"Hảo tôn tử, bây giờ ta chính thức tin tưởng thành ý của con, nỗ lực khiến thiết Cầm Thành đi,ở một số trang bị nào đó, chỉ cần Mễ Lan có đủ, ta thậm chí có thể lén giúp đỡ các con, hiện giờ đối với các con mà nói, quan trọng nhất là sau mười năm sau khi Pháp Lam mở ra phong bế các con sẽ đối phó như thế nào .Lục Đạo Chi Quyết có thể duy trì sáu năm thời gian,sáu năm sau con thậm chí có thể lại một lần nữa đến Lục Đạo Chi Quyết đem thời gian này kéo dài ra,nhưng khi Pháp Lam phong bế kì chấm dứt, bọn họ chắc sẽ không bỏ qua Đông Long Đế Quốc và Cầm Thành của con. Mười năm thời gian, có thể hay không cùng Pháp Lam đối địch, thì cần phải xem sự phát triển của các con, từ góc độ của ta mà nhìn nhận, ta đều hy vọng Mễ Lan mãi mãi cùng Cầm Thành kết minh, ít nhất ta cũng thấy được Cầm Thành so với Phật La vương quốc kia còn tốt hơn nhiều.
"Pháp Lam."
Nghe được hai chữ này, trong mắt Diệp Âm Trúc quang mang trở nên cường thịnh hơn. Hắn biết, sợ rằng không có người thấy được tương lai của Cầm Thành, mười năm thời gian mặc dù không ngừng phát triển nhưng Cầm Thành thật sự có thể phát triển đầy đủ để có thể có đủ thực lực đối địch với Pháp Lam không? Điều này cơ hồ là không có khả năng. Pháp Lam Thất Tháp bảy vị tháp chủ, thực lực có thể đều là thứ thần cấp! Pháp Lam Thập Nhị Thánh Kỵ Sĩ quân đoàn, càng là một chi quân đội có thể quét ngang Long Khi Nỗ Tư đại lục, nhưng Diệp Âm Trúc không phục, hắn biết rằng bản thân tịnh không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Hàn quang trong mắt từ từ thu liễm, trên mặt Diệp Âm Trúc lại xuất hiện nụ cười nhẹ, hắn chủ động nắm tay Ny Na, nói:"Nãi nãi,hiện tại chánh sự nói xong rồi. Ngài phải hay không cũng nên thẳng thắn rồi?Ngài dấu con thật thảm a!"
Ny Na cười nói:"Con là nói thực lực của ta sao? Đừng nói là con không biết, cứ như là Tần Thương cũng không biết chân chánh thực lực của ta ra sao. Nếu không phải là Lục Đạo Chi Quyết này,e rằng ta còn sẽ tiếp tục ẩn tàng."
Diệp Âm Trúc nói: "Không chỉ là thực lực của ngài, con còn muốn nghe cố sự của ngài và Tần gia gia. Các người như thế nào lại yêu nhau, lúc trước tại sao không thể ở cùng bên nhau?"
Ny Na thở dài một tiếng, nói:"Có rất nhiều sự tình là thân bất do kỉ, tịnh không phải yêu nhau thì nhất định có thể ở bên nhau,đồng thời với tình yêu,còn có rất nhiều việc chúng ta không cách nào khống chế được, cho dù thực lực có mạnh cũng không cách nào để cho thân này tránh được phiền toái."
Như là hãm nhập vào trong hồi ức, Ny Na chậm rãi nói:"Năm nay ta sáu mươi chín tuổi, Tần gia gia ngươi bảy mươi sáu tuổi,chuyện cũ cần bắt đầu từ sáu mươi năm về trước kể lại,cần nói trong câu chuyện trước đây, ta trước tiên cho con biết một thân phận khác của ta, cho đến bây giờ cũng không có gì cần che giấu. Pháp Lam có bảy tháp, ở ngoại giới nhìn vào Pháp Lam Thất Tháp tháp chủ chính là lực lượng nắm giữ Pháp Lam. Nhưng bọn họ không hề biết rằng, chân chánh thống trị Pháp Lam là tám người. Trừ Thất Tháp tháp chủ ra, còn có một người cùng địa vị ngang với Thất Tháp chủ, chính là giám sát quan, mà vị giám sát quan này thân kiêm thêm một chức vị khác là Pháp Lam Thập Nhị Thánh Kỵ Sĩ Đoàn đoàn trưởng, trên danh nghĩa nắm giữ tất cả Pháp Lam trừ ma pháp sư võ trang lực lượng. Ta chính là một đời Pháp Lam giám sát quan."
"Cái gì?" Diệp Âm Trúc trợn mắt há mồm nhìn Ny Na, đến như Tô Lạp ở kế bên cũng kinh ngạc, chỉ có Tần Thương còn có thể tạm thời giữ được bình tĩnh.
Nguyên bổn Diệp Âm Trúc sau khi biết được thực lực của Ny Na còn nghĩ trừ Pháp Lam ra ngoại giới vẫn có thứ cấp cường giả. Nhưng lúc này mới biết, đến Ny Na cũng xuất thân từ Pháp Lam, mà còn là địa vị giám sát quan cao quý. Trong lúc này, vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu hắn.
