một thân viên khâm bào sam có hoa văn bạc, mang khăn vấn đầu, đeo đai ngọc, cưỡi Thiên Lí Tuyết do Võ Hoàng tặng cho nàng, chỉ mang theo mười cung vệ, chạy hết đường dài, phi đến Định Đỉnh Môn, ra khỏi Thần Đô chừng mười dặm, nghênh đón Địch Nhân Kiệt.
Khi Địch Nhân Kiệt nhận được chiếu lệnh của triều đình, đã là cuối tháng Chín, hắn lập tức khởi hành đi đến Thần Đô nhậm chức, bất đắc dĩ trên đường nhiễm phong hàn, liền trì hoãn mấy ngày.
Hắn thúc giục phu xe nhanh chóng lên đường, hắn chạy về Thần Đô nhậm chức trước, thê tử cùng hài nhi ngồi một xe khác, đi theo sau.
Tuy mấy năm nay hắn không ở Thần Đô, nhưng chuyện ở Thần Đô, hắn cũng có nghe sơ qua. Công chúa về triều, xử lý Công Bộ, trên dưới triều đình khen không dứt miệng, quả nhiên không phụ danh xưng "Trấn Quốc".
Hắn đã nhiều năm không gặp công chúa, cũng không biết công chúa có còn là điện hạ nhiệt tình lại nhân đức một cách ngây thơ của năm đó hay không?
Mỗi khi nghĩ đến đây, Địch Nhân Kiệt không khỏi có chút cảm khái, nếu mà cảnh còn người mất, trăm năm sau của Nữ Hoàng, liệu ai có thể kế thừa? Mấy vị con cháu họ Võ kia đều không xứng làm đế vương, Lư Lăng Vương thì tầm thường, hoàng tử Lý Đán yếu nhược, thiên hạ to lớn như vậy nên giao cho ai dẫn dắt?
Hy vọng thiên hạ này không cần lại chia năm xẻ bảy.
Địch Nhân Kiệt xốc màn xe lên, nhìn núi xanh nước biếc vùng ngoại ô Thần Đô, cảnh non sông ngày Thu trong vắt như thế, nếu lại bị khói lửa chiến tranh bao trùm, đó chính là họa của bá tánh.
"Đại nhân, bên kia hình như là......" Phu xe thả chậm tốc độ, nhìn thấy một loạt vệ sĩ xếp thành hàng ở trên đường, chờ xe ngựa đến gần, hắn nhận ra bộ dáng của công chúa, không khỏi kinh hô: "Điện hạ!"
Địch Nhân Kiệt đã sớm nhìn thấy điện hạ, đã lâu không gặp, nhìn điện hạ mặc bộ viên khâm bào sam này, rất có tư thái của Cao Tông năm đó.
Phu xe nhanh chóng cho xe ngựa ngừng lại, lúc nhảy xuống, cung kính mà lập tức nhất bái với Thái Bình, "Tiểu nhân tham kiến công chúa."
"Không cần đa lễ." Thái Bình mỉm cười xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía xe ngựa, đỡ Địch Nhân Kiệt đang xuống xe được một nửa, dịu dàng nói, "Địch công cũng không cần đa lễ, không cần xuống xe hành lễ."
Địch Nhân Kiệt cười nói: "Lễ nghĩa không thể bỏ qua, điện hạ hiện giờ là Xuân Quan thượng thư, càng nên nhận lễ."
"Bổn cung biết." Thái Bình nói, vỗ ba cái lên cổ tay của Địch Nhân Kiệt, ý bảo nàng cũng muốn lên xe.
Địch Nhân Kiệt biết điện hạ có chuyện muốn nói, liền ngồi trở lại vào trong thùng xe, để Thái Bình lên xe ngựa.
Phu xe thức thời mà đi ra xa hơn mười bước, không dám quấy rầy Địch công cùng công chúa nói chuyện.
Thái Bình vừa mới lên xe, đột nhiên quỳ một gối với Địch Nhân Kiệt.
"Không được!" Địch Nhân Kiệt vội vàng đỡ Thái Bình dậy.
Thái Bình đè tay hắn lại, nghiêm mặt nói: "Một lạy này, Địch công nên nhận!"
Địch Nhân Kiệt nhíu mày, "Điện hạ đây là có ý gì?"
"Năm đó Việt Vương Lý trinh tạo phản, nếu không có Địch công, chỉ sợ đã uổng hàng trăm hàng ngàn tánh mạng của bá tánh Dự Châu." Những lời này Thái Bình đã suy nghĩ rất lâu, "Địch công cao thượng, lại bị tiểu nhân hãm hại, ủy khuất nhiều năm, hôm nay bổn cung thay mặt mẫu hoàng tạ tội với Địch công."
