Cầm Đế

Ánh mắt Diệp Âm Trúc dời từ trên người Diệp Thiên chuyển hướng nhìn sang Vị Thính Phong, ánh mắt vốn bình thản bắt đầu bao phủ một vẻ sắc lạnh. Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:

- Bằng không, tốt nhất Cúc tông Vị Thính Phong ngươi và Nhị gia gia lên cùng một lượt đi.

- Tiểu tử. ngươi nói cái gì?

Vị Thính Phong vốn không phải người tu tâm dưỡng tính tốt. Người này đối với Diệp Ly càng hận thấu tận xương tủy, nếu không thì sao mà từ trước đến nay luôn đối nghịch với Trúc Tông?

- Thật sự là không có gia giáo gì cả.

- Vị Thính Phong, ngươi muốn chết?

Ánh mắt lạnh lẽo của Lan Như Tuyết quét qua khiến cho Vị Thính Phong rùng mình. Diệp Âm Trúc là cháu Diệp Ly thì tất nhiên cũng là cháu mình, Lan Như Tuyết và Diệp Ly tuy quan hệ không tốt, nhưng rốt cục đây vẫn là cháu của mình.

- Ách …….! Như Tuyết, ta không phải nói ngươi. Được! ta không nói lời nào nữa là được chứ gì.

Không biết tại sao cùng với Diệp Ly tranh đấu mà Vị Thính Phong khi thấy Lan Như Tuyết thì lập tức thối lui, thậm chí là vẻ mặt có nét tươi cười.

- Nếu Diệp Thiên quyết định hướng tân nhiệm Trúc Tông tông chủ Diệp Âm Trúc khiêu chiến, vậy thì bắt đầu đi!

Vị Minh Thái thượng trưởng lão nhàn nhạt nói.

Lan Như Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Vị Minh.

- Vị trưởng lão, Âm Trúc nó còn là một hài tử.

Vị Minh lạnh nhạt nói:

- Nhưng chính Diệp Ly đã quyết định đem chức Trúc Tông tông chủ truyền cho hắn, bất luận hắn tuổi lớn hay nhỏ, bây giờ chính là đại biểu cho Trúc Tông tông chủ. Huống chi lần khiêu chiến này cũng là người trong nội bộ của Trúc Tông đề xuất, chúng ta không được quyền can thiệp.

Diệp Thiên thở dài một tiếng:

- Vậy được rồi! Âm Trúc, Nhị gia gia sẽ cùng ngươi luận bàn một chút, nếu ngươi thua đừng quên ngươi vừa mới nói hứa hẹn điều gì. Đại ca, ta xin lỗi.

Diệp Ly vừa định ngăn cản, nhưng phát hiện tay mình đã bị Tần Thương giữ lại, quay đầu nhìn lại ông phát hiện Tần Thương đang hướng ông gật gật đầu. Diệp Ly mặc dù có chút không rõ ý Tần Thương. Nhưng ông cũng biết lão bằng hữu của mình tuyệt sẽ không hại Âm Trúc. Nếu nói về sự quan tâm với Âm Trúc thì có lẽ còn hơn mình nữa, phải biết rằng Trúc Tông có hai ngàn đệ tử, mà Cầm Tông chỉ có duy nhất Diệp Âm Trúc mà thôi.

Tất cả mọi người từ chỗ ngồi đi ra bên ngoài sân. Sân này có diện tích chừng năm trăm thước vuông, giữa sân chỉ còn lại có hai người Diệp Âm Trúc và Diệp Thiên.

- Nhị gia gia, xin được tứ giáo!

Đối với Diệp Thiên thì Diệp Âm Trúc không hề có một tia ác cảm. Dù sao đây cũng là nhị gia gia của mình, hơn nữa đứng từ góc độ của Diệp Thiên mà suy nghĩ thì hành động của hắn không sai. Chức Trúc Tông tông chủ này do ông nội truyền cho mình nhưng chính mình cũng phải chứng minh cho ông nội cùng với mọi người trong Đông Long Bát Tông là mình có thực lực ngồi ở vị trí này.

- Âm Trúc, cẩn thận!

Diệp Thiên hướng Diệp Âm Trúc gật đầu. Tay phải nắm lại thành quyền, tay trái hướng không trung huy vũ. Một đạo tử sắc quang mang nhàn nhạt loé lên, "rắc" một tiếng nhỏ vang lên. Nhánh cây nhỏ từ không trung hạ vào lòng bàn tay Diệp Thiên. Diệp Thiên khẽ rung tay một cái nhất thời cành lá biến mất, chỉ lưu lại ở không trung chút phấn mạt đang rơi xuống.

Diệp Thiên chỉ một động tác nhỏ đã lộ ra thực lực cường hoành. Diệp Ly sắc mặt càng trở nên khó nhìn. Tại đây ngoài ông thì tông chủ các tông đều toát ra sự kinh ngạc,tử cấp, đó là biểu tượng của cường giả. Trúc tông và Ngạo Trúc kiếm pháp so sánh khi đạt tới tử trúc cấp bậc thì trúc đấu khí cực kỳ cường đại. Trong tứ tông vũ kỹ thì Trúc Tông có thể thua sút Mai Tông và Lan Tông về sự biến ảo này. Nhưng Trúc tông đấu khí trong tứ tông lại là đấu khí cường đại nhất.

Cúc tông Vị Thính Phong trong lòng thầm giật mình kinh ngạc, Diệp gia lão nhị không biết từ lúc nào mà cũng tu luyện đến tử cấp, tử cấp sơ giai đây là cấp bậc mà hoàng cấp cửu giai không thể so sánh.


