Giấc này cô giáo Mục ngủ rất ngon, chẹp môi tỉnh dậy.
Nàng vẫn đang hồi tưởng về nụ hôn trong giấc mơ của mình một giây trước khi mở mắt.
Nào có thể tồn tại một bầu trời sao đẹp đến thế.
Màu xanh trong vắt, tựa như một mảnh pha lê lớn, không nhiễm một hạt bụi.
Và cái cách mà đại tiểu thư nheo mắt và áp tay vào ngực mình...!thật dễ chịu.
Khi nàng mở mắt ra, người lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy là Tần Di.
Môi Mục Hiểu Hiểu nhếch lên, ngáp một cái: "Đại tiểu thư, chị cũng tỉnh rồi hả?"
Tần Di nào có tỉnh gì, cô còn chưa ngủ, nhìn vạt áo của Mục Hiểu Hiểu bị vén lên một nửa, với ba bím tóc con dê, khuôn mặt ửng hồng, ngáp liên tục, cô vậy mà cảm thấy đáng yêu không giải thích được.
Trong lòng cô đang nghĩ rằng thích một ai đó quả nhiên sẽ khiến người ta trở nên mù quáng.
"Này, chị đang xem gì đấy?"
Mục Hiểu Hiểu xoa xoa mắt, nhìn đại tiểu thư.
Tay đại tiểu thư cầm cuốn sách do nàng mua, đang lật từng trang, không biết đã đọc bao lâu, trên sống mũi cao còn có cặp kính gọng vàng.
Mục Hiểu Hiểu cười, tim nàng đập thình thịch, tìm lời để nói: "Chắc là khó lắm."
Khi mới bắt đầu, nàng cảm thấy liệu pháp tâm lý và liệu pháp phục hồi chức năng hẳn là không khác mấy, giống như kiểu sư huynh đệ đồng môn nhưng cách tu hành khác nhau, lần mò thêm thì mới biết là không giống.
Nàng đã mua tổng cộng ba quyển, đại tiểu thư chỉ đọc được vài trang ở quyển sách trên tay, lòng tự tin của cô giáo Mục nhất thời bùng nổ: "Em đã xem hơn phân nửa rồi, chị có chỗ nào không hiểu không?"
Đại tiểu thư trang điểm kiểu này đẹp ghê.
Nho nhã, lại có chút cao lãnh cấm dục.
Nếu Thu Thu ở đây, chắc chắn sẽ dùng —— cụm từ kinh điển như mặt người dạ thú để miêu tả.
Đại tiểu thư thả sách xuống, cô tháo mắt kính xuống, đặt một bên, cười như không cười nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Cô giáo Mục cực kỳ hiền hoà dễ gần: "Đừng ngại, cứ việc hỏi."
Trên phương diện chuyên nghiệp, nàng vẫn hơn đại tiểu thư.
Đại tiểu thư thờ ơ nâng tay.
—— Quyển chị đang xem này là quyển cuối, được hỏi thật sao?
Mục Hiểu Hiểu:...
"Trong người có cái gì ấy, em phải đi WC." Mục Hiểu Hiểu ho khan một tiếng, nàng nhanh chóng bò ra khỏi sô pha: "Em đi đây."
Thời khắc mấu chốt, kiếm cớ đi vệ sinh vẫn luôn hiệu quả.
Thật đáng sợ!
Đại tiểu thư lừa nàng đúng chứ?
Mục Hiểu Hiểu mơ mơ màng màng ra phòng nghỉ, chuẩn bị đi xem em gái.
Cũng không hiểu sao, ở trên đường, có rất nhiều người qua lại thấy nàng đều tỏ vẻ kinh ngạc, cũng có người lui trước thụt sau rồi nghẹn cười.
Mục Hiểu Hiểu:???
Gì, nàng xinh đẹp đến mức khiến ai cũng phải sửng sốt rồi mỉm cười ngưỡng mộ đấy à?
Đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng đến được phòng bệnh.
Đại tiểu thư đã dặn dò phải chăm sóc Thu Thu thật tốt, viện trưởng đích thân bảo đảm nên phòng dưỡng bệnh tất nhiên cũng là cao cấp nhất.
Nhưng nàng gặp phải vấn đề ở cửa phòng bệnh, bảo vệ canh cửa thế mà không cho nàng vào.
Mục Hiểu Hiểu:???
Nàng đến đây lâu như vậy, lần đầu tiên bị cản lại.
Nhân viên bảo vệ cảnh giác nhìn nàng, liên tục kiểm tra chứng minh thư của nàng, cúi đầu nhìn tấm ảnh bên trên, sau đó lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, khăng khăng không chịu cho vào.
Mục Hiểu Hiểu lúc đầu còn đứng giải thích nhẹ nhàng, nhưng sau đó trở nên cáu kỉnh: "Tôi là chị gái của nó!"
Nhân viên bảo vệ do dự nhìn Mục Hiểu Hiểu, nghi ngờ liệu nàng có phải chạy từ khu tâm thần bên cạnh ra không.
May mắn thay, đúng lúc nguy cấp, đại tiểu thư ra tay cứu giúp.
Bánh xe lăn của cô vừa xuất hiện, nhân viên bảo vệ lập tức đứng dậy: "Đại tiểu thư!"
Mục Hiểu Hiểu:...
Cái thế đời cúi đầu trước quyền lực này.
Quan trọng nhất chính là khí chất cao cao tại thượng của đại tiểu thư...
Cô giáo Mục chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả "chị đại".
Dưới sự che chở của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu thành công đi vào phòng bệnh.
Nàng cảm thấy Thu Thu vượt qua một kiếp này, nhất định vô cùng cần sự quan tâm của chị gái.
Nàng lệ nóng doanh tròng chuẩn bị cho Thu Thu một cái ôm chan chứa yêu thương vô bờ.
Ai ngờ Thu Thu vừa thấy nàng yếu ớt như vậy còn hô lên một tiếng kinh hãi, trực tiếp gọi người đến: "Mẹ, mẹ ơi!!!"
Cô vất vả lắm mới chịu đựng qua cuộc phẫu thuật, suýt nữa đã bị hù đến ngã bệnh.
Tô Thu Vân cũng lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, bà vội vàng ôm Thu Thu: "Hiểu Hiểu, con làm gì thế? Đừng dọa em."
Gì chứ?
Tống Khả cũng khiếp sợ nhìn Hiểu Hiểu, thân mình cô cứng đờ hồi lâu, giơ tay: "Chị, mặt của chị..."
Mặt nàng?
Mục Hiểu Hiểu đưa tay sờ mặt, son phấn của đại tiểu thư rất chất lượng, là loại mỹ phẩm không dễ phai.
Nàng do dự một lúc rồi dùng điện thoại chụp ảnh lại.
Mục Hiểu Hiểu:...
Quay đầu, Mục Hiểu Hiểu không thể tin được nhìn Tần Di.
Vẻ mặt đại tiểu thư bình tĩnh, cô giơ tay.
—— Nghe lời dì, đừng dọa Thu Thu.
Mục Hiểu Hiểu:...
Trời ạ, đây vẫn là đại tiểu thư cao ngạo không quan tâm ai đó sao?
Mục Hiểu Hiểu vào toilet tẩy trang hồi lâu, cuối cùng cũng sạch.
Nàng vừa tháo tóc vừa tức giận lại không nhịn được cười.
Nhìn xem đại tiểu thư của nàng thật khéo léo làm sao, ba nhúm tóc được chia đều nhau, như thể được đếm ra từng sợi một.
Khi Mục Hiểu Hiểu trở lại bình thường và đi vào phòng bệnh, Tô Thu Vân hơi xấu hổ nhìn nàng: "Hiểu Hiểu, em gái con nói thế nào cũng không chịu để con chăm giường bệnh."
Tính toán của Thu Thu rất xảo quyệt.
Mẹ và chị Khả Khả đều cực kỳ chiều cô, mới phẫu thuật xong tất nhiên không thể lải nhải chuyện học hành bên tai cô, cô muốn nghỉ ngơi.
Mục Hiểu Hiểu trợn trắng mắt, nàng căm tức nhìn Thu Thu: "Ranh con, còn chút lương tâm nào không."
Thu Thu rất yếu ớt, lấy tay che ngực: "Tâm của em vừa bị dao kéo đào ra rồi, lương cái gì nữa mà lương?"
Mục Hiểu Hiểu:...
"Vậy đi, hôm nay con cứ về trước.
Chỗ này có mẹ và Khả Khả trông, ngày mai con lại đến."
Tô Thu Vân chẳng lẽ không biết bàn tính nhỏ này của Thu Thu sao.
Bà phải làm một khoá đào tạo tâm lý cho nó, nói với nó rằng chị gái nó có người yêu.
Không giống với trước đây, từ ba mươi tuổi nháy mắt biến thành đứa trẻ ba tuổi, phải dỗ dành, không thể bắt nạt như trước kia.
Về cũng được.
Mục Hiểu Hiểu lại nhìn Thu Thu, quay đầu nhìn đại tiểu thư: "Vậy em về nhà trước nhé?"
Nàng hứa sẽ nấu cơm cho đại tiểu thư.
Răng Tô Thu Vân đau, về nhà hết? Đi đăng ký kết hôn hay thế nào? Tống Khả chống cằm, im lặng không nói gì.
Thật ra, Hiểu Hiểu thấy sắc mặt đại tiểu thư không được tốt lắm nên muốn cô nghỉ ngơi một lát.
Nàng nhìn Thu Thu đúng là không có vấn đề gì, lấy tính cách của mẹ nàng, khả năng để cô ở lại trông bệnh cũng không lớn.
Hiểu Hiểu tạm thời để bà trông Thu Thu một ngày, sau đó trực tiếp khăn gói đưa bà về cô nhi viện luôn.
Tô Thu Vân tuổi cũng lớn, không thể làm lụng vất vả như hồi còn trẻ.
Người bước vào ngưỡng cửa cao tuổi như bà bắt đầu sợ con cái, đặc biệt là Mục Hiểu Hiểu.
Bất tri bất giác, Mục Hiểu Hiểu đã thành người có chủ kiến nhất trong nhà, ai nhìn nàng cũng sợ hãi.
Tần Di gật đầu, cô im lặng trong chốc lát, đẩy xe lăn đến mép giường của Thu Thu.
Sắc mặt Thu Thu vàng như nến, nhưng trạng thái đã tốt hơn rất nhiều.
Đôi mắt trực tiếp biến thành ba mí, trông xinh hơn ngày thường nhiều lắm: "Chị Nhất, chị yên tâm đi, em không sao hết."
Tần Di gật đầu, cô giơ tay lên, Lưu Vạn Niên ở phía sau tiến đến.
Trong tay Lưu Vạn Niên ôm một cái rương rất lớn.
Thu Thu cả kinh, quần què, đây là cái gì, sao lại giống vật cất giấu thi thể trong tiểu thuyết kinh dị vậy chứ?
Đại tiểu thư liếc Mục Hiểu Hiểu một cái, ý bảo nàng qua đây phiên dịch.
Hiểu Hiểu lập tức đi qua, nhìn chăm chú vào tay của đại tiểu thư.
Tần Di khoa tay múa chân.
—— Nghe nói em thích lego, mua cho em.
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư, chị có phải hơi quá rồi không hả?
Chỉ vì Tống Khả tặng lego cho Thu Thu, Thu Thu vui vẻ nên mua nhiều như vậy?
Thu Thu sốt ruột nhìn chị gái.
Sao đấy, nói chuyện đi?
Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Tần Di: "Chị không thể nuông chiều nó như vậy đâu."
Lấy tính cách của Thu Thu, đừng nói phẫu thuật thành công, quẩy quá đà phát bệnh lại không chừng.
Đôi mắt đại tiểu thư rét lạnh như mùa đông.
—— Bây giờ em làm chủ của chị rồi à? Muốn chết?
Mục Hiểu Hiểu nhướng mày: "Vấn đề ở đây không phải là muốn chết hay không muốn chết.
Quá xa xỉ quá lãng phí, chỉ số thông minh của nó vốn dĩ không đu được đâu."
Tần Di ném cho nàng một cái nhìn chết chóc.
—— Nói thêm câu nữa.
Mục Hiểu Hiểu:...
Khi Thu Thu biết đống lego này là tặng cho cô, khi Lưu Vạn Niên mở quà dưới ánh mắt sững sờ của Tô Thu Vân và Tống Khả, toàn bộ phòng bệnh tràn ngập mùi tiền.
Tục ngữ nói đúng, có tiền mua tiên cũng được.
Thu Thu cảm nhận mùi hương ngây ngất này như thấm vào đan điền.
Cô thấy nếu mình nhận được món quà này sớm hơn, cô có thể sẽ bình phục mà không cần phẫu thuật.
Lưu Vạn Niên: "Thời gian gấp gáp nên chỉ có thể đi đến cửa hàng Lego gần đây xem thử, mua hết các loại hiện có trong tiệm."
Ann ta cười cười: "Em cứ nhận tạm đấy đi, nếu ra loại mới, ông chủ sẽ gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.
...
Từ phòng bệnh đi ra.
Mục Hiểu Hiểu vẫn không thể tưởng tượng: "Đại tiểu thư, có phải hơi thái quá không, chị mua cho nó nhiều như vậy để làm gì?"
Xe lăn của Tần Di lăn về phía trước, lạnh mặt không nói gì.
Làm sao, Tống Khả mua thì nàng cười hi ha cổ vũ.
Cô mua, Mục Hiểu Hiểu lại bày ra vẻ mặt cho cô xem?
Cô cứ thích mua đó, Mục Hiểu Hiểu tính làm gì? Chặt tay cô à?
Cô giáo Mục hoàn toàn không biết việc đại tiểu thư phải làm người yêu "tốt nhất trên đời", muốn phân cao thấp.
Nàng thấy đại tiểu thư không để ý tới nàng, tiến lên một bước ngăn cản xe lăn của cô.
Mặt đại tiểu thư mặt lập tức kết sương, cô đi về phía trước một bước, muốn nghiền chân Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu linh hoạt nhảy dựng, tránh ra, tiện thể dùng tay chặn cô lại.
Lưu Vạn Niên run bần bật đứng ở phía sau hai người:...
Mâu thuẫn gia đình cái gì, đúng là kinh thật.
Anh ta đã nhìn thấy tay của đại tiểu thư đặt trên nút xoay màu đỏ trên xe lăn, nếu cô ấn vào có lẽ sẽ tăng lớn mã lực trực tiếp làm Mục Hiểu phơi thây ngay tại hiện trường.
Mục Hiểu Hiểu ngồi xổm trước mặt Tần Di, thở dài, dịu dàng nói: "Em biết chị muốn đối xử tốt với Thu Thu."
Đại tiểu thư nghiêng đầu, không nhìn nàng.
"Em cũng biết chị có tiền."
Chậc chậc, phương pháp ám chỉ tâm lý điển hình.
Muốn cho một bạt tay rồi đưa táo ngọt à?
Xin lỗi, cô không chấp nhận nổi.
Đại tiểu thư mặc kệ nàng, lạnh mặt.
Giọng nói của Mục Hiểu Hiểu càng mềm mại, nàng nhẹ nhàng: "Em sợ chị chiều hư nó.
Thu Thu còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu, cần người lớn trông chừng."
Tần Di nhìn vào mắt Mục Hiểu Hiểu, giơ tay lên.
—— Em ấy trưởng thành hơn em.
Mục Hiểu Hiểu:...
Một quyền này nện vào mặt cô giáo Mục một cách thẳng thắn và trực diện.
Lúc này, nàng thật sự cảm giác được tâm trạng của đại tiểu thư không ổn, vẫn là đừng trêu chọc cô, từ từ đề cập đến vấn đề tiêu tiền này sau.
Mục Hiểu Hiểu đã nhìn thấy thực lực tài chính của đại tiểu thư.
Nàng biết thế giới nhà giàu không phải như những gì nàng có thể tưởng tượng được, từ từ thích ứng là tốt rồi.
Đến lúc sắp ra khỏi bệnh viện, đại tiểu thư lên tiếng.
—— Em lên xe trước đi.
Mục Hiểu Hiểu quay đầu nhìn cô: "Chị làm gì?"
Tần Di lạnh như băng.
—— Tới lượt em nhúng tay à.
Mục Hiểu Hiểu:...
Còn tức giận?
Tức đúng là có tức, nhưng không phải tức Mục Hiểu Hiểu.
Tần Di biết, hôm nay một vài vấn đề nếu không giải quyết, rất có có thể mang đến những phiền toái không cần thiết.
Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng nói: "Em đi với chị."
Nàng không yên tâm để một mình đại tiểu thư ra ngoài.
Lần này đại tiểu thư mặc kệ nàng, trực tiếp liếc mắt ra hiệu với Lưu Vạn Niên.
Lưu Vạn Niên gật đầu, khoá xe.
Mục Hiểu Hiểu:???
Làm gì, đang làm gì?
Tần Di đeo kính râm, tự lăn xe một đoạn đường, đến một chiếc xe thể thao dài màu đen, cô giơ tay lên gõ kính một cách vô cảm.
Tài xế ngồi hàng trước xấu hổ cọ cọ mũi, quay đầu: "Lão gia, đại tiểu thư, tiểu thư tới."
Tần Hải Long đen mặt ngồi trong xe: "Bảo nó vào đây!"
Ông ngược lại muốn xem thử đứa con gái bất hiếu này có bao nhiêu năng lực.
Nói thật, ông có chút khó thừa nhận một Tần Di như vậy.
Tần Di và Tần Sương tuy rằng đều là con gái của bà ấy, nhưng ông ta nhìn Tần Di lớn lên, mọi chuyện trước kia, ông ta đều chính mắt nhìn thấy.
Tính tình Tần Di có tính công kích, nhưng trong vòng một năm này, nó đã kiềm chế rất nhiều.
Lần cuối cùng gặp nhau vào ngày sinh nhật của nó, ông ta thốt ra những lời khó nghe như vậy, nó cũng không nói một lời.
Bây giờ, nó vậy mà chủ động đi qua.
Muốn làm gì?
Cửa xe mở ra.
Tần Di thờ ơ nhìn Tần Hải Long.
Tần Sương đứng dậy, vui mừng nhìn cô: "Di Di."
Tần Di không nhìn lại cô ta, chỉ bình tĩnh nhìn bố chằm chằm.
Mặt Tần Hải Long còn đen hơn đế giày, ông ta lạnh như băng nhìn con gái: "Càng ngày con càng khiến bố thất vọng."
Ông ta biết gần đây Tần Di có động tĩnh, làm rất nhiều động tác ở sau lưng.
Nhưng ông luôn có cảm giác, đắm chìm lâu như vậy, nó còn có thể làm ra được chuyện gì?
Có thể làm được cái gì?
Nếu hôm nay Tần Hải Long không tới trêu chọc, không đem đầu mâu hướng về Mục Hiểu Hiểu, Tần Di sẽ không chủ động công kích.
Cô không lên xe, chỉ thờ ơ nâng tay.
—— Sao không thấy quý phu nhân?
Tần Sương:...
Lời như vậy, thật khiến lòng người nôn nao khó chịu.
Quý phu nhân...
Đang ám chỉ Tố Lam?
Tần Hải Long không quen với ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng cũng đủ để hiểu đại khái.
Hai mắt ông bốc hoả: "Mày biết mày đang nói cái gì không? Đó là dì nhỏ của mày! Là dì nhỏ vất vả nuôi nấng mày khôn lớn."
Đại tiểu thư cười lạnh lùng.
Dì nhỏ thì thế nào?
Trong lòng cô, từ lâu cô đã không có người thân.
Tần Hải Long tức giận đến mức gõ quải trượng đập "cùm cụp" xuống mặt đất: "Mày nhìn xem mày không biết cố gắng nhường nào? Sức khoẻ mày đã hồi phục, mày không báo cho bố trước, lại đi trộn lẫn với một đứa con hoang."
Con hoang?
Đại tiểu thư nghe lời này, híp mắt, cô chậm rãi mở miệng: "Con cũng là con hoang, không phải à?"
Tần Hải Long bị sốc trước câu nói đột ngột của con gái mình, còn Tần Sương thì nhìn em gái một cách chăm chú.
Đây là những gì cô thường nghe người khác nói với cô kể từ khi cô còn là một đứa trẻ.
Giọng điệu của Tần Di rất nhàn nhã: "Chúng con rất...!rất xứng đôi, không phải sao?"
Cô đang thẳng thắn thừa nhận quan hệ với Mục Hiểu Hiểu.
Huyết áp của Tần Hải Long tăng cao, môi ông run rẩy: "Mày, đứa con gái bất hiếu! Mất mặt...!mày vậy mà thích một đứa con gái...!Mày có biết xấu hổ hay không?!"
—— Nếu không thì phải làm sao bây giờ?
Tần Di nhìn ông ta, cười lơ đễnh, cô giơ tay.
—— Dù sao cũng là con gái của bố, không biết xấu hổ cũng sẽ di truyền.
Cô dùng ngôn ngữ của người câm điếc, lời này đang nói với Tần Sương.
Tần Sương nhìn Tần Di, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.
Tay Tần Di duỗi ra, lấy ra một cái túi da bò.
Tầm mắt của Tần Sương và Tần Hải Long lập tức cố định vào cái túi da bò kia.
Đại tiểu thư quơ quơ nó trước mặt hai người, lại thả về chỗ cũ.
Trong mắt cô là nụ cười lạnh lẽo, khóe môi cong lên, khoa tay múa chân, môi cũng nói: "Cũng chẳng biết có bao nhiêu đứa con hoang giống con nhỉ."
—— Cũng chẳng biết có bao nhiêu đứa con hoang giống con nhỉ.
Một câu này như một thanh kiếm sắc bén, đâm thấu nội tâm của Tần Hải Long và Tần Sương.
Phản ứng đầu tiên của Tần Sương là nhìn qua Tần Hải Long.
Sắc mặt Tần Hải Long tái nhợt: "Mày...!mày là đứa con gái bất hiếu!"
Tần Di cười lạnh, tràn đầy trào phúng và khinh thường, cô bình tĩnh chậm rãi nói: "Đừng chạm vào nàng, nếu không tôi khiến bố cửa nát nhà tan."
Lúc Tần Hải Long còn trẻ, ông ta có thể gian díu với dì nhỏ sau lưng mẹ cô, thì cũng có thể ve vãn những người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Giống như có Tần Sương, hiển nhiên cũng sẽ có những đứa khác.
Huyết áp của Tần Hải Long tăng cao, người ông ta run lên: "Mày, thứ con gái phản nghịch, không sợ trời phạt à!"
Tần Di nhìn Tần Sương, cô nhấc tay lên.
—— Trông giữ sản nghiệp của ông kỹ vào.
Đừng để mấy đứa con hoang khác cướp đoạt.
Đại tiểu thư nói xong câu này, cũng không giao túi cho ai, dứt khoát quay đầu xe lăn rời đi, chỉ còn lại Tần Sương sắc mặt lạnh lùng và Tần Hải Long tức giận rít gào.
Đối với họ, cô vô cùng chán ghét.
Gần đây, cô đang bận rộn thu thập và liên lạc với bộ phận cũ của mình cùng tử trung mà chị họ Tần Hải Dao để lại.
Cô không có thời gian để lãng phí vào một bộ kịch luân lý gia đình.
Hôm nay tuy cô không nhiều lời nhưng lượng tin tức vô cùng lớn.
Sau khi Tần Sương biết thì sau đó Tố Lam tất nhiên cũng biết.
Lấy sức chiến đấu của người đàn bà kia, điên cuồng nhất trong một đám điên khùng, nhất định sẽ dằn vặt Tần Hải Long đến long trời lở đất.
Mà thứ gì khiến người ta sợ hãi nhất?
Không phải điều đã biết, mà là nỗi sợ hãi về điều chưa biết.
Dù cô chỉ ra một đòn ảo nhưng không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, Tần Sương và Tần Hải Long đều tin.
Cô còn phải đi Quý Châu giải sầu với Hiểu Hiểu, không muốn bị quấy rầy, để bọn bọ tự cắn nhau trước đi.
Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn chú ý Tần Di, dán mặt lên cửa sổ mà nhìn theo, dùng sức đến biến dạng.
Nàng năn nỉ Lưu Vạn Niên mở cửa nhưng anh ta không chịu mở.
Ngay lúc hai người sắp làm ầm lên, đại tiểu thư thong thả trở lại.
Vừa mở cửa xe, Mục Hiểu Hiểu đã vội vàng: "Chị đi đâu đấy!"
Nàng giang tay thuần thục ôm lấy Tần Di, ôm cô vào xe.
Đại tiểu thư nhìn nàng, không nói gì.
"Đây là cái gì?"
Mục Hiểu Hiểu nhìn túi giấy trong tay cô, chẳng lẽ ra ngoài để lấy cái này? Bởi vì cửa xe dán một tấm màng nên nàng nhìn không rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy hình như đại tiểu thư đi tới xe khác nói chuyện gì với người bên kia.
Đại tiểu thư thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng, mở túi da bò ra.
Mấy tấm ảnh chụp rơi tá lả.
Cô giáo Mục vừa thấy, mặt đen lại.
Đại tiểu thư đúng là quá đáng giận.
Mấy tấm ảnh chụp, dáng vẻ nàng ngủ đến nước miếng chảy ròng ròng, cặp sừng bện và má dặm đỏ, hoặc nàng đang vặn eo hát "Trái tim si mê" trong bếp.
Mục Hiểu Hiểu hơi bực bội, lại hơi ngượng ngùng: "Chị rửa ảnh của em làm gì?"
Ây dồ.
Nàng suy nghĩ, bây giờ đại tiểu thư có phải vô cùng mê mẩn nàng không? Ảnh chụp xấu như vậy cũng nhanh chóng rửa ra cất đi.
Thật ra không cần phải làm thế đâu.
Lấy quan hệ hiện tại giữa nàng và đại tiểu thư, cho cô ấy mấy tấm selfie đẹp lung linh của mình thì sao nhỉ?
Con ngươi đen nhánh của đại tiểu thư nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Trừ tà."
Mục Hiểu Hiểu:....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...