Chuyện Võ Du Kỵ điều động Kim Ngô Vệ nhanh chóng làm kinh động Võ Hoàng, Võ Hoàng lường trước nhất định đã có chuyện lớn xảy ra, đêm đó liền để Xá Địch thị cưỡi ngựa đuổi đến hiện trường tế điển, tìm hiểu thực hư thế nào.
Khi Xá Địch thị đến hiện trường, Kim Ngô Vệ vây quanh ba vòng trong ngoài, chặt chẽ đến mức một con chuột đồng cũng không thể thoát ra. Ở giữa tế điển, dựng hai doanh trướng một lớn một nhỏ, công chúa đang ở trong doanh trướng lớn thẩm vấn nghi phạm.
Hôm nay Võ Du Kỵ không thể bảo vệ tốt công chúa, cho nên không dám lắc lư ở trước mặt Thái Bình, lúc này hắn đã mang theo cấm vệ đi tuần tra ở lân cận. Hắn vừa đi, vừa nghĩ lại nguyên nhân hậu quả của sự tình, trước đó bởi vì phẫn nộ, hắn không thể nghĩ quá nhiều, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, hắn dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra là ai đã làm chuyện này.
Tuy rằng Thái Bình không xảy ra chuyện, nhưng cho dù vậy, Võ Du Kỵ cũng cảm thấy mặt mình đã bị bôi đen. Thế mà cũng tính kế lên người hắn, có nam tử nào sẽ cùng quan nhỏ chia sẻ thê tử của mình?! Nếu việc này thành công, không chỉ có điện hạ cảm thấy nhục nhã, hắn cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã, chính là một loại vô cùng nhục nhã không có cách nào chối cãi.
"Võ Thừa Tự! Võ Tam Tư!" Ngón tay hắn niết chuôi kiếm khanh khách rung động, lần trước hắn đã cảnh cáo hai người đó, vốn tưởng rằng yên tĩnh nhiều tháng, hai người đó hẳn là đã thu liễm, lại không nghĩ lại là vì kế hiểm một mũi tên trúng hai con nhạn tối nay! Nếu không phải trước đó Thái Bình đã phân phó hắn không cần tùy tiện hành sự, chỉ sợ hắn đã mang theo kiếm chạy đến vương phủ của hai người kia, làm cho ngọc nát đá tan.
Xá Địch vào trong trướng, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy hai thi thể được đặt trên mặt đất. Một cái là thiếu niên, một cái là hán tử trung niên, hai người đều là người lạ mặt.
"Điện hạ đây là...... Đã xảy ra chuyện gì?" Xá Địch thị trực tiếp hỏi.
"Có người chuẩn bị mấy quan nhỏ, muốn ở trước mặt phò mã, cùng bổn cung vui hoan, chứng thực bổn cung phóng đãng." Thái Bình lạnh lùng nói, mặc dù ngữ khí không có trập trùng bao nhiêu, nhưng Xá Địch thị vẫn có thể nghe ra nàng đang cố nén tức giận.
Xá Địch thị biến sắc, "Kẻ nào to gan như vậy!"
"Còn ai?" Thái Bình không cần điểm tên, trong lòng Xá Địch thị đã trồi lên hai cái tên.
Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư cấu kết với nhau làm chuyện xấu lâu nay, mặc kệ là kẻ nào làm, kẻ còn lại nhất định không thể không liên can.
"Hai tên này hôm nay ra vẻ say rượu, đi ra ngoài tế điển thầm thì to nhỏ." Thái Bình nghe Vũ Lâm tướng sĩ bẩm báo xong, vốn dĩ chỉ nghĩ truyền triệu hai người bọn họ tới hỏi một chút, không nghĩ tới hai người này run run quỳ xuống không bao lâu, liền tuyệt vọng nhìn thoáng qua đối phương, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà lấy ra dao nhỏ đâm vào ngực đối phương.
