Cô giáo Tần đến, làm cho trường học gần như bị ấn nút tạm dừng.
Mọi người đều ngây người nhìn cô, nhất là đám trẻ, đến nước mũi chảy xuống mà cũng quên hít vào.
Vì đến trường học mà hôm nay đại tiểu thư cố ý khiêm tốn, nhưng khí chất của cô quá nổi bậc, không phải là thứ mà một cái váy dài màu nhạt có thể che giấu được.
Mắt Tiểu Hoa sáng rực lên, cô bé là đứa bé có chừng mực, không phát ra âm thanh như lại nhìn Tần Di bằng ánh mắt trông mong.
Thôn trưởng vui tươi hớn hở nói với hiệu trưởng: "Sao lại đứng ngây ở đây? Tôi đưa cô giáo Tần đến, phòng ký túc xá cứ sắp xếp ở sát bên cô giáo Mục."
Ông ta cảm thấy thôn nhỏ này đúng là vinh hạnh vì được khách quý ghé thăm.
Tần Di đến đây làm giáo viên âm nhạc, đủ cho thôn nhỏ vẻ vang mấy năm, cho dù sau này phát triển sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng hiệu ứng người nổi tiếng cũng sẽ mang đến nhiệt độ một thời gian.
Hiểu Hiểu ôm đứa bé ở trong lòng vẫn luôn ở trong trạng thái há hốc miệng, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.
Á á á!
Đại tiểu thư của nàng đến!
Cô giáo Tần của cô đã đến!
Cần gì phải có một phòng ký túc xá mới chứ, hai người ngủ cùng nhau là được mà.
Hơi thở của đại tiểu thư quá mạnh, cho nên lúc hiệu trưởng giới thiệu các giáo viên với cô giọng có hơi run run.
Đại tiểu thư vẫn giữ lễ phép gật đầu, đối với giáo viên nào cô cũng đều gật đầu một cái, nhưng đến khi nhìn thấy cô giáo Mỹ Mỹ thì cô hơi hơi nheo mắt, đánh giá một lúc.
Cô ấy là người phụ nữ thành thục, dáng người rất đẹp, là kiểu tay chân tinh tế, vòng eo yểu điệu, diện mạo cũng được xem là người xuất sắc trong thôn, lại kiểu chị gái mà Hiểu Hiểu thích
Chuyện này cũng chỉ trách cô giáo Mục không may, hai lần đều bị đại tiểu thư bắt gặp nàng chơi trò chị em tình thâm với cùng một người.
Cô giáo Mỹ Mỹ nhìn Tần Di có hơi hồi hộp: "Mong sau này được cô giáo Tần giúp đỡ nhiều hơn."
Hơi thở của người này quá mạnh.
Tần Di gật đầu, ngược lại nhìn về phía Mục Hiểu Hiểu.
Lúc này cô giáo Mục chuẩn bị trả con lại cho cô giáo Mỹ Mỹ, nhưng mà Cường Cường lại đang chơi vui trong lòng nàng, vừa chạm vào đã khóc, cô giáo Mỹ Mỹ nhanh dỗ dành: "Sao lại khóc? Đừng khóc nào cục cưng."
Cô giáo Mục hơi xấu hổ nhìn đại tiểu thư.
Hiệu trưởng biết quan hệ của hai cô, nhưng mà vì đang ở trường học trước mặt đám trẻ, ông ấy đã cố ý dặn dò Hiểu Hiểu trước, hai người phải khiêm tốn một chút, làm đồng nghiệp bình thường.
Đây chỉ là nghi thức ngang qua sân khấu, hiệu trưởng vẫn mỉm cười chỉ cô giáo Mục: "Còn đây là cô giáo Mục nổi tiếng nhất ở chỗ chúng tôi."
Hiệu trưởng có lòng tốt nói những lời này, dù sao cũng là người trong lòng.
Có ai không mong được nghe những lời đánh giá tốt.
Nếu như là đại tiểu thư ngày thường thì trong lòng cô sẽ thấy vui mừng và kiêu ngạo, nhưng vào giờ phút này, cô bị hình ảnh một nhà ba người kích thích, vì thế cười khẩy vươn tay: "Ngưỡng mộ danh tiếng cô giáo Mục đã lâu."
Quả nhiên là rất là nổi tiếng.
Mục Hiểu Hiểu:...
Làm gì có chuyện đột ngột như thế chứ!
Nàng hồi hộp, nàng sợ hãi!