"Điều gì cũng đều không cần hỏi,ta từ từ nói con biết. Lúc ta còn rất nhỏ thì đã gặp được sư phụ ta, cũng chính là giám sát quan đại nhân nhiệm kì trước, Pháp Lam Thập Nhị Thánh Kỵ Sĩ Đoàn đoàn trưởng. Sư phụ lão nhân gia đối xử với ta rất tốt, lúc trước ta tại hoàng cung là một công chúa vô ưu vô lự, là sự xuất hiện của sư phụ đã cho ta tiếp xúc được ý nghĩa sâu sắc của võ kĩ chân chánh. Năm đó ta chín tuổi, sư phụ nghĩ rằng ta đã có đủ căn cơ nên dẫn ta về Pháp Lam,tiến hành mười năm bế quan tu luyện. Mười năm thời gian nháy mắt trôi qua, thời điểm khi ta rời khỏi Pháp Lam đã được mười chín tuổi. Sư phụ cho phép ta trở về Mễ Lan đế quốc, từ lúc bắt đầu ở bên ngoài lịch duyệt, lúc đó ta còn xa lắm ta mới có được thực lực như bây giờ,nếu tính ra so với con cũng không bằng. Con mới là thiên tài chân chánh, con cũng đã đến Pháp Lam nên cũng biết ở Pháp Lam sự tu luyện đối với ma pháp sư mà nói, có sự việc chỉ bỏ nửa công sức nhưng thu được gấp đôi hiệu quả. Đồng dạng như vậy, tại Pháp Lam một số địa phương tu luyện đặc thù,đối với võ sĩ cũng đồng dạng có chỗ tốt vô cùng lớn.
Trong lòng Diệp Âm Trúc khẽ rung động, nhìn nhìn Ny Na lại nhìn nhìn Tần Thương, "Ngài chính là trong lúc đó gặp được Tần gia gia phải không?"
Ny Na sắc mặt thoáng hồng,liếc Tần Thương ở kế bên một cái."Còn không phải là thời gian đó đã gặp phải hắn. Lúc đó,hắn như là một thi nhân ngâm thơ du hí, một bộ bạch y một cổ cầm...." Nói đến đây, bà rõ ràng có chút ngượng ngùng không nói tiếp nữa.
Tần Thương "Hắc hắc" cười nói: " Lúc Tần gia gia của con còn trẻ còn rất là đẹp dzai. Chúng ta làm thế nào ở bên nhau đoạn này con không cần nghe rồi. Dù sao chăng nữa thì cũng chính là chúng ta hai ngươi tâm đầu ý hợp, mỗi người đều thích đối phương. Thời điểm đó, chúng ta đều không biết thân phận của nhau. Ta càng không biết rằng Ny Na dấu diếm thân phận trong Pháp Lam."
Nghe lời Tần Thương nói, Ny Na phảng phất lại nhớ về lúc đương sơ, có chút mơ màng nói:"Đó là đoạn thời gian hạnh phúc nhất của ta từ khi sinh ra đến giờ. Khoảng một năm sau, Tần Thương theo ta cùng nhau trở về Mễ Lan Thành. Ta không hề cho hắn biết thân phận của ta ở Mễ Lan. Hàng ngày hắn đều đạn cầm cho ta nghe, mà ta cũng là vì quan hệ với hắn chân tâm yêu thích âm nhạc, lựa chọn thích hợp nhât hợp tấu với cầm là tiêu làm nhạc khí của ta, mỗi ngày đều xem bình minh mặt trời mọc của ngày hôm đó, chứng kiến hoàng hôn mặt trời lặn, chúng ta đã đi qua tất cả những nơi đẹp nhất xung quanh Mễ Lan Thành, ta nhận ra ta đã yên hắn yêu đến không cách nào tự kiềm chế được. Cuối cùng, có một ngày ta không kiềm được đã nói cho hắn biết thân phận của ta ở Mễ Lan, nhưng chính trong ngày thứ hai đó, hắn đã bỏ đi, chỉ lưu lại cho ta một phong thư.
Ny Na hung hăng trừng mắt liếc Tần Thương một cái, tay phải dủng lực véo ông một hồi, thần sắc của Tần Thương tức thời trở nên cổ quái. Nhưng tại trước mặt Diệp Âm Trúc và Tô Lạp lại muốn giữ lại mặt mũi bản thân cố gắng chịu đựng không để cho mình cười lên.
"Lão hỗn đản này trong thư nói rằng, hắn thì là một người thuộc giới bình dân nhưng mà ta lại là Mễ Lan công chúa, hắn mặc dù trong lòng yêu ta, nhưng với cao không tới. Chúng ta không phải là loại người cùng chung một thế giới vân vân và vân vân, lúc đó ta xém chút bị lá thư của hắn lưu lại làm tức chết. Chẳng lẽ ta yêu hắn còn để ý thân phận của hắn sao? Tình yêu ta đối với hắn sẽ vì khoảng cách thân phận của chúng ta sang hèn mà thay đổi sao?"
Vừa nói Ny Na vừa hung hăng nhìn Tần Thương, trong mắt hàn quang lóe ra, mang những lời nói trong lòng mình đều nói ra hết.
Tần Thương cười khổ nói: "Nàng hiện tại cũng nên biết rằng, lúc trước ta nói thân phận sang hèn cũng bất quá chỉ là cái cớ mà thôi, ta là người trong Đông Long Bát Tông, nhưng mà nàng là Mễ Lan đế quốc công chúa., lại nói thế nào Mễ Lan đế quốc cũng là sản vật lúc trước Tây Long đế quốc phân liệt. Nếu ta và nàng ở bên nhau, là một Cầm Tông tông chủ, ta làm sao hướng trưởng thượng các tông khác giải thích? Ta cũng là không còn cách nào, nàng nghĩ lúc trước thời điểm ta lựa chọn rời khỏi nàng trong lòng ta dễ chịu lắm sao?"
Sắc mặt Ny Na thoáng hòa hoãn một chút."Nếu lần đó sau khi ngươi li khai, lại cũng không xuất hiện lần nữa tại trước mặt ta mà nói, nói không chừng, chúng ta cũng sẽ như vậy qua đi. Dẫu sao, thời gian có thể làm phai nhạt nhiếu thứ, ít nhất tại thời điểm chúng ta yêu nhau còn xem như không đến nỗi khắc cốt ghi tâm."
Tần Thương ngẩng lên nói:"Phải ah! Ta chính là vì nhìn thấy được điểm này, mới quyết định hạ quyết tâm thà đau ngắn còn hơn đau dài, cắt đứt đoạn tình cảm. Nhưng ai biết rằng sau đó lại phát sinh thêm nhiều sự việc."
Diệp Âm Trúc không nhịn được liền hỏi: "Sao đó lại phát sinh gì vậy?"
Ny Na nói: "Theo thời gian qua đi, khoảng cách ta lúc trước cùng sư phụ ước định phản hồi Pháp Lam đã càng ngày càng gần rồi, là ta quyết định đến các nước ở đại lục du lịch một chuyến, một mặt là tăng thêm kiến văn, mặt khác cũng là để cho ta sớm nhanh chóng đem tên phụ tình quên đi. Vì vậy, ta từ Mễ Lan Thành bắt đầu đi, trạm thứ nhất là qua A Tư Khoa Lợi vương quốc,hay có lẽ thật là vận mệnh đã mang chúng ta tới cùng một chỗ chăng. Khi ta đến A Tư Khoa Lợi vương quốc được khoảng ba ngày,thì lại gặp được hắn, gặp được cái lão hỗn đản này.
"Ah?" Diệp Âm Trúc ngây người một hồi, nhìn vào Tần Thương và Ny Na một lúc nói không nên lời. Khoảng thời gian hai người quan hệ thật là phức tạp.
Ny Na tiếp tục nói: "Lần đó ta lại gặp được hắn, nhưng là một Tần Thương bị trọng thương. Nguyên bổn trước lúc ta gặp được hắn, ta đã từng nghĩ tới rất nhiều rất nhiều biện pháp trả thù hắn, cũng phát thệ buông bỏ tình yêu đối với hắn. Cái loại nhát gan như vậy, loại người mà khi đối mặt với khó khăn thì chọn lựa buông bỏ, căn bản là không đáng để ta đi yêu. Tính cách của ta cũng luôn hướng đến sự cứng cỏi. Thế nhưng, khi ta thấy được hắn dưới sự vây công của người ta mà gục ngã trong vũng máu, nhìn thấy hắn lúc cận kề cái chết như trước kia lại bộc bộ ra sự ưu nhã, chứng kiến lúc cổ cầm vỡ nát, trái tim ta đã mềm nhũn.
"Ny Na, ta xin lỗi nàng." Tần Thương thở thật dài một tiếng, âm thanh của ông bởi vì có chút nghen ngào mà run rẩy.
Ny Na nhìn trong mắt Tần Thương tràn ngập sự áy náy, nhẹ nhàng lắc lắc đầu." Ta nhắc lại nhưng chuyện này tịnh không phải muốn lần nữa oán trách ngươi. Hiện giờ mọi thứ đều đã qua đi rồi,chúng ta thật là không dễ dàng gì cuối cùng mới có thể bỏ xuống mọi thứ một lần nữa ở bên nhau,ta nói cho ngươi những chuyện này, cũng còn là vì muốn nói cho ngươi một bí mật. Ông cũng tiếp tục nghe tiếp đi."
Tần Thương có chút mờ mịt gật gật đầu.
Ny Na nói: "Ta đã cứu Tần Thương trong lúc ở một thôn trang nhỏ kế bên A Tư Khoa Lơi thủ đô. Lần đó,vết thương của hắn thật sự là rất nặng, thì cho là Quang Minh hệ ma pháp mạnh nhất cũng không có cách nào trị được thương thế của hắn, chỉ có thể trông chờ vào thân thể hắn từ từ lành lại. Khi hắn từ trong hôn mê đến lúc thanh tỉnh lại đã là sau mười ngày rồi. Lúc đó, hắn thấy được người đã cứu hắn là ta lại cự tuyệt trị liệu. Ta thật không dễ dàng gì mới khuyên được hắn, giống như là lúc trước hắn không từ mà biệt bị ngược lại trọng thương là không phải chút xíu nào là của hắn. Nếu không phải ta nhìn thấy những vết thương của hắn lúc đó, ta thật sự tính bỏ đi cho rồi."
Tần Thương lén nhìn Ny Na một cái nói: "Hay là do nàng không bỏ được ta."
Ny Na không hảo khí nói: "Phải, là ta bỏ ngươi không được, ai đã làm cho ta... ...không cho ngươi ngắt lời lần nữa. Nếu không ta mang ngươi ném ra ngoài."
"Được, được! Ta đầu hàng."
Ny Na nói:"Hắn dưỡng thương suốt ba tháng mới hoàn toàn hồi phục lại. Chúng ta cũng ở trong khu dân cư đó ở luôn suốt ba tháng, từ những xấu hổ ban đầu đến trước lúc mọi thứ được khôi phục. Thậm chí đến sau này càng thêm yêu nhau khắc cốt ghi tâm. Cuối cùng, vào một đêm mưa gió bão bùng, sau khi uống vào một chút rượu của thôn dân biếu tặng. Chúng ta đã trộm ăn trái cấm(Đầu độc bọn trẻ)."
Tô Lạp đứng ở một bên có chút tò mò hỏi:"Ny Na chủ nhiệm. Trái cấm là trái gì ạ?"
Ny Na sắc mặt đỏ bừng. "Ngươi tiểu tử này... quay về hỏi Diệp Âm Trúc đi."
Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu nói: "Phải ah! Nãi nãi, trái cấm là trái gì vậy? Con cũng chưa có ăn qua."
Ny Na thực là nói không nên lời, quay đầu về phía Tần Thương đang cố nén cười, cả giận nói: "Ngươi giải thích cho bọn chúng nghe hiểu đi."
Tần Thương hắc hắc cười nói: "Cái gọi là trái cấm,chỉ ý tứ là nam nhân trong lúc phát sinh cái sau cùng một tầng quan hệ kia."
Diệp Âm Trúc và Tô Lạp giờ mới hiểu ra được, hai người nhìn nhau một cái, Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ, nhưng còn sắc mặt Tô Lạp đã là một mảng đỏ bừng.
Ny Na dù sao tuổi cũng đã lớn.Mặc dù trong lòng cũng có chút kém ý,nhưng tịnh không biểu lộ ra với lớp trẻ. "Nhưng các ngươi biết sau đó phát sinh ra chuyện gì không? Khi ta ngày thứ hai sớm vừa thức dậy, đúng ra nên là lúc đắm chìm trong ngọt ngào, nhưng đột nhiên phát hiện, Tần Thương lão hỗn đản này lại biến mất,lại để lại cho ta một phong thư. Lần này, hắn thậm chí đến nguyên nhân cũng không nói, chỉ là nói ta bảo trọng bản thân."
"Ah?" Lần này, đến Diệp Âm Trúc cũng cảm thấy gia gia của mình có chút quá đáng.
Tần Thương than nhẹ một tiếng nói: "Nàng nghĩ rằng ta muốn đi sao? Thật ra, ta lúc đó mặc dù yêu nàng sâu sắc, nhưng luôn luôn giữ bản thân không dám cùng nàng phát sinh quan hệ thân mật.
Quả thật đêm hôm đó đã uống say tình cảm dồn nén trong lòng như là núi lửa phun trào bạo phát ra, còn cùng nàng phát sinh quan hệ thì ta dự định buông bỏ mọi thứ. Thậm chí không cần để ý đến ánh mắt và sự trách cứ của người trong bát tông, thậm chí buông bỏ chức vị Cầm Tông tông chủ này cũng muốn thời gian cùng nàng ở bên nhau. Nhưng nàng trong lúc chếnh choáng say đã nói một câu khiến cho ta làm sao cũng vô pháp tiếp nhận lời đó."
---------***--------
Ny Na ngẩn người ra một lúc
- Ta đã nói gì?
Tần Thương nói:
- Nàng ở trong mơ nói rằng, muốn dẫn ta cùng nhau trở về Pháp Lam, đi gặp sư phụ nàng ở Pháp Lam, để hắn vì chúng ta chủ hôn.
- Cái gì?
Ny Na chấn kinh nhìn Tần Thương, bà cuối cùng minh bạch tại sao Tần Thương cùng với mình sau khi vừa phát sinh quan hệ còn lựa chọn bỏ đi, thì cứ xem như ông có thể tiếp nhận thân phận Mễ Lan đế quốc công chúa của mình, nhưng làm sao cũng không thể tiếp nhận lai lịch đi ra từ Pháp Lam ah. Mục đích chân chính của Đông Long Bát Tông chính là Pháp Lam. Nói như thế nào, trong người của Tần thương cũng đang chảy dòng máu của Đông Long Bát Tông.
- Thì ra là như vậy! Nguyên lai lại là bởi vì ta đã nói một câu nói như vậy ông mới bỏ ta đi, ta lúc đó còn nghĩ rằng ông thật sự là một kẻ vô tình. Lần đó, ông cũng làm cho ta rất thương tâm. Ông nói những điều này ta đều không biết, trong lòng như đã chết lặng, ta đã trở về Mễ Lan. Khoảng cách thời gian ước định cùng sư phụ quay về Pháp Lam còn cả một năm. Tần Thương, ông biết ta muốn nói cho ông biết bí mật gì không? Chính là khi ta trở về Mễ Lan không bao lâu, ta phát hiện ra mình đã hoài thai.
Nghe đến câu nói sau cùng, Tần Thương mãnh liệt từ trên chỗ ngồi đứng dậy. Trong mắt tràn ngập quang mang bất khả tư nghị. Nhìn vào Ny Na, toàn thân của ông không chỗ nào là không run rẩy.
- Nàng,nàng nói cái gì?
Ông là nam nhân duy nhất của ta, ông nói ta đang nói cái gì? Từ trước đến giờ, ta căn bản không dự định mang chuyện này nói cho ông biết. Bởi vì ta không nghĩ rằng chúng ta thật sự còn có đi được bên nhau. Nhưng bây giờ, bí mật này tiếp tục giữ kín đã không còn ý nghĩ rồi. Âm Trúc, Tô Lạp. Các con nhớ cho rõ, sự tình này vô luận như thế nào cũng không thể nói ra ngoài, bởi vì quan hệ đến danh dự của Mễ Lan hoàng thất, càng là bí mật rất quan trọng của Mễ Lan hoàng thất.
Tần Thương đột nhiên giống như bình thường quả cầu da bị xì hơi ngồi xuống lại,cười khổ nói:
- Là ta đã hại nàng! Chẳng trách nàng chung thân không lấy chồng, thì ra lại sinh ra chuyện này. Ta có thể tưởng tượng ra sự phẫn nộ của phụ hoàng nàng lúc phát hiện nữ nhi mình yêu thương nhất lại hoài thai trước hôn nhân, nàng chắc đã nhận hết khuất nhục và khổ nạn. Ny Na, ta xin lỗi nàng, cũng xin lỗi hài tử của chúng ta, khiến nó một sinh mệnh thơ ấu còn chưa có đến được cái thế giới này thì đã chết yểu.
Tần Thương nhìn Ny Na, trong mắt lộ ra quang mang thống khổ và hối hận, trên gương mặt già cỗi nước mắt dọc ngang, ông luôn hướng tới vì đạn cầm mà ồn định song thủ, song lúc này đã run rẩy lập cập giống như là không cách nào khống chế.
- Tần Thương,đừng như vậy, ai nói với ông hài tử của chúng ta không có đến thế giới này mà chết yểu? Huống hồ, ta cũng không hề nhận qua cái gì khuất nhục và chửi mắng.
Ny Na nhìn hình dạng bi thương của Tần Thương thì trong lòng vừa cao hứng lại vừa thương yêu ,cao hứng là vì trong lòng ông thật sự để ý đến mình như vậy. Nhưng thấy ông bi thương như vậy, Ny Na sao lại không yêu thương cho được, từ trong ngực tìm lấy ra một cái khăn tay ôn nhu giúp ông lau nước mắt trên mặt.
- Nàng,nàng nói gì? Chẳng lẽ nàng đã sinh hài tử của chúng ta ra sao? Không, điều này không có khả năng, phụ hoàng nàng sao lại cho phép một hài tử như vậy xuất hiện, đối với hoàng tộc mà nói, đây quả thực chính là đại sĩ nhục.
Tần Thương ngây ngốc nhìn Ny Na, ngoài miệng mặc dù nói vậy nhưng trong lòng ông cũng còn vạn phần hy vọng. Dù sao, ông năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi, ai không hy vọng có một hài tử của mình.
Ny Na than nhẹ một tiếng, nói:
- Đúng vậy,ta đã sinh ra đứa nhỏ, trước lúc trở về Pháp Lam. Ta từ trước không phải nói qua với ông chuyện liên quan đến đế quốc hoàng thất, phụ thân của ta một đời chỉ yêu một người là mẫu thân ta, nhưng chỉ có ba hài tử chính là ta và hai tỷ tỷ mà thôi, năm ấy lúc ta hoài thai cốt nhục của ông. Phụ hoàng trải qua ngự y kiểm tra, xác định đã không thể nào sinh đẻ thêm được nữa, cũng chính là năm đó, phụ thân tuyên bố với bên ngoài là mẫu thân đã hoài thai. Chuyện này, e rằng ông không hề chú ý, Âm Trúc và Tô Lạp còn nhỏ, thì càng không thể biết. Nhưng mà mười tháng sau đó, phụ hoàng tuyên bố với bên ngoài, Mễ Lan hoàng thất cuối cùng cũng có người kế thừa. Tây Nhĩ Duy Áo ra đời thì được lập thành thái tử tức thì, cũng chính là thời khắc trước lúc ta yên tâm trở về Pháp Lam.
Tần Thương có chút không rõ lắm ý tứ của Ny Na:
- Nàng vừa rồi nói đã sinh ra hài tử của chúng ta, lại nói trở về Pháp Lam? Chẳng lẽ nàng dẫn nó đi Pháp Lam sao?
Ny Na có chút dở khóc dở cười nhìn Tần Thương:
- Ông... lão ngốc này, gọi là quan tâm tất loạn. Ông chẳng lẽ còn không minh bạch sao? Không phải muốn ta đem bí mật đế quốc hoàng tộc chính miệng nói ra mới được phải không?
Ở kế bên Tô Lạp đột nhiên dùng khẩu khí cực kì chấn kinh nói:
- Ny Na chủ nhiệm,chẳng lẽ...chẳng lẽ Tây Nhĩ Duy Áo đại đế không phải là đệ đệ của ngài,mà là ngài....
Lúc này đây, Tần Thương và Diệp Âm Trúc cơ hồ đồng thời kinh ngạc ngẩn người. Tô Lạp lớn mật đoán từ sự liên hệ với tất cả những lời Ny Na nói, khiến bọn họ kinh ngạc không khép miệng lại được, bọn họ quả thực không dám tin đây là sự thật. Nếu nghe theo như lời như vậy của Tô Lạp, vậy thì thật sự đây là đại bí mật tai tiếng nhất của Mễ Lan hoàng thất.
Ny Na thở dài một tiếng:
- May mắn là Tây Nhĩ Duy Áo giống mẫu thân ta, đã kế thừa mái tóc và màu mắt của ta. Nếu như giống ông mà nói, hắn thật sự là không cách nào sống tiếp được nữa. Lúc đầu, sau khi trở về hoàng cung phát hiện hoài thai, rất nhanh thì bị phụ thân biết đuợc tin tức, phụ thân không hề phẫn nộ, ông hỏi ta phụ thân của hài tử là ai, ta không có nói. Bởi vì ta căn bản không muốn nhắc đến tên của ông. Phụ thân sau đó đã cho ta.....hai sự chọn lựa, một là lập tức phá bỏ hài tử này, ta đương nhiên không đồng ý, mặc dù ta hận ông, nhưng đứa nhỏ thì vô tội, thời điểm trong cuộc đời ta là lần đầu tiên hay cũng là lần cuối cùng kết tinh của nam nhân duy nhất ta yêu. Nhưng phụ thân cho ta sự chọn lựa thứ hai là điều ta không nghĩ đến. Phụ thân nói thẳng cho ta biết ông sẽ không sinh con được nũa. Trong ba chị em của chúng ta, hai tỷ tỷ của ta căn bản không có bất kì năng lực nào, mà ta lúc trước sau khi theo sư phụ gia nhập Pháp Lam cũng không thể kế thừa hoàng vị của ông, theo lời phụ thân nói, sau khi ta sinh ra đứa nhỏ này phải lập tức rời khỏi hoàng cung trở về Pháp Lam. Hài tử này không phải là nhi tử của ta mà là đệ đệ của ta, cũng chính là người tương lai kế thừa Mễ Lan. Nói chung, trên người của hắn đang chảy là huyết mạch của ta.
Diệp Âm Trúc thất thanh nói:
- Chẳng trách con gọi Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc gọi ngài nãi nãi. Ngài trước giờ không phản bác, thì ra con xưng hô như vậy không hề sai. Vậy thì nói như vậy, Hương Loan chính là cháu gái thân sinh của ngài và Tần gia gia, Phí Tư Thiết Lạp chính là cháu trai thân sinh của các người?
Ny Na cười khổ gật gật đầu:
- Tần Thương. Chúng ta có một hài tử, hắn là Mễ Lan đại đế, trên người hắn đang chảy là Mễ Lan hoàng thất huyết mạch, cũng đồng dạng đang chảy là dòng máu của Đông Long các người. Lui một bước nói, hiện giờ thậm chí có thể nói Mễ Lan đế quốc phân nửa là người Đông Long nắm quyền.
Tần Thương thẩn thờ nói:
- Tây Nhĩ Duy Áo,hắn...hắn biết không?
Ny Na gật đầu.
- Ngày phụ thân đem hoàng vị truyền lại cho hắn, cũng là ngày ta trở về Mễ Lan. Phụ thân đem mọi thứ nói cho Tây Nhĩ Duy Áo biết. Hơn nữa nói cho hắn biết rằng, bất luận lúc nào đều phải nghe lời ta. Ta từ Pháp Lam trở về vĩnh viễn là trụ cột của Mễ Lan, sau khi Tây Nhĩ Duy Á kế vị dưới sự toàn lực giúp sức của ta, đem đám huynh đệ tử chất tràn đầy dã tâm của phụ thân bài trừ ra ngoài, giúp đỡ Tây Nhĩ Duy Áo thành công kế thừa đại nghiệp. Hắn cũng không làm ta và phụ thân thất vọng, bao nhiêu năm về sau này, dốc lòng vì nước, sắp xếp sự phát triển của Mễ Lan trật tự lớp lang. Mặc dù lần này lâm vào tình trạng đối mặt nguy cơ đến từ cả đại lục, nhưng ta tin rằng Mễ Lan nhất định có thể vượt qua được.
Nghe xong lời Ny Na nói, Diệp Âm Trúc đã triệt để minh bạch quan hệ của Mễ Lan hoàng thất cao tầng hiện tại.Tây Nhĩ Duy Áo là đế vương, nhưng Ny Na nãi nãi trước mắt có thể nói là thái thựơng hoàng. Chẳng trách bà có thể trực tiếp đáp ứng sáu điều kiện vừa rồi của mình. Không nghĩ ra, thân phận của những người ở kế bên mình lại phức tạp như vậy. Trước tiên là Hải Dương trở thành kế thừa nhân duy nhất của Đông Long hoàng thất huyết mạch, nữ hoàng của Đông Long đế quốc. Bây giờ Hương Loan lại trở thành cháu gái của Tần gia gia. Đây thật đúng là khiến người có chút khó mà tiếp nhận.
Nước mắt lại từ trên mặt Tần Thương chảy xuống.
- Thì ra ta vẫn không phải là một người cô đơn, thì ra ta cũng có thân nhân, có thê tử vì ta ngậm đắng nuốt cay hạ sinh nhi tử, còn có nhi tử trở thành nhất đại đế vương và có tôn tử, tôn nữ. Cuộc đời như vậy còn cầu gì nữa, Ny Na, nàng cho ta quá nhiều, quá nhiều, xin hãy nhận một bái của ta.
Một bên nói, Tần Thương đứng lên, không lí Ny Na ngăn cản, cố chấp hướng Ny Na tiếp tục bái.
---------***--------
Ny Na hiểu rất rõ tính khí của Tần Thương, cũng không mạnh mẽ ngăn cản ông, chờ ông kết thúc nhất bái mới đỡ ông lên.
- Đồ ngốc, ông về sau chỉ cần không được không từ mà biệt nữa, thì ta thỏa mãn rồi. Lúc ta trở về Mễ Lan ông và ta cùng đi nha, ta dẫn ông đi xem xem nhi tử của chúng ta. Tây Nhĩ Duy Áo không biết là đã hỏi ta bao nhiêu lần phụ thân của mình là ai, ta thủy chung cũng không có nói cho hắn biết. Hiện giờ,cũng là lúc cho hắn gặp ông rồi.
Tần Thương khổ tiếu nói:
- Ta không xứng là phụ thân của hắn,ta....
Ny Na nhíu mày nói:
- Được rồi, không cần nói nữa, làm cho Âm Trúc thấy cười cho sao? Ông không hề biết sự tồn tại của Tây Nhĩ Duy Áo. Việc này cũng không thể toàn bộ trách ở ông.
Tần Thương nói:
- Sau đó thì sao? Sau đó nàng trở về Pháp Lam phát sinh ra chuyện gì? Nàng nhớ không, lúc chúng ta lại gặp nhau nữa đã là sau hơn mười năm rồi.
Ny Na nói:
- Ông hẳn là có thể tưởng tượng ra được lúc đó ta trở về Pháp Lam là tâm tình như thế nào, lúc mang thai Tây Nhĩ Duy Áo, tâm tình của ta cũng không có lấy một ngày vui vẻ. Có lẽ, đây cũng là lí do vì sao bây giờ tình trạng sức khỏe của Tây Nhĩ Duy Á không tốt. Thậm chí sau khi sinh ra ngoại mạo phần lớn cũng nhận những khuyết điểm của hai người chúng ta. Lúc ta sinh hạ hắn rời khỏi Mễ Lan thành, thân thể đã ở vào trạng thái suy yếu nhất, thậm chí so với một người bình thường còn không bằng. Về tới Pháp Lam, lúc sư phụ thấy được hình dáng vô cùng đau khổ của ta. Sư phụ nói, ông làm sao cũng không nghĩ ra vài năm lịch luyện(tu luyện lịch lãm) này lại khiến cho ta biến thành diện mạo như vậy. Thời điểm ta rời khỏi ông, ông chỉ là nghĩ rằng thực lực của ta đã đủ để đi lịch luyện rồi, nhưng ông đã sơ xuất một chuyện quan trọng nhất là ái tình. Sư phụ không hề trách mắng ta, dưới sự chuyên tâm chăm sóc và khuyên bảo của ông, ta mới dần dần khôi phục lại sanh khí. Lúc đó, sư phụ đã hơn bốn trăm tuổi rồi, đã sắp bước vào cửa ải cuối cùng của bán thần cấp, đã đi đến phần cuối cùng của sinh mệnh rồi. Sư phụ nói, chức vị giám sát quan này cần phải có người kế thừa, mà ta là truyền nhân duy nhân của ông, nhưng ta vì trải qua trắc trở lần này nguyên khí tổn thương quá nặng, tưởng muốn dựa vào lực lượng bản thân tu luyện thành công đã lỡ mất thời điểm tốt nhất, càng huống chi ta đã bị phá đồng thân, trong lúc ta nghĩ rằng sư phụ sẽ bỏ ta và lại tìm một đệ tử khác, nhưng sư phụ lại...
Nói đến đây,đôi mắt Ny Na đỏ hồng lên:
- Sư phụ ngài đã mang toàn bộ đấu khí của mình dùng một loại phương pháp đặc thù truyền nhập vào cơ thể ta, ngưng tụ thành một đoàn giúp ta trọng tố căn cơ thoát thai hoán cốt, nhưng ngài vì mất đi bán thần cấp đấu khí mà rời khỏi thế giới này, là sư phụ đã cho ta sanh mệnh thứ hai và lực lượng cường đại trước mắt này. Mười lăm năm, ta đã dùng đằng đẳng mười lăm năm thời gian mới đem đấu khí của sư phụ truyền nhập trong cơ thể toàn bộ hấp thu. Lúc ta lần nữa xuất hiện tại đại lục, lúc về tới Mễ Lan, chớp mắt đã là mười lăm năm rồi. Về tới Mễ Lan, cuộc sống của ta trải qua vài năm yên bình. Ta lúc đó vốn nghĩ rằng đã quên được ông, nhưng ai biết được rằng, lúc ta lần nữa lại gặp được ông, ta lại nhận ra rằng ông ở trong lòng của ta đã in dấu xuống trước giờ cũng chưa từng phai nhạt.
Tần Thương nói:
- Lần đó,ta đi Mễ Lan thành chỉ là muốn len lén nhìn nàng một lần. Đã hơn mười năm trôi qua, ta nghĩ nàng có lẽ đã sớm quên ta rồi, hẳn là cũng gả cho người khác nhưng ai biết được rằng nàng lại còn đơn thân.
Ny Na nói:
- Ông biết không, lần đó lúc ta gặp ông thậm chí đã muốn giết ông. Có lẽ chỉ có cách đó mới có thể đem ông từ trong tim ta xóa bỏ. Nhưng ta thật sự xuống tay không được, đó là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, cũng bắt đầu từ lúc đó ta đã tiến nhập vào Mễ Lan Ma Vũ học viện làm một lão sư(giáo viên), một lão sư Thần Âm hệ, cũng bắt đầu từ lúc đó, Tây Nhĩ Duy Áo từ từ trưởng thành lên, dưới sự giúp đở của ta dần dần đã trở thành đế vương có quyền lực nhất Mễ Lan.
Tần Thương nức nở nói:
- Nếu lúc đó ta thêm một chút dũng khí nữa, lúc thấy được nàng có thể buông bỏ được tất cả những gánh nặng trong lòng, có lẽ ta đã sớm biết được sự tồn tại của nhi tử. Tất cả những điều này đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta...
Ny Na nắm lấy tay Tần Thương.
- Quá khứ cũng đã trôi qua, năm mươi năm rồi, phong phong vũ vũ năm mươi năm rồi, chúng ta cuối cùng có thể ở bên nhau. Tần Thương, ông nếu còn dám không cáo mà biệt....
- Không! sẽ không đâu, cho dù lần này nàng có đánh ta cũng không thể đuổi ta đi. Mặc dù ta không cách nào giống nàng như vậy sống được năm trăm năm, nhưng ta sẽ dùng vài mươi năm cuối cuộc đời của mình luôn ở kề bên nàng, bồi hoàn mọi thứ lúc ban đầu ta nợ nàng. Ta nghĩ thông rồi, ta mọi thứ đều đã nghĩ thông rồi, chỉ cần nàng không ghét bỏ ta, ta thậm chí nguyện ý vì nàng thoát ly Đông Long Bát Tông, dù cho chỉ là vĩnh viễn thủ hộ ở kề bên nàng.
Ny Na nở nụ cười, cười trong ánh mắt tràn nhiệt lệ, bà biết rằng mình cuối cùng hoàn hoàn chỉnh chỉnh đã đạt được nam nhân này, mặc dù thời gian đã qua cảnh quan đã đổi, mặc dù đã lỡ mất năm mươi năm tuế nguyệt. Nhưng họ cuối cùng cũng đi được bên nhau.
Diệp Âm Trúc và Tô Lạp ở một bên đều không có lên tiếng, bởi vì bọn họ không muốn phá hư bầu không khí trước mắt. Diệp Âm Trúc mặt lộ nét cười nhẹ, yên lặng vì hai vị lão sư chúc phúc, mà Tô Lạp trong lòng lại trỗi lên càng nhiều chua chát, mặc dù có chút khác biệt, nhưng là bản thân và lúc ban sơ của Ny Na là giống nhau biết bao ah! Thậm chí mình còn hơn so với bà, ít nhất bà và Tần Thương còn là tương ái lẫn nhau, còn mình thì sao? Ở trong mắt của Âm Trúc, mình bất quá chỉ là hảo bằng hữu của hắn. Hắn thậm chí còn không biết mình là nữ nhân. Ny Na chủ nhiệm, ngài biết không? Kì thật ngài là may mắn,c hí ít ngài còn có một vị vì ngài bỏ ra sanh mệnh,lão sư lại....
Nghĩ đến đây, bất tri bất giác nước mắt cũng đồng dạng chảy dài trên mặt Tô Lạp. Diệp Âm Trúc mặc dù đã nhìn thấy, nhưng hắn tự nhiện nghĩ rằng đây là Tô Lạp bị câu chuyện của Tần Thương và Ny Na dẫn tới,t ịnh không có nghĩ thêm gì.
Hai người già cả không ngừng thổn thức, thật lâu sau ưu tư của bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại.
- Tốt rồi, chuyện xưa của chúng ta cũng đã nói xong rồi, ba ngày trước khi con thanh tỉnh, Lam Địch Á Tư, Ba Bàng, Ba Lợi ba nước đã chánh thức hướng bên chúng ta tuyện chiến, Phật La vương quốc thái độ không rõ ràng, mặc dù bọn chúng tịnh không hề cùng lúc tuyên chiến, nhưng lúc này quân đội trong nước điều khiển khác thường. Đồng thời,t hú nhân ba bộ lạc lớn cùng lúc phát động thế công. Bất đồng chính là lần này Phật La vương quốc không có trở thành mục tiêu công kích, Chiến Thần cứ điểm của thú nhân cùng Lôi Thân Chi Chuy bộ lạc dung hợp lại với nhau, đồng thời công kích quân đoàn phía bắc của ta, hiện giờ đã bước vào trạng thái ác chiến, Mã Nhĩ Đế Ni đái lĩnh quân đoàn phía bắc hình thành phòng ngự chiến tuyến, kiên trì phòng thủ không ra, không cần hỏi, trường chiến tranh này Lam Địch Á Tư đã sớm dự mưu tốt rồi, ta thậm chí kết luận Lam Địch Á Tư và Thú nhân cũng có câu kết. Nếu không Thú nhân sao lại khéo như vậy đồng thời phát động công kích còn bỏ qua Phật La nhỏ hơn nhiều so với Mễ Lan vậy?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
- Nãi nãi,trường chiến tranh này thời gian sợ rằng sẽ không ngắn. Nhưng ngài đã là Pháp Lam giám sát quan, lần này Pháp Lam phong bế, ngài tại sao không trở về Pháp Lam vậy? Hơn nữa, Pháp Lam khuynh hướng về Lam Địch Á Tư, ngài nên sớm biết mới đúng chứ.
Ny Na thở dài một tiếng nói:
- Thân phận giám sát quan này của ta nói thẳng ra chính là kiểm tra hành vi của Pháp Lam thất tháp tháp chủ, phải hay không án chiếu theo phép tắc ban đầu của Pháp Lam mà làm, bề ngoài ta là Thập Nhị Kỵ Sĩ Đoàn tổng đoàn trưởng, nhưng trên thực tế ta căn bản không cách nào điều động một binh một tốt của Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, tưởng muốn điều động binh lực của thánh kị sĩ đoàn, cần phải từ thất tháp tháp chủ và ta, cùng đầu phiếu quyết định. Mặc dù ta làm giám sát quan có thể chiếm hai phiếu,nhưng thất tháp tháp chủ lại có bảy người,bảy lão gia hỏa đó trước giờ không đem ta để trong mắt. Đương nhiên, bọn hắn cũng tịnh không biết ta nguyên lai là xuất thân Mễ Lan, hơn nữa là Mễ Lan đế quốc công chúa. Lần này chuyện đột nhiên xảy ra, Pháp Lam phong bế trong dự liệu của ta, nhưng ta lại không nghĩ đến Pháp Lam lại ủng hộ Lam Địch Á Tư như vậy, điểm này làm cho ta có chút nghĩ không thông. Bất quá, chỉ cần có ta ở đây, Lam Địch Á Tư đừng hòng một bước vượt Lôi Trì(thành ngữ:Lôi Trì tên sông cổ ở huyện Vọng Giang,An Huy TQ). Chút nữa ta cần trước tiên đến bắc phương quân đoàn tiền phương một lần. Thú nhân quá liều lĩnh rồi, ta cần phải cho bọn chúng điểm giáo huấn. Sau đó đi hoàn thành tất cả sáu điều kiện con đề cập, bên phía Phật La vương quốc ta sẽ phái binh tạm thời kéo dài tình trạng phòng thủ, con vừa mới nói một tháng phải không, một tháng sau thì xem ở con rồi.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
- Nãi nãi, một tháng sau! Con nhất định sẽ đái lĩnh nhân thủ thích hợp xuất hiện tại biên cảnh Mễ Lan và Phật La. Ngài yên tâm đi, sự di dời của sáu thành Đông Tông Bát Long huyết mạch nhân loại cũng làm phiền ngài nhanh nhất tiến hành.
Tần Thương và Ny Na đi rồi, bọn họ hiển nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Dù sao trãi qua bao nhiêu năm nay, ngày mai, bọn họ sẽ rời khỏi đây. Tần Thương đã hướng Diệp Âm Trúc nói ra sẽ không quản sự vụ của Đông Tông Bát Long nữa, Cầm Tông nguyên bổn chỉ có bọn họ sư đồ hai người, do Diệp Âm Trúc toàn quyền làm chủ là được rồi. Tần gia gia không dễ gì mới đạt được hạnh phúc đến muộn.Diệp Âm Trúc tự nhiên toàn lực ủng hộ chọn lựa của ông, đem mọi thứ trách nhiệm đều gánh vác lên vai mình.
--------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...