Trên dao có độc, máu trào ra khỏi họng.
"Hai người bọn họ vừa tiến đến, liền lựa chọn chết không đối chứng." Thái Bình xác thật không nghĩ tới, thủ hạ của Võ Tam Tư lại có lòng trung thành ngu xuẩn như vậy.
Trương Tắc được Thái Bình điều tới kiểm tra thực hư của thuốc độc. Khi Thái Bình nói rõ một cách đơn giản cho Xá Địch thị về sự tình đã trải qua, hắn cẩn thận đối chiếu tử trạng của hai người này, thực mau đã có kết luận.
"Bẩm điện hạ, nguyên nhân cái chết giống với bốn gã quan nhỏ kia, thuốc độc đều là Hạc Đỉnh Hồng."
Xá Địch thị không khỏi lạnh sống lưng.
"Người đâu, nâng bọn họ ra ngoài, trông coi thi thể cẩn thận." Thái Bình lập tức hạ lệnh.
Hai gã cận vệ bên cạnh Thái Bình liền đi lên trước, nâng hai thi thể ra ngoài.
"Trương Tắc, ngươi đi nhìn xem Xuân Hạ tỉnh chưa, bổn cung không muốn nàng có việc." Thái Bình có mấy lời muốn đơn độc nói tỉ mỉ với Xá Địch thị, cho nên tống cổ Trương Tắc ra ngoài trước.
Trương Tắc lĩnh mệnh rời khỏi doanh trướng, đi vào doanh trướng nhỏ chẩn trị cho Xuân Hạ.
Xá Địch thị biết việc này có bao nhiêu nghiêm trọng, hãm hại công chúa, cùng tội với mưu phản, đặc biệt là dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, "Điện hạ chuẩn bị xử trí việc này như thế nào?"
"Chờ đã." Thái Bình chắp tay đứng đó.
Nhìn xem bên ngoài, manh mối đều bị chặt đứt, nhưng Lý Lăng xưa nay làm việc đáng tin cậy, nàng công đạo hắn chuyện thứ hai, nói vậy Lý Lăng sẽ không làm nàng thất vọng.
"Việc này liên quan đến Võ thị, cho dù mẫu hoàng có giận, người cũng sẽ không để việc này liên lụy quá nhiều." Thái Bình có thể đoán trước a nương sẽ xử trí chủ mưu chuyện này như thế nào, nàng chỉ đang suy nghĩ, thu thập Võ Thừa Tự trước, hay là thu thập Võ Tam Tư trước?
Mới đầu nàng nghĩ thu thập Võ Thừa Tự trước, chỉ vì thế lực của người này ở trong triều sâu rộng nhất, giải quyết hắn trước, Võ Tam Tư vì bảo vệ mình, nhất định sẽ không giúp đỡ Võ Thừa Tự. Đến lúc đó có Uyển Nhi là nội ứng, muốn thu thập Võ Tam Tư, tuyệt đối dễ hơn so với thu thập Võ Thừa Tự.
Nhưng việc hôm nay, xác thật làm Thái Bình như nghẹn ở cổ họng. Hắn nghĩ ra quỷ kế bỉ ổi như vậy, trăm phương nghìn kế áp đặt cái danh phóng đãng này cho nàng, nếu không thể một hơi thổi bay Võ Tam Tư, chuyện như vậy đã có một, sẽ có hai, có ba, chỉ sợ vô cùng vô tận, khó lòng phòng bị.
Tài đức không bằng nữ tử, liền dùng nước bẩn bôi đen trinh tiết của nữ tử, một chiêu này, từ xưa đến nay, lần nào thử cũng linh nghiệm.
Một nữ nhân mất đi trinh tiết, mặc dù là người bị hại, cũng mang tội đáng chết vạn lần.