Địch Nhân Kiệt giãn mày ra, cười nói: "Lời xin lỗi của điện hạ, lão thần xin nhận." Nhưng nữ hoàng bệ hạ có xin lỗi, hắn cũng không dám nhận. Nói chính xác, hắn là thần tử của Võ Hoàng nhiều năm, hiểu rõ tâm tính của Võ Hoàng nhất, một người cao ngạo như nàng, sao lại tống cổ công chúa đến tự mình xin lỗi chứ?
Thái Bình nghe thấy hắn cường điệu hai chữ "điện hạ", liền biết không thể gạt được hắn, cười nói: "Vẫn là để Địch công nhìn ra rồi."
"Năm đó lão thần chính là Đại Lý Tự tự thừa." Địch Nhân Kiệt nhắc tới danh hào khi đó, trong giọng nói rất có vẻ tự hào.
Thái Bình cười khẽ, "Quả thật không có gì gạt được Địch công."
"Điện hạ có chuyện gì muốn lão thần làm, xin cứ nói." Địch Nhân Kiệt cũng không vòng vo với nàng.
"Liền một chuyện." Thái Bình nghiêm túc trả lời, "Giúp bổn cung cùng bảo vệ tốt giang sơn do phụ hoàng truyền lại." Nàng nói một cách rõ ràng, cũng nói một cách kiên định, đáy mắt tràn đầy chân thành.
Địch Nhân Kiệt lẳng lặng nhìn Thái Bình, sau một lát, mới chậm rãi hỏi: "Điện hạ, người biết lời này là mưu phản không?"
"Biết." Thái Bình đáp một cách dứt khoát.
Địch Nhân Kiệt hỏi lại: "Những lời này nếu truyền đến tai bệ hạ, cũng không phải là chuyện tốt."
"Bổn cung biết." Thái Bình gật đầu.
Ánh mắt Địch Nhân Kiệt trầm xuống, "Điện hạ quyết định rồi?"
Thái Bình gật đầu thật mạnh, "Đúng!"
Địch Nhân Kiệt thở dài một tiếng.
Thái Bình tiếp lời: "Bất luận là Lý Đường, hay là Võ Chu, thiên hạ này vẫn là thiên hạ này, bá tánh đó cũng vẫn là bá tánh đó. Tuy nói thiên hạ là của chung, nhưng hiền giả lại vì vua. Đám người Võ Thừa Tự như bọn chuột nhắt, sử dụng quyền lực vì tư lợi nhiều năm, dã tâm bừng bừng, nếu để loại người này làm Thiên Tử, bá tánh sao có thể an cư lạc nghiệp?"
Trữ quân mà Võ Hoàng nhìn trúng không phải là bọn Võ Thừa Tự, mà là Thái Bình. Tâm tư này, Địch Nhân Kiệt nhiều năm trước đã khám phá được. May mắn là nhiều năm trôi qua, điện hạ vẫn là điện hạ năm đó, lại cũng bất đắc dĩ như vậy, nếu điện hạ muốn làm chủ Đông Cung, nhất định phải sinh hạ hài tử mang huyết mạch Võ thị.
Lý thị cùng Võ thị huyết mạch tương liên, từ đây thiên hạ một nhà.
Đây chính là kết quả mà Võ Hoàng mong muốn.
Tuy cũng coi như là một loại danh chính ngôn thuận, nhưng trong lòng cựu thần Lý Đường, tóm lại vẫn là một cái gai nhọn. Võ thị bởi vì một mình Võ Hoàng mà gà chó lên trời, hậu thế truy tìm nhân quả, thiên hạ mà Võ Chu đoạt được, xác thật không quang minh chính đại như vậy. Hơn nữa Võ Hoàng đã quen dùng ác quan cùng hình phạt nghiêm khắc, tuy nhất thời có thể trấn áp thiên hạ, nhưng đợi trăm năm sau, chắc chắn sẽ có người quay đầu lại đánh giá quá trình mưu triều soán vị của nàng.
"Điện hạ không muốn làm chủ Đông Cung sao?" Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
Thái Bình thấp giọng nói: "Đông Cung của Võ Chu, một khi ta tiến vào, đó chính là bất trung bất hiếu." Nàng nhìn về phía Địch Nhân Kiệt, ánh mắt chân thành tha thiết, "Địch công hẳn cũng hiểu khó khăn của ta."
Địch Nhân Kiệt tất nhiên là biết.
"Danh xưng Trấn Quốc của ta, là do hoàng huynh phong." Thái Bình nói đến rồi thôi, "Trọng Nhuận là hài tử ngoan, lúc phụ hoàng còn trên đời đã rất thích hắn, hắn cũng là tôn nhi của mẫu hậu, trên người cũng có huyết mạch Lý thị cùng Võ thị, không phải sao?"