Diệp Âm Trúc nhìn nhánh cây mà Diệp Thiên cầm trong tay, biết ông không có ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không muốn đả thương mình, nhìn động tác rất tự nhiên của ông ta cùng với tử trúc đấu khí, Diệp Âm Trúc lập tức ngưng thần đối phó, không dám chút nào khinh thường. Hắn biết cho dù đấu khí mình có thể mạnh hơn so với Diệp Thiên, nhưng tại Ngạo Trúc kiếm pháp thì căn bản mười năm tu luyện của mình cũng không thể so sánh với nhị gia gia.

Bất quá, trong lúc này Diệp Âm Trúc tuyệt không thể để mình rơi vào thế yếu, cái này cũng không phải để so với Diệp Thiên mà là để những người Đông Long Bát Tông chung quanh đang quan chiến nhận thấy.

- Nhị gia gia, xin đươc tứ giáo! mời ngài xuất chiêu.

Vừa nói hắn vừa xuất ra động tác giống như Diệp Thiên, tay trái đưa ra sau lưng, tay phải xuất ra một cái thủ thế, nhưng trong tay hắn không có cầm bất cứ vũ khí gì.

Diệp Thiên sửng sốt một chút.

- Âm Trúc, kiếm của ngươi đâu?

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:

- Đây là kiếm của con.

Vừa nói hắn liền tiện tay vung lên kẹp lấy một chiếc lá khô vừa rụng xuống, chiếc lá khô tựa hồ có thể nát vụn ra bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Diệp Thiên biến đổi, mọi người thuộc Đông Long Bát Tông chung quanh đang quan chiến cũng không nhịn được đồng thời biến sắc. Lúc này đây, ngay cả Tần Thương cũng nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này không sử dụng âm nhận mà ngay cả vũ khí cũng không thèm sử dụng, vừa rồi khi ông ngăn Diệp Ly cũng đã dụng tinh thần ba động truyền âm cho Diệp Âm Trúc để cho hắn dụng âm nhận kỳ tập bẻ gãy vũ khí của Diệp Thiên chế thắng. Tần Thương đã sớm phán đoán rằng Diệp Thiên không có khả năng dùng kiếm thật động thủ với Diệp Âm Trúc, nhưng lúc này phản ứng của Diệp Âm Trúc tựa hồ là không có nghe thấy ông dặn dò.

Lá khô và nhánh cây so sánh thì yếu hơn không biết bao nhiêu lần, hành động này của Diệp Âm Trúc chính là muốn nói cho mọi người biết hắn tuyệt sẽ không chiếm tiện nghi về vũ khí.

Ánh mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ giận dữ.

- Hảo cuồng tiểu tử. Xem ra ta thật tình muốn thay đại ca giáo dục ngươi.

Nhân kiếm hợp nhất, khí thế tựa lôi lệ phong hành, Diệp Thiên nhún một bước đã tới bên người Diệp Âm Trúc, quang mang tử sắc nhàn nhạt ngưng tụ trên nhánh cây, so với lợi kiếm thậm chí còn cứng rắn hơn vài phần. Mũi kiếm huyễn hóa ra vô số trúc ảnh bao phủ toàn thân Diệp Âm Trúc kín như mưa không chừa một khe hở.

Ngạo Trúc kiếm pháp!

Diệp Âm Trúc tự nhiên là nhận thức được. Một mảnh kiếm ảnh hướng hai vai hắn đâm tới. Có thể thấy Diệp Thiên cho dù là phẫn nộ nhưng vẫn lưu tình không muốn đả thương hắn.

Diệp Âm Trúc không hề di chuyển tránh né hay đón đỡ, thủy chung vẫn bất động, mắt nhìn kiếm ảnh bao phủ thân thể mình, lần trước tại Mễ Lan ma võ học viện cùng cha giao thủ, Diệp Trọng chánh thức triển hiện ra sự ảo diệu trong Ngạo Trúc kiếm pháp thì hắn thậm chí ngay cả một kiếm cũng không tiếp được, nhưng bây giờ nhưng đã không giống với lúc đó, lúc này hắn không chỉ có đã nắm giữ chỗ tinh diệu của Ngạo Trúc kiếm pháp. Đồng thời thực lực hắn cũng chánh thức tăng lên tới tử cấp chi cảnh, cùng kinh nghiệm giao thủ với Hắc Phượng Hoàng. Thử hỏi chiến sĩ đồng cấp bậc thì có ai tốc độ có thể so sánh với Hắc Phượng Hoàng?

Mắt thấy kiếm ảnh đã tới sát người Diệp Âm Trúc nhưng thấy hắn vẫn bất động, Diệp Thiên có chút hốt hoảng. Mặc dù hắn công kích chỉ là hai vai Diệp Âm Trúc, nhưng đấu khí dù sao cũng là tử cấp lực lượng. Một khi trúng đòn ắt sẽ bị thương nặng. Lại nhớ tới Diệp Âm Trúc đang mặc một trang phục ma pháp sư, Diệp Thiên cấp tốc thu hồi đấu khí vài phần, đồng thời kiếm ảnh cũng hướng hai bên dời ra.

Đúng lúc Diệp Thiên bằng vào sự tinh diệu khống chế lực di động mục tiêu kiếm pháp công kích, Diệp Âm Trúc rốt cục cũng động, trong nháy mắt, hắn phảng phất cùng kiếm ảnh Diệp Thiên đánh ra hợp thành một chỗ, thân hình hơi nghiêng, làm một động tác đơn giản vọt nhanh tới trước, trực tiếp nhập vào trong kiếm ảnh của Diệp Thiên, tay phải đồng thời phất lên. Trong phút chốc Diệp Thiên rõ ràng nhìn thấy phiến lá khô cơ hồ lúc nào cũng có thể nát vụn trong tay Diệp Âm Trúc hoàn toàn phủ một tầng tử sắc quang mang.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc ……, liên tiếp tiếng kình khí vang lên. Thân hình Diệp Âm Trúc và Diệp Thiên đã hoán đổi phương vị.

