Phượng Hoàng kinh ngạc phát hiện, chính mình mặc dù tốc độ tuy nhanh nhưng muốn công kích trúng Diệp Âm Trúc cũng rất khó tìm sơ hở để đột kích, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cũng chỉ có thể cùng hắn lấy cứng chọi cứng. Dao găm trong tay điểm nhẹ, cùng với Bích Ti va chạm, phát ra tiếng đinh đinh nhỏ ngân vang.
Dao găm trong tay Hắc Phượng Hoàng tách Bích Ti ra nhưng mà Tử Trúc đấu khí của Diệp Âm Trúc cũng kích thích Bích Ti phát xuất sinh mạng khí tức cuồn cuộn, đẩy lui Hắc Phượng Hoàng lại.
Diệp Âm Trúc không động, đối mặt với Hắc Phượng Hoàng mà tốc độ nhanh hơn mình rất nhiều như vậy, lấy tĩnh chế động mới là biện pháp tối ưu, tay trái vẫn ôm Khô Mộc Long Ngâm Cầm trước ngực, Bích Ti nắm trong tay phải, chỉ bằng động tác cổ tay nhẹ nhàng đã hóa thành vô số kiếm ảnh, không cần có công, chỉ cần không có tội. Phòng ngự nghiêm cẩn dị thường, phảng phất như biến toàn thân mình bao bọc trong một cái kén kiên cố, không gì có thể công phá được.
Chiến đấu của 2 người chính thức khai triển, Tử cấp đấu khí tung hoành trong rừng. Công kích của Hắc Phượng Hoàng phi thường trực tiếp, không có chiêu nào có thể miêu tả bằng lời, chỉ dựa vào đấu khí cường hãn cùng tốc độ nhanh đến không gì sánh kịp. Dưới tác động của tốc độ công kích, mỗi khi dao găm nàng giấu trong ống tay áo phóng ra ngoài va chạm với Bích Ti của Diệp Âm Trúc thì tinh thần lực đề cao đến đỉnh phong. Mỗi lần công kích đều kèm theo một đạo đấu khí sắc bén vô bì đánh thẳng vào phòng ngự của Diệp Âm Trúc, may mà Bích Ti đối với dao găm ngập tràn khí tức hắc ám của nàng có tác dụng khắc chế rất mạnh. Nếu không Ám nguyên tố trên dao găm nhất định mang tới cho Diệp Âm Trúc ảnh hưởng không nhỏ. Mặc dù như vậy, đấu khí sắc bén vẫn làm cho Diệp Âm Trúc nhất thời cảm thấy nhộn nhạo, Bích Ti trong tay có thể bảo vệ an toàn cho cơ thể mình, nhưng trong chiến đấu trước sau mình hoàn toàn vẫn rơi vào thế bị động.
Trên thân đại thụ, Diệp Âm Trúc tựa như một cái kén bích lục khổng lồ, Hắc Phượng Hoàng đã biến thân hoàn toàn tựa như một đạo khói đen, không ngừng công kích từ mọi vị trí tấn công vào cái kén, tiếng oanh kích va chạm không ngừng vang lên. Chỗ hai người chiến đấu là trung tâm, trong phạm vi mười thước xung quanh đó, kình khí bao phủ mênh mông, cành lá bị đấu khí phong nhuệ phạt đứt lả tả, đấu khí tỏa ra bên ngoài mãnh liệt, không ai dám vào gần.
Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nhủ, nếu bản thân mình có 3 cánh tay thì quá tốt, một tay ôm đàn, một tay đánh đàn, tay còn lại dùng Ngạo Trúc kiếm pháp phòng thủ. Nghĩ tới đây trong lòng nhất động, thầm mắng bản thân ngốc nghếch, chẳng lẽ cứ phải ôm đàn mới có thể đánh đàn được hay sao? Không, đương nhiên là không rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Âm Trúc lập tức thay đổi sách lược, Bích Ti trong tay huy vũ càng thêm dày đặc, một tầng đấu khí màu lục mênh mông bao phủ toàn thân hắn kín mít. Nhưng lúc này Âm Trúc lại ngồi xuống, đặt Khô Mộc Long Ngâm Cầm trên đùi, tay phải vẫn huy động Bích Ti vù vù mãnh liệt, tay trái chuyển từ thế ôm đàn sang đặt lên dây đàn.
Mặc dù có Bích Ti tạo thành bức tường ngăn cản công kích nhưng Hắc Phượng Hoàng cũng từ ngoài nhìn thấy được biến hóa bên trong bức tường của Diệp Âm Trúc. Quang mang trong mắt lưu chuyển, đối mặt với địch thủ lợi hại như Diệp Âm Trúc, trong lòng cũng không có điểm nào khinh địch, ngay cả bản thân nàng cũng không biết rốt cục Diệp Âm Trúc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật nữa. Lúc đầu tại cực bắc hoang nguyên, cảnh cuối cùng Diệp Âm Trúc đối mặt với Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư, nàng còn khắc sâu trong lòng. Nếu như lúc đó, Diệp Âm Trúc còn có thể dọa lui Chiến Tranh Cự Thú thì bây giờ thực lực hắn tiến bộ như thế, chẳng lẽ còn cần phải dọa hay sao? Cao tần âm nhận của hắn công kích ngay cả Hắc Long cũng không chịu nổi uy lực, càng không nói đến thân thể của mình. Kiên trì ngạnh chiến chính diện một hồi lâu như vậy, Hắc Phượng Hoàng cũng là bị bức bách, nếu không nàng làm sao phải khổ sở như vậy?
Bóng đen chợt lóe lên, công kích của Hắc Phượng Hoàng lại xuất hiện, ngay lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị đón nhận công kích của nàng, hơn nữa chuẩn bị thừa dịp phát động cao tần âm nhận thì hắn giật mình phát hiện ra, mục tiêu công kích của Hắc Phượng Hoàng cũng không phải là mình.
Hắc quang lóe lên một khoảnh khắc, Diệp Âm Trúc lảo đảo, thân người đã từ trên cây rớt xuống. Nguyên lai Hắc Phượng Hoàng thấy Diệp Âm Trúc chuẩn bị phát động cầm nghệ, lập tức thay đổi mục tiêu công kích, chuyển thành cành cây mà hắn đang đứng. Bằng vào Tử cấp đấu khí của nàng, cho dù là cự mộc trong rừng này thân rắn như sắt thép cũng chỉ chặt nhẹ một phát là đứt.
Nhánh cây đã gãy, Diệp Âm Trúc tự nhiên không thể đánh đàn được nữa, tay trái ôm Khô Mộc Long Ngâm Cầm, cổ tay phải rung lên, Bích Ti hóa thành một đạo lưu quang, quấn lấy một nhánh cây bên cạnh, kéo theo thân thể hắn tà tà bay lên. Còn ngay vị trí hắn sắp sửa rơi xuống đất, một đạo quang ảnh xẹt qua, chính là Hắc Phượng Hoàng đã chực sẵn phía dưới. Nếu vừa rồi hắn không phản ứng kịp thời mà rơi xuống đất, chắc chắn đã phải hứng chịu một đòn công kích mạnh mẽ của Hắc Phượng Hoàng.
Phản ứng của Hắc Phượng Hoàng quả thật cực nhanh không thể nghi ngờ, một kích thất bại, thân thể phảng phất như không chịu luật quán tính của tự nhiên, trực tiếp chuyển hướng vọt thẳng lên không trung truy kích Diệp Âm Trúc, từng đạo Tử đấu khí, trong không trung đan vào nhau như một cái lưới lớn, giống như tử khí thiên la bao phủ, chụp thẳng vào thân thể Diệp Âm Trúc.
Đối mặt với Hắc Phượng Hoàng công kích liên tục, căn bản không cho hắn thời gian để thở. Bất đắc dĩ, Diệp Âm Trúc phải tạm thời thu hồi Khô Mộc Long Ngâm Cầm vào Tu Di thần giới, tay trái phóng ra từng đạo đấu khí, tay phải dùng Bích Ti xuất ra Ngạo Trúc kiếm pháp, giữa không trung tiếp chiêu với Hắc Phượng Hoàng, va chạm liên tiếp mấy lần, lúc này hắn mới đặt chân lên nhánh cây.
-Đây là kiếm pháp của ngươi sao?
Hắc Phượng Hoàng đột nhiên đình chỉ công kích, định thần nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc gật đầu.
Hắc Phượng Hoàng than thở:
-Hảo kiếm pháp, thật sự là hảo kiếm pháp. Đáng tiếc ngươi không thể chính thức phát huy hết chỗ ảo diệu của bộ kiếm pháp này. Hơn nữa tốc độ của ngươi thật sự là chậm một chút, nếu không như vậy có lẽ ta đã thất bại dưới tay ngươi rồi. Nếu ngươi đã có kiếm pháp như vậy, ta cũng sẽ dốc hết thực lực của mình ra chiến đấu cùng ngươi, cho ngươi dù thua cũng phải tâm phục khẩu phục.
Diệp Âm Trúc sửng sốt ngây ra một chút, không để cho hắn kịp phản ứng, một tràng âm thanh chói tai từ trong miệng Hắc Phượng Hoàng phát ra, giống như tiếng ngâm xuống chú ngữ, đó là một lại âm luật rất đặc thù. Mặc dù Diệp Âm Trúc nghe không hiểu chú ngữ này nói gì, nhưng chắc chắn hắn đã từng nghe qua một lần.
Đúng vậy, chính là lúc đầu Tô Lạp giúp mình đối phó Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư ở cực bắc hoang nguyên từng ngâm xướng chú ngữ này. Đồng môn sư tỷ đệ, Tô Lạp biết, Hắc Phượng Hoàng này tự nhiên cũng sẽ biết.
Diệp Âm Trúc nhớ rất rõ ràng, lúc trước khi Tô Lạp phát huy năng lực này, phối hợp với Ngân Long do Mã Lương triệu hồi công kích, dĩ nhiên cũng có thể phà vỡ phòng ngự của Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư, gây ra cho hắn một chút thương tổn. Có thể thấy được năng lực tấn công này cường đại cỡ nào. Hắn cũng không hề chậm trễ, thừa dịp Hắc Phượng Hoàng đang ngâm xướng, lập tức ngồi xuống nhánh cây, lấy ra Khô Mộc Long Ngâm Cầm cùng Phi Bộc Liên Châu Cầm.
Tiếng ngâm xướng của Hắc Phượng Hoàng nghe tựa như tiếng kêu của Bách Linh điểu, làm cho người nghe cảm nhận sự hoàn mỹ đẹp đẽ. Nhưng trong sự hoàn mỹ đẹp đẽ đó lại ẩn tàng sát khí cuồn cuộn. Từng đạo vụ khí màu đen tuôn ra, hóa thành hình mỏng như tơ từ sau lưng Hắc Phượng Hoàng phóng ta, trong chớp mắt đã kéo dài hơn 10 thước, giống như vô số vòi bạch tuộc kéo dài từ sau lưng nàng ra. Cặp mắt đẹp đẽ màu lam sẫm hiện giờ đã hoàn toàn chuyển thành màu đen tuyền.
Chứng kiến một màn này, ánh mắt Diệp Âm Trúc trở nên có chút mê muội. Động tác của Hắc Phượng Hoàng làm cho hắn nhớ lại, trên lưng Cách Lạp Tây tư từng chứng kiến Tô Lạp hóa thân thành một phượng hoàng có gương mặt cực kì kiều diễm công kích. Gương mặt nọ thế nào mà giống như đúc với Hắc Phượng Hoàng trước mặt đây? Chẳng lẽ đây chính là đặc thù của công pháp tu luyện hay sao?
Thanh âm ngâm xướng đột nhiên trở nên sắc bén, Hắc Phượng Hoàng cũng không biểu hiện vẻ mặt thống khổ như Tô Lạp lúc đấu sử dụng chú ngữ. Một đôi cánh thật lớn từ sau lưng nào mọc ra, so với vừa rồi vừa mọc ra rồi lại biến đi trong nháy mắt rõ ràng không giống, lúc này đây, thân thể Hắc Phượng Hoàng như kết hợp cùng đôi cánh đó thật sự hoàn mỹ. Dưới cánh chim che thân mình, nàng có vẻ kiều diễm hơn nhiều, nhưng là vẻ kiều diễm pha chút lạnh lung, làm cho người ta không dám tới gần.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, Hắc Phượng Hoàng rốt cục đã động, lúc này quang mang tỏa ra trên người nàng đã biến hóa thành đen tuyền, hoàn toàn đi ngược lại quy tắc cầu vồng do Pháp Lam định ra. Nhưng Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm nhận được, đấu khí mà nàng sử dụng hiện giờ, cường độ tuyệt không phải là Tử cấp sơ giai đấu khí có khả năng so bì được.
Quang ảnh vừa lóe lên, Hắc Phượng Hoàng đã tới trước thân thể hắn, tốc độ cực nhanh tựa như dịch chuyển tức thời cự ly ngắn, so với trước đây chưa mọc cánh thì nhanh hơn rất nhiều. Hắc ảnh tại không trung di động tựa như vẽ nên một tia chớp đen rạch ngang, Diệp Âm Trúc ngay cả động tác thân thể của nàng còn chưa kịp nhìn rõ, càng không cần phải nói đến động tác của vũ khí trong tay nàng.
Trước tiên, hai tay bát chỉ của Diệp Âm Trúc đồng thời gảy đàn, một chuỗi âm thanh trong trẻo phát ta, tổng cộng mười bốn đạo âm nhận trước mắt hắn giăng ra, tạo thành một mạng lưới phòng thủ nghiêm mật. Phi Bộc Liên Châu cầm phát ra khí tức bi thương, thanh âm buồn bã mà Khô Mộc Long Ngâm Cầm phát ra tiếng ngân mạnh mẽ dễ nghe, còn lại là 7 thuộc tính âm nhận. Hoàn toàn từ 2 cây cổ cầm thuộc tính không giống nhau, âm nhận phân biệt ảnh hưởng đến tâm tình đối thủ cùng với phát động công kích bất đồng thuộc tính, tạo thành một tổ hợp công kích hoàn mỹ.
-Hắc Phượng Tu La Trảm.
Thanh âm lạnh lẽo như băng như đồng thời từ 4 phương 8 hướng phát ra. Diệp Âm Trúc thấy một đạo tia chớp màu đen, lúc này hăn đột nhiên phát hiện mình đã phạm sai lầm chí mạng. Nguyên lai vốn nghĩ 2 cây cổ cầm đồng thời phát ra 7 âm nhận sẽ phát sinh uy lực cực lớn nhưng không hề nghĩ tới đấu khí mình vốn là không đủ, trong nháy mắt phát ra 14 đạo âm nhận như vậy, uy lực thậm chí còn kém hơn sủ dụng một cây cổ cầm, phát ra 7 loại âm nhận.
Mười bốn đạo quang mang diễm lệ ngay trước khi va chạm với tia chớp màu đen đã bị đánh tan nát, thân thể Hắc Phượng Hoàng xẹt qua lưới phòng thủ dễ dàng, dao găm lạnh như băng, nhằm hướng mặt Diệp Âm Trúc đâm thẳng tới.
Lâm nguy, Diệp Âm Trúc lập tức phát huy phản ứng bản năng nhất, hắn có thể dám chắc đây là tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đời tới giờ, hai tay đồng thời đưa cao lên, kim ngân 2 sắc quang mang nháy mắt bộc phát mạnh mẽ, hai quả đấu khí đạn phát ra ánh sáng chói lòa xuất hiện trên tay, quang cầu lớn trong khoảnh khắc bùng nổ, bao phủ phạm vi toàn bộ thân thể của hắn lẫn Hắc Phượng Hoàng. Ngay sau đó, cùng với tiếng nổ mãnh liệt, Diệp Âm Trúc cảm giác thân thể mình bị chấn văng ngước lên không trung, bắn thẳng về phía sau.
Trước mắt là một màn mờ mịt, thậm chí ngay cả tinh thần lực của Diệp Âm Trúc cũng chịu chấn động kịch liệt, có điều bản thân hắn cảm thấy trong lòng có chút điểm kì quái, hắn cũng không nghĩ rằng mình có khả năng tổn thương đến Hắc Phượng Hoàng. Nguyên tố đạn mà Thiểm Lôi phát ra uy lực đã càng ngày càng ghê gớm, nhất là khi 2 quả quả đạn tập trung một điểm, uy lực bộc phát đã mạnh mẽ hơn cấm chú bình thường nhiều lần. Mặc dù chịu hạn chế một ngày chỉ sử dụng được một lần, nhưng đối với Diệp Âm Trúc mà nói, lực lượng cường đại như vậy đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của hắn trong lúc nguy cấp.
Ầm – Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy như mình đập vào một tấm thép dày thật lớn kiên cố, toàn thân chấn động, mắt nảy đom đóm, thân thể dưới sức phản chấn mãnh liệt bắn thẳng về phía sau, từ từ rơi xuống đất.
Màn trắng mờ trước mắt rốt cục cũng có ánh sáng, mặc dù trong cơ thể khí huyết nhộn nhạo nhưng DIệp Âm Trúc cũng cảm giác được một luồng khí nóng từ trong sâu thẳm linh hồn phát xuất, chạy khắp toàn thân, đau đơn khó chịu trong người trong nháy mắt tiêu biến. Lực lượng mạnh mẽ cùng cảm giác linh mẫn lại nhanh chóng quay lại thân thể hắn.
Thân thể tại không trung tà tà chậm lại, rồi nhẹ nhàng tiếp đất, Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, thân ảnh Hắc Phượng Hoàng đã tiêu biến hoàn toàn. Mà không chỉ có thân ảnh của nàng, ngay cả hơi thở cũng đã biến mất, tựa hồ như đã rời khỏi khu rừng này, nhưng hắn hoàn toàn khẳng định là Hắc Phượng Hoàng vẫn còn sống, nếu không, trận chiến Thất quốc thất long bài vị chiến này hẳn đã phải kết thúc. Uy lực nguyên tố đạn của Thiểm Lôi mặc dù cường đại nhưng lực công kích của Hắc Phượng Hoàng sau khi biến thân cũng tuyệt đối không kém hơn. Cú va chạm vừa rồi nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho nàng bị thương. Nếu muốn đánh bại nàng cũng khó có khả năng chứ đừng nói là sát tử.
Diệp Âm Trúc rất sáng suốt, hoàn toàn không động, chỉ tích cực dùng cảm ứng lực của mình, cố gắng tìm kiếm tung tích của Hắc Phượng Hoàng. Đồng thời, hắn cũng kinh ngạc phát hiện, da tay mình đã có thêm một tầng tử tinh dày đặc. Đúng vậy, chính là tử tinh.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm, lão bằng hữu. Nguyên lai là ngươi dùng lực lượng trợ giúp ta.
Lúc trước, Diệp Âm Trúc đã dùng sinh mạng lực cộng với tác dụng của Bích Ti hồi sinh Tử, cứu hắn thoát khỏi tay Thần Chết. Cũng bởi vì vậy, hắn đã chính thức dung hợp huyết mạch của mình với Tử, cũng hoàn toàn kế thừa Tử tinh huyết mạch thuần chủng ấy. Tử tinh huyết mạch vẫn ngầm chảy trong cơ thể hắn, lúc này gặp nguy cơ chính thức mới triển hiện, bắt đầu dung hợp cùng thân thể Diệp Âm Trúc một cách hoàn mỹ.
Đột nhiên, cảm giác thấy nguy cơ. Diệp Âm Trúc cơ hồ phóng vọt người về phía trước, nhưng hắn vẫn còn chậm mất một nhịp, sau lưng tiếng va chạm đinh đinh vang lên. Một luồng đấu khí lạnh như băng nháy mắt truyền đến kích thích Tử Trúc đấu khí trong cơ thể mãnh liệt phát xuất mới miễn cưỡng đẩy được đấu khí phong nhuệ ghê gớm nọ ra khỏi cơ thể. Không cần phải nhìn, hắn cũng biết Tử tinh sau lưng mình đã phải chịu một vết rạch thật sâu, nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhất là Thần Nguyên Ma Pháp Bào ngược lại không hề chịu chút thương tổn nào, rõ ràng không bị dao găm của Hắc Phượng Hoàng làm rách.
Một giọt mồ hôi lạnh thoát ra trên trán Diệp Âm Trúc, công kích không phát ra tiếng động. Chính xác là công kích không hề phát ra tiếng. Làm sao có thể? Thậm chí ngay cả một tia sát khí cũng không hề xuất hiện. chẳng lẽ là nàng sử dụng thuấn di tấn công hay sao? Nhưng mà cho dù là thuấn di cũng phải để lại dấu vết không gian nguyên tố lưu động chứ!
Hắn đột nhiên phát hiện, chính bản thân mình tính toán về thực lực của Hắc Phượng Hoàng quá sai lầm. Thực lực của nàng vốn đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của bản thân. Chỉ riêng một thủ đoạn công kích không phát ra tiếng động này đã đủ làm cho nàng trở thành đối thủ cường đại hơn mình rất nhiều.
Diệp Âm Trúc vẫn bất động. Hắn biết, cho dù mình di chuyển cũng không có khả năng so bì tốc độ với Hắc Phượng Hoàng được. Lấy tĩnh chế động mặc dù hiện giờ xem ra là một biện pháp tồi, nhưng cũng không còn biện pháp nào khả dĩ hơn. Tử Trúc đấu khí từ từ lan rộng khắp toàn thân cùng với Tử tinh trên da nhẹ nhàng chậm rãi khép miệng vết thương lại. Để không cho Hắc Phượng Hoàng cơ hội đột kích, Bích Ti trong tay Âm Trúc lại phát xuất một tầng quang ảnh nhàn nhạt, sử dụng Ngạo Trúc kiếm pháp hộ thể tối đa. Tốc độ quá nhanh của Hắc Phượng Hoàng khiến hắn lâm vào thế hạ phong. Đấu khí tiêu hao rõ ràng rất nhiều so với Hắc Phựơng Hoàng.
Đinh – Lại một tiếng vang nhỏ, lực va chạm kịch liệt làm cho Diệp Âm Trúc suýt chút nữa ngả sấp mặt xuống đất. Bức tường phòng ngự do Bích Ti tạo thành cũng lóe ra một lỗ hổng. Căn bản chưa cho Diệp Âm Trúc cơ hội đứng vững.
Lúc này, Diệp Âm Trúc đã bổ túc lại vết thương trên vai vừa chịu công kích.
Cứ tiếp tục như vậy, hẳn là mình phải thua không nghi ngờ gì. Diệp Âm Trúc âm thầm tính toán. Muốn chiến thắng Hắc Phựơng Hoàng, đầu tiên là phải xác định được vị trí của nàng, nhưng làm sao có thể làm được điều này? Bằng vào Bích Ti phòng ngự cùng Tử tinh thân thể kiên cố, mình vẫn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian nữa, nhưng tuyệt đối không lâu. Một khi đấu khí tiêu hao hết, chính mình sẽ chỉ còn kết cục là thất bại.
Đinh – Lần công kích thứ 3 lại tới. Lúc này Hắc Phượng Hoàng không tìm được sơ hở trong phòng ngự của Diệp Âm Trúc. Thân ảnh màu đen trượt qua Bích Ti. Lực lượng cường đại thần kì, Diệp Âm Trúc chỉ vừa mơ hồ thấy đôi cánh màu đen thì thân thể Hắc Phượng Hoàng đã tiêu mất.
Nhưng từ lần công kích này, Diệp Âm Trúc đột nhiên thấy được một quái điểu trong rừng rậm, chính là loại quái điểu hắn đã gặp lúc trước. Hiện tại, ma thú hầu như không dám công kích hắn cùng Hắc Phựơng Hoàng nhưng vừa nhìn thấy nó, Diệp Âm Trúc linh cơ chợt động, nghĩ tới một biện pháp có thể tìm được chỗ ẩn thân của Hắc Phựơng Hoàng, thậm chí có thể khắc chế nàng chiến thắng.
Quang mang lại lóe ra, Diệp Âm Trúc trong mắt ánh lên một tia sáng linh mẫn. Lúc này, hắn trực tiếp ngồi hẳn xuống đất, không ngồi lên cành cây để tránh nguy cơ bị chém gãy cành rơi xuống đất. Cổ cầm trên tay chuyển thành Xuân Lôi, Xuân Lôi Cầm không phải thần khí, trong số Ngũ đại danh cầm cũng là cây bình thường nhất, nhưng lúc này đối với Diệp Âm Trúc mà nói, nó lại trở thành cây đàn hữu dụng nhất.
Từng âm thanh nhẹ nhàng theo tay gẩy đàn của Diệp Âm Trúc vang lên, giai điệu êm ái nhu hoà mang cho người khác một cảm giác thư giãn sung sướng, Diệp Âm Trúc thậm chí lúc này nhắm nghiền cả 2 mắt, Ngạo Trúc kiếm pháp vẫn huy vũ bảo vệ thân thể nhưng không có chút nào ảnh hưởng đến tay trái đang đánh đàn. Có thể phân tâm nhị dụng, hai tay làm 2 việc như thế, cho dù là Tần Thương cũng vị tất đạt được trình độ như hắn hiện giờ.
" Vạn Mộc Đồng Xuân ". Chính là khúc nhạc như khi mới bắt đầu bước vào trong rừng, khúc " Vạn Mộc Đồng Xuân ", khúc nhạc này đã giải quyết vấn đề hắn cùng Diệp Hồng Nhạn bị ma thú công kích, tâm thần lực của Diệp Âm Trúc dung nhập cầm khúc, cũng tự nhiên dung nhập vào trong hoàn cảnh hiện tại. :
Không hề có ma pháp phát xuất, chỉ có tiếng đàn nhu hòa êm ái xoay quanh thân thể Diệp Âm Trúc, cả không gian xung quanh tựa như tĩnh lặng lại, tất cả như đang lắng nghe giai điệu tuyệt vời từ tiếng đàn. Tiếng đàn vẩn vơ như lá cây rơi nhẹ trên bãi đất, lại nỉ non thì thào như gió xuân thổi qua. Cầm khúc hài hoà làm cho ngay cả Tử Vi Cầm Tâm phát ra sát khí đằng đằng trong lòng DIệp Âm Trúc cũng từ từ tiêu biến. Lúc này, Diệp Âm Trúc cùng với khu rừng xung quanh như đã hòa vào làm một thể, không hề phân biệt.
-Ta nói rồi, cầm khúc của ngươi đối với ta không hề có hiệu quả, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định hay sao? Diệp Âm Trúc, nhận thua đi, ngươi hoàn toàn không có cơ hội đâu.
Thanh âm của Hắc Phượng Hoàng từ 4 phương 8 hướng vang lên, căn bản lúc này không thể xác định được đâu là vị trí của nàng trên mặt đất.
Diệp Âm Trúc vẫn bất động, cũng không trả lời, vẫn lẳng lặng nhắm mắt gảy đàn, vẻ mặt hắn lại khôi phục như trước kia, ưu nhã, tự nhiên, khí chất cao quý. Tiếng đàn êm ái nhu hòa như đã thanh tẩy tâm linh của hắn.
Đinh – Hắc quang lại lóe ra. Lớp phòng ngự của Ngạo Trúc kiếm pháp kịch liệt rung động, Tử Trúc đấu khí phát xuất mạnh mẽ, Bích Ti cũng tán loạn đi vài phần.
-Ngươi không nghe ta nói gì sao? Chẳng lẽ muốn ta giết ngươi à? Đừng nghĩ rằng lớp Tử tinh giáp trên người ngươi có thể bảo vệ tính mạng cho ngươi. Nếu ta dốc toàn lực công kích, phòng ngự của ngươi cơ bản không có khả năng ngăn trở. Chỉ cần công kích một vị trí nhiều lần, tất sẽ phá vỡ phòng tuyến của ngươi. Huống hồ, đấu khí của ngươi còn khả năng duy trì phòng tuyến đó bao lâu nữa đây?
Thanh âm của Hắc Phượng Hoàng lần này còn pha lẫn chút lo lắng, nàng hình như trong lòng cũng không hy vọng trận chiến này sẽ tiếp tục.
Có điều, Diệp Âm Trúc dường như không nghe thấy thanh âm nàng nói, vẫn ngay ngắn ngồi yên như cũ, say sưa tấu khúc nhạc của hắn, cùng với toàn thể không gian khu rừng tương hợp, Lúc này, hắn vừa là đá, vừa là hoa, vừa là cỏ, lại như mây trắng gió lành xung quanh, tựa như đã sớm thoát ly khỏi thế giới này rồi.
Quang mang màu đen lại xuất hiện, Hắc Phượng Hoang tựa như vì Diệp Âm Trúc phớt lờ lời cảnh báo của mình mà phẫn nộ. Lúc này, quang mang màu đen cường thịnh không gì bằng, năng lượng khí tức khổng lồ tràn ngập, sát khí lạnh lẽo như băng. Năng lượng hắc ám cường đại tung hoành, ngay cả lá cây vốn đang sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời cũng bị nó làm cho u ám đi vài phần.
Ngay lúc quang mang màu đen sắp tiến đến cái kén phòng ngự màu xanh lá của Diệp Âm Trúc thì đột nhiên cái kén biến mất, tiếng đàn cũng đồng thời tiêu biến theo. Trong rừng cây chỉ còn dư âm tiếng đàn của khúc " Vạn Mộc Đồng Xuân " văng vẳng lại.
Quang mang tan biến nhanh chóng. Hắc Phượng Hoàng ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng không cách nào tin được sự thật trước mắt. Thân thể mềm mại động lòng người của nàng đã bị một vòng tơ bích lục quấn quanh toàn bộ, ngay cả đôi cánh chim thật lớn nọ cũng bị quấn lấy. Còn đôi cánh tay mảnh dẻ của nàng thì lại bị một đôi bàn tay mạnh mẽ nắm chắc lấy. Nói khác đi, cả người nàng đang dựa vào lồng ngực của một nam nhân.
Diệp Âm Trúc ôm Hắc Phượng Hoàng, hơn nữa còn ôm thật chặt, Tử Trúc đấu khí cùng Bích Ti, mạnh mẽ phong tỏa đấu khí cường hãn của Hắc Phượng Hoàng bên trong. Thân thể của nàng thật sự mềm mại, mặc dù còn cách lớp vải quần áo, vẫn có khả năng cảm thấy sự ấm áp. Cứ ôm chặt Hắc Phượng Hoàng như vậy, Diệp Âm Trúc phát hiện, thân thể của nàng đang căng cứng lại từ từ mềm lại. Phản kháng của đấu khí cũng từ từ yếu dần. Bàn tay hắn đã nắm chặt cổ tay phải cầm dao găm của nàng, tiến rất gần đến chiến thắng, hắn tuyệt đối không để cho nàng bất kì cơ hội phản kháng nào khác.
-Phượng Hoàng, ngươi thua rồi.
Diệp Âm Trúc cúi đầu, thanh âm lúc này có chút trầm thấp. Lời nói tựa như thì thầm bên tai Hắc Phượng Hoàng, hơi thở của hắn ở gần mặt Hắc Phượng Hoàng, kích thích da thịt nàng run lên một chặp, mà thân thể nàng giờ đây cũng trở nên mềm nhũn trong tay hắn.
-Ngươi làm sao được như vây?
Hắc Phượng Hoàng cũng không vì Diệp Âm Trúc chiến thắng mà phẫn nộ. Ngược lại, trong thanh âm của nàng, vẻ lạnh lẽo phớt lờ cũng mau chóng biến mất, chỉ còn sự bình hòa êm ái, thậm chí còn có chút vui mừng.
-Thực ra là tại ngươi chủ quan khinh địch thôi. Đối diện với địch thủ mạnh mẽ như ngươi, ta sao lại buông lỏng phòng ngự như vậy? Ngươi hẳn là nghĩ, sau khi đã nói bản thân mình miễn dịch với cầm ma pháp của ta mà ta vẫn cứ kiên trì gảy đàn? Ta làm vậy không phải để công kích ngươi mà mục đích chỉ là muốn tìm vị trí của ngươi thôi.
Hắc Phượng Hoàng kinh ngạc nói:
-Ngươi xác định được vị trí của ta ư? Cầm khúc của ngươi còn có năng lực như vậy thật à? Làm sao ta lại không biết vậy?
Vừa nói đôi cánh chim thật lớn sau lưng nàng đột nhiên biến mất. Lúc này lưng của nàng tiếp xúc với ngực Diệp Âm Trúc vô cùng thân mật. Một tia xấu hổ thoáng qua nét mặt của nàng vốn đã tái nhợt, phảng phát vẻ đỏ ửng đáng yêu, thanh âm cũng nhu hòa hơn vài phần nữa.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Không sai, cầm khúc đương nhiên không thể tìm được vị trí của ngươi, nhưng lại có tác dụng tĩnh tâm đối với ta, làm cho tinh thần lực của ta dung hợp hòan toàn cùng cánh rừng xung quanh này. Ta sở dĩ tấu khúc nhạc tên là " Vạn Mộc Đồng Xuân " ở chỗ này, chính xác nó là khúc nhạc thích hợp nhất với hoàn cảnh. Khi tinh thần lực của ta dung hợp vào cầm khúc thì cũng đồng thời hòa quyện vào hoàn cảnh xung quanh, những thứ gì lạ không thuộc về lĩnh vực xung quanh tự nhiên sẽ bị ta phát giác rất dễ dàng. Thực lực của ngươi quả thật rất cường đại, tốc độ cực nhanh, căn bản là ta không cách nào theo kịp nhưng sau khi tinh thần lực của ta dung hợp hoàn toàn vào cánh rừng này, đối thủ của ngươi không còn là một mình ta nữa mà đã là toàn bộ tổ hợp ta cùng hoàn cảnh xung quanh. Cho nên chỉ cần ngươi xuất động công kích là ta đã biết trước phương hướng cùng phương thức công kích của ngươi, qua đó phân tích tình hình, dự báo rồi ra tay trước khắc địch chế thắng. Mặc dù tốc độ công kích của ngươi rất lợi hại nhưng so với ta đã có sự tiên liệu trước tình huống tấn công thì tự nhiên là vô dụng. Ta đã biết trước hướng di chuyển của ngươi thì chỉ cần dùng Bích Ti giăng sẵn một cái lưới chặn đường, chờ đợi Phượng Hoàng xinh đẹp tự sa chân vào lưới. Cho nên, ngươi thất bại là vì vậy. Thua dưới tay ta kết hợp cùng khu rừng xung quanh.
Kì thật, chính bản thân Diệp Âm Trúc cũng không biết, sở dĩ hắn có thể dung nhập tinh thần lực của mình vào hoàn cảnh xung quanh bởi vì cầm tâm của hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Nếu không cho dù cầm khúc có dung hợp vào khu rừng đi chăng nữa, hắn cũng không có khả năng tìm được sự tồn tại của Hắc Phượng Hoàng.
Lẳng lặng nghe Diệp Âm Trúc nói xong, Hắc Phượng Hoàng trong mắt lúc này mới toát ra thần sắc ngạc nhiên:
-Nguyên lai như thế, ta còn tưởng rằng ngươi tàng hình, tốc độ của ngươi nhanh hơn ta một bậc. Không nghĩ tới ngươi cũng có khả năng dung hợp nhất thể với hoàn cảnh xung quanh. Ta thua. Nhưng thua trong tay ngươi dù sao cũng không ngoài ý muốn. Trận chiến Thất quốc thất long bài vị này vốn đã hạn chế năng lực của ngươi rất nhiều. Bây giờ ta phải đi rồi. Có lẽ kiếp này chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa. Ngươi đã chiến thắng ta, đồng thời chứng minh ngươi có năng lực tự bảo vệ bản thân. Ta cũng có thể yên tâm rời khỏi. Hẹn gặp lại, Diệp Âm Trúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...