Cầm Đế

Tần Thương yên lặng gật gật đầu.

- Điều này sao có thể? Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn cho Đông Long bị tuyệt diệt hay sao?

Diệp Âm Trúc trong lòng nổi lên một cổ bất an mãnh liệt. Ngữ khí cũng lập tức trở nên mạnh mẽ hơn.

Một luồng khí sắc bén hình thành từ trong chiến đấu phả tạt vào mặt, Diệp Ly và Tần Thương ở trước mặt đồng thời cảm giác được, đứa nhỏ này lúc trước ly khai Bích Không Hải không phải chỉ là một đứa nhỏ thôi sao, lúc này đây khí chất của nó hầu như mạnh mẽ và bá đạo hơn rất nhiều, ở sâu trong đáy mắt phát ra khí tức mãnh liệt ngay cả bọn họ cũng có phần cảm thấy kinh hãi.

- Bình tĩnh một chút!

Diệp Ly nhíu mày quát:

- Ta và Tần gia gia ngươi đều là chủ trương phát triển từng bước một, nhưng hai người chúng ta tại trong bát tông còn không có khả năng thuyết phục hết được, ngươi cần phải hiểu, mấy ngàn năm chịu kiềm chế rất dễ dàng làm cho người ta kích động. Chuyện đã như thế, chúng ta chỉ có dùng hết sức nghĩ cách bù đắp lại tất cả những thiếu sót ấy.

Diệp Âm Trúc trong mắt thoáng lộ vẻ kinh hãi:

- Gia gia, người không phải đã nói cho con biết. Đông Long bát tông chúng ta đã tuyên bố lập quốc sao.

Diệp Ly gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Cùng lúc Pháp Lam vừa mới tuyên bố phong bế. Phe giành được ưu thế áp đảo trong Bát tông đã tuyên bố khôi phục danh hiệu Đông Long đế quốc, tập trung cùng nhau đến nơi này. Chuẩn bị cử hành lập quốc đại điển.

Nghe Diệp Ly nói xong, Diệp Âm Trúc bỗng chốc ngẩn ngơ, sau khi gặp Lam Tinh Linh nữ tử, trong lòng hắn đã vì việc Đông Long bát tông đến mà dự tính những trường hợp xấu nhất. Nhưng cũng không nghĩ tới sự tình lại có thể xấu hơn so với những dự tính xấu nhất của hắn.

Tần Thương thở dài một tiếng, nói:

- Bây giờ tình huống đã như thế. Lam Địch Á Tư ngấp nghé đối với Mễ Lan đã lâu, chiến tranh là không thể tránh được. Chỉ cần các quốc gia trên lục địa phát động chiến tranh, chúng ta sẽ nhân cơ hội từ trong kẽ hở tìm cách sinh tồn, thừa dịp Mễ Lan đế quốc "ốc còn không mang nổi mình ốc", từ từ đem Đông Long khuếch trương lên. Đông Long bát tông chúng ta mấy ngàn năm qua lực lượng tích góp cũng là cực kỳ to lớn. Trước chúng ta có quan sát kỹ càng địa hình của Bố Luân Nạp sơn mạch. Cho dù không có cách nào chiếm cứ lãnh địa lớn hơn nữa, ít nhất ở chỗ này vấn đề tự bảo vệ giữ gìn là không quan ngại.

- Không, Tần gia gia. Người không hiểu.

Tâm tình Diệp Âm Trúc lập tức kích động lên, nhìn hai vị gia gia của mình. Lòng hắn lúc này cực kỳ rối loạn. Vốn kế hoạch bởi vì Đông Long bát tông đến mà toàn bộ bị phá tan trong lòng cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm tâm tình hắn lúc này rất không ổn định:

- Tần gia gia. Con vừa mới từ Pháp Lam trở về, đại biểu cho Mễ Lan đế quốc tham dự Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến vừa qua, không có chánh thức đi đến Pháp Lam, các người sẽ không hiểu được bây giờ Pháp Lam cường đại tới mức độ nào đâu.

Diệp Ly trầm giọng nói:

- Âm Trúc, ngươi hãy bình tĩnh một chút, không nên lấy chí khí sở trường của người diệt uy phong chính mình. Pháp Lam là cường đại chúng ta đương nhiên đã biết. Nhưng Pháp Lam phong bế mười năm, trong mười năm này, Đông Long bát tông chúng ta cũng có thể làm rất nhiều chuyện.

Diệp Âm Trúc nhìn hai vị gia gia, hắn hiểu rõ, mặc dù hai vị gia gia hy vọng Đông Long bát tông phát triển chậm hơn một chút, cũng không tán thành bây giờ lập quốc, nhưng tại trong lòng bọn họ, chính là không có nhận thức rõ ràng tình hình trước mắt. Ít nhất bọn họ vẫn cho rằng Đông Long bát tông đủ để yên phận ở một phương. Nhưng là, điều này thực sự có thể không? Đáp án không thể nghi ngờ là không thể.

Hít một hơi khẩu khí, Diệp Âm Trúc gắng gượng để cho tâm tình chính mình bình tĩnh một chút:

- Gia gia. Tần gia gia. Các người biết thực lực chân chính của Pháp Lam?

Diệp Ly gật gật đầu, nói:

- Pháp Lam quả thật cường đại. Trong đó có rất nhiều ma pháp sư cùng với tất cả ma pháp sư trên lục địa ủng hộ. Nhưng Đông Long bát tông chúng ta cũng không phải là yếu kém. Tại trong các tông, tử cấp cường giả tổng cộng có gần ba mươi vị. Thực lực của vài vị trưởng lão đều vượt qua tử cấp lục giai, nhất là chúng ta vũ kỹ tứ tông. Tương đương với lục cấp chiến sĩ theo cấp bậc cầu vồng có hơn năm nghìn người. Một lực lượng như vậy đủ để tạo thành sự uy hiếp nhất định đối với Pháp Lam.

Diệp Âm Trúc nở nụ cười, nở nụ cười giễu cợt:

- Tử cấp, nếu như Pháp Lam vẻn vẹn chỉ là tử cấp, con lo lắng như thế làm gì? Hai vị gia gia, không biết các người có từng nghe nói qua về thần cấp. Ở trên cấp bậc cầu vồng chính là thần cấp.

Tần Thương sửng sốt một chút:

- Thần cấp? Cái gì là thần cấp.

Bọn họ quả nhiên không biết, Diệp Âm Trúc chậm rãi nói:

- Cầu vồng là ánh mặt trời trải qua chiết xạ mà sinh ra bảy sắc quang mang. Mà ánh mặt trời bản chất cũng là màu trắng. Khi thực lực đột phá đến tử cấp cửu giai bình cảnh, sẽ đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới. Cái cảnh giới này được gọi là thần cấp. Cũng là bạch cấp, bất luận là đấu khí hay là ma pháp, sau khi đạt tới cấp bậc này đều sẽ chuyển biến thành giống như màu trắng của ánh mặt trời, thần cấp cường giả thực lực. Cái tử cấp ấy cũng mãi mãi không có cách nào so sánh được với chính cái gọi là chuẩn thần cấp.

Lúc này đây, ngay cả Diệp Ly cũng giật mình:

- Ngươi là nói. Pháp Lam còn có thần cấp cường giả tồn tại?

Diệp Âm Trúc kiên định gật gật đầu:

- Pháp Lam thất tháp. Bảy vị tháp chủ đều là thần cấp, thần cấp và chuẩn thần cấp giống nhau, cũng chia thành chín cấp bậc. Pháp Lam thất tháp tháp chủ nói chung đều vượt trên thần cấp lục giai, thậm chí còn có hai vị đạt tới thần cấp bát giai, cũng gọi là bạch cấp bát giai. Lực lượng ấy tuyệt đối là hủy thiên diệt địa, mười năm, đừng nói là mười năm, cho dù là cho chúng ta thời gian phát triển một trăm năm, chúng ta có năng lực cùng Pháp Lam kháng cự hay không vẫn là một ẩn số. Gia gia! Người cho rằng Pháp Lam sẽ tùy ý cho Đông Long bát tông chúng ta phát triển như vậy sao? Trong khi, Pháp Lam còn có mười hai quân đoàn, do mười hai vị Pháp Lam Thánh kỵ sĩ chỉ huy, mười hai vạn quân này ít nhất cũng vượt trên cấp độ hoàng cấp, trong đó cường đại nhất là mấy quân đoàn thực lực chung chung đều vượt trên lục cấp, đây vẫn là chưa tính đến các tọa kỵ của bọn họ, mười hai vị Thánh kỵ sĩ đó thực lực ít nhất đều là tử cấp cửu giai. Trong đó thậm chí còn có thể có bạch cấp cường giả tồn tại.

- Cái này, điều này sao có thể?

Diệp Trọng ở một bên lúc này nụ cười mỉm trên mặt sớm đã không còn thấy. Nghe nhi tử nói chuyện, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn biết. Cho dù kỹ xảo vũ kỹ mạnh đến đâu, một khi cấp bậc đấu khí thấp hơn nhất định sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, hơn nữa Pháp Lam thất tháp tháp chủ đều là những ma pháp sư có sức hủy diệt cường đại.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:


- Phụ thân, người cho rằng con sẽ bịa đặt ra những lời nói hoang đường sao? Con cũng giống như mọi người mong muốn Đông Long có thể quật khởi! Có thể quyết định của bát tông bây giờ sẽ làm cho Đông Long chúng ta hướng tới diệt vong, Pháp Lam thậm chí sớm đã biết sự tồn tại của Đông Long bát tông chúng ta, chẳng qua là vẫn chưa làm cho chúng ta trở thành đối thủ mà thôi. Nếu con đoán không sai. Pháp Lam cũng có đề phòng của mình. Nếu con là Pháp Lam thất tháp tháp chủ, dám chắc sẽ đi trước một bước, sẽ thiết lập đề phòng đối với Đông Long bát tông để chúng ta không có khả năng lập quốc.

Diệp Ly thì trầm mặc, Tần Thương thì khí tức rõ ràng trở nên có chút không ổn định. Những lời nói của Diệp Âm Trúc đối với bọn họ mà nói giống như "đòn đánh cảnh tỉnh"

- Pháp Lam không ngờ lại cường đại tới mức độ như thế. Âm Trúc, ngươi nói đúng. Đừng nói mười năm, cho dù một trăm năm chúng ta cũng vị tất có thể cùng Pháp Lam kháng cự. Nhưng bây giờ nói gì cũng đều đã chậm. Vì Đông Long, chúng ta nhất định phải dùng hết sức mình, dùng toàn bộ nỗ lực chính mình.

- Lão Tần, đừng nói nữa. Đi, chúng ta đi tìm những người khác. Lập tức triệu tập bát tông tông môn đại hội, đem những lời này của Âm Trúc nói cho mọi người, để cho bọn họ biết lập quốc là quyết định ngu xuẩn đến cỡ nào, bây giờ thay đổi quyết định vẫn còn kịp. Chẳng qua chúng ta làm lại từ đầu giống như trước ẩn núp trở lại vậy.

Nhìn quang mang kiên định trong mắt Diệp Ly. Tần Thương cười khổ nói:

- Diệp Ly. Ngươi cho rằng chúng ta có thể thuyết phục được những tên cố chấp này sao? Nếu như có thể bàn bạc được, chúng ta cũng đã không ở chỗ này. Vì chuyện này, ngươi thậm chí vẫn chưa từng cùng chị dâu hòa hảo, đi thôi. Bất luận nói như thế nào, trước tiên chúng ta cũng nhất định phải đem tin tức này nói cho mọi người biết. Âm Trúc, ngươi đi theo chúng ta.

Tâm tình Diệp Âm Trúc lúc này rất trầm trọng. Tất cả mọi việc đều đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Đông Long bát tông cũng đã ngu xuẩn tuyên bố lập quốc rồi. Tình huống như vậy hắn thế nào cũng không thể ngờ được. Bằng những bước chân trầm trọng, hắn và Diệp Ly, Tần Thương cùng nhau đi đến đại sảnh lĩnh chủ phủ, vợ chồng Diệp Trọng và Mai Anh cũng nối gót theo sau.

Đông Long bát tông hơn một vạn người đã toàn bộ tiến vào Cầm Thành, do An Nhã tạm thời an bài chỗ ở. Cầm Thành lúc này so với lúc trước khi Diệp Âm Trúc vừa mới tới có rất nhiều khác biệt. Dưới sự trù tính của An Nhã, thực lực Cầm Thành sớm muộn cũng sẽ khuếch trương lớn mạnh. Sau khi phá bỏ thành lũy cũ của Cầm Thành, nàng đã tiến hành mở rộng thêm cho Cầm Thành. Trải qua khoảng thời gian này cũng đã hoàn thiện sơ qua. Cho nên mặc dù tới hơn một vạn người nhưng trú ngụ lại vẫn không có một chút vấn đề gì.

Diệp Ly và Tần Thương mang theo Diệp Âm Trúc trực tiếp đi tới một tòa nhà rất lớn giữa sân. Các nhân vật trọng yếu của Đông Long bát tông An Nhã đều an bài tại nơi đây. Bởi vì Diệp Âm Trúc sắp quay về cho nên mới mang thân nhân của hắn tới lĩnh chủ phủ.

Vừa mới bước vào cửa, Diệp Âm Trúc chợt nghe được một cái thanh âm bất mãn:

- Cái... tên tiểu bối Cầm Tông kia là có ý tứ gì, hắn kẻ thuộc hạ vậy mà cũng đem chúng ta an bài ở chỗ này mà không phải là thành chủ phủ. Chẳng lẽ hắn đã quên thân phận chính mình.

Một cái thanh âm già nua trầm giọng nói:

- Cúc tông lão Nhị, chú ý một chút "lời ăn tiếng nói" của ngươi. Đệ tử của Tần Thương cũng không ở chỗ này. Điều này cũng không thể trách hắn, cái địa phương Cầm Thành này quả là không tệ, được bao bọc giữa quần sơn. Mặt sau dựa vào Cực Bắc hoang nguyên. Đối với sự phát triển trong tương lai chúng ta cực kỳ có lợi.

Thanh âm lúc trước nói:

- Địa phương quả thật không tệ. Tuy vậy, người ở nơi này dường như chẳng hề hoan nghênh chúng ta cho lắm. Thái thượng trưởng lão. Ta nhận thấy, chúng ta cần phải hết sức nhanh chóng khống chế nơi đây thì tốt hơn. Nơi này nếu là lãnh địa của tên tiểu bối Cầm Tông tự nhiên cũng là tài sản của Đông Long đế quốc chúng ta……

Khi Tần Thương và Diệp Ly mang theo Diệp Âm Trúc cùng với vợ chồng Diệp Trọng đi vào đại môn. Cái thanh âm vừa mới quang quác này mới dừng lại, hơn mười đạo mục quang đồng thời chiếu lên thân năm người Diệp Âm Trúc.

Đây là một cái sân rất lớn, ít nhất tại trong ấn tượng trước đây của Diệp Âm Trúc, Cầm Thành cũng chưa thành một cái địa phương như vậy, hẳn là vừa mới xây dựng xong không lâu, nhà cửa vẫn còn có vẻ rất mới. Trong viện tử ngồi mười mấy người. Đại đa số đều là lão giả tóc hoa râm, nam có nữ có. Phong thái uể oải rất nhanh biến mất.

Người vừa mới nói chuyện kia chính là vị thứ ba bên trái. Nhìn qua hình dáng ước chừng hơn sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn mập mạp. Những nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, nhưng cặp mắt lại nhỏ bé một cách lạ thường. Mục quang lưu chuyển lóe ra quang mang nhàn nhạt dày đặc. Nhìn thấy Diệp Ly và Tần Thương, khóe miệng toát ra một tia cười lạnh, lúc này mới không lên tiếng nữa.

- Tần tông chủ và Diệp tông chủ trở lại, đứa nhỏ này là…?

Ở vị trí đầu, một lão giả mặc Kim sắc trường bào mục quang chiếu vào người Diệp Âm Trúc. Nghe thanh âm hắn. Diệp Âm Trúc nhận ra đây là cái người thứ hai nói chuyện khi trước. Mặc dù tuổi đã rất lớn nhưng người này vẫn có tinh thần quắc thước. Chỉ là ngồi ở nơi nào cũng khiến cho người khác có một loại cảm giác nổi bật siêu phàm. Trong đôi mắt màu đen không có một chút ảm đạm nào. Bên trong tử khí hàm súc, hiển nhiên là thực lực cường đại.

Tần Thương chắp tay vái chào nói:

- Bái kiến Thái thượng trưởng lão. Vị này chính là đệ tử của ta. Là Diệp Âm Trúc, tôn tử của Diệp Ly. Cũng chính là chủ nhân của Cầm Thành này.

- Không đúng, Tần tông chủ ngài tựa hồ nói sai rồi, Cầm Thành này hẳn là địa phương của Đông Long đế quốc chúng ta. Đông Long chúng ta mới đúng là chủ nhân nơi này, ta nhận thấy. "Cầm Thành" cái tên này cũng cần phải thay đổi mới đúng.

Người bên trái mập mạp nọ không đợi Thái thượng trưởng lão mở miệng đã giành nói trước. Rất rõ ràng. Quan hệ giữa hắn và Tần Thương, Diệp Ly cũng không tốt.

Diệp Ly mục quang lạnh như băng quét ngang qua:

- Vị Thính Phong, ngươi là cái quái gì, ngươi có đúng là Cúc tông tông chủ của các ngươi? Chúng ta đang cùng Thái thượng trưởng lão nói chuyện, ngươi có quyền được nói chen vào sao? Đừng để cho ta lại nghe lại giọng điệu đáng ghét của ngươi lần nữa, nếu không. Đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.

Mặc dù tuổi không còn nhỏ. Nhưng tính khí nóng nảy của Diệp Ly lại chưa bao giờ thay đổi

- Ngươi ……!

Vị Thính Phong giận dữ, mạnh mẽ đứng lên, nhưng khi hắn nhìn thấy trên người Diệp Ly phóng thích ra tử quang nhàn nhạt thì sắc mặt đột ngột đổi sắc. Chuyển hướng về vị Thái thượng trưởng lão kia, nói:

- Thái thượng trưởng lão. Diệp Ly ở trước mặt ngài cũng quá đáng như thế. Rõ ràng không có để ngài vào trong mắt (không coi ngài có kilo gì – ý nói mày cũng bình thường thôi) Đế quốc vừa mới thành lập, hắn đã muốn gây ra tranh chấp nội bộ.