Một tay cô giáo Mục ôm con, một tay đưa ra: "Cô giáo Tần."
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Những giáo viên ở bên cạnh đều cảm thán, người đẹp đúng là khác biệt mà.
Cô giáo Tần gặp người khác đều chỉ gật đầu, thế mà đến phiên cô giáo Mục thì lại chủ động bắt tay.
Nhưng có ai biết được nỗi đau trong lòng cô giáo Mục chứ?
Sức của đại tiểu thư đã hoàn toàn bùng nổ, nàng có cảm giác ngón tay của mình đã bị nắm đến sắp đứt ra.
Đôi mắt đen nhánh của đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào nàng: "Cô giáo Mục đúng là tuổi trẻ tài cao, đã có con lớn thế này rồi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Những giáo viên bên cạnh đều bật cười, mọi người đều cho rằng đại tiểu thư hiểu lầm Cường Cường là con của nàng cho nên cười, chỉ có cô giáo Trương đang ngồi xổm trên mặt đất là vui đến mức cười đến bể cả bụng là thoải mái cười to, chà chà, báo ứng của cô giáo Mục tới rồi.
Cô giáo Mỹ Mỹ có hơi xấu hổ, cô ấy kéo Cường Cường xuống: "Mau đến đây, đừng ăn vạ chị mãi."
Cô ấy có cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, đại tiểu thư đối xử với Hiểu Hiểu không giống như Lý Bác, Trương Xảo và cô ấy.
Tuy rằng không nói lời nào nhưng mà lạnh như băng.
Thấy mẹ nổi giận, thằng bé cũng không dám làm bậy, Cường Cường đỏ mắt nhìn Hiểu Hiểu, rồi quay đầu nhìn mẹ.
Mục Hiểu Hiểu đưa Cường Cường qua, cô giáo Mỹ Mỹ đón lấy.
Dù sao cũng là trẻ con, vì sợ thằng bé té ngã, vì vậy mà một người đưa một người đón khó tránh khỏi động chạm tay chân.
Ánh mắt trời trên đỉnh đầu chói chang, cảnh tượng một nhà ba người hài hòa hoàn mỹ rơi đầy đủ vào trong mắt đại tiểu thư.
Ồ.
Cô giáo Tần đã đến, giống như là một cơn gió xuân mang đến cảnh tượng mới mẻ cho trường học.
Cô không lập tức dạy học, hiệu trưởng dẫn cô đến nhà kho để xem cây đàn dương cầm cổ duy nhất ở trường.
Cây đàn dương cầm này bị bỏ hoang đã lâu, bên trên phủ một lớp bụi dày, lớp màu vàng nhạt phủ bên ngoài tạo cảm giác chỉ cần chạm một cái sẽ rớt ra ngoài.
Lòng nhiệt tình của cô giáo Mục tăng cao, nàng giúp đỡ cô giáo Tần thu dọn phòng học nhạc, tim đập thình thịch.
Ôi trời ơi, nàng và đại tiểu thư làm chung một chỗ, là đồng nghiệp với nhau!
Theo lý mà nói một đồng chí có thâm niên đã quen thuộc trường học như nàng chẳng phải tỏ vẻ quan tâm đến người mới sao?
Đại tiểu thư đã từng nói với Mục Hiểu Hiểu, đối với một nghệ sĩ dương cầm, dương cầm tương đương với mạng sống của cô, vì thế lựa chọn vô cùng kỹ càng, đàn của những người đứng đầu đều đặt làm riêng.
Giống như đàn dương cầm của đại tiểu thư, vì xưa kia chân của cô không tiện, vì thế tất cả đều được đặt làm riêng, chỉ dùng tay để thao tác, có lẽ trên cả thế giới không có mấy cái giống vậy.
Cô còn từng nói với Hiểu Hiểu, không thể tùy tiện đánh đàn dương cầm khác, nếu không sẽ bị mất cảm xúc.
Cho nên, Hiểu Hiểu đã đi nói chuyện với hiệu trưởng: "Nếu không thì đừng dùng đàn dương cầm nữa."
Đại tiểu thư hát cũng rất hay, hơn nữa Hiểu Hiểu thấy cô còn mang theo sáo đến, nàng còn chưa từng thấy đại tiểu thư thổi sáo đâu.
Hiệu trưởng cũng biết cây đàn dương cầm này làm khó đại tiểu thư, ông gật đầu, đang định nói chuyện thì Tần Di ngẩng đầu lên, dùng thủ ngữ với Mục Hiểu Hiểu.
— Cô giáo này, tôi với cô thân nhau sao?
Mục Hiểu Hiểu:...
Sao vậy nhỉ?
Sao cô lại sử dụng thủ ngữ?
Sáng nay hai cô...!Vừa mới hôn nhau...!Chẳng lẽ không thân sao?
Đại tiểu thư nhìn cây đàn dương cầm kia, lạnh nhạt nói: "Cứ vậy đi."
Với âm nhạc, cô có cảm nhận riêng của bản thân.
Tuy rằng hiệu trưởng nói một ngày cô chỉ cần giảng bài một tiết là được, nhưng đại tiểu thư không phải người được chăng hay chớ, nếu cô đã muốn dạy thì sẽ dạy thật tốt.
Dựa vào đâu mà cô giáo Mục Hiểu Hiểu có thể dễ dàng tiếp thu được mọi chuyện, mà cô lại không thể?
"Vậy được, tôi đi xách nước đến quét dọn một chút."
Cô giáo Mục xắn ống tay áo lên, cô giáo Trương ngồi phía sau vừa ăn dưa hấu vừa cười ha hả nhắc nhở: "Cô giáo Mục, cậu sắp tới giờ lên lớp rồi, bọn nhỏ đang chờ cậu."
Mục Hiểu Hiểu:...!
Trời ơi, vì đại tiểu thư mà nàng suýt đã quên bọn nhỏ.
Bên ngoài phòng học nhạc có rất nhiều học sinh đang nhìn lén.
Chúng không dám đi vào, mấy cái đầu nhỏ chụm lên cửa, lén nhìn vào trong.
Cô giáo âm nhạc thật là xinh đẹp...
Lúc trước chúng cảm thấy cô Trương và cô Mục đã rất đẹp rồi, dù thế nào cũng sánh ngang với những người đẹp trong thôn, nhưng bây giờ gặp được cô giáo âm nhạc còn hoàn toàn khác biệt.
Vào lúc cô giáo Mục muốn gọi cô giáo Trương đến giúp đỡ, cô giáo Trương lại đánh đòn phủ đầu, cô ấy quay đầu nói: "Ôi chao, nhìn xem hôm nay phong thuỷ trường học chúng ta thật tốt, Tiểu Luật cũng đến.
Các em này thầy giáo thể dục của các em cũng đến này!"
Từ nhỏ Tiểu Luật đã lớn lên trong thôn, thường xuyên theo ba đi khắp mọi nơi ở quê nhà, vì thế rất thân thiết với lũ trẻ.
Bình thường cậu ta cũng sẽ dỗ trẻ con, lần này đến không chỉ mang theo kẹo mà còn xách theo mấy cái bao cát và dây nhảy đến.
Bọn nhỏ như ong vỡ tổ nhào lên, cô giáo Trương duyên dáng ăn dưa: "Tiểu Luật, cậu tới rất đúng lúc, mau đi giúp nữ thần của cậu quét dọn phòng học đi.
Ôi chao ôi, tôi đã có tuổi rồi, eo già chịu không nổi, hồi trưa bận rộn đến bây giờ còn thấy khó chịu."
Mục Hiểu Hiểu nhìn Trương Xảo với ánh mắt tức giận, nữ thần cái gì chứ?
Trương Xảo chớp chớp mắt với nàng, sao, cô ngốc nhà cậu còn chưa nhìn ra ánh lửa đang bập bùng trong mắt Tiểu Luật sao?
Chuông vào học vang lên.
Cô giáo Mục lên lớp.
Nhưng mà hôm nay nàng luôn thất thần, các bạn nhỏ phát hiện lúc nàng viết chữ trên bảng đen đều luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại tiểu thư đang làm cái gì vậy?
Cái tên Tiểu Luật này, lúc trước uống rượu ở nhà Tiểu Hoa nàng còn thấy cậu ta không tệ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn còn có chí hướng.
Bây giờ nhìn lại thì không được tốt, thật sự không tốt, quá đen!
Phòng học nhạc.
Tiểu Luật rất thạo việc, bởi vì ba luôn bận rộn việc trong thôn, còn mẹ phải xuống đồng làm việc, nên các việc lớn bé trong nhà đều là do cậu ta làm.
Quét tước phòng học lau đàn dương cầm không phải việc khó.
Lúc trước căn phòng này là một nhà kho, trước khi đại tiểu thư đến hiệu trưởng đã dọn đồ trong này suốt cả đêm, nhưng bây giờ vẫn rất lộn xộn.
Tiểu Luật cởi áo khoác, để lộ cơ bắp ngăm đen rắn chắc.
Đầu tiên cậu ta chuyển những món đồ lớn chất chồng vào một góc.
Đừng thấy cậu ta làm việc khí thế ngất trời, cả người toàn là mồ hôi.
Nhưng trong lòng vẫn rất hồi hộp.
Thế mà cậu ta lại có thể ở chung một mình với Tần Di.
Lúc Tiểu Luật còn học cấp hai từng nhìn thấy một bài phỏng vấn đại tiểu thư qua TV, khi đó Tần Di ra mắt chưa được bao lâu, chính là lúc trên người cô được một luồng tiên khí bao quanh, trông khác biệt với các nghệ sĩ khác.Trước màn ảnh, cô mặc một bộ tây trang màu trắng thoải mái, búi tóc lên, vẻ mặt bình tĩnh, MC hỏi gì cô sẽ đáp này, không nói nhiều lời dư thừa nhưng vẫn đầy đủ ý.
Sau đó Tiểu Luật có mua album của cô, nhưng thôn nhỏ không mua được bản gốc, khi đó cậu ta còn năn nỉ lúc ba lên tỉnh họp thì mang một bản về cho cậu ta, hồi đó giá album không rẻ, là kiểu hộp đựng băng đĩa, cậu ta phải phụ việc cho nhà người khác một tuần mới đủ tiền.
Ở trong lòng cậu ta, mấy năm nay đại tiểu thư chưa từng biến mất, cậu ta đều nghe hết tất cả bài hát của cô, thậm chí một một ca khúc, một mỗi câu từ cậu ta đều thuộc lòng.
Có điều ngoại trừ Hiểu Hiểu ra, thì đại tiểu thư không hề muốn ở chung với người xa lạ nào khác.
Cô không nói lời nào, đương nhiên Tiểu Luật cũng không dám nói chuyện, nhưng được ở cùng với thần tượng thì tim cậu ta vẫn đập rất nhanh, tất cả các tế bào trong người đều đang hưng phấn kêu gào.
Cô giáo Mục dạy xong một tiếng, trong lúc bọn nhỏ ngồi làm bài tập thì nàng cầm ly của mình đi ra bên ngoài.
Đồ đạc lộn xộn trong phòng học đã được Tiểu Luật thu dọn gọn gàng, cậu ta đang lau đàn, khi chạm lên một phím đàn sẽ phát ra âm thanh thanh thúy, Tần Di ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Luật.
Mặt Tiểu Luật hơi đỏ lên, cậu ta thấy hơi xấu hổ.
Cây đàn này đã có rất nhiều năm tuổi, cậu ta đang nghi ngờ không biết có thể đàn ra âm thanh được hay không, thật là tủi thân cho thần tượng.
Có điều làm cho Tiểu Luật bất ngờ đó chính là thần tượng của cậu ta lại đi đến một thôn làng trên núi xa xôi thế này để giúp đỡ dạy học, đúng là người vừa đẹp người vừa đẹp nết.
Nghĩ đến đây, cậu ta cũng muốn biểu đạt một chút tình cảm sùng bái nhiều năm.
Tiểu Luật đặt giẻ lau trong tay xuống, cậu ta giơ tay lên định đánh lên những phím đàn trắng đen.
Khi âm nhạc êm tai vang ra từ trong phòng học, học sinh các lớp đều động lòng, tất cả quay đầu nhìn thử.
Thế mà Tiểu Luật lại đàn bài "Yêu" của đại tiểu thư,
Ở trong thôn không có nhiều người dạy đàn, có thể đàn được một khúc nhạc hoàn chính sẽ được gọi là tài tử, bình thường Tiểu Luật hay chơi đàn ghi-ta.
Từ sau khi vào đại học, lúc ngứa tay cậu ta sẽ đến phòng nhạc đàn một đoạn, rất được những cô gái trong thôn yêu thích.
Có không ít người đi tìm thôn trưởng làm mai, nhưng đều bị Tiểu Luật từ chối.
Cậu ta là một người có lý tưởng có khát vọng, cũng tin tưởng bản thân sẽ tìm được một cô gái có chung suy nghĩ chung lối sống, tình đầu ý hợp bầu bạn.
Trước kia cậu ta đã từng tưởng tượng, nếu có một ngày cậu ta có thể đàn một bài trước mặt thần tượng, vậy đời này đã không còn gì hối hận.