Nghĩ đến đây, Thái Bình đã có quyết định, cho dù đã đáp ứng với Uyển Nhi, lần này nàng cũng muốn thu thập Võ Tam Tư trước. Liền bắt đầu từ hắn, để cho bọn tiểu nhân bỉ ổi tự cho mình là đúng kia biết, Võ Hoàng tàn nhẫn, công chúa như nàng cũng có thể tàn nhẫn.
"Kẻ động đến ta, không có một ngọn cỏ."
Xá Địch thị lẳng lặng nhìn công chúa, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sát khí như vậy trên mặt công chúa, "Thần có thể làm gì cho điện hạ không?"
"Tạm thời lưu lại, ngày mai cùng bổn cung lên triều đình." Lần này, Thái Bình tuyệt đối sẽ không để a nương biết trước nội tình, sau đó lại tìm mọi cách áp ảnh hưởng của việc này xuống.
Nàng biết Xá Địch thị khó xử, a nương nhất định còn chờ nàng ta trở về bẩm báo, vì thế tiếp tục nói: "Bổn cung sẽ giam lỏng ngươi tại đây, a nương sẽ không trách tội lên người ngươi."
Xá Địch thị cảm kích điện hạ suy nghĩ chu đáo, nàng kỳ thật càng lo lắng điện hạ tuyên chiến cùng Võ thị như thế, sẽ làm cho Võ Hoàng không vui, "Bệ hạ mới đăng cơ ba ngày, triều cục chưa ổn, trong triều xảy ra chuyện lớn như vậy, thần chỉ lo lắng...... Điện hạ cùng bệ hạ sẽ bởi vì việc này mà sinh ra kẽ hở, ảnh hưởng đến nghiệp lớn của điện hạ."
"Trinh Nương, bổn cung nói với ngươi một chuyện riêng tư." Thái Bình sớm biết Xá Địch thị là người cùng thuyền, dứt khoát dùng thành tâm đối đãi, "Nếu bổn cung thật sự trở thành trữ quân của Đại Chu, vậy sẽ chứng thực tội danh bất trung bất hiếu, đó mới là tai họa."
Xá Địch thị không nghĩ tới Thái Bình vậy mà lại gọi thẳng nhũ danh của nàng, càng không nghĩ tới Thái Bình vậy mà sẽ nói thẳng suy nghĩ trong lòng, vội vàng nhất bái tới Thái Bình, "Thần sợ hãi!"
Thái Bình phủ lên mu bàn tay nàng, chân thành tha thiết mở miệng, "Giúp ta mang một câu đến cho Uyển Nhi, lần này ta muốn nuốt lời, phụ lòng nàng ấy trù tính mấy ngày nay, ngày khác chắc chắn sẽ chuẩn bị rượu tạ lỗi."
"Vâng." Xá Địch thị lĩnh mệnh.
Đúng lúc này, Lý Lăng áp giải một tên quan nhỏ mặt này xanh tím đến bên ngoài trướng, "Điện hạ, người đã đưa tới."
"Mang vào." Thái Bình hạ lệnh, Lý Lăng liền đẩy tên quan nhỏ vào trong.
Thái Bình ra hiệu cho Xá Địch thị cùng ngồi xuống, nàng cũng muốn cho Xá Địch thị nghe một chút, lần này Võ Tam Tư rốt cuộc chạm đến bao nhiêu vảy ngược của nàng.
Quan nhỏ cả người run rẩy, khi quỳ xuống đất dập đầu, Thái Bình phát hiện hắn không chỉ bị xiềng xích tay chân, mười móng tay cũng bị người ta bóc đi ba cái.
"Tiểu nhân khai hết! Khai hết!"
"Ai sai ngươi làm chuyện như vậy?" Thái Bình biết rõ còn hỏi.
Quan nhỏ run giọng trả lời: "Là...... Là quản sự...... trong phủ Lương Vương......" Nói xong, hắn nhớ ra Lý Lăng đã công đạo, cần phải cắn lại Ngụy Vương, "Không đúng! Là...... Là Ngụy Vương!"
"Bổn cung muốn nghe sự thật, ngươi không cần vu oan người khác." Thái Bình nói xong, lại bồi thêm một câu, không chỉ nói cho tên quan nhỏ nghe, cũng là nói cho Lý Lăng nghe, "Ngày mai ở trên điện Vạn Tượng Thần Cung, ngươi chỉ cần nói hết sự thật, bổn cung bảo đảm có thể giữ cho ngươi một mạng nhỏ."
Tiểu quan tìm được cơ hội sống, lại điên cuồng khấu đầu vài cái thật vang, "Tạ ơn công chúa tha mạng!"
Lý Lăng chưa bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của Thái Bình, nếu điện hạ đã nói như thế, hắn tự nhiên vâng theo. Kỳ thật, tức giận trong lòng hắn chưa hoàn toàn tiêu tan, nếu không phải vì bắt lấy tên quan nhỏ này, tên quan nhỏ cởi y phục kia tuyệt đối không thể bò lên xe ngựa của công chúa. Nhớ lại khi hắn xông vào trong xe ngựa, tên quan nhỏ trần trụi kia đang khẽ vuốt ve mặt điện hạ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng giận dữ, hận không thể đâm tên quan nhỏ đó thêm mấy nhát.
"Nói đi." Thái Bình cũng không muốn nghe hắn tạ ơn, chỉ muốn để Xá Địch thị nghe một chút, việc này có bao nhiêu ghê tởm.
Tên quan nhỏ hoãn cảm xúc lại trong chốc lát, cuối cùng đem chuyện quản sự lập kế như thế nào để đẩy bọn họ vào đường chết, như thế nào trù tính những việc hôm nay, một năm một mười nói ra hết.
Đừng nói là công chúa, ngay cả Xá Địch thị nghe xong cũng tức giận vô cùng.
"Các ngươi thật to gan!" Cùng là nữ tử, nghe thấy thủ đoạn đê hèn như vậy, Xá Địch thị cũng muốn rút kiếm chém chết bọn họ!
Thái Bình không thể không thừa nhận, Võ Tam Tư xác thật là một con cá chạch, cái gì cũng do quản sự ra mặt, chính mình chưa bao giờ lộ diện. Ngày mai cho dù có tố cáo ngay trên điện, hắn nhất định sẽ đẩy việc này đi một cách sạch sẽ, tuyệt đối không lấy được mạng hắn.
"Nếu để ngươi chỉ ra và xác nhận quản sự, ngươi có thể nhận ra người không?" Thái Bình nhàn nhạt hỏi.
"Có thể! Nhất định có thể! Bọn họ có hóa thành tro, tiểu nhân đều có thể nhận ra!" Tên quan nhỏ bảo đảm.
Nhân chứng này chỉ có thể chỉ ra và xác nhận được quản sự, nếu muốn đổ thêm dầu vào lửa, liền không thể thiếu phần phò mã Võ Du Kỵ. Đây cũng là vì sao, Thái Bình đặc biệt gọi hắn tới tham gia tế điển.
Tôn nghiêm của nam nhân, thường thường quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.
"Lý Lăng, mời phò mã vào đây." Thái Bình đưa ánh mắt cho Lý Lăng, "Sau đó ngươi lén quay về thành, chú ý hành tung của Võ Tam Tư thật chặt chẽ."
"Vâng!" Lý Lăng nghe lệnh lui ra.
Võ Du Kỵ nghe nói công chúa tuyên triệu, liền vội vàng chạy về doanh trướng, sau khi hành lễ với công chúa, hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn tên quan nhỏ trong trướng, "Điện hạ, hắn là người phương nào?"
"Là quan nhỏ do Lương Vương phái tới, để cùng bổn cung vui hoan trước mặt phò mã." Thái Bình âm dương quái khí chỉ ra yếu điểm, không thể nghi ngờ là đâm mấy nhát vào tim Võ Du Kỵ, vừa lạnh vừa đau.