Thái thượng trưởng lão nhướng mày:

- Đủ rồi. Vị Thính Phong, ngươi để cho ta yên tĩnh chút, bằng không thì đi ra ngoài cho ta. Có điều là, Diệp tông chủ. Bây giờ Cúc tông tông chủ Vị Linh Phong không có mặt, Vị Thính Phong tạm thời chưởng quản Cúc tông, cũng xin ngươi chú ý một chút trong lời nói.

Diệp Ly "hừ" một tiếng. Tựa hồ đối với vị Thái thượng trưởng lão này cũng chẳng quan tâm chút nào

- Ngươi chính là Diệp Âm Trúc?

Một kẻ có chút lạnh như băng. Nhưng thanh âm lại có chút kỳ dị từ bên cạnh vị Thái thượng trưởng lão kia vang lên, đó là một nữ nhân lớn tuổi, chỉ có thể mơ hồ nhận ra tuổi so với Diệp Ly không sai biệt lắm, toàn thân phủ trường bào thủy lam sắc sạch sẽ vô hạ, đôi mắt vốn lạnh như băng nhìn kỹ tại trên người Diệp Âm Trúc lại đang từ từ nhu hòa đi.

Diệp Trọng từ sau lưng chạm nhẹ Diệp Âm Trúc. Truyền âm nói:


- Mau chào nãi nãi.

Diệp Âm Trúc từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy qua nãi nãi của mình. Thời gian qua mỗi khi hắn hỏi Diệp Ly. Gia gia lúc nào cũng thở dài một tiếng mà không chịu trả lời, lúc này nghe phụ thân nhắc nhở, lập tức ý thức được thân phận vị lão phụ trước mặt này trong lòng đang trầm trọng giảm nhẹ đi vài phần, tình cảm gia đình rộn lên trong lòng. Rất nhanh tiến lên vài bước, "Phịch" một tiếng quỳ xuống tại trước mặt lão phụ:

- Nãi nãi. Người cho phép tôn nhi dập đầu nhé.

Nói xong, lập tức trên mặt đất hướng lão phụ dập đầu ba cái.

- Hảo, hảo, tôn nhi ngoan mau đứng lên.

Lão phụ dùng hai tay đỡ Diệp Âm Trúc đứng dậy. Diệp Âm Trúc lúc này mới phát hiện. Nãi nãi của mình vóc người rất cao lớn, thậm chí không thấp hơn so với gia gia bao nhiêu. Lão phụ lấy tay phủi nhẹ trên trán Diệp Âm Trúc dính chút tro bụi, mục quang đã trở nên hiền hòa, kéo tay Diệp Âm Trúc, nói:

- Hãy ngồi ở bên nãi nãi đi.

Diệp Ly mục quang hướng bên này nhìn thoáng qua, lộ ra một chút lúng túng ngượng ngịu. Nhưng hắn lại cũng không có ngăn cản Diệp Âm Trúc ngồi xuống bên người lão phụ.

Diệp Trọng truyền âm tới Diệp Âm Trúc bên tai:

- Gia gia ngươi và nãi nãi trong một thời gian có hiểu lầm. Chuyện đã xảy ra rất nhiều năm rồi, tiểu tử ngươi có cơ hội nói chuyện cần phải giúp đỡ gia gia, ngươi hiểu rõ rồi chứ. Vị Thái thượng trưởng lão kia xuất thân từ Cúc tông. Là một trong ba vị Thái thượng địa vị cao nhất Đông Long bát tông chúng ta, tên gọi là Vị Minh. Cái tên khi nãy đã làm cho gia gia ngươi tức giận tên là Vị Thính Phong, là đệ đệ duy nhất của Cúc tông tông chủ. Nãi nãi ngươi cũng là một trong ba vị Thái thượng, xuất thân Lan tông, tên là Lan Như Tuyết, thân tỷ tỷ đương nhiệm Lan tông tông chủ. Bên kia Vị Minh Thái thượng chính là Mai Tông Thái thượng trưởng lão Mai Thanh. Bối phận cùng Vị Minh Thái thượng giống nhau, so với nãi nãi ngươi còn cao hơn một cấp, là thân gia gia của mẫu thân ngươi. Về phần những người khác, ngoại trừ hai vị tông chủ Cúc tông và Mai Tông đi vắng ở bên ngoài, cấp cao của Đông Long bát tông chúng ta cũng chính là Đông Long đế quốc bây giờ đều ở chỗ này. Nãi nãi ngươi dưới vị trí người cầm đầu là Lan tông tông chủ Lan Thanh, ba vị bên kia phân biệt là trong ma pháp tứ tông: Kỳ Tông tông chủ Niếp Bình, Họa Tông tông chủ Ngô Đạo và Thư Tông tông chủ Vương Hi. Ngươi phải ghi nhớ rõ ràng đi.

Vị Cúc tông Thái thượng Vị Minh trưởng lão kia nói:

- Diệp tông chủ. Tần tông chủ nhị vị gấp gáp quay về, lại vội vội vàng vàng vẻn vẹn chỉ mang theo Diệp Âm Trúc tới gặp chúng ta như vậy sao?

Tần Thương trầm giọng nói:

- Không. Chúng ta có chuyện quan trọng muốn cùng mọi người thương nghị, Âm Trúc vừa mới từ Pháp Lam trở về. Mang theo về những tin tức mới nhất về Pháp Lam.

"Chà?" Mục quang Vị Minh trưởng lão nhất thời toát ra cảm giác hứng thú. Những người khác cũng đều lộ ra vẻ chú ý lắng nghe:

- Pháp Lam như thế nào?

Tần Thương trầm giọng theo như lời Diệp Âm Trúc nói với hắn và Diệp Ly lúc trước, đem hết thảy kể rõ lại một lần. Nghe xong hắn nói, các nhân vật chủ chốt của Đông Long bát tông tại đây không khỏi lộ vẻ xúc động. Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong sân nhà bầu không khí dường như đông tụ lại, từng giọt mồ hôi toát ra.