Địch Nhân Kiệt sau khi nghe thấy câu nói sau, nháy mắt hiểu rõ ý tứ của Thái Bình, năm đó hoàng thái tôn xác thật có phần được Cao Tông thích.
"Điện hạ không hối hận khi lui một bước này sao?"
"Chỉ cần bốn bể sóng lặng, thiên hạ yên bình, ta nguyện làm Trấn Quốc Công Chúa một đời."
Địch Nhân Kiệt nhìn thấy trong đáy mắt của Thái Bình có một loại "thiên chân" khác, đó là yêu thương đối với bá tánh, là lòng thương xót mà một vị quân vương nên có.
Đáng tiếc, nếu điện hạ là hoàng tử, cho dù là Lý Đường, hay là Võ Chu, đều là chuyện may mắn.
Mấy năm nay Địch Nhân Kiệt nhậm chức ở địa phương, thường nghe bánh tánh ở vùng Duyện Châu cùng Quan Trung khen ngợi công chúa. Những chuyện mà năm đó công chúa đã làm, một cọc một kiện đều là chuyện bá tánh mong cầu. Thậm chí mấy năm gần đây, công chúa ở Công Bộ làm thật nhiều, cũng là vì bá tánh đầu tiên.
Địch Nhân Kiệt không thể không nghĩ đến hai chữ "quân vương" một lần nữa.
Kể cả khi công chúa là nữ tử, nếu ngày sau đức cao vọng trọng, có nhân từ của quân vương, thiên hạ lại có thêm một nữ đế cũng không phải không thể. Rốt cuộc, người như Võ Hoàng dạy ra một vị trữ quân, nhất định không phải là người tầm thường, để người như vậy quân lâm thiên hạ, chắc chắn sẽ mang đến cho thiên hạ một thịnh thế.
Cùng nhau tạo ra một thời đại thịnh vượng, là sơ tâm của biết bao nhiêu quân thần.
Cũng là sơ tâm của Địch Nhân Kiệt hắn.
Địch Nhân Kiệt hiểu ý cười, "Lão thần đã hiểu."
"Cảm ơn Địch công!" Thái Bình cảm kích nhất bái.
Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười nói: "Điện hạ không cần đa lễ, mau đứng lên đi."
Thái Bình cuối cùng cũng đứng dậy, lại vén rèm xuống xe ngựa, quay đầu lại nói với Địch Nhân Kiệt: "Sắc trời không còn sớm, bổn cung sẽ đích thân đưa Địch công về Thần Đô." Đây là vinh quang mà nàng dành cho Địch Nhân Kiệt, cũng tư thái mà nàng muốn cho người ở Thần Đô nhìn thấy.
Chỉ cần là hiền sĩ, nàng sẽ khom người nghênh đón.
Địch Nhân Kiệt cũng vui lòng thành toàn cho chút tâm tư này của công chúa, chắp tay nhất bái với Thái Bình, "Lão thần bái tạ điện hạ."
"Hồi Đô!"
Thái Bình cười khẽ, đắc ý xoay người lên ngựa. Nàng ghìm ngựa quay đầu, nhìn về con đường thẳng tắp dẫn đến Thần Đô, từ nơi này đi đến long ỷ kia trên Vạn Tượng Thần Cung, nàng còn có rất nhiều chuyện phải tính toán, một ít người muốn lấy mạng, một ít người muốn giành lấy, một ít người muốn...... áp bức.
Võ Thừa Tự.
Thái Bình nhớ rõ đời trước năm sau hắn sẽ cổ động người khác dâng thư, thỉnh cầu a nương lập hắn làm Thái Tử. Nàng nhất định phải lợi dụng cơ hội tốt này, bức Võ Thừa Tự một chút.
Thiên hạ không có quân vương nào có bàn tay sạch sẽ.
Đế nghiệp, luôn phải dẫm lên xương cốt mà trèo lên trên, mới có thể thành công.
Từ bi chỉ có thể đối với bá tánh thiên hạ, lại không dùng được với cốt nhục thân tình.
Đây là địa ngục mà Thái Bình cần phải đi, mềm lòng chỉ thu nhận thất bại thảm hại. Nhân từ trong vòng xoay quyền lực, chính là cho đối thủ lưỡi dao sắc bén, đâm về phía nàng. Địch thủ tuyệt đối sẽ không lưu tình, sẽ không cho nàng bất luận cơ hội nào để sống sót, thậm chí ngay cả khi đã đại thắng, cũng muốn thanh toán tất cả của nàng.
Chuyện ngu xuẩn như vậy, đời trước nàng đã phạm phải, đời này nàng tuyệt đối sẽ không tái phạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...