Linh hồn của Thú nhân và Nhân loại có chút khác biệt, không phức tạp như loài người. Diệp Âm Trúc nhân lúc bọn họ tử vong lập tức thu hồi trí nhớ sau khi điều chỉnh lại chuyển tải vào trong não của báo nhân khiến bọn họ thành khôi lỗi của mình. Lúc này báo nhân quả thật đã chết, trở thành vong linh nhưng sức chiến đấu khi còn sống thì không hề ảnh hưởng 1 chút nào, vì không có cảm giác đau đớn nên sức chiến đấu lại có phần nâng cao hơn trước.
Trong phòng, Tử vẫn tiếp tục ngâm xướng, sóng âm trầm thấp quỷ dị vẫn liên tục phát ra nhưng Diệp Âm Trúc cảm thấy có gì đó không đúng. Thông thường, với năng lực triệu hoán của Tử Tinh Bỉ Mông chỉ cần xung quanh có Bỉ Mông cự thú là lập tức chạy tới ngay. Từ khi bọn hắn đến đây đã hơn nửa canh giờ nhưng ngay cả 1 cái bóng của Tử Tinh Bỉ Mông cũng không hề thấy đâu cả.
Đúng lúc Diệp Âm Trúc đang phân vân có nên nói Tử ngừng lại để tìm cách khác thì giác quan của hắn chợt động, hắn rõ ràng cảm giác được một người có thực lực cường hãn đang tiến đến chổ này. Nhìn phương hướng của đối phương chính là tiến đến căn nhà đá nơi hắn và Tử đang đứng.
Thân hình khẽ động lập tức lui về phía sau, Diệp Âm Trúc lại ẩn thân vào góc tối, có hắc vụ hộ thể cùng với sự ẩn tàng khí tức và năng lực. Trừ phi ma pháp sư bạch cảnh ở đây còn không thì đừng nghĩ đến chuyện phát hiện ra hắn.
Một thân ảnh to lớn vọt đến trên căn nhà, nhẹ nhàng đáp xuống sân trong như 1 chiếc lá rụng. Nhưng khi phát hiện trong sân có báo nhân, kẻ mới đến lập tức động thủ, tốc độ cực nhanh ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không kịp ngăn cản.
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ vung lên, lợi trảo màu vàng xoè rộng. Thân ảnh kềnh càng của hắn không hề làm ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển trong sân. Kim quang loé đến đâu, khôi lỗi báo nhân của Diệp Âm Trúc không kịp phản ứng đến đấy, lập tức biến thành 1 đống thịt.
Lực công kích kinh khủng, tốc độ kinh hoàng, tác phong tanh máu không chút do dự đều chứng tỏ kẻ lạ này vô cùng cường đại.
Sau khi biến báo nhân cuối cùng thành đống thịt, ánh mắt người mới đến đột nhiên chiếu về nơi mà Diệp Âm Trúc đang đứng, lợi trảo xoè rộng, gầm nhẹ 1 tiếng:
- Ra đây.
Diệp Âm Trúc trong lòng thất kinh, hắn không ngờ được mình đã ẩn nấp kỹ đến vậy mà vẫn bị phát hiện, không nhịn được mà tán thưởng thực lực của người mới đến. Nhưng trên mặt lại lộ ra nét tươi cười, không hề có chút địch ý
- Đừng căng thẳng thế, Tang Thác Tư đại ca, ta không chịu nổi công kích của ngươi đâu a.
Khuôn mặt cương ngạnh bỗng toát lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức nhường chổ cho vẻ hưng phấn tột độ. Đúng vậy, người này chính là vương của Bỉ Mông cự thú, là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của Tử, Hoàng Kim Bỉ Mông Tang Thác Tư. Cùng là Hoàng Kim Bỉ Mông nhưng Diệp Âm Trúc biết rõ phương thức công kích như sét đánh ngang tai như vậy thì cho dù là Hoàng Kim Bỉ Mông mạnh nhất của Cầm Thành, Địch Tư cũng còn xa mới là đối thủ. Lực công kích và tốc độ của Tang Thác Tư không phải là thứ mà Bỉ Mông cự thú bình thường có khả năng có được, mặc dù mấy tên báo nhân này không có thể để cho hắn biện hiện ra được thực lực chính thức, nhưng Diệp Âm Trúc lại không có chút nào hoài nghi, trong tất cả các Bỉ Mông, sợ rằng chỉ có Tử mới có thể chánh diện đối kháng với vị vua Bỉ Mông cự thú này.
- Âm Trúc, ngươi đã đến rồi…, vậy Tử…
Diệp Âm Trúc cười khổ, cảm nhận mấy đống thi thể đang nằm trên mặt đất, bất đắc dĩ, đành phải tiến lên nâng cánh cửa đã bị báo nhân đánh ngã để che lại sân. Nhưng hắn biết, chỗ này với mùi máu tanh nồng nặc như thế, không bao lâu sẽ đem quân đội thú nhân đưa tới.
- Tang Thác Tư đại ca, chúng ta trước tiên vào nhà rồi hãy nói đi.
Hắn vừa nói vừa lập tức dẫn Tang Thác Tư đi vào trong nhà đá.
Tử tự nhiên cũng đã nghe được động tĩnh ở bên ngoài, nhưng vì tuyệt đối tín nhiệm với Diệp Âm Trúc nên hắn cũng không có bất kì hành động nào. Lúc này đột nhiên nghe được thanh âm của Tang Thác Tư, hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục ngâm xướng. Ngay khi Tang Thác Tư đặt bước chân đầu tiên vào bên trong nhà đá thì thân thể hùng tráng của hai người đã siết chặt lấy nhau.
Diệp Âm Trúc lặng yên đứng ở một bên, không có lên tiếng, nhưng hắn lại có thể cảm giác được máu huyết vẫn đang kịch liệt sôi trào trong hai huynh đệ Bỉ Mông này. Bất luận là Tử hay là Tang Thác Tư, cả hai đều đã kích động cực độ. Huynh đệ gặp lại, cảm tình giữa bọn họ chẳng những không có giảm bớt, mà thân tình cùng tư niệm mãnh liệt đều không ngừng dâng cao.
- Đại ca, đệ đã trở về.
Sau một lúc lâu, Tử rốt cuộc khôi phục lại một chút lý trí, buông lỏng cánh tay đang ôm Tang Thác Tư ra.
Tang Thác Tư nhìn người đệ đệ trước mặt với vóc người tráng kiện không kém mình:
- Thật tốt quá, Tử, ngươi rốt cuộc đã trở về. Đại ca chờ đợi ngày này đã lâu lâu lắm rồi. Người biết không, ta không chỉ một lần muốn trở mặt với Cổ Đế, đem tộc nhân của chúng ta thoát khỏi pháo đài Lôi Thần Chùy. Nhưng vì tương lai của tộc nhân, vì tương lai của thú nhân. Ta không thể không nhẫn nại, đối với ta mà nói, không việc gì có thể thống khổ hơn việc này. Bây giờ tốt lắm rồi, ngươi rốt cuộc trở về, sẽ không định tay không mà đi hả?
Trong mắt Tử toát ra sự tự tin mãnh liệt
- Không, đương nhiên là không. Lần này đệ quay lại chính là muốn lấy cái mà đệ nên có, cũng nên là lúc chúng ta báo thù cho cha mẹ.
Tang Thác Tư dùng sức vỗ một quyền trên ngực của Tử:
- Khá, không hổ là đệ đệ của Tang Thác Tư ta, ngươi yên tâm, chuyện bên này ta đã sớm chuẩn bị thỏa đáng cho ngươi, nhưng sự đề phòng của Cổ Đế đối với chúng ta cũng rất lợi hại.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới thanh âm loạt xoạt, giống như Diệp Âm Trúc đã đoán trước, thú nhân với khứu giác nhạy bén đã phát hiện được mùi máu tanh ở trong này.
Diệp Âm Trúc vội vàng hỏi:
- Tang Thác Tư đại ca, chúng ta có nên đổi sang một chỗ khác rồi hãy nói tiếp hay không?
Tang Thác Tư gật đầu,
- Các ngươi đi theo ta.
Thân thể hùng tráng dẫn đầu đi ra ngoài, bay lên trời, cơ hồ là dán vào trên nóc nhà mà bay ra ngoài. Diệp Âm Trúc cùng Tử đồng thời nhảy lên, đi theo sát sau lưng của vị hoàng kim Bỉ Mông vương. Ngay khi bọn hắn vừa rời đi, cửa đá lại bị đạp ngã, rất đông binh sĩ thú nhân từ bên ngoài hùng hổ lao vào, thấy trên mặt đất đầy thịt nát, cho dù là thú nhân hung hãn thì sắc mặt cũng không khỏi có chút tái nhợt. Tiểu đội trưởng Thú nhân cầm đầu lập tức hạ lệnh tìm kiếm và báo cáo cho cấp trên. Không khí bên trong cả pháo đài Lôi Thần Chùy vì mấy cỗ tử thi này mà càng thêm khẩn trương.
Tốc độ của Tang Thác Tư rất nhanh, hơn nữa động tác cũng rất linh hoạt. Hắn bây giờ không giống Bỉ Mông cự thú với thân thể cao lớn mà ngược lại lại giống như một người vượn, bất kỳ địa hình nào hắn cũng bước đi như đi trên mặt đất. Rất nhanh, hắn đã mang theo Diệp Âm Trúc cùng Tử đi tới vị trí trung tâm của pháo đài Lôi Thần Chùy. Nơi xa xa, Diệp Âm Trúc thậm chí thấy được nơi ở của Cổ Đế, tù trưởng bộ lạc Lôi Thần.
Tang Thác Tư dẫn theo hai người đi tới một nơi cách Cổ Đế đang ở không xa, tới một cái sân rộng mênh mông thì ngừng lại. Phòng ốc nơi này vô cùng cao lớn, cái sân cũng cực kỳ rộng rãi, nhìn thấy diện tích chiếm dụng so với nơi Cổ Đế ở lại còn rộng hơn vài phần.
Nơi cửa, bốn Bỉ Mông cuồng bạo đang đứng gác. Khi ba người Diệp Âm Trúc tới, bốn cuồng bạo Bỉ Mông lập tức tỉnh táo, nhưng khi bọn hắn thấy dẫn đầu chính là Tang Thác Tư thì lại xem như không hề thấy gì, một lần nữa lại trở về vị trí, thậm chí cũng không có thốt lên một câu hỏi nào.
Tang Thác Tư di vào trong viện xong mới dừng lại, xoay người nói với Tử và Diệp Âm Trúc:
- Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Nơi này là chỗ ở của ta, trừ phi là Cổ Đế đích thân tới, nếu không không ai dám tới quấy rầy ta. Đi, chúng ta vào nhà rồi hãy nói.
Sân mặc dù rất lớn, nhưng trong phòng lại trống rỗng, Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ Tang Thác Tư ra, ở chỗ này cũng không hề có hơi thở của thú nhân khác. Chẳng lẽ nói, một nơi khổng lồ như thế cũng chỉ ở có một mình Tang Thác Tư sao?
Tang Thác Tư vẫn chưa khôi phục lại từ sự kích động do gặp được huynh đệ, vừa vào phòng liền nhịn không được nắm lấy cánh tay Tử:
- Huynh đệ tốt, ngươi thật sự đã đột phá sao?
Từ gật đầu
- Nếu không phải đã hoàn thành đột phá, đệ cũng sẽ không đi tới nơi này.
- Hảo, hảo, hảo. Việc này thật sự là tốt quá, Tử, ngươi không có cảm thấy quái ư, tại sao ta đường đường là Bỉ Mông vương, nhưng ngay cả người hầu cũng không có?
Tử sửng sốt một chút, rồi đợi Tang Thác Tư nói. Tang Thác Tư trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ:
- Việc này cũng phải từ Cổ Đế mà nói. Ngươi không phải đã từng xuất hiện trong phạm vi thế lực của bộ lạc Sở La Môn sao?
Tử gật đầu, lần đó khi hắn cùng Diệp Âm Trúc đem Ải Nhân tộc dẫn nhập Cầm Thành, đã xảy ra xung đột với pháo đài Sở La Môn.
Tang Thác Tư vỗ đùi:
- Vậy là đúng rồi, ta cũng là từ một chỗ khác mà biết được cái tin tức này. Lúc ấy cùng ngươi đi ra hẳn là còn có Sơn Lĩnh Cự Nhân. Từ sau khi các ngươi xuất hiện, cả bộ lạc Lôi Thần cũng đã bắt đầu khẩn trương. Ta nghĩ tình huống của hai bộ lạc khác cũng sẽ không kém bao nhiêu. Cổ Đế đã nghiêm mật phong tỏa các tin tức, nhất là đối với Bỉ Mông nhất tộc của chúng ta. Bắt đầu từ lúc đó, hắn đã không còn tín nhiệm chúng ta rồi. Hắn rút sạch thực lực của ta, đem ta cùng tộc nhân tách ra. Ngươi cũng thấy được, ở chỗ này hắn chỉ lưu lại cho ta có bốn tên cuồng bạo Bỉ Mông, nói tốt một chút là để ta ở trong pháo đài mà hưởng phúc, nói trắng ra là để cho ta tách ra khỏi các tộc nhân. Cổ Đế vẫn kiêng kỵ ta lắm.
Tử trầm giọng nói:
- Xem ra, Cổ Đế rất sợ tứ đại thần thú chúng ta công khai xuất hiện.
Tang Thác Tư nói:
- Nửa năm trước, không biết từ địa phương nào mà có tin tức lan tràn tới Cực Bắc Hoang Nguyên. Mặc dù tam đại bộ lạc đã kiệt lực để ém nhẹm, nhưng tin tức về sự tồn tại của ngươi vẫn tiến vào bên trong thú nhân tộc. Nhất là một ít bộ lạc nhỏ ở bên trong hoang nguyên cũng đã biết ngươi tồn tại. Chỉ là ngươi chưa bao giờ chính thức xuất hiện trước mặt thú nhân tộc nên các bộ lạc ấy vẫn duy trì thái độ chờ đợi.
Tử nhíu mày nói:
- Đại ca, nếu ta xuất hiện, thú nhân tộc liệu có chấp nhận ta không?
Tang Thác Tư lộ ra vẻ suy tư
- Khó nói lắm, Tử Tinh Bỉ Mông cùng với tứ đại thần thú dù sao chỉ là một truyền thuyết của thú nhân tộc, ngàn năm nay chưa từng xuất hiện, đã sớm bị nhiều người quên lãng. Tam đại bộ lạc thống trị Cực Bắc hoang nguyên đã nhiều năm, thế lực thâm căn cố đế, nhất là hoàng tộc của tam đại bộ lạc, chỉ có lòng trung thành với tộc trưởng. Một khi ngươi chính thức xuất hiện, bên trong hoang nguyên chắc chắn sẽ nổi lên một trận cuồng phong, nhưng sức ảnh hưởng có thể đạt tới trình độ nào thì bây giờ ta cũng không có dám chắc. Cho nên, ngươi chẳng những phải dùng thân phận Tử Tinh Bỉ Mông xuất hiện, mà còn phải để cho mọi người chứng kiến được sự cường đại của Tử Tinh Bỉ Mông.
Tử nói:
- Vậy còn người trong tộc của chúng ta thế nào?
Tang Thác Tư quả quyết nói:
- Bỉ Mông nhất tộc chúng ta tự nhiên không có vấn đề rồi. Tộc nhân chúng ta cũng không phải ngu ngốc. Tam đại bộ lạc bây giờ đang kiệt lực hạn chế chúng ta, đã làm cho nội tộc cực kỳ bất mãn. Ta đã cùng liên lạc với tộc nhân ở bộ lạc Chiến Thần, bộ lạc Sở La Môn. Mặc dù không có nói rõ, nhưng bọn họ hẳn là cũng hiểu được tộc ta bị hạn chế cùng với sự xuất hiện của ngươi có liên quan. Yên tâm đi, Tử Tinh Bỉ Mông là hoàng giả của Bỉ Mông nhất tộc, là biểu tượng cho sự hưng thịnh của bổn tộc. Chỉ cần ngươi đứng đó hô lên một tiếng, các tộc khác của thú nhân thì ta không dám nói, nhưng tộc nhân của chúng ta tất nhiên sẽ kiệt lực ủng hộ ngươi.
Nói đến đây, trong mắt Tang Thác Tư hiện lên một đạo hàn quang:
- Cổ Đế thật sự tưởng rằng đem ta giam lỏng ở chỗ này thì ta không có cách nào liên lạc với các mọi người trong tộc ư? Vậy thì hắn cũng quá xem thường Bỉ Mông nhất tộc của chúng ta rồi. Tộc nhân ta ở bộ lạc Lôi Thần cùng với tộc nhân ở bộ lạc Chiến Thần bây giờ đều đã tập kết ở đại thảo nguyên phía sau pháo đài. Bọn họ đều cũng đang đợi tin tức của ta. Một khi thời cơ chín muồi, hơn ba trăm chiến sĩ trưởng thành của bổn tộc sẽ gia nhập vào hàng ngũ của ngươi. Mặc dù Bỉ Mông nhất tộc chúng ta trong thú nhân có số lượng rất thưa thớt, nhưng tuyệt đối là cực mạnh đó. Ta thật sự muốn xem Cổ Đế làm cách nào mà ngăn cản được Lục Chiến Vô Địch nhất tộc này của chúng ta.
Diệp Âm Trúc nói:
- Đã như vậy, chúng ta liền cùng phát động đi, nếu muốn một lần chiếm được bộ lạc Lôi Thần là không thực tế, nhưng trước tiên chúng ta cũng phải dao động căn cơ của nó. Nói cho tất cả thú nhân, vương giả của bọn họ đã trở về.
Tang Thác Tư có chút lo lắng:
- Ta bây giờ lo lắng duy nhất chính là tam đại bộ lạc có hạ độc thủ với tộc nhân của ta hay không. Tộc nhân của bộ lạc Lôi Thần và bộ lạc Chiến Thần bây giờ tập trung cùng một chỗ, nếu mà xuất kỳ bất ý, có thể phá được phòng tuyến của bộ lạc Lôi Thần mà hội hợp cùng ngươi. Nhưng tộc nhân ở bên kia bộ lạc Sở La Môn phải làm sao bây giờ? Mấy năm nay bộ lạc Sở La Môn phát triển nhanh chóng, số lượng tộc nhân chúng ta ở bên đó ít nhất cũng hơn 150 người. Một khi chúng ta bên này có phát sinh biến hóa, sợ rằng bộ lạc Sở La Môn lập tức sẽ xuống tay đối với tộc nhân chúng ta.
Nghe Tang Thác Tư nói xong, trong đầu Diệp Âm Trúc đột nhiên lóe lên, trên miệng lộ ra một tia mỉm cười:
- Có biện pháp rồi, sự thống trị của tam đại bộ lạc không phải thâm căn cố đế ư? Chúng ta đây cần gì phải trước mặt đối kháng với bọn chúng? Không bằng trực tiếp đột nhập từ bên trong, làm cho cả Cực Bắc hoang nguyên cũng đều xuất hiện âm thanh phản đối bọn họ. Tới lúc đó, không có tam đại pháo đài, bọn họ cũng không thể chống lại thú nhân của cả Cực Bắc hoang nguyên.
Tử nhìn về phía Diệp Âm Trúc:
- Ý ngươi là…
Diệp Âm Trúc nắm chặt tay
- Tử, chúng ta dự định đem tin tức ngươi đã xuát hiện phát tán khắp đại thảo nguyên. Trước tiên thu thập toàn bộ tộc nhân của ngươi, sau đó lại từ cực phương bắc của Cực Bắc hoang nguyên, băng sâm, chúng ta sẽ bắt đầu đi về phía nam, tích lũy sức mạnh để tặng cho tam đại bộ lạc một đả kích trí mạng.
Tử đột nhiên thấy được ánh sáng
- Ta hiểu được rồi, vậy cứ thế mà làm.
Tang Thác Tư một đầu đầy sương mù nhìn hai người, hỏi:
- Hai người đang nói cái gì vậy? Ta nghe kiểu gì cũng không rõ?
Tử mỉm cười nói:
- Ý của Âm Trúc là, không phải tam đại bộ lạc kiêng kỵ chúng ta sao? Vậy để bọn họ kiêng kỵ cho đã luôn. Đại ca, khi chúng đệ rời đi nơi này, lập tức sẽ lên đường đi trước tới bộ lạc Sở La Môn, dùng thời gian ngắn nhất lấy được sự ủng hộ của tộc nhân nơi đó. Sau đó sẽ hợp với đại ca và tộc nhân bên này, rồi trực tiếp đi tới bên trong Cực Bắc hoang nguyên, mời các bộ lạc ủng hộ, đó gọi là đột nhập từ bên trong. Hoang nguyên rộng lớn cực kỳ, cho dù tam đại bộ lạc cố tình vây bắt chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn sợ bọn họ hả?
Nghe Tử nói kỹ như thế, Tang Thác Tư cũng hiểu ra được
- Được, vậy cứ thế mà làm. Chúng ta ước định một thời điểm để cùng tập hợp với tộc nhân đang ở phía sau pháo đài Lôi Thần Chùy, sau đó cùng nhau thoát ly khỏi sự thống trị của tam đại bộ lạc.
Diệp Âm Trúc nói:
- Không được, không thể đợi thêm được nữa. Thú nhân có không quân để tiến hành đưa tin, sẽ rất nhanh thông tin cho nhau. Một khi chúng ta đắc thủ ở bộ lạc Sở La Môn bên kia, bên này Tang Thác Tư đại ca sẽ gặp nguy hiểm đó. Ta đề nghị bây giờ Tang Thác Tư sẽ thống lĩnh các tộc nhân xâm nhập hoang nguyên. Ta và Tử có biện pháp để dùng tốc độ nhanh nhất đi tới pháo đài Sở La Môn, sẽ tới đó trước khi bên kia có được tin tức, đưa các tộc nhân Bỉ Mông rời xa khỏi sự uy hiếp của bộ lạc Sở La Môn.
Hắn dám nói như thế, bởi vì đột nhiên nhớ lại, lần trước trợ giúp Ải Nhân tộc chuyển chổ, hắn đã có lưu lại một không gian truyền tống ấn ký ở chỗ sơn khâu đó. Nơi đó rất gần bộ lạc Sở La Môn.
Tang Thác Tư suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy được, cầm cái lệnh bài này đi. Cái này trong Bỉ Mông tộc, thậm chí cả trong thế giới của thú nhân có chút uy tín. Bộ lạc Sở La Môn bên kia, Bỉ Mông vương tên là Tạp Nhĩ, là một kẻ rất cường đại. Các ngươi chỉ cần tìm được hắn rồi Tử biển hiện ra Tử Tinh huyết mạch, hắn nhất định sẽ thống lĩnh tộc nhân theo các ngươi. Đến lúc đó, ta mang theo tộc nhân ở ngoài Băng Sâm đợi tin tức của các ngươi.
Đang ở lúc này, đột nhiên ở bên ngoài truyền tới mấy tiếng ồn ào, kèm theo một tiếng gầm gừ của cuồng bạo Bỉ Mông.
Tang Thác Tư sắc mặt biến đổi, gào lên một tiếng:
- Tên nào dám quấy rầy lão tử nghỉ ngơi.
Một thanh âm hùng hậu từ bên ngoài vang lên
- Tang Thác Tư đại nhân, trong thành có gian tế lẻn vào. Tù trưởng đại nhân sợ bên này ngài gặp chuyện không may, nên để cho chúng ta đến xem một chút.
Diệp Âm Trúc cùng Tử đòng thời đứng lên, sát khí cường đại lộ ra từ bên trong cặp mắt thâm thúy.
Tang Thác Tư ra hiệu cho Tử, thấp giọng nói:
- Ta đi ra ngoài xem chút. Yên tâm, không có sự cho phép của ta, không ai có thể tiến vào.
Vừa dứt lời, vị Hoàng Kim Bỉ Mông vương này rảo bước đi ra ngoài sân. Lúc này bên ngoài cửa lớn đã tụ tập hơn một trăm tên sư nhân thân vệ, bộ lông màu vàng kèm thêm đại đao lưỡi rộng cũng màu vàng, thể hiện thân phận của bọn chúng. Đúng vậy, là hoàng tộc của Lôi Thần bộ lạc, cũng là quân đoàn cực mạnh của Lôi Thần bộ lạc – Hoàng Kim quân đoàn. Cầm đầu là một gã sư nhân với thân cao hơn ba thước, vóc người cực kỳ hùng tráng, khí thế bức người, mặc dù che ở trước mặt hắn là bốn cuồng bạo Bỉ Mông cũng không thể dùng khí thế mà áp đảo được hắn. Thấy được tên sư nhân này, đồng tử của Tang Thác Tư thoáng có rút lại một chút, hừ lạnh một tiếng rồi một bước tiến tới:
- Ta tưởng là ai dám ồn ào ở trước phủ đệ của ta, hóa ra là Mạt Mễ Nhĩ đội trưởng.
Mạt Mễ Nhĩ trong hoàng kim quân đoàn, là đội trưởng thân vệ trực tiếp của Cổ Đế, thực lực mạnh mẽ, là một trong các dũng sĩ cực mạnh của sư nhân. Chẳng qua, thực lực của hắn cho dù cường đại, ở trước mặt Tang Thác Tư cũng không dám vô lễ, vội vàng khom người hành lễ,
- Ra mắt Tang Thác Tư đại nhân.
Tang Thác Tư hừ lạnh một tiếng, chắp tay mà đứng, hai mắt nhìn trời, hiển nhiên không hề có ý định cho hoàng kim quân đoàn này đi vào. Mạt Mễ Nhĩ nhìn Tang Thác Tư một cái. Đối với vị vua hoàng kim Bỉ Mông này, ở thật sâu trong nội tâm hắn quả thật có chút sợ hãi, thử thăm dò nói:
- Tang Thác Tư đại nhân, trong pháo đài có gian tế, chúng ta sợ gian tế tới quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tạo thành phiền toái không cần thiết. Ngài xem, có thể để cho chúng ta vào phủ đệ của ngài để xem xét một chút không? Xác nhận có gian tế tồn tại hay không?
Nếu là lúc bình thường, cho Mạt Mễ Nhĩ thêm một lá gan hắn cũng không dám tới quấy rầy Tang Thác Tư. Nhưng hôm nay thì không như vậy, hắn chẳng những mang đến tinh nhuệ của hoàng kim quân đoàn, đồng thời cũng đã có được mệnh lệnh do chính Cổ Đế đưa ra. Có gian tế lẻn vào, Cổ Đế nghĩ đến đầu tiên chính là Bỉ Mông cự thú. Bỉ Mông cự thú vốn là chiến sĩ cường đại nhất của Thú Nhân tộc, nhưng bây giờ Bỉ Mông nhất tộc cường đại lại trở thành một khối tâm bệnh của tam đại tù trưởng. Cho nên, Cổ Đế sau khi hạ lệnh lục soát thành, không lâu lại hạ lệnh cho Mạt Mễ Nhĩ dẫn các sư nhân tinh nhuệ nhất tới nơi của Tang Thác Tư để tra tìm. Chỉ cần tên gian tế này không phải tới liên lạc với Bỉ Mông cự thú, sẽ không có vấn đề lớn xảy ra. Tang Thác Tư lạnh lùng nhìn Mạt Mễ Nhĩ:
- Mạt Mễ Nhĩ, lá gan của ngươi quả là lớn đó. Chẳng lẽ là do Tang Thác Tư ta lâu quá không có tham chiến nên ngay cả tiểu bối như ngươi cũng dám trước mặt ta mà chơi trò uy phong hả?
Bị ánh mắt hung lệ của Tang Thác Tư trừng, Mạt Mễ Nhĩ vô thức lùi một bước
- Tang Thác Tư đại nhân, xin ngài đừng hiểu lầm! Chúng ta chỉ là sợ có gian tế lẻn vào, đây là lệnh của tù trưởng đại nhân, chúng ta cũng không có cách nào.
Tang Thác Tư lạnh giọng nói:
- Nói như vậy, ngươi định đem tù trưởng ra ép ta hả?
Mạt Mễ Nhĩ vội vàng nói:
- Không dám, nhưng này quả thật là mệnh lệnh của tù trưởng đại nhân.
Ngoài miệng tuy nói không dám, nhưng thái độ của hắn cũng đã bắt đầu cứng rắn lên, hoàng kim quân đoàn ở phía sau hắn cũng tập thể bước lên một bước, hơn một trăm tên hùng tráng sư nhân với thân cao hơn ba thước, mang đến một cổ lệ khí mạnh mẽ.Tang Thác Tư đột nhiên nở nụ cười, khinh thường nhìn mấy tên sư nhân này,hướng bốn gã cuồng bạo Bỉ Mông mà nói:
- Các người, lui ra sau ta.
Bốn gã cuồng bạo Bỉ Mông đối với mệnh lệnh của Tang Thác Tư đều chấp hành vô điều kiện, thân thể cao lớn lập tức lui về sau vài bước, đi tới sau lưng Tang Thác Tư. Mạt Mễ Nhĩ trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ, cho dù ngươi có cường đại hơn nữa, không phải cũng phải nghe mệnh lệnh của tù trưởng đại nhân sao? Sau đó, lập tức vung tay lên, sư nhân sau lưng hắn rất nhanh đi vào, bắt đầu lục soát.
Ngay lúc này, Tang Thác Tư đột nhiên động, thân thể bưu hãn trong nháy mắt hiện nguyên hình, thân hình vị hoàng kim Bỉ Mông vương này không ngờ cũng cao tới gần hai mươi thước. Trong phút chốc, hắn dường như hình thành một cơn lốc xoáy màu hoàng kim. Bốn gã sư nhân đứng ở phía trước cơn lốc xoáy màu hoàng kim nhất thời như bao bố tuột dây bị quăng ra ngoài, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên làm người khác ê cả răng…
Thân thể cường tráng bị ném ra trong nháy mắt đã biến thành nát bấy. Tang Thác Tư dùng hai tay vỗ mạnh lên ngực mình, gầm lên:
- Hôm nay ta muốn xem thử ai dám bước vào cửa Phủ đệ của ta một bước
Vừa nói, chân trái hắn chợt tiến lên trước, trong tiếng nổ ầm ầm, phạm vi mười thước chung quanh mặt đất hoàn toàn vỡ vụn. quang mang màu vàng cường đại tuôn ra, khiến cho thân thể của vị Hoàng Kim Bỉ Mông Vương sáng rực lên như Mặt trời. Nắm tay to lớn chợt chém ra, quang mang màu vàng khổng lồ đánh sâu vào khiến cho đám Sư Nhân bị ép ra ngoài. Mạt Mễ Nhĩ lập tức biến sắc, vẻ mặt tất cả Sư Nhân cũng đều thay đổi. Trong Lôi Thần Bộ Lạc, Hoàng Kim Bỉ Mông Vương Tang Thác Tư giống như Chiến Thần. Nhìn thấy vị cường giả siêu cấp này tức giận, Mạt Mễ Nhĩ không khỏi cảm thấy kinh hãi, vội vàng ngưng tụ Đấu Khí của mình. Nhưng đối mặt với kim quang như ánh mặt trời, hắn rất sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ, mạng của mình hết rồi. Vào đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên:
- Tang Thác Tư lão đệ, hạ thủ lưu tình.
Một luồng quang mang màu tím sáng lên, nương theo tiếng sét đánh, Tử điện (tia lửa điện màu tím) chói mắt oanh kích lên trên quang mang màu vàng của Tang Thác Tư.
Một tiếng nổ như sấm đánh ngang tai vang lên, hỗn hợp quang mang hai màu vàng và tím bay lên không trung, gần như chiếu sáng cả pháo đài Lôi Thần Chùy. Mặt Tang Thác Tư biến đổi, đầu vai nhoáng lên, nhưng cũng không rời chỗ. Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt Mạt Mễ Nhĩ. Cùng là Sư Nhân, nhưng dáng người hắn cao lớn hơn Mạt Mễ Nhĩ nhiều. Bộ lông màu vàng bay sau gáy, trong tay cầm một thanh Chiến chùy rất nhỏ, khuôn mặt cổ phác, không giận mà uy. Người đến không phải ai khác, chính là tù trưởng Bộ Lạc Lôi Thần – Sư vương Cổ đế.
Khí thế của hai cường giả của Lôi Thần Bộ Lạc va chạm nhau một chút, từ bên ngoài thì thấy tương đương nhau. Trên mặt Cổ Đế mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm hoảng sợ. Chính mình dựa vào Lôi Thần chùy cũng chỉ đánh ngang tay với Hoàng Kim Bỉ Mông Vương Tang Thác Tư mà thôi. Thật lâu không luận bàn với hắn, không ngờ rằng hắn cũng cường đại đến vậy. Xem ra, công bằng quyết đấu, mình chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Cổ Đế giật mình, Tang Thác Tư cũng kinh ngạc trong lòng. Hắn tự nhiên biết thực lực của Cổ Đế là như thế nào. Một quyền vừa rồi, hắn vốn muốn hủy Hoàng Kim quân đoàn của Sư Nhân ở đây, để giảm bớt chướng ngại khi huynh đệ mình thảo phạt Lôi Thần Bộ Lạc, nên đã ra tay toàn lực. Không ngờ rằng Cổ Đế đột nhiên đến, chẳng những hóa giải đòn công kích của hắn, còn dẫn lực công kích của hai người lên trên không trung. Mặc dù dựa vào uy lực của Lôi Thần Chuỳ, nhưng thực lực của Cổ Đế không thể xem thường, tương lai nhất định sẽ là kình địch của hai người huynh đệ mình.
-Tù Trưởng Đại nhân, ý của ngươi là?
Tang Thác Tư lạnh lùng nhìn Cổ Đế.
Cổ Đế mỉm cười nói:
- Tang Thác Tư Lão đệ, đừng hiểu lầm. Đều là đám Thủ hạ của ta không tốt, làm phiền Lão đệ nghỉ ngơi. Lão đệ, ngươi cũng biết, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt của cuộc chiến tranh giữa chúng ta và Mễ Lan nhân, có gian tế lẻn vào trong thành, ta khó tránh khỏi khẩn trương một chút
Như là không nhìn thấy bốn thi thể Sư Nhân ở bên cạnh, vẻ mặt rất ôn hòa, thậm chí còn có đôi chút lấy lòng. Cổ Đế có thể kịp thời đến đây đương nhiên không phải ngẫu nhiên. Sau khi phái Mạt Mễ Nhĩ đi, hắn đột nhiên nghĩ đến, với tính cách nóng nảy của Tang Thác Tư, sợ rằng sẽ không dễ dàng chịu lục soát. Nhất là thời gian gần đây mình một mực giam lỏng vị Hoàng Kim Bỉ Mông Vương này. Cho dù là tính tình như mình cũng tuyệt đối không tốt hơn. Vì không để Thủ hạ của mình bị tổn thất, hắn mới vội vàng chạy tới. Quả nhiên, vừa lúc hóa giải được công kích của Tang Thác Tư trong cơn phẫn nộ.
Mặt Tang Thác Tư trầm xuống, lạnh lùng hỏi:
- Nói như vậy, Tù Trưởng Đại nhân không tín nhiệm ta?
Cổ Đế vội vàng đáp:
- Không, không, Tang Thác Tư huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. Thực ra, ngay cả phủ đệ của ta cũng để cho Thủ hạ lục soát qua. Chúng ta đều là thủ lãnh của Lôi Thần Bộ Lạc, cần phải làm đúng chứ. Tang Thác Tư huynh đệ, ngươi không thể giữ cho Lão ca chút thể diện sao?
Cổ Đế thân là Tù Trưởng, nói đến vấn đề này rồi, thì chỉ cần Tang Thác Tư không muốn trở mặt với hắn ngay tại đây, sẽ không có lý do gì để ngăn cản. Bất đắc dĩ, Tang Thác Tư tức giận hừ một tiếng, phất tay:
- Tốt, ta sẽ giữ thể diện cho Tù Trưởng Đại nhân
Cổ Đế nháy mắt ra hiệu cho Mạt Mễ Nhĩ ở bên cạnh. Tên đội trưởng thân vệ lúc này mới mang theo tâm trạng sợ hãi dẫn theo Thủ hạ vội vã tiến vào bên trong Phủ đệ của Tang Thác Tư. Tang Thác Tư đã chuẩn bị bộc phát bất cứ lúc nào. Chỉ cần bọn Mạt Mễ Nhĩ phát hiện cái gì, nói không được, chỉ có thể trở mặt với Cổ Đế. Nhưng hắn cũng biết, lúc này đang ở trong pháo đài Lôi Thần Chùy. Đầu tiên không nói có một Cổ Đế thực lực không kém gì mình, cho dù muốn từ bên trong trăm vạn đại quân vây công thoát ra, một mình hắn cũng không thể đột phá nổi. Điều làm cho Tang Thác Tư hơi kinh ngạc là đám Sư Nhân tiến vào Phủ đệ của mình lục soát cũng không truyền ra tin gì. Nửa ngày sau, Mạt Mễ Nhĩ mang người đầy bụi đất đi ra, khom người nói với Cổ Đế:
- Khởi bẩm Tù Trưởng Đại nhân, không có phát hiện gì. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cổ Đế và Tang Thác Tư gần như đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn đương nhiên hy vọng không phát hiện gì là tốt nhất. Nhìn vẻ mặt càng lúc càng âm trầm của Tang Thác Tư, vội vàng nói:
- Tang Thác Tư Lão đệ, hôm nay thật sự đã làm phiền. Hôm khác Lão ca tự mình bày rượu tạ lễ với ngươi
Vừa nói, vừa lớn tiếng quát Thủ hạ:
- Còn không mau mang theo người cút đi
Mạt Mễ Nhĩ lập tức ra lệnh cho Thủ hạ nhấc thi thể lên, vội vàng bỏ đi. Sau khi Cổ Đế lại tỏ vẻ xin lỗi Tang Thác Tư, rồi tự mình vội vàng bỏ đi. Hắn thật sự không muốn trong lúc quan trọng này lại đánh một trận với Tang Thác Tư. Phải biết rằng, Tang Thác Tư là Hoàng Kim Bỉ Mông Vương, ở trong Bộ Lạc Lôi Thần có không ít người ủng hộ.
Nhìn thấy bọn Cổ Đế đã hoàn toàn biến mất. Vẻ mặt Tang Thác Tư mới khôi phục bình tĩnh. Phất tay ra hiệu cho bốn Thủ hạ, đám Bỉ Mông liền đứng lại vị trí của bọn họ trước cửa. Tang Thác Tư thì bước nhanh vào trong phòng. Quả nhiên, đúng như đám Sư Nhân bẩm báo, trong phòng không có một bóng người. Thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, Tử và Diệp Âm Trúc đã sớm biến mất.
Tang Thác Tư thầm than một tiếng, Tử, ngươi đã đi sao? Hy vọng ngươi đừng cho ta đợi lâu quá ở Băng Sâm. Ngày hai huynh đệ chúng ta gặp lại, chính là ngày càn quét Cực Bắc Hoang Nguyên
Không sai, Diệp Âm Trúc lúc chờ đợi trong phòng Tang Thác Tư, thì đã phát hiện có điều không đúng. Trước khi Cổ Đế xuất hiện, Diệp Âm Trúc đã dựa vào Thiên Nhân hợp nhất cảm giác được sự xuất hiện của vị Sư vương Cổ đế này. Bây giờ chưa phải lúc ngửa bài với Cổ Đế, thừa lúc Tang Thác Tư ngăn cản bên ngoài, hai người lặng lẽ từ cửa sổ rời khỏi chỗ ở của Tang Thác Tư. Mặc dù cả pháo đài Lôi Thần Chùy đang lục soát khắp thành để tìm mình, nhưng với thực lực của Diệp Âm Trúc và Tử, vẫn rất nhẹ nhàng nhảy ra khỏi thành tường, trở về Thánh Quang thành.
Lần đi tới pháo đài Lôi Thần Chùy này, có thể nói không uổng phí chút nào. Mặc dù không có tiến triển thực sự nào nhưng đã liên hệ được với Tang Thác Tư, cũng đã khiến cho đường mới của bọn họ hoàn toàn mở ra. Trực tiếp cường công pháo đài Lôi Thần Chùy, lợi dụng ảnh hưởng của Tứ đại Thần thú không phải không được. Nhưng như vậy rất có thể tạo ra thương vong rất lớn, cũng sẽ khiến cho tam đại bộ lạc Thú Nhân liên kết thành một, đây tuyệt đối không phải tình huống mà Diệp Âm Trúc muốn thấy. Mà chia rẽ từ bên trong lại khác. Chỉ cần cho tam Đại bộ lạc mất đi tất cả ủng hộ trong nội bộ Cực Bắc Hoang Nguyên, đến lúc đó mới ra tay sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trở về đến trong Thánh Quang thành, Diệp Âm Trúc mang theo Tử cùng nhau trở lại nơi mình nghỉ. Tô Lạp và Hải Dương đều chưa ngủ. Hai người đang nói chuyện, thấy bọn họ trở về, Hải Dương rót hai chén nước nóng bưng lên cho bọn họ.
Diệp Âm Trúc nói:
- Tử, bên phía Tang Thác Tư Đại ca muốn phát động, chúng ta lúc nào thì xuất phát?
Tử nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, nói:
- Là ta, không phải là chúng ta. Nơi đây không thể không có sự chỉ huy của ngươi, không thể để cảnh Quần Long vô thủ. Âm Trúc, ta không thể cho ngươi và ta đến Cực Bắc Hoang Nguyên mạo hiểm
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Sao chẳng lẽ Bỉ Mông tộc các ngươi còn không thể bảo vệ được ta sao?
Tử lắc đầu nói:
- Không, không phải như vậy. Âm Trúc, chuyện nội bộ Thú Nhân tộc chúng ta, ngươi để ta tự mình giải quyết đi. Ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm, bên này cũng cần có ngươi. Một khi Cầm Thành bị Pháp Lam công kích, nếu không có ngươi ở đây, thì Cầm Thành sẽ rất nguy hiểm
Diệp Âm Trúc nâng tay lên, ngăn cản Tử nói tiếp:
- Tử, còn nhớ không. Ta trước kia đã từng đáp ứng với ngươi, phải trợ giúp ngươi thống nhất Cực Bắc Hoang Nguyên. Chúng ta là huynh đệ, vào lúc quan trọng nhất của ngươi, sao lại không có ta ở bên chứ? Ta không đồng ý.
Hải Dương và Tô Lạp mặc dù không biết lúc này Diệp Âm Trúc đang nói gì. Nhưng các nàng đều không có nói xen vào. Chuyện của nam nhân, để cho bọn họ tự mình giải quyết là được. Đương nhiên, trong lòng hai nàng đều đã sớm có quyết định, nếu Âm Trúc lại muốn đi mạo hiểm, vậy tuyệt đối không thể thiếu hai nàng.
Tử trầm giọng nói:
- Âm Trúc, ta hiểu. Nhưng mà, ngươi ở bên này sẽ giúp ta được nhiều hơn. Ta cần ngươi chế trụ người của Bộ Lạc Lôi Thần và bộ lạc Chiến Thần, làm cho bọn chúng không dám điều động đại quân tiến hành tiễu trừ ta. Đây không phải là giúp ta sao? Huống chi, nếu ta thật sự gặp nguy hiểm gì, cũng sẽ lập tức triệu hồi ngươi đến bên cạnh ta. Linh hồn lực của ngươi bây giờ cường đại như vậy, cho dù ta không triệu hồi ngươi, thì ngươi cũng sẽ phát hiện ta gặp nguy hiểm. Ta nghĩ, đến lúc đó, ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...