"Ta giết ngươi!" Võ Du Kỵ phun trào lửa giận, một chân đá tên quan nhỏ té ngã, rút kiếm liền muốn giết hắn.
Xá Địch thị ra tay cực nhanh, đứng dậy nhảy đến trước mặt Võ Du Kỵ, chợt chế trụ cổ tay của hắn, ngăn cản một kiếm trí mạng.
Võ Du Kỵ kinh hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới kế thất của Bùi Hành Kiệm vậy mà lại biết võ công, nhìn thì có vẻ tầm thường, nhưng lại nắm đúng huyệt đạo của hắn, hắn rốt cuộc cầm kiếm không được nữa, trơ mắt nhìn thanh kiếm từ trong tay rơi xuống mặt đất.
Mũi chân Xá Địch thị câu lấy, đá trường kiếm bay lên, thuận thế cầm vào trong tay, lui lại một bước, cung kính nói: "Trước mặt điện hạ, không được làm càn."
Thái Bình cười lạnh, "Kỵ ca ca, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?"
Võ Du Kỵ nghe được chói tai, vội la lên: "Điện hạ hiểu lầm ta!"
"Hiểu lầm?" Thanh âm của Thái Bình lạnh lẽo, "Hắn chính là quân cờ của huynh trưởng tốt Võ Tam Tư nhà ngươi, cũng là nhân chứng duy nhất còn sót lại, ngươi vừa tiến vào liền không phân trần gì mà muốn lấy mạng của hắn, ngươi muốn bổn cung phải nghĩ như thế nào đây?"
Võ Du Kỵ thật sự hận cái tính nóng nảy kích động này của mình, lập tức quỳ xuống nói: "Thần cùng Võ Tam Tư đã sớm chặt đứt lui tới, nếu điện hạ không tin, có thể phái người tra rõ!"
"Không cần, tin hay không, quan trọng sao?" Thái Bình tiếp tục kích hắn.
Võ Du Kỵ mở to hai mắt nhìn, nghiêm mặt nói: "Quan trọng!"
"Võ Tam Tư hại ta như thế, ta lại không lấy được chứng cứ buộc tội hắn......" Thái Bình ra vẻ bi thương, hốc mắt đỏ lên, nước mắt đã óng ánh, thở dài, "Cho dù ta tin ngươi, ngươi có thể giúp đỡ ta bao nhiêu?"
"Thần sẽ làm chứng cho điện hạ!" Võ Du Kỵ cao giọng trả lời, "Đại tế Mùng Một Tháng Giêng năm nay, thần chính tai nghe thấy hai người bọn họ muốn làm khó dễ điện hạ!"
"Vì sao khi đó ngươi không nhắc nhở bổn cung!" Thái Bình rưng rưng chất vấn.
Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy hổ thẹn, "Thần cho rằng, thần đã cảnh cáo bọn họ, bọn họ sẽ có thể thu tay lại, ai có thể nghĩ đến......" Hắn biết điện hạ nhất định thất vọng cực kỳ, chuyện duy nhất có thể cứu vớt đó là giúp điện hạ thu thập Võ Tam Tư.
Lúc này đây, Võ Tam Tư không chỉ chạm vào vảy ngược của công chúa, cũng dẫm lên điểm mấu chốt của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy lại phát sinh lần nữa, cho nên đầu sỏ gây tội kia cần thiết trả giá lớn nhất!
"Ha......" Thái Bình cười lạnh một tiếng, nức nở quay mặt qua chỗ khác, "Ngươi đối tốt với bọn họ, bọn họ lại làm ngươi và ta lâm vào tình thế khó xử như thế, thật đúng là phò mã tốt của bổn cung."
Võ Du Kỵ trầm giọng nói: "Lúc này đây, cho dù thần phải dùng cái chết, cũng sẽ để bệ hạ cấp cho công chúa một công đạo vừa lòng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...