Địa vị của Vị Minh trưởng lão tựa hồ là cao nhất, nhìn Tần Thương, trầm giọng nói:

- Tần tông chủ, ngươi cần phải nói cho chúng ta biết, Đông Long chúng ta quyết định lập quốc một lần nữa là sai lầm sao?

Vị Thính Phong không chờ mọi người suy nghĩ lâu, hắn đã bắt đầu lên tiếng:

- Mọi người có thể tin lời của một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa mới xuất môn được hơn một năm này sao? ai có thể bảo chứng những lời nó nói là sự thật. Các ngươi đường đường là trưởng lão của Đông Long đế quốc lại để một đứa nít ranh doạ sợ hết rồi sao. Theo ta thấy thì chẳng qua là hắn quyến luyến vị trí lĩnh chủ Cầm Thành không muốn giao ra mà giả tạo lên câu truyện này khiến cho Đông Long bát tông chúng ta thấy khó mà rút lui không làm ảnh hưởng đến quyền lợi của hắn. Đây đính thị là một kẻ phản đồ của Đông Long đế quốc chúng ta, ta thấy xấu hổ cho gia gia phụ mẫu ngươi không biết đường dạy dỗ ngươi.

(Tui tra khắp cả bản bằng tiếng trung chuẩn nhưng cũng không thấy có nên mạo muội viết tạm đoạn này để bù vào, nếu có ko hay lắm mong huynh đệ lượng thứ châm chước cho _bat tu thanh vuong)

- Ngươi ……

Lửa giận của Diệp Ly rốt cục cũng lên tới đỉnh điểm. Một chưởng tựa như muốn bổ tới Vị Thính Phong, quang mang màu tím nhạt hóa thành một đạo đấu khí mạnh mẽ ba động. Trong cơn thịnh nộ, vị tông chủ Trúc tông này dường như không hề lưu thủ.

- Càn rỡ!

Vị Minh trầm giọng hét lớn. Chỉ thấy tay phải lão vung lên, một đạo quang mang màu tím đậm đã hóa thành bình chướng che trước mặt Vị Thính Phong. Trong tiếng động ầm ầm, tử quang phóng lên cao, không khí ba động một trận kịch liệt. Diệp Ly đang đứng phải lui về phía sau ba bước mới đứng vững thân hình. Mặt mũi đỏ ửng lên một đoàn huyết khí, thật vất vả mới bình phục trở lại.

- Ngươi mới là kẻ càn rỡ!

Thân hình Diệp Âm Trúc vốn ở bên cạnh Lan Như Tuyết chợt lóe lên, đã tới bên cạnh gia gia mình, đỡ lấy thân thể lão.

Với kiến thức của hắn tự nhiên có thể phán đoán được thực lực của gia gia ước chừng ở giữa tử cấp nhị gia và tam giai. Còn thực lực của vị Thái thượng trưởng lão Vị Minh kia hiển nhiên đã trên tử cấp thất giai.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc trong nháy mắt trở nên lạnh như băng. Mắt thấy ông nội bị hại, hắn mặc kệ đối phương là ai, một cỗ sát khí mãnh liệt tuôn ra. Đôi mắt đen tựa như hai viên hắc bảo thạch phóng thích tinh thần ba động mạnh mẽ, ánh mắt đâm thẳng vào đôi mắt của Thái thượng trưởng lão Vị Minh kia.

- Xin các vị nhớ kỹ. Nơi này là Cầm Thành. Các ngươi tạm thời chỉ là khách nhân của Cầm Thành mà thôi. Nơi này là lãnh địa của ta. Vị Minh trưởng lão, ngươi công kích gia gia ta tại lãnh địa của ta. Ngươi hãy cho ta một lời giải thích.

Vị Minh sửng sốt. Chung quanh Đông Long bát tông các tông thủ lãnh cũng đều sửng sốt. Không ai nghĩ tới lúc này Diệp Âm Trúc lại có thể dũng cảm ra mặt. Từ trong các địa vị Đông Long bát tông mà nhìn, ở đây bất luận bối phận người nào cũng đều cao hơn so với Diệp Âm Trúc. Ngoại trừ phụ mẫu Diệp Âm Trúc, những người khác thậm chí đều ít nhất cao trên hai thế hệ so với hắn. Mà lúc này, hắn dám trực diện đối lập nhau với Thái thượng trưởng lão của Đông Long bát tông, cũng chính là kẻ quyền uy tối cao nhất của Đông Long đế quốc như vậy, thậm chí còn lộ ra ý tứ uy hiếp, khiến cho mỗi một người ở đây đều rất là hoảng sợ.

- Âm Trúc, không được.

Thanh âm Mai Anh vang lên tại bên tai Diệp Âm Trúc.


Diệp Âm Trúc không có quay đầu lại, cảm nhận được tất cả mục quang của mọi người đều chiếu trên thân mình. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Vị Minh ở trước mặt như cũ. Có cái dạng cường giả gì hắn chưa từng thấy qua, cho dù là đối mặt với tháp chủ Pháp Lam thất tháp hắn cũng không hề lùi bước. Kinh nghiệm tôi luyện qua nhiều tràng huyết dữ hỏa, hắn bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây thơ như lúc trước, mà đích thị chân chính là Cầm Thành lĩnh chủ.

- Xin Vị Minh trưởng lão cho ta một lời giải thích.

Diệp Âm Trúc lặp một lần nữa câu nói của mình.

- Ngươi đúng là đang uy hiếp ta sao?

Thanh âm Vị Minh Thái thượng trưởng lão lạnh như băng.

Diệp Âm Trúc ngạo nghễ đáp:

- Nếu đúng thì sao?

Lời vừa nói ra, toàn trường càng kinh hãi. Ngay cả Diệp Ly bên cạnh Diệp Âm Trúc cũng không kềm chế được. Phản ứng bản năng huých huých tôn tử mình. Mặc dù hắn trong lòng rất thẫn thờ, nhưng cũng biết Diệp Âm Trúc như vậy đắc tội Thái thượng trưởng lão chính là không sáng suốt.

Vị Minh trong mắt lãnh quang lóe ra:

- Xem ra. Thính Phong nói không sai, ngươi quả nhiên đúng là luyến tiếc không nỡ bỏ chức vị Cầm Thành lĩnh chủ này. Diệp Âm Trúc, đừng quên. Ngươi xuất thân từ Đông Long bát tông. Nơi này mỗi một người đều là trưởng bối của ngươi. Dòng máu chảy trong thân ngươi chính là Đông Long huyết mạch. Nể mặt Như Tuyết, ta không so đo cùng ngươi, ở chỗ này. Trước mặt đông đảo trưởng bối, ngươi căn bản không có tư cách gì để nói chuyện. Diệp Ly, mang theo tôn tử ngươi rời khỏi nơi này. Bắt đầu từ bây giờ. Đông Long đế quốc chính thức tiếp quản Cầm Thành, nếu như gặp ngăn cản, giết không tha.

Không đợi Tần Thương mở miệng, Diệp Ly đã cướp lời nói:

- Chuyện đã rất rõ ràng. Pháp Lam thực lực mạnh mẽ như thế. Chúng ta bây giờ lập quốc căn bản chính là tự nhận lấy sự nhục nhã cho mình. Nói không chừng còn có thể làm cho Đông Long chúng ta bị đả kích mang đến sự hủy diệt, khiến cho mấy ngàn năm tích góp sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

- Câm mồm!

Vị Minh nộ quát một tiếng, râu tóc bạc trắng trên đầu đã không gió mà lay:

- Diệp Ly, chú ý đến thân phận ngươi. Đông Long lập quốc, là ba vị Thái thượng trưởng lão cùng với bát tông tông chủ chúng ta đã nhất trí quyết định đưa ra, không cần đến ngươi hoài nghi.

Diệp Ly không vì Vị Minh phẫn nộ mà nhượng bộ phân nào:

- Chẳng lẽ Thái thượng đã quyết định thì sẽ không sai lầm sao?

Cúc tông Vị Thính Phong một bên lại mở miệng:

- Đương nhiên sẽ không sai lầm. Diệp tông chủ, ngươi còn cái gì để chứng tỏ tất cả những lời nói của tôn tử ngươi là đúng sự thật? Khó bảo đảm là hắn không phải vì luyến tiếc không nỡ đem Cầm Thành cống hiến cho đế quốc mà tưởng tượng ra những lời bịa đặt.

Bắt nguồn từ quan điểm của Vị Minh. Hắn nói như vậy cũng không sai. Đông Long đế quốc vừa mới tuyên bố thành lập, cần gấp Cầm Thành này làm căn cứ địa, hắn nhất định phải muốn cho Đông Long đế quốc nhanh chóng ổn định lại. Cử hành đại điển khai quốc. Sau đó lại tiếp tục từ từ mưu tính phát triển. Diệp Âm Trúc không hợp tác hắn cũng không cần để ý tới.

Diệp Ly nhìn thoáng qua Lan Như Tuyết bên cạnh Vị Minh. Lan Như Tuyết lại không nhìn hắn, chỉ là nhíu nhíu mày không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn hành động của thê tử như vậy, Diệp Ly không nhịn được trong lòng giận dữ, thầm nghĩ:

"Ngươi ngay cả tôn tử chính mình cũng không giúp đỡ sao? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng đích tôn chúng ta do vì luyến tiếc không nỡ bỏ Cầm Thành này mà tưởng tượng ra những lời bịa đặt sao?"

Dưới sự kích nộ. Diệp Ly đưa ra một cái quyết định kinh nhân:

- Ai nói Âm Trúc không có tư cách để nói chuyện. Ba vị Thái thượng trưởng lão. Bây giờ, ngay trước mặt các ngươi. Ta, Trúc tông tông chủ Diệp Ly chính thức tuyên bố, đem chức vị Trúc tông tông chủ truyền cho tôn tử ta là Diệp Âm Trúc. Bắt đầu từ bây giờ, hắn hoàn toàn có thể đại biểu Trúc tông chúng ta đưa ra mọi quyết định.

- Cái gì?

Hơn mười tiếng kinh hô cơ hồ đồng thời vang lên, Đông Long cao cấp tại đây bất cứ ai cũng không cách nào tưởng tượng đúng lúc này Diệp Ly dám vì tôn tử chính mình, vì tình cảm nhất thời đưa ra một quyết định như vậy.

Ba vị Thái thượng trưởng lão cơ hồ cùng lúc từ trên ghế đứng bật lên. Địa vị Đông Long bát tông tám vị tông chủ rất quan trọng. Ai có thể nghĩ đến Diệp Ly lại đúng vào lúc này truyền thừa chức vị tông chủ.

- Gia gia, người……

Diệp Âm Trúc cũng kinh ngạc, nhìn gia gia mình trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Diệp Ly bá đạo trong ánh mắt toát ra một tia hiền lành, vỗ vỗ bả vai Diệp Âm Trúc:

- Ngốc tiểu tử. Ngươi là tôn tử duy nhất của ta, phụ thân ngươi không đủ khí phách để lãnh đạo quần hùng, nhưng gia gia lại từ trên người ngươi nhìn thấy được, vị trí Trúc tông tông chủ này sớm muộn cũng là ngươi, sớm một chút có sao? Ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Đông Long bát tông mỗi một tông đều thành lập hệ thống riêng của mình, cho dù là Thái thượng trưởng lão, cũng quản không được sự việc nội bộ Trúc tông chúng ta.

- Diệp Ly, ngươi không nên quá xúc động.

Mai Tông Thái thượng trưởng lão Mai Thanh trước sau không có mở miệng, có chút lo lắng nói, hướng về Diệp Ly không ngừng đưa mắt ra hiệu, nhưng Diệp Ly lại dường như không nhận thấy. Trong ánh mắt chỉ có tôn tử chính mình.

- Diệp Ly, quyết định tắc trách của ngươi có thể gây thiệt hại cho Trúc tông.

Trong mắt Vị Minh rõ ràng phẫn nộ đã lên đến cực điểm, làm Thái thượng trưởng lão, tâm tình hắn đã thật lâu thật lâu không có giống như bây giờ kích động đến như vậy.

Diệp Ly lãnh đạm nói:

- Ta nói rồi, ta đưa ra quyết định thì sẽ không hối hận. Trưởng lão làm sao biết quyết định của ta là tắc trách? Hai ngàn đệ tử Trúc tông chúng ta, bắt đầu từ bây giờ đều do Diệp Âm Trúc thống nhất chỉ huy, ta "thối cư nhị tuyến" (lùi về phía sau – ý nói sẽ ko đứng mũi chịu sào mọi chuyện nữa giống như Thái Thượng Hoàng sau khi truyền ngôi cho Hoàng Thượng - Bat Tu Thanh Vuong ==> lùi về tuyến 2)

Lan Như Tuyết nhìn Diệp Ly, trong mắt đột nhiên toát ra một tia quang mang quái dị, không biết vì sao, lúc này "nàng" rõ ràng có cảm giác sao Diệp Ly lại cô đơn như thế, đối mặt với các tông chủ khác của bát tông và ba vị Thái thượng trưởng lão. Hắn và Tần Thương có vẻ giống như "tứ cố vô thân" bị cô lập, mặc dù tranh cãi đã hai mươi năm, đối lập đã hai mươi năm. Nhưng hắn dù sao cũng chính là trượng phu của mình!

Hít một hơi khẩu khí, Lan Như Tuyết lạnh lùng thốt:

- Diệp Ly. Ngươi đã đưa ra quyết định thì sẽ không có cách nào thay đổi. Mặc dù Thái thượng trưởng lão chúng ta không có quyền quyết định việc kế thừa chức vị tông chủ các tông. Nhưng bây giờ ngươi đã không còn là Trúc tông tông chủ, chúng ta lại có quyền đuổi ngươi ra khỏi nơi này.

Diệp Ly lạnh nhạt cười:

- Đi thì đi, hai mươi năm trước, ta đã không yêu thích gì với các ngươi thì việc lui ra có là cái gì.


Nói xong, hắn xoay mình nhắm hướng ngoài rời đi

Nhìn bề ngoài, tựa hồ là do Lan Như Tuyết trục xuất Diệp Ly, nhưng "nàng" làm như vậy, cũng đồng thời là chấp nhận Diệp Âm Trúc kế thừa địa vị Trúc tông tông chủ, xác nhận thân phận của hắn.

- Chờ một chút. Ta không tán thành. Nếu là sự tình nội bộ Trúc tông, tại sao không hỏi qua ta.

Một cái âm thanh rắn rỏi hùng hồn từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, một cái thân ảnh cao lớn bước nhanh đi vào sân. Người này một thân thanh sắc trường bào, ẩn hiện bên trên thân trúc xanh biếc, nhìn qua có vẻ hơn sáu mươi tuổi, long hành hổ bộ, tinh quang trong mắt khi ẩn khi hiện, toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí thế bức nhân, tướng mạo hắn và Diệp Ly chí ít có bảy phần giống nhau, thần sắc trên mặt lại tràn ngập phẫn nộ.

- Nhị thúc.

Nhìn thấy người này, Diệp Trọng và Mai Anh trước hết hành lễ, Diệp Ly lại cau mày.

Người đến cũng không để ý đến phu thê Diệp Trọng. Đi thẳng tới trước mặt Diệp Ly:

- Đại ca, huynh không nên làm càn. Tương lai Trúc tông chúng ta làm sao có thể giao cho thế hệ thứ ba. Huynh rời khỏi Trúc tông nhiều năm như vậy, đệ có thể liên tục giúp huynh trông coi Trúc tông. Luôn luôn vẫn như trước thừa nhận địa vị huynh là Trúc tông tông chủ. Nhưng bây giờ, đệ không thể cho phép huynh làm càn nữa. Đại ca, huynh không thể bởi vì tình cảm nhất thời làm thiệt hại đến tương lai Trúc tông chúng ta!

Diệp Ly hầm hầm nhìn thân đệ đệ trước mặt:

- Ta nói rồi, ta đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. Diệp Thiên, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm trái mệnh lệnh của ta sao?

- Không. Đại ca, đệ không phải đi ngược lại mệnh lệnh huynh. Nhưng chuyện này đệ quyết không đồng ý.

Diệp Ly nắm lấy đệ đệ đẩy qua một bên:

- Ngươi phản đối cũng vô dụng, ta đã quyết định. Bây giờ Âm Trúc chính là Trúc tông tông chủ, Lan trưởng lão đã quyết định trục xuất ta, không nên cản đường ta đi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Đại ca…!

Diệp Thiên rống to lên một tiếng

Bước chân Diệp Ly phía trước ngừng lại một thoáng:

- Còn có chuyện gì sao?

Diệp Thiên hít một hơi khẩu khí, nhìn Diệp Ly nghiêng người:

- Đại ca. Nếu huynh khăng khăng làm theo ý mình, không thể trách được đệ chỉ có đắc tội thôi. Chiếu theo Đông Long bát tông các tông môn quy định, tông chủ nhất định phải là cường giả nhất trong bổn tông, vũ lực chính mình phải cực mạnh. Như vậy mới có thể để cho bổn tông đệ tử tin phục, nếu huynh quyết định từ bỏ nhường chức vị tông chủ, vậy, đệ tử còn lại đều có thể khiêu chiến với quyền lực của tân tông chủ. Vì tương lai Trúc tông, ta, Trúc tông Diệp Thiên, hướng về tân nhiệm tông chủ khiêu chiến. Nếu hắn có thể thắng được ta, ta chẳng những tiếp nhận hắn làm tông chủ, còn có thể toàn lực tương trợ. Nếu không thành lời, ta thỉnh cầu đại ca thu hồi mệnh lệnh. Vẫn như cũ giữ nguyên chức vị tông chủ. Cho dù muốn truyền cho Diệp Âm Trúc, cũng phải chờ đến khi hắn chính thức có đủ thực lực vậy.

Diệp Ly mạnh mẽ quay mình qua, hầm hầm nhìn đệ đệ:

- Diệp Thiên. Ngươi nhất định muốn cùng ta đối nghịch sao?

Ánh mắt Diệp Thiên không một chút nhân nhượng:

- Đại ca. Đệ không phải muốn cùng huynh đối nghịch. Đệ là vì Trúc tông, Trúc tông chúng ta là một trong Đông Long bát tông. Đệ không muốn nhìn thấy Trúc tông bởi vì sự xung động của huynh mà bị thiệt hại, vừa rồi các người nói ta đều nghe được, hiện tại đây trong Cầm Thành cũng tồn tại không ít quân đội, nếu Âm Trúc khăng khăng không chịu giao ra quyền thống trị, nơi này tất nhiên sẽ "trăm họ lầm than", chẳng lẻ huynh muốn nhìn thấy cái cảnh này phát sinh ra sao?

- Ngươi…!

Diệp Ly mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Cái thân đệ đệ chính mình này trợ giúp mình bảo vệ Trúc tông hai mươi năm qua cũng không có làm sai. Hai mươi năm rồi, bởi vì hắn cùng Lan Như Tuyết phu thê bất hòa, rời xa Trúc tông đi, cái vị đệ đệ này của mình lại từ đầu đến cuối trợ giúp chính mình phát triển sự nghiệp Trúc tông không một lời oán thán. Làm cho uy danh Trúc tông không suy sụp. Sâu trong nội tâm, hắn đối với tên đệ đệ này chính là cực kỳ cảm kích, lúc này tâm tình thoáng bình tĩnh một chút. Hắn cũng biết chính mình có chút xung động, nhưng ở trước mặt Vị Minh Thái thượng trưởng lão và thê tử, hắn lại thật sự không nuốt trôi được giọng điệu này.

- Được! ta tiếp nhận sự khiêu chiến của ngài.

Đang lúc Diệp Ly hơi khó xử, thanh âm Diệp Âm Trúc lại vang lên trong tai mọi người

Ánh mắt hai huynh đệ Diệp Ly và Diệp Thiên đồng thời chiếu vào Diệp Âm Trúc. Diệp Ly nhíu nhíu mày, mà Diệp Thiên lại có chút kinh ngạc.

Diệp Âm Trúc lúc này, trong lúc vô tình đã trở thành trung tâm của toàn trường, ma pháp bào màu ngà, gương mặt khôi ngô tuấn tú. Phong cách quý phái mà thanh nhã cùng với khí tức siêu phàm lẫm liệt nổi bật giữa quần hùng. Không gì không làm cho kẻ khác kinh ngạc. Càng trọng yếu chính là, lúc này một tia uy nghiêm bá đạo lóe ra từ trong mắt hắn, trong đó chứa đầy sát ý trong đó. Ánh mắt kiên định dường như một khối kiên băng vĩnh cửu không lay động chút nào.

Trong thời gian ngắn ngủi này, Diệp Âm Trúc đã suy nghĩ rất rõ ràng. Cầm Thành tuyệt không thể giao ra, ở trong lòng hắn, dĩ nhiên là luyến tiếc không nỡ bỏ Cầm Thành, nhưng điều này cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu. Mà trọng yếu nhất chính là, hắn không thể trơ mắt ra nhìn Đông Long bát tông tiến dần về hướng diệt vong, cũng càng không muốn nhìn thấy Cầm Thành chính mình thật vất vả, không dễ dàng kiến thiết nên lại bị Đông Long bát tông làm tổn hại. Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc, Địa Tinh bộ lạc, Bỉ Mông tộc, đều do chính mình thật vất vả mới thỉnh mời tới Cầm Thành. Nếu Đông Long bát tông nắm quyền khống chế nơi này. Bọn họ sẽ như chung sống như thế nào?

Tử hoàn toàn ủng hộ đối với những giải thích của An Nhã, khi gặp sự việc nhất định cần phải có quyết định, Diệp Âm Trúc tuyệt sẽ không phân vân lưỡng lự, mà khi hắn đã chánh thức quyết định nếu như có làm như thế nào, thì cũng tuyệt sẽ không thay đổi. Điểm này, hắn cùng gia gia Diệp Ly có rất nhiều chỗ giống nhau.

- Âm Trúc. Không được vô lễ. Ra mắt Nhị gia gia ngươi đi.

Diệp Ly khẽ quát một tiếng. Hắn rất rõ ràng thực lực của đệ đệ mình thuộc cái dạng gì.

Diệp Âm Trúc tiến lên vài bước, cung kính hướng về Diệp Thiên hành lễ:

- Bái kiến Nhị gia gia.

Diệp Thiên gật gật đầu:

- Âm Trúc. Sự tình của ngươi ta đều nghe nói, ngươi là một người trẻ tuổi rất xuất sắc. Cũng vì tương lai Trúc tông chúng ta, nhưng bây giờ ngươi tuổi vẫn còn quá trẻ, Nhị gia gia không phải phản đối ngươi làm Trúc tông tông chủ. Nhưng nếu không phải bây giờ, Đông Long đế quốc đã thành lập. Chúng ta làm một phần tử của Đông Long, cũng nhất định phải vì sự phát triển của Đông Long mà cố gắng, hy vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Nhị gia gia.

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng:

- Nhị gia gia, người có nỗi khổ trong lòng người. Giống như vậy. Con cũng có nỗi khổ trong lòng chính mình, nếu gia gia đã quyết định đem chức vị Trúc tông tông chủ truyền cho con, vậy, con tuyệt sẽ không lùi bước. Nhị gia gia, con tiếp nhận khiêu chiến của người, nếu con thua, không chỉ không có khả năng giữ chức vị Trúc tông tông chủ này. Đồng thời cũng sẽ đem Cầm Thành nhường lại. Mang theo đồng bọn con vĩnh viễn rời khỏi nơi này. Nhưng nếu con thắng, vậy, Trúc tông tông chủ này coi như con quyết định.

Diệp Thiên có chút ngốc trệ nhìn Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc không ngờ lại trực tiếp tiếp nhận khiêu chiến, điều này hắn không có nghĩ tới. Theo hắn nhìn thấy, chính mình phát ra khiêu chiến chỉ là một cái tình thế mà thôi, tính cách Diệp Thiên so với Diệp Ly nhu hòa hơn nhiều. Càng coi trọng thân tình, nhìn tôn tử duy nhất cùa đại ca mình, không khỏi có cảm giác như thế cỡi trên lưng cọp.

- Diệp huynh, ngươi sẽ không phải là muốn nuốt lời sao, nam tử hán đại trượng phu, lời nói đã nói ra tựa như nước được phun ra, chính là mất đi không thể thu hồi được.

Ở một bên Cúc tông lão nhị Vị Thính Phong mỉa mai nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui