Bọn người Nhĩ Đế Ni ở bên này than thở về sự cường đại của Cầm Thành, bên kia Cổ Đế sắc mặt âm trầm.
Cầm Thành không nghi ngờ gì yếu hơn Chiến thần bộ lạc nhưng đối mặt với những địch nhân tầm thường giống như con nhím này, trái tim Cổ Đế cũng trầm xuống. Sĩ khí của đại quân thú nhân vốn rất cao, nhưng bởi vì tổn thất của bốn vạn chiến sĩ mà trở nên yên lặng. Chỉ trong thời gian ngắn bốn quân đoàn cứ như vậy mà tan thành mây khói, ai có thể nghĩ đến điều này? Điều khiến cho Cổ Đế giật mình nhất chính là đối phương do bộ binh tổ hợp thành trận thế, mỗi chiến sĩ đều có đấu khí. Loài người từ khi nào lại có nhiều vũ giả cường đại đến thế. Hắn rõ ràng đã thấy tại trận thế nọ có rất nhiều hồng cấp, hoàng cấp, thậm chí có cả cường giả tử cấp.
Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ trong Bạch Hổ hộ vệ tiến tới bên cạnh Cổ Đế. Vị Hổ vương tù trưởng này đã phẫn nộ tới cực điểm
- hỗn đản, Sao lại như vậy? Những nhân loại này, bọn chúng phải là yêu ma mới đúng. Cổ Đế tù trưởng, chúng ta không thể đợi nữa. Phái chủ lực tham chiến đi. Hủy diệt toàn bộ những tiểu nhân loại này, có như vậy mới hết hận trong lòng ta.
Cũng giống như Cổ Đế, Kiều Khoa Nhĩ cũng không phải chỉ là một mãnh hổ thiếu suy nghĩ. Bốn vạn chiến sĩ tử trận làm hắn cực kỳ đau đớn. Mặc dù giật mình vì sự cường đại của địch nhân nhưng lúc này những kẻ còn lại trên chiến trường đều là người của Lôi Thần bộ lạc, vốn từ miếng thịt béo trở thành miếng xương đầu. Nếu chỉ có mình hắn bị thiệt hại, hắn như thế nào có thể cam tâm đây? Cho nên việc đầu tiên khi trở về, hắn bắt đầu cổ động Cổ Đế xuất binh.
Cổ Đế đương nhiên phải xuất binh, nếu không hắn căn bản không cách nào cho Thú nhân tộc một cái công đạo, không cách nào cho Chiến thần bộ lạc một cái công đạo, chậm rãi ngước lên, làm ra một động tác áp chế toàn quân.
Bảy quân đoàn với vây quanh chủ lực tuyệt đối là năm vạn hoàng kim quân đoàn đứng lên, chậm rãi nhằm hướng Diệp Âm Trúc đi tới. Đồng thời giữa không trung, một đám mây đen từ pháo đài Lôi Thần Chùy bay ra, cùng với mười vạn đại quân dưới dưới mặt đất hỗ trợ nhau.
Mã Nhĩ Đế đã thấy chủ lực của địch di động, cũng lập tức suất lĩnh đại quân dưới tay chậm rãi tiến tới. Cầm Thành là quân đội đồng minh của bọn hắn, hắn cũng không thể nhìn quân đội của Diệp Âm Trúc đơn độc chiến đấu.
Ngoài dự liệu của song phương chính là quân đoàn Cầm Thành của Diệp Âm Trúc cũng không có động, chỉ lẳng lặng đứng ở đó. Chỉ là mặt đất trước mặt Diệp Âm Trúc xuất hiện một cây cổ cầm, thân cầm màu nhũ trắng, nhìn qua có chút quỷ dị. Thân thể Mã Kỳ Nặc Thiết Long bên dưới hắn run rẩy kịch liệt khi cổ cầm này xuất hiện. Nếu không phải Diệp Âm Trúc đưa một ít đấu khí vào trong cơ thể tuần long này, sợ rằng nó đã ngã quỵ xuống.
Cổ Đế trầm giọng quát:
- Truyền mệnh lệnh của ta, Hùng nhân, Viên nhân, Ngưu đầu nhân xông lên. Mục tiêu là trận địa địch, không tiếc bất cứ giá nào phải phá tan trận hình đối phương. Tốc độ không được giảm, bất kể thương vong.
- Vâng
Nghe xong những lời này của Cổ Đế, tâm tình Kiều Khoa Nhĩ bình ổn hơn nhiều. Cổ Đế phái ra ba quân đoàn này đều là chủ lực của Thú nhân tộc.
Nếu nói quân đoàn Lang kỵ binh cùng quân đoàn báo nhân là những chiến sĩ với khinh trang nhẹ thì Hùng nhân, Viên nhân cùng Ngưu đầu nhân là những binh chủng trọng yếu nhất của Thú nhân tộc.
Nhất là Hùng nhân, thân hình cường đại của Hùng nhân cao quá 5 thước.
Mặc dù chạy nhanh thì tốc độ không cách nào so với Lang kỵ binh cùng Báo nhân nhưng chúng nhờ có thể hình khổng lồ, một khi chồm lên thì đấu khí cấp thấp không có khả năng ngăn cản.
Hơn nữa bọn họ còn có phòng ngự cùng lực công kích cường hãn, rất dễ dàng tạo thành đả kích trí mạng cho đối thủ.
Chiến đấu lực chủ yếu của bộ lạc Sở La Môn chính là Hùng nhân này.
Hùng nhân quân đoàn của bộ lạc Lôi Thần mặc dù yếu hơn một chút so với bộ lạc Sở La Môn nhưng sự cường hãn của Hùng nhân là giống nhau.
Theo mệnh lệnh của Cổ Đế điều khiển, phía trước ba quân đoàn của Thú nhân đại quân nhất thời thay đổi. Phía trước chính là Ngưu đầu nhân, thân hình cao lớn, cúi đầu xuống. Ngưu giác trên đầu nhằm phía trước xông tới, khí thế tuyệt không phải Lang nhân có thể so sánh được. Mỗi một Ngưu đầu nhân đều ôm một cột đá to trong tay. Mặc dù không phải chân chính đồ đằng trụ của Ngưu đầu nhân nhưng trọng lượng của cột đá này cùng sức mạnh của bọn họ một khi bộc phát, không ngừng đánh tới thì cũng đủ để hủy diệt tường thành bình thường.
Phía sau Ngưu đầu nhân chính là Hùng nhân. Quân đoàn Viên nhân bảo vệ hai cánh, bằng dáng người nhanh nhẹn, vung lưỡi kiếm cong trong tay, cùng với Ngưu đầu nhân, Hùng nhân đồng thời nhằm hướng bốn quân đoàn bộ binh của Cầm Thành phóng tới. Khi khoảng cách từ bọn chúng đến quân đoàn bộ binh của Cầm Thành vừa đủ sẽ đề tăng thực lực lên cực hạn để để lao tới tấn công đối phương.
Nhìn đối phương đang xông tới, khóe miệng Diệp Âm Trúc khẽ lộ ra thần sắc khinh thường. Nếu quân đoàn bộ binh của Cầm Thành không đối phó được trọng kỵ binh cùng trọng bộ binh, bọn họ còn có thể trở thành chủ lực của Cầm Thành sao?
Đương nhiên Cầm Thành bây giờ cũng chỉ có bốn quân đoàn bộ binh chủ lực này. Diệp Âm Trúc tuyệt đối không hy vọng thủ hạ của mình bị tổn thương lớn, cho nên khi ba quân đoàn của Thú nhân tộc xông tới hai tay hắn cũng đồng thời án trên dây của cổ cầm.
Đây là chiến trường, chiến trường tuyệt đối không thể nương tay. Huống chi hôm nay đại quân Diệp Âm Trúc xuất chiến chính là muốn cấp cho hai đại bộ lạc thú nhân tổn thất lớn. Cổ cầm trước mặt hắn chính là siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm.
Tám ngón của hai bàn tay lướt nhẹ, tiếng đàn trầm thấp vang lên không quá mãnh liệt, thậm chí không phải tất cả bộ binh của Cầm Thành đều có thể nghe được. Tiếng đàn thê lương theo hay tay Diệp Âm Trúc xuất ra quang mang màu tím, rồi hóa thành một tầng tử sắc ba động nhằm hướng chiến trường lan đi.
Nếu ở khoảng cách gần nhìn Diệp Âm Trúc thì có thể phát hiện trong cầm âm ma pháp tử sắc kia có khí lưu màu xám nhàn nhạt, ẩn dấu dưới tử sắc quang mang kia. Một tia màu xám kia cũng không hiện rõ, đủ để phần lớn mọi người bỏ qua.
Trong tiếng đàn, chiến sĩ Cầm Thành cũng không cảm giác được thực lực bản thân mình trở nên cường đại, mà địch nhân đang nhằm bọn họ phát động công kích lao tới cũng không cảm giác được bản thân mình yếu đi.
Lúc này, ngay cả bốn đại quân đoàn bộ binh của Cầm Thành cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Cầm Đế đại nhân lần này lại đạn tấu thanh âm bi thương như vậy. Mà cầm khúc này tựa hồ cũng không có tác dụng gì cả! Cho dù chỉ là ủng hộ sĩ khí cũng không cần sử dụng cầm khúc như vậy.
Diệp Âm Trúc không cần người khác biết mình làm gì. Hắn là chủ tướng, tại chiến trường chỉ cần hắn nắm chắc tất cả mọi thứ tại chiến trường là đủ rồi.
Mắt không nhìn thấy, nhưng thông qua năng lực thiên nhân hợp nhất, hắn nắm rất rõ, thậm chí so với bản thân khi còn sáng mắt còn rõ ràng hơn. Tiếng đàn không ngừng vang lên, hắn hạ lệnh rất nhanh:
- Tạo trận hình công kích.
Bốn quân đoàn bộ binh nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh. Trong khi Áo Lợi Duy Lạp huấn luyện bọn họ, điều lệnh đầu tiên chính là phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của thượng cấp. Tại chiến trường, cho dù là bốn vị tông chủ của bốn tông vũ kỹ cũng tuyệt đối không nghi ngờ quyết định của Diệp Âm Trúc.
Bốn quân đoàn Cầm Thành nhanh chóng chuyển đổi trận hình, trận thế bốn phương nhập lại làm một thể. Phía trước chính là Hàn Mai quân đoàn, sau đó là Trúc cùng Lan quân đoàn, Cúc quân đoàn bảo vệ hai cánh.
Tứ đại quân đoàn hình thành một chiến trận hình trùy. Mà tại chiến trận này, phía trước chính là ba trăm người tạo thành mũi nhọn, tập trung tất cả tinh nhuệ của tứ đại quân đoàn.
Nếu lúc này người quen thuộc với Cầm Thành xuất hiện ở chỗ này nhất định phát hiện: đứng ở phía trước ba trăm người này chính là quân đoàn trưởng của bốn đại bộ binh quân đoàn, cũng là bốn vị tông chủ của Đông Long vũ kỹ.
Khoảng cách của ba trọng trang quân đoàn Thú nhân ngày càng gần, tốc độ bọn chúng cũng trở nên càng lúc càng nhanh. Ngưu đầu nhân gầm nhẹ, Hùng nhân rít gào cùng với Viên nhân kêu to sắc nhọn, đủ các loại âm thanh hòa trộn. Công kích xung phong của Thú nhân hoàn toàn hiện ra.
Lúc này các ma pháp sư thủ hạ của Mã Đặc Lạp Kỳ cũng đã bắt đầu chuẩn bị ngâm xướng ma pháp. Một ngàn ma pháp sư đồng thời ngâm xướng, các loại quang mang lóng lánh ở chiến trận đủ khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải giật mình.
Phụ trách bảo vệ chung quanh các ma pháp sư đều là Long kỵ binh cùng trọng trang giáp bộ binh. Trong tay trọng trang giáp bộ binh không có vũ khí, nhưng hai tay lại nắm tháp thuẫn thật lớn cao ba thước. Một khi Thú nhân tộc không quân phát động công kích đối với ma pháp sư, bọn họ sẽ không hề để ý bản thân mà bảo vệ an toàn cho các ma pháp sư.
Đối với quân đoàn phương bắc mà nói, không có gì so sánh với sự trân quý của quân đoàn ma pháp sư này.
Hiện tại ma pháp sư đang đợi mệnh lệnh của Mã Đặc Lạp Kỳ. Nhưng bởi vì trận hình của mấy vạn đại quân Cầm Thành vẫn còn xa, công kích của ma pháp sự lại bị khoảng cách hạn chế, cho dù bọn họ muốn sử dụng ma pháp tấn công trước chiến sĩ Cầm Thành cũng không thể làm được.
Lúc này Mã Đặc Lặc Kỳ có một loại cảm giác chờ mong. Tại chiến trường, đi theo Mã Nhĩ Đế nhiều năm, hắn đương nhiên biết được, nếu bộ binh chỉ có đấu khí cấp thấp sẽ không có khả năng ngăn trở trọng trang quân đoàn của ba đại quân đoàn Thú nhân tấn công từ chính diện.
Đấu khí không đủ, cùng trọng hình bộ binh ngạnh đấu (cứng đấu cứng) tuyệt không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhìn Cầm Thành hiện tại tạo thành trùy hình chiến trận, tựa hồ cũng không có ý tứ tránh né, chính là muốn cứng đối cứng với đối phương. Cầm Đế Diệp Âm Trúc này đến tột cùng muốn như thế nào, hoặc Cầm Thành còn vũ khí bí mật gì chưa có xuất ra?
Diệp Âm Trúc cũng không có để cho Mã Đặc Lặc Kỳ có nhiều thời gian để đoán. Ngay khi ba quân đoàn thú nhân cách quân đoàn bộ binh của Cầm Thành không đến 500 bước thì một màn quỷ dị không hề báo trước xuất hiện.
Thú nhân tam đại quân đoàn lúc này đối diện với thi thể của bốn vạn Lang kỵ binh cùng Báo nhân chiến sĩ vừa mới bị viên sát trận của Cầm Thành tiêu diệt, đối với những tử thi này, thú nhân quân đoàn căn bản nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp xông qua. Tại chiến trường, chỉ chần chừ một lát thôi cũng không được, quân đoàn tinh nhuệ của Lôi thần bộ lạc đương nhiên rất rõ đạo lý này. Cho nên tốc độ bọn họ cũng không có chậm lại, trực tiếp xông qua các thi thể này.
Khi ba vạn người hoàn toàn nhảy vào khu vực có tử thi kia thì dị biến phát sinh.
Một luồng tiên huyết xuất hiện, thậm chí những bàn tay to lớn đột nhiên dựng lên, nắm chặt lấy những Ngưu đầu nhân cùng Hùng nhân đang chạy vội tới.
Mặc dù lực lượng này không đủ ngăn cản trọng trang bộ đội thú nhân, nhưng trong khi mấy vạn bàn tay đồng thời vươn lên khiến tốc độ của ba quân đoàn thú nhân cơ hồ trong nháy mắt bị chậm lại. Nhìn giống như một thổ hệ nê chiểu thuật bậc trung bình thường.
Ngay sau đó, cả thú nhân cũng cảm thấy kinh khủng khi thấy những điều phát sinh trên mặt đất. Những thi thể Lang nhân cùng Báo nhân vốn đã chết lại đứng lên, chỉ cần còn có đầu lâu trên thi thể, tất cả đều dũng mãnh đứng lên, trong tay bọn chúng vốn là vũ khí công kích loài người, toàn lực đánh về phía quân đội ở trước mặt.
Đứng lên không chỉ có Lang kỵ binh cùng Báo nhân, thậm chí còn có tọa lang của Lang kỵ binh. Mặc dù bọn chúng đều là binh chủng thú nhân trang bị nhẹ nhưng số lượng bốn vạn người đủ khiến cho toàn bộ trọng trang quân đoàn cường đại đang tấn công phải dừng lại.
Những Lang nhân cùng Báo nhân này căn bản là không biết tới đau đớn. Trên tay bọn chúng là vũ khí, lợi trảo cùng hàm răng của bọn chúng đều trở thành vũ khí công kích. Một vài Hùng nhân thậm chí bị nhiều Lang nhân đeo bám, điên cuồng cắn xé trên người.
Một màn quỷ dị như thế nhất thời khiến cho chiến sĩ hai bên trợn mắt há hốc mồm. Chuyện gì đang xảy ra? Không ai hiểu được.
Cầm Thành quân đoàn cũng không có nhân cơ hội này mà phát động tấn công. Ngay cả bọn họ cũng trở nên ngơ ngẩn, tại sao địch nhân vừa mới chết lại đột nhiên đứng dậy tàn sát những kẻ đang sắp xông tới. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với những thi thể bị mình giết trước đó?
Diệp Âm Trúc phảng phất cũng không chú ý tới những điều này. Hắn vẫn như trước, lẳng lặng đàn trên cổ cầm, cầm khúc thê lương vang vọng trong không trung. Chỉ là lúc này không ai chú ý đến hắn mà thôi.
Sau một phen hoảng sợ, ba quân đoàn cường chiến của Thú nhân cũng thể hiện ra sự cường hãn của chúng. Bọn chúng không để ý phía trước mặt mình có phải là đồng minh hay không, Hùng nhân, Ngưu đầu nhân, Viên nhân bắt đầu nhằm những thi thể phát động công kích điên cuồng.
Lực chiến đấu của Lang Nhân cùng Báo nhân sao có thể so sánh với tam đại quân đoàn này. Hơn nữa mất đi đầu lâu thì Lang nhân cùng Báo nhân không có khả năng tham chiến. Cho nên tình thế rất nhanh nghịch chuyển, Hùng nhân vung trọng chùy, Ngưu đầu nhân vung thạch trụ, bắt đầu đập tan những thi thể Lang nhân cùng báo nhân này.
Cứ như vậy, tam đại trọng trang quân đoàn mặc dù bị trì hoãn cước bộ, nhưng cũng không có bị tổn thương quá lớn. Dù sao thân thể bọn chúng cũng có lực phòng ngự cùng lực công kích cường đại hơn rất nhiều so với Báo nhân cùng Lang nhân.
Đúng lúc đó, khóe miệng Diệp Âm Trúc toát ra một tia hàn ý.
Cầm khúc đang thê lương chợt trở nên cao vút, thanh âm thê lương giống như lệ quỷ điên cuồng gào thét chợt vang lên, thanh âm chói tai tựa như kim châm vào đầu khiến cho đầu óc đau đớn. Ngay lúc này tình thế trên chiến trường lại phát sinh biến đổi.
Oanh - Thân thể một Lang nhân trong nháy mắt nổ tan tành, da thịt, xương cốt lưu lại trên người Ngưu đầu nhân phía trước vô số vết thương. Điều này mới chỉ là bắt đầu. Ngay sau đó, chỉ cần có thể hoạt động, Lang nhân, Báo nhân, thậm chí cả thân thể tọa lang giống như dây dẫn cháy, điên cuồng nổ mạnh, khiến cho trọng trang quân đoàn của Thú nhân tựa như bị tạc đạn oanh kích liên hoàn, vô số tiếng nổ không ngừng vang lên.
Tuy nhiên những tạc đạc này chính là thân thể của Thú nhân. Trong lúc nhất thời, huyết nhục bay khắp chiến trường, vô số thi thể cùng nội tạng bay lên không trung, trên người tam đại Thú nhân quân đoàn đều phủ một tầng sương mù huyết sắc.
Mặc dù tung hoành chiến trường hơn nhiều năm nhưng sắc mặt nhiều chiến sĩ quân đoàn phương bắc không khỏi tái nhợt, một số ít có tố chất tâm lý kém một chút đã bắt đầu nôn ọe.
Binh lính Cầm Thành cũng không ngoại lệ. Bốn quân đoàn bộ binh, nhất là những người tuổi còn trẻ một chút lúc này cũng bắt đầu ói tại chỗ. Bọn họ cũng kinh khủng khi thấy những màn này, huyết tinh nồng đậm không ngừng kích thích cảm quan bọn họ.
Ngưu đầu nhân, Hùng nhân, Viên nhân kêu lên thảm thiết, thê lương theo vô số thi thể thú nhân lan tràn. Chiến trường đã biến thành một địa ngục trần gian.
Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ thống khổ, hoảng sợ nhìn một màn này, cơ hồ có chút run rẩy, kêu lên:
- Ma quỷ. Điều này chỉ có ma quỷ mới có thể làm được.
Cổ Đế đấm mạnh một quyền vào người Kiều Khoa Nhĩ nói:
- Hỗn đản, còn dám làm giao động quân tâm, ta nhất định làm thịt ngươi. Đây không phải là ma quỷ, là Vong linh ma pháp sư của nhân loại.
Cổ Đế kinh hãi ít hơn so với Kiều Khoa Nhĩ? Đương nhiên không phải. Trong lòng hắn hoảng sợ không kém Hổ Vương, nhưng ngoài mặt hắn trầm ổn hơn nhiều.
Khi hắn nhìn thấy những thi thể này đứng lên ngăn cản bước tiến của tam đại quân đoàn thì trong ý thức đã biết được trong trận doanh của địch nhân có Vong linh ma pháp sư tồn tại. Chỉ là hắn cũng không rõ, Vong linh ma pháp sư cường đại đến mức nào mới có thể đồng thời chỉ huy bốn vạn thi thể biến thành vong linh sinh vật.
Trước đây cùng với Mễ Lan giao chiến nhiều lần, chưa bao giờ có vong linh sinh vật xuất hiện. Nhưng lần này lại có.
Chẳng lẽ Mễ Lan đế quốc cũng có sư đoàn Vong linh ma pháp sư.
Không đúng, tiếng đàn, tất cả đều do tiếng đàn tạo thành. Trước đó tiếng đàn đột nhiên trở nên thê lương khiến cho vị Sư vương ngày nghe được. Hắn ngước đầu lên, hướng mắt nhìn lên Diệp Âm Trúc đang ngồi trên lưng Mã Kỳ Nặc Thiết Long phía xa xa.
Diệp Âm Trúc vẫn đàn cổ cầm như trước, sắc mặt bình tĩnh, tiếng đàn mờ ảo. Bởi vì khoảng cách quá xa, Cổ Đế đã không nghe được. Nhưng trong tiềm thức nói cho hắn biết, tất cả sự việc phát sinh trước mắt đều liên quan đến việc nam nhân này chơi đàn.
- Thu binh.
Cổ Đế quyết định thật nhanh, hạ lệnh lui lại. Đại quân Thú nhân tộc cũng không có trực tiếp rút lui mà lại rất nhanh tiến về phía trước. Bọn họ hy vọng có thể dựa vào ba vạn thú nhân chiến sĩ còn sống để trở về.
Thanh âm của Diệp Âm Trúc vang lên trên không trung, quanh quẩn bên tai mỗi chiến sĩ Cầm Thành
- đối mặt với huyết tinh, nếu các ngươi chỉ biết nôn ọe, như vậy các ngươi không xứng trở thành Cầm Thành chiến sĩ, không xứng trở thành thành viên của Đông Long bát tông. Chỉ có trải qua huyết tinh tẩy lễ, các ngươi mới có thể chính thức trưởng thành. Tấn công.
Đúng vậy, trong khi phần lớn binh lính Cầm Thành còn đang nôn ọe, hắn lại ra mệnh lệnh tấn công.
Nói về luyện binh, Diệp Âm Trúc tự nhận không bằng Áo Lợi Duy Lạp, Cầm Thành tứ đại bộ binh quân đoàn chiến đấu này đều do Áo Lợi Duy Lạp một tay huấn luyện ra. Dựa theo đặc hữu của Đông Long vũ kỹ luyện thành chiến trận cường hãn, cho dù tại Mễ Lan đế quốc cũng không có khả năng xuất hiện.
Nhưng nói về dẫn binh, năng lực của Diệp Âm Trúc tuyệt đối không thua kém gì Áo Lợi Duy Lạp. Tại chiến trường, hắn tuyệt đối không có nửa phần yếu đuối, lãnh binh thiết huyết là do hắn học được từ nguyên soái Tây Đa Phu.
Tấn công bắt đầu, Cầm Thành tứ đại quân đoàn tạo thành tam giác trận, trận hình có chút tán loạn, nhưng bọn hắn vẫn lao ra ngoài.
Tam giá chiến trận, tử quan đại phóng, vô số hồng cấp cùng lam cấp và thanh cấp, hoàng cấp đấu khí hòa vào nhau, trực tiếp công kích vào mảng huyết vụ chưa hoàn toàn tiêu tán.
Cầm âm đột nhiên trở nên dồn dập. Lúc này sát khí từ siêu thần khí hiện ra, một tử sắc quang hoàn tỏa ra bao phủ thân thể Cầm Thành chiến sĩ. Khi tiếng đàn xâm nhập vào trong tinh thần các chiến sĩ thì sự sợ hãi trong lòng bọn họ biến mất, chỉ còn sát ý cường đại chưa từng có xuất hiện.
Thiết huyết linh hồn bị chấn nhiếp, cũng chỉ có siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm mới có thể trong nháy mắt bằng vào cầm âm thần kỳ truyền vào trong tai mỗi chiến sĩ. Cứ như vậy sát khí mãnh liệt trong người lại mãnh liệt, quang mang đấu khí lại lóe sáng, sáu vạn Cầm Thành chiến sĩ đốt cháy đấu khí của bản thân, điên cuồng nhảy vào trong trận địa quân địch, vung lợi kiếm trong tay bọn họ lên.
Thực lực của tam đại trọng trang quân đoàn thú nhân tộc quả thật kinh khủng. Mặc dù đối mặt với lực lượng thi bạo nhưng mất đi sức chiến đấu cũng chỉ chiếm có 1/3. Đại đa số đều là Viên nhân có lực phòng ngự yếu kém.
Mặc dù phần lớn Hùng nhân cùng Ngưu đầu nhân chiến sĩ còn sống, nhưng trong tâm bọn chúng hoàn toàn bị sự sợ hãi xâm nhập. Bọn chúng không phải là lần đầu tiên ở chiến trường nhưng chiến tranh quỷ dị như thế cũng chính là lần đầu tiêm bọn chúng gặp phải. Tựa hồ là một loại lực lượng không thể chống lại. Lúc này không nói gì tới sĩ khí, không ít Ngưu đầu nhân cùng Hùng nhân chiến sĩ thậm chí sợ hãi đến mức bĩnh cả ra quần.
Nhìn miệng vết thương trên người, nhìn thân thể đồng bạn rời từng mảnh nhỏ, những chiến sĩ thú nhân còn sót lại đã hoàn toàn lâm vào sự khủng hoảng.
Ngay lúc này đấu khí sáng chói lan tràn huyết sắc, tử sắc quang mang xẹt qua cổ họng bọn chúng. Khi tử vong phủ xuống, không ít thú nhân cảm thấy không phải là thống khổ mà là giải thoát.
Có lẽ cũng chỉ có cái chết mới đem bọn chúng thoát khỏi sự sợ hãi hiện tại.
Cổ Đế thống khổ nhắm hai mắt lại. Cho tới bây giờ hắn cũng không có phái Hoàng kim quân đoàn xông tới. Bởi vì hắn không biết địch nhân còn có năng lực kinh khủng bao nhiêu. Đồng thời cũng không hy vọng thấy quân đoàn Hoàng kim của mình bị ma pháp sư quân đoàn Tây Bắc quét sạch.
Mệnh lệnh rút lui được truyền đạt, lần này là trực tiếp lui lại.
Vốn còn muốn đến cứu viện nhưng bốn quân đoàn còn lại nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, cũng không dám cùng chiến sĩ Cầm Thành giao đấu. Hoàng kim quân đoàn chủ lực cũng nhanh chóng lui lại hướng pháo đài Lôi Thần Chùy
Nhưng Cổ Đế có thể cam tâm sao? Đổi lại bất luận kẻ nào dưới tình huống bị tiêu diệt hết bảy quân đoàn cũng tuyệt đối sẽ không cam tâm. Cho nên, giữa không trung hai quân đoàn Sư thứu cùng Lôi điểu rốt cục cũng hành động.
Vô số khối đá từ trên lưng sư thứu rơi xuống, mỗi một tảng đá đều có các kích cỡ khác nhau. Bản thân Sư thứu cũng có lực công kích cường đại, phương pháp sử dụng đá này được Thú nhân tộc học được từ loài người.
Tảng đá rơi xuống từ trên cao mấy ngàn thước. Cho dù là cường giả đấu khí mạnh mẽ cũng không dám khinh địch đón đỡ.
Vạn sư thứu đồng thời phát động. Trên người chúng chỉ có thể chở được năm tảng đá, nhưng điên cuồng lao xuống. Tác dụng của chúng chính là đoạn hậu và tiêm kích.
Thấy mưa đá rơi xuống, sắc mặt Diệp Âm Trúc chợt biến đổi. Hắn mặc dù đã tính tới việc không quân Thú nhân phát động công kích, nhưng không nghĩ tới Cổ Đế lại quyết định nhanh như thế.
Mệnh lệnh triệt thối lập tức được ban ra trước bộ binh quân đoàn. Diệp Âm Trúc hạ lệnh tất cả nhanh chóng lui lại.
Cầm Thành tứ đại bộ binh quân đoàn thể hiện ra tốc độ bất đồng với bộ binh thông thường, ưu thế về đấu khí đã thể hiện vào lúc này, sáu vạn người vốn đang lao tới trước song trận hình liền tản ra, nhằm bốn hướng nhanh chóng thối lui.
Sư thứu bộ đội trong khi thả những tảng đá xuống thì bộ đội Cầm Thành cũng phản ứng lại rất nhanh chóng, nhất thời khiến cho phần lớn những tảng đá đều đều không rơi trúng. Đồng thời Cầm Thành chiến sĩ tứ đại bộ binh quân đoàn, tất cả tiểu đội trưởng cùng chiến sĩ đều huy động trường kiếm trong tay bọn họ, tối thiểu là lục cấp đấu khí tràn ngập. Vì toàn quân lui lại nên lúc này bọn họ không hề giữ lại đấu khí của bản thân, tử sắc, hoàng sắc đấu khí của những cao thủ nhằm hướng những tảng đá rơi xuống mà công kích.
Trên bầu trời, những tảng đá thật lớn rơi xuống, cho dù là lục cấp đấu khí cũng không có cách nào hoàn toàn chống đỡ, không cần phải nói đến kiếm ảnh này phổ biến đều là hoàng sắc đấu khí. Những tảng đá thật lớn, ánh kiếm tung hoành đánh sâu vào những tảng đá khiến những tảng đá cũng bay tán toán, ánh kiếm đan thành một cái lưới, che chở cho Cầm Thành chiến sĩ chạy đi, rất ít tảng đá có thể lọt vào trong chiến trận.
Lúc này thì ngay cả Cổ Đế cũng không nhịn được dụi dụi hai mắt của mình. Điều này sao có thể. Hoàng cấp đấu khí lúc nào trở nên cường đại như thế?
Hắn không biết màu sắc của Cầm Thành đấu khí cùng thải hồng (cầu vồng) cấp bậc của đại lục có khác nhau. Chi bộ đội Cầm Thành này đều là Đông Long Bát tông chiến sĩ, bọn họ chẳng những am hiểu Đông Long vũ kỳ mà đấu khí cũng không phải đơn giản là hoàng cấp như vậy. Ít nhất đều là lục cấp, thậm chí còn có thanh cấp cùng lam cấp.
Đương nhiên nếu chỉ dựa vào đấu khí mà ngạnh đấu với nhiều tảng đá công kích như thế cũng không có khả năng ngăn cản toàn bộ. Giờ khắc này Đông Long vũ kỹ thể hiện ra sự cường hãn chính thức của bọn họ. Nhìn đấu khí mạnh mẽ tung hoành đồng thời mỗi một kiếm đều đánh trúng mặt bên của tảng đá, một vị trí đặc thù làm tảng đá bị hoán đổi lực bay ngang. Đó chính là Đông Long vũ kỹ tứ lạng bạt thiên cân.
Nếu cùng mức đấu khí, Đông Long chiến sĩ có thể dễ dàng chiến thắng nhiều chiến sĩ vũ kỹ phổ thông. Dựa vào kỹ xảo của Đông Long vũ kỹ, đó là do Đông Long đế quốc lưu truyền ngàn năm cho truyền nhân của rồng. Mà Đông Long chiến sĩ tu luyện chính là loại vũ kỹ này, loại vũ kỹ thích hợp nhất, cũng chỉ có bọn họ mới có thể hoàn toàn phát huy hết uy lực của vũ kỹ. Phương diện kỹ xảo cùng lực lượng kết hợp hình thành một màn giống như kỳ tích trước mắt này.
Trong quang mang tung hoành của đấu khí, Cầm Thành tứ đại lục chiến quân đoàn xông ra khỏi lạc thạch trận vọt đến. Mặc dù cũng có không ít người bị vài vết thương nhẹ nhưng không có người nào bị tử thương. Chiến tích như vậy cũng đã đủ để ngạo thị mọi người.
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn trời, chăm chú nhìn Sư thứu cùng Lôi điểu, lưỡng đại thú nhân không chiến quân đoàn đang dừng ở giữa không trung, hừ lạnh một tiếng, cầm âm trong tay biến đổi.
Tiếng đàn dường như lan lên tận trời, ẩn hiện một vầng tử sắc quang mang nhu hòa từ bạch sắc cổ cầm bay ra, giống như một cái lưới lớn nhằm hướng không trung phóng tới. Tiếng đàn nhu hòa chợt trở nên cường thịnh, bất luận là quân ta hay quân địch đều có thể nghe rõ ràng sự biến hóa của tiếng đàn.
- Không ổn.
Cổ Đế sắc mặt biến đổi. Hắn có thể dám chắc lúc trước làm sống lại thú nhân chiến sĩ chính là kẻ mặc bạch y ma pháp sư đang đánh đàn kia. Lúc này nhìn thấy tử sắc quang mang bay lên trời, mục tiêu hiển nhiên là nhằm vào hai quân đoàn Sư thứu cùng Lôi điểu quân đoàn.
Phải biết rằng Không kỵ binh ở thế giới nhân loại hay ở thế giới thú nhân đều cực kỳ trân quý. Cổ Đế tuyệt đối không hy vọng hôm nay đã tổn thất một lượng lớn chiến sĩ, lại bị tổn thất thêm Không kỵ binh. :
Ra lệnh cho không quân lui lại, đồng thời cả người hắn dũng mãnh từ trên lưng voi ma mút phóng ra ngoài, tử sắc đấu khí cường hoành làm hắn giống như một mũi tên, trong chớp mắt xẹt qua trước mặt quân đoàn, tử sắc quang mang màu tím tử trong tay Cổ Đế mang theo một tiếng nổ, như lôi đình nhất kích nhanh như tia chớp đánh tới phía Diệp Âm Trúc. Đó chính là Lôi Thần chùy, Lôi Đình nhất kích.
Cổ Đế là tử cấp cửu giai, đấu khí thúc dục lôi đình nhất kích, khi đó uy lực tuyệt đối sẽ không giống cấm chú phổ thông. Đối với địch nhân là ma pháp sư cổ quái này, vị Sư vương đã hận tới cực điểm.
Khi Cổ Đế tập trung khóa chặt Diệp Âm Trúc, hắn đã cảm giác được ngay lập tức, sắc mặt hơi biến đổi, bất đắc dĩ phải ngừng đàn. Hắn tuyệt không e ngại công kích của Cổ Đế, nhưng một khúc "Bình sa lạc nhạn" này cũng bị Cổ Đế cắt đứt. Ám tử sắc quang hoàn màu tím vừa mới xuất hiện đã lập tức biến mất.
Cầm khúc tạo ra uy áp thật lớn cho hai không trung quân đoàn Sư thứu cùng Lôi điều, khiến chúng thống khổ lui về phía sau.
Hai tay Diệp Âm Trúc gảy đàn, cùng lúc ngón trỏ, ngón giữa, và ngón vô danh đồng thời xuất ra, tử trúc đấu khí trong nháy mắt bộc phát, cùng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm hoàn toàn dung hợp làm một thể. Sau một khắc, âm nhận (lưỡi chém bằng âm thanh) bảy màu theo âm thanh cùng năng lượng ba động mạnh mẽ ngang nhiên đón lấy công kích của Lôi Thần Chùy, lôi đình nhất kích.
Tiếng sấm chớp bộc phát tại chiến trường, ba đạo âm nhận phía trước cùng lôi đình nhất kích va chạm bộc phát ra năng lượng cường đại. Nguyên tố loạn lưu hình thành một dòng suối thật lớn, trong phạm vi dòng suối đó tất cả thi thể trong nháy mắt biến mất không chút dấu vết.
Nhưng điều khiến cho Cổ Đế chấn động chính là bảy đạo âm nhận kia mặc dù bốn đạo âm nhận phía sau đã bị nguyên tố loạn lưu làm ảnh hưởng, tốc độ đã yếu đi nhưng cũng không thể phá hỏng hoàn toàn mà trực tiếp nhằm phía hắn bay tới. Thông qua tinh thần cảm ứng, hắn có thể cảm giác rõ ràng bốn đạo âm nhận này vô cùng cường đại.
Từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện ma pháp sư cường hãn như vậy. Cổ Đế vạn vạn lần không có ngờ tới. Là cao thủ đệ nhất của Thú nhân tộc, đối mặt với chiến tranh nhân loại, Cổ Đế thường xuyên có thể hiệu quả ngăn cản cơn sóng dữ.
Phương bắc quân đoàn của Mễ Lan đế quốc vì đối phó với hắn mà gặp nhiều phiền não. Nhưng thực lực tử cấp cửu giai quả thật khiến cho cường giả của Mễ Lan không thể một mình đối kháng với hắn. Cho dù có Long kỵ tướng vây công, Cổ Đế phát động công kích với lôi thần chùy cũng sẽ mang đến tổn thất không nhỏ cho Mễ Lan phương bắc quân đoàn.
Nhìn thấy Diệp Âm Trúc chỉ thuấn phát một ma pháp nhưng chẳng những phá đi lôi đình nhất kích mà còn đồng thời mang đến phiền toái cho Cổ Đế.
Gầm nhẹ một tiếng, Cổ Đế không thể không xuất ra lôi thần chùy. Lần này là một vầng tử sắc quang mang chói mắt mang theo tiếng sấm xuất ra, cuồng phong cùng cự lôi đồng thời bộc phát. Đoàn lam tử sắc quang mang cùng bốn đạo âm nhận va chạm cùng một chỗ khiến cho nguyên tố loạn lưu, rốt cục cũng hóa giải công kích âm nhận của Diệp Âm Trúc.
Phong bạo chi chùy, công kích cường đại hạng nhất của lôi thần chùy.
Ngay khi hai đại cường giả va chạm vào nhau, đồng thời tình huống giữa không trung cũng đột nhiên xảy ra biến hóa. Giai điệu nhu hòa hóa thành tử quang bay lên khiến cho tốc độ của Sư thứu cùng Lôi điểu bộ đội đang bay lui lại phía sau trong nháy mắt chậm lại.
Ngay sau đó một mảng nhiều màu sắc từ Thánh Quang thành bay đến. Đó chính là những đại điểu huyễn lệ, có thể so sánh với Sư thứu cùng Lôi điểu bộ đội. Số lượng bọn họ ít hơn nhiều, thể hình cũng không thể so sánh với đối phương nhưng một vòng tử sắc quang hoàn màu tím đang xuất hiện trên lưng những đại điểu này.
Thú nhân tộc rốt cục có chút khủng hoảng, không quân của đối thủ không nhiều nhưng từ sau khi Mễ Lan phương bắc quân đoàn ưng chuẩn Long kỵ binh biến mất, lại một lần nữa xuất hiện không quân khiến cho Thú nhân tộc giật mình.
Một tia chớp từ trên lưng đại điểu này bắn ra, chiếu xạ theo ánh mặt trời, mỗi một mũi tên nhọn đều lóe ra tử sắc quang hoàn nhàn nhạt, khiến cho mấy trăm Sưu thứu cùng Lôi điểu đang rơi vào trạng thái trì trệ bị bắn trúng, nhất thời kêu lên rên rĩ, rơi xuống mặt đất.
Cầm Thành không quân Giác ưng kỵ sĩ đoàn rốt cục cũng xuất kích. Giác ưng kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng về phương diện tài năng quân sự không hề kém Diệp Âm Trúc, đó chính là Áo Lợi Duy Lạp. Đối với tình thế chiến trường cũng nắm chắc, cùng Diệp Âm Trúc phối hợp nhiều lần khiến hắn nắm rất chuẩn xác.
Tướng lĩnh Mễ Lan phương bắc quân đoàn không biết sự cường hãn của chiến sĩ Cầm Thành nhưng hắn sao lại không biết. Cầm Thành tứ đại bộ binh quân đoàn là do chính hắn huấn luyện.
Nếu luận về số lượng không quân so với đối phương thì ít hơn nhiều. Nhưng nói về khí thế, lực chiến đấu thì Giác ưng có lẽ không thể so với Sư thứu cùng Lôi điểu, thậm chí so với Sư thứu kém hơn nhiều nhưng mà Giác ưng lại có ưu thế của mình, đó chính là tốc độ.
Băng tốc độ siêu việt hơn so với Sư thứu cùng Lôi điểu, hơn nữa Cầm Đế thập nhị nhạc phường chính là thần âm ma pháp thần kỳ, Áo Lợi Duy Lạp mới có thể nắm được thời cơ làm bị thương nặng địch quân.
Phải biết rằng cho dù là ở Thú nhân tộc, số lượng Sư thứu cùng Lôi điểu cũng có hạn. Chết một người là thiếu đi một người, sự quý trọng đủ để so sánh với Hoàng kim quân đoàn của Cổ Đế.
Cổ Đế dưới tác dụng mạnh mẽ của đấu khí hạ xuống cách đó năm thước, ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc cũng không có tái phát động công kích, hai mắt trống rỗng nhìn về phía Cổ Đế, hai tay án lên cầm huyền, khí thế chấn nhiếp Cổ Đế. Hai đại cường giả giằng co với nhau tại chiến trường, cũng không có ai ra tay động thủ lại.
Giác Ưng kỵ sỹ đoàn sau khi phóng xuất ra lượt tên thứ ba, rốt cục Sư thứu cùng Lôi điểu bộ đội cũng thối lui về phạm vi pháo đài Lôi thần Chùy. Áo Lợi Duy Lạp cũng không truy kích. Hai ngàn Giác Ưng kỵ sỹ bay về phía sau, trong chớp mắt biến mất tại Thánh Quang thành. Dựa vào Cầm Đế thập nhị nhạc phường gia trì thần âm trì, khiến cho bọn họ tiêu diệt được hơn một ngàn không quân của đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...