Trong mắt đại tiểu thư, trình độ đánh đàn của Tiểu Luật cũng chỉ ở mức nhập môn, so với Hiểu Hiểu thì cậu ta nhỉnh hơn một chút.
Tần Di là một người có nguyên tắc, cô không ngắt ngang Tiểu Luật mà chỉ yên lặng nghe cậu ta đàn xong một đoạn, rồi giáo viên âm nhạc sẽ được ra nhận xét.
"Đàn chẳng ra gì, rất nghiệp dư."
Tiểu Luật đỏ tím mặt, cậu ta xấu hổ cúi đầu, trái tim hồi hộp đến đập thình thịch.
"Nền tảng không tốt, tốc độ nhanh hơn nhạc phổ, tiết tấu cũng rối loạn."
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì có lẽ Tiểu Luật đàn rất tốt, ngón tay thon dài lướt như bay trên phím đàn, thậm chí còn có một cảm giác khoe khoang kỹ thuật.
Nhưng người trong giới sẽ dễ dàng nhận ra.
Tiểu Luật nghe đại tiểu thư nói không ngừng gật đầu, cậu ta giữ vững hơi thở, cố gắng nhớ kỹ từng lời của đại tiểu thư.
Đây là tiết học ngàn vàng khó cầu.
Có lẽ sẽ trở thành những lời dạy bảo quý giá nhất trong đời cậu ta.
Đại tiểu thư không quên mình đến đây làm gì, cô là giáo viên âm nhạc, với cô mà nói, chỉ cần bước vào phòng học này thì ai cũng đều là học sinh.
Liễu xanh nhẹ nhàng lắc lư trong gió, cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác, đã không còn đơn giản như cô giáo dạy bảo học trò nữa.
Mục Hiểu Hiểu nắm chặt cái ly trong tay, nhìn chằm chằm về phía này.
Dù sao trường học nhiều trẻ em, ở lớp cô giáo Mục có rất nhiều bạn nhỏ còn đơn thuần, rất biết cách thể hiện cái gì là lời trẻ con không có ý xấu.
"Cô giáo xinh đẹp kia là bạn gái của anh Tiểu Luật sao?"
"Eo ôi, đúng là xứng đôi nha."
"Đúng vậy, người đẹp như tiên rất xứng đôi với nhau."
...
Mục Hiểu Hiểu đột nhiên quay đầu, hai mắt bốc hỏa nhìn hai đứa trẻ đang lẩm lẩm trong góc: "Thiết Đản, Tống Từ, đang học mà làm việc riêng, phạt đứng mười phút cho cô!"
Hai đứa nhỏ cúi đầu đứng dậy, ngoan ngoãn đi đến đứng góc tường.
Ở trong trường học, giáo viên dạy dỗ nhiều học trò như vậy khó tránh khỏi sẽ có lúc đau đầu vì chúng không nghe lời.
Phạt đứng mười phút là cách quản lý học trò thường được giáo viên trong trường dùng nhất.
Chỉ là dường như cô giáo Mục không đồng ý với phương pháp này, thậm chí nàng còn cố ý nhắc qua với thầy hiệu trưởng.
Bây giờ trẻ con không giống như trước kia, đều có tư duy độc lập và suy nghĩ của bản thân.
Không thể cứ hở tý là phạt đứng, phải học được cách thấu hiểu.
Hiệu trưởng đi tuần ngoài hành lang trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này:...
Mà hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Hoa đi học, buổi sáng cô bé học ngữ văn với cô giáo Mục.
Cô bé tiến bộ rất thần tốc, nhìn ngoài mặt cô giáo Mục bình tĩnh như không có gì nhưng thật ra đã tức đến đỏ cả lỗ tai, cô bé bắt đầu ráp chữ viết vè.
- Chị gái cười với người khác, cô giáo sẽ khóc.
Khóc sẽ bị phạt đứng, tức đến nổ bụng.
Có nhiều chữ cô bé chưa thuộc, chỉ có thể dùng ghép vần thay thế, Tiểu Hoa nhìn bài thơ của mình, lén cười thầm.
Cảnh tượng này vừa hay bị cô giáo Mục còn đang tức giận nhìn thấy.
Nàng giơ cây thước lên: "Bạn học Tiểu Hoa bàn ba, em đang đọc gì mà cười dữ vậy? Đứng dậy, đọc những gì em viết cho mọi người nghe, để mọi người cùng cười!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...