Đầu tiên, bạch quang xuất hiện trên hai mắt Diệp Âm Trúc, ngay sau đó từ tai mũi miệng, toàn thân và cuối cùng tại ấn đường cùng bùng sáng.
Khi cả thân mình Diệp Âm Trúc đều được bao phủ trong luồng bạch quang ấy, một loại linh hồn đặc thù kích động từ trên người hắn phóng xuất ra, hóa thành sáu đạo quang mang, chỉ trong nháy mắt hòa nhập vào thân thể Tô Lạp bao quanh ở giữa sáu phù hiệu ma văn ấy.
Mã Tây Mạc nhịn không được nói:
“Đây là loại ma pháp gì, hắn đang làm gì?”
Đừng nói là hắn, ba vị đại ma đạo sư bên cạnh, ngay cả Quang Minh thánh nữ Mã Lệ Na đều cũng ngỡ ngàng lắc đầu, không ai nhận biết được Diệp Âm Trúc thi triển loại ma pháp này là loại gì, tự nhiên là càng không biết hiệu quả của nó ra sao.
Đột nhiên, một điểm kim quang từ ấn đường của Diệp Âm Trúc dâng trào ra, tầng lớp quang mang linh hồn ấy cũng không phải những người phía dưới này có thể nhìn thấy được, chỉ riêng Mã Lệ Na có thể mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của năng lượng linh hồn Diệp Âm Trúc.
Kim quang trong nháy mắt phóng to, kết hợp sáu đạo ấy chiếu sáng giữa Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, trong nháy mắt, kim quang lan tràn, đã bao phủ lên toàn bộ thân thể bọn họ biến thành màu vàng rực rỡ.
Chú ngữ từ Diệp Âm Trúc đến đây cũng ngưng lại, sáu đạo ma văn phù hiệu vây quanh Tô Lạp xoay tròn rất nhanh bùng lên, Diệp Âm Trúc chăm chú nhìn kỹ những ma văn ấy, lúc này điều hắn có thể làm, duy nhất chỉ là cầu khấn.
Cho dù hắn cũng là lần đầu tiên sử dụng ma pháp này, e rằng cũng sẽ là một lần duy nhất trong cuộc đời mình. Hắn tin rằng, bằng vào lực lượng chính mình sau khi dung hợp cùng tứ đại Thần thú, nhất định có thể hoàn thành.
Khi không còn cách nào phân biệt sáu đạo ma văn phù hiệu vẫn xoay tròn kia, đột nhiên, hai đạo quang mang ngân sắc từ trong vùng xoáy sáng bùng lên, mà sáu ma văn phù hiệu kia cũng đột nhiên ngừng lại. Trong đó hai cái ma văn chợt lóe sáng, quang mang phóng ra vô cùng mãnh liệt. Hai đạo ngân quang ấy cùng lúc bao trùm thân thể Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc bỗng chốc run rẩy kịch liệt, sự thống khổ mãnh liệt làm cho hắn suýt nữa cũng không chịu đựng nổi, cho dù trên người có khải giáp cường đại cũng không cách nào ngăn cản sự xâm nhập của quang mang ngân sắc ấy.
Phía dưới, Quang Minh thánh nữ Mã Lệ Na đột nhiên kinh hô một tiếng:
“Ta hiểu rồi, sáu tiêu chí phù hiệu kia chính là sáu cảm giác.”
Khắc Lôi Na kinh ngạc nói:
“Sáu cảm giác? Cái gì là sáu cảm giác?”
Mã Lệ Na trầm giọng nói:
“Ngươi xem, sáu phù hào quay chung quanh mình sư tỷ kia, kỳ thật chính là sáu văn tự thời thượng cổ, phân biệt là ‘mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý’. Nhưng, những ma pháp này đến tột cùng là có ý tứ gì?”
Khắc Lôi Na nói:
“Loan Phượng công chúa mất đi hồn phách. Chẳng lẻ, những ma pháp này của hắn là muốn làm cho Loan Phượng công chúa phục hồi lại hồn phách sao?”
Mã Lệ Na trong mắt toát ra một tia kinh hãi:
“Điều đó không có khả năng. Hồn phách lại há có thể phục hồi, trừ phi ……”
Khắc Lôi Na nghi hoặc hỏi nói:
“Tỷ tỷ, trừ phi cái gì?”
Mã Lệ Na thần sắc trong mắt bộc lộ vẻ nghi ngờ bất định:
“Nếu thật là như vậy. Vị… Cầm Đế đại nhân này thật sự quá si tình rồi, ta chỉ cảm thấy cao hứng cho sư tỷ.”
Khắc Lôi Na dồn dập hỏi tới:
“Tỷ tỷ, ngươi hãy nói rõ ràng đi, đến tột cùng là cái gì a?”
Mã Lệ Na trầm giọng nói:
“Nhìn tiếp đi, ta bây giờ cũng không thể khẳng định được.”
Quang mang ngân sắc rốt cục rời khỏi thân thể Diệp Âm Trúc, hắn cũng ngừng run rẩy, trong khoảnh khắc, hai đạo quang mang ngân sắc hóa thành hai đạo ngân quang như tơ nhẹ lướt tới Tô Lạp, trực tiếp từ ấn đường chui vào trong đại não của nàng, còn lại bốn cái ma văn phù hiệu khác xoay quanh tại bên người nàng cũng đều tan dần theo làn gió.
Bạch quang biến mất, Diệp Âm Trúc thân hình chợt lóe, đem Tô Lạp ở giữa không trung ôm vào trong lòng. Trên mặt vẫn hiện lộ dáng vẻ tươi cười dịu dàng, nước mắt lại xuôi theo gương mặt lặng yên chảy xuống, đó là nước mắt của hạnh phúc.
“Tô Lạp, ta thành công rồi. Ta thật sự thành công rồi. Sư phụ, cám ơn ngài. Cũng chỉ có ngài, mới có thể nghiên cứu được loại… ma pháp ‘đoạt thiên địa tạo hóa’ này.”
Sắc mặt Tô Lạp tái nhợt dần dần trở nên hồng nhuận lại, lúc một hồn một phách bị tan vỡ, hai hồn bảy phách còn lại của nàng đều được năng lực của Diệp Âm Trúc phong ấn hoàn toàn ở bên trong Tinh Thần chi hải, lúc này, khi hai đạo ngân quang ấy rót vào, ba hồn bảy phách một lần nữa tụ hội, cô gái cả đời bi ai thống khổ này cuối cùng linh hồn cũng dần dần quay trở lại, cặp mắt… mỹ lệ khuynh thế kia của nàng chầm chậm mở to ra.
Khi một người biết mình từ cõi chết sống lại, lại nhìn thấy trước mắt chính là người yêu dấu của mình còn có niềm hạnh phúc nào so sánh hơn được đây. Nhìn dung mạo anh tuấn của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Âm Trúc, thì ra chết đi cũng có thể nhìn thấy chàng trên thiên đường. Nếu đây là ảo giác, muội hy vọng vĩnh viễn đừng tỉnh lại.” Vòng tay ôm Diệp Âm Trúc, sợ mất đi hắn, Tô Lạp dựa sát đầu mình vào lòng Diệp Âm Trúc, hai mắt trước sau chăm chú nhìn hắn, cùng một dạng như ánh mắt của nàng lúc Diệp Âm Trúc thi triển ma pháp.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, ôn nhu nói:
“Đồ ngốc, nàng cũng chưa có chết. Chỉ cần ta còn sống, ta tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng. Nàng cũng chứng kiến Tư Long bị ta đánh lui, từ nay về sau, nàng cũng… không cần phải lo lắng hắn trả thù nữa. Hồn phách bị hắn phá tan ta đã giúp nàng hồi phục lại, đối với nàng, không có bất cứ một trói buộc trách nhiệm nào nữa cả, ngay cả cha nàng, Mã Tây Mạc bệ hạ cũng đã chính miệng đáp ứng gả nàng cho ta. Ngay từ bây giờ, tánh mạng của nàng chỉ thuộc về ta, vợ của ta.”
Tô Lạp thoáng sửng sốt, lúc này nàng mới dần dần tỉnh ngộ trở lại, xúc cảm phong phú và chân thật bên trong Tinh Thần chi hải làm cho nàng hiểu rõ rằng đây tịnh không phải là giấc mơ.
“Này, điều này sao có thể? Hồn phách cũng có khả năng hồi phục lại sao? Âm Trúc, ……”
Diệp Âm Trúc cúi đầu, nhẹ lướt hôn môi nàng:
“Đồ ngốc, không nên suy nghĩ quá nhiều. Nàng chỉ cần hiểu rằng, bây giờ nàng đã không còn bị trói buộc bởi bất cứ trách nhiệm gì, chỉ cần làm thê tử ngoan ngoãn của ta, vậy là hài lòng rồi. Chúng ta về nhà thôi.”
Hai cánh ma văn kim ngân lặng lẽ phát động, chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái, tàn ảnh mờ nhạt lóe lên, thân thể Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp đã dần dần biến mất. Diệp Âm Trúc đã dùng hành động để chứng tỏ với Mã Tây Mạc rằng chính mình có thể làm cho Tô Lạp sống lại.
Nhìn về hướngxa xa nơi Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp rời đi, trong mắt Mã Lệ Na chợt tuôn hai dòng lệ, thì thào nói:
“Sư tỷ, ngươi biết không, ta thật rất hâm mộ ngươi. Ta thà rằng không theo đuổi đỉnh cao của ma pháp, cũng nguyện ý đổi cùng ngươi mối tình chân thành không vụ lợi này.”
Khắc Lôi Na cũng như vậy lệ chảy hai hàng, nhưng ngay cả chính nàng cũng không rõ, tại sao mình có thể khóc, mà lại còn vì thay cho Diệp Âm Trúc và Tô Lạp vui mừng mà khóc.
“Tỷ tỷ, trên thế giới thật có ma pháp phục sinh tồn tại sao?” Khắc Lôi Na si ngốc hỏi.
Mã Lệ Na lắc đầu, nói:
“Ma pháp phục sinh bản thân không hề tồn tại, nhưng nhờ sự giúp đỡ của một số thần khí cường đại, cũng không phải không có khả năng hoàn thành được. Nhưng, ma pháp phục sinh chỉ có khả năng làm sống lại thân thể, cũng không bao gồm cả linh hồn, bởi vì linh hồn là loại... phức tạp nhất, chưa bao giờ có ai có khả năng nghiên cứu ra tầm quan trọng thật sự của linh hồn.”
Khắc Lôi Na ngẩn ngơ:
“Nhưng mà, Diệp Âm Trúc không phải vừa mới làm được sao?”
Quang mang trong mắt Mã Lệ Na toát ra vẻ khâm phục và hướng về nơi xa:
“Khắc Lôi Na, ngươi cần phải biết, thế giới này là một sự cân đối, nếu ngươi đạt được một điều huyền diệu gì đó, thì cũng nhất định phải mất đi một chút.
Mặc dù ta không biết hắn như thế nào làm được, nhưng ta có thể khẳng định, cái giá phải trả chính là hắn dùng chính thân thể mình đổi lấy linh hồn của sư tỷ. Đó là trao đổi, chứ không phải làm sống lại. Lời nói của hắn với sư tỷ, chỉ là một lời nói dối đầy thiện ý.”
“Trao đổi? Hắn, hắn lấy cái gì trao đổi đây?” Khắc Lôi Na bỗng nhiên cảm thấy được tim mình dồn dập như bỏ sót nhịp.
Trong mắt Mã Lệ Na nước mắt càng thêm tuông trào:
“Hắn mất đi chính là hai trong sáu cảm giác, quan sát từ trên những văn tự thượng cổ ấy, hẳn là mắt và lưỡi, cũng chính là thị giác và vị giác. Hơn nữa, ta có thể khẳng định, cái… ma pháp hắn thi triển kia cũng không có cách nào khống chế chính mình, đến tột cùng sẽ mất cái gì. Nếu như mất đi chính là cảm giác, vậy cũng có nghĩa là hắn đem tánh mạng mình đánh mất đi. Hắn vậy mà nguyện ý dùng hết thảy bản thân để đổi lấy sự phục sinh cho sư tỷ, ta thật sự rất hâm mộ sư tỷ, càng hâm mộ tình cảm giữa bọn họ hơn.”
Mã Lệ Na phán đoán rất chính xác, vì để cứu sống Tô Lạp, Diệp Âm Trúc thi triển, đúng là trước khi tới Lam Địch Á Tư, hắn sớm đã chuẩn bị ma pháp thật tốt. Ma pháp này do Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nghiên cứu ra, và đã từng nói với Diệp Âm Trúc, tuyệt đối không thể khinh xuất sử dụng. Tên của ma pháp này, gọi là ‘Lục Cảm Hoán Hồn Đoạt Phách Đại Pháp’.
Người có ba hồn bảy phách, nếu là người chết thật sự, ba hồn bảy phách đã tiêu tan rồi, ma pháp này cũng vô dụng, bởi vì sáu cảm giác chỉ có sáu hồn hoặc phách có khả năng hoán hồi. Diệp Âm Trúc không thể nghi ngờ là rất may mắn, hắn không có mất hết cảm giác, cũng hiển nhiên làm sống lại Tô Lạp. Mặc dù hắn đã không còn nhìn thấy, cũng vô phương thưởng thức mùi vị. Nhưng, hắn vẫn như trước còn sống, và sống cùng một chỗ với Tô Lạp.
Không có dựa vào hai cánh ma văn để bay đi, Diệp Âm Trúc ôm chặt Tô Lạp, nhờ vào trí nhớ cùng với cảm nhận của Thiên nhân hợp nhất đối với ngoại giới, trực tiếp bay về tửu điếm nơi hắn đang trú ngụ, phát động không gian truyền tống pháp trận sớm đã khắc họa từ trước.
Khi tử quang mãnh liệt ấy từ từ thôn phệ thân thể của hai người, Diệp Âm Trúc lại hôn lên cặp môi Tô Lạp đã trở nên có chút nóng bỏng:
“Sau khi trở lại Cầm Thành, ta có thể sẽ tạm thời hôn mê một thời gian, nàng không cần lo lắng, không bao lâu, ta sẽ tỉnh lại. Hãy hứa với ta, ngay lúc này, chính là không được rời khỏi ta lần nữa, được không?”
Nhìn Diệp Âm Trúc, nhìn nam nhân này vì chính mình đã giải quyết mọi vấn đề khó khăn, Tô Lạp sớm đã rơi lệ đầy mặt:
“Hảo, hảo, ……” trong nghẹn ngào, khóc không ra tiếng.
Diệp Âm Trúc hiểu được chính mình rất thoải mái, tâm tình vô cùng khoan khoái, đây là cái cảm giác cuối cùng trước khi hắn hôn mê. Mặc dù mất đi hai trong sáu cảm giác, nhưng, cái này thì tính làm gì chứ? (ngon lành)
Cuối cùng tìm kiếm được Tô Lạp, giải quyết xong vấn đề nàng mất đi hồn phách. Chỉ có cái chết của sư phụ, tạo nên một vết thương mãi mãi không phai trong lòng hắn. Hắn biết, nếu không có Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, lúc ấy chính là mình cùng tứ đại thần thú đều phải chết.
Lam Địch Á Tư đế đô.
Thời gian văn vũ tranh tài phân định thắng bại đã trôi qua ba ngày, trong lúc này, Quang Minh thánh nữ Mã Lệ Na đã cáo từ rời khỏi Lam Địch Á Tư.
Mã Tây Mạc đại đế suốt ba ngày qua không có rời tẩm cung của mình, không ăn không uống. Những người hầu mang đồ ăn thức uống đến chỉ cần vừa đặt chân vào tẩm cung, lập tức sẽ bị Mã Tây Mạc la hét đuổi ra. Ròng rã ba ngày, Mã Tây Mạc đại đế như người mất hồn. Không ai biết hắn ở trong tẩm cung làm gì, hoặc suy nghĩ những gì.
Ngay khi các đại thần Lam Địch Á Tư đang tràn ngập lo lắng, Mã Tây Mạc rốt cục cũng ra khỏi tẩm cung của hắn, hơn nữa lập tức triệu tập quần thần thượng triều nghị sự.
Khi Khắc Lôi Tư Ba, Khắc Lỗ Tư nhìn thấy Mã Tây Mạc đại đế không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên.
Mặc dù Mã Tây Mạc niên kỷ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thời gian qua hắn luôn anh tuấn uy vũ phi phàm, khí thế bức người. Nhưng lúc này gặp lại vị… đế vương này, tóc hắn vốn màu lam đen đã biến thành một màu lam xám tro, mà hơn một nửa chen lẫn màu trắng. Hai gò má hóp lại, phảng phất như già thêm hơn mười năm tuổi. Chỉ có đôi mắt ấy, lấp lóe quang mang sâu sắc như trước không thay đổi.
“Xin bệ hạ bảo trọng.” Tất cả đại thần đồng thời quỳ xuống lo lắng nói.
Thần tử có năng lực dĩ nhiên có thể làm đế vương mừng rỡ, nhưng một vị đế vương nhìn xa trông rộng, tài giỏi mưu sâu, lại càng khiến cho tất cả thần tử đều mong muốn theo hầu, chỉ có đi theo những đế vương như thế mới có thể mở mang được sự nghiệp chân chính của mình. Mã Tây Mạc không thể nghi ngờ chính là một vị đế vương như vậy. Cho nên, các đại thần của Lam Địch Á Tư đối với hắn đều thật tâm ủng hộ và nể phục.
“Được rồi, các ngươi đứng lên đi, trẫm không có việc gì, chỉ là ba ngày này trẫm suy nghĩ rất nhiều.”
Các đại thần chậm rãi đứng dậy, không cần hỏi, bọn họ cũng biết Mã Tây Mạc suy nghĩ điều gì. Không nói vị… đế vương này có cảm thụ gì, trong ngày cuối của cuộc tranh tài văn vũ ấy, rốt cục bọn họ cũng mở mang kiến thức biết được thực lực chân chính trên thế giới này. Trong trận chiến giữa Diệp Âm Trúc và Tư Long ấy, sự kích động đối với bọn họ như thế nào có thể là nhỏ chứ?
Khắc Lôi Tư Ba tiến lên từng bước một, từ đáy lòng nói:
“Bệ hạ, ngài phải bảo trọng thân thể a! Mặc dù Diệp Âm Trúc thực lực cường đại, nhưng hắn dù sao chỉ là một người, chúng ta cũng có sự giúp đỡ của Pháp Lam.”
Mã Tây Mạc nở nụ cười:
“Một người? Khắc Lôi Tư Ba, rất ít khi nghe được lời nói trái với lương tâm của ngươi như vậy. Được rồi cái… con số ấy, còn có liên quan đến số lượng thật sự sao? Ngươi cho rằng, nếu như hắn làm chủ trên chiến trường, trận chiến giữa chúng ta và Mễ Lan sẽ diễn biến thành cái hình dạng gì?”
Khắc Lôi Tư Ba thần sắc trên mặt mất tự nhiên, cúi đầu nói không ra lời.
Khắc lỗ tư nhịn không được nói:
“Nhưng mà, bệ hạ chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông thả cho qua sao? Đế quốc ẩn nhẫn trăm năm, chuẩn bị trăm năm, từ lúc ngài lên ngôi tới nay, dốc lòng xây dựng đất nước, chính là có thể lợi dụng cơ hội trước mắt này để phát triển kế hoạch lớn a!”
Mã Tây Mạc trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang:
“Trẫm nói là muốn buông thả cho qua lúc nào? Không sai, tuy trẫm yêu quý nữ nhi của mình, nhưng trẫm cũng là đế vương của Lam Địch Á Tư. Tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến đế quốc.”
Các đại thần của Lam Địch Á Tư đồng thời thở phào nhẹ nhỏm, đế vương trong ý nghĩ của bọn họ lại đã quay trở về. Xem ra, suy nghĩ qua ba ngày này cũng không có làm cho vị… đại đế này thay đổi những dự tính ban đầu.
“Bệ hạ thánh minh.”
Nhìn các đại thần phủ phục quỵ lụy trước thềm. Mã Tây Mạc phảng phất lại nhớ tới trước kia cái khí phách kiêu hùng ấy có năng lực thao túng hết thảy, quang mang trong mắt phóng tràn ra, trầm giọng nói:
“Khắc Lôi Tư Ba.”
“Có thần.”
“Truyền lệnh trẫm, Lam Địch Á Tư, Ba Bàng liên quân không có lệnh của trẫm không được hướng về Mễ Lan đế quốc phát động công kích, Ba Lợi Quốc tạm thời áp dụng thế phòng thủ, Phật La Quốc cũng giống như vậy, đóng binh nơi biên giới chờ lệnh của trẫm.”
Nghe xong Mã Tây Mạc nói, Khắc Lôi Tư Ba không khỏi sửng sốt một chút, lúc khởi đầu cuộc tranh tài văn võ trong khoảng thời gian này chính là nghỉ ngơi để khôi phục nguyên khí, Lam Địch Á Tư đã chuẩn bị tốt cho lần thứ hai phát động cuộc chiến phong ba ác liệt với quy mô lớn, nhưng trước mắt mệnh lệnh của Mã Tây Mạc không thể nghi ngờ là đã trì hoãn lại thời điểm tổng tấn công. Phải biết rằng, mỗi một ngày trôi qua, sự chuẩn bị của Mễ Lan đế quốc cũng sẽ càng thêm phần chu đáo.
Chần chờ một chút, Khắc Lôi Tư Ba vẫn nhịn không được nói:
“Bệ hạ, bây giờ sĩ khí quân ta đang tăng cao, đúng là thời cơ ‘một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm’ nắm bắt đối thủ trong lòng tay, nếu lại tiếp tục án binh bất động nữa, e rằng đối với sĩ khí của quân ta rất là bất lợi.”
Khắc Lôi Tư Ba mặc dù nói hơi khó hiểu, nhưng Mã Tây Mạc như thế nào lại không rõ ý tứ của cái vị phụ tá đắc lực này, lạnh nhạt cười, nói:
“Trẫm làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Thời gian ba ngày này trẫm suy nghĩ rất nhiều, lần này liên quân của ta hướng về Mễ Lan đế quốc phát động chiến tranh, quyết tâm giành lấy thắng lợi không cho phép thất bại. Nhìn vào thế cuộc trước mắt, ở chính diện chiến trường chúng ta rõ ràng chiếm giữ ưu thế, nhưng với sự gia nhập của Cầm Thành đã khiến cho tình hình cuộc chiến biến đổi theo chiều hướng phát triển cầm cự giằng co, Phật La Quốc chính là một ví dụ điển hình.
Trẫm đã xem kỹ càng tin báo về chiến sự giữa Phật La Quốc cùng Cầm Thành, Cầm Đế Diệp Âm Trúc đó không những bản thân thực lực cường đại, mà còn có một đám thuộc hạ đặc thù, dưới sự thống lĩnh của hắn, lực lượng của Cầm Thành này tuyệt đối không thể xem thường. Càng làm trẫm lo lắng hơn khi xem tin chiến báo từ Phật La Quốc, Diệp Âm Trúc khi đó so ra còn chưa mạnh mẽ bằng khi đến Lam Địch Á Tư chúng ta lần này, cũng chưa bao giờ nghe nói qua hắn lại còn là một vị vong linh pháp sư, tốc độ đề thăng của thực lực cực nhanh không thể tưởng tượng nổi. Nếu muốn dựa vào kế hoạch ban đầu để giành được thắng lợi cuối cùng, chúng ta đầu tiên cần phải giải quyết cái vấn đề Cầm Thành, nếu không khi Cầm Thành can thiệp vào, chiều hướng phát triển của chiến cuộc sẽ càng ngày càng bất lợi đối với chúng ta. Cho dù chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng… thực lực của Cầm Đế Diệp Âm Trúc này trong liên quân chúng ta lại không người nào có thể đối kháng được, nhìn từ trận chiến giữa hắn cùng Ám tháp tháp chủ, nếu trên chiến trường cũng phát huy thực lực như vậy, nhất định sẽ là tai họa cho chúng ta. Không tiêu diệt được địch nhân này, chúng ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng hoàn thành công cuộc thống nhất đại nghiệp. Do đó, trẫm mới quyết định làm chậm lại tiến độ của chiến tranh, tập trung để giải quyết vấn đề Cầm Thành.”
Nghe những lời nói của Mã Tây Mạc đại đế, các thần tử của Lam Địch Á Tư không khỏi sôi nổi gật gật đầu, ngày đó sự chấn động do Diệp Âm Trúc mang đến cho bọn hắn quả thật rất lớn, bất cứ ai cũng sẽ không muốn ở trên chiến trường gặp phải một đối thủ biến thái như vậy.
Tài vụ đại thần Thác Nhĩ Đa của Đế quốc tiến lên một bước, nói:
“Bệ hạ, sự nhìn xa trông rộng của ngài có thể so với tinh tú trên bầu trời, nhưng thần vẫn phải nhắc nhở ngài: Để duy trì cho trăm vạn đại quân của đế quốc, đối với vấn đề tài chính áp lực rất lớn, thời gian chiến tranh càng kéo dài, đối với chúng ta lại càng bất lợi.”
Mã Tây Mạc gật gật đầu, nói:
“Trẫm hiểu, nhưng giải quyết Cầm Thành (ở đây tác giả ghi Tần Thành) mới là việc khẩn cấp trước mắt, mới có thể giảm được những tổn thất của chúng ta trên chính diện chiến trường. Trẫm đã lập sẳn kế hoạch, Cầm Thành mặc dù lực lượng tích góp không thể khinh thường, còn có sự tồn tại của vũ giả Đông Long Đế Quốc, nhưng bọn hắn tịnh không phải là bất bại. Chúng ta ở trên Long Khi Nỗ Tư đại lục này, thực ra không phải chỉ có Pháp Lam cường đại, còn có một chi lực lượng cũng đủ để làm cho Cầm Thành tiêu vong.”
Khắc Lôi Tư Ba mắt sáng ngời:
Bệ hạ, ngài nói…”
Trong mắt Mã Tây Mạc lóe ra một đạo hàn quang:
“Thất Long thành. Long tộc cao ngạo sẽ cho phép tồn tại một năng lực có thể uy hiếp đến sự sống của bọn họ sao? Nếu trẫm nhớ không lầm, lúc đầu Diệp Âm Trúc chính là dựa vào cầm khúc làm nổ tung thân thể các tuần long, mới ngăn cản được sự tập kích của Thú nhân tộc. Cho dù sau đó hắn trở thành ngoại tịch của Ngân Long, chuyện này được Ngân Long thành ém nhẹm đi, nhưng việc hệ trọng này liên quan đến sự an nguy của long tộc, trong Thất Long thành cũng không phải Ngân Long nhất tộc có thể định đoạt được mọi việc. Hãy để xem chúng ta sẽ lợi dụng như thế nào.”
Nghe xong những lời Mã Tây Mạc nói, các đại thần của Lam Địch Á Tư bỗng nhiên tỉnh ngộ, sự cường hãn của Long tộc có lẽ so ra kém Pháp Lam, nhưng không phải bất cứ một quốc gia cũng có khả năng chống lại, một cái Cầm Thành nho nhỏ ấy, có thể ngăn cản sự công kích của Long tộc sao?
Mã Tây Mạc ngẩng đầu nhìn lên nóc đại điện, trong lòng thầm than: ‘Phượng Hoàng a Phượng Hoàng, phụ hoàng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, như thế nào lại làm như vậy chứ? Nhưng thân là đế vương của Lam Địch Á Tư, ta không có sự lựa chọn nào khác. Với thực lực của Diệp Âm Trúc, cho dù không cách nào chống lại Long tộc, nhưng bảo vệ ngươi chạy thoát khỏi sự truy sát của Long tộc có lẽ cũng không phải là chuyện khó khăn gì a.”
… Linh hồn ngủ say dần dần thức tỉnh, các loại cảm giác trong linh hồn lạc ấn hồi phục lại, khi Diệp Âm Trúc mở to hai mắt, trước tiên nhìn thấy chính là một vùng mênh mông sắc màu vàng nhạt, như ánh vàng của đại dương lóng lánh liên kết tựa hồ xoay vòng quanh hắn không một tiếng động.
‘Ta đang ở đâu đây?’ Nghi vấn xuất hiện trong ý nghĩ, cùng với sự quay về của ký ức, Diệp Âm Trúc nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra trước khi hôn mê.
‘Ta không phải đã mất đi thị giác và vị giác sao? Như thế nào bây giờ còn có thể nhìn thấy được? Đây rốt cục là đâu?’
Đang lúc nghi hoặc, một thanh âm quen thuộc trầm ổn vang lên, thanh âm theo bốn phương tám hướng truyền đến, cho dù Diệp Âm Trúc cảm giác nhạy bén cũng không cách nào phán đoán được vị trí phát ra.
“Tiểu tử ngốc, quên rồi sao, đây là tinh thần thế giới của ngươi, trước kia ngươi cũng có thể nhận thức về nơi này, bất quá chỉ vô phương giống như bây giờ, thực tế rõ ràng cảm nhận được bên trong Tinh thần chi hải của mình mà thôi.”
Nghe thanh âm hiền lành hòa ái ấy, linh hồn bản thể của Diệp Âm Trúc trôi nổi vô hình trong Tinh thần chi hải bỗng chốc run rẩy kịch liệt từng hồi:
“Sư phụ, sư phụ là ngài phải không? Ngài ở nơi nào? Ngài vẫn còn sống, thật tốt quá, điều này thật là quá tốt.”
Đúng vậy, thanh âm trầm ổn kia chính là của vị đại ma pháp sư cự phách Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư. Khi nghe thanh âm quen thuộc này làm cho Diệp Âm Trúc phấn khởi vui sướng hơn bất cứ điều gì. Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không chỉ truyền dạy cho hắn sự hiểu biết về ma pháp, còn hơn một lần cứu hắn, lần này khi đối mặt với Tư Long, lại là vì chính mình tự thiêu đốt Linh Hồn Chi Hỏa. Ơn thầy sâu nặng, trong lòng Diệp Âm Trúc địa vị của người sớm đã tăng đến mức so cùng Tần Thương hơn kém không bao nhiêu.
“Ta dù sao đã từng đạt gần đến cảnh giới Thần, cho dù muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy.”
Nghe xong Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói, Diệp Âm Trúc không khỏi thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, chỉ cần sư phụ còn sống, Tô Lạp cũng trở về bên cạnh mình, cho dù mất đi hai trong sáu cảm giác lại như thế nào chứ?
Nhưng nỗi phấn khởi của Diệp Âm Trúc cũng không duy trì lâu dài, thanh âm Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại vang lên:
“Âm Trúc, thời gian ta không nhiều lắm đâu, ngươi hãy cẩn thận nghe ta nói.”
“Thời gian không nhiều lắm? Sư phụ, ngài làm sao vậy?”
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài nói:
“Đối với bất luận kẻ nào mà nói, thiêu đốt linh hồn đều cùng ý nghĩa với hồn phi phách tán, cho dù là ta, cũng không thể ngoại lệ. Tuy vậy ngươi không cần lo lắng, bây giờ mất đi cũng không có nghĩa ta sẽ chết đi vĩnh viễn. Còn nhớ thời khắc cuối cùng khi ngươi đối mặt với Tư Long chứ? Ta thiêu đốt Linh Hồn Chi Hỏa chính mình, đồng thời cùng tứ đại thần thú bám vào trên người ngươi, làm cho lực lượng chúng nó phát sinh ra những biến đổi khác thường cho ngươi sử dụng.”
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
“Con đương nhiên còn nhớ, khi đó, chưa bao giờ con có cảm giác lực lượng chính mình tự nhiên lại cường đại như thế. Sư phụ, con bây giờ chỉ quan tâm làm thế nào mới có thể để cho ngài khôi phục lại đây.”
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
“Ngươi... trước tiên không nên suy nghĩ nhiều, hãy lắng nghe ta nói cho xong. Bất luận một loại thần thú nào đạt đến Thứ Thần cấp, đều cũng có thể nói là sự sống ‘đoạt thiên địa tạo hóa’, thực lực bản thân chúng cũng đạt đến mức thăng hoa chân chính, khác loài người không hề có khả năng tiềm tàng lực phát triển như vậy, Thứ Thần cấp sơ kỳ cũng cơ hồ là lực lượng mà tất cả các thần thú cuối cùng đều có khả năng đạt tới. Nhưng khi Linh Hồn Chi Hỏa của ta trải qua quá trình thiêu cháy, loại tình huống này sẽ phát sinh biến đổi. Đầu tiên, biến hóa lớn nhất chính là Kim Giáp Cấm Trùng, mặc dù ta cũng không biết các ‘cô nàng’ làm sao để ‘phá kén thành bướm’ (trưởng thành), nhưng rõ ràng hình dáng hiện nay cũng chính là hình dạng cuối cùng của Kim Giáp Cấm Trùng, trước kia có hay không loại Kim Giáp Cấm Trùng biến đổi dị thường đến mức độ này cũng không ai biết được, thông qua cảm nhận của Linh Hồn Chi Hỏa, ta phát hiện các ‘cô nàng’ sở hữu một lực lượng rất thanh khiết nhu hòa, bất luận ma pháp nguyên tố nào được các ‘cô nàng’ hấp thu đều biến thành tinh khiết nguyên chất không có thuộc tính nguyên tố. Ta thậm chí hoài nghi, Thần Nguyên Ma Pháp Bào trên người ngươi cùng chúng có mối liên quan đặc biệt gì đó. Như để các cô nàng hóa thân làm cặp cánh cho ngươi thì ma pháp và đấu khí trong cơ thể ngươi khôi phục tốc độ ít nhất lúc bình thường cũng tăng lên gấp ba lần. Dựa theo sự đề thăng thực lực của các ‘cô nàng’ sau này mức độ vẫn còn có thể tăng thêm nữa.”
Diệp Âm Trúc hiểu ý của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Nói cách khác: Chỉ cần tồn tại cùng Thiểm, Lôi,gần như bản thân có thể không cần lo lắng đến việc pháp lực và cùng đấu khí tiêu hao nữa, với tình trạng kéo dài thời gian chiến đấu các đối thủ thực lực ngang tài ngang sức với mình còn xa mới vượt qua được.
“Sơn Lĩnh cự nhân và Chiến Tranh cự thú đều là thần thú có lực phòng ngự cường đại nhất, kết hợp năng lực của hai đại thần thú bọn chúng biến đổi thành áo giáp, lực phòng ngự có thể nói có một không hai trong Long Khi Nỗ Tư đại lục. Cho dù Pháp Lam thất tháp tháp chủ cũng rất khó công phá áo giáp phòng ngự hai lớp do hai đại thần thú hình thành. Và vũ khí do Tử Tinh Bỉ Mông biến thành, là lực công kích mạnh nhất trong thiên hạ hơn nữa còn thêm siêu cấp thần khí ma pháp tinh thể. Đơn giản mà nói, tứ đại thần thú sau khi trải qua quá trình Linh Hồn Chi Hỏa ta rèn luyện, không chỉ loại bỏ những tạp chất trên người chúng, làm cho không gian của bọn chúng càng tăng thêm rộng lớn bao la, đồng thời, còn rèn bọn họ thành ba kiện siêu thần khí. Ba kiện siêu thần khí chỉ thuộc về ngươi, cộng thêm Khô Mộc Long Ngâm cầm của ngươi. Trên thế giới này, nói về đồ trang bị đã không có người nào có thể so sánh cùng ngươi được.”
Quả thật như thế, khi Diệp Âm Trúc dung hợp cùng siêu thần khí do tứ đại thần thú biến hóa thành, thực lực thậm chí có thể đạt tới Thần nhất cấp. Trang bị cường hãn như vậy Pháp Lam có lẽ cũng kém xa không thể so sánh được.
“Trong lúc rèn luyện chúng đồng thời Linh Hồn Chi Hỏa ta cũng rèn luyện linh hồn cùng thân thể ngươi, cho nên bây giờ linh hồn bản thể của ngươi mới có khả năng cảm nhận đối với Tinh thần chi hải chính xác rõ ràng như thế.
Đồng thời ta cũng dùng Linh Hồn Chi Hỏa chính mình đem mối quan hệ giữa ngươi cùng tứ đại thần thú làm cho sự gắn bó càng thêm mật thiết hơn. Hơn nữa trở thành vị trí chủ đạo, giữa sự tương quan của các linh hồn, so với bất cứ loại khế ước nào cũng đều có hiệu quả. Trên nguyên tắc có thể ngăn chặn chúng nó không thể rời khỏi ngươi.”
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh:
“Sư phụ, con và bọn họ đều là bằng hữu. Làm như vậy tựa hồ…”
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm giọng nói:
“Không có gì không tốt. Chẳng lẽ ta dùng Linh Hồn Chi Hỏa chính mình trợ giúp chúng thực lực tăng lên lại còn có thể để cho bọn họ sau này rời khỏi đệ tử của ta sao? Yên tâm đi, chỉ cần bọn chúng không quay lưng phản bội ngươi, sẽ không có vấn đề gì.”
Mặc dù lời nói của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có chút bá đạo, nhưng Diệp Âm Trúc vẫn không thể không thừa nhận: Quyết định của sư phụ chính là lo trước tính sau phòng ngừa chu đáo, tất cả mọi sự đều cũng vì muốn điều tốt cho mình.
“Tuy vậy, Âm Trúc, ta cần phải nhắc nhở ngươi: Trên thế giới này, tất cả đều là sự cân đối. Lực lượng bây giờ của ngươi đã có sức mạnh của Thần cấp điều đó là không thực tế. Nếu ngươi thực sự muốn phát huy thực lực của mấy kiện siêu thần khí này, tự mình cần phải gắng sức tu luyện, đạt tới chính thức cấp bậc Thứ Thần cấp. Khi đó, ngươi mới chính thức là thiên hạ vô địch.”
Diệp Âm Trúc nói:
“Sư phụ, ngài nói, con bây giờ không cách nào sử dụng bọn Tử sau khi hình thái biến đổi sao?”
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
“Đúng vậy, ngươi lúc đối mặt với Tư Long sở dĩ có thể sử dụng lực lượng của chúng, đó là do Linh Hồn Chi Hỏa của ta dẫn dắt ra. Để cung cấp năng lượng đầy đủ nếu do chính bản thân ngươi còn xa mới thực hiện được. Ngươi ngẫm lại xem, chỉ sử dụng một kiện Khô Mộc Long Ngâm cầm đã là cực hạn của ngươi rồi, ngươi làm sao có thể sử dụng tiếp ba kiện siêu thần khí khác nữa chứ? Ta nói với ngươi điều này: Nhắc nhở ngươi một điều không nên lấy làm thỏa mãn với tình trạng hiện có của mình, mặt khác, cũng muốn nói với ngươi, khi ngươi gặp lại Tư Long lần nữa, nhất định cần phải gắng sức bảo toàn cho mình. Hiện giờ căn bản ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của hắn.
Tuy vậy, lần này ngươi làm cho hắn khiếp sợ chạy dài khi sử dụng ma thần hàng lâm. Trong một thời gian ngắn đúng là hắn không cách nào tìm đến gây phiền nhiễu cho ngươi.”
“Sư phụ, cám ơn ngài. Hết thảy những điều này đều do ngài ban cho con.” Nhớ tới sự giúp đỡ của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã thiêu đốt Linh Hồn Chi Hỏa trái với phép tắc, trong lòng Diệp Âm Trúc nổi đau xót không kiềm được bùng lên mãnh liệt.
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tựa hồ cảm giác được nổi khổ đau của Diệp Âm Trúc, mỉm cười nói:
“Hài tử ngốc, không nên như vậy. Mặc dù thiêu đốt linh hồn chính mình, nhưng ta một chút cũng không hối hận. Thử hỏi, trên cả đại lục này có ai có thể giống như ta một lần rèn luyện ra ba kiện siêu thần khí, hơn nữa còn chế tạo thành một siêu cấp cao thủ đây chứ? Chỉ cần trong tương lai ngươi có thể giúp ta giết chết cái tên nghiệt chướng Tư Long này, sư phụ đã đủ mãn nguyện rồi.”
“Phải, con nhất định phải làm được. Khi thực lực của con đầy đủ, con nhất định sẽ tự tay giết chết Tư Long vì sư phụ mà báo thù. Pháp Lam là nơi chẳng chóng thì chày con cần phải hủy diệt đi.”
“Không, Tư Long nhất định phải giết, nhưng ngươi cần đáp ứng sư phụ một chuyện. Ngàn vạn lần không nên đối nghịch cùng Pháp Lam.” Thanh âm Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đột nhiên biến đổi trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Âm Trúc sửng sờ, nói:
“Sư phụ, ngài cùng Pháp Lam còn có cảm tình sâu sắc như vậy sao? Khi ngài gặp nạn, các tháp chủ khác của Pháp Lam thất tháp có người nào trợ giúp cho ngài đâu?”
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng, nói:
“Cũng không phải như ngươi tưởng tượng. Pháp Lam thất tháp mặc dù cùng tồn tại, nhưng quan hệ giữa bảy vị tháp chủ tịnh không hề được coi là mật thiết, ngoại trừ những khi cần thiết không thể làm khác, mọi người cũng không ở cùng một chỗ, Tư Long đã dám phản bội ta, ra tay vào lúc ta tu luyện đến giai đoạn trọng yếu cuối cùng, tự nhiên đã chuẩn bị hết thảy mọi việc để che mắt mọi người. Âm Trúc, có lẽ ngươi do thái độ của Pháp Lam đối với Đông Long cùng với ngôi vị trên cao mà sinh ra phản cảm. Nhưng hôm nay ta muốn nói cho ngươi rõ, thật ra, Pháp Lam là một sự tồn tại không vụ lợi. Hoặc là nói, Pháp Lam chính là vì tương lai của nhân loại mà tồn tại.”
Diệp Âm Trúc nói:
“Ngài nói duy trì cùng với sự phong ấn Thâm Uyên hay sao? Nhưng nếu là bọn họ gìn giữ bảo vệ phong ấn, tại sao vẫn còn can thiệp vào sự việc của các quốc gia trên đại lục. Lần này nếu không phải Pháp Lam đột nhiên phong bế, hơn nữa còn nghiêng về Lam Địch Á Tư đế quốc, có lẽ sẽ không dẫn đến sự đảo lộn trên đại lục, sẽ không khơi dậy chiến tranh càng làm cho dân chúng lầm than.”
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm lặng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm, thanh âm trầm ổn ấy trở nên lắng đọng trầm thấp hơn:
“Âm Trúc, ta chỉ có thể nói với ngươi, trước mắt Pháp Lam quyết định phong bế, sau đó còn ủng hộ một quốc gia phát động chiến tranh, có nghĩa là Pháp Lam thất tháp đã sắp trấn áp không nổi phong ấn nữa rồi.”
“Cái gì?” Lời nói của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dọa Diệp Âm Trúc nhảy dựng lên, hắn biết sư phụ tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình, từng là một Ám tháp tháp chủ, Pháp Lam đệ nhất cường giả, hiểu biết của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đối với Pháp Lam không thể nghi ngờ so với chính mình sâu sắc hơn nhiều.
“Pháp Lam từ thành lập tới nay, vẫn chỉ có một mục đích, đó chính là bảo vệ bình an cho thế giới loài người. Ngươi biết lý do vì sao nhiều Ma pháp sư khi tiến vào Pháp Lam lựa chọn lưu lại mà không chịu rời đi không? Điều đó cũng hoàn toàn không phải là quy định của Pháp Lam, mà do những Ma pháp sư này vì tương lai loài người, tự nguyện hy sinh cái thời gian quý báu của mình. Có lẽ, ngươi đối với Thâm Uyên vị diện kia cũng không có khái niệm gì, nhưng tháp chủ đời thứ nhất Pháp Lam thất tháp bọn họ đã từng kinh nghiệm bản thân từ trong đó, Mẫu Yêu ác ma của Thâm Uyên vị diện mang đến tính hủy diệt vô cùng to lớn. Không có sự hiện diện của Thần Long Đông Long, nếu bọn họ lại lần nữa xâm nhập nhân gian, Long Khi Nỗ Tư Đại Lục chỉ có kết cục là bị hủy diệt. Cho nên, Pháp Lam pháp điển đệ nhất quy luật, chính là không tiếc hết thảy bằng mọi giá giữ gìn bảo vệ cho phong ấn, dù cho cái giá phải trả là tất cả.”
Diệp Âm Trúc trầm tĩnh, lẳng lặng nghe Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn giải thích.
“Sở dĩ đại lục nhiều quốc gia cùng tồn tại, như vậy quả thật giống như ngươi nghĩ nguyên nhân là Pháp Lam. Pháp Lam làm như vậy, cũng thực sự là muốn bảo vệ sự tồn tại chí cao vô thượng của mình, bởi vì, chỉ có bảo vệ sự tồn tại chí cao vô thượng của mình, Pháp Lam mới có thể thu hút kết nạp được những Ma pháp sư cường đại, hơn nữa còn bảo đảm không có người nào quấy nhiễu Pháp Lam thất tháp trong việc trấn áp phong ấn. Ngươi ngẫm nghĩ xem, nếu Long Khi Nỗ Tư thống nhất thành một cái đại đế quốc, khi đó, ông vua này sẽ cho phép có một nơi như Pháp Lam vượt trội áp đảo bọn họ như vậy tồn tại sao? Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề, nhưng chỉ cần xuất hiện một vị quân vương có dã tâm, tấn công và làm suy yếu đi lực lượng của Pháp Lam, làm cho Pháp Lam không cách nào tập trung toàn lực để trấn áp phong ấn nữa. Vì lẽ đó, Pháp Lam nhất định phải tạo thế cục cho đại lục để khống chế tất cả trong bàn tay mình, không để phát triển một chi quyền lực duy nhất nào tồn tại.”
Mặc dù trong lòng Diệp Âm Trúc vẫn không cách nào loại bỏ những gút mắc đối với Pháp Lam, nhưng nghe những lời nói của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, địch ý của hắn đối với Pháp Lam cũng giảm dần dần đi.
“Trước đây Pháp Lam cũng đã từng có phong bế, nhưng ủng hộ một phương rõ ràng như thế, vậy đã tiêu biểu trong pháp điển của Pháp Lam nhất điều phép tắc ẩn dấu đã bị khuấy động. Nhất định là điều phép tắc này, khi phong ấn có khả năng bị công phá, Pháp Lam sẽ thu xếp tụ họp tất cả mọi thực lực trên đại lục, cùng chung sức gìn giữ bảo vệ phong ấn, ngăn chặn chống đở sự công kích của Mẫu Yêu. Kỳ hạn của thời gian này là năm mươi năm. Nói cách khác, một khi Pháp Lam thất tháp tháp chủ cảm thấy trong năm mươi năm phong ấn sẽ bị phá hỏng, sẽ tập hợp toàn bộ thực lực trên đại lục, dốc hết toàn lực bảo vệ vững chắc cho phong ấn. Mà dưới tình huống đại lục do nhiều quốc gia tạo thành, thu xếp tập hợp toàn bộ thực lực vô cùng khó khăn. Cho nên, Pháp Lam tại thời điểm này nhất định cần phải ủng hộ làm cho đại lục thống nhất, chỉ có như vậy, mới có thể điều động hoàn hảo tất cả các lực lượng để trợ giúp Pháp Lam.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...