Diệp Thiên ngơ ngác đứng đó, thậm chí không có quay lại nhìn Diệp Âm Trúc. Nhánh cây trong tay hắn chỉ còn lại có một đoạn ngắn. Mà ngay tại vị trí trái tim đang có phiến lá khô của Diệp Âm Trúc.

Chiến đấu từ bắt đầu đến lúc chấm dứt chỉ trong nháy mắt, ở đây mọi người không người nào không phải cường giả trong Đông Long Bát Tông. Ngoại trừ tứ tông ma pháp tông chủ nhãn lực yếu một chút thì những người khác đều thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Âm Trúc lựa chọn vị trí tấn công khi kiếm pháp Diệp Thiên ở thời điểm bạc nhược nhất. Từ bên trong đột phá trong nháy mắt, lá cây dưới tác dụng tử trúc đấu khí của hắn đã biến thành lưỡi dao sắc bén. Bằng vào mép lá cây đã cắt nhánh cây trong tay Diệp Thiên thành từng khúc,cuối cùng thì phiến lá trực tiếp nhập vào vị trí trái tim trên áo Diệp Thiên, nếu Diệp Âm Trúc muốn lấy tánh mạng Diệp Thiên thì vừa rồi trong nháy mắt cho dù là mười Diệp Thiên cũng không toàn mạng.

Diệp Âm Trúc chắp tay mà đứng, từ lúc chiến đấu bắt đầu đến khi chấm dứt. Tay trái hắn thủy chung giấu trong người hành động giống hệt Diệp Thiên. Diệp Thiên muốn nhường cho hắn, nhưng hắn lại không muốn chiếm một điểm tiện nghi.

- Nhị gia gia. bất luận lúc nào cũng không nên coi thường đối thủ của mình. Ngài thua ngay ở trong tâm lý chiến của mình rồi.


Lời Diệp Âm Trúc vang lên bên tai Diệp Thiên, ông ta chậm rãi quay lại nhưng sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi.

- Không tính, cái này không tính, rõ ràng là Diệp lão nhị cố ý nhường.

Vị Thính Phong bất mãn nói. Người này khiến người ta không cảm thấy một chút phong độ của một vị tiền bối Cúc Tông.

Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn về phía Vị Thính Phong, khóe miệng đột nhiên toát ra nụ cười.

- Nếu như vậy, thỉnh Cúc Tông tiền bối chỉ giáo, ta nguyện ý đem chức vị Trúc Tông tông chủ cùng ngươi đánh cuộc, nếu ngươi thua thì Cúc Tông tông chủ để cho ta, nếu ta thua, ta sẽ đem Trúc Tông tông chủ để cho ngươi, ngươi xem như thế nào?

Vị Thính Phong thanh âm ngừng bặt, sắc mặt mất tự nhiên, hắn ngồi lại vị trí của mình ra vẻ không có nghe thấy gì.

Trong mọi người ở đây thì ngoại trừ vợ chồng Diệp Trọng thì đấu khí của ông ta cũng chỉ tương đương lam cấp hoàng cúc bát giai, mà trong Đông Long Bát Tông hoàng cấp cùng tử cấp chênh lệch rất lớn. Nếu đối thủ của Diệp Âm Trúc là ông ta thì hắn căn bản không cần kỷ xảo gì, trực tiếp dùng đấu khí là có thể áp đảo, thông minh như ông ta tự nhiên sẽ không tự rước nhục, nên miệng ngậm lại ra vẻ không muốn so đo cùng tiểu bối.

Diệp Ly ngơ ngác nhìn tôn tử mình, kỳ thật lúc này đây mọi người đều nhìn Diệp Âm Trúc đến ngẩn người cơ hồ không chỉ có Vị Thính Phong và đối thủ của Diệp Âm Trúc là Diệp Thiên.

Tử cấp tử trúc đấu khí, trong lòng mỗi người đều vang lên hai từ này, Diệp Âm Trúc đã bao nhiêu tuổi rồi? Năm nay cũng chưa tới mười tám tuổi a! Hơn nữa hắn cũng không phải là người kế thừa do trưởng lão bí mật bồi dưỡng của Đông Long Bát Tông, cũng không trải qua phương pháp tu luyện đặc thù Thể Hồ Quán Đính . Chỉ dựa vào tự thân tu luyện mà khi chưa tới mười tám tuổi đã đạt tới tử trúc cấp bậc, điều này trong Đông Long Bát Tông không thể không nói đó là một kỳ tích, trước đó chưa từng xảy ra.

Tần Thương là người ngốc trệ nhất, lúc này trong đầu ông nhớ lại khi hỏi Diệp Âm Trúc thì Diệp Âm Trúc cũng nói đấu khí cùng ma pháp đồng cấp bậc, nói cách khác đấu khí của hắn là tử trúc đấu khí, vậy Cầm ma pháp cũng hẳn là đạt tới Tử Vi Cầm Tâm cấp bậc a!

Trước kia tu vi của Diệp Âm Trúc không cách nào so với Tần Thương. Hơn một năm rời đi Bích Không Hải chỉ là Xích Tử Cầm Tâm cửu giai, thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một năm đã thăng hơn mười giai tiến vào tử cấp. Điều này căn bản không cách nào có thể hình dung được.

"Tham kiến tông chủ." Diệp Thiên sắc mặt từ từ khôi phục vẻ bình thường, làm nhân vật thứ hai trúc tông, hắn không như Vị Thính Phong Cúc Tông,có da mặt dày. Bất luận như thế nào, hắn cuối cùng cũng thua, mặc dù có chút không phục, nhưng Diệp Âm Trúc mới mười tám tuổi mà đạt tới tử trúc đấu khí cũng là không dám tin. Sau thời khắc mất mát ngắn ngủi, lúc này Diệp Thiên trong lòng không còn gì để tiếc nuối mà càng hưng phấn hơn, hắn rõ ràng dự cảm được, thời cơ Trúc tông quật khởi đã tới.

Vừa nói, thân hình Diệp Thiên giống như thôi kim sơn đảo ngọc trụ liền quỳ xuống trước mặt Diệp Âm Trúc, dựa theo lễ nghi đặc biệt Trúc Tông cung kính hành lễ. Diệp Âm Trúc không chỉ còn là cháu của ông ta, lúc này cũng chánh thức là Trúc Tông tông chủ.

"Nhị gia gia không cần đa lễ."

Diệp Âm Trúc bước lên phía trước một bước, dẫn Diệp Thiên đứng lên, một kích chấm dứt chiến đấu, cũng chính là lập uy. mặc dù có chút lợi dụng lòng tốt của Diệp Thiên để chiến thắng, nhưng triển hiện ra tử cấp thực lực cũng là không thể nghi ngờ.

Vẻ mặt ngốc trệ của mọi người dần khôi phục lại vẻ bình thường. Họa Tông cùng với Kỳ Tông hai vị tông chủ tựa hồ thì thầm trao đổi cái gì với nhau, Diệp Âm Trúc tựa hồ nghe bọn họ đề cập tới tên Mã Lương cùng với Thường Hạo.

Sắc mặt Vị Minh Thái thượng trưởng lão có vẻ rất khó nhìn, ông ta cũng không nghĩ tới rằng Trúc Tông chẳng những không có mất thể diện trước đông đảo cường giả của Đông Long Bát Tông mà ngược lại thể diện lại tăng lên cùng với một vị tông chủ còn trẻ đạt tới tử cấp có khả năng so sánh cùng với năm lão Tông chủ khác. Diệp Âm Trúc còn không tới mười tám tuổi a! Tương lai phát triển của hắn chỉ có thể dùng từ không thể hạn lượng để hình dung.

"Diệp Ly. ngươi có một đứa cháu giỏi." bất đắc dĩ, Vị Minh gật gật đầu, coi như là thừa nhận Diệp Âm Trúc là tân nhậm Cầm Tông tông chủ thân phận.

Diệp Ly vừa mới khôi phục vẻ bình thường, nhìn cháu thật kỹ, hai mươi năm qua ông ta chưa bao giờ bị kích động giống như hôm nay. Diệp Âm Trúc giữ được thể diện khiến cho vị Trúc Tông thượng đại tông chủ hoàn toàn ra vẻ mặt hoan hỉ. ánh mắt hướng Lan Như Tuyết, tựa hồ muốn nói " Ngươi xem. không có ngươi, ta cũng bồi dưỡng ra một đứa cháu giỏi."

Lan Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Có những người tựa hồ phải đi ra ngoài."

Diệp Ly không lên tiếng, xoay người, ngẩng đầu cất bước hướng ra phía ngoài đi ra.

"Diệp huynh, chờ một chút." thanh âm Tần Thương gọi Diệp Ly.

"Lão Tần, làm gì? Ta giờ không có tư cách để lưu lại cùng với người khác." Diệp Ly cũng không quay đầu lại nói.

Tần Thương mỉm cười đạo: "Ngươi cho dù phải đi, cũng phải mang theo Diệp lão nhị cùng đi, chẳng lẽ ngươi không phải ca ca hắn sao? Hắn cũng là vì muốn tốt cho Trúc Tông thôi, bây giờ Âm Trúc đã được sự thừa nhận của hắn thì mọi việc coi như xong rồi. Cũng quá hợp lý cho cả Trúc tông khi nhận được tin này."


Diệp Ly chậm rãi quay người lại, nhìn Diệp Thiên bên cạnh Diệp Âm Trúc, không tức giận mà nói: "Lão nhị, còn đợi gì? Để cho người khác đuổi ngươi hay sao? Còn không mau đi cùng ta."

"Được, đại ca." Diệp Thiên xấu hổ đi tới bên Diệp Ly. thấp giọng nói: "Lão Đại, huynh không thể không cần gọi ta lão nhị, ta cũng không phải không có tên."

Diệp Ly trừng hắn liếc mắt, một cái, "Lão nhị hay,chính là lão nhị. Chẳng lẽ ngươi còn muốn trèo lên trên đầu ta phải không? Đi."

"Chờ một chút, còn có ta a!"

Tần Thương cười ha ha, đi tới bên người Diệp Âm Trúc, trước ánh mắt của mọi người. mỉm cười nói:

"Ta cùng với lão Diệp Ly giống nhau. Đều là kẻ lười biếng, nếu hắn muốn sống thanh nhàn, ta cũng không muốn xen vào chuyện gì nữa. Ta chỉ có Âm Trúc là một đệ tử duy nhất. Vị trí Cầm Tông tông chủ cũng thuận tiện truyền cho hắn thôi, chúng ta Cầm Tông chỉ có già trẻ hai người, không có người nào để đến ngăn cản, Âm Trúc, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Cầm Tông tông chủ. Kỳ thật, Cầm Tông cùng với Trúc tông tín vật ta và ông nội ngươi đều đã giao cho ngươi rồi, Cầm Tông tín vật chính là năm thanh cổ cầm, trúc tông tín vật của các ngươi chính là Bích Ti, ngươi đã dùng rồi."

"Tần Thương, Diệp Ly, các ngươi đứng lại cho ta." Vị Minh tức giận cùng cực, phẫn nộ gọi lại ba người muốn đi.

"Sao? Thái thượng trưởng lão còn có việc gì thế?" Tần Thương quay đầu lại hỏi.

Vị Minh cả giận nói: "Các ngươi đã giao hết Đông Long Bát Tông tông chủ tín vật rồi hay sao? hãy nói lại xem? trong lịch sử Đông Long Bát Tông từ xưa, còn chưa bao giờ có một người thân kiêm hai tông tông chủ vị, nhưng lại luyện vũ kỹ cùng với ma pháp của hai phái. Ta lấy danh nghĩa Thái thượng trưởng lão,bác bỏ yêu cầu nhường chức của các ngươi."

Tần Thương lạnh nhạt nói: "Mặc dù không có tiền lệ. nhưng tại Bát Tông tổ huấn trong cũng chưa bao giờ nói qua là không thể do một người kiêm chức hai tông tông chủ, Đông Long Bát Tông tông chủ vị của chúng ta đều do người có đức nắm giữ, nếu ta cùng với Diệp Ly đều cho rằng Diệp Âm Trúc có thể tốt ở vị trí này, tự nhiên là giao cho hắn."

Nếu là trước kia thì còn có chút lo lắng về Diệp Âm Trúc, thì khi thấy tử trúc đấu khí của Diệp Âm Trúc cùng với phán đoán về cầm ma pháp cấp bậc của Diệp Âm Trúc, thì ông ta không có còn cái gì mà lo lắng. Ông tin tưởng đệ tử do mình chỉ dạy nhất định có thể đảm nhiệm, mà bây giờ mâu thuẫn giữa Đông Long Bát Tông cùng với Cầm Thành cũng chỉ có Diệp Âm Trúc mới có thể hóa giải. Mà muốn hóa giải mâu thuẫn này, đầu tiên Diệp Âm Trúc phải có vị trí trong Đông Long Bát Tông. Vì điều này nên ông ta cùng với Diệp Ly để cho Diệp Âm Trúc đảm nhiệm chức vị.

Không đợi Vị Minh Thái thượng trưởng lão lại mở miệng. Diệp gia hai huynh đệ cùng với Tần Thương đã mang theo vợ chồng Diệp Trọng đi ra, Diệp Trọng lúc gần đi còn đưa một ánh mắt nhìn nhi tử với ý tứ là sẽ ở tại lĩnh chủ phủ đệ chờ hắn trở về.

Diệp Âm Trúc một lần nữa đi trở về bên nãi nãi ngồi xuống. Lúc này đây tư cách của hắn cùng với trước đã hoàn toàn bất đồng, thân kiêm hai tông tông chủ vị, đã làm cho thân phận của hắn tăng lên, áp đảo hơn so với sáu tông tông chủ, dù sao Trúc Tông tại Đông Long Bát Tông cũng có vị trí trọng yếu, mà Cầm Tông mặc dù chỉ có hắn cùng với Tần Thương. nhưng Cầm Tông ma pháp cũng ở vị trí đầu tiên trong Đông Long.

Toàn trường yên tĩnh trong lúc này, mọi người trong Đông Long thậm chí không biết tiếp tục nói về cái gì.

Thật lâu sau, chính là người cùng với Diệp Âm Trúc có quan hệ thân cận, Lan Như Tuyết mở miệng "Âm Trúc, vừa rồi Tần Thương nói hết thảy đều là thật hay sao?"

Diệp Âm Trúc hỏi ngược lại: "Nãi nãi. Bà cho là con đem chuyện này đùa giỡn hay sao? Vừa rồi Vị Minh Thái thượng trưởng lão cũng nói qua, con xuất thân từ Đông Long Bát Tông, cho dù đối với Đông Long cũng có điều bất mãn, nhưng trên người con cũng chảy xuôi Đông Long huyết mạch. Trong lúc sanh tử tồn vong đại sự quyết không có khả năng nói chuyện chơi được. Chuyện này mọi người có thể đi điều tra, lúc Thất Long Thất Quốc Long bài vị chiến kết thúc, còn sống sót không chỉ có một mình con."

Lan Như Tuyết thở dài một tiếng,nói: "Nhưng là. chuyện đã xảy ra rồi. Sợ rằng lúc này tin tức Đông long đế quốc thành lập đã truyền khắp đại lục. Nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài nói là không có chuyện này, thì Đông Long Bát Tông chúng ta như thế nào có thể hiệu triệu đồng bào có tóc đen giống như chúng ta để trọng kiến đế quốc? Sự việc đã đến nước này, Đông Long đế quốc cần phải thành lập, mà Cầm Thành là nơi tốt nhất cho chúng ta thành lập căn cơ, nếu con cũng thừa nhận mình là một phần tử Đông Long, nãi nãi hy vọng con có thể vì tương lai Đông Long mà từ bỏ ích lợi của bản thân. Có thể được không? Đáp ứng nãi nãi đem Cầm Thành cống hiến cho tương lai Đông Long đế quốc."

Nhìn Lan Như Tuyết, ánh mắt Diệp Âm Trúc trở nên lãnh ngạnh, cực kỳ kiên định lắc đầu, nói: "Xin lỗi. nãi nãi, chuyện này con không thể đáp ứng bà được, bởi vì Cầm Thành bây giờ căn bản không phải là ích lợi của cá nhân con. Có lẽ khi đến đây mọi người đã thấy được, nơi này còn có những chủng tộc khác tồn tại, bọn họ đều là do con mời tới làm bằng hữu mà không phải do Cầm Thành thống trị. Bây giờ mọi việc kiến thiết Cầm Thành là do mọi người cùng nhau cố gắng trụ cột để hoàn thành, Cầm Thành cũng không thuộc riêng con, con không có quyền đem nó giao cho Đông Long. Nếu nói mọi người Đông Long Bát Tông lưu lại Cầm Thành để trợ giúp,vậy không từ chối, dù sao mọi người đều là thân nhân cùng với tộc nhân của con. Nhưng nếu Bát Tông muốn quyền khống chế Cầm Thành thì vạn lần không thể, bây giờ Bát Tông có quyết định như vậy, nếu đem Cầm Thành giao cho mọi người thì kết cục chỉ có bị diệt. Đồng thời con cũng không có cách nào trả lại công đạo cho các bằng hữu của Cầm Thành, đây là ý kiến của con, mời mọi người cẩn thận xem xét một chút xem sao. Nãi nãi, con đi trước."

Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc đứng lên hướng ra phía ngoài mà đi, mọi người ở đây đưa mắt nhìn hắn rời đi, nhưng không có một người ngăn trở, chỉ có một số người ánh mắt biến thành cực kỳ lạnh lẽo.

Nhìn bóng lưng cháu rời đi, trong mắt Lan Như Tuyết toát ra một tia cười khổ, cháu cùng với ông nội nó giống nhau như đúc, tính cố chấp. Có ông nội như vậy thì sẽ có dạng cháu như vậy a!

"Cầm Thành cự tuyệt thống trị, mọi người thấy chuyện này nên làm cái gì bây giờ?" Vị Minh lạnh lùng nói, hôm nay hắn trước sau đã bị gia đình Diệp Âm Trúc cùng với Tần Thương khiến cho sự phẫn nộ đạt tới đỉnh điểm.

Vị Thính Phong lại một lần nữa xông ra.

-Thái thượng trưởng lão,lúc này còn do dự gì nữa? Nếu bọn họ cự tuyệt, chúng ta sẽ dụng vũ lực áp chế Cầm Thành nho nhỏ này. Cúc Tông chúng ta nhẫn nhịn động thủ như vậy là đủ rồi. Chỉ cần đưa bọn họ hoàn toàn trừ đi, xem ai còn dám cãi mệnh lệnh chúng ta, đến lúc đó chúng ta chính là chúa tể Cầm Thành. Khai quốc đại điển của Đông long đế quốc cũng có thể thuận lợi cử hành."

"Vị Thính Phong, ngươi câm miệng lại. Về đề nghị của Cúc Tông ta hy vọng có thể gặp Vị Linh Phong tông chủ trở về rồi tiến hành thương nghị lại sau." Kỳ tông tông chủ Niếp Bình rốt cục nhịn không được mở miệng. Vị Thính Phong nhiều lần nói ngang nói loạn khiến ông ta bất mãn. Trong Đông Long Bát Tông thì bốn tông ma pháp kém thế hơn, mà Cầm Tông ma pháp đứng đầu trong bốn tông bị Cúc Tông chèn ép làm bọn họ cũng dấy lên tâm tình mâu thuẫn, lúc trước trong khi lựa chọn hướng phát triển chính là lập quốc thì trong bốn tông ma pháp có Kỳ Tông cùng với Họa Tông đều ủng hộ Tần Thương cùng với Diệp Ly một phe, chỉ có Thư tông cùng với ba tông của vũ kỹ các tông là ủng hộ lập quốc. Hơn nữa ba vị Thái thượng trưởng lão thống nhất theo hướng lập quốc nên mới có hành động lỗ mãng như vậy.

Mai Thanh Thái thượng trưởng lão trầm giọng nói: "Vị trưởng lão, ta nghĩ nên đợi Cúc Tông cùng với Mai Tông mọi người trở về hãy nói tiếp. Dù sao bây giờ huyết mạch hoàng gia duy nhất của Đông Long đế quốc còn chưa có an toàn trở về. Chúng ta tiến hành khai quốc đại điển cũng không hợp lý, chờ hai tông chủ trở về, chúng ta sẽ cẩn thận nghiên cứu lại một chút làm sao cùng Cầm Thành hợp tác. Đế quốc vừa mới thành lập, giết chóc cũng không phải là lựa chọn tốt, huống chi bây giờ Diệp Âm Trúc lại là Trúc Tông tông chủ. Có Trúc Tông ủng hộ, hơn nữa Tần Thương cùng với Diệp Ly, chúng ta nếu thật sự động thủ, sợ rằng khiến cho nguyên khí đại thương, ta xem Cầm Thành cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, ta nghĩ các ngươi cũng cảm giác được, trong Phiến Bố Luân Nạp Sơn, có mấy người có khí tức cường đại khả năng đủ để uy hiếp đến Đông Long chúng ta."

Vị Minh ánh mắt chuyển hướng qua Lan Như Tuyết, "Lan trưởng lão, ngươi có ý kiến gì không?"

Lan Như Tuyết nói: "Ta đồng ý với Mai trưởng lão, hết thảy mọi việc đều chờ Mai Tông cùng với Cúc Tông tông chủ trở về nói tiếp thì hơn."

Vị Minh thầm than một tiếng, ông ta mặc dù trong lòng ủng hộ cháu mình là Vị Thính Phong, nhưng thiểu số phải phục tùng đa số, bất mãn đối với Vị Thính Phong không chỉ là Kỳ tông mà Họa Tông, Lan tông tông chủ cũng đồng dạng có sắc mặt không hài lòng, bây giờ cũng không phải lúc quyết liệt với nhau.

"Đã như vầy, cứ theo như lời hai vị trưởng lão. Hết thảy chờ Mai, Cúc tông chủ trở về sẽ quyết định sau, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi." Vị Minh ra quyết định cuối cùng.


"Chờ một chút." Lan Như Tuyết đột nhiên mở miệng: "Hy vọng các tông quản lý tốt đệ tử của mình. Trong lúc tông môn đại hội chưa có quyết định cuối cùng, không cho phép ai cùng với Cầm Thành phát sinh ra xung đột, để tránh mâu thuẫn bùng phát mang đến phiền toái nữa."

Ngoại trừ Vị Thính Phong, những người khác đều gật gật đầu. Bọn họ đều biết quyết định của Lan Như Tuyết biện pháp trước mắt là tốt nhất. - .

Đi ra tới sân, Diệp Âm Trúc trong lòng thoáng thoải mái một chút, nhưng sâu trong nội tâm thì sự lo lắng lại tăng mãnh liệt, Vị Minh nói đúng, hắn dù sao cũng xuất thân từ Đông Long Bát Tông a,hắn có sự liên hệ máu mủ huyết mạch nên hắn làm sao có thể đối nghịch cùng Đông Long Bát Tông? Đầu tiên không nói về thực lực Cầm Thành có thể kháng cự với Đông Long Bát Tông hay không, vấn đề là chẳng lẽ mình lại đi động thủ với tộc nhân hay sao? Đáp án dĩ nhiên là không.

Trở lại lĩnh chủ phủ, nơi mà người thân trong nhà đều ở cùng chỗ này. Ngay cả An Nhã cùng với Tử cũng ở đây.

"Âm Trúc, Yên La các nàng ta đã an bài tốt lắm. ngươi không cần lo lắng. Chuyện như thế nào?" An Nhã có thể nói là người lo lắng nhiều nhất.Dù sao thì Tinh linh tộc đã rất vất vả mới bắt đầu phát triển ở Cầm Thành.

Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng, nói: " Đệ cũng không biết bọn họ quyết định như thế nào, nhưng đệ đã công khai biểu đạt, tuyệt sẽ không để cho họ nắm quyền thống trị Cầm Thành. An Nhã tỷ tỷ, Tử, mọi người yên tâm đi. Ta đã đáp ứng mọi việc, nhất định sẽ làm được."

An Nhã than nhẹ một tiếng, "Đáng tiếc thời gian quá ngắn, nếu chúng ta có thêm vài năm thời gian phát triển. khiến cho Cầm Thành đủ thực lực, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới việc uy hiếp Cầm Thành chúng ta."

Nghe xong lời An Nhã nói, Diệp Ly bên cạnh có chút bất mãn nói: "Tiểu cô nương, không thể nói như vậy. Âm Trúc thân mình chính là một phần tử Đông Long Bát Tông. Mặc dù ta cũng không đồng ý cách làm bây giờ của Bát tông quyết định,nhưng từ góc độ của ta mà xem thì Cầm Thành là của Đông Long Bát Tông."

An Nhã mỉm cười. Nói: "Diệp lão gia, ngài là ông nội của Âm Trúc, ta tôn kính ngài, nhưng ba chữ "tiểu cô nương" thì xin miễn cho. Ta là Tinh linh tộc, năm nay đã hơn bốn trăm tuổi, dựa theo tuổi mà nói, sợ rằng ……"

Diệp Ly sắc mặt hơi đổi, hừ một tiếng nhưng không có tiếp tục mở miệng.

Diệp Âm Trúc hướng An Nhã lộ ra một vẻ đáng thương, An Nhã bất đắc dĩ lắc lắc đầu.nói: "Âm Trúc, chuyện này phải giải quyết thẳng thắn, nếu không Tinh linh tộc ta còn có khả năng khống chế, nhưng Ải nhân tộc cùng với Địa tinh bộ lạc đều là hai bộ lạc cuối cùng tiến vào Cầm Thành, bọn họ là những chủng tộc thật sự quá mẫn cảm. Họ sợ nhất chính là bị người nô dịch, ngươi cũng nên vì bọn họ mà suy ngẫm lại, ngươi hiểu được ý ta không?"

Diệp Âm Trúc gật gật đầu, cười khổ nói: "Đệ đương nhiên biết. An Nhã tỷ tỷ, xin cho đệ chút thời gian, nói thật đối với chuyện này đệ cũng không có phương pháp nào để giải quyết."

An Nhã trầm giọng nói: "Âm Trúc, chuyện này liên quan an nguy tương lai của bốn tộc chúng ta cùng với Cầm Thành, hiện trong lúc này có hơn hai vạn người, ngươi phải có quyết định dứt khoát. Cho dù Đông Long Bát Tông thật sự muốn cùng chúng ta phát động võ lực công kích chúng ta cũng cũng không sợ. Cầm Thành có bao nhiêu thực lực ngươi rất rõ ràng, chúng ta cũng không hy vọng làm cho ngươi khó xử, nhưng chuyện này quả thật không phải không có biện pháp. Kỳ thật để cho Đông Long Bát Tông trở thành lãnh đạo của Cầm Thành cũng cũng không phải không thể, nhưng chúng ta yêu cầu Đông Long Bát Tông phải do ngươi lãnh đạo. Ngươi phải trở thành lãnh đạo cao nhất của Đông Long Bát Tông."

"Đệ? Điều này sao có thể. cho dù đệ đã thành Trúc Tông và Cầm Tông tông chủ, nhưng trong Bát tông, bối phận của đệ còn thấp,hiện không thể tăng lên nên việc này cơ hồ là không có khả năng." Diệp Âm Trúc có chút thống khổ, nhíu mày.

Tần Thương thở dài một tiếng, "Không nghĩ tới Đông Long Bát Tông mang đến cho ngươi đại phiền toái như vậy, thẳng thắn nói chúng ta khi tới đây căn bản không biết tình huống của Cầm Thành, chúng ta thấy nơi này chỉ là một địa phương rất bình thường nhưng có vị trí tuyệt vời. Nhưng lại không biết bên trong Cầm Thành trong lúc ngươi vắng mặt mà tình huống lại phát triển nhanh như vậy, Âm Trúc, chuyện này ta và ông nội ngươi không có ý kiến tham dự. Ngươi nếu tiếp nhận vị trí của chúng ta thì phải xuất ra năng lực của tông chủ hai tông, biện pháp giải quyết trước mắt tốt nhất sợ rằng chính là cùng tồn tại chung. Phiến Bố Luân Nạp Sơn cũng đủ rộng lớn, nếu Đông Long Bát Tông có thể cùng dân cư trước đây của Cầm Thành chung sống, cũng không không có ảnh hưởng nhiều. Đây là lựa chọn tạm thời, về phần sau này như thế nào sẽ do ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ,bất luận lúc nào trên phiến đại lục đều này thực lực mới là chính, ngươi có áp đảo thực lực, lời ngươi nói trở thành mệnh lệnh, cho dù mệnh lệnh Đông Long Bát Tông cũng không phải không có khả năng."

Diệp Ly liếc nhìn Tần Thương một cái, nói: "Lão Tần, ngươi dạy cháu ta phản nghịch hay sao? Mặc dù ta bất mãn, nhưng là một thành viên của Đông Long, việc như vậy người của Trúc Tông sẽ không làm."

Tần Thương không tức giận nói: "Cái gì gọi là phản nghịch? Ta chỉ là hy vọng Âm Trúc có thể lãnh đạo Đông Long Bát Tông đi theo con đường đúng đắn mà thôi, bây giờ trong những người trẻ tuổi của Bát tông, có ai có tiềm chất như Âm Trúc? Tương lai Đông Long đế quốc chính là do Âm Trúc quyết định."

Diệp Ly trong mắt quang mang chợt lóe, có chút bất đắc dĩ nói: "Quên đi, ta không quản nữa. Âm Trúc, ngươi quản lý đồng bọn của mình đi. Ngươi phải nhớ kỹ,bất luận lúc nào,hai vị gia gia đều đứng ở bên cạnh ngươi khi có thể. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, bất luận phát sinh chuyện gì, ngươi đều không thể mang đến tai nạn cho Trúc Tông, nói cách khác, Trúc Tông sẽ không vì ngươi mà cùng với Đông Long tộc nhân chiến đấu, tự giết lẫn nhau là điều mà chúng ta tuyệt đối không muốn thấy tình huống đó xảy ra."

Diệp Âm Trúc kiên định gật gật đầu, "Ông nội, bất luận việc gì con đều sẽ không để cho loại tình huống đó phát sinh, cho dù có đánh nhau, con cũng sẽ thu hẹp quy mô cuộc chiến trong phạm vi nhỏ nhất. Đông Long cũng không muốn phát sinh hy sinh quy mô lớn. Con muốn Cầm Thành chúng ta phải có lực lượng để duy trì hòa bình."

Quay người lại, nhìn về phía An Nhã cùng với Tử. "An Nhã tỷ tỷ. Tử. Ta đã quyết định. Ngăn cản Đông Long Bát Tông không phải là không có khả năng. Ta cũng sẽ không cùng bọn họ khai chiến. Từ góc độ này mà nói thì phương pháp tốt nhất chính là cùng với bọn họ chung sống hòa bình, tạm thời là như thế. Bố Luân Nạp Sơn do chúng ta khống chế, cái mà chúng ta cần bây giờ là phải có thời gian phát triển."

An Nhã thở phào nhẹ nhõm. Nói: "Tạm thời cùng chung sống hòa bình cũng là biện pháp bất đắc dĩ."

Diệp Âm Trúc đạo: "An Nhã tỷ tỷ. Tử, mời tỷ đái lĩnh tộc nhân ở phụ cận núi non Cầm Thành mà tu chỉnh. Hết thảy chờ tin tức của đệ, đồng thời cũng mời chiến sĩ Ải nhân tộc kể cả Minh chuẩn bị sẵn sàng, Cầm Thành nội chiến mặc dù không sẽ phát sinh. nhưng chúng ta phải có lực lượng đủ uy hiếp đối phương. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có tư cách cùng với những người ngoan cố trong Đông Long Bát Tông nói chuyện."

Đối với Đông Long Bát Tông. Diệp Âm Trúc thất vọng rất nhiều, quyết định lỗ mãng đã đem Đông Long Bát Tông gặp phải nguy cơ cực độ. Pháp Lam phong bế không có nghĩa là không biết mọi việc ngoại giới, vạn nhất bọn họ giữa chừng giải trừ phong bế thì làm sao bây giờ? Đừng nói là Đông Long Bát Tông. sợ rằng cả Cầm Thành đều hóa thành hư không, bây giờ chỉ có thể từng bước,từng bước mà tiến hành, hy vọng Pháp Lam không giải trừ phong bế.

"Âm Trúc, ngươi ra đây một chút." Trong lúc này thì bên ngoài Lĩnh chủ phủ đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.

Diệp Âm Trúc nhận ra âm thanh của nãi nãi mình Lan Như Tuyết. Đưa mắt nhìn về phía ông nội.

Diệp Ly hướng Diệp Âm Trúc gật đầu. "Hãy đi đi, bà ấy mặc dù ngoan cố một chút, nhưng dù sao là nãi nãi của con."

Diệp Âm Trúc đáp ứng một tiếng, bước nhanh từ lĩnh chủ phủ đi đi ra ngoài.

Lan Như Tuyết lẳng lặng đứng ở ngoài cửa lĩnh chủ phủ, nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt lộ vẻ phức tạp, "Hai mươi năm, ngay cả cháu đều đã lớn như vậy, Âm Trúc. Nãi nãi xin lỗi con. Từ khi con xuất sanh đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy con. Ta chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một nãi nãi."

Nhìn đôi mắt Lan Như Tuyết từ từ biến màu đỏ, Diệp Âm Trúc trong lòng mềm lại. "Nãi nãi, bà đừng như vậy, con biết bà nhất định là có nổi khổ, bà cùng với ông nội ……"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui