Thời gian quả thật không còn lâu nữa , Long Nguyệt trong không trung cuối cùng cũng sắp đến thời khắc mấu chốt chuẩn bị biến hóa thành trăng tròn . Diệp Âm Trúc động tác ngày càng nhanh , lần lượt lần lượt từng sợi gân rồng được gắn chỉn chu lên thân cầm , dựa theo thứ tự là gân Hỏa long , gân Thổ long , gân Phong long , gân Kim long , gân Hắc long rồi cuối cùng là gân Ngân long .
Vị trí tối quan trọng đương nhiên là thuộc về sợi gân Ngân long lóe ra sáu dải ánh sáng chói mắt . Tượng trưng cho 4 chủng loại nguyên tố ma pháp phụ trợ trên thân nó cùng với 2 chủng loại ma pháp hỗn hợp chuyển động trên thân sợi gân Ngân long rất kịch liệt , tựa như chính bản thân nó cũng có linh hồn , nhẹ nhàng rung động theo nhịp .
Khi gắn sợi gân Ngân long cuối cùng vào thân cầm , Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác được tận sâu thẳm trong linh hồn mình kịch liệt rung động một chút , 4 ngón tay phải bất giác vuốt dọc thân cầm một thoáng .
Một cảm giác phong nhuệ lạnh như băng từ thân cầm truyền đến , không đợi hắn kịp phản ứng , ngón tay Diệp Âm Trúc đã bị dây đàn cắt trúng , một vết rách nhỏ trên ngón tay đã rỉ máu tươi ra .
Máu rớt trên thân cầm , đồng thời lúc đó 7 dây đàn cùng rung lên một lượt , trầm thấp có , cao có , nghe phảng phất như 7 tiếng Long ngâm cùng vang lên .
Giống như một trận động đất xảy ra , tiếng âm của đây đàn cộng hưởng vào thân cầm làm cho đầu óc Diệp Âm Trúc thoáng trở nên trống rỗng , hắn phảng phất mường tượng ra cảnh 7 cự long thực lực vô cùng cường đại từ thân cầm bay vọt lên , cả 7 cự long này tại không trung gặp nhau , linh hồn lực khổng lồ của chúng tựa hồ như bao trùm khắp cả Long vực .
Long Nguyệt màu tím nọ còn chưa biến thành hình trăng tròn nhưng toàn bộ đám Cốt Long trong Long vực dường như đã phảng phất nghe thấy tiếng kêu gọi thức tỉnh , thân thể cực lớn của bọn chúng đã bắt đầu rục rịch chuyển động .
Ngoài bìa rừng hắc ám .
Tinh Tàn vẫn kiên trì chờ đợi ở đây đã ngây người ra nhìn . Từ nơi này , hắn dĩ nhiên không thể quan sát thấy Long Nguyệt , nhưng trước đó không lâu trong Long vực phát ra một đạo quang mang màu trắng hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng . Thời gian một tháng đã trôi qua , Diệp Âm Trúc vẫn chưa quay trở lại , nhưng hiện giờ trong lòng Tinh Tàn đã có dự cảm là Diệp Âm Trúc chưa chết , nhất định hắn vẫn còn sống .
Đột nhiên , từng đạo từng đạo ánh sáng nối tiếp nhau từ rừng hắc ám bay lên trời , đó là quang mang hình rồng , trước những linh hồn lực cực kì cường đại như vậy , Tinh Tàn cảm thấy thân thể mình tựa như đông cứng lại , tiếng Long ngâm mạnh mẽ như trời long đất lở làm cho toàn thân hắn cũng run lên mãnh liệt . Hắn mặc dù trong long mù mờ không rõ xảy ra chuyện gì nhưng tiếng Long ngâm này phảng phất làm cho hắn cảm giác Long vực như sắp tới thời kì diệt vong . Là một tộc nhân Ngân long trưởng thành bình thường , hắn trong lòng tràn ngập tâm lý khủng hoảng bất an .
" Ái ái đông phong hàn , lang lang hoàn bội ngâm . Thiên thao bạo diệt sát , thương hải lão long ngâm . Cái này mới chính thức gọi là thương hãi lão long ngâm a ! " Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng khe khẽ vuốt ve cây cổ cầm bóng loáng màu vàng nhạt trong tay mình , 7 sợi dây đàn hay nói cách khác là 7 sợi gân rồng lúc này vốn tỏa quang mang chói mắt bây giờ ánh sáng đã thu liễm lại rất nhiều , ánh sáng trên thân bọn chúng đã ảm đạm hơn trước mấy phần , nhưng cũng không phải là do năng lượng yếu bớt đi mà là thu bớt lại , hòa cùng với linh hồn lực của Long Hồn mộc , kết hợp chặt chẽ .
Thành công rồi , hắn không chỉ thành công , tại lúc Cầm hoàn thành trong nháy mắt xuất hiện huyết tế cùng với hiện tượng 7 ảo ảnh rồng bay lên không trung cũng đã nói cho Diệp Âm Trúc biết .
Cây cổ cầm Khô Mộc Long Ngâm này đã đạt tới cấp bậc thần khí . Mặc dù nó vẫn chưa có cầm hồn nhưng linh hồn sót lại của 7 Long vương thông qua 7 sợi gân rồng hòa cùng cực phẩm Long Hồn tràn ngập trong Long Hồn mộc cũng đã đủ làm cho nó tiến vào cảnh giới thần khí .
Đương nhiên Diệp Âm Trúc biết rõ , với năng lực của chính mình , chắc chắn còn lâu mới đủ chế tạo cổ cầm cấp thần khí , nguyên nhân chủ yếu là nguyên liệu mà hắn sử dụng thật sự quá hảo hạng . Nếu không có Thần Kiếm Nặc Khắc Hi làm từ sừng của Thần thánh cự long , không có cực phẩm Long Hồn mộc sinh trưởng đã hàng vạn năm , không có gân rồng của 7 vị Long vương quá cố , hắn sao có thể thành công , mấy món nguyên liệu chế tạo cổ cầm này , chỉ tùy tiện lấy ra một món đã có thể là một món thần khí tồn tại ở nhân gian rồi .
Một tổ hợp các thần khí cơ hồ hoàn mỹ như vậy hình thành nên một cây cổ cầm , tự nhiên sẽ trở thành thần khí , chỉ có điều DIệp Âm Trúc cũng lờ mờ cảm giác được , cây cổ cầm này dường như có một khuyết điểm gì đó , tự như vẽ rồng mà không vẽ mắt , khuyết điểm cuối cùng này cũng là khuyết nhược lớn nhất của cây cổ cầm , cũng là mấu chốt để dung hợp toàn bộ các nguyên liệu trên thành một chỉnh thể hoàn hảo .
Ngọn lửa linh hồn trong mắt Nặc Khắc Hi trong lúc hình thành cổ cầm lại một lần nữa bừng cháy , nhưng Diệp Âm Trúc nhìn rõ được đó chỉ là hồi quang phản chiếu , khí tức ảm đạm suy yếu của hắn đã không còn cách nào che dấu được nữa , nhất là triệu chứng tinh thần lạc ấn của hắn đã bắt đầu tiêu tán , đây là dấu hiệu đầu tiên .
-Sắp tới thời khắc trăng tròn rồi . Diệp Âm Trúc , thân là ngoại tịch Ngân long , vậy ta thỉnh cầu ngươi . Hy vọng lúc linh hồn ta còn tại thế , còn có thể được chứng kiến ngươi cứu vãn nguy cơ của Long tộc thánh địa .
Diệp Âm Trúc liếc mắt nhìn Nặc Khắc Hi , lúc này hắn dường như đã nằm dài trên mặt đất , ngay cả sức lực để đứng lên cơ hồ cũng không có .
-Nặc Khắc Hi , trước khi ta bắt đầu , ngươi có thể nói cho ta biết , lúc đầu là ai có thể giết chết ngươi , chẳng lẽ trên thế giới này còn có lực lượng nào có thể chống lại Thần thánh cự long hay sao ?
Nặc Khắc Hi trầm ngâm một chốc , ngọn lửa linh hồn trong mắt kịch liệt run rẩy một hồi .
-Đương nhiên là có , cho dù là Thần thánh cự long , trên thế giới này cũng không phải vô địch . Long tộc chúng ta cho dù tuyệt đối cường đại cũng vẫn tồn tại những sinh vật có thể uy hiếp đến chúng ta .
-Huống chi , trên thế giới này còn có rất nhiều điều mà loài người các ngươi hoàn toàn không biết rõ . Vào thời đại của chúng ta năm xưa , cũng lâu lắm rồi , Long Khi Nỗ Tư Đại lục cũng không yên bình . Cho dù là ta cũng phải tránh né thứ tà ác cực kì cường đại kia .
-Tà ác cường đại ?
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút , có thể được Nặc Khắc Hi gọi là cường đại vậy thì thứ đó phải kinh khủng đến như thế nào ! Thần thánh cự long trước mặt dù đã suy yếu đến như vậy , lực lượng của hắn vẫn còn ghê gớm, có thể biến mặt trăng tròn thành khuyết , vậy Thần thánh cự long lúc sung mãn lực lượng còn phải gọi một thứ khác là cường đại , vậy thứ đó rốt cục như thế nào ?
Nặc Khắc Hi phảng phất như nhớ lại chuyện xưa , cười khổ nói :
-Nói về chiến đấu lực , ta tuyệt đối không e ngại bất kì sinh vật nào , nhưng lực lượng tà ác kia không phải nói đùa...
-Nếu không phải cuối cùng tất cả các chủng tộc liên minh lại đem nó phong ấn , chỉ sợ loài người các ngươi cũng không thể trở thành chúa tể của Long Khi Nỗ Tư Đại lục được . Đương nhiên , tất cả văn hóa của các tộc đều chịu tổn thất không nhỏ . Bất quá chuyện này là bí mật ngươi không nên biết . Điều duy nhất ta có thể tiết lộ cho ngươi là chuyện ta chết ở trong tay kẻ nào . Cho ngươi yên tâm mà giúp ta khôi phục lại sự bình yên của Long vực .
Diệp Âm Trúc mặc dù trong lòng hoài nghi không ít , Nặc Khắc Hi không muốn kể ra bí mật của cuộc chiến thời kì cổ đại , hiển nhiên là có điểm gì đó cố kị .
-Kẻ giết chết ta chính là tử địch trời sinh của Long tộc . Đương nhiên lúc hắn giết ta thì bản thân hắn cũng không hơn gì , chúng ta vốn là đồng quy vu tận . Khi một kiếm của hắn chém xẻ đôi ngực ta thì ma pháp do ta phát ra cũng đánh cho thân thể của hắn tan nát . Hắn quả thật vô cùng mạnh mẽ , thậm chí ta có cảm giác còn mạnh hơn so với ta , linh hồn của hắn cũng hoàn toàn không có tan biến . Ngươi biết tử địch của Long tộc chúng ta là thứ gì không ?
Diệp Âm Trúc trong tâm nhất động , phảng phất như đoán ra điều gì .
-Chẳng lẽ là Bỉ Mông ? Vậy kẻ sát thương ngươi chẳng lẽ là Tử Tinh Bỉ Mông ?
Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nói ra như vậy .
Nhưng hồi ức về cảnh Tử một kiếm chặt đứt đôi thân thể của Hắc long Dạ Tinh Hủ in sâu trong tâm trí Diệp Âm Trúc làm hắn bất giác phát ngôn .
Nặc Khắc Hi kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc :
-Ngươi cũng biết đến Tử Tinh Bỉ Mông ? Xem ra tri thức của ngươi thật sự là uyên bác phi thường a !
Diệp Âm Trúc trợn mắt nhìn Nặc Khắc Hi , trong lòng chấn động không của hắn không biết phải dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung . Chính là Tử Tinh Bỉ Mông , dĩ nhiên chính là Tử Tinh Bỉ Mông a ! Nói cách khác Nặc Khắc Hi đồng quy vu tận cùng tổ tiên của Tử vậy Tử Tinh Bỉ Mông cũng chắc chắn xếp ngang hàng với Thần Thánh Cự Long về mặt lực lượng cường đại .
-Nặc Khắc Hi tiền bối , có thể nói cho ta biết , Tử Tinh Bỉ Mông rốt cục là thứ gì ?
Bởi vì trước kia bị Long tộc bức bách , hắn nói chuyện với Nặc Khắc Hi cũng chỉ là gọi tên . Nhưng lúc này vì muốn khai thác chuyện trước kia , hắn ý thức phải dùng ngôn ngữ kính trọng .
Thanh âm Nặc Khắc Hi tràn ngập ác cảm :
-Mặc dù ta căm hận nhất là Bỉ Mông , nhất là Tử Tinh Bỉ Mông nhưng ta không thể không thừa nhận , Bỉ Mông nhất tộc thực sự cường đại . Tử Tinh Bỉ Mông có thể xem là một trong những tổ tiên của Thú nhân tộc , cũng là tổ tiên của Bỉ Mông cự thú . Tại lịch sử xa xưa nhất của Long Khi Nỗ Tư Đại lục ghi chép lại , Tổ tiên của Thú nhân tộc chính là Tứ đại thần thú , trong Tứ đại thần thú đó , đứng đầu chính là Tử Tinh Bỉ Mông . Thực lực của Tử Tinh Bỉ Mông đủ để chống lại ta , nhưng nó cũng giống như ta , mỗi thời kì chỉ có 1 cá thể tồn tại . Khi linh hồn ta tan biến thì Long tộc mới có thể đản sinh một vị Thần thánh cự long khác . Nhưng mà Tử Tinh Bỉ Mông sinh mạng thì lại không dài như Long tộc , bọn chúng chỉ có thể sống đến khoảng nhiều nhất là một ngàn năm . Cứ mỗi một vạn năm thì huyết mạch của Tử Tinh Bỉ Mông ngủ trong người Bỉ Mông cự thú lại thức tỉnh . Lúc đó cũng là lúc Bỉ Mông tộc trở nên cường đại nhất .
Thượng cổ Thú nhân tộc đứng đầu Tứ đại thần thú , huyết mạch thuần chủng của tổ tiên Thú nhân tộc . Tử a ! Nguyên là lai lịch của ngươi lại cường hãn đến thế .
-Tiền bối , vậy Thú nhân tộc Tam đại thần thú còn lại là những gì . Lực lượng của bọn họ so ra như thế nào ?
Nặc Khắc hi nói :
-Tứ đại thần thú của Thú nhân tộc đều rất cường hãn , đẳng cấp đều là Thập cấp ma thú . Nhưng có điều 3 chủng loại kia so với Tử Tinh Bỉ Mông thì khuyết điểm lại rất rõ ràng . Mặc dù cùng là Thập cấp ma thú nhưng bọn chúng lại không gây cho ta uy hiếp gì lớn , chỉ có Tử Tinh Bỉ Mông mới có thể , bọn chúng phân biệt gồm có ... a ! Trăng tròn rồi , nhanh lên !
Đang nói đến lúc trọng yếu , thanh âm Nặc Khắc Hi đột nhiên có vài phần gấp rút , nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời . Long Nguyệt màu tím nọ lại một lần nữa đến thời trăng tròn .
Long vực rực sáng , lượng linh hồn khí tức khổng lồ trong không khí lại bắt đầu ngưng tụ , những thân hình cốt long khổng lồ được linh hồn rót vào loạng choạng đứng dậy .
Dưới tác dụng của " Thập diện mai phục " , mặc dù đám cốt long lâm vào trạng thái điên cuồng nhưng chưa kịp chiến đấu thì đã bị năng lực mãnh mẽ của Nặc Khắc Hi thay đổi Long nguyệt .
Vì được ngăn cản kịp thời nên sự thương vong của đám cốt long là rất nhỏ . Dù sao đều là đồng loại nên việc loại bỏ được lực phòng ngự và đánh vỡ vụn xương cốt của đối thủ cũng cần một khoảng thời gian nhất định .
Mặc dù đám cốt long còn chưa tỉnh táo hoàn toàn nhưng Diệp Âm Trúc đã cảm giác được sự điên cuồng của chúng . Cho dù không có Nặc Khắc Hi nhắc nhở , hắn cũng phải làm cho đám cốt long này trở về trạng thái bình thường , nếu không sợ rằng Nặc Khắc Hi vừa chết , đám cốt long không còn mục tiêu công kích nào khác tất nhiên sẽ tự hủy diệt chính mình .
Chánh khâm nguy tọa , nhãn quang tị , tị quang khẩu , khẩu quan tâm . Trong nháy mắt , Diệp Âm Trúc đã bước vào một cảnh giới mới - cảnh giới mà vô số thần âm sư trên đại lục mơ tưởng đến .
Hai tay để trên thần khí Khô mộc long ngâm cầm , cầm huyền ( dây đàn ) không hề lay động , bàn tay tám ngón có khả năng cảm giác được sự mềm mại và co dãn của từng sợi cầm huyền . Mỗi sợi lại tản ra sự ba động nguyên tố không giống nhau , chúng dường như đang kêu gọi mình , muốn mình phóng thích lực lượng của chúng .
Ngón trái vô danh án trên một dây cầm huyền , ngay sau đó hai tay Diệp Âm Trúc nhu hòa cử động , rất nhẹ nhàng , phảng phất như không muốn xúc phạm tới những sợi cầm huyền này vậy .
Một vòng quang mang bảy màu lấy Diệp Âm Trúc làm trung tâm hay có thể nói là lấy cây đàn Khô mọc long ngâm mới làm trung tâm tán ra xung quanh . Tiết tấu rất đơn giản , vừa nhu hòa lại kèm theo những giai điệu nhẹ nhàng , chậm rãi phát ra , phảng phất như đang an ủi người khác .
Âm sắc của Khô mộc long ngâm cầm cực kỳ thuần chánh , cũng cực kỳ trầm thấp , so với trước kia còn thấp hơn rất nhiều . Nhưng mà vẫn là tiếng ông minh quen thuộc nghe như tiếng long ngâm , chỉ trong phút chốc , tất cả cốt long vừa mới tỉnh lại đều hướng ánh mắt về phía Diệp Âm Trúc . Trong linh hồn của chúng vẫn có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt , khiến cho chúng trở nên điên cuồng nhưng lại kèm theo vài phần nghi hoặc .
Hai tay nhẹ nhàng nhấc lên , sau đó lại nhẹ nhàng hạ xuống , một loạt những động tác liên hoàn nhẹ gảy , làm trấn an lòng người bằng những tiếng ông minh trầm thấp . Mỗi một tiếng đàn phát ra đều cách biệt nhau một khoảng thời gian nhất định nhưng lại đem cho người ta cảm giác chúng được phát ra liên tiếp , hình thành một vận luật thâm trầm liên miên . Trong khi đó , thân hình của Diệp Âm Trúc cũng không ngừng tỏa ra quang nhu .
Quang mang màu vàng dung nhập vào trong Khô mộc long ngâm cầm , phảng phất như liên kết với các hệ ma pháp ở xung quanh , sinh ra một loại âm ba đặc thù cộng hưởng . Cảm giác này mặc dù khi sử dụng Phi bộc liên châu cầm cũng có nhưng lại không có sự bi thương , Khô mộc long ngâm cầm truyền đến sự bá đạo mà trầm thấp , tựa như chính thức thần thánh cự long sống lại , uy hiếp quần long .
Nhạc khúc trầm thấp cứ thế vang lên , hoàn toàn không có sự bi thương , chỉ có sự thâm trầm trấn an lòng người . Cầm huyền dưới tay Diệp Âm Trúc có cảm giác rất cứng nhưng lại rất co dãn , làm hắn khi đạn tấu phải không ngừng đem tinh thần lực của mình truyền vào . Nhưng một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện , mỗi lần hắn động đến cầm huyền , mặc dù không cố ý nhưng lại có một đạo âm nhậm phiêu vu xuất ra . Do không phải cố ý nên âm nhậm chỉ bay ra được ba trượng là hoàn toàn tiêu biến trong không trung . Mà mỗi dây cầm huyền lại bắn ra một đạo âm nhận có màu sắc khác nhau , làm xung quanh cầm huyền tràn ngập ma pháp ba động .
Diệp Âm Trúc quá chú tâm vào cầm khúc nên mặc dù cảm nhận được sự kỳ diệu khi mỗi ngón tay động đến cầm huyền nhưng hắn lại không hề quan sát . Đạn tấu cây cổ cầm này , quả thực là quá khó khăn . Tâm huyền cùng cầm huyền mỗi lần cộng minh lại tỏa ra khí tức cường đại long ngâm trùng kích , phảng phất tùy lúc có thể trùng đoạn tự quay ngược lại phản hồi . Mỗi lần đạn tấu một cái tiết tấu đơn giản , long hồn trong thân cầm sẽ tùy ý loạn động , khiến cho tâm thần Diệp Âm Trúc nhộn nhạo , dường như cả tinh thần lạc ấn cùng linh hồn đều bị cổ cầm trùng tán .
"May mắn là có Tâm linh thủ hộ nên hắn mới có thể miễn cưỡng chấn nhiếp tâm thần của mình , không bị Khô mộc long ngâm cầm gây thương tích . Tại sao ? Tại sao lại như vậy ?"
"Chính mình chế tạo ra nó cơ mà , sau khi hoàn thành còn chích máu nhận chủ theo đúng trình tự nữa , tại sao nó lại có thể phản phệ như vậy ? Thật là đáng sợ . Nếu không phải là chủ nhân của nó , không biết lực lượng phản phệ sẽ cường đại đến mức nào đây ?"
Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu được , chình mình chế tạo ra kiện thần khí này nhưng lại không có đủ thực lực sử dụng thần khí . May mà hiện tại cầm khúc mà mình đạn tấu chỉ là một cổ khúc đơn giản , không phải là một trong cửu đại danh khúc , nếu không căn bản là sẽ không khống chế được .
Nếu thế chẳng những tinh thần lực bị khô mộc long ngâm cầm trừu kiến , lực phản phệ cũng có thể khiến cho chính mình bị thương nặng .
Phát hiện điều này , Diệp Âm Trúc càng không dám phân thần , nhưng mỗi khi hắn đạn tấu một âm giai thì thời gian dừng lại cũng trở nên lâu hơn vài phần . Bão nguyên quy nhất , trong lòng không dám có một chút tạp niệm , vừa đạn tấu lại vừa tìm cách chống trả lại thần khí .
" Vĩnh hằng địa quang huy " . Đó là tên của cầm khúc Diệp Âm Trúc đang đạn tấu , ngoài ra nó còn có những cái tên khác như " Truy tư khúc " , " Uy Linh khúc " hoặc " An hồn khúc " , chuyên dùng để đưa tiễn người chết , trấn an linh hồn .
Trong vài ngày chế tạo cổ cầm , Diệp Âm Trúc cứ tự hỏi không biết cầm khúc nào có thể làm biến mất tác dụng của " thập diện mai phục " đây ? Nghĩ tới nghĩ lui , hắn quyết định sử dụng " Vĩnh hằng địa quang huy " . Cốt long là tử linh ( những sinh vật đã chết ) , nếu muốn trấn an chúng sau khi chịu ảnh hưởng của " thập diện mai phục " , có lẽ chỉ có " Vĩnh hằng địa quang huy " mới có thể làm cho chúng trở về trạng thái an tĩnh .
Sự thật đã chứng minh sự phán đoán của Diệp Âm Trúc là hoàn toàn chính xác . Dưới tác dụng của cầm khúc trầm thấp , đám cốt long càng lúc càng trở nên yên lặng .
Khí tức điên cuồng trong không khí cũng từ từ tiêu tán . Dưới tác dụng của " vĩnh hằng địa quang huy " , đám cốt long vừa mới tỉnh dậy không còn lao vào chém giết lẫn nhau nữa , tác dụng của " thập diện mai phục " khiến chúng điên cuồng dần dần rời xa .
Hai tay Diệp Âm Trúc càng ngày càng trở nên trầm ngưng ( nặng nề ) , may mà cầm ma pháp của hắn đã tăng tới cảnh giới ngũ đảm cầm tâm nên khiến cho hắn có thể tạm thời khống chế kiện thần khí Khô mộc long ngâm này . Bởi vì tinh thần lực tiêu hao quá nhiều , thần quang trong mắt hắn từ từ trở nên ảm đạm , trong khi linh hồn của đám cốt long cũng từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường .
Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi thủy chung vẫn im lặng một bên nhìn Diệp Âm Trúc đạn cầm , " vĩnh hằng địa quang huy " khiến cho tâm tình của hắn phẳng lặng như nước .
Vị cường giả đi vào trong lịch sử của long tộc cảm giác được chút tánh mạng cuối cùng của hắn sắp tiêu tán , linh hồn dần tan biến , thậm chí còn không thể điều khiến thân thể của mình đứng lên . Anh hùng trì mộ , trong lòng hắn ngoài sự bình yên tĩnh lặng còn mang thêm vài phần bi thương .
Ông !
Bát chỉ xẹt qua cầm huyền . Khúc an hồn này cuối cùng đã kết thúc , đám cốt long đã khôi phục lại trạng thái bình thường . Dưới ánh sáng chiếu rọi khắp nơi của Long nguyệt , chúng thong thả vận động , tựa như những người vừa ngủ dậy đứng lên hoạt động cho giãn gân cốt .
Hai tay án huyền , Diệp Âm Trúc cảm giác trong đầu có chút mê muội . Điều này rõ ràng là do tinh thần lực tiêu hao quá lớn .
- Thành công rồi ! Tác dụng của " thập diện mai phục " khúc đã biến mất . Thật ra ta cũng không thể ngờ rằng cầm khúc này lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến như vậy , tuy tộc nhân của ngươi còn sót lại một chút điên cuồng nhưng cũng không mạnh .
- Cảm ơn ngươi .
Nhìn kỹ Diệp Âm Trúc , thần thánh cự long cảm thấy linh hồn bản thân đã ảm đạm đi rất nhiều , cảm thán nói :
- Cả đời này ta rất ít nói câu đó , không ngờ lúc này lại không nhịn được nói với ngươi . Nhờ ngươi trợ giúp mà long tộc đã thoát khỏi một nguy cơ hủy diệt .
Mặc dù ta sắp chết đi nhưng năng lực của ngươi hoàn toàn xứng là một ngoại tịch long tộc được ta công nhận , chỉ tiếc đây là thánh địa của long tộc mà không có một tộc nhân nào có thể bảo vệ , đáng tiếc ...
Nặc Khắc Hi dừng lại một chút , thân thể khổng lồ của hắn như muốn cố gắng đứng lên nhưng lực bất tòng tâm , chỉ có thể nằm im một chỗ , những mảnh long cốt màu trắng sau lần di chuyển phát ra những âm thanh lạo xạo .
- Đáng tiếc cái gì ?
Diệp Âm Trúc tò mò hỏi .
Nặc Khắc Hi thản nhiên nói :
- Đáng tiếc ngươi và ta giống nhau , sẽ cùng rời khỏi thế giới này .
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút . Lúc này , dị biến đột nhiên sinh ra , một đạo quang mang màu vàng đột nhiên bừng sáng trong đôi mắt vốn ảm đạm thất thần của Nặc Khắc Hi .
Cái đầu khổng lồ cử động , mang theo một tia tinh thần lạc ấn cuối cùng , trong chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Âm Trúc . Ngay khi linh hồn chi hỏa rời đi , thân thể khổng lồ của Nặc Khắc Hi đổ ầm xuống đất , tuyên bố vị thần thánh cự long của long tộc đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này .
Không có một lực phòng ngự nào có thể ngăn cản được , đó là hồn xuyên thứ của thần thánh cự long a ! Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy trước mặt có một đạo kim quang trong chớp mắt đã bắn tới , xuyên thấu thẳng vào mi tâm hắn .
Thân thể trong phút chốc trở nên cứng ngắc , cảm giác được hết thảy mọi thứ xung quanh đang mờ đi trước mắt mình , Diệp Âm Trúc lúc này tựa hồ như một pho tượng , ngay cả vẻ mặt lúc cuối cùng cũng được bảo trì .
Long vực lại khôi phục lại sự tĩnh lặng , nhưng giờ phút này trong thế giới tinh thần của Diệp Âm Trúc lại tràn ngập cảm giác tử vong mãnh liệt .
Đây là một hải dương toàn một màu vàng , hư ảnh của Diệp Âm Trúc lơ lửng giữa bầu trời , ngay trước mặt hắn , cách đó không xa là một đạo thần quang màu trắng bao phủ . Thần thánh cự long ngạo nghễ nhìn hắn . Rốt cục tại thế giới tinh thần , Nặc Khắc Hi đã khôi phục bản thể , toàn thân được bao phủ trong những đạo quang mang mãnh liệt . Đó có thể là những quang mang cuối cùng được hắn phát ra .
Lân phiến của thần thánh cự long được bao phủ bằng một nhũ quang màu trắng . Không giống như lần đầu gặp mặt , hình ảnh của Nặc Khắc Hi đã hoàn toàn đổi khác , trên đầu là cặp sừng ngạo nghễ đĩnh lập , toàn thân mọi bộ phận nhìn rất hài hòa , nhất là cặp long mâu có ngân quang lóe ra không ngừng , càng làm cho lòng người nhiếp phách .
- Tại sao ?
Diệp Âm Trúc tựa hồ có chút thống khổ nói .
Nặc Khắc Hi lạnh lùng nhìn hắn:
- Không tại sao hết .
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia bi ai , phảng phất như muốn níu kéo một tia hy vọng cuối cùng :
- Không phải ta đã trở thành ngoại tịch của long tộc , là một phần tử của long tộc các ngươi sao ? Tại sao ngươi còn đối với ta như vậy ?
Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng
-Nặc Khắc Hi, ngươi vẫn còn thật sự vì Long tộc mà bảo hộ hết mình, dù chết vẫn không ngừng.
Nặc Khắc Hi ngạo nghễ nói:
-Là thần thánh cự long, thủ hộ Long tộc là trách nhiệm của ta. Ta một mực chịu đựng thống khổ thật lớn, không cho tinh thần lạc ấn của mình hồn phi phách tán, chính là muốn đợi ngươi khôi phục lại Long vực như bình thường, lại dùng lực lượng cuối cùng của mình tiến vào tinh thần chi hải của ngươi, đem ngươi hoàn toàn hủy diệt, cùng ta giống nhau ngay cả một tia linh hồn cũng sẽ không lưu lại trên thế giới này. Chỉ có như vậy, ta mới có thể an tâm ra đi. Mặc dù ta chết, nhưng ta cả đời này vẫn là ánh hào quang như trước, cho dù là trước khi chết, cũng lưu lại cho Long tộc hai kiện thần khí. Còn muốn cảm tạ ngươi, không có ngươi cũng vô pháp chế tạo ra Khô mộc long ngâm cầm cấp bậc thần khí, chỉ cần ngươi chết, nó và Nặc Khắc Hi kiếm sẽ vĩnh viễn ở lại trong Long vực, cùng ta chìm vào giấc ngủ sâu. Uy hiếp của ngươi đối với Long tộc cũng không tồn tại.
Tinh thần chi hải phát sinh biến hóa so với ban đầu, hết thảy chung quanh đã hoàn toàn biến thành màu nhũ trắng, thân thể hư ảo của Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng mơ hồ. Nhưng là, lúc này hắn lại trở nên rất bình tĩnh, yên lặng nhìn thần thánh cự long phía đối diện.
-Nặc Khắc Hi, long tộc các ngươi thật sự đều ích kỷ như vậy sao? Có lẽ nhìn từ góc độ của ngươi, ngươi cũng không sai. Đáng tiếc, ta không có cách nào cho ngươi được như ý muốn. Ta vốn không muốn chứng kiến hết thảy sự việc phát sinh trước mắt, hy vọng ngươi có thể thỏa mãn ra đi sau khi nhìn Long vực khôi phục bình thường. Nhưng hiện giờ xem ra, điều này hết thảy đã không có khả năng nữa.
Nặc Khắc Hi ngây người một chút, hắn không nghĩ tới Diệp Âm Trúc trước tình huống nguy cơ như vậy, còn nói những lời này. Mặc dù tiến vào trong tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc chỉ là một tia tinh thần lạc ấn cuối cùng của lão, nhưng lão ta là ai? Lão từng là thần thánh cự long vĩ đại nhất Long tộc, Nặc Khắc Hi! Chỉ bằng vào tia tinh thần lạc ấn cuối cùng này tiến hành linh hồn trùng kích, cũng tuyệt không phải là Diệp Âm Trúc một cầm ma pháp sư nho nhỏ có khả năng chống lại. Nhưng là, tại sao hắn lúc này còn tỉnh táo như vậy. Một loại dự cảm không rõ tràn ngập trong ý thức cuối cùng của thần thánh cự long, ngân quang trong mắt dao động tựa hồ không còn sống được lâu.
-Ngươi đã đoán được? Ta không tin.
Thanh âm của Nặc Khắc Hi từ vang vọng trở thành trầm đọng lại rất nhiều.
Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:
-Từ khi ta rất nhỏ, đã đi theo luyện cầm cùng Tần gia gia, tu luyện xích tử cầm tâm khó tu luyện nhất của cầm tông chúng ta. Xích tử cầm tâm một khi tu luyện thành công, sẽ sinh ra một năng lực phụ trợ, mặc dù không có tác dụng quá lớn, nhưng lại có thể giúp ta rất dễ dàng phán đoán tốt xấu, mặc dù ngươi vẫn không nói gì thêm, nhưng ta lại có thể cảm giác được ngươi đối với ta cảnh giác và bất thiện. Cho dù lúc ngươi giúp ta trở thành ngoại tịch Ngân Long, loại cảm giác này cũng vẫn tồn tại như trước.
Nặc Khắc Hi sửng sốt nói:
-Chỉ bằng cảm giác hư vô mờ mịt này ngươi có thể phán đoán ra ta sẽ gây bất lợi cho ngươi?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
-Đương nhiên không phải, bởi vì ta cũng lo phán đoán của mình là sai, dù sao ngươi đối với ta có sự trợ giúp lớn như vậy, giúp ta trở thành ngoại tịch Long tộc, còn tăng lên thực lực, hơn nữa, khi đó ta cũng căn bản không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng là, hết thảy những gì ngươi làm sau này, lại khiến cho ta trong lòng sinh cảnh giác.
Nặc Khắc Hi khinh thường nói:
-Ngươi là muốn kéo dài thời gian, muốn tìm kiếm sự sơ hở của linh hồn ta sao? Nhưng lý do của ngươi lại quá buồn cười. Trước khi ngươi khôi phục lại sự bình thường của Long vực, mọi việc ta làm hết thảy có thể nói là hoàn mỹ, căn bản là không có một tia sơ hở. Kể cả ta đối với sự khống chế khí tức. Ngươi căn bản không thể phát hiện cái gì.
Diệp Âm Trúc nói:
-Đúng là bởi vì ngươi làm quá hoàn mỹ, ta mới có thể sinh ra cảnh giác. Khi ngươi đưa Long hồn mộc tốt nhất cho ta, ta đã thấy có chút kỳ quái, tại sao ngươi ngay cả do dự cũng không có, đã chặt ngay một gốc Long hồn cho ta? Ngươi không có khả năng không biết, chỉ một đoạn Long hồn mộc cũng đủ cho ta chế tạo cầm. Ngươi phảng phất là hy vọng ta có thể làm ra Khô mộc long ngâm cầm tốt nhất. Nhưng chỉ điều này thì ta còn không thể dám chắc, nhưng là ngươi lại lập tức chế tạo long giác trân quý nhất của mình chế thành Nặc Khắc Hi kiếm tặng cho ta, thậm chí lúc ta cần, còn nhổ xuống long nha của mình. Mặc dù ta đối với Long tộc chưa tính là hiểu rõ, nhưng cũng hiểu được việc đó đối với ngươi mà nói tuyệt đối là sỉ nhục. Càng huống chi ngươi cuối cùng lại mang tới bảy sợi long cân của bảy Long vương, là thần thánh cự long, ngươi làm như vậy đối với tộc nhân mà ngươi thủ hộ là đúng sao? Nặc Khắc Hi, những điều ngươi làm hết thảy thật sự quá hoàn mỹ, mà đó cũng là sơ hở duy nhất của ngươi.
-Không, không có khả năng. Ngươi không có khả năng đoán được. Cho dù ngươi đoán đúng thì làm sao? Bây giờ tinh thần chi hải của ngươi đã hoàn toàn do ta khống chế, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp gì sao? Ta biết trên người ngươi có một ma pháp vật phẩm có thể thi triển tuyệt đối phòng ngự. Nhưng là, trong tinh thần chi hải, ngươi lại thi triển như thế nào?
Diệp Âm Trúc phảng phất không nghe thấy nghi ngờ của Nặc Khắc Hi
-Vốn ta muốn cho ngươi yên ổn ra đi, rời thế giới này. Nhưng ngươi vẫn còn để cho ta thất vọng, hoặc là nói, là long tộc các ngươi khiến ta thất vọng. Từ khi ta bắt đầu tiếp xúc cửu cấp Ngân Long và Hắc long, long tộc các ngươi chưa cho ta một ấn tượng tốt nào. Ngân Long thành bức bách ta đi tới tử địa như này, nếu không phải ta vận khí tốt, sợ rằng sớm bị hủy diệt. Ta đã không phải là thiếu niên cái gì cũng không hiểu lúc mới bước vào xã hội, Nặc Khắc Hi, hy vọng cuối cùng của ngươi vẫn thất bại như trước, đồng thời ngươi cũng khiến long tộc sau này có thêm một địch nhân.
Nặc Khắc Hi rốt cục nhẫn nại không được
-Đi tìm chết đi loài người. Ta xem ngươi sau khi hồn phi phách tán, như thế nào thành địch nhân của long tộc ta.
Quang mang nhũ trắng khổng lồ trong nháy mắt lan tràn, thân thể hình rồng của Nặc Khắc Hi hóa thành một đạo thiểm điện vọt tới hướng Diệp Âm Trúc.
Mắt nhìn Nặc Khắc Hi lao đến, Diệp Âm Trúc vẫn phiêu phù như trước ở đó, cảm nhận tâm thần không ổn định của Nặc Khắc Hi, hắn trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, tay phải ưu nhã giơ lên, liên tiếp điểm ra ba lần. Thứ nhất, điểm tại cổ tay trái, thứ hai điểm vào giữa ngực và bụng, thứ ba điểm chỗ phía trên ngực cách ba tấc.
Theo ba lần điểm nhẹ của hắn, nhũ bạch, đỏ đậm, vàng nhạt, ba loại màu sắc bất đồng đồng thời sáng lên, nhìn qua ba điểm màu sáng cũng không cường đại phiêu đãng bay lên, trong nháy mắt dung hợp thành một quang đoàn ba màu ẩn vào trong tay phải của hắn, làm tay hắn biến thành một loại sắc màu đặc thù.
Mang theo vài phần cảm thán và thương cảm, tay phải Diệp Âm Trúc hướng về phía Nặc Khắc Hi lao đến giơ lên, nhàn nhạt nói: "Di - hoa - tiếp - mộc-."
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến tất cả thay đổi, một đoàn quang ảnh ba màu lấy tay phải Diệp Âm Trúc làm trung tâm, trong nháy mắt khuếch tán tựa như mở ra một cái lưới rộng lớn không lọt, bao phủ hướng tinh thần lạc ấn cuối cùng của thần thánh cự long.
Quang mang nhũ trắng kia mặc dù cực kỳ cường đại, nhưng như thế nào cũng không thể phá tan quang ảnh kỳ dị đó, cũng không có cảm giác bị ngăn cản. Nặc Khắc Hi cảm giác thấy rõ ràng, linh hồn lực của mình phảng phất bị đưa tới một chỗ nào đó, hết thảy chung quang đều bắt đầu trở nên trì độn.
Ý thức của lão cũng bắt đầu tiêu tán.
Quang mang nhũ trắng lặng yên biến mất, tinh thần chi hải lại biến về bộ dáng màu vàng nhạt vốn có, màn hào quang ba sắc dung hợp thành một đạo ánh sáng trong suốt màu vàng lam, lặng yên biến mất, mà hư ảnh hóa thân bởi tinh thần lạc ấn của Diệp Âm Trúc cũng dần dần mờ đi.
Long vực lại bình yên như trước, Long nguyệt cũng vẫn tròn đầy như vậy, mấy ngàn cốt long đã ngủ say ở chỗ này không biết bao nhiêu năm tại lãnh địa đang thong thả di động. Bọn họ linh hồn đã mất đi ý thức cũng không biết, ngay trong nháy mắt vừa rồi, tương lai long tộc đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Trung tâm long vực, thân ảnh cứng ngắc một làn nữa khôi phục sinh cơ, tay hắn đã thay đổi, tay phải hoàn toàn biến thành màu vàng lam, theo hai trong mắt hắn trở về nguyên bổn sắc màu, tay phải Diệp Âm Trúc giơ lên, mang theo quang mang màu vàng lam, cẩn vào long thủ của Khô mộc long ngâm cầm.
Tiếng rên rỉ thê lương hóa thành một tia thở dài bi ai cuối cùng trên bầu trời long vực, một khắc đó, tất cả thân thể cốt long đều bị khựng lại trong giây lát.
Quang mang màu vàng lam từ từ biến mất trên tay Diệp Âm Trúc, giống như nước chảy, hoàn toàn rót vào trong cổ cầm trước mặt hắn.
Trên bảy dây cầm hiện lên màu sắc bất đồng với lần đầu tiên, là một tầng ánh sáng màu vàng lam, ngay sau đó, tầng sáng màu vàng lam biến mất như sương khói.
Trong thân cầm màu vàng nhạt, một đạo hào quang màu nhũ trắng lặng yên chảy qua những điểm sáng màu vàng, tràn ngập tâm tình không cam lòng. Khi nó ở trong thân cầm màu vàng nhạt tả xung hữu đột, nhưng như thế nào cũng không thể tìm được một lỗ hổng ra ngoài.
Bảy dây đàn, đều bắt đầu trở nên lóe sáng, nguyên tố bất đồng chấn động không ngừng phát ra tiếng ngâm trầm thấp, cây Khô mộc long ngâm cầm giống như một con cự long chưa thuần phục muốn bay lên,nhưng lại không cách nào có đủ lực lượng.
Diệp Âm Trúc vẫn ngồi khoanh chân như trước ở đó không có động, thần sắc hắn có vẻ rất mệt mỏi, cảm thán nói:
-Ở đó đi, ngủ say trong long hồn mộc, đó là nơi tốt nhất mà linh hồn đã mất đi ý thức của ngươi nên tới, cũng chỉ có lưu lại trong Long hồn mộc cực phẩm, một tia tinh thần lạc ấn của ngươi mới không hoàn toàn tiêu tán. Mặc dù ngươi đã không có ý thức, nhưng trên thế giới này, cuối cùng vẫn còn sót lại một tia khí tức đã từng cường đại của ngươi.
Trong thân cầm màu vàng nhạt, đoàn quang hoa màu nhũ trắng phảng phất như hiểu lời nói của Diệp Âm Trúc, càng thêm kịch liệt va động, nhưng là lực lượng của nó vô luận thế nào cũng không thể trốn ra khỏi thân cầm. Đó là ý thức cuối cùng của Nặc Khắc Hi, theo tinh thần lạc ấn từ từ tiêu tán, quang hoa màu nhũ trắng trùng kích càng ngày càng yếu, tinh thần lạc ấn biến mất, cũng tuyên bố một đời thần thánh cự long hoàn toàn tiêu vong, chỉ có linh hồn đã mất đi ý thức, giống như hồn phách những cốt long còn sót lại, bất đồng là, hồn phách hắn lại lưu trong Khô mộc long ngâm cầm, trở thành cầm hồn.